Chương 175+176
Chương 175: Yeri đột ngột bỏ đi
Luân Đôn, nước Anh, tại tập đoàn "Min thị".
Cốc, cốc.
Suga đứng trước cửa sổ sát đất, tay đang cầm một ly rượu đỏ ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đường, “Vào đi!”
Thư ký đi vào phòng làm việc Suga, cung kính nói, "Min tổng, bên ngoài có hai vị cảnh sát tìm ông."
Cảnh sát?
Suga xoay người lại.
Hai người mặc đồng phục cảnh sát đi vào phòng làm việc Suga, "Xin chào Suga tiên sinh."
Suga nhíu mày ngạc nhiên, "Là tôi, xin hỏi các vị là. . . . . ."
Suga còn chưa nói xong, một người cảnh sát trong đó đã đi tới còng hai tay của Suga lại, cũng lấy luôn ly rượu đỏ trong tay anh để lên bàn, nghiêm túc nói, "Suga tiên sinh, chúng tôi là nhân viên cảnh sát khoa điều tra tội phạm quốc tế Luân Đôn, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến tên trùm buôn ma túy Roglia, bây giờ mời ông theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Suga giùng giằng còng tay, tức giận nói, "Cảnh sát, không phải các anh đã điều tra xong rồi sao? Lần trước các anh cũng nghi ngờ tôi, nhưng sự thật chứng minh chỉ là hiểu lầm… Căn bản tôi không biết Roglia, nếu các anh cứ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sẽ bảo luật sự tôi kiện các người.”
"Vậy thì mời anh đến đồn cảnh sát rồi hãy nói!”
Thư kí bên cạnh thấy ông chủ bị cảnh sát giam giữ, nhất thời hoang mang lo sợ.
Suga nói với thư ký, "Gọi điện thoại cho Ellen, tôi muốn trong vòng một giờ nhìn thấy cậu ta."
Thư ký lập tức gật đầu, "Dạ, Min tổng, bây giờ tôi sẽ đi gọi ngay."
------
Đồn cảnh sát, bên trong phòng lấy khẩu cung.
Suga dựa lưng vào ghế, bực tức nói, "Cảnh sát các anh đều làm việc như vậy hay sao? Chẳng lẽ cả ngày không có việc gì làm nên tìm một người vô tội đến gán tội?”
Cảnh sát quốc tế Thụy Sĩ hợp tác với phía Luân Đôn bình tĩnh nói, "Min tiên sinh, xin ông bình tĩnh một chút."
"Làm sao tôi có thể bình tĩnh?” Suga nghiến răng giận dữ nói, "Trong vòng một tháng bị ‘mời’ tới đồn cảnh sát hai lần, các anh cho rằng tôi cả ngày không có việc gì làm hay sao?”
Cảnh sát nghiêm túc nói, "Min tiên sinh, anh có thể mời luật sư đến, nhưng mà giờ phút này xin anh cố giữ tỉnh táo, nếu không chúng tôi sẽ dùng phương thức cưỡng chế để anh tỉnh táo lại........ Về phần anh nói vô tội, nếu như thật sự không có chứng cứ, cảnh sát chúng tôi đã không mời anh đến đây để hợp tác điều tra.”
"Chứng cứ thật sự?" Suga nghi ngờ, "Chẳng lẽ lại là mấy tấm hình đó? Tôi đã nói bao nhiêu lần, những tấm hình đó là do tên trùm ma túy kia cố ý hại tôi, hơn nữa tôi đã có nhân chứng trên tòa, lúc này các anh không có quyền tiếp tục giam giữ tôi.”
Cảnh sát nói, "Min tiên sinh, chúng tôi thật sự đã có chứng cứ và nhân chứng, sự tố cáo của hắn vô cùng bất lợi cho anh.”
Suga nhíu mày hỏi, "Nhân chứng? Ai làm chứng?"
Nhân viên cảnh sát lập tức liếc mắt nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn bị còng hai tay được cảnh sát áp giải đến trước mặt của Suga.
Suga nhìn thấy người bị áp giải tới, nhất thời hai mắt trợn to, nghiễm nhiên khó có thể tin được.
"Suga, thật xin lỗi."
Lên tiếng nói chuyện với Suga là người đàn ông cao lớn bị cảnh sát áp giải tới, hắn chính là Roglia, tên trùm ma túy đang bị cảnh sát quốc tế truy nã.
Sắc mặt của Suga trong nháy mắt tái nhợt, nhưng anh không để lộ chút sơ hở nào, tức giận nói, "Món nợ mày làm hại Yeri tao còn chưa tính sổ với mày, ngược lại bây giờ mày còn dám chơi lại tao một vố?”
Roglia thản nhiên nói, "Suga, tôi đã khai báo hết tất cả mọi chuyện. . . . . ."
Suga tức giận mắng to, "Đồ thần kinh!"
Ngay sau đó Roglia bị cảnh sát dẫn xuống.
Cảnh sát đối diện với Suga nói, "Min tiên sinh, Roglia tiên sinh đã thừa nhận tập đoàn ‘Min thị’ của ông trong ba năm qua chính là công ty rửa tiền cho tên trùm ma túy Roglia, hiện nay tất cả trương mục cùng tài liệu của công ty ông đều đang được chúng tôi tiến hành điều tra.”
Suga tức giận thở hổn hển, "Cảnh sát, tôi chỉ là một thương nhân biết chấp hành đúng luật ở Luân Đôn, tôi vốn không hề biết gì về những chất gây hại này cả! Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh!”
Cảnh sát không nghe lời giải thích của Suga, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói, "Min tiên sinh, rất xin lỗi, tình huống của ông bây giờ không thể bảo lãnh, nhưng chúng tôi sẽ cho ông thời gian để ông nói chuyện riêng với luật sư.”
"Này. . . . . ."
------
Ellen ngồi đối mặt với Suga.
Suga sẵn giọng nói, "Anh mau nghĩ cách cho tôi, nơi này một phút tôi cũng không thể ở được nữa!”
Trên trán Ellen toát mồ hôi lạnh, sợ sệt nói, "Min tổng, chuyện rất khó giải quyết, trong thời gian ngắn khó mà giải quyết được. . . . . ."
Suga nghiến răng nói, "Rất khó giải quyết cũng phải giải quyết cho tôi, tốt nhất là tìm rõ nguyên nhân tên Roglia khốn kiếp tại sao bán đứng tôi?”
Ellen nhỏ giọng nói, "Min tổng, trước khi tới gặp ông tôi đã đến gặp Roglia. . . . . ."
Chân mày Suga nhíu chặt, "Hắn nói thế nào?"
Ellen lau mồ hôi lạnh trên trán nói, "Hắn nói hắn không có lựa chọn khác, người của Jungkook nắm giữ tử huyệt của hắn . . . . . Hắn chuyển lời xin lỗi ông!"
"Jungkook! !" Suga nghiến răng nghiến lợi đập mạnh lên mặt bàn một cái.
Ellen bất an nói, "Min tổng, bây giờ nên làm gì? Roglia đã nói hết quan hệ hợp tác với anh cho cảnh sát, hơn nữa, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều tra, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể tra được từ công ty những tư liệu báo cáo tài khoản của anh có vấn đề........ Coi như bây giờ tôi cố hết sức giúp anh, chuyện cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn.”
Suga cố gắng giữ tỉnh táo, bỗng chốc hỏi, "Tôi muốn anh nói thật cho tôi biết, nếu như lên tòa, chuyện này tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Ellen lắc nhẹ đầu, "Min tổng, chứng cứ Roglia cung cấp cùng những tư liệu cảnh sát lấy từ công ty phải nói là vô cùng chính xác, muốn thoát tội căn bản là không thể, trừ phi.......”
"Trừ phi cái gì?"
Ellen nói, "Trừ phi Roglia tình nguyện thừa nhận hắn dùng phương thức cưỡng chế để uy hiếp ông về cùng hợp tác, vả lại muốn hắn ôm tất cả tội danh, như vậy mới có một phần cơ hội giành phần thắng trên tòa....... Nhưng Roglia đã bị Jungkook nắm thóp, căn cứ vào cách làm việc cẩn thận của Jungkook, Jungkook sẽ không để cho Roglia sửa khẩu cung . . . . . ."
Suga giảo hoạt nheo mắt lại, "Ý của anh là chỉ cần Roglia sửa lời nói, tôi có thể giành phần thắng trên tòa?”
Ellen gật đầu, "Đúng vậy."
Suga cười nhạt, "À, Jungkook muốn dồn tôi vào chỗ chết ư, không dễ dàng như vậy đâu......”
Ellen ngập ngừng hỏi, "Min tổng, anh đã nghĩ ra được cách đối phó rồi sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Suga dần chuyển sang nhàn hạ, hờ hững nói, "Dĩ nhiên, Yeri chính là điểm yếu của Jungkook!"
Ellen không hiểu, "Min tổng, anh có nghĩ tới không, Jungkook sẽ đi điều tra quan hệ của anh và Roglia, tất nhiên Yeri tiểu thư đã rõ ràng tất cả, hôm nay Yeri tiểu thư căn bản là không thể giúp anh, hơn nữa, coi như Yeri tiểu thư tình nguyện giúp anh, Yeri tiểu thư cũng không cách nào giúp anh thoát tội!"
Suga tự tin nói, "Thật sự cô ấy không thể giúp tôi thoát tội, nhưng cô ấy có thể làm cho Jungkook buộc Roglia sửa khẩu cung. . . . . ."
Ellen hỏi, "Ý của anh là. . . . . ."
Suga cắt ngang lời nói Ellen, "Anh giúp tôi liên lạc với Arsène, nói cho hắn biết tình hình bây giờ của tôi, hắn sẽ biết phải làm như thế nào.”
Ellen gật đầu, "Vâng."
------
"Tổng giám đốc của tập đoàn Min trước đây là ông Suga đã thành lập tập đoàn Min Thị ở Luân Đôn vừa bị cảnh sát Thụy Sĩ và nước Anh tố cáo có liên quan đến tên trùm ma túy Roglia........ Trước mắt Suga đã bị cảnh sát tạm giam, cảnh sát cũng điều tra được trong trương mục của tập đoàn ‘Min thị’ có nhiều khoản là từ việc rửa tiền cho bọn buôn lậu ma túy, cảnh sát cũng tiết lộ, hai ngày sau sẽ áp giải Suga tới Thụy Sĩ, chờ sau khi tòa án Thụy Sĩ kết thúc, hình phạt dành cho Suga sẽ được thi hành ở Hàn Quốc....”
Ngồi trên ghế sofa xem tin tức chấn động nhất trong hai ngày nay trên ti vi, vẻ mặt Yeri vô cùng bình tĩnh.
Sự thật phát triển đúng như theo như lời Jungkook nói. . . . . . Chỉ trong ba ngày, Suga đã bị quốc tế cảnh sát tố cáo, tập đoàn Min thị của anh hôm nay cũng đã bị niêm phong, chỉ trong thời gian ngắn anh đã mất hết tất cả.
Trong ti vi lướt qua hình ảnh chán nản của Suga lúc mang còng tay, trong lòng của Yeri như mất đi cảm giác.
Cô không ngờ có một ngày cô sẽ ngồi trước ti vi nhìn người bạn mà cô từng cho rằng tốt nhất đời này của mình bị bắt vào tù....
Cô thừa nhận giờ phút này cảm giác đau đớn trong lòng cô dần tăng lên, dù kết quả nhìn thấy không khiến cô vui được, nhưng cô sẽ không bao giờ đồng tình thương hại nữa.
Một người giả nhân giả nghĩa lừa gạt cô, từ đầu tới cuối, anh chỉ biết bày mưu tính kế trành giành với Jungkook, thậm chí tình cảm bạn bè giữa bọn họ cũng bị anh lợi dụng để đối phó với Jungkook.
Không chút do dự đổi sang kênh khác, Yeri xem một kênh có tiết mục giải trí.
"Tiên sinh."
Nghe thấy giọng nói của người giúp việc, Yeri mới biết Jungkook đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Yeri xoay đầu, mỉm cười nhìn chồng mình gọi, "Ông xã."
Jungkook ngồi xuống ghế sofa, theo thói quen vòng qua ôm eo Yeri, nhẹ giọng nói, “Em đổi kênh làm anh rất vui.”
Yeri dựa đầu vào vai Jungkook, bình tĩnh nói, "Anh ấy đã vứt bỏ tình cảm bạn bè giữa em và anh ấy, không đáng để em thương hại.... Sau này em cũng không muốn nhắc đến anh ấy nữa.”
Jungkook hôn lên gò má Yeri, "Bà xã, lúc này con của chúng ta là quan trọng nhất. . . . . . Điều cần làm em hao tổn tinh thần chính là làm thế nào để chăm sóc cho mình trắng trẻo mập mạp ra, như vậy mới có thể sinh cho anh một đứa con khỏe manh chứ.”
Yeri vùi đầu vào trong ngực Jungkook, quyến luyến hơi thở dễ chịu của Jungkook, "Dạ."
Đúng vậy, hôm nay cô còn điều gì không thể thỏa mãn?
Cô có một người chồng thương yêu cô, một đứa con gái ngoan ngoãn, còn có cuộc sống không lo áo mặc...... Cuộc sống như thế thật khiến nhiều mơ ước, cô nên học chính là phải biết quý trọng nó, luôn bảo vệ tất cả những gì cô có bây giờ.”
Jungkook hôn lên đỉnh đầu Yeri, thấp giọng hỏi, "Mệt sao?"
Yeri gật đầu, "Dạ, em muốn lên lầu ngủ một giấc. . . . . ."
"Được, anh lên với em.”
"Dạ."
Ngay sau đó Jungkook ôm Yeri đang vùi đầu trong ngực anh bước đi lên lầu hai.
Có lẽ đã không còn điều gì phiền não, giấc ngủ này Yeri ngủ cực kỳ thoải mái......
Lúc Yeri dậy là bốn giờ chiều, Jungkook đã đến công ty.
Yeri đến phòng tắm rửa mặt, sau đó muốn đến vừa hoa đi dạo một chút, nhưng lúc cô vừa tới phòng khách lầu một, không ngờ nhìn thấy Rose đang ngồi trên ghế sofa.
Người giúp việc nhìn thấy Yeri xuống lầu vội thân thiện chào hỏi, "Cô chủ, cô đã dậy rồi sao?"
Rose đứng dậy mỉm cười chào hỏi với Yeri, "Yeri!"
Yeri cũng nở một nụ cười, "Rose, cô tới lúc nào vậy? Sao tới mà không báo tôi một tiếng?”
Rose nói, "Khi tôi tới cô đang nghỉ trên lầu, cho nên không cho người giúp việc quấy rầy cô.”
Yeri đi về phía Rose, lúng túng nói, "Thật ngại quá, gần đây tôi rất hay ngủ........”
Rose đỡ Yeri ngồi xuống ghế sofa, "Mang thai thì là như vậy, đây cũng là giai đoạn hạnh phúc nhất của phụ nữ..............”
Yeri vuốt nhẹ bụng, "Cũng đã ba tháng rồi, qua thời gian nữa nó sẽ biết động đậy trong bụng rồi.”
Rose cười nói, "Ừ, tôi nghĩ đứa trẻ nhất định là con trai, lớn lên khẳng định sẽ đẹp trai giống như Jungkook!”
Yeri chỉ cười nhẹ, "Nam nữ với tôi không sao cả......... Nhưng nếu là con trai, tôi nghĩ viện trưởng sẽ vui hơn.”
Rose gật đầu, "Đúng vậy, bác gái rất thích trẻ con, cô xem bác ấy thương Jennie như vậy, cô phải cho bác ấy một đứa cháu trai, tôi nghĩ cô và bác gái sẽ không còn khúc mắt gì nữa.......”
Yeri khao khát nói, "Hy vọng là vậy!"
Rose cảm giác được sự lo lắng của Yeri, nhẹ giọng an ủi nói, "Yeri, người già tốt nhất nên dô dành, cô đừng quá lo lắng......... Quan hệ của cô và bác gái nhất định sẽ khá hơn mà.”
"Được, tôi sẽ cố gắng.” Chờ sinh xong đứa trẻ này, cô sẽ bàn bạc cùng Jungkook trở về Jeon gia, hy vọng có thể giảng hòa mối quan hệ của cô và bà Jeon.
Trò chuyện được một lúc, Rose chuyển sang đề tài chính, “Đúng rồi, Yeri, hôm nay tôi tới vốn định nói lời tạm biệt với cô.”
Yeri giật mình ngạc nhiên, "Cô cũng muốn đi?"
"Còn ai muốn đi nữa sao?"
"Ồ, là Robert. . . . . . Hai ngày trước anh ấy nói cho tôi biết anh ấy định rời khỏi Los Angeles, tôi nghĩ lúc này anh ấy đã về đến Male rồi.”
Giọng điệu của Rose trở nên u ám hơn, "Vậy ư, anh ấy trở về Male cũng tốt, dù sao anh ấy cũng có việc mình cần phải làm, không nên lãng phí thời gian làm những chuyện không đâu.”
Yeri nghiêm túc hỏi, "Rose, tôi thấy Robert thật lòng với cô lắm, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ có thể phát triển với Robert?”
Rose không chút do dự lắc đầu, "Giữa tôi và anh ấy là không thể nào, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng giống như anh ấy không thể chấp nhận chị Joohyun.”
Yeri hiểu ra gật đầu, "Có lẽ mọi người đều có số mệnh của riêng mình, hy vọng hai người cuối cùng có thể tìm được một nửa thích hợp.”
Lúc này Rose đứng dậy, "Được rồi, Yeri, tôi phải đi.......”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cắt ngang lời nói của Rose.
Yeri lấy điện thoại di động ra, áy náy nói, "Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại chút."
Rose gật đầu.
Yeri liếc mắt nhìn dãy số lại trên màn hình điện thoại di động, cô ấn nút từ chối không tiếp, nhưng đúng lúc cô chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi, dãy số kia đột nhiên hiện lên trong đầu cô......
Một giây tiếp theo, giống như không dám tin, Yeri vội vàng lấy điện thoại di động ra, dãy số trên màn hình rõ ràng giống dãy số quen thuộc, Yeri vội vàng gọi trở lại, “Mẹ.........” Cô gọi theo bản năng.
Rose thấy thần sắc Yeri khẩn trương, lo lắng hỏi, "Yeri, sao vậy? Là ai gọi điện thoại tới?"
Yeri không rảnh trả lời vấn đề của Rose, cô gọi lại lần nữa, "Mẹ, là mẹ sao?"
Lúc này bên trong điện thoại của Yeri truyền đến một tràng tiếng nói thô tục của một đàn ông.
Rose mơ hồ nghe thấy người đàn ông nói chuyện với Yeri, nhưng Rose không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đột nhiên Yeri kích động hỏi, "Anh là ai? Tại sao anh muốn làm như vậy?"
Chất vấn của Yeri nghiễm nhiên không được đối phương trả lời, đối phương đã kết thúc cuộc nói chuyện.
Yeri sững sờ để điện thoại di động xuống, sắc mặt đã sớm trắng xanh.
Rose khẩn trương vịn Yeri, "Yeri, sao vậy?"
Yeri không trả lời Rose, mà xoay người bước về phía lầu hai.
Bỗng dưng, Yeri mang theo một cái hộp trang sức đi xuống lầu một.
Rose thấy Yeri nói chuuyện điện thoại xong thái độ kì lạ, vội chạy đến gần quan tâm hỏi, "Yeri, đã xảy ra chuyện gì?"
Thần sắc Yeri đã trở nên hoảng loạn nói, "Tôi. . . . . . Tôi muốn đi ra ngoài một chút."
Rose nhíu mày hỏi, "Bây giờ sao?"
Lúc này Yeri đã đi về phía cửa.
Người giúp việc thấy Yeri muốn đi, vội vàng cản Yeri lại, nghiêm túc nói, "Cô chủ, tiên sinh có dặn là cô đi đâu cũng phải có tài xế và vệ sĩ đi theo. . . . . . Cô muốn đi đâu vậy? Chúng ta có nên báo với tiên sinh một tiếng trước hay không?”
Yeri dặn dò người giúp việc, "Không cần thông báo với Jungkook, tôi rất mau sẽ trở về !"
Người giúp việc khó xử, "Nhưng hiện tại cô đang mang thai, không nên ra ngoài một mình.........”
Yeri vội vàng nói với người giúp việc, "Các cô tránh ra."
Lúc này Rose bước đến trước mặt Yeri, "Yeri, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Yeri lắc đầu, "Không có gì, hiện tại tôi cần ra ngoài một chuyến!”
Rose nghiêm mặt nói, "Nếu như chỉ là muốn đi ra ngoài, tại sao không để cho tài xế và hộ vệ đi cùng? Cô như vậy sẽ làm Jungkook lo lắng."
Yeri cố gắng lướt qua Rose, "Bây giờ tôi không có thời gian giải thích với cô . . . . ."
Rose giơ hai cánh tay cản Yeri lại, "Nếu như cô không giải thích rõ với cô, tôi không thể để cô đi được.”
"Tôi. . . . . ."
Ngáy sau đó Rose xoay đầu đối nói với người giúp việc, "Cô mau gọi điện thoại cho Jungkook!"
"Vâng." Người giúp việc lập chạy đi lấy điện thoại đến.
Yeri cuống cuồng lo lắng, "Đừng báo với Jungkook. . . . . . Rose, cô tránh ra!”
Rose kiên trì nói, "Yeri, tình trạng bây giờ của cô không tốt, tôi không thể để cho cô đi.”
Lúc này, người giúp việc nói, "Cô chủ, tiên sinh muốn nói chuyện với cô.”
Nghe người giúp việc nói, sắc mặt Yeri càng thêm tái nhợt.
Rose nhìn Yeri, ra lệnh người giúp việc, "Đưa điện thoại tới đây.”
Nhận lấy điện thoại người giúp việc đưa tới, Rose nói chuyện với Jungkook, "Jungkook, em đưa điện thoại cho Yeri rồi, anh nói chuyện với Yeri đi!”
Rose để điện thoại sát vào tai Yeri.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Jungkook, "Bà xã, bây giờ anh đang ở trên đường về nhà, bất kể em có chuyện gì muốn ra ngoài, hãy chờ anh về rồi tính!”
Yeri sững sờ, không trả lời.
Jungkook nhẹ giọng dỗ dành, "Em yêu, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. . . . . ."
Kết thúc điện thoại, Yeri dần dần bình tĩnh lại.
Rose đỡ Yeri ngồi xuống ghế sofa, "Mong cô thứ lỗi cho tôi đã thông báo với Jungkook, tôi chỉ cảm thấy bây giờ cô đang có thai, mọi việc nên cẩn thận thì hơn.........”
Yeri cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình.
Rose an ủi nói, "Yeri, bây giờ cô không phải chỉ có một mình, cô phải suy nghĩ cho đứa trẻ..... Cô vội vàng ra ngoài không muốn cho chúng tôi biết nguyên nhân, cô như vậy khiến chúng tôi thật lo lắng.”
Yeri ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhịp tim như trống đánh liên hồi.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại của Yeri lại vang lên lần nữa.
"Đừng nhận! !"
Rose ngăn cản không cho Yeri nghe điện thoại.
"Rose, tôi phải nhận. . . . . ." Yeri gạt bàn tay của Rose ra ấn nút nghe.
Yeri mới vừa đưa điện thoại di động lên tai, đột nhiên ‘đùng’ một phát, tiếng súng nổ giòn vang lên truyền vào trong điện thoại của Yeri.
Tiếng súng vang lên khiến cả người Yeri chấn động thật mạnh. . . . . .
. . . . . .
Hai mươi phút sau, Jungkook bước vào biệt thự.
Rose cùng người giúp việc lập tức đi về phía Jungkook.
"Jungkook, Yeri đã đi rồi. . . . . ."
Đúng vậy, vài phút trước Yeri đã không màng đến sự ngăn cản của mọi người mà rời khỏi biệt thự.
Khuôn mặt Jungkook trong nháy mắt chợt lạnh lẽo, anh nhìn mấy vệ sĩ đứng bên cạnh đang nom nóp lo sợ, “Chẳng nhẽ ngay cả ngăn cản một người phụ nữ các người cũng làm không được sao?”
Những người vệ sĩ này phụ trách bảo vệ Yeri ở biệt thự, khiếp sự uy nghi của Jungkook tất cả đều cúi thấp đầu xuống.
Rose đến bên cạnh Jungkook nói, "Jungkook, đừng trách họ, Yeri kiên trì muốn đi, nếu như họ ngăn cản e rằng sợ làm Yeri, em cũng đã cố hết sức rồi........”
Jungkook lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, "Tra cho tôi tín hiệu trên điện thoại di động của Yeri, tôi muốn biết giờ phút này cô ấy ở đâu.”
Chương 176: Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Jungkook
Một tiếng sau tại phòng khách biệt thự.
Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứng trước bàn đọc sách, Jungkook lên tiếng, "Có một người mà cũng không dẫn về được sao? Một câu sợ làm cô ấy bị thương là muốn tôi cho qua?”
Giọng điệu của Jungkook ôn hòa, nhưng giọng nói ẩn chứa khí thế không giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt anh không rét mà run.
"Tổng giám đốc, xin bớt giận, là chúng tôi bất lực. . . . . ." Thấy không người nào dám mở miệng trả lời câu hỏi của ông chủ, một trong số những người hộ vệ thấy thế không thể không lên tiếng nói thẳng.
"Vậy tôi còn giữ các anh ở lại làm gì?”
Mọi người đều cúi đầu, sợ hãi trầm mặc không nói.
Nửa giờ sau Jungkook đã sai người tra được hành tung cụ thể của Yeri từ thiết bị định vị trong điện thoại Yeri, vì vậy Jungkook phái người đuổi theo Yeri, thế nhưng cuối cùng những người này lại không mang Yeri về.
Rose thấy những người vệ sĩ này nơm nớp lo sợ, không khỏi thay bọn họ lên tiếng giải thích, "Jungkook, bọn họ đã cố gắng rồi. . . . . . Lúc bọn họ đuổi kịp Yeri, Yeri không quan tâm bọn họ ngăn cản đã leo lên một chiếc xe, bọn họ không thể cưỡng ép Yeri theo bọn họ trở về.”
Jungkook thuận tay rút lấy một điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra.
Rose biết Jungkook chỉ có lúc phiền muộn mới hút thuốc lá, cô nhẹ giọng nói, "Jungkook, anh cũng đừng quá lo lắng, Yeri sẽ không có chuyện gì đâu."
Một hồi gõ cửa đã cắt ngang dòng suy tư của Jungkook.
Jungkook bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng không ngẩng đầu lên nói, "Vào đi."
Người đến là một trong những vệ sĩ, anh ta cúi đầu xuống, ngậng ngừng báo cáo với Jungkook, "Tổng giám đốc, chúng tôi đã để mất hành tung cô chủ . . . . . ."
Ánh mắt sắc bén của Jungkook quét về phía vệ sĩ đang thấp thỏm lo ấu trước mặt, “Cậu nói cái gì?"
Người vệ sĩ giống như mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm nói, "Xe của chúng tôi vẫn đi theo cô chủ, nhưng đến một phi trường tư nhân thì cô chủ đã bất chấp đến sự ngăn cản của chúng tôi, lên một chiếc phi cơ tư nhân....... Sau khi cô chủ lên phi cơ, chung tôi không thể truy tìm được hành tung của cô chủ nữa.”
Một hơi nói hết lời, vệ sĩ này đã chuẩn bị xong tâm lý để chịu sự trách phạt của Jungkook.
Vậy mà, lúc này Jungkook lại trầm tĩnh khiến cho người khác thật run sợ, khói mù từ trong tay anh từ từ bay lên cũng lộ vẻ quỷ dị.
Tất cả vệ sĩ có mặt cũng không dám nhìn thẳng vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như không của Jungkook, Rose vào lúc này cũng cảm thấy nội tâm của Jungkook đang áp chế thịnh nộ.
Jungkook phất tay ý bảo tất cả hộ vệ lui ra, sau đó chậm rãi lên tiếng, "Jungkook, Yeri kiên trì bỏ đi cô ấy nhất định có nguyên nhân, cô ấy không phải là người không có chừng mực như vậy.........”
Vẻ mặt Jungkook bình tĩnh nhìn không ra chút lạ thường nào, nhưng nhiệt độ thân thể tản ra lại càng thêm lạnh lẽo.
Rose biết Jungkook rất cần sự yên tĩnh để suy nghĩ, cô nhỏ giọng nói, "Em đi ra ngoài trước. . . . . . Em pha cho anh một ly cà phê."
Jungkook vẫn không lên tiếng, tròng mắt đen càng phát ra một tia sáng âm trầm.
------
Yeri đã biến mất 15 giờ, trong thời gian này Jungkook đã dùng hết các loại phương pháp cố gắng tra tìm hành tung Yeri, thế nhưng vẫn chỉ là vô ích.
Điện thoại của Yeri được tìm thấy trong thùng rác tại phi trường bỏ hoang, đương nhiên có người áp chế cô.
Suốt cả đêm Jungkook đều nhốt mình ở phòng khách, anh không nổi cơn thịnh nộ, trái lại an tĩnh khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Rose ở ngoài phòng khách của Jungkook trông cả đêm, lúc trời gần sáng, Rose giống như chợt nhớ ra điều gì, cô không gõ cửa mà trực tiếo mở cửa phòng sốt ruột gọi, “Jungkook.........”
Jungkook cô đơn đứng tĩnh lặng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao ngất lạnh lùng, vẫn không lên tiếng trả lời Rose.
"Bây giờ em mới nhớ, lúc Yeri nhận điện thoại, hình như em nghe thấy cô ấy nhắc tới chữ “Mẹ”...... Em vẫn cho rằng mẹ của Yeri không còn, cho nên nghĩ là nghe nhầm, nhưng vừa rồi em nhớ ra chuyện lúc nhỏ Yeri được người nhận nuôi.”
Jungkook không hề phản ứng đối với chuyện Rose vừa nói.
Rose sững sờ đến bên cạnh Jungkook, nhìn Jungkook lạnh lùng, khẽ gọi, "Jungkook. . . . . ."
Cốc, cốc.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Jungkook hờ hững lên tiếng, "Vào đi."
Cận vệ đi vào phòng sách của Jungkook, nhìn bóng lưng Jungkook, cung kính nói, "Tổng giám đốc, thuộc hạ đã tra được Ellen đến thăm Suga ở đồn cảnh sát xong thì liên lạc với một người tên Arsène? Người đàn ông tên Arsène này lại gọi được điện thoại .... Walter? Arsène là người Mỹ gốc Hoa, chính là tổng giám đốc tập đoàn ‘Y’, chiều hôm qua lúc 6h30' hắn ngồi phi cơ tư nhân đi Luân Đôn. . . . . . Căn cứ theo điều tra của thuộc hạ, khi còn bé Arsène và Suga ở cùng một cô nhi viện, tình bạn của bọn họ rất than thiết, hơn nữa khi Arsène nghèo túng Suga đã từng giúp đỡ Arsène, cũng giúp đỡ Arsène học xong đại học, gần hai mươi năm qua Arsène vẫn luôn sống ở Mỹ, sau khi Syga thành lập công ty ‘Y’, Arsène mặt ngoài chính là người phụ trách công ty ‘Y’, nhưng người phụ trách thật sự thì là Suga."
"Tập đoàn ‘Y’?" Rose nghi ngờ hỏi, "Tập đoàn ‘Y’ chính là công ty cạnh tranh hạng mục ở phía Tây?"
Jungkook lạnh nhạt mở miệng, "Nói tiếp đi."
Hộ vệ nói, "Bởi vì thời gian Arsène rời khỏi Los Angeles trùng khớp với thời gian tổng giám đốc phu nhân bỏ đi, cho nên thuộc hạ điều tra những người bên cạnh Arsène, thuộc hạ phát hiện, một thủ hạ của Arsène ngày hôm trước ở thành phố Ý Hàn Quốc bắt cóc ba mẹ nuôi của tổng giám đốc phu nhân là vợ chồng Kim thị. . . . . . Thuộc hạ cảm thấy rất có thể là Suga ra lệnh cho Arsène bắt cóc vợ chồng họ Hạ, uy hiếp tổng giám đốc phu nhân, cho nên tổng giám đốc phu nhân mới có thể bất chấp tất cả đi theo người của Arsène lên phi cơ đi Luân Đôn."
Rose lập tức nói theo, "Jungkook, nói như vậy, Yeri bất chấp tất cả rời đi nhất định là nguyên nhân này. . . . . . Lúc Yeri nhận điện thoại xong trở về phòng vội vã cầm một hộp trang sức ra ngoài, em nghĩ những người này cố ý lừa gạt Yeri nói bọn họ cần tiền, em nghĩ Yeri không biết bắt cóc vợ chồng họ Kim là người của Suga ....”
Hộ vệ hỏi, "Tổng giám đốc, Suga tốn công sức dẫn dụ tổng giám đốc phu nhân đi, hiển nhiên là muốn lợi dụng tổng giám đốc phu nhân để đạt mục đích, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Rose lo âu nhìn Jungkook.
Jungkook hờ hững nói, "Tôi biết Suga muốn tôi phải làm gì.”
Jungkook vừa dứt lời, bóng dáng người giúp việc liền xuất hiện ngoài cửa phòng sách.
Người giúp việc nói, "Tiên sinh, có người tìm ông, anh ta nói anh ta có tin tức cô chủ, bảo tôi để ông tự mình nghe điện thoại."
Vẻ mặt lạnh lùng Jungkook xoay người lại nhận điện thoại người giúp việc đưa tới.
Giọng vẫn bình tĩnh Jungkook nói, "Nói."
Trong điện thoại là giọng nói của một người đàn ông, "Jeon tổng, tôi là Arsène, tôi tin bằng khả năng của anh, anh đã tra ra được chuyện quý phu nhân rời khỏi Los Angeles có liên quan đến tôi, không sai, là tôi bắt cóc vợ của anh, dùng ba mẹ nuôi uy hiếp vợ anh đi theo tôi, anh yên tâm, cô ấy hiện tại rất an toàn, đứa bé trong bụng của cô cũng rất tốt, nhưng mà người ngay không nói chuyện vòng tôi không thể bảo đảm cô ấy vẫn luôn an toàn như vậy, trừ phi Jeon tổng anh đồng ý giúp Min tổng chúng tôi...... Jeon tổng có khả năng sai khiến Roglia phản bội Min tổng, vậy thì cũng có khả năng bảo Roglia sửa lại khẩu cung trước mặt cảnh sát, chỉ cần Jeon tổng nói một câu, tôi bảo đảm Jeon tổng phu nhân nhất định sẽ an toàn trở lại bên cạnh ông. . . . . ."
Giọng hơi khàn Jungkook nói, "Tôi muốn nghe tiếng của cô ấy."
"Rất xin lỗi, Min tổng không cho phép. . . . . ."
Giọng nói Jungkook vẫn không thay đổi, chỉ là ôn hòa lặp lại một lần nữa."Tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy.”
"Được rồi, nếu là giao dịch, tôi đành gạt Min tổng một lần vậy.......”
Ngay sau đó trong điện thoại truyền tới lời cảnh cáo lạnh lẽo của Arsène, "Jeon tổng phu nhân, tin rằng cô sẽ nói chuyện tử tế với Jeon tổng, không nên nói gì chắc cô cũng biết!”
Trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng ồn rất nhỏ, sau đó là âm thanh đứt quãng của Yeri truyền vào trong điện thoại, "Ông xã . . . . . . Em rất sợ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ bắt cóc. . . . . Bắt cóc ba mẹ em. . . . . ."
Lúc này nghe được giọng nói của Yeri, trong nháy mắt tâm tình nguội lạnh của Jungkook bỗng trở nên mềm mại, anh thấp giọng nói, "Bà xã, anh yêu em!"
Rose đứng bên cạnh Jungkook nghe Jungkook thổ lộ tình cảm trong lòng cũng thấy chua xót.
Yeri đã khóc không thành tiếng.
"Mọi chuyện không cần lo lắng, anh muốn em phải nhớ kỹ, ngoan ngoãn ở ngay chỗ hiện giờ của em mà chờ anh, anh sẽ tới đón em, hãy tin anh.”
Yeri còn muốn nói nữa, điện thoại của cô đã bị Arsène đoạt đi, "Jeon tổng, Min tổng không có thời gian chờ vợ chồng các người tâm sự....... Tôi cho Jeon tổng ông 12 giờ, nếu 12 giờ sau Roglia không sửa khẩu cung, hy vọng Jeon tổng ông chuẩn bị thu dọn một xác hai mạng, dĩ nhiên Jeon tổng thông minh như vậy, sẽ biết lựa chọn như thế nào, và dĩ nhiên là không nên báo cảnh sát!”
Kết thúc cuộc điện thoại, Jungkook đưa điện thoại lại cho người giúp việc.
Rose gấp gáp hỏi, "Jungkook, là người bắt cóc Yeri sao? Hắn nói thế nào?”
Jungkook ngồi sau bàn làm việc, tròng mắt đen nhìn vệ sĩ trước mặt, "Báo cảnh sát, cũng bí mật phái người đến phía Tây tìm những nhà xưởng bị bỏ hoang ở gần khu vực sân bay."
Hộ vệ trước nay đều luôn tin vào kế hoạch của Jungkook, vệ sĩ lập tức nhận lệnh Jungkook, "Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."
Sau khi vệ sĩ rời khỏi, Rose nghi ngờ hỏi, "Jungkook, sao anh lại cho người tìm những nhà xưởng bị bỏ hoang ở phía Tây, là vì anh biết bọn họ đưa Yeri đến đâu sao?”
Jungkook vẫn không thèm nhìn Rose đến một lần, lạnh nhạt nói, “Cô ra ngoài đi!”
------
Trong nhà xưởng gần phi trường tư nhân bị bỏ hoang phía Tây Los Angeles.
Yeri cẩn thận dùng khăn lau vết thương đang chảy máu vì bị bắn trên chân trái của ông Kim, cô khóc nức nở, “Ba, có phải ba rất đau không?”
Bà Kim đỡ ông Kim đã mệt lả đi, khóc không thành tiếng.
Sắc mặt ông Kim tái nhợt, đau đến mức không nói ra lời, cả người xụi lơ trong ngực bà Kim.
Yeri dùng súng chỉ vào nhóm người đàn ông quát, "Tôi muốn các người mang ba tôi đến bệnh viện, các người có nghe thấy không?”
Người đàn ông chỉ phụ trách trông coi Yeri, bộ mặt lạnh lùng không nhìn ra sống chết, cũng không lên tiếng.
Yeri vội vàng nói, "Anh không nghe được tôi nói sao?"
Người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ, lúc này, một người đàn ông cao lớn khác đi vào.
"Jeon tổng phu nhân, cô cần gì tức giận như vậy, chỉ có vậy ba nuôi cô sẽ không chết đâu.”
Người lên tiếng nói chuyện với Yeri là Arsène, hắn thoạt nhìn là một người đàn ông hào hoa phong nhã châu Á, nhưng không nghĩ hắn có thể làm những chuyện bắt cóc ác độc như thế.
Yeri đứng dậy, trừng mắt nhìn Arsène, "Ông ấy chảy rất nhiều máu, cần cấp cứu!”
Arsène ngồi trên ghế trong nhà xưởng, buồn chán nhún vai nói, “Ông ấy có thể được điều trị hay không thì phải xem Jeon tổng có thể hợp tác lúc nào......Chỉ là, Jeon tổng tự xưng là thông minh, vào lúc này sợ là đang bận phái người đến Luân Đôn tìm cô rồi....”
Yeri nhíu mày, "Tại sao anh ấy lại phái người tới Luân Đôn tìm tôi?”
Arsène đắc ý cười nói, "Bởi vì thuộc hạ của hắn nhìn thấy cô lên phi cơ của tôi, mà thật ra thì tôi chỉ chở cô dạo chơi trên bầu trời Los Angeles một vòng, chiếc phi cơ đáp xuống phía Tây Luân Đôn là do tôi đã chuẩn bị trước......... Tôi cố ý để Jeon tổng nghe được tiếng phi cơ trong điện thoại, để Jeon tổng nhầm tưởng tôi giam cô ở một phi trường nào gần đó, căn cứ vào sự thông minh của Jeon tổng, hắn sẽ nghĩ đến xung quanh phi trường Luân Đôn không có nhà dân, đa số là hoang vu, có thể nhốt cô tất nhiên chỉ có thể là trong phân xưởng, cho nên lúc này Jeon tổng đang bận rộn phái người đến khu vực gần phi trường bị bỏ hoang ở Luân Đôn để tìm cô đấy.....”
Yeri tức giận nói, "Các người thật hèn hạ! !" Khó trách lúc cô và Jungkook nói chuyện bọn họ cầm máy ghi âm phát một đoạn âm thanh huyên náo.
Arsène "Tốt bụng" nhắc nhở, "Jeon tổng phu nhân, tôi chỉ muốn hưởng thụ một chút cảm giác đùa giỡn với người thông minh, cô muốn chờ ông xã cô tới cứu chỉ sợ rất khó, nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, cô là người trong lòng của Min tổng, Min tổng không cho phép chúng tôi hại cô, nhưng Min tổng cũng không thể thả cô về bên Jeon tổng, tương lai nếu cô đi theo Min tổng, có thể không lo về cuộc sống sau này.”
Nhắc tới Suga, trên mặt Yeri hối tiếc cùng thất vọng, cô bình tĩnh nhìn Arsène, chán ghét nói, "Tôi tin anh có cách thay tôi chuyển cho Suga một câu, anh nói cho anh ấy biết, anh ấy vĩnh viễn không thắng được Jungkook, vĩnh viễn!"
Cũng không ai nghĩ đến, giờ phút này, Arsène đột nhiên đưa tay bóp cổ Yeri, sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh nổi lên, cắn răng tức giận nói, "Bất luận kẻ nào cũng không thể chất vấn Min tổng, nhất là cô, bởi vì Min tổng quan tâm cô. . . . . . Nếu như cô dám nói những lời này một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để cô sống trên thế giới này nữa, kể cả là lời của Min tổng!"
Yeri bởi vì mang thai mà thân thể không tốt, lúc này lại bị Arsène bóp cổ, hô hấp chợt trở nên khó khăn.
"Yeri. . . . . ."
Bà Kim nhìn thấy sắc mặt Yeri từ đỏ biến thành xanh sau lại trắng, bà vội vã đặt ông Kim xuống, sau đó đứng dậy đứng bên cạnh Yeri, dùng sức vặn bàn tay của Arsènera, "Cậu mau buông con bé ra, buông ra mau. . . . . ."
Người phụ trách trông coi Yeri cũng khuyên can nói, "Lão Đại, không thể tổn thương cô ấy, đó là lệnh của Min tổng!"
Thủ hạ nhắc nhở làm Arsène khôi phục lại lý trí, Arsène kiềm chế xúc động, lúc này mới thu hồi bàn tay đang thắt cổ Yeri.
Hô hấp khôi phục, Yeri liền ho khan vài tiếng, thật may là bà Kim kịp thời đỡ lấy, Yeri lúc này mới không đến nỗi vì mất sức mà ngã nhào xuống.
Bà Kim vội đỡ Yeri ngồi xuống bên cạnh ông Kim ở góc tường, "Yeri, mau ngồi xuống bên này........”
Sau khi Yeri ngồi xuống, cảm giác choáng váng lúc này mới giảm được đôi chút.
Bà Kim quan tâm hỏi, "Yeri, con thấy thế nào?"
Yeri yếu ớt nói, "Con không sao. . . . . ."
Arsène bực tức rời đi.
Bà Kim đem đầu ông Kim đã bất tỉnh dựa vào đùi mình, nghẹn ngào nói, “Ông ấy chảy nhiều máu như vậy, không biết phải làm sao đây..........”
Yeri nhìn ông Kim đang hôn mê, bật khóc nức nở, khổ sở nói, "Mẹ, thật xin lỗi, là con làm liên lụy hai người . . . . ." Nếu như không phải là vì khống chế cô để uy hiếp Jungkook, bọn họ cũng sẽ không bắt cóc ba mẹ nuôi cô.
Bà Kim không trả lời Yeri, chỉ rơi nước mắt.
Yeri cầm bàn tay lạnh như băng của bà Kim, kiên định nói, "Jungkook nói anh ấy sẽ đến cứu con.... Chúng ta sẽ không sáo, ba rất nhanh sẽ được đưa đến bệnh viện.”
Bà Kim bi thương nói, "Arsène nói mẹ có nghe thấy, Jungkook thông minh cũng không tìm được chúng ta. . . . . ."
"Không đâu, mẹ, con tin Jungkook . . . . . Anh ấy nói con ở chỗ này chờ anh ấy, anh ấy sẽ đến......... Anh ấy nhất định sẽ tới. . . . . ."
Trong đáy mắt mất mát của bà Kim xuất hiện một tia hy vọng, "Có thật không?"
Yeri dùng sức gật đầu, "Dạ, anh ấy nhất định sẽ tới! !"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top