CHAP 95
Thời tiết rất đẹp, trời xanh nắng vàng, tất cả khách khứa đều đúng giờ bước lên chiếc du thuyền đậu trên bến cảng. Cha xứ cũng đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đó, giờ chỉ đợi cô dâu chú rể lên thuyền là khởi hành.
Công ty tổ chức hôn lễ đã sắp xếp một hành trình hết sức thú vị. Một giờ chiều ra biển, ba giờ tuyên thệ. Hôm nay, sau khi hôn lễ kết thúc, tất cả du khách đều có thể ở trên du thuyền chơi hai ngày một đêm rồi mới trở về cảng.
Tầng trên cùng của du thuyền và boong tàu đều được bao trọn để dùng làm nơi tổ chức hôn lễ. Khách khứa, người thì đang ở boong tàu, chụp vài tấm ảnh lưu niệm trước khung cảnh biển xanh sóng biếc; người thì tranh thủ vào phòng người quen của mình chào hỏi, trò chuyện. Sảnh diễn ra hôn lễ cũng đã được trang trí hoàn toàn mới, đợi lát nữa sẽ nghênh đón một trận "after party" sôi động.
Sau tai nạn hỏa hoạn năm đó, một thời gian sau khi đến Mỹ, tinh thần của cô rất tồi tệ. Dưới sự đề nghị của Mingyu, cô đã theo đạo, như vậy ít ra cũng có một chỗ dựa tinh thần. Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay dưới sự chứng kiến của cha xứ, cô sẽ gửi gắm đời mình cho người bạn đời, cô không khỏi cảm thấy hồi hộp đến nỗi hai bên thái dương đau giần giật, cho dù lúc này cô chỉ có ngồi trong phòng tân hôn để người ta trang điển cho mình, không cần động đến một ngón tay.
Cho đến khi một nụ hôn khe khẽ được đặt lên thái dương của cô, cô mới giật mình ngẩng lên, qua chiếc gương trước mặt liền phát hiện ra anh - người nãy giờ vẫn ngồi trên sofa- không biết từ lúc nào đã vòng qua phía sau cô, cúi người hôn lên thái dương của cô.
Anh còn trêu ghẹo:
"Nhìn dáng vẻ hồi hộp của em kìa..."
"Có phải rất mất mặt không?"
Cô cười một cách thẹn thùng. Cô đưa tay vỗ vỗ hai má để điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Anh nở nụ cười với ẩn ý sâu xa, sau đó dán sát vào tai cô, thì thầm:
"Anh nhìn mà chỉ muốn lao vào em ngay tức khắc."
Rồi như để chứng minh những gì mình nói là thật, đôi môi vốn đang dán sát vào tai cô dần trượt tới cánh môi cô. Dạo này, anh bận đến nỗi hai người không có thời gian "yêu" nhau nên giờ chú rể đang dùng hành động để nói cho cô dâu biết rằng mình nhẫn nhịn cực khổ đến nhường nào. Cô vừa định mở miệng nhắc anh "thợ trang điểm còn đang ở đây, chú ý hình tượng một chút" thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa, cắt ngang chuyện tốt của chú rể.
Anh quét đôi mắt sắc lạnh qua, rõ ràng là không thích có người quấy rầy.
Người gõ cửa bước vào chính là Yug- một trong các phù rể. Yug đi thẳng về phía anh, trên mặt mang theo vẻ nặng nề mà lẽ ra không nên xuất hiện trong không khí vui mừng thế này.
"Ông JR đến rồi."
Một giây trước còn dịu dàng, tình cảm với vợ yêu của mình, một giây sau, anh đã cau mày lại.
"Ông ta không có thiệp mời thì làm sao lên thuyền được?"
Yug lắc đầu.
Cô nhìn sắc mặt anh thì không khỏi lo lắng níu ống tay áo của anh.
"Sao vậy anh?"
Nhưng anh chỉ cười, trấn an cô.
"Không có gì, anh ra ngoài một lát trước đã."
Cô cũng không tiện nói nhiều, đành căn dặn Yug:
"Tuyệt đối không được làm mất cái nhẫn anh đang giữ đấy."
Mãi đến lúc này, Yug mới thôi không đanh mặt lại nữa mà nở một nụ cười.
"Yên tâm đi, bà chủ."
Nói xong, hai người họ liền đi ra ngoài.
Đồng hồ nhanh chóng chỉ hai giờ rưỡi. Những cánh hồng trắng tinh khôi được gió biển mang đi khắp nơi, tỏa ra hương thơm tươi mát. Khách khứa bắt đầu vào chỗ ngồi, người dẫn chương trình cũng chuẩn bị xong xuôi, trên boong tàu tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Có người đẩy cửa bước vào. Cô nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt đầy mong đợi nhưng khi nhìn rõ người đến thì không khỏi sửng sốt.
Người vừa vào không phải ai khác mà chính là Mingyu.
Mingyu đi đến bên cạnh cô, thấy cô đang cúi đầu thì đưa tay định vỗ vào vao cô, động tác thân mật hệt như trước kia. Nhưng vừa đưa tay ra giữa chừng thì anh bỗng nhớ ra thân phận của hai người bây giờ, vì thế đành rụt tay về một cách ngượng ngập. Anh ấy ngắm nghía cô một hồi.
"Sao lại mặt ủ mày chau thế này?"
Cô mỉm cười, nhún vai một cách lơ đãng.
"Chú rể bỏ em lại để đi đối phó với một vị khách khó chơi rồi."
"Em đang nói ông JR à?"
Cô không khỏi ngạc nhiên vì Mingyu chỉ đoán một lần là trúng.
"Anh vừa nhìn thấy hắn ta trên boong tàu. Không mời mà đến, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt."
Mingyu nói đến đây thì lảng sang chuyện khác, cố gắng làm cho cô vui vẻ.
"Nhưng em cũng đừng lo lắng quá. Lẽ nào sợ hắn ta tranh chú rể hay sao chứ?"
Chiêu này quả nhiên rất hiệu nghiệm, cô lập tức cười phì một cái.
Khi ấy Mingyu mới quay ra ngoài cửa, vừa mở cửa phòng vừa nói với cô.
"Em nhìn xem là ai đến này?"
Cô đã không còn tinh thần gì nữa nên một lúc sau cô mới từ từ ngẩng lên nhìn về phía cửa ra vào, sau đó thì ngẩn người ra. Người đứng ngoài cửa chính là mẹ cô với vẻ mặt có chút gượng gạo.
Cô lập tức đứng bật dậy.
"Mẹ!"
Lúc này, Jihyo đúng là hơi xấu hổ. Bao nhiêu năm nay, bà luôn không hỏi han hay đoái hoài gì tới con gái mình, vậy bây giờ nên lấy vai trò gì để xuất hiện trong hôn lễ của cô. Ngay cả bản thân bà cũng thấy khó coi.
"Hôm nay con....rất xinh đẹp."
Bà nhọc nhằn nói ra những lời khách sáo. Đứng trước mặt con gái mình mà cứ như đứng trước mặt một người xa lạ.
Cô cũng khác gì đâu chứ.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, dường như cô chỉ biết nói một câu:
"Cảm ơn mẹ đã đến tham dự hôn lễ của con."
Trải qua bao nhiêu năm xa cách như vậy, hai người có thể khách sáo chào hỏi nhau như hai người xa lạ như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Cô không dám mơ ước tới những chuyện xa vời khác.
Vừa đến ba giờ, du thuyền vang lên một hồi còi, báo hiệu hôn lễ bắt đầu.
Có lẽ bởi vì hạnh phúc đến quá dễ dàng nên cô mới cảm thấy bất an một cách vô cớ như thế. Khi cô khoác tay bố của Mingyu đi lên boong tàu thì nắng vàng rực rở, mặt biển phẳng lặng, ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người đều đang nói với cô rằng những lo lắng bất an của cô đều là dư thừa. Chồng của cô đang đứng cạnh cha xứ, mặc đồ vest trắng tinh, mỉm cười đợi cô trong ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ mặt biển.
Cô không khỏi hít sâu một hơi, bước về phía anh.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng ca-nô lướt trên mặt biển, truyền từ xa đến gần rồi nhanh chóng tiếp cận du thuyền.
Boong tàu càng yên tĩnh thì tiếng ca-nô càng thêm rõ ràng. Nghi lễ tạm thời bị gián đoạn nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Chắc có vị khách nào đó đến trễ nên đi ca-nô ra đây mà thôi.
Mọi chuyện tiếp tục diễn ra bình thường, cô vẫn khoác cánh tay bố của Mingyu, bước trên tấm thảm hoa hồng trắng tinh khôi và thơm ngào ngạt.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, họ tuyên thệ, nhận hộp nhẫn từ tay của phù dâu phù rể, đeo nhẫn cho nhau... Đúng vậy, ai làm đám cưới thì cũng sẽ như thế.
Nhưng đúng lúc cô đang chuẩn bị đeo nhẫn cho anh thì có một đám người rầm rập xông lên boong tàu. Phía hàng ghế khách ngồi bắt đầu vang lên tiếng xì xầm to nhỏ. Dường như không một ai biết thân phận của những người này nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn họ vội vã đi thẳng về phía bục tuyên thệ.
Họ dừng lại trước mặt anh, người đi đầu lạnh giọng nói:
"Anh Jeon, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
Hóa ra những vị khách không mời mà đến này đã đi ca-nô đến đây. Nghe anh ta nói thì như thể thân quen với anh lắm vậy.....
Tay cô vẫn còn cầm chặt chiếc nhẫn. Người kia lại nói tiếp:
"Vụ án hối lộ mà anh dính líu đã có tiến triển mới rồi, mời anh đi với chúng tôi một chuyến."
Hôn lễ đột nhiên tạm dừng, boong tàu lập tức trở nên xôn xao hỗn loạn. Khách khứa ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ thân phận thật sự của những vị khách không mời mà đến này. Còn Yug đang làm phù rể thì vẻ mặt sớm đã trắng bệch, vô thức đưa mắt nhìn về phía JR đang ngồi trên hàng ghế cuối cùng ở khu vực dành cho khách khứa.
JR đang mỉm cười, nhàn nhã thưởng thức cảnh bại tướng dưới tay mình sẽ chết không có chỗ chôn thế nào.
Nhưng anh vẫn rất có khí phách. Đối mặt với chuyện như thế mà anh chỉ bình tĩnh nói một câu:
"Có chuyện gì thì cũng phải chờ tôi và vợ làm xong lễ tuyên thệ rồi hẫng tính."
Nói xong, anh liền cầm lấy tay của cô, đeo nhẫn vào cho cô, ngang tàng như xem những vị khách không mời mà đến này là không khí.
Cô lại không thể trấn tĩnh được như vậy, cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Anh không hề giải thích nhiều mà chỉ mỉm cười, chủ động đưa ngón áp út của mình vào chiếc nhẫn dành cho chú rể trên tay cô, sau đó hôn cô dâu của mình theo nghi lễ, như thể chưa từng xảy ra việc gì.
Nụ hôn của anh đậu trên đôi môi lạnh ngắt của cô.
"Không sao đâu, đợi anh nhé."
Anh nói.
Giọng anh dịu dàng nhưng kiên định. Ánh mắt anh ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô nhìn vào mắt anh rồi khẽ gật đầu.
Cô tin vào những gì anh nói, cho nên yên tâm đưa mắt nhìn anh đi khỏi đó, cho dù tương lai đã định trước là sẽ đầy ắp phong ba.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top