CHAP 84
"Tôi đã nói rồi mà, em trốn không thoát đâu"
Cho đến bay giờ, Irene vẫn còn nhớ như in vẻ mặt và giọng điệu tàn nhẫn của Kim Taehyung khi nói ra những lời này.
Lúc ấy, khi nghe được câu này, Irene vô thức kéo Taeyang ra phía sau lưng mình. Cậu nhóc hoàn toàn không hiểu gì nên đứng sau lưng Irene mà vẫn thò đầu ra nhìn, hai con mắt cứ đảo qua đảo lại rồi nhìn thẳng vào Irene, giải thích với cô:
"Chú Kim tài trợ cho trường con một dãy phòng học nên hiệu trưởng dẫn chú ấy tới xem bọn con học bài. Không ngờ chú ấy lại là bạn của mẹ , còn từng gặp qua con nên hôm nay chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra con giữa một đám bạn học trong lớp."
Cho nên Taeyang liền để cho gã họ Kim kia đưa mình về nhà?
Irene vừa nghĩ như thế thì sống lưng lập tức cảm thấy ớn lạnh. Vì thế cô càng nhìn anh ta bằng ánh mắt căm phẫn.
Kim Taehyung thu hồi ánh mắt dữ dằn khi đối diện với Irene, khẽ mỉm cười, hơi cúi người xuống, nhìn vào mắt Taeyang :
"Taeyang, một mình cháu tự lên nhà trước có được không? Chú và dì Irene của cháu cần đi tìm mẹ cháu để bàn vài chuyện."
Đúng là nói dối mà không chớp mắt. Irene mặc kệ sự ân cần giả tạo của anh ta, kéo Taeyang, quay đầu đi thẳng vào tòa nhà. Một tên què như anh ta thì làm gì được cô chứ. Nhưng Irene vừa bước được vài bậc thang thì lập tức có hai gã vệ sĩ tiến tới, chặn đường cô lại.
"Thưa cô, xin cô hợp tác một chút."
Irene liếc nhìn mấy gã vệ sĩ có thân hình cao to gần như là gấp đôi mình bằng ánh mắt khinh khỉnh. Cô ném cho Kim Taehyung một ánh mắt như là khiêu khích rồi nói ra một câu, không biết là cho vệ sĩ hay cho anh ta nghe:
"Anh có ngon thì cứ chặn tôi lại xem. Tôi bị thương thì người đau lòng là ông chủ nhà anh đấy."
Kim Taehyung nghe thấy thế thì ánh mắt liền tối sầm lại. Vệ sĩ nghe được câu này cũng ngẩn ra. Anh ta hiểu rõ ông chủ của mình nên đương nhiên cũng bắt đầu kiêng dè. Irene hất tay vệ sĩ ra, tiếp tục dắt Taeyang bước thật nhanh thêm vài bậc thang nữa. Trong lúc nhất thời, vệ sĩ không dám ngăn cô lại vì sợ sẽ xảy ra sơ suất.
Kim Taehyung không hề bước tới trước mà chỉ đứng nhìn chuyện diễn ra trước mắt, sau đó thốt ra một câu hết sức bâng quơ:
"Vậy nếu thằng bé kia bị thương thì ai sẽ là người đau lòng?"
Ngay sau đó, anh ta đổi giọng, ra lệnh cho vệ sĩ.
"Ôm thằng bé kia lại đây cho tôi."
Đến lúc này, cho dù không biết giữa người lớn đã xảy ra chuyện xích mích gì nhưng Taeyang cũng biết sợ, kinh hoàng trợn tròn mắt lên. Vệ sĩ nghe anh ta nói thế thì lập tức đưa tay kéo Taeyang lại, nhấc bổng nó lên, khiến nó sợ tới nỗi quơ quào cả tay lẫn chân để giãy giụa, nhằm thoát khỏi vòng vây.
Irene lập tức nhào tới trước mặt vệ sĩ, muốn kéo lấy cánh tay thằng bé . Taeyang cũng hét toáng lên rồi với tay về phía Irene để cầu cứu. Nhưng vệ sĩ đâu quan tâm tới những chuyện ấy. Hắn ta dùng sức ôm chặt Taeyang, dứt khoát bước thật nhanh xuống những bậc thang. Chỉ trong nháy mắt, tình hình đã trở nên không thể cứu vãn. Irene không tranh được với vệ sĩ nên đành chặn trước mặt anh ta rồi quay sang mắng vào gương mặt vô tình của Kim Taehyung :
"Mẹ kiếp! Họ Kim kia, anh mau bảo anh ta thả Taeyang xuống ngay!"
Kim Taehyung không hề tức giận nhưng cũng chẳng tỏ ra ôn hòa, nói với giọng lạnh tanh.
"Cô Irene, chắc cô cũng biết chọc giận tôi sẽ có kết quả thế nào rồi chứ!"
Irene trừng mắt nhìn Kim Taehyung vẻ dữ dằn. Anh ta biết cô sẽ dùng cách gì đề khiến mình nhượng bộ nên quyết định nhắc nhở cô trước.
"Em đừng mong dùng cách tự làm tổn thương mình để khiến tôi mềm lòng. Em làm mình bị thương thế nào thì tôi sẽ khiến thằng nhóc này bị thương thế ấy. Dù sao thì tôi và nó cũng chẳng có quan hệ gì, tôi nói được là làm được."
Irene hoàn toàn hết cách với anh ta. Cô tin anh ta nói được làm được, bởi đó là người đàn ông rất tàn nhẫn....
"Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"
Ngoại trừ thỏa hiệp ra thì dường như cô không còn cách nào khác, có điều khi nói câu này, giọng của cô rất không cam tâm, vô cùng căm phẫn, hoàn toàn không giống như đang đặt câu hỏi mà chỉ là phản xạ một cách máy móc.
Kim Taehyung vẫn không hề tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói:
"Tôi chỉ muốn em nói thật cho tôi biết, có phải em mang thai rồi không?"
Irene bất lực nhắm mắt lại, nặng nề gật đầu.
Vì nhắm mắt lại nên cô, đã bỏ lỡ sự vui mừng lẫn bi ai ẩn chứa trong mắt người đàn ông cách đó không xa.
Cô chỉ nghe thấy anh ta dùng giọng nói hết sức bình tĩnh để ra lệnh cho vệ sĩ.
"Thả nó xuống đi!"
Thật ra không cần đợi vệ sĩ thả Taeyang xuống, chỉ cần anh ta vừa thả lỏng đôi cánh tay như vòng kìm đang siết chặt thì Taeyang đã nhanh nhẹn trượt xuống đất, cả người như một con chim sợ cành cong, cắm đầu chạy lên những bậc thang, muốn trốn ra sau lưng Irene đang đứng cách đó vài bậc.
Irene thấy vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, trái tim vừa đập lại bình thường của cô lại bị một bàn tay thít chặt. Vì Taeyang chạy quá vội nên bị hụt chân...
Nhìn Taeyang loạng choạng rồi ngã sang một bên, cố gắng định đưa tay ra vịn lấy lan can bên cạnh nhưng vô ích, Irene hoảng hốt chạy xuống bậc thang muốn túm lấy nó nhưng vẫn chậm một bước. Cả người Taeyang lăn vòng vòng xuống dưới....
....
Yeri nghe tới đây thì không kìm được nắm chặt tay lại.
Cô tưởng Kim Taehyung chỉ lạnh lùng với người khác nhưng không ngờ anh ta còn rất tàn nhẫn . Taeyang vẫn chỉ là một đứa trẻ mà anh ta lại có thể đối xử với nó như vậy...
May mà Taeyang không bị thương quá nặng.
Cô nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Taeyang nằm truyền máu ở phòng nào. Cô đang định quay lại bảo Irene dẫn mình đi thì lúc ấy mới phát hiện ra tay của cô ấy cũng bị băng bó.
Cô không khỏi cau mày chặt hơn, cô nâng cánh tay của Irene lên, nhìn thật kĩ.
"Sao lại thế này? Không sao chứ?"
Irene cúi đầu nhìn cánh tay của mình rồi cười khổ một tiếng
"Cậu biết không, khi thấy tay mình chảy máu thì anh ta cũng hỏi mình một câu y vậy: " Sao lại thế này? Không sao chứ?"
Irene đột nhiên tuôn trào nước mắt. Cô ấy nhìn cô như cầu xin sự giúp đỡ.
"Yeri , mình phải làm sao đây?"
Cô nghe hỏi vậy thì cảm thấy rất khó hiểu, liền ngơ ngác hỏi Irene :
"Chẳng phải Taeyang đã không có gì đáng ngại sao? Cậu đâu cần phải lo lắng đến thế?"
"Mình không nói tới chuyện ấy..."
Irene lắc đầu một cách bất lực. Cuối cùng cô ấy hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại cô nghe:
"Cánh tay của mình chỉ bị trầy xước và chảy chút máu thôi. Sau khi đến bệnh viện, mình vốn định vào phòng khám xem bác sĩ xử lý vết thương cho Taeyang nhưng anh ta thấy tay mình chảy máu thì cứ khăng khăng sai vệ sĩ đưa mình đi băng bó. Khi mình băng bó xong và chạy sang thì hắn lại nói với mình rằng Taeyang đã được chuyển sang phòng khác để truyền máu rồi."
Tuy cô không hiểu tại sao trong tình hình cấp bách như lúc này mà Irene còn kể lại những chi tiết vụn vặt ấy nhưng cô lại cảm nhận rất rõ ràng trong mắt Irene ẩn chứa điều gì đó rất nghiêm trọng, cho nên đành kiên nhẫn tiếp tục nghe cô ấy rủ rỉ....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top