CHAP 67

" Yeri ?"

" Yeri ?"

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mơ màng nghe được giọng nói quen thuộc thì phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là : Cuối cùng thì JungKook đã về....

Nhưng khi từ từ mở mắt ra thì đồng thời lúc đó, cô bỗng ý thức được rằng giọng nói dịu dàng đánh thức cô dậy này rõ ràng là của....

Cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Mingyu đang đứng trước mặt mình.

Mingyu bắt gặp ánh mắt của cô thì chỉ nhỏ nhẹ nói hai chữ:

" Đi thôi!"

Vẻ mặt của anh hết sức tự nhiên, dường như hoàn toàn không cần phải giải thích tại sao mình lại có mặt ở đây.  Nhưng sao cô có thể bỏ qua vấn đề này một cách dễ dàng được.

" Sao anh lại...."

Cô nhìn ngó xung quang , xác định mình vẫn ở nhà JungKook.

"......Ở đây?"

Vừa nhắc tới chuyện này , cuối cùng Mingyu cũng không kìm được tiếng thở dài.

" Anh ta bảo anh tới đây đón em về."

"...."

Cô không thể ngờ được rằng một JungKook luôn ước gì có thể ném Mingyu xuống rãnh Maniana, để phòng cô và anh  có qua lại gì với nhau, bây giờ lại đề ra yêu cầu này .  Thất vọng và ngạc nhiên, rốt cuộc thì cái nào nhiều hơn, cô đã không thể phân biệt được, giọng nói thì trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

" Vậy anh ấy đâu?"

" Anh ta nói là đi mua ít đồ , khi trở về không muốn nhìn thấy hai chúng ta nữa."

Mingyu nói xong thì nhìn cô, cảm thấy cô đang đờ người ra .  Anh do dự một chút rồi hỏi với vẻ thăm dò.

" Hay là....em ở đây đợi anh ta, anh xuống dưới xe đợi em?"

Cô cúi đầu im lặng , nghĩ ngợi, do dự hồi lâu mà vẫn không thể quyết định được , cho đến khi vô tình liếc mắt nhìn thấy mấy đĩa thức ăn bẩn được đặt trên kệ bếp thiết kế mở...

Đó là những thứ mà cô đã dùng để đựng thức ăn khi nãy.

Cô thuận theo mấy cái chén đĩa nhìn xuống phía dưới , đó là thùng chứa thức ăn thừa.  Những món cô nấu toàn bộ đều bị đổ vào trong đó.

Nếu anh ăn những món cô nấu, dù chỉ một miếng thôi thì cô đã không đến nỗi cảm thấy bất lực như thế này.  Có lẽ cô thực sự không hợp với mấy chuyện theo đuổi này, khi nhìn thấy thức ăn bị đổ trong thùng rác, cô lập tức muốn lùi bước.

Thấy cô không nói tiếng nào mà đứng dậy, nhưng lại không đi về phía cửa chính nên hỏi.

" Em đi đâu vậy?"

Cô không trả lời anh mà lẳng lặng đi về phía kệ bếp, xắn tay áo lên rửa mấy cái đĩa kia.

Mingyu nhìn bóng lưng của cô, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.  Cô cũng lấy làm lạ là giờ phút này mà cô vẫn còn tâm trạng để đi rửa bát . Đó là bởi vì trong đầu cô cứ luôn vang vọng câu JungKook nói trước khi ra khỏi nhà : 

"Em ăn xong không rửa bát đũa, chẳng lẽ bảo anh rửa giùm em?"

Nếu sau này bọn họ không gặp lại nhau nữa thì câu nói đó sẽ trở thành câu chuyện cuối cùng giữa họ..... Vậy thì cô sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, rửa bát đũa sạch sẽ, cũng không để lại bất cứ dấu vết gì chứng tỏ mình vừa ở đây.  Cô nghĩ như thế, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống mu bàn tay cô.  Rửa mấy cái bát thôi mà cũng khóc được , có lẽ cô là người đầu tiên trong lịch sử.  May mà giọt nước mắt kia nhanh chóng bị nước cuốn trôi, không để lại chút vết tích.  Cô đặt bát đĩa vào tủ khử trùng, quay lại nói với Mingyu.

" Đừng đợi nữa , chúng ta đi thôi."

Ra khỏi nhà , cô đi về phía xe của mình đang được đậu bên đường, không kìm được phải quay lại nhìn tòa nhà thêm lần nữa.

Khi cô quay đầu lại thì thấy Mingyu đã lên xe .   Xe của Mingyu đậu cách xe cô không xa, dường như muốn hỏi tại sao cô vẫn chưa lên xe, liền nháy đèn pha vài cái để ra hiệu với cô.  Cô không còn thời gian để thể hiện sự lưu luyến sau cùng nữa, cô bấm nút điều khiển trên chìa khóa, kéo cửa xe ra.  Khi bỏ chìa khóa vào túi xách, tay chạm phải ví tiền của mình, cô liền dừng lại.

Cô lấy chiếc thẻ chìa khóa từ trong đó ra.

Mấy hôm trước, cô đến tìm anh dùng thẻ chìa khóa này để vào nhà, đáng tiếc hệ thống lại báo là thẻ đã mất hiệu lực, anh đã thay toàn bộ hệ thống khóa trong nhà.  Mãi đến lúc này, cô mới ý thức được rằng mình cần phải ném tấm thẻ đã trở thành phế thải này đi.

Cô cọ xát mép tấm thẻ một lúc, vẫn còn thấy luyến tiếc không nỡ bỏ.  Nhưng cuối cùng cô cũng cắn răng ném tấm thẻ vào thùng rác bên đường rồi leo lên xe, rời khỏi đó cùng Mingyu.


JungKook nhìn theo xe của cô cho đến khi khuất hẳn.

Anh đứng dựa người vào bức tường bên hông tòa nhà để hút thuốc.  Giữa làn khói thuốc đang tan dần, anh nhìn thấy cô rời khỏi nhà mình, thấy trước khi lên xe cô còn lưu luyến quay lại nhìn nó thêm lần nữa, cuối cùng thấy cô dứt khoát ra đi.  Điếu thuốc trên tay anh cũng sắp cháy tới đầu lọc.

Nhưng sau khi hút xong một điếu, anh vẫn không có ý định lên nhà.  Có lẽ trong nhà vẫn còn vương lại hơi thở của cô, anh rất lo là chỉ cần ngửi thấy chút mùi hương thuộc về cô thì anh sẽ không kiềm chế được mà đi tìm cô, như thế những chuyện mà anh làm trong đêm nay sẽ đổ sông đổ biển mất.

Bây giờ không phải lúc đi tìm cô.  Trong thời khác bản thân mình còn lo không xong thì anh  không muốn dựa vào cô, không muốn coi cô như một cái lò để sưởi ấm.  Dự án bất động sản kia bị trì hoãn thêm ngày nào thì ngày đó còn tổn thất nhiều.  Sáng hôm nay còn có một cuộc gọi khiến cho anh phải ra khỏi nhà gấp.  Hộp đêm của người bạn mà anh góp cổ phần dính dáng tới hoạt động mại dâm.  Tuy việc bắt mại dâm chưa bị đồn ầm ĩ, báo chí tạm thời vẫn chưa đưa tin tức gì nhưng cũng đã đủ khiến những người có liên quan phải sứt đầu mẻ trán.  Vả lại sáng nay anh cũng nhận được một tin mật là người của tổ chuyên án sẽ "đến thăm" công ty của anh vào chiều nay.  Anh không khỏi than thở đúng là tai bay vạ gió.  Nhờ người ta nhắc nhở, anh mới biết là nhà của tên Jackson kia sớm đã tung tin là sẽ cho anh một bài học.  Những cơn sóng gió dồn dập kéo đến gần đây rất có thể là do ông JR muốn xả giận thay cho đứa con trai vô dụng Jackson của mình và công ty xây dựng L đang trên đà xuống dốc kia.

Anh đứng dựa vào tường, hóng gió đêm, bất giác nửa gói thuốc đã bị anh hút hết.  Cai thuốc bao lâu nay, giờ đột nhiên hút một lượng thuốc lớn như thế, cơ thể anh gần như không thể chịu được, anh cảm thấy miệng mình khô đắng.  Di động của anh đổ chuông, là một dãy số lạ.  Anh vừa nghe máy liền cảm thấy cổ họng khó chịu, không nhịn được phải hắng giọng vài cái, chưa kịp lên tiếng nào thì đầu bên kia đã mở miệng trước.

" Anh Jeon, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau."

Chất lượng âm thanh của điện thoại rất tốt, anh vừa nghe liền nhận ra đó là tiếng của ai.  Vì thế, anh cảm thấy cổ họng mình càng thêm khó chịu, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn.

"  Luật sư Kim , tôi và anh không quen nhau lắm, giữa chúng ta có gì để nói chứ."

" Vậy nếu tôi nói tôi định ngày mai sẽ cầu hôn cô ấy nên hôm nay nhất định phải khiến cho quan hệ của ba người chúng ta trở lại quỹ đạo ban đầu thì sao?"

"....."

♥♥♥

Thiên đang buồn lắm nên nhớ cho Thiên tí vote và cmt nha.

Ai là Sone thì không tránh được nổi buồn giống Thiên đâu,  nên Thiên chỉ đăng 1 chap thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top