CHAP 42


Yeri nghĩ thế, bất giác đã đi đến cửa.  Trong giây phút kéo cánh cửa ra, cô vẫn đang nghĩ chắc chắn sau này, trong cuộc đợi cô sẽ không xảy ra chuyện gì mất mặt hơn hôm nay được nữa.

Nhưng sau đó, dòng suy nghĩ của cô liền bị tiếng bước chân vừa nhanh vừa vội từ đằng sau truyền tới cắt đứt.  Tay của cô còn chưa kịp lấy khỏi tay nắm cửa, thậm chí đầu cũng chưa kịp quay lại thì JungKook đã bước tới, nắm lấy cánh tay cô.

JungKook kéo cô quay người trở lại.

Tình cảnh này rất dễ khiến cho người sinh ra ảo tưởng.  Trong khoảnh khắc nào đó, Yeri cứ tưởng rằng anh đang định đánh mình. Nhưng không.

Một khoảnh khắc khác, cô ngỡ rằng anh đang định hôn mình, nhưng cũng không....

Anh chỉ gằn giọng xuống tới mức rất trầm và nói :

" Có ai đi cầu hòa mà như em không?  Ăn mặc thế này bước vào, quyến rũ được một nửa thì lại cáu kỉnh hờn dỗi, phủi mông đi mất.  Bây giờ còn dám trừng mắt nhìn anh như vậy."

Yeri chớp chớp mắt, cố gắng thu lại ánh mắt đang trợn trừng kia, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ là đáng đời anh.

" Ai bảo, anh nói những lời đả kích em?"

" Anh đả kích em?"

Anh cong môi lên cười.

" Có lớn bằng sự đả kích mà em dành cho anh không? Bây giờ trong đầu anh toàn là rốt cuộc thì hai lão già họp với anh lúc nãy đã nhìn thấy chỗ nào của em.  Đả kích tới mức anh muốn giết người đây này."

So với sự im lặng đáng sợ, rét lạnh đến tận xương tủy lúc nãy, cô thà rằng anh giống như bây giờ, siết chặt đến nỗi cánh tay cô có cảm giác đau rát.

Đây có được coi là tín hiệu làm lành của anh không? Hoặc là tín hiệu bảo cô chủ động làm lành?

Cô ngước mắt nhìn anh , suy đoán xem anh nói những lời đó xong rồi đột nhiên im lặng là đang đợi cô làm gì.

Tầm mắt của cô từ từ lướt xuống tới đôi môi anh.  Tuy cảm thấy đầu tê dại, tay toát mồ hôi nhưng cô vẫn nhón mũi chân lên.

Chắc anh sẽ không đẩy cô ra chứ?

Đúng là anh không đẩy cô ra.

Nhưng lại dùng tay chặn trước môi cô.

Lần duy nhất chủ động hiến hôn trong cuộc đời lại bị từ chối bằng một phương thức như thế, cho nên mũi chân đang nhón lên của cô cũng cứng lại như hóa đá.

Cô không thích người đàn ông đột nhiên trở nên quá thận trọng này.  Thậm chí cô còn cảm thấy nhớ JungKook của trước đây, một JungKook chẳng màng tất cả, thích là có thể ôm hôn cô ở bất cứ nơi nào.

Nhưng những tia sáng tỏa ra trong mắt anh lại dễ dàng xua tan đi sự bất mãn của cô.

"Ngủ sớm đi, mai theo anh đến chỗ này."

Nói xong còn tiện tay mở cửa ra cho cô.

Cô nhìn cánh cửa đang mở toang phía sau mình, rồi nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt kia.  Anh không cần cố ý thể hiện, chỉ cần lẳng lặng nhìn cô, không nói chuyện là đã có thể có được khí thế lạnh lẽo. không để cho người ta tới gần.  Cô không khỏi cảm thấy nhụt chí nên do dự một lúc, cuối cùng chỉ có thể nói một câu.

" Ngủ ngon."

Sau đó, cô bước ra khỏi phòng ngủ, dưới ánh mắt dõi theo của anh.

Về lại căn phòng dành cho khách lạnh lẽo kia, cô thấy màn hình của chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường từ từ tối đi.  Cô mở máy ra thì nhìn thấy tin nhắn của Irene gửi đến.

" Thế nào rồi?"

"....."

"....."

" Thất bại."

Cô trả lời chưa được hai giây thì Irene lại gửi tin nhắn thoại tới.  Cô còn chưa kịp ấn nút chấp nhận nghe thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó dường như là tiếng mở và đóng cửa chính.

Khuya thế này rồi mà anh còn đi đâu?

Yeri không thể không nghĩ rằng, phải chăng anh đang cảm thấy ngay cả việc ở chung một nhà với cô cũng rất khó chịu nên phải bỏ ra ngoài?

Yeri cảm thấy bực bội, tiện tay cầm lấy điều khiển ti vi đang đặt trên đầu giường, mở ti vi lên, tăng âm lượng, rồi lại tăng tiếp. Cuối cùng trong phòng trở nên ồn ào náo nhiệt.

Nhưng cô không thể tập trung xem bất cứ tiết mục nào, đành phải liên tục chuyển đài, đột nhiên cảm thấy mình chạy vội tới đây mà không nghĩ ngợi gì đúng là việc cực kỳ ngu xuẩn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa mà cô vẫn hoàn toàn không hay biết. Mãi đến khi đôi tai đáng thương đang bị tra tấn của cô cố gắng vùng vẫy, thoát ra khỏi tạp âm phát ra từ chiếc ti vi thì cô mới láng máng nghe thấy dường như bên ngoài có tiếng động.  Cô vội vã chỉnh âm lượng nhỏ lại, quả nhiên có người gõ cửa bên ngoài.

Cô lập tức thả điều khiển ti vi xuống, sau đó kéo ngăn tủ trên đầu giường ra, nhét ví tiền của mình vào trong đó, vì cô đã nói với anh là mình không mang theo ví tiền mà.

Cô nhanh chóng ra mở cửa, soi vào chiếc gương lớn hình bầu dục, ngắm nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy đã ổn rồi thì lại nhìn vào đó cười vài kiểu khác nhau, cuối cùng chọn kiểu cười mà cô thấy thích hợp nhất. Lúc ấy mới chịu mở cửa ra.

JungKook đang đứng đợi ngoài cửa.

Khi nhìn thấy anh, cô không khỏi mỉm cười.  Sau đó,. vừa cúi xuống là nhìn thấy trên tay anh ôm một chiếc áo ngủ bằng nhung được xếp ngay ngắn, trên chiếc áo ngủ còn có dụng cụ tắm rửa và một bộ dưỡng da hoàn toàn mới thì chút hy vọng vừa nhen lên trong lòng cô lại càng bùng chạy.

Trên môi cô vẫn giữ nguyên nụ cười mình vất vả lắm mới chọn được, lẳng lặng đón lấy những thứ trên tay anh.

JungKook không hề khách sáo, giao những thứ trên tay cho cô xong thì không nói tiếng nào mà chuẩn bị quay người đi mất, cô vội vàng gọi anh lại.

" JungKook"

Anh nghe tiếng liền dừng chân nhưng vẫn không quay đầu nhìn cô.

" Vừa nãy anh ra ngoài để mua..... kem dưỡng da cho em sao?"

Bộ dưỡng da trên tay cô vẫn chưa được xe bao, hơn nữa lại là loại mà cô hay dùng nhưng vào giữa đêm khuya khoắt thế này, có lẽ những cửa hàng có bán nó đều đã đóng cửa hết rồi.  Tuy cô không biết anh làm thế nào để mua được nó nhưng cô lại biết rất rõ, hành động này của anh đã cho cô thêm một tia hy vọng nho nhỏ.

" Bởi vì anh không muốn ngày mai phải dẫn một cô gái đầu tóc rối đi khắp nơi bên ngoài."

"....."

Thật ra, muốn đả kích một phụ nữ là chuyên rất dễ dàng, Chỉ cần bắt bẻ một trong những điều : dung mạo, vóc dáng, chỉ số thông minh thôi chắc chắn là sẽ có hiệu quả.  Yeri đóng mạnh cửa , một âm thanh chát chứa vang lên chính là lời phản bác tốt nhất.

Nhưng vừa đóng cửa , ánh mắt cô lại vô tình liếc nhìn cô gái đang ôm mộ đống đồ phản chiếu trong gương. Đúng là..... sắp bị anh làm cho tức chết rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top