CHAP 54


Lần này JungKook nấu món Trung Quốc nên mùi dầu khói trong bếp khá nồng,  Yeri vừa bước tới gần anh, liền không nhịn được phải hắt xì một cái,  cô vô thức đưa tay bịt mũi lại.   Đồng thời lúc này anh cũng phát hiện ra cô nên vươn tay ra, kéo cô đến bên cạnh, gắp một miếng thịt bò đưa đến trước miệng cô.

" Nếm thử xem? "

Cô vừa há miệng ra thì miếng thịt đã được đút vào miệng cô.   Thịt vừa mềm vừa thơm,  cô cũng bận nhấm nháp nó nên không nói chuyện.  Ăn xong, cô giơ một ngón tay cái lên, có sao nói vậy :

" Nếu không quá cay thì sẽ ngon hơn."

"Thế sao? Để anh nếm thử xem."

Nói xong, anh đặt tay ra sau nâng gáy cô lên, cúi đầu hôn cô.

Thức ăn còn rất nhiều trong nồi anh không chịu nếm mà lại đi nếm thử độ cay còn sót lại trong miệng của cô.  Rõ ràng trong nồi còn vang lên tiếng dầu chiên xèo xèo, xung quanh cũng nồng nặc mùi dầu khói nhưng nụ hôn của anh vẫn tuyệt vời như thường ngày.

Nếu không phải đột nhiên có người cắt ngang thì cô sắp không kìm lòng được mà đáp lại anh....

" Bên ngoài còn có người, xin hai vị chú ý đến hình tượng một chút."

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Irene.  Yeri giật mình, lập tức lùi ra sau vài bước, suýt nữa làm đổ mấy lọ gia vị đang được đặt trên kệ bếp.  May mà anh nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra bắt lấy cái lọ đang lung lay sắp đổ kia.  Anh không hề bối rối mà ngược lại còn hùa vào trêu chọc cô - người đã xấu hổ đến đỏ cả mặt.

" Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu bị cô ấy nhìn thấy, quen dần là được mà."

Cô cũng hết sức bội phục trí nhớ của mình, lập tức  nhớ tới cái lần trên đường về từ bữa tiệc thường niên của cô ty quản lí của Irene, anh bất ngờ hôn cô, còn Irene thì uống say bí tỉ, mơ mơ màng màng bò dậy từ băng ghế sau và hỏi:

" Hai người đang làm gì vậy..."

Nhưng tình hình lúc đó khác lúc này chứ.  Khi ấy Irene đã say mèm, hoàn toàn không nhìn rõ được điều gì, còn bây giờ,  Irene tỉnh táo đứng sờ sờ ra đấy, cứ giương đôi mắt tò mò thích thú lên, dựa vào khung cửa phòng bếp, khoanh tay trước ngực, nhìn bọn họ như đang xem kịch hay.

Yeri vội vàng bước tới đẩy cô ra ngoài.

" Cậu vào làm gì chứ ?"

" Kim Yeri, lúc trước cậu đã nói với mình thế nào chứ?  Cậu nói rằng trên đời này chỉ có mình là hiểu rõ cậu nhất, chỉ có mình là đối xử tốt với cậu, chỉ có mình là đáng tin hơn bất cứ người đàn ông nào.  Nhưng bây giờ có anh ta rồi thì cậu chê mình là kỳ đà cản mũi đúng không?  Cậu đúng là không có lương tâm mà !"

Yeri lườm cô bạn một cái.  Tuy nói là lườm nhưng rõ ràng dáng vẻ như đang cầu xin : Cậu đừng có bới móc mình nữa mà....

Yeri càng nhún nhường nhận tội thì Irene càng trêu chọc một cách trắng trợn.

" Được rồi, mình biết mình là kỳ đà cản mũi, dù sao thì tháng sau mình cũng phải đến phim trường quay phim hai tháng...."

Tới đây,  Irene liền tăng âm lượng lên, quay qua nói với JungKook đứng bên cạnh.

" Hai người phải tranh thủ hai tháng này nha!"

Phù..... cuối cùng thì cũng "mời" được Irene ra ngoài.

Yeri trở lại phòng bếp, cô biết bây giờ mình không thể đứng quá gần anh, nếu không  anh lại động tay động chân, cho nên cô chỉ đứng dựa vào tủ lạnh trò chuyện bâng quơ với anh.

" Anh nghĩ phép tới khi nào?"

"Tuần sau"

Tiếp đó , anh lại nói:

" Nếu cô Kim đây không nỡ rời xa anh thì anh có thể suy nghĩ tới việc kéo dài thêm vài ngày."

"....."

Thật ra cô nhắc đến vấn đề này là muốn khéo léo đề cập tới chuyện tại sao Yein lại chạy tới chỗ anh để thực tập.

Cô nghĩ một chút rồi kiên trì hỏi tiếp.

" Ông chủ như anh có thể tùy ý cho mình nghĩ phép lâu như vậy, không sợ nhân viên oán thán sao?"

"Anh đi theo đuổi bà chủ của bọn họ, sau này cuộc sống của anh mỹ mãn thì anh sẽ không hà khắc với bọn họ nữa, sao bọn họ lại oán thán cho được?"

Cô chống tay lên trán, hết cách với anh.  Đây mới là bộ mặt thật của anh đúng không nhỉ?  Thì ra hình tượng kiệm lời, xa cách tới mức ngạo mạn, lịch sự nhưng giữ khoảng cách của anh chỉ là giả vờ.

Trong lúc cô đang do dự xem phải hỏi anh thế nào thì anh đã múc món bò xào ớt ra đĩa.  Nhưng anh không bưng nó lên bàn ăn mà gác trên kệ bếp, còn mình thì đi thẳng về phía cô.

Anh mỉm cười, đưa tay xoa đôi chân mày hơi cau lại của cô.   Nhìn những vết nhăn mang nỗi ưu sầu của cô được mình vuốt thẳng, anh nhẹ nhàng ôm éo cô, mũi chạm vào mũi cô, hỏi :

" Em vòng vo tam quốc rốt cuộc là muốn hỏi chuyện gì? Tình hình kinh doanh của công ty anh ư? Một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền à?"

Cô không biết nên khen anh thông minh. có thể nhanh chóng đoán ra cô còn có ý khác hay là nên chê anh ngốc nghếch vì đoán cô đang thám thính tài sản của anh?

Cô đang không biết nên mở miệng thế nào thì anh đã gật đầu tán đồng, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập vẻ tươi cười.

" Cũng phải thôi, nếu chúng ta đã có ý định kết hôn thì nhất định phải để cho bà xã tương lai của anh biết được tình hình tài chính của anh chứ nhỉ?  Hay là thế này đi, ăn cơm xong anh sẽ bảo giám đốc tài chính làm một bảng báo cáo sơ lược về tình hình tài chính của anh cho bà xã tương lai của anh xem."

Sao chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã thăng chức từ bạn gái lên thành bà xã tương lai nhỉ?  Cô "xùy" một tiếng.

" Ai là bà xã tương lai của anh?"

"Em nói xem?"

Anh hôn nhẹ lên đôi môi vừa phát ra tiếng "xùy" khinh thường kia.

Cô đưa tay đẩy vai anh ra, không cho anh sàm sỡ mình nữa mà ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh một cách nghiêm túc.  Cô cảm thấy mình có thể tin tưởng vào người đàn ông này nên quyết định dốc hết chuyện làm cô phiền não ra.

" Muốn em nhận danh hiệu bà xã tương lai này thì cũng được thôi, nhưng anh phải trả lời em một chuyện trước đã."

Anh thấy cô nghiêm túc như thế thì cảm thấy rất thích thú - mà thật ra cô thế nào thì anh cũng cảm thấy thích thú cả- nhưng đành phải phối hợp với cô, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

" Em nói đi."

"Anh và Yein........ quen biết nhau như thế nào?"

Anh hơi khựng lại một chút.

"Sao tự nhiên lại hỏi tới chuyện này?"

"Anh Jeon, xin anh chú ý, bây giờ là lúc em hỏi anh?"

"Được rồi"

Anh hồi tưởng lại một chút, giọng không có gì khác thường, chỉ nói :

" Bạn của anh có một hộp đêm muốn anh góp vốn nên anh đến đó xem sao, khi ấy anh đã gặp Yein.  Vừa nhìn thoáng qua thì thấy cô ấy hơi giống với một người quen của anh, nhưng khi đuổi theo thì mới biết là không phải.  Đuổi theo người ta mà lại gọi tên một người khác thì cũng hơi xấu hổ nên anh đã mua hết rượu của cô ấy, thế là quen nhau."

Người quen....

Nghe tới từ này,  cô lại cảm thấy đau đầu.

Cô hít sâu một hơi, sau đó mới có thể nói tiếp được.

" Trước kia em nghe Trợ Lý Min nói, anh còn là người tài trợ cho cô ấy học đại học?"

Đây là trình tự tra hỏi mà cô đã sắp xếp từ lúc nãy, nhưng khi cô thuận theo nó để hỏi anh thì lại cảm thấy hết sức bực bội, khó chịu nên đành sửa lời.

" Thôi được rồi, bây giờ vấn đề này cũng không quan trọng nữa."

Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhìn anh không chớp mắt.

" Anh nói cô ấy hơi giống một người quen của anh, người ấy là....?"

Anh cân nhắc một chút, cảm thấy không cần phải giấu giếm cô.

"Là em."

*************************

Vì em ghen ghen ghen ghen mà ☻☻☻

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top