CHAP 34
" Cậu và JungKook chia tay rồi à?"
Đây là câu đầu tiên Irene nói sau khi trở về và nhìn thấy Yeri.
Khi Yeri đang ngơ ngẩn đứng trong phòng nghỉ, dựa vào cái kệ, đợi máy pha cà phê thì Irene đột nhiên xông vào, ném cho cô một câu như thế.
Một ngày rưỡi trước, cũng chính là tối hôm qua, sau khi JungKook bỏ cô một mình ven đường, cạnh trung tâm thương mại thì mấy tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cô cũng gọi được cho Irene . Irene biết chuyện Kim Taehyung tìm luật sư đến phòng khám của cô gây sự thì nói là sẽ lập tức đặt vé máy bay về ngay.
Về phần chuyện giữa cô và JungKook, cô có nói với Irene ư? Yeri không cách nào nhớ ra được, chỉ có thể xoa xoa huyệt thái dương đau ầm ỉ.
" Cậu vừa về nước đã chạy ngay tới đây làm gì? Chẳng phải cậu nên đi tìm Kim Taehyung để đàm phán sao ?
Trên mặt Irene lóa lên vẻ hoảng hốt nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nỗi phiền não ấy ngay, nhìn Yeri từ đầu đến chân, đánh giá vẻ tiều tụy của cô.
" Có phải hai ngày nay cậu bị ngớ ngẩn rồi không? Hôm kia cậu gọi điên thoại cho mình, mình lập tức mua vé máy bay về ngay, hôm qua đã về tới, tối qua mình đi tìm Kim Taehyung để nói chuyện rồi. "
Cô đâu bị ngớ ngẩn không thôi. Tối hôm kia, sau khi gọi điện thoại đường dài để báo tình hình cho Irene xong, cô không thể nào ngủ được nên cứ ngồi trong nhà uống rượu một mình . Trong cuộc đời này, cô chưa bao giờ uống say bí tỉ như thế . Hôm qua, cô không đi làm nổi nên nằm bò trên giường, gọi điện thoại cho J-Hope trong cơn choáng váng, nhờ anh xin phép giúp mình, tiện thể nhờ đưa Taeyang đi học.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể bình thường trở lại, đầu óc cứ choáng váng, nói chuyện cũng không có hơi sức .
" Đàm phán ổn thỏa chứ ? "
" Tạm thời thì ổn rồi."
Lúc này cà phê đã được pha xong, Yeri rót cho mình một ly, uống một hớp, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo được phần nào, chân cũng không nhẹ bẫng như trước nữa . Cô bước tới, đóng cửa phòng nghỉ lại.
Tuy lúc này đang là giờ cơm trưa, có lẽ mọi người trong phòng khám đã đến căng tin hết rồi nhưng đóng cửa lại rồi mới nói chuyện thì tốt hơn ,để tránh việc J-Hope hay ai đó đột nhiên bước vào, nghe được chuyện không nên nghe.
" Trông bộ dạng của mấy tay luật sư hôm trước, mình nghĩ Kim Taehyung đã hạ quyết tâm giành quyền nuôi Taeyang rồi, không dễ dàng gì mà thương lượng được nhanh như vậy ? "
Sau khi đóng cửa xong, Yeri vừa đi vừa hỏi:
" Cậu làm cách nào mà đàm phán được với anh ta ? "
Irene nở nụ cười, như chua chát, như trào phúng.
" Thật ra cũng đâu có đàm phán gì, mình đi tìm anh ta ngủ một giấc, sau đó nói với anh ta nếu còn muốn ngủ với mình thì đừng có động vào Taeyang. "
Yeri quyết định uống thêm vài hớp cà phê nữa để tin thần tỉnh táo hơn.
Đầu óc của Irene lại hết sức tỉnh táo, cô nói với Yeri một cách vô cùng lý lẽ.
" Nếu anh ta dám giở trò lật lọng thì cứ gặp nhau trên tòa đi. Anh ta không sợ mình giũ chuyện năm xưa ra báo chí nghe, hại nhà họ Kim của bọn họ mất hết thể diện thì mình sợ gì chuyện thân bại danh liệt. Huống chi Taeyang cũng không phải con của anh ta, anh ta giành cái gì chứ ? "
"...."
Irene thấy Yeri ngồi xuống chiếc sofa đơn giản được kê sát tường trong phòng nghỉ, cứ ra sức uống cà phê, lớp trang điểm trên mặt không che được hai quầng thâm dướt mắt thì không khỏi bước qua đó.
" Còn cậu...."
Irene cũng ngồi xuống sofa.
" Rốt cuộc thì cậu và JungKook đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Yeri lắc đầu.
" Không có gì."
" Cậu còn dám nói không có gì ? "
Irene lấy di động từ trong túi ra, mở tin nhắn Wechat lên, trong đó toàn là tin nhắn thoại mà Yeri gửi cho cô.
" Tối qua mình vừa xuống máy bay, vừa mở máy lên, còn chưa kịp đi tìm tên Taehyung kia để tính sổ thì đã nhìn thấy bao nhiêu tin nhắn của cậu."
Yeri liếc nhìn màn hình điện thoại của Irene, quả nhiên trong ấy toàn là tin nhắn thoại mà cô đã gửi cho Irene. Cô nghĩ kĩ lại thời gian gửi tin nhắn thì.... toàn bộ đều được gửi trong lúc cô uống say, thảo nào mà cô không hề có ấn tượng gì cả.
Nhìn gương mặt chưa mấy tỉnh táo của Yeri, Irene thở dài một hơi, tiện tay mở một tin nhắn thoại trong đó, phòng nghỉ lập tức vang vọng giọng nói say mèm của Yeri.
" Phải làm sao đây? Hình như mình đã khiến mọi chuyện trở nên hỏng bét rồi. "
Giọng nói ấy hết sức ân hận và tuyệt vọng . Yeri cảm thấy có lẽ chỉ khi uống say thì cô mới có dũng khi nói với giọng điệu ấy...
Nhưng Irene lại nhanh chóng mở thêm một tin nhắn khác. Trong tin nhắn này, giọng Yeri càng thêm cáu kỉnh :
"Chẳng lẽ mình có thể khống chế được chuyện khi nào thì anh Mingyu gọi điện thoại cho mình sao? Lúc ấy mình đã không muốn nghe rồi, là anh ta buộc mình phải nghe đấy chứ ! Mình đã từ chối anh Mingyu ngay trước mặt anh ta, sao anh ta còn tức giận nữa chứ? Cậu nói xem có phải anh ta bị bệnh không? Phải! Mình đã thích anh ta rồi, nhưng bây giờ kết hôn thì có phải là quá nhanh không? Mình nói mình thích anh ta, muốn từ từ yêu đương, chuyện kết hôn để sau hãy tính thì có gì sai? Dựa vào đâu mà anh ta ném mình bên đường rồi đi mất. "
Sắc mặt của Yeri vốn đã nặng nề ủ rũ, bây giờ lại càng thêm tồi tệ .Irene nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.
" Cậu thực sự không nhớ là mình đã nói những lời này sao?"
Bây giờ Yeri chỉ có thể cảm thấy may mắn là mình đã gửi tin nhắn cho Irene chứ không phải JungKook, nếu không cô chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Và đây là tin nhắn cuối cùng mà Yeri gửi cho Irene.
" Mình bắt xe đến dưới nhà anh ta rồi, mình có nên lên đó mắng cho anh ta một trận không?"
Cô còn bắt xe tới nhà JungKook? Yeri hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Irene càng quan tâm đến khúc sau hơn.
" Cuối cùng câu có lên tìm để mắng cho anh ta một trận không?"
" Không biết nữa"
Yeri thầm cầu mong mình không làm chuyện điên khùng ấy.
" Cậu định cứ để thế này sao? "
" Anh ấy đã nói chia tay rồi, mình còn có thể làm gì được nữa?"
Một khi người đàn ông ấy trở nên kiên quyết thì cô hoàn toàn không kịp trở tay . Yeri không kìm được mình, lấy điện thoại di động ra. Đã hai ngày trôi qua rồi mà Jungkook không gọi tới một lần, điều này có nghĩa là gì, Yeri hiểu rất rõ.
Nhưng Yeri đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm, nếu thời gian quay ngược trở về hai ngày trước , có lẽ cô vẫn sẽ làm như vậy, và bây giờ cũng sẽ có kết cục như vậy.....
" Xin lỗi anh, em...."
Khi Yeri nói bốn chữ này với Mingyu ở đầu bên kia thì cô bỗng có một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có . Dường như cô cảm thấy sự chấp niệm mình dành cho anh trong bao nhiêu năm nay bỗng nhiên bị chặt đứt, thậm chí có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái vì " từ nay về sau, không ai nợ ai nữa."
Có lẽ JungKook đang ngồi bên cạnh cô chính là động lực để cô có dũng khi từ chối Mingyu.
Nhưng khi cô nhìn về phía JungKook thì JungKook chỉ cho cô một tiếng cười.
" Sớm đã biết là sẽ thế...."
Anh thất vọng về cô đến nhường nào đều được viết hết trong ánh mắt ấy.
Không biết Mingyu ở đầu dây bên kia đã trải qua những cảm xúc gì mà ngắt lời cô bằng giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại không dễ khiến cô chen vào.
" Em không cần phải cho anh câu trả lời ngay. Em cứ nghĩ cho kĩ rồi hãy nói với anh . Anh đợi em"
Dường như trong giọng nói ấy còn muốn nhắn nhủ với Yeri rằng : Em đợi anh bao nhiên năm như thế, bây giờ đổi thành anh đợi em thì có sao....
Nhưng lúc này, trong đầu Yeri chỉ vang vọng câu nói " sớm đã biết là sẽ thế" của JungKook lúc nãy, khi ấy cô mới ý thức được rằng JungKook đã hiểu lầm điều gì nên vội vàng cúp máy, quay sang đối diện với anh.
"Những lời em nói lúc nãy không phải dành cho anh. "
" Ồ, thế à ? "
JungKook hỏi ngược lại nhưng trong giọng nói không hề nghe được chút vui vẻ nào.
Không đợi Yeri lên tiếng, anh đã mở khóa xe phía bên mình ra.
" Vậy thì xuống xe, bây giờ vào trong chọn nhẫn, hôm khác đi đăng ký. "
Nghe tiếng khóa xe được mở ra, hai bên thái dương của Yeri cũng giần giật theo, đàu óc dần tê dại. Cô cố gắng để giọng nói của mình giữ được bình tĩnh, khiến người ta có thể tin được.
" Phải, em đã động lòng với anh rồi, nhưng bây giờ kết hôn thì không khỏi quá nóng vội. Dù sao thì chúng ta chỉ mới...."
Tính thời gian, cô và anh chính thức qua lại với nhau còn chưa tới nửa năm.
" Anh không cảm thấy nóng vội. "
Từ năm thứ hai trung học tới giờ là bao nhiêu năm rồi, thế mà là nóng vội sao? Tất cả chẳng qua chỉ là cái cớ của cô thôi, JungKook không khỏi cười lạnh.
Yeri không thích bộ dạng này của anh cho lắm. Anh có lạnh lùng, tàn nhẫn với người khác thế nào đi nữa thì với cô, anh vẫn luôn dịu dàng, ấm áp như gió xuân . Có lẽ những gì cô làm đã khiến cho lòng kiên nhẫn của anh cạn sạch nên anh mới trưng bộ dạng đối phó với những đối thủ cạnh tranh trong thương giới ra để đối xử với cô: Không đàm phán được thì mạnh ai nấy đi, đừng lãng phí thời gian thêm nữa.
Bởi thế nên khi Yeri nói:
" Chúng ta cứ như bây giờ, tìm hiểu đối phương thêm chút nữa rồi hãy tính đến chuyện kết hôn không được sao?"
Thì anh gần như không do dự gì mà kết luận ngay.....
" Vậy thì không có gì phải nói nữa. Tạm biệt. "
Có lẽ trước kia, nếu JungKook không nhìn thấy Yeri quan tâm , chăm sóc Mingyu thế nào thì anh còn có thể tin vào cái cớ của cô, nhưng bây giờ....
Mặc dù Yeri cảm thấy sự giải thích của mình không có vấn đề gì nhưng vẫn thấy sợ cách phản ứng này của anh. Bộ dạng của anh đâu phải " tạm biệt", rõ là là đang nói " không gặp lại nữa. "
Yeri vô thức đưa tay kéo cánh tay anh lại.
" Anh nghe em nói trước đã...."
JungKook gạt tay cô ra.
" Xuống xe. "
Yeri không thể làm chuyện mặt dày mày dạn. Anh cứ dùng gương mặt lạnh lùng để quay về phía cô nên cô đành cắn răng, mở cửa xe và bước xuống theo yêu cầu của anh.
Sau khi cô xuống xe, đóng cửa lại, JungKook lập tức khởi động xe, không hề có một giây do dự . Động cơ nổ máy, chiếc xe tuyệt tình lao vút đi trước mặt Yeri.
JungKook nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng của cô càng lúc càng nhỏ, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, chân ga anh đang giẫm không hề có ý nhả ra mà ngược lại càng nhấn xuống, xe lao đi càng lúc càng nhanh.
Điện thoại di động của anh rung lên, là quản lý của cửa hàng trang sức gọi đến.
" Anh Jeon, khi nào thì anh và vị hôn thê sẽ đến? Chúng tôi đã mang mấy kiểu dáng mà anh thích từ tổng công ty xuống rồi . Một tiếng đồng hồ nữa chúng tôi sẽ đóng cửa, vậy có cần tôi kéo dài thời gian mở cửa cho anh không?"
Vị hôn thê? Bây giờ nghe được từ này thì anh chỉ cảm thấy thật tức cười....
" Không cần đâu. "
Giọng nói lãnh đạm của anh vẫn không khiến người quản lý kia mất đi sự ân cần.
" Được rồi, vậy tôi sẽ nhờ bảo an mang chúng về tổng công ty trước, đợi khi nào anh và vị hôn thê có thời gian...."
" Không cần , tôi không kết hôn nữa. "
Anh nói xong thì cúp máy rồi quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục lái xe. Từ đầu tới cuối, vẻ mặt anh không hề thay đổi , chỉ cực kỳ lạnh lẽo.
************************************
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top