Chương 205+206
Chương 205: Chuyển vào nhà họ Jeon
Tại bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh, bác sĩ ngồi đối diện ở cạnh giường Yeri nói, "Bà Jeon, trong khoảng thời gian bà ở lại bệnh viện này, tôi sẽ là người phụ trách điều trị cho bà."
Yeri ngước lên đôi mắt ảm đạm, nhỏ giọng hỏi, "Tôi nghe không quen mùi của bệnh viện, tôi có thể xuất viện rồi sau đó mỗi ngày đều tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe một lần được không?"
Bác sĩ lắc đầu, "Bà Jeon, tốt nhất là bà nên ở lại bệnh viện để theo dõi . . . . . Bà cũng biết, lần trước bà sanh non chưa được bao lâu, mang thai lúc này sẽ khiến cho cơ thể bà rất suy yếu, bà cần phải được bác sĩ và y tá chăm sóc đặc biệt. Nếu không, đừng nói là bà không giữ nổi đứa bé này, mà về sau có thể sẽ còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cơ thể của bà. . . . . ."
Xem ra, Jungkook vẫn chưa có nói với bác sĩ nguyên nhân anh bảo bác sĩ chăm sóc cho cô trong thời gian mang thai là vì để sau này làm giải phẫu phá thai. . . . . .
Tuy nhiên, Jungkook có nói với bác sĩ hay chưa cũng không có gì khác nhau, dù sao qua bốn năm tháng nữa chờ khi bác sĩ điều dưỡng sức khỏe cô tốt hơn, Jungkook tự nhiên sẽ bảo bệnh viện sắp xếp cho cô làm phẫu thuật phá thai. . . . . .
Đúng vậy, cô và Jungkook đã ký thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen, cũng có luật sư Aston làm chứng, từ giây phút mà cô đồng ý thì thỏa thuận đó đã có hiệu lực.
Nếu đã ký thỏa thuận với Jungkook, tất nhiên cô không thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, huống chi bác sĩ vốn cũng là vì muốn tốt cho cô, "Vậy cũng được. . . . . . Bác sĩ, trong khoảng thời gian này phải làm phiền cô rồi!"
Bác sĩ mỉm cười thân thiện, "Đừng khách sáo, bà Jeon, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm giúp bà điều trị tốt cơ thể, để bà và đứa bé đều có thể khỏe mạnh."
Yeri chỉ cười nhạt trả lời, "Cám ơn."
Bác sĩ đứng dậy đi ra ngoài.
Khóe miệng Yeri hơi nhếch cười nhưng rồi dần dần chuyển thành hơi có chút thê lương, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mệt mỏi mà nằm xuống giường bệnh.
Đột nhiên nhớ tới cô vẫn chưa nói với mẹ mình chuyện cô sẽ ở lại Los Angeles, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi.
"Dạ phải, mẹ, Robert có chuyện trì hoãn mấy ngày, có lẽ con cũng sẽ ở lại Male thêm mấy ngày. . . . . . Dạ, con sẽ tự chăm sóc mình tốt, mẹ, làm phiền mẹ giúp con trông coi Jennie nha."
"Jennie, mẹ sẽ về nhà nhanh thôi . . . . . . Ừ, con phải nghe lời bà ngoại nói, ngoan ngoãn đi học, không được nghịch ngợm đấy, biết không? Mỗi ngày mẹ sẽ gọi điện thoại về cho con, ngoan. . . . . ."
Cúp máy xong, Yeri cố chịu đựng sự khó chịu ở đáy lòng mà cắn nhẹ đôi môi.
Cô rất là nhớ mẹ mình, cũng rất nhớ Jennie. . . . . .
Cuộc sống mà không có hai người họ, cô cảm giác thế giới của mình chỉ là hiu quạnh và xám xịt, nếu không phải bởi vì có họ, cô sống ở trên đời này đã sớm không còn ý nghĩa gì. . . . . .
--------
Cốc, cốc --
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Yeri.
Nghĩ người đến là bác sĩ hay là y tá, đôi mắt ảm đạm của Yeri vẫn nhìn đăm đăm lên trần nhà không hề di chuyển, cô bình tĩnh nói, "Mời vào."
Vang lên bên tai Yeri chính là tiếng xe lăn đang lăn bánh cộng với tiếng bước chân rất nhẹ, đột nhiên ý thức được không phải bác sĩ hoặc y tá, ngay sau đó Yeri đưa ánh mắt quét về phía phát ra âm thanh, trông thấy giờ phút này ông Jeon đang ngồi trên xe lăn được bà Jeon đẩy vào phòng bệnh, Yeri liền lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng bước xuống giường, "Ôi, bác trai, viện trưởng."
Trên khuôn mặt từ ái của ông Jeon chứa đầy ý cười hiền hậu, "Yeri à, con mau nằm xuống, con đang mang thai nên cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Bà Jeon tức giận trừng mắt liếc nhìn Yeri, "Không phải là mang thai thôi sao, làm gì phải nuông chiều đến thế!"
Ông Jeon lạnh lùng liếc nhìn bà Jeon, "Tôi đến là để thăm Yeri, nếu bà thấy không vui thì có thể đi trước."
Bà Jeon thu lại ánh mắt, nhỏ giọng giải thích, "Ông, tôi không có ý đó. . . . . ."
Ông Jeon lần nữa đưa ánh mắt chuyển sang Yeri, vẻ mặt ôn hoà cười nói, "Yeri, con đi mà cũng không nói với bác một tiếng, sau lại nghe Robert nói vì cơ thể con không khỏe cho nên Jungkook đưa con đến bệnh viện này nằm, con thế nào, bây giờ đã thấy khỏe chưa?"
Yeri đi tới trước mặt ông Jeon, lễ phép cung kính nói, "Con thật xin lỗi, bác trai, con không kịp chào tạm biệt cùng bác, còn làm phiền bác đến đây thăm con. . . . . ."
Bà Jeon dường như rất căm ghét mỗi khi nghe Yeri nói chuyện, vì thế lúc này bà chen vào nói, "Ông và cô ta nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài đợi ông."
Ông Jeon gật đầu.
Sau khi bà Jeon đi ra khỏi phòng bệnh, ông Jeon thở dài nói, "Yeri, con và Jungkook qua lại nhiều năm như vậy, trong thời gian đó chắc chịu đựng không ít sự nổi cáu của bả đúng không?"
không muốn nói lời giả dối trước mặt ông Jeon vì thế Yeri nhỏ nhẹ nói, "Xưa nay viện trưởng vẫn không bỏ được thù hận trước kia, cho nên không cách nào cởi bỏ được khúc mắt này."
Ông Jeon ôn tồn nói, "Thật ra tính tình bà ấy trở nên như vậy cũng khó trách, nếu có thì hãy nên oán trách bác, trách bác thời còn trẻ quá mức xung động. . . . . ."
Nhìn ra trong mắt ông Jeon ẩn chứa sự ưu thương, Yeri nhẹ giọng hỏi, "Bác trai, bác có từng hối hận khi yêu mẹ con hay không?"
Ông Jeon nhẹ lắc lắc đầu, "Cho tới bây giờ bác cũng chưa từng oán trách mẹ con, cho dù mẹ con có vì chuyện năm đó mà trả thù bác, bác cũng không cho rằng mẹ con đã làm sai. . . . . ."
Yeri đành phải giải thích chuyện năm đó với ông Jeon, "Bác trai, thật ra lúc đó mẹ con làm hại bác là bởi vì khi ấy Chanyeol đã lợi dụng con để uy hiếp mẹ. . . . . . Mẹ con cũng vì bất đắc dĩ nên mới tiếp cận bác. . . . . ."
Ông Jeon sâu kín thở dài, "Chuyện đã qua bác không muốn nhắc lại, nhưng cuộc đời của mẹ con là do bác hủy hoại, vì thế, mặc kệ cô ấy có làm điều gì, bác cũng không có quyền để oán hận. . . . . . bà ấy nói với bác mẹ con đã chết rối, bây giờ ngẫm nghĩ lại, thủ phạm dồn cô ấy vào con đường chết chính là bác."
Yeri có thể nhận ra, sau khi trải qua những tang thương của năm tháng, giờ đây còn lại trong mắt ông Jeon chỉ là nỗi bi thương và hối hận. Nhưng giờ phút này Yeri cũng không có lên tiếng an ủi ông, bởi vì cô biết, ân oán của đời trước, ai đúng ai sai đã sớm theo thời gian trôi qua mà lắng đọng vào trong quá khứ rồi. Bác trai, viện trưởng, mẹ, Chanyeol, những người này từng tổn thương lẫn nhau, rồi lại cùng nhau thống khổ, ai cũng có thể nói một trong số họ không có ai làm sai, nhưng ai có thể nói họ không phải người bị hại?
Sau một hồi tự trách ông Jeon chỉ còn biết thương cảm thở dài, "Yeri, bác thực có lỗi với mẹ con. . . . . ."
Rốt cuộc Yeri vẫn mở lời an ủi, "Bác trai, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. . . . . . Ai đúng ai sai, con nghĩ bây giờ cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Ông Jeon nhẹ gật đầu, sau đó ôn hòa nói, "Yeri, con là một đứa nhỏ hiểu chuyện, Jungkook không nên đối xử với con như vậy!"
Yeri cụp mi xuống, cười nhạt nói, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, huống chi con và Jungkook đều chia tay trong êm đẹp, anh ấy không có lỗi gì với con cả."
Ông Jeon tức giận trách, "Nếu nó không làm gì có lỗi với con thì nó sẽ không vì con bé Rose gì đó mà bỏ vợ bỏ con!"
Nghĩ ông Jeon nghe người bên ngoài đồn đãi nên mới biết được chuyện của Jungkook và Rose, tránh cho ông Jeon hiểu lầm Yeri liền vội vàng giải thích, "Bác trai, bác đừng hiểu lầm, hai chúng con ly hôn là do đôi bên tình nguyện, anh ấy và Rose đến với nhau, đó là chuyện sau khi tụi con đã ly hôn."
Ông Jeon tức giận nói, "Tóm lại, ngoài con ra, bác sẽ không thừa nhận một đứa con dâu nào khác . . . . . ."
Nghe lời ông Jeon nói, Yeri giật mình sửng sốt.
Ông Jeon hòa hoãn nói, "Lúc bác còn đang hôn mê, tuy rằng không thể mở mắt ra, nhưng bác vẫn nghe được rất rõ ràng. . . . . . Con là một đứa nhỏ ngốc, tự mình gánh lấy nhiều khổ sở như vậy, sao lại có thể nuốt hết một mình bao nhiêu đau khổ như vậy chứ?"
Yeri hoàn toàn không ngờ rằng vì ngày đó cô thổ lộ tâm sự của mình khi ông bị hôn mê mà hôm nay lại nhận được sự cảm thông từ ông Jeon. . . . . .
Không muốn ông Jeon thương cảm mình, Yeri vội vàng giải thích, "Bác trai, bác đừng nên nghĩ đó là thật, con nói ra những lời đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của con mà thôi, thật ra nó cũng không phải là lời nói lý trí, con rất xin lỗi về những lời nói đó, con chỉ là . . . . . Chỉ là nhất thời muốn trò chuyện với bác. . . . . ."
Ông Jeon nói, "Cứ coi như con chưa từng nói gì với bác, chỉ dựa vào chuyện hiện tại con đang mang thai, bác tuyệt đối sẽ không cho phép Jungkook chối bỏ trách nhiệm. . . . . . Cho nên, bác muốn con đợi một lát nữa rồi cùng theo bác trở về nhà họ Jeon, để bác sĩ và người giúp việc trong nhà chăm sóc cho con, con yên tâm, có bác ở đây, không có ai dám khi dễ con đâu, bác nhất định sẽ giúp con và Jungkook tái hợp lại."
---------
Tại nhà họ Jeon.
Hai mẹ con họ Jeon từ xa nhìn tới thấy cảnh ông Jeon và Yeri vui vẻ ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, Joohyun không nhịn được nhỏ giọng nói, "Mẹ, mẹ thật đồng ý để ba cho Yeri đến nhà chúng ta ở sao?"
Bà Jeon bất đắc dĩ nói, "Cũng không biết Yeri này cho ba con uống thuốc mê gì, từ khi ba con tỉnh lại cho đến bây giờ vẫn luôn che chở cho nó, mẹ cũng không có cách nào khác. . . . . ."
Joohyun nổi giận nói, "Yeri này cũng thật là không biết xấu hổ, ba nói đón cô ta tới nhà ở, cô ta lại thật sự dám đến nhà chúng ta ở ngay, cũng không tự suy nghĩ mình và Jungkook đã ly hôn rồi, cô ta lấy tư cách gì mà ở lại nhà chúng ta?"
Bà Jeon ngắm nhìn ông Jeon, ưu thương thở dài nói, "Cô ta chính là con gái của Chanyeol, còn ba con thì yêu chim nên yêu luôn cả lồng. . . . . ."
"Sau khi ba tỉnh lại đến giờ cũng chưa từng nói chuyện với chúng ta thân mật như vậy. . . . . . Mẹ, con không muốn nhìn thấy Yeri ở trong căn nhà này nữa, chúng ta nghĩ cách đuổi cổ nó đi đi, được không mẹ?" Joohyun thất vọng tức giận nói.
Bà Jeon liếc xéo Joohyun, "Ai nói muốn đuổi nó đi? Trong bụng nó hiện đang có con của Jungkook, nói thế nào đi nữa cũng là con cháu nhà họ Jeon chúng ta, mẹ đã mất đi một đứa cháu gái, mẹ không cho phép cô ta lại mang đi cháu trai của mẹ nữa. . . . . ."
Joohyun nói, "Mẹ, mẹ thật là muốn cháu trai đến điên rồi. . . . . . Nếu mẹ muốn có cháu trai, thì chờ Rose và Jungkook kết hôn rồi mẹ muốn Rose sinh cho Jungkook bao nhiêu đứa cũng không thành vấn đề gì! !"
Bà Jeon đang định trả lời Joohyun, thì đột nhiên nhìn thấy Yeri đang đứng lên khỏi ghế sofa đi về hướng hai người.
Joohyun liếc mắt nhìn Yeri đang đi tới, nhỏ giọng nói, "Mẹ, người phụ nữ này tới đây làm gì?"
Nhưng lúc này Yeri đã đi tới trước mặt bà Jeon, giọng cô vẫn giữ thái độ lễ phép như trước kia, từ tốn nói, "Viện trưởng, con muốn nói chuyện riêng với bác một chút, có được không?"
Joohyun tức giận nói, "Có chuyện gì mà tôi không thể nghe chứ?"
Yeri bình tĩnh nói, "Đương nhiên là có thể, nếu như cô Joohyun cũng muốn nghe."
Joohyun liền kéo bà Jeon tay, "Mẹ, đi thôi, để nghe thử xem cô ta muốn nói gì với mẹ."
Bà Jeon gật đầu, "Đến phòng sách đi!"
. . . . . .
Vào tới phòng sách, không đợi Yeri mở miệng, Joohyun đã lên tiếng mắng nhiếc, "Tôi thấy Yeri cô thật đúng là một âm hồn bất tán đó. . . . . . Jungkook đã không còn cần cô nữa, sao cô vẫn còn cái kiểu có chết cũng không buông như thế chứ?"
Bà Jeon ra tiếng, "Joohyun à, đừng nói nữa... Để cô ta nói."
Yeri không thèm để bụng những lời xỉa xói của Joohyun, cô nhìn bà Jeon, ôn hòa nói, "Viện trưởng, con sẽ ở lại nhà mọi người vài hôm."
Bà Jeon lạnh giọng nói, "Lúc ở bệnh viện ông ấy đã nói với tôi rồi."
Yeri bình tĩnh nói, "Con mong rằng mọi người có thể thông cảm."
Bà Jeon khinh bỉ lên tiếng, "Hơ, cô dây dưa đeo bám ở lại nhà họ Jeon chúng tôi, cô còn muốn chúng tôi thông cảm cho cô ư?"
Yeri từ tốn giải thích, "Con ở lại nhà mọi người là con có nguyên nhân."
Bà Jeon hỏi, "Nguyên nhân gì?"
Yeri nói thẳng, "Con không thể nói cho mọi người biết."
Hai tay Joohyun khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "Mẹ, cô ta có thể có nguyên nhân gì chứ, chắc là muốn dựa vào cái thai để trói buộc Jungkook thôi! Mẹ nhìn cô ta xem, đầu tiên là làm hỏng hôn lễ của Jungkook và Rose, bây giờ còn thuyết phục được ba đón cô ta vào nhà chúng ta ở, không chừng mấy ngày nữa, cô ta rất có thể ép Jungkook kết hôn lại với cô ta nữa đấy. . . . . ."
Yeri tự nhiên nói, "Măc kệ mọi người có tin hay không, con chưa có từng nghĩ tới lợi dụng việc mang thai để quay lại Los Angeles, cũng không hề có ý nghĩ muốn làm hỏng hôn lễ của Jungkook và Rose."
Joohyun xì mũi khinh thường nói, "Yeri, cô còn có thể giả bộ như mình vô tội nữa sao? Hôn lễ của Jungkook và Rose đã vì chuyện cô có thai mà làm cho rối lên, cô còn muốn nguỵ biện?"
Yeri vẫn bình tĩnh thản nhiên nói, "Nếu như mọi người là đang lo sợ tôi chia rẽ tình cảm của Jungkook và Rose, vậy thì mọi người hãy yên tâm. . . . . . Rose hiện đã mang thai, Jungkook và Rose nhất định sẽ đến bên nhau."
Bà Jeon và Joohyun đồng thời thốt lên tiếng kinh ngạc lẫn vui sướng, "Rose mang thai?"
Yeri gật đầu, "Đúng vậy, chính miệng Jungkook nói cho tôi biết."
Joohyun vui mừng nói, "Mẹ, nếu Rose có thai thật sự là quá tốt. . . . . ."
Trên khuôn mặt cao quý của bà Jeon cũng đầy tràn vui sướng.
Nhìn thấy hình ảnh người nhà họ Jeon vui mừng hớn hở, lòng Yeri hơi hơi đau nhói, nhưng cô cũng không hề biểu hiện ra trên mặt, vẫn bình tĩnh nói, "Tôi đã cùng Jungkook ký một phần thỏa thuận. . . . . ."
Đối mặt với Yeri, trên mặt bà Jeon lập tức tắt ngay nụ cười, "Thỏa thuận cái gì?"
Yeri đọc lên nội dung bản thỏa thuận mà cô và Jungkook đã ký tên cho hai mẹ con họ Jeon nghe.
Hai mẹ con họ Jeon khi nghe xong cũng sững sờ một hồi lâu.
Đột nhiên Joohyun hỏi lại, "Ý cô nói là, đợi đến khi cô mang thai được năm sáu tháng, cô sẽ làm phẫu thuận phá thai?"
Yeri gật đầu, "Vì thế nên mọi người không cần lo lắng tôi sẽ chia rẽ tình cảm Jungkook và Rose, đợi khi tôi làm xong giải phẫu phá thai, tôi sẽ rời khỏi nơi này. . . . . ."
Joohyun cảnh giác hỏi, "Tại sao cô phải nói ra những chuyện này cho chúng tôi biết? Muốn chúng tôi thương hại cô sao?"
Yeri trả lời, "Tôi nói ra chuyện này cho mọi người biết, là hy vọng mọi người có thể hiểu tôi ở lại nhà họ Jeon không phải là vì muốn níu kéo gì Jungkook, mà chỉ mong rằng thời gian tôi ở lại nhà họ Jeon sẽ có những ngày được vui vẻ và yên ổn."
Chương 206: Hại chết 'con' của anh và Rose
Tại nhà họ Jeon.
Người giúp việc dè dặt nói với Yeri, "Cô Kim, nếu cô thấy trong người có chỗ nào không khỏe thì hãy lập tức nói cho tôi biết, tôi sẽ đi mời bác sĩ đến kiểm tra cho cô ngay."
Yeri ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa mỉm cười với người giúp việc, "Tôi không sao, chị bận việc gì thì đi làm đi!"
"Dạ được."
Người giúp việc đi rồi Yeri mới nhẹ thở phào một hơi.
Cô đã ở hà họ Jeon được ba ngày rồi, trong thời gian này, người giúp việc trong nhà họ Jeon cung phụng cô như Thần Linh, thường hay ân cần hỏi han, nhiệt tình đến khiến cho cô muốn thở không ra hơi.
Sở dĩ có tình huống như vậy đương nhiên là mọi người trong nhà họ Jeon đều đã biết chuyện cô mang thai, cộng thêm ông Jeon còn đặc biệt quan tâm cô. Hai mẹ con họ Jeon cũng bởi vì lần trước cô đã nói chuyện với họ cho nên mới lặng im không nói gì, nhóm người làm cho rằng địa vị của cô đã phục hồi lại như xưa, cho nên đối với cô không hề dám có sơ xuất gì, cứ như vậy, cuộc sống của cô ở nhà họ Jeon cũng không đến nỗi quá khó khăn. . . . . .
Nhàm chán bật chuyển kênh xem những tiết mục trên ti vi, bỗng dưng tầm mắt Yeri dừng lại ở một tiết mục có liên quan đến việc thai phụ sinh em bé.
Trong TV đang chiếu chính là quá trình thai nhi trưởng thành trong cơ thể người mẹ, trên hình ảnh là từng bước thai nhi dần lớn lên, máy quay phim cũng đặc biệt miêu tả nhịp tim của thai nhi mạnh mà có lực, ‘thình thịnh - thình thịch’ rất có tiết tấu, rất có sức sống.
Yeri theo bản năng đưa tay vuốt bụng mình, xem hình ảnh thai nhi từ từ tượng hình trong ti vi, trên mặt cô dào dạt dâng tràn tình thương của người mẹ.
Đột nhiên như ý thức được cái gì, tay cô từ từ di chuyển khỏi bụng, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm theo.
Bỗng lúc này, "Cô Kim . . . . ."
Yeri đang suy nghĩ giật mình tỉnh lại, "Hử?"
Người giúp việc nói, "Cô Rose đến thăm cô."
Lời người giúp việc vừa dứt, Yeri cũng đã nhìn thấy Rose đang chậm rãi đi vào cửa chính nhà họ Jeon.
Rose cất bước đi tới chỗ Yeri, cũng không có lên tiếng chào hỏi Yeri như trước kia.
Đối với sự ác cảm của Rose, khiến cho Yeri của ngày hôm nay cũng nói thẳng không kiêng nể, "Cô hẳn nên biết tôi không muốn nhìn thấy cô." Cô đã từng tin tưởng Rose như thế, nhưng kết quả đổi ngược lại Rose đã dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại cô "Rù quyến" Jungkook, tuy chân tướng sự thật Jungkook cũng biết nhưng vẫn cố tình vu oan cho cô, nhưng việc này không có nghĩa là Rose không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cũng như cô, Rose không còn khiêm tốn lên tiếng chào hỏi như trước kia nữa, mà lạnh giọng hỏi, "Yeri, đây chính là mục đích của cô sao?"
Yeri không hiểu ngước mắt lên hỏi, "Cái gì?"
Rose như đang lên án nói, "Vào thời điểm mấu chốt phá rối hôn lễ của tôi và Jungkook! !"
Đối mặt với lời chỉ trích đó Yeri chỉ cười lạnh hỏi ngược lại, "Cô nghĩ vậy sao?"
Ngay lập tức, thân thể tựa như trang giấy của Rose yếu ớt lảo đảo như sắp ngã, cô bi thương nhìn Yeri, nghẹn giọng nói, "Trước khi tôi và Jungkook cử hành hôn lễ tôi đã có nói với cô, cô có thể trách tôi, hận tôi, thậm chí chỉ cần một câu nói của cô, tôi nhất định sẽ chủ động rút lui ngay. Nhưng mà, tại sao cô đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không dây dưa không rõ ràng với Jungkook nữa, quay ngược lại cô lại dùng cách thức đó để trả thù tôi và Jungkook?"
Yeri từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Rose nuốt nghẹn đau khổ xuống cổ họng, đau đớn nói, "Nếu không làm được như mình nói thì lúc đầu đừng có giả bộ rời khỏi Jungkook, kiểu người làm bộ làm tịch như cô mới thật sự đúng là khiến cho người ta đáng xấu hổ!"
Bốp ——
Trong tít tắt, một cái tát nặng nề đột nhiên giáng xuống khuôn mặt không tì vết của Rose, ngay lập tức trên làn dàn trắng đến nỗi có thể thể thấy được tia máu của Rose hiện rõ năm dấu tay đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình.
Rose vuốt vuốt gò má mịn màng như bị lửa đốt của mình, không thể nào tin nổi nhìn Yeri.
Yeri biết mình tát Rose cái đó không nhẹ, cũng nhìn thấy trên khuôn mặt Rose hiện rõ vết thương, nhưng cô không hề hối hận bởi cái tát này, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào trong đôi mắt ẩn chứa sự hoảng sợ cùng không thể tin được của Rose, lạnh nhạt nói, "Cái tát này là tôi muốn đòi lại sự tin tưởng mà tôi đã từng thật lòng xem cô như một người bạn tri kỷ của mình."
Đáy mắt Rose trong nháy mắt thoáng hiện lên màn nước mắt, "Yeri, cô. . . . . ."
Giờ khắc này Rose thật giống như rất bị ủy khuất, vừa vuốt mặt vừa khóc xoay người chạy vọt ra khỏi biệt thự.
---------
Không ai nghĩ đến, Rose vừa mới xoay người muốn chạy ra khỏi biệt thự thì đụng phải vợ chồng họ Jeon mới từ bệnh viện đi kiểm tra sức khỏe về.
Bà Jeon đang đẩy ông Jeon đi vào phòng khách, đột nhiên nhìn thấy Rose khóc xoay người vọt ra ngoài biệt thự, bà Jeon trước tiên đỡ lấy hai vai Rose bởi vì kiềm nén nức nở mà run rẩy, lo lắng hỏi, "Rose, Con tới khi nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giống như được gặp phải người có thể cho mình bày tỏ hết mọi uất ức, Rose ngước lên đôi mắt mờ lệ, nghẹn ngào gọi, "Bác gái. . . . . ."
Ngoài chú ý tới bộ dáng uất ức khóc rống của Rose, bà Jeon còn nhìn thấy vết sưng đỏ bầm tím trên má Rose, bà Jeon liền nâng nhẹ mặt Rose lên, đau lòng nói, "Đứa nhỏ, con làm sao vậy?"
Rose cũng không nói gì, chỉ thút thít khóc.
Bà Jeon lập tức giận dữ trừng mắt nhìn người giúp việc đang đứng trong phòng khách, "Cô Rose đây là thế nào?"
Nhóm người giúp việc không hẹn mà cùng nhau nhìn tới Yeri, cuối cùng nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng.
Bà Jeon đưa ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc trừng sang Yeri, "Là cô!"
Yeri hít một hơi thật sâu, không có giấu diếm trả lời, "Dạ."
"Cô lại dám đánh Rose? Yeri, cô thật cho rằng mình là chủ nhân của nhà họ Jeon này sao?" Bà Jeon tức giận, đi tới trước mặt Yeri, vung tay lên định đòi lại cát tát tay khi nãy cho Rose.
Nào ngờ, ông Jeon đúng lúc bắt lấy bàn tay bà Jeon, cũng hung hăng hất tay bà ra, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói trong căn nhà này không ai được phép ức hiếp Yeri!"
Bà Jeon vô cùng căm phẫn giựt tay lại, không vui nói, "Ông, bây giờ là Yeri ra tay đánh Rose trước, chẳng lẽ ông còn muốn bao che cho nó sao?"
Ông Jeon đưa ánh mắt chuyển sang Rose, nhẹ giọng từ tốn hỏi, "Cô Rose, chuyện này là thật sao?"
Rose chậm rãi cụp mi mắt xuống, giống như mình bị ức hiếp mà không dám lên tiếng nói.
Bà Jeon tiếc thương nói, "Ông nhìn xem mặt của Rose sưng đỏ hết lên rồi kìa, ngoài Yeri ra, trong cái nhà này còn có ai dám đối với Rose như vậy?"
Ông Jeon ôn hòa nhìn về phía Yeri, "Có thật không?"
Yeri bình tĩnh nói, "Dạ, đúng là con có tát cô ấy một cái."
Bà Jeon xưa nay vẫn giữ cho mình phong cách như một người cao quý nhưng lúc này bởi vì tức giận mà mặt mày nhăn nhúm, "Ông thấy chưa, cô ta cũng chính miệng thừa nhận đó. . . . . Sao ông lại có thể dung túng cô ta như vậy chứ?"
Nhưng không ai ngờ tới giờ phút này ông Jeon lại nói, "Yeri, con làm rất đúng. Đối với cái loại người làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác đó, con cũng là nữ chủ nhân của căn nhà này sớm nên phải có thái độ dứt khoát như thế mới được!"
Bà Jeon giật mình sững sờ thốt lên, "Ông. . . . . ."
Ông Jeon lạnh lùng nhìn về phía Rose, "Đây là nhà họ Jeon của chúng tôi, cô không phải là thành viên trong gia đình chúng tôi, mời cô sau này đừng bước đến nhà chúng tôi nữa, nếu không, lần sau tôi sẽ bảo người lôi cô đi ra ngoài chứ không có mời như thế này đâu."
Trông thấy sắc mặt Rose chuyển thành tái nhợt lảo đảo lùi về phía sau, bà Jeon vội vàng đỡ lấy Rose, nhẹ giọng trách, "Ông, Rose đã có con của Jungkook rồi!"
Ông Jeon khinh thường liếc nhìn tới Rose, "Tôi không quan tâm cô ta có một đứa hay mấy đứa con của Jungkook tôi chỉ quan tâm đến đứa con dâu duy nhất của tôi mà thôi. Còn người nào đó vọng tưởng muốn lấy danh nghĩa làm con dâu để bước vào cổng nhà họ Jeon chúng ta thì trừ phi chờ tôi chết đi!"
. . . . . .
Cuối cùng Rose khóc rống lên bỏ chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Jeon, dĩ nhiên bà Jeon không yên tâm vội chạy đuổi theo.
Sau khi đuổi Rose đi, khi khuôn mặt lạnh lùng của ông Jeon nhìn sang Yeri thì lập tức chuyển thành nét từ ái và ôn hòa, "Yeri à, con có mệt không? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng làm cháu bác mệt, nghỉ ngơi một lát rồi bác bảo người giúp việc gọi con xuống dùng cơm."
Đối mặt với sự thương yêu của ông Jeon, trái tim vốn lạnh lẽo của Yeri như được truyền vào một tia ấm, cô nhẹ giọng hỏi, "Bác trai, tại sao bác không hỏi con nguyên nhân?"
Ông Jeon cười hỏi ngược lại, "Tại sao bác phải hỏi? Bác muốn con chính là đứa con dâu đứng bên cạnh bác, ai dám có ý kiến!"
------
Buổi tối, Yeri tắm rửa xong sau đó như có điều suy nghĩ tựa người vào đầu giường.
Đúng vậy, cô đang suy nghĩ về chuyện lúc ban ngày mình đối xử với Rose. . . . .
Thời điểm cô đang đắm chìm trong suy nghĩ, ngoài cửa phòng cô đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Không hiểu sao, thật giống như biết người đến là ai, hoặc có lẽ đã nhận ra được người tới qua tiếng gõ cửa dồn dập đó, Yeri bước xuống giường đi ra mở cửa phòng.
Không ngoài dự đoán, đứng ở ngoài cửa phòng cô lúc này chính là bóng dáng cao lớn sừng sững đúng như cái người mới vừa rồi cô suy nghĩ.
Bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đứng trong bóng tối của Jungkook càng thêm có vẻ quỷ quyệt khó dò, Yeri lạnh nhạt hỏi, "Anh đến là để đòi lại công đạo cho Rose sao?"
Jungkook nheo mắt, ánh sáng lạnh lẽo như được tỏa ra từ giữa kẽ hở đôi mắt, "Ai cho phép cô đánh cô ấy?"
Anh quả nhiên là vì chuyện đó mà tới. . . . . .
Yeri nhàm chán nhún nhún vai, thật giống như đang nói đến một chuyện nào đó không quan trọng, ung dung nói, "Đó là món nợ cô ta thiếu tôi!"
Jungkook đột nhiên ép Yeri sát tới vách tường trong phòng, tay phải anh bóp chặt cổ họng cô, cáu kỉnh nói, "Cô dựa vào gì mà nói cô ấy thiếu nợ cô?"
Cố gắng chịu đựng sự đau đớn khi bị Jungkook bóp chặt cổ mình, Yeri kiêu ngạo ngước đầu nói, "Dựa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi."
Jungkook tăng sức siết chặt cổ Yeri nói, "Cô lặp lại lần nữa xem?"
Hô hấp đã trở nên có chút khốn đốn khó khăn, Yeri vẫn cố dùng hết hơi sức của mình gằn từng chữ nói rõ ràng, "Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi! !"
Sắc mặt Jungkook xanh mét, hung hăng nói, "Yeri, cô thật đáng chết! !"
Cảm giác hô hấp bởi vì anh tăng sức siết chặt mà càng lúc càng trở nên khó thở, Yeri không hề giãy giụa nữa, chỉ từ từ nhắm lại hai mắt, đôi môi trắng bệch nói ra từng chữ, "Anh giết tôi đi. . . . . . Giết chết tôi thì tốt. . . . . . Giết người đền mạng. . . . . . Tôi chết rồi ít nhất cũng sẽ không xuống địa ngục, nhưng Jungkook anh nhất định sẽ mãi mãi ở cái nơi địa ngục đó mà Vạn Kiếp Bất Phục! !"
Jungkook vẫn siết chặt lấy cổ Yeri không buông, nhưng cũng không có tăng thêm sức nữa, anh lạnh giọng nói, "Cô nói giết người thì đền mạng, đúng không? Được, vậy thì bây giờ tôi sẽ để cho cô thấy như thế nào gọi là giết người đền mạng! !"
Yeri từ từ nhắm lại hai mắt, vẫn không hề giãy giụa, nhưng lúc này Jungkook đột nhiên nới lỏng bàn tay đang siết chặt cổ Yeri ra, ngượi lại hung hăng lôi kéo tay Yeri.
Bị anh cưỡng chế lôi kéo ra khỏi phòng, Yeri giãy giụa kịch liệt, "Jungkook, cái người điên này, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lôi kéo Yeri đi ra khỏi nhà họ Jeon, không để ý đến sự phản kháng của Yeri, Jungkook trực tiếp xô đẩy Yeri vào trong xe.
Sau đó Jungkook lái xe băng băng trên đường phố đêm ở Los Angeles.
Trước cửa một bệnh viện phụ khoa nổi tiếng, Jungkook lôi kéo Yeri còn đang bị tốc độ xe dọa sợ tới mức cả người run rẩy bước xuống xe.
Căn bản không cho phép Yeri có cơ hội lùi bước, Jungkook tóm chặt tay Yeri trực tiếp đi vào bệnh viện.
Không có sức để giãy giụa chỉ biết cất bước đi theo Jungkook, Yeri không ngừng la hét, "Anh buông tôi ra, buông tôi ra mau. . . . . ."
Rốt cuộc khi cả hai dừng lại ở trước cửa một phòng bệnh, Jungkook mới hất tay Yeri ra.
Yeri chưa kịp đứng ổn định lại, đã thấy một y tá từ trong phòng bệnh vội vã chạy ra đến trước mặt bọn họ.
Y tá đi tới trước mặt Jungkook, lo lắng nói, "Jeon tổng, cô Rose bởi vì sinh non mà xuất huyết rất nhiều, bác sĩ bây giờ đang truyền máu cho cô Rose nhưng tình huống có thể sẽ không được lạc quan lắm. . . . . ."
Dáng người cao ngất nghiêm nghị của Jungkook rõ ràng giựt mình sững sờ.
Yeri trừng lớn tròng mắt, kinh ngạc nói, "Cái gì sanh non? Cái gì xuất huyết rất nhiều?"
Jungkook quay mặt sang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Yeri, hung tợn nói, "Cô đã nói giết người thì đền mạng, bây giờ cô đã giết chết con của tôi, cô nói xem mình nên dùng cái gì để bồi thường lại cho tôi?"
Yeri không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hỏi, "Anh. . . . . . Anh đang nói cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top