CHAP 2

J-Hope nghe được, mặt dài ra hớn hở giống như con chó nhỏ vẩy vẩy đuôi nịnh bợ. 

"Anh đưa em đi nhé!"

Yeri vội vàng lấy túi xách đứng dậy, vòng qua phòng làm vệc lấy cái áo khoác treo trên giá. 

" Cô ấy sớm biết anh sẽ như vậy nên đã dặn em không cho mang anh theo."

Lúc này không cần quay đầu lại cũng đoán được J-Hope đang treo lại vẻ mặt dọa người, bởi giọng nói của anh trầm thấp vang lên: 

"Cô ấy cứ như vậy mà ghét anh sao?"

Cô lúc này mới quay đầu lại nhìn vẻ mặt của J-Hope. Ôi!!!!! Vô cùng thối nhaaa! 

J-Hope lấy bằng trước cô 4 năm, anh có khả năng kiềm chế tính khí, trước đến giờ không ai dám xu nịnh, đút lót, có thể nói anh là một vị lương y. Cô suy nghĩ một chút, khóe miệng giương lên muốn nói gì đó rồi lại nuốt xuống, thở dài: 

"Lần sau đi, anh coi như lần này là chị em họp mặt, lần sau, lần sau nhất định mang anh theo.Được không?"

J-Hope lúc này mới chầm chậm đứng dậy đi tới trước mặt Yeri , đưa cho cô một hộp quà tinh xảo: 

"Lúc nghỉ phép anh đi du lịch, có mua một món quà, em thay anh đưa cho cô ấy."

Yeri do dự nửa giây, một tay nhận quà, tay kia với ấy áo khoác. 

"Vậy em đi trước."

J-Hope gật đầu thỏa hiệp.

Yeri  vừa mặc áo khoác vào vừa đi ra cửa, J-Hope đủng đỉnh bỏ hai tay vào túi quần, lạnh lùng đưa mắt nhìn cô, nhưng cô đột nhiên dừng lại làm cho anh sửng sốt.

Thấy Yeri đứng ở cửa, khẩn trương lục tung túi xách tìm kiếm cái gì đó, anh không khỏi thắc mắc. 

"Sao vậy?"

Cô cũng không quay đầu lại, cứ lúi cúi tìm đi tìm lại trong túi xách.

 "Ví tiền của em, không biết để ở đâu, tìm hoài không thấy......"

***

Vào đông, mặt trời lặn rất sớm, trên bầu trời ánh chiều tà bao phủ tạo nên một mảng ấm áp. Chiếc xe màu đen bóng loáng chở ông cụ Jeon chậm rãi dừng lại bên ngoài tòa nhà Offices.

Jeon Kwang Soo ngồi ở ghế sau, bắt đầu kiểm tra thành quả mình vừa "tiện tay" trộm được- ví tiền của bác sĩ Yeri . Haha....bất cẩn bất cẩn haha....

Yug ngồi ở ghế lài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt hớn hở của ông cụ, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Ông cụ Jeon đếm xong tiền mặt lại bắt đầu đếm tới chi phiếu, lúc này cửa xe bên kia mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi nét mặt trầm tĩnh ngồi vào bên trong.

Chàng trai tầm 25 tuổi đôi mắt sắc lạnh như hàn tinh, trên người mặc bộ tây trang tối màu, vest ngoài đã cởi ra vắt hờ bên tay, thậm chí cúc áo trên cổ cũng mở ra để lộ bộ ngực rắn chắc, so với thời tiết giá lạnh bên ngoài càng thêm nổi bật, càng phát ra khí chất đơn độc lạnh lùng.

Từ trên người anh chỉ có đôi găng tay là gợi cho người nhìn cảm giác mùa đông đang tồn tại, sau đó anh đem găng tay cởi ra, lộ những ngón tay thon dài tuyệt mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ những ngón tay, thân người anh cũng rất cao lớn, ghế ngồi sau xe vốn vô cùng rộng rãi, nhưng vì đôi chân dài kia mà lại trở nên chật hẹp.

Ông cụ Jeon nhìn con trai ngồi bên cạnh, vui mừng lộ lên hết cả trên mặt, cũng khống có ý đem ví tiền giấu đi, chỉ hững hờ cầm trên tay. 

"Sao hôm nay xuống sớm vậy?"

Người đàn ông không thèm trả lời, lúc này anh so với khí trời đông ngoài kia còn lạnh lẽo hơn, lạnh nhạt lên tiếng với Yug

"Lái xe."

Chỉ hai từ ngắn gọn liền cắt lời của Jeon Kwang Soo, anh rõ ràng không muốn nói chuyện vời ông cụ. Mặt ông bỗng nhiên cứng đờ trong chốc lát, lặng lẽ cắn răng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa cũng không để ý tới người bên cạnh nữa.

Nhìn hai cha con đang chiến tranh lạnh, xem nhau như không khí, Yug bất đắc dĩ liếc nhìn họ rồi thuần thục cho xe nổ máy.

Người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhạt cuối nhìn văn kiện, ông cụ Jeon nghiêng đầu nhìn khung cảnh nhàm chán đơn điệu ngoài cửa số, bên trong xe không khí vô cùng bức bách khó xử, nhưng rất nhanh ông cụ liền tìm được trò chơi mới để giải trí- tiếp tục lật đi lật lại nghiên cứu ví tiền vừa "tiện tay" trộm được.

" Thật không ngờ tới cô gái này còn trẻ tuổi mà lại có con trai lớn như vậy...." 

Ông cụ lật lật cái ví săm soi tấm hình trên đó tự nhủ.

Trong ảnh Yeri đang ôm hôn một đứa bé trai tầm 4-5 tuổi, cô cười thật rạng rỡ, thằng bé hết sức đáng yêu nhưng vẻ mặt lại cực kì lãnh khốc.

Người con trai nghe vậy, theo phản xạ mà nhìn thoáng qua tấm ảnh, chỉ là nhìn thoáng qua một chút rồi anh lại vùi đầu vào văn kiện. Nhưng đột nhiên như có thứ gì xẹt qua đầu, nhíu chặt lấy tim anh, cứng đờ, một lần nữa nhìn vào tấm hình.

Ông cụ Jeon chưa kịp phản ứng ví tiền trong tay bị con trai giật mất, ông bất mãn trợn mắt, thằng con này muốn làm khó dễ ba nó sao?. 

"Con..."

Định phản kháng lại nhưng thấy con trai đang kinh ngạc nhìn chăm chăm vào tấm hình ông liền cứng miệng.

Anh đang nhìn cô gái trong hình và đứa bé trai có vẻ mặt lãnh khốc kia, nhìn không chớp mắt, nhưng dần dần vẻ kinh ngạc mất đi thay vào đó là nỗi mất mác bao phủ.

Ông cụ không khỏi nghi ngờ kêu lên:

"JungKook?"

Bị ông cụ kêu một tiếng, JungKook như bừng tỉnh, anh nhớ lại lúc nãy vì kích động mà giật lấy ví tiền, nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, đem ví tiền trả lại cho ông cụ.

Jeon Kwang Soo cứ ngỡ mình vừa bị ảo giác, JungKook lần nữa vùi đầu vào văn kiện, trước sau như một không để ý đến chuyện bên ngoài.

Chẳng qua là không ai thấy được, bàn tay anh đang nắm chặt lấy văn kiện đến nỗi những khớp xương nổi lên trắng bệch.  

  Yeri cho xe dừng bên vệ đường trước cổng nhà trẻ, nhìn những đứa bé chen chúc nhau đi về phía cổng trường, cô cố gắng xuyên qua đám trẻ đang nhốn nháo để tìm hình bóng một cậu bé. Nhưng không đợi cô tìm được thì cánh cửa bên ghế lái phụ đã mở ra, cậu bé trưng ra gương mặt vô cảm ngồi vào xe, đem cặp sách đặt lên đùi, lạnh lùng ném cho cô hai chữ. 

"Lái xe."

Yeri nhíu mi lại, nhìn về phía tên nhóc con, không ngờ rằng tên nhóc này cũng đang nhăn mặt nhìn lại cô. Nhìn vẻ mắt nó kìa, oa...oa tên nhóc này cũng có vẻ mặt đau khổ như vậy nha! Haha...Không đợi Yeri mở miệng hỏi, nhóc con đã nói: 

"Con đang thất tình..."

"Cái gì?"

 What? What? Yeri  còn tưởng cô đã nghe nhầm. Loại đề tài này không phải là dành cho người lớn sao? 18+ đó?Sao lại phát ra từ tên nhóc con miệng còn hôi sữa này chứ? Aaaa...thật là làm cho người ta có cảm giác không chân thật nha.

Sora , bạn ấy đem cây bút máy và tẩy con tặng toàn bộ đưa cho tên Ji Hyuk kia. Thật không thể hiểu nổi cái tên đầu gỗ kia thì có cái gì tốt chứ?"

Sora, cái tên này cô đã nghe tên nhóc nhắc qua hai ba lần rồi, con "cái tên đầu gỗ" thì...

Nhìn dáng vẻ tên nhóc vừa trải qua đoạn tình cảm "sâu sắc" "đau thương" tại "nhà trẻ",  Yeri suy nghĩ không biết rốt cuộc là nên dạy dỗ lại tên này hay là an ủi nó đây? Suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng cô vuốt vuốt đầu nhóc con.

"Không việc gì cả, sau này con sẽ tìm được người tốt hơn."

Tên nhóc này thật là, mới vừa rồi ưu ưu phiền phiền, giờ lại xem như không có chuyện gì. Khi Yeri dắt cậu bé tời nhà hàng nhóc con liền bị thức ăn ngon mê hoặc. Cái gì gọi là thất tình lúc nảy đều bị vứt ra sau đầu. Cậu bé đang thật vui vẻ ngồi trên bàn cầm thực đơn gọi món.

Trước đây, bọn họ thường xuyên đến nhà hàng này, những món ăn ở đây đã rất quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết tên nhóc này thích ăn cái gì, như nhớ ra điều gì quan trọng cậu nhóc quay sang hỏi cô: 

" Irene chừng nào mới đến?"

Yeri  đang trò chuyện với Irene qua headphone nghe cậu bé hỏi như vậy, mới ngẩng đầu lên: 

" Cô ấy đang bị ký giả bám theo, khi nào cắt đuôi được đám chó săn đó mới có thể đến đây được."

"Đợi đã, con phải gọi Irene là dì có biết không? Gọi thẳng tên như vậy không lễ phép."

Nhóc con "À" một tiếng coi như đã hiểu, rồi cuối đầu lật lật thực đơn, lại không nhịn được nhỏ giọng ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn Yeri

"Nhưng Irene bảo con gọi cô ấy là chị, vây rốt cuộc thì con phải gọi như thế nào?"

Yeri bị cậu nhóc hỏi ngược lại như vậy thì nghệch mặt ra, cô hiện tại đã gần 30 tuổi, theo pháp luật thì không nói làm gì, nhưng trên danh nghĩa tên nhóc là con nuôi của cô, trước giờ nó luôn gọi thẳng tên cô, cô cũng cảm thấy quen rồi chưa từng sửa lại....

Yeri đang suy nghĩ nên xử lý về cách xưng hô như thế nào cho phải thì cửa phòng ăn bị người khác đẩy ra. Irene trên mặt đeo kính bảng lớn che cà nửa khuôn mặt hấp táp chạy vào.

Irene tháo kính mát ra, thân mật ôm vai Yeri

" Chờ có lâu lắm không?"

Yeri liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. 

" Tốc độ cũng không tệ, chỉ 15p liền cắt đuôi được đám chó săn kia, nhanh hơn nhiều so với lần trước nha."

Irene nhìn cô cười cười, đảo mắt nhìn tên nhóc Taeyang đang cúi đầu nhìn thực đơn, khóe mát không kiềm được mà cong đến híp lại, đạp giày cao gót bước thật nhanh "Vụt Vụt Vụt" liền tới bên cạnh nhóc con, càng nhìn càng muốn ôm thằng bé vào lòng. 

"Ai da, bảo bối, nhớ con muốn chết luôn, cho Irene hôn một cái nha!"

Cánh tay mập mạp của Taeyang vội vàng giơ lên che khuôn mặt của mình lại. 

"KHÔNG"

Yeri buồn cười ngồi nhìn một lớn một nhỏ dằn co với nhau, thấy vẻ mặt cậu nhóc hết sức kiên quyết, Irene sửng sốt một chút, rồi lại cười cười nói: 

" Vậy đổi lại cho Taeyang hôn ta, chịu không?"

Taeyang ngẩng khuôn mặt non nớt lên nhìn Irene, âm thanh hết sức đáng yêu lại nghe ra rấ nghiêm túc, kiên quyết nói: 

"Nam nữ thụ thụ bất tương thân."

Irene bị lời nhóc con làm cho sửng người kinh ngạc, thân người ngửa ra sau, tròn mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá Taeyang

"Oa xem kìa nó còn biết nói cả thành ngữ nữa chứ, ai dạy con nói như vậy?"

Taeyang trong lòng rất hả hê nhưng vẫn giả vờ trầm mặt, Irene ném ánh mắt "hỏi thăm" về phía người nãy giờ ngồi xem kịch vui- Yeri , cô liền khoát tay biện minh. 

"Mình không có dạy nó cài này nha! Ha..ha..."

Liên tiếp bị một người khác phái từ chối đến 2 lần, trong đời Irene từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm qua, không sao, cô không gấp, ung dung lấy từ trong túi xách ra mấy tờ giấy, chậm rãi quơ quơ trước mặt Taeyang bé nhỏ. 

"Con xem đây là cái gì?"

Taeyang chỉ vô ý nhìn thoáng qua, bỗng nhiên hai mắt chợt tỏa sáng, Irene thấy vậy hả hê nhìn Yeri đang nhíu chặt hàng lông mày. Sau đó đưa gò má mình sát khóe miệng của Taeyang.

"Chữ kí và vé xem biểu diễn Irene đều lấy giúp con, con xem phải cám ơn Irene như thế nào đây?"

Sợ mình ra ám hiệu không rõ ràng Irene thậm chí còn giơ tay lên chỉ chỉ vào mặt mình.

Lúc này Yeri không nhịn được mà đưa mắt nhìn xem rốt cuộc Irene đang cầm cái gì, thì ra là ảnh & chữ kí của nữ ca sĩ mới nổi, còn có cả vé xem biểu diễn. Nhưng trước giờ cô chưa từng nghe tên nhóc này nói thích cô ca sĩ này nha? Không khỏi tò mò ngồi nhìn hai người một lớn một nhỏ đang thương lượng.

Nhưng chỉ một giây sau, Yeri thấy Taeyang khôi phục lại vẻ mặt buồn buồn.

" Sora chạy theo chơi với tên đầu gỗ kia rồi, cô ấy đâu có chơi với con. Con không thèm đưa vé này cho Sora."

***

Yeri mới từ miệng Irene biết được, cô bé Sora thích cô ca sĩ này, tiếc thay khi Taeyang bé nhỏ tìm được ảnh có chữ ký & vé xem biễu diễn thì cô bạn nhỏ đã chạy theo người khác.

Trên đường về nhà, Irene xem qua thông báo lịch trình của ngày mai xong quay sang an ủi Taeyang  đang "thất tình".

"Chuyện tình cảm xưa nay vốn thiên biến vạn hóa , không có gì to tát cả. Bất quá tuần sau Irene Yeri cùng con đi xem biễu diễn. Con phải tin tưởng vào bản thân mình, mất đi con là tổn thất lớn nhất trong đời cô bé đó."

Taeyang lặng lẽ gật đầu, nhưng hiển nhiên đối với những lời Irene nói nhóc không thể nào hiểu rõ hết, mặc dù mang tâm trạng mất mác đau thương, cậu bé không quên ngẩng đàu hỏi Yeri .

"Thiên biến vạn hóa là có ý gì?"

"Nghĩa là...rất nhiều việc, không thể biết được tương lai sẽ diễn biến như thế nào." 

  Yeri suy nghĩ một chút, sợ mình giải thích không rõ rãng, cô đưa ra ví dụ.

" Giống như trời đang trong xanh, đột nhiên lại đổ mưa lớn, chúng ta hay nói là thời tiết thất thường."

Taeyang là đứa trẻ đặc biệt thông minh, ham học hỏi. Vào ngày chủ nhật Yeri dắt nhóc đi biểu diễn, lúc ấy trời đang sáng sủa, đột nhiên kéo mây đen bắt đầu mưa, Taeyang thấy vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu, đầy tâm trạng. 

" Thời tiết thật thất thường mà."

Yeri nghe vậy liền phì cười, theo thói quen đưa tay xoa đầu cậu nhóc.

Xoa xoa mi tâm, lúc này mới nhìn về nữ minh tinh đang đứng trên sân khấu hào quang rực rỡ- mới biết cô đã ngủ gật từ đầu tiết mục tới giờ.

Yeri ngồi ở hàng ghế VIP đối diện với bầu trời đêm bao la, cơ hồ có thể nhìn thấy những hạt mưa bụi ngày cáng nặng hạt, nhưng cho dù trời đang mưa cũng không ngăn được niềm đam mê nghệ thuật, tiếng hát càng thêm hưng phấn, chói tai. Yeri không có tâm tư nghe ca nhạc chỉ lo lấy túi da cho mưa cho Taeyang. Thật may sân khấu cuối cùng cũng mở rộng mái hiên (loại mái hiên di động) ra , bằng tốc độ nhanh nhất các nhân viên cũng tận lực mở rộng tấm che ngăn cho khán giả không bị ướt.

Yeri từ nhỏ vốn không yêu thích thần tượng, cộng thêm tối qua có bệnh nhân đòi tự sát náo loạn cả đêm,cô cũng thức trắng cả đêm, bây giờ dĩ nhiên chỉ muốn ngủ một giấc, nào có hứng thú nghe tình ca như tên nhóc kia. Nếu cô ca sĩ kia hát những ca khúc covert cũ cô còn có ấn tượng, ngược lại bên kia Taeyang nghe rất say sưa, thỉnh thoảng có ca từ không hiểu cậu nhóc quay sang hỏi Yeri

" Tại sao cô ấy lại hát [hứa với em từ nay về sau không xếp hàng trong đêm] ? "

Yeri sắp bị tên nhóc ngây ngô này làm cười đến chết, bật cười giải thích: 

"Cô ấy hát là hứa với em từ nay về sau không bồi hồi trong đêm ."

Tên nhóc này suốt ngày trưng bộ dạng "tiểu đại nhân" giờ lại ngoan ngoãn gật đầu, bừng tỉnh hiều ra vần đề "À!" một tiếng., nhìn thật đáng yêu.

Buổi biểu diễn kết thúc thì sân khấu trở nên vô cùng hỗn loạn, không ít người bị ướt sũng thét lên chạy tán loạn tứ phía tránh mưa, Yeri dẫn Taeyang đi khắp nơi tìm WC. Dọc theo đường đi hòa vào tiếng người nói nói cười cười chính là nghe Taeyang cao giọng hỏi đi hỏi lại.  

  "Đã tới chưa? Đã tới chưa? Con muốn " xuỵt xuỵt", nhanh lên nhanh lên không nhịn được nữa rồi!"

Luc này Yeri thật muốn gọi cho cái người giữa đường thất hứa mà oán hận, Irene trước đây là khách quý nơi này tới lui nhiều lần, lại quen rất nhiều ca sĩ ở đây, đương nhiên sẽ nắm rõ đường đi như lòng bàn tay, nếu như Irene ở đây, Yeri sẽ không phải mang theo Taeyang chạy loạn khắp nơi như vậy

"Mau lên mau lên con nhịn không nổi nữa...nhịn không nổi nữa.."

Tiếng kêu cứu của cậu nhóc làm cho Yeri không còn tập trung được nữa, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì kìm nén, cắn răng trực tiếp ôm Taeyang chạy về phía trước.

Cuối cùng cũng tìm được WC, Yeri đứng bên ngoài nhà vệ sinh dựa vào vách tường mở miệng thở mạnh từng hơi.

Yeri cảm thấy rất muốn mắng Irene, dám bỏ boom mình! Hừ..nhưng vào lấy di động ra thì đúng lúc có cuộc gọi đến. Yeri vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình thì trong lòng lộp bộp một tiếng, cuống quít bắt máy.

Đầu dây bên kia âm thanh của đối phương vô cùng nứa nở:  

"Bác sĩ Kim..."

Cô nghe thanh âm liên cảm giác được tâm tình đối phương không ổn định, nhất thời hô hấp cũng nghẹn lại.

Bệnh nhân là phụ sản đang trong thời kì co con bú, chồng lại bỏ đi nên mắc chứng hậu sản uất ức có khuynh hướng tự sát, mẹ bệnh nhân không thể làm gì khá hơn là đem về nhà chăm sóc, tối hôm qua cô ấy lại để lại di thư trốn nhà đi, người mẹ chạy đôn chạy đáo suốt đêm, tìm kiếm hơn nửa thành phố, cuối cùng cũng tìm được cô ây đang ngồi ở trên nóc nhà trọ - ngôi nhà trước kia khi cưới cô ấy và chồng đã sống.

Chỉ 24h không gặp, cô ấy lại sinh ra tâm trạng bi quan, Yeri chỉ có thể khuyên nhủ qua điện thoại, nhưng cô ấy càng nói càng kích động.

"Chính tôi trong thấy hắn cùng con đàn bà đó trong siêu thị, tại sao họ lại có thể hạnh phúc như vậy chứ? Trong khi con cuả tôi, nó chưa tới một tuổi... hắn sao có thể .....Tại sao có thể......."

"Tối qua không phải chị đã hứa với tôi là không suy nghĩ lung tung nữa sao?" 

Nói tới đây Yeri ý thức được rằng bây giờ cô tuyệt đối không được buông lời trách cứ cô ấy, vì vậy liền dừng lại nói lảng sang chuyện khác.

"Bây giờ chị ngoan ngoãn vào nhà đợi tôi, đừng đi đâu hết, tôi lập tức qua đó với chị."

Thời gian cấp bách, Yeri phải nhanh chóng tới đó,nhưng mà còn Taeyang thì sao? Không thể làm gì khác hơn Yeri đành nhắm mắt chạy vào nhà vệ sinh nam.

Ở bên ngoài nhà vệ sinh người xếp hàng nhiều đến nổi chặn hết cả cửa ra vào, nước chảy cũng không lọt. Cô không còn cách nào khác hơn là cố gắng chen vào trước ành mắt kinh ngạc của......rất nhiều người đàn ông.

Yeri  cú đầu liều mạng nói: 

" Thật xin lỗi, xin nhường đường một chút...ngại quá...."

Cô lúc này hoàn toàn không nhìn thấy, cái đầu thấp bằng nửa người trưởng thành đang len lỏi bên hông linh hoạt chạy ra ngoài, một lớn một nhỏ cách nhau 1 hàng người đang xếp hàng không hề nhìn thấy nhau.

Khắp nơi đều là người, Taeyang một đường thoát ra ngoài, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn tứ phía cũng không thấy bóng dáng của Yeri đâu.

Gương mặt cậu bé ngày càng chồng chất lo âu, vừa nhìn chung quanh, vừa đi về phía trước không cẩn thận đụng phải một người.

Taeyang đụng trúng là một người đàn ông cao lớn, người đàn ông thấy cậu nhóc giống như đang tìm người, không khỏi tò mò ngồi xuống, ân cần hỏi: 

"Người bạn nhỏ, sao lại đứng một mình ở đây?"

"Đang chờ mẹ." 

Taeyang không quá chú ý tới đối phương, vừa nói vừa nhìn xung quanh, tầm mắt xẹt qua mặt người đàn ông đầy cảnh giác.

" Con bị lạc mẹ à?Chỗ này nhiều người, chú dẫn con qua bên kia trống trải cho dễ nhìn." 

Người đàn ông giơ tay chỉ cánh cửa cách đó không xa. Gần lối ra quả thật rất ít người, nhưng đối diện cánh cửa là đường lộ, dưới cơn mưa như trút nước những chiếc xe xếp thành hàng chờ thông đường.

Trong đó có một chiếc xe, kính xe màu đen không thể nhìn thấy bên trong, đôi mắt lạnh lùng của người đang ngồi bên trong vô tình liếc qua cửa sổ lại bị hình ảnh của hai người nam một lớn một nhỏ cuốn hút.

Cho đến khi giọng cửa người phụ nữ từ ghế sau vang lên. 

"  Jeon thiếu gia ?"

 Chủ nhân của đối mắt kia nhất thời thu lại tầm mắt.

"Ngại quá, mời anh tới nghe tôi biểu diễn, rốt cuộc một ca khúc cũng không nghe được còn phải phụ trách đưa tôi đến lễ chúc mừng....."

 Giọng cô ca sĩ vang lên dịu dàng nân nga ngọt ngào như đang hát.

"Không sao." 

Chàng trai chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ, liền đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, khi thấy cách đó không xa người đàn ông dang tay ra bế đứa bé ánh mắt của anh trở nên căng thẳng, vô thức nắm lấy nắm cửa, thoáng cái đã xuống xe đội mưa chạy một mạch ....

Cũng trong lúc đó, Taeyang nhìn người đàn ông trước mặt dang tay với mình, vội vàng lui về sau.

"Mẹ tôi có dặn không được đi cùng người lạ."

Người đàn ông bị cau nói của cậu nhóc làm cho nhất thời kinh ngạc. Taeyang ngửa đầu nhìn lại đối phương ánh mắt kiên quyết trên mặt viết rõ ràng hai chữ "Cự Tuyệt".Hai bên đang giằng co thì Taeyang đột nhiên bị một lực mạnh từ phía sau kéo lại.

Cậu bé hoảng hồn, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình------

Thì ra là Kim Yeri 

Taeyang lúc này mới ình tĩnh lại, bĩu môi oán giận.

 "Mẹ chạy đi đâu?"

Yeri lúc này mới buông cánh tay đang ôm Taeyang ra, kéo cậu bé ra phía sau lưng hướng tới người đàn ông trước mặt gật đầu một cái, liền kéo Taeyang đi mất.

Nhóc con được Yeri dắt đi một đoạn xa không nhịn được tò mò quay đầu nhìn về phía người đàn ông khi nảy.

"Hắn sẽ lừa trẻ con, bắt cóc đem bán sao? Lỡ chúng ta nghi oan chongười tốt thì sao?"

Mặc dù biết khong nên truyền bá những ý nghĩ đáng sợ cho trẻ con, nhưng Yeri theo bản năng mà thốt lên.

"Thà giết lầm còn hơn bỏ sót."

Taeyang nghe rất chú tâm, trịnh trọng "À" một tiếng, liền quay sang hỏi.

"Lời này là có ý gì?"

Yeri không có thời gian trả lời, cô lúc này đang chạy tới lối ra, nhìn xung quanh, trừ một hàng xe đang ngăn ở giữa đường, còn lại rất nhiều người che dù đi qua đi lại nườm nượp. Mà nơi đỗ xe rất xa, cách cửa cô đứng cũng phải đi 30phút mới tới, bây giờ mà đi lấy xe, chắc chắn sẽ toàn thân ướt sũng. Yeri chỉ có thể oán thầm: Cái người nào thiết kế sân vận động này cũng thật là mất nhân tính.

Yeri lại nghĩ đến bệnh nhân đang chờ mình, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nóng nảy, mà trước mắt cô có một chiếc xe trong hàng xe ngoài kia người đàn ông ngồi ghế sau trước sau như một vô cùng lạnh nhạt, đang nhìn cô chăm chú ——

JungKook đang nhìn cô không hề chớp mắt,dường như cả thế giới của anh lúc này chỉ tồn tại một hình dáng- là cô. Lúc đầu ánh mắt đó mơ hồ mang theo cảm xúc không xác định, cho đến khi anh cố nheo mắt lại nhìn qua màn mưa, cho đến khi chắc chắ rằng bản thân không nhìn lầm, anh bỗng dưng quay đầu lại, nhìn xung quanh xe một lượt, liền gần như căng thẳng lên giọng hỏi tài xế.

"Chiếc ô để ở đâu rồi nhỉ?"

Không đợi tài xế kịp phản ứng,nữ minh tinh bên cạnh nghi hoặc hỏi. 

"Anh phải xuống xe sao?"  

  Tài xế rất nhanh tìm được một chiếc ô lớn màu đen, xuống xe vòng qua phía cửa ghế sau che cho anh, JungKook nhẹ giọng ngăn cản. 

"Không cần, để tôi."

Dứt lời thuận tay cầm lấy cái ô, mở cửa đi xuống xe. Anh hành động lưu loát trầm lặng không phát ra một chút âm thanh, bên kia cô ca sĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không nhịn được mà ngó ra ngoài cửa sổ. Muốn xem thật ra là thần thánh phương nào mà có thể "thỉnh" được người đàn ông cao ngạo* này ra đón tiếp? Nhưng mà cô thật sự không được diện kiến vị "thần thánh" kia, đều là tại cái thân hình cao lớn của JungKook chắn hết cả tầm mắt cô. Chỉ có thể thấy JungKook cầm chiếc ô đứng nguyên một chỗ mấy giây,rồi như cố lấy hết dũng khí ra đi về phía trước, bóng dáng anh và chiếc ô đen to lớn hòa vào nhau tạo một loại cảm giác u ám lạnh người, bước chân cũng không nhanh không chậm rất vững chải.

Phía bên kia, Yeri đang chuẩn bị ôm Taeyang chạy vào trong màn mưa từng bước từng bước, không ngừng chân____

Không biết từ đâu xuất hiên bóng đen cao lớn & bóng chiếc ô chồng lên nhau chặn trước mặt cô.

Đối phương mặt dù thân hình rất cao, nhưng lại cầm chiếc ô rất thấp vừa vặn che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đường cong sắc bén, khóe môi hơi chếch lên và chóp mũi thẳng tắp.

Đối phương còn chưa lộ mặt thì Taeyang vốn đang vùi đầu vào hõm vai Yeri quay lại, tầm nhìn của cậu bé so với cô thấp hơn một chút liến thấy rõ mặt đối phương.

"Chú Mingyu ! "

Taeyang  vui vẻ kêu lên.

Lúc này, người đàn ông nâng cao cái ô lên, làm lộ ra ánh mắt tươi cười rạng rỡ, sau đó rất tự nhiên dang cánh tay ra ôm lấy Taeyang từ trong ngực Yeri.

Cách chỗ ba người không tới năm bước, JungKook đang đứng bất động tại chỗ.

***

Bên này Taeyang hết sức phối hợp ôm lấy Mingyu , gân cổ: 

"Sao giờ chú mới đến, biễu diễn đã kết thúc rồi còn đâu."

Lúc đầu Irene chuẩn bị 4 tấm vé cho Yeri , Mingyu, Taeyang và Irene, trước khi buổi diễn bắt đầu, Mingyu Irene giống như có hẹn trước rất ăn ý gọi điện thoại báo sẽ đến trễ, rốt cuộc một người giờ cũng chưa xuất hiện, người kia thì đợi biễu diễn kết thúc mới chịu ló mặt______

Yeri vừa mới cúp điện thoại của bệnh nhân, đang tìm Taeyang trong toilet đúng lúc Mingyu gọi đến hỏi buổi biễu đã kết thúc chưa còn nói sẽ lập tức tới ngay. Cũng may anh gọi tới nếu không cô cũng không biết tìm ai giúp mình đưa cậu nhóc này về nhà.

Nhóc con trước giờ đối với người khác luôn lạnh nhạt, Mingyu là một trong số ít những người thân thiết được với vị tiểu đại nhân này. Mingyu theo thói quen véo mũi Taeyang, cậu bé cũng không tránh mà nhìn anh cười hì hì.

"Chú hộ tống con về nhà."

Nghe Mingyu nói với Taeyang như vậy, Yeri thuận miệng bổ sung.

"Hiện tại mẹ phải chạy đến chỗ bệnh nhân, con về nhà với chú Mingyu được không"

Mingyu vốn cố tâm với cô, trước sau luôn suy tính hết sức chu đáo, chờ cho cô dặn dò Taeyang xong, anh nhét chìa khóa xe vào tay cô.

"Xe của anh dừng bên phải cách cửa sân vận động 500m, em lấy đi trước đi."

Chỉ một câu nói của Mingyu , Yeri cũng hiểu mình đã nhận rất nhiều ân tình của anh, chỉ là....hai người vốn không đi cùng một con đường. Cô vội bước ra ngoài cổng, suy nghĩ một lát cô dừng lại, đem chìa khóa xe trong túi ra đưa cho anh.

"Xe của em ở khu A4, rất dễ tìm, em đi trước...."

Dứt lời Yeri chạy như điên vào trong mưa, nhưng chớp mắt liền bị Mingyu kéo lại, cô ngơ người nhìn anh thì đã bị anh nhét chiếc ô vào tay.

"Coi chừng bị cảm."

Thanh âm thật dịu dàng~

Cô vội gật đầu xong liền vọt vào trong mưa, bời vì chạy quá nhanh nên Yeri  đụng phải người đàn ông khác đang cầm chiếc ô màu đen. Anh ta đứng sững như một bức tường cứng rắn, cô bị đụng đau cả vai, lại chỉ lo lắng nói

"Xin lỗi! Thật xin lỗi..."

Người nọ dường như không nghe thấy, chân cũng chỉ khẽ ngừng 1 giây, cũng không thèm liếc qua cô, cứ như vậy lạnh lùng lướt qua, kéo cánh cửa xe bên lề ngồi vào____động tác anh lưu loát liền mạch, Yeri không kịp thấy rõ mặt đối phương như thế nào thì bên tai vang lên tiếng đóng cửa "Phanh"

Cô cũng không có thời gian để ý nhiều, chỉ ngẩng ra một chút liền co chân chạy như điên. Mà chiếc xe kia chỉ khép chặt cửa dừng tại chỗ, im hơi lặng tiếng.

Bên trong xe nữ minh tinh thấy Jungkook một mình trở lại, không nhịn được cười giễu.

"Còn tưởng "thiếu gia" người xuống tìm người quen đó."

 JungKook không lên tiếng trả lời, tầm mắt dán chặt vào người đàn ông phía trước đang ôm đứa bé rời đi, trong mắt lóe lên tia u ám rồi biến mất. Nữ minh tinh thấy thế, thầm thở dài~ thật may dù sao cô cũng là nhân vật của công chúng, nếu bị người ngoài nhìn thấy mình qua lạ cùng thương gia cũng không phải là chuyện tốt. Bỗng dưng anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng chạm vào mắt cô khiến cô nhất thời không thể che giấu được xúc cảm, làm cô giật mình.

" cô muốn giao dịch như thế nào?"

Anh quăng ra một câu như thánh lệnh không giải thích được hàm ý trong đó. Nữ minh tinh nhất thời sửng sốt.

Lúc cô đang suy nghĩ còn chưa biết nói thế nào chỉ lặng lẽ theo dõi biểu cảm của anh thì anh lại thong thả bổ sung.

"Cứ ra giá đi."

". . . . . ."

Lúc này ngay cả người luôn tự nhận bản thân từng trải, kinh nghiệm đầy mình như cô cũng phải ngây dại.

Thiên hạ đồn đại nhà tư bản này không gần nữ giới, độ nghiêm trọng của bệnh này khẳng định cao đến mức "an toàn", cô mới chấp nhận đặt quan hệ với anh, thấy anh cũng không có gì gọi là bài xích. Chẳng lẽ tin đồn là giả? Tuyệt đối là giả, nhìn anh phong độ, trẻ tuổi tuấn lãng như thế, lại mang chút hời hợt cuốn hút, khó lòng khiến phụ nữ không sinh cảm tình, nhưng nhìn xuống..... 

Anh như vậy lại mở miệng kêu cô trực tiếp ra giá?

Loại chuyện một khi đã quyết thì không thể hối hận, cuộc trao đổi này làm cho nữ minh tinh căng thẳng tay rịn mồ hôi.... Dùng sắc đẹp giao dịch với người này quá là tầm thường, chỉ khi đối mặt với đôi mắt kiên định thâm sâu trước mắt cô mới biết mình không phải là đối thủ của anh. Cổ họng run rẩy, không phát ra được lời nào.

JungKook  nhếch đôi môi mỏng, tiếp tục nói: 

"Đem cái CD của cô ** cùng với cục trưởng  Park  bán cho tôi."

Nữ minh tinh vốn còn đang run rẩy ở trong cổ, lại bị giáng thêm một đòn mạnh mẽ, làm cô hô hấp cũng khó khăn.

Ánh mắt của anh ta vẫn bình thản nhìn cô.

Ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu tất cả, nhưng nữ minh tinh vẫn cố ngụy trang tới cùng.

"Cái gì cục trưởng Park?"

Anh không nhìn cô nữa, chậm rãi xuyên qua kính chắn gió phía trước, ánh mắt vô định nhìn trời mưa như muốn tìm bóng dáng của ai đó đã sớm biến mất từ lâu, âm thanh cũng trở nên mờ nhạt hơn.

"Có những chuyện, cô biết, tôi biết, tôi cũng không muốn nói ra quá rõ ràng, hiểu không?"

"............"

"............"

***

Mingyu luôn bị Irene trêu anh là "Tiểu trợ lý riêng tại gia" của Yeri, nhất là khi Yeri bận rộn đến nổi không có thời gian, chức năng của "Tiểu trợ lý " càng có cơ hội phát huy triệt để____ đặc biệt là việc chăm sóc tiểu thiếu gia Taeyang.  

  Tại nhà trẻ, khi chuông tan học vừa vang lên thì Mingyu đã đứng bên cạnh xe của mình, anh dừng xe nơi Yeri vẫn thường đỗ, như vậy khi Taeyang ra về sẽ lập tức nhìn thấy anh, anh cũng không phải phí công tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc từ trong đám người nhốn nháo.

Mingyu trong lúc chờ đợi đã dùng di động xem tin tức của những hạng mục đầu tư bất động sản gần đây. Trúng thầu lần này là công ty xây dựng J , mà đối thủ cạnh tranh của họ là công ty xây dựng L được dồn đại là được nhân viên cấp cao của công trình bảo hộ giá lại bại trận ra về, sự việc này gây xôn xao cả giới bất động sản, khiến người trong giới không khỏi ngạc nhiên.

DK là luật sư đại diện của công ty xây dựng L, cũng là người quen của Mingyu, đương nhiên khi tin tức này được truyền tới thì tất cả đồng nghiệp trong công ty đều hiếu kì hỏi: 

"Cái công ty xây dựng J kia có lai lịch như thế nào vậy?"

Lúc đó Mingyu chỉ nhàn nhạt nói: 

"Lúc trước người ta gọi nó là công ty JK " 

Mọi người sẽ hiểu. JK......không phải là công ty bị đồn đại là nhờ buôn lậu mà làm giàu sao? Dĩ nhiên những thứ này chỉ là tin đồn cũng không ai có chứng cứ. Hiện giờ JK được chia ra  hai công ty, một là công ty môi giới nhà đất JJ, một là công ty xây dựng J. Công ty môi giới nhà đất JJ có địa bàn hoạt động ở Busan , tổng bộ vốn cũng cách xa vạn dặm, cũng ít người biết đến, về phần công ty J____

Rõ ràng là đang muốn dọn sạch đường mà tiến.

"Tại sao chú tới đón con?"

Câu hỏi của Taeyang nhanh chóng thức tỉnh Mingyu, ánh mắt của anh rời khỏi màn hình điện thoại, cúi đầu nhìn Taeyang.

Anh nhanh chóng cất điện thoại.

 "Mẹ con bận việc không đến đón con được, chú đón con đến nhà chú ăn cơm được không?"

Nói không phải chê cứ tài nấu nướng của Yeri thật tệ, rất tệ, vô cùng tệ..... Hỏng rồi hỏn rồi, có thể ăn được món Mingyu nấu, đối với Taeyang quả thật là một đặc ân lớn, tính khí trẻ con lại nổi lên mắt sáng ngời, không đợi Mingyu phản ứng đã tự mở cửa xe, biến vào như một làn khói, lại còn hô to: 

"Ồ! Thật tốt quá!"

Thấy vậy Mingyu không nhịn được cười, sau đó vòng qua ghế lái ngồi vào.

"Nhưng mà trước hết chúng ta phải đi siêu thị mua nguyên liệu."

Taeyang đã bị đồ ăn ngon hút mất hồn, Mingyu nói gì cậu cũng gật đầu như giã tỏi.

Mingyu nói xong, đang muốn khởi động xe, đột nhiên nhớ ra việc gì đó, một tay giữ tay lái, tay kia lấy điện thoại ra nhắn tin cho Yeri.

"Khi nào xong việc đến nhà anh ăn cơm nhé! Anh làm rất nhiều thức ăn ngon!"

Lúc này Yeri đang lo chạy xe như bay trên đường, điện thoại đặt bên trong hộp xe reo lên âm báo tin nhắn, cô cũng không thèm đoái hoài tới, trong đầu cô bây giờ đều là tin nhắn cuối cùng của người bệnh nhân kia để lại: 

"Bác sĩ Kim, cô nói đúng, tôi chết thì quá tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ kia rồi, tự sát căn bản không giải quyết được vấn đề, vậy nên trước hết tôi phải giết hắn."

Vì bệnh nhân này, sớm muộn gì cô cũng bị suy nhược thần kinh mất thôi! Mẹ của bệnh nhân và Yeri chỉ có thể chia nhau ra tìm, cô từ chỗ mẹ của bệnh nhân lấy được số điện thoại của tên chồng phụ bạc kia, cũng đã gọi vài lần nhưng vô ích. Nghĩ đến tên chồng phụ bạc này,thật là quá phũ, vứt bỏ vợ một cách triệt để ngay cả số điện thoại cũng đổi, không thể làm gì hơn cô phải chạy đến công ty của anh ta, nhưng lại nghe đồng nghiệp của anh ta nói anh ta đã chuyển chỗ làm. Khi chuẩn bị rời khỏi lại nghe được nhân viên tiếp tân lầu bầu: 

"Không hiểu sao hôm nay nhiều người tìm DoHoon  vậy chứ?"

Yeri biết mình đã tìm đúng chỗ rồi, hỏi kĩ lại quả nhiên có một người phụ nữ thần kinh không ổn định hề hề hà hà đến tìm DoHoon. Cuối cùng cũng đi đúng đường rồi, nhưng Yeri ngay cả thời gian thở cũng không có liền vội vàng hỏi: 

"Có thể cho tôi biết anh ta đi công tác ở đâu không?"

"Công ty xây dựng J."

"Công ty xây dựng J?"

Công ty này ngược lại rất gần phòng khám của cô, cả ngày vòng nửa vòng lớn khắp nội thành, kết quả là quay về chỗ cũ, thật là~ ông trời trêu ngươi mà!!!!!!!!!!!!!!!!

Khi đến được tòa nhà Offices - trụ sở của công ty J thì sắc trời đã tối, nhất là khi sắp đến giờ tan ca chỗ này sẽ rất đông người, ngộ nhỡ bệnh nhân của cô chạy tới chỗ náo nhiệt này đòi mạng người ....... Yeri không dám nghĩ đến nữa, cô đem xe đỗ bên ngoài cao ốc,áo khoác cũng không kịp lấy cứ như vậy lao xuống xe chạy vào cửa lớn.

Công ty J ở tầng 45-47, trời ơi 45 tầng, Yeri bước ra khõi thanh máy, chỉ nghe cách đó không xa có tiếng tranh chấp____

"Vị phu nhân này tôi thật sự không thể cho bà vào. Bà nói tới tìm Do Hyun nhưng thật sự chúng tôi không biết Do Hyun là ai."

Một giọng nói đáp lại, lộ ra những cảm xúc không ổn định. 

"Van cầu các người, hắn nhất định đang ở bên trong. Tôi là vợ của hắn, hắn tránh mặt toi hơn mấy tháng rồi, hắn....."

Yeri bước tời trước quầy tiếp tân quả nhiên nhìn thấy cô nhân viên tiếp tân cùng với bệnh nhân của cô đang giằng co, thấy người bệnh nhân đang sắp ngã xuống đất thì Yeri nhanh chóng bước về phía trước đỡ lấy cô ấy.

Bệnh nhân thấy được Yeri, trong mắt đầy tuyệt vọng.

"Bác sĩ Kim..."

Yeri có chút không đành lòng nhìn vào mắt cô ấy nhưng sự việc vô cùng cấp bách, không thể chần chừ đồng tình được nữa.

"Trước tiên cô nên theo tôi về, mẹ cô tìm cô khắp nơi, sắp phát điên rồi....."

"Không được! Lần này nhất định tôi phải gặp được hắn, muốn cùng hắn nói thật rõ ràng."

"Vô dụng thôi! Hắn đối với cô đã tuyệt tình như vậy, cô còn hy vọng hắn sẽ quay đầu sao?"

Lời nói của Yeri như đinh chém sắt, khiến cô ta nhất thời rơi lệ, Yeri bất đắc dĩ nâng tay muốn dẫn bệnh nhân rời đi. Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến___có người từ J đi ra.

Đáng lẽ Yeri đã có thể khống chế được bệnh nhân, nhưng tiếng bước chân mỗi lúc một gần, bệnh nhân nhất thời mất kiểm soát, đẩy Yeri ra xông tới.

Đoàn người từ trong đi ra đang nói cười vui vẻ, đột nhiên thấy người phụ nữ lạ chặn phía trước, tất cả đều ngẩn người, Yeri trước nay cũng chưa biết mặt người chồng phụ tình kia, nhưng nhận ra trong đám người có một nam nhân sắc mặt bỗng nhiên tái mét, liền biết được đó là người chồng phụ bạc mà bệnh nhân cô đang "tìm kiếm".

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai nấy đều không kịp phản ứng chỉ yên lặng đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ kia điên cuồng chạy tới muốn cắn xé người chồng phụ tình của cô ta.

Tất cả đều thét chói tai, chạy tránh qua một bên, Yeri cái gì cũng không nhớ, chỉ theo bản năng xông lên ngăn cản, nhưng cô căn bản không có hơi sức bằng một người phụ nữ bệnh thần kinh, khi cô bắt được tay bệnh nhân liên bị hất văng ra. Trong phút hỗn loạn, Yeri trơ mắt nhìn nhìn bệnh nhân của mình lấy ra một chai dung dịch_____

Xem ra không chỉ là chai thủy tinh bình thường, chất lỏng trong đó càng không chỉ đơn giản là ...nước.., suy nghĩ nhảy ra trong đầu càng khiến thần kinh cô đau nhức.

"Họ Min kia, tôi cho anh biết, anh muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, tôi đem gương mặt anh phá hủy xem sau này anh lấy gì mà câu tam kết tứ nữa..."

Một khắc kia, Yeri sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không có ý định ngăn cản nữa, chỉ sững sờ nhìn tất cả, trong đầu cũng thỏa hiệp thầm nghĩ: như vậy đi, cứ như vậy đi......

Cho đến khi bệnh nhân đem axit sunfurit dội vào người đàn ông kia, nhanh hơn cô ấy một giây người chồng phụ tình kia giơ tay cướp lấy bình thủy tinh, Yeri thất kinh, không ngờ người đàn ông này lại tàn nhẫn đến mức muốn đem axit sunfurit tạt ngược lại vợ mình. Không nghĩ ngợi nhiều Yeri cắn răng lao tới mốn giành lại bình thủy tinh.

Người xung quanh không một ai có ý định ra tay giúp đỡ, cô cũng không trong mong gì vào họ, mắt thấy mình đã đoạt lấy được bình thủy tinh nhưng........bất ngờ lúc này người đàn ông lại trở tay, Yeri chân không đứng vững lảo đảo muốn ngã xuống, òng bàn tay mất thăng bằng, bình thủy tinh chứa axit sumfurit cứ như vậy nghiêng về phía cô.....

Yeri chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏng kia sắp đổ lên người mình không có cách nào ngăn cản, tiếp đó xảy ra cái gì, quá rõ ràng rồi. Yeri nhất thời lạnh cả người, vô lực nhắm mắt lại...........

Thật kinh khủng! Phỏng? Sao vẫn chưa có cảm giác này.......

Ngay sau đó "Phằng" một tiếng bình thủy tinh vỡ vụn....

Yeri mở mắt ra, không chỉ một mình cô mà tất cả mọi người đang ở đấy ai nấy đều sửng sốt. Bình axit sunfurit một giây trước còn chực đổ lên người Yeri mà giờ đang "tử trận" trên một khoảng nền trống.

Nhìn lại người đàn ông trước mặt cô đang khẽ chau mày___ bị cô chạm nhẹ một cái lông mày cũng nhíu chặt hơn, mặt lại tỏ ra vẻ không có gì đáng lo cả.Nhưng khi Yeri cúi đầu nhìn mu bàn tay của người đó,nhất thời không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Đúng! Là người đàn ông này dùng tay thay cô chặn axit đổ lên người, bình thủy tinh cũng là vì bị đau mà theo phản xạ ném ra xa.

Mặc dù, bàn tay bị vấy axit không nhiều, nhưng nhìn qua cũng biết axit sunfurit này thuộc loại đậm đặc. Ánh mắt cô dời khỏi bàn tay người đàn ông, lo âu nhìn khắp bốn phía tìm xem có ai có thể giúp đỡ.

" Ai có băng gạt không? Nước nữa! Mau đem tới đi."

So với vẻ mặt hốt hoảng của cô, ngược lại người đàn ông này một chút cũng không vội, đứng yên một chỗ, chăm chú nhìn cô, chân mày vẫn nhíu chặt, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.

"Không nhận ra tôi sao?Lớp trưởng......."  

Jungkook

Mingyu

" tiểu ma vương "   Kim Taeyang    (mang họ Yeri nha !)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top