Chương 161+162

Chương 161: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp

Hội sở "Nhà Trắng".

Sau khi mấy vị quan chức chính phủ rời đi, Jungkook và Rose ngồi trong phòng được bao, không khí lúc này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy ngạt thở, Rose biết sự lạnh lẽo này tản ra từ trên người của Jungkook. 

Không thể chịu đựng được không khí lạnh lẽo như vậy, Rose ngồi đối diện với Jungkook lựa lời lên tiếng, "Em nghĩ em nên giải thích với anh một chút về nguyên nhân em đến Jeon thị.” 

Jungkook lạnh lùng nhìn vào mắt Rose, lạnh nhạt nói: “Cô tới tìm Joohyun?” 

Rose lập tức lắc đầu, "Em không có chủ động tìm chị Joohyun, là chị Joohyun mong muốn em tới Los Angeles."

Jungkook lạnh lùng mở miệng: “Tôi nghĩ cô nên tuân thủ lời hứa của mình.” 

Rose vội giải thích, "Jungkook, xin anh tin rằng em không cố ý muốn tới Los Angeles..."

Jungkook lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía Rose, nhạt nhẽo nói, "Lời giải thích của cô đối với tôi cũng không quan trọng. Tôi hy vọng cô tuân thủ lời hứa của mình là bởi vì tôi không muốn dung đến cách cưỡng chế đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng nếu cô không tuân thủ lời hứa của cô, vậy thì tôi chỉ có thể dùng phương thức của tôi để cô thực hiện lời hứa của mình.” Dứt lời, Jungkook xoay người bước đi.

Rose cũng đứng dậy theo, sốt ruột đi tới trước mặt jungkook, "Jungkook, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng anh làm như vậy là quá mức tàn nhẫn với em hay sao?” 

Jungkook từ trên cao liếc nhìn Rose một cái, chợt hạ giọng xuống: “Lúc cô tự mình quyết định mang thai, có nghĩ tới làm như vậy là tàn nhẫn với Yeri?” 

Rose nghẹn giọng nói: “Anh cũng biết mong ước ban đầu của em không phải là muốn làm tổn thương Yeri..... Em sẽ đưa đứa trẻ rời khỏi anh thật xa, thật xa, thậm chí em sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người.” 

Jungkook lắc đầu, "Không, cô làm không được."

Rose bám lấy cánh tay Jungkook, nghẹn ngào nói, "Nếu em có ý định phá hoại tình cảm của anh và Yeri thì lúc đầu em đã không tạo cơ hội để anh cùng Yeri gặp lại nhau........ Hoàn toàn là bởi vì em biết trong lòng anh chỉ có Hạ Tử Du, cho nên em chỉ có thể làm chuyện mà có thể mang đến hạnh phúc cho anh, em chỉ hy vọng có thể nhìn thấy anh được hạnh phúc.” 

Jungkook vẫn không tỏ ra có chút cảm xúc gì.

Hốc mắt Rose ửng đỏ, chua xót nói, "Xin anh tha thứ cho em vì đã làm trái lời hứa của mình, nhưng em thề với trời rằng, nguyên nhân em tới Jeon thị không giống như anh nghĩ đâu.......... Chị Joohyun biết Robert để ý em, cho nên hy vọng em có thể ở lại Los Angeles, chị Joohyun cho rằng chỉ cần có em ở Los Angeles thì Robert mới có thời gian ở đây..... Chị Joohyun mong muốn em có thể giúp chị ấy giữ Robert ở lại Los Angeles, chị ấy hy vọng có thêm nhiều thời gian ở gần Robert hơn....... Chị Joohyun luôn đối với em rất tốt vì thế em không thể từ chối yêu cầu của chị ấy được.... Còn về phần vào Jeon thị làm, là vì em rất cần một công việc, anh cũng biết em không còn làm bác sĩ tâm lý nữa, cho nên ..... Jungkook, xin anh tha thứ cho em!” 

Jungkook sau khi nghe xong những lời này trên mặt ngoài sự lạnh lùng ra vẫn không có biểu cảm gì khác. 

Rose lặng lẽ rũ mắt xuống, từ từ tự mình bước thụt lùi về phía sau.

Jungkook thậm chí không hề nhìn đến Rose một lần nào nữa đã dứt khoát cất bước đi ra khỏi phòng. 

---

Tại biệt thự.

"Bà xã..."

Buổi tối sau khi xã giao trở về, Jungkook chưa vào cửa đã theo thói quen kêu gọi Yeri.

Nhưng hôm nay chẳng những không nhìn thấy vợ yêu thường ngày ra đón anh, mà ngay cả đèn trong phòng cũng không bật lên. 

Jungkook nhìn lướt qua mới phát hiện người phụ nữ của anh giờ phút này đang ngồi ở trên giường.

Jungkook cởi áo khoác, đi tới.

Yeri nhếch môi, nhưng trong bóng tối anh không nhìn thấy khẩu hình của cô. 

Jungkook ngồi xuống ở mép giường.

Cho dù lầm bầm trong miệng, nhưng Yeri vẫn theo bản năng nhích lại gần Jungkook, cô chủ động tiến sát lại vùi mặt vào cổ jungkook, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh. 

Jungkook đắc ý nói, "Đang nghĩ đến anh sao?"

Anh luôn tự tin như vậy, nhưng mỗi lần anh có khả năng đoán trúng được suy nghĩ của cô, thì cô dứt khoát không thừa nhận bất cứ điều gì. 

Tay cô lần tìm đến ngực của anh, sau đó cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi anh.

Jungkook thật vui vẻ, "Thì ra hiện tại bà xã của anh lại ngoan như vậy..."

Jungkook bắt đầu giúp Yeri cởi hết những cúc áo còn lại trên áo sơmi, nói xong liền muốn áp sát vào cổ Yeri. 

Yeri đẩy đầu của Jungkook ra, sau đó đưa một bên tai dán sát vào vị trí trái tim của jungkook. 

Dục vọng vừa được khơi mào đã bị chặn lại, Jungkook ôm Yeri, nhẫn nại hỏi, "Làm sao vậy?"

Yeri lên tiếng, "Đừng làm rộn..."

Nhưng Jungkook lại không nghe theo, nâng mặt Yeri lên, "Muốn nghịch ngợm gì sao?"

Yeri nghiêng môi hôn Jungkook, cố làm ra vẻ thần bí nói, "Anh đoán xem."

Jungkook giữ chặt cằm của Yeri, sau khi đạt được một nụ hôn thật sâu của cô rồi nói, "Thật sự không nói?"

"Trước tiên để em nghe thấy tiếng đập của tim anh, rồi em sẽ trả lời câu hỏi của anh.” 

Jungkook cười khẽ, sốt ruột mà vẫn ra vẻ thong dong chờ đợi. 

Yeri một lần nữa áp vành tai vào vị trí tim của Jungkook, sau đó cẩn thận lắng nghe.

Bỗng dưng Yeri chậm rãi buông Jungkook ra, khóe miệng cong lên còn cao hơn lúc nãy. 

Jungkook nhìn thấy khuôn mặt mất mát của Yeri, buồn cười nói, "Tại sao khi nghe xong tiếng tim anh đập lại ra vẻ mất hứng như vậy?” 

Yeri ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt sâu không lường được của Jungkook, lẩm bẩm nói, "Tim anh đập thật mạnh!” 

Chân mày Jungkook nhíu lại, "Vậy thì sao?"

Yeri đẩy cánh tay của Jungkook đang vây quanh người cô ra, không vui nói: “Tối nay anh đi xã giao là Rose đi với anh..... Vừa rồi em nghe thấy tim anh đập rất nhanh, người đàn ông gặp người phụ nữ mình có hứng thú thì tim mới có thể đập nhanh như thế, rất rõ ràng thấy được là sau khi anh gặp Rose thì tim anh đập nhanh hơn.”

Jungkook nhíu mày, "Làm sao em biết anh đã gặp Rose.” 

Yeri nhăn nhó nói, "Anh bây giờ là chồng em, chẳng lẽ chỉ có anh biết sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh em thôi sao, không cho phép em sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh anh à?” Sự thật là buổi chiều Yeri đi dạo đến công ty bách hóa, bởi vì cũng không có làm gì nên tiện đường đến công ty tìm Jungkook luôn, đúng lúc vô tình nghe thấy nhân viên trong công ty nhắc tới chuyện Rose và Joohyun đến làm việc tại Jeon thị, trong mắt người đời, Rose từng là bạn gái của Jungkook, cho nên hôm mới dẫn đến những lời bàn tán sôi nổi của mọi người trong công ty. 

Jungky đưa tay kéo lại Yeri ôm vào trong ngực, "Bà xã, có thể cho anh một phút để giải thích được không?” 

Yeri lập tức gật đầu.

Jungkook giải thích rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn cả câu chuyện cho Yeri nghe.

Yeri trợn to hai mắt, "Nói vậy, là chị anh cố tình sắp xếp Rose vào công ty sao?” 

Jungkook không chút lưu tình nói, "Khoản này nợ anh sẽ tính sổ với chị ta sau."

Sau khi nghe Jungkook giải thích xong, Yeri hạ mí mắt nói, "Thôi quên đi..."

Jungkook nâng mặt Yeri lên chạm nhẹ vào môi cô một cái rồi nói: “Sao có thể quên được? Mấy người đó chọc bà xã anh không vui.” 

Yeri gật gù nói, "Chuyện anh bảo Rose rời khỏi Los Angeles vốn là không hợp lý, hơn nữa Rose cũng đã giải thích với anh chuyện cô ấy đến Los Angeles là vì chị anh......... Chuyện chị anh thích Robert mọi người đều biết, anh trách phạt chị ấy hoặc dùng cách của anh làm cho Rose rời đi, như vậy sẽ khiến cho chị anh nghĩ rằng anh đang phá hạnh phúc của chị ấy.” 

Jungkook dùng trán của mình cụng vào trán Yeri, thương tiếc nói, " Anh không quan tâm nhiều như vậy..........” 

Yeri nghiêm mặt nói, "Anh nhất định phải quan tâm, vì chị ấy là chị gái của anh.” 

"Vậy bà xã nói anh phải làm sao đây?"

Yeri mặc dù không muốn nhưng vẫn tốt bụng đè nén khó chịu trong lòng nói: “Anh để Rose ở lại Jeon thị làm việc đi, dù sao thì cô ấy cũng từng giúp cho Jennie rất nhiều, là chúng ta nợ cô ấy, huống chi hiện giờ chúng ta có thể đến được với nhau một phần cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy.” 

"Nhưng hôm nay đã làm cho bà xã anh ghen tị, không phải sao?” 

"Em không có."

"Vừa về đã muốn nghe tiếng tim anh đập.” Jungkook nhắc nhở.

Yeri dường như chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, lên án nói: “Tim của anh thật sự đập rất là nhanh đó, trước kia lúc anh về nhà cũng đâu có đập nhanh đến vậy.” 

Jungkook kéo vai Yeri qua, để cô vùi đầu vào bờ ngực rộng lớn của anh: “Bà xã, anh vừa về đến nhà thì được em chủ động giúp anh cởi bỏ áo sơ mi, em cảm thấy ở phương diện này chồng em có thể chống đỡ được không?” 

Anh không thuận thế đè cô xuống dưới người đã là quá sức chịu đựng của anh rồi. 

"Hả..." Hai má của Yeri lập tức đỏ lên, "Đồ háo sắc!"

"Vợ yêu à —— Em phải nhớ kỹ một điều, ngoài em ra, dù có là ai anh cũng không cần... Cho nên, thời gian sắp tới, cho dù vì công việc mà cần có người ở bộ phận ngoại giao đi với anh ra ngoài xã gia, anh cũng hy vọng bà xã đại nhân có thể hiểu và bỏ qua.............” Jungkook nâng cằm Yeri lên, đắc ý nói, "Có điều bà xã anh biết ghen điểm ấy khiến anh cảm thấy rất hài lòng."

"Em có thể đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng em mấy điều kiện.”

“Em nói đi.” 

"Say này cho dù đi xã giao quan trọng thế nào cũng không được về sau mười hai giờ, không được dẫn theo những cô gái xinh đẹp đi ra ngoài tiếp khách, cũng không được sau khi xã giao rồi mà vẫn không gọi điện cho em.” 

Jungkook bỗng cảm thấy hứng thú hỏi: “Không biết bà xã nhận định như thế nào về xinh đẹp với không xinh đẹp?” 

"À..." Yeri cũng không biết định nghĩa như thế nào, đơn giản nói, "Bộ phận ngoại giao lúc nào cũng có rất nhiều cô xinh đẹp, nhưng bà xã anh tự tin có thể đánh bại những người đó, chỉ là.........” Nghĩ đến Rose, Yeri chợt thấy hơi do dự. 

Jungkook lập tức đoán được sự do dự lúc này của Yeri ."Anh sẽ không để Rose ở lại công ty!” 

Yeri lập tức lắc đầu, "Đừng như vậy... Cùng lắm thì sau này khi anh cùng bộ phận ngoại giao đi ra ngoài tiếp khách, chỉ cầm hạn chế dẫn theo Rose đi là được rồi.”

Jungkook mím chặt môi, cười mà như không nhìn Yeri.

Yeri bị Jungkook nhìn chằm chằm có chút không quen, yếu ớt hỏi, "À, em đưa ra yêu cầu này có phải hơi quá hay không?” 

Jungkook không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Yeri, dịu dàng nói: “Không phải, anh rất vui vì bà xã anh cuối cùng cũng học được cách suy nghĩ cho mình.” 

Yeri nhỏ giọng thầm nói, "Em đương nhiên phải suy nghĩ cho mình... Rose xinh đẹp như vậy."

"Trong lòng anh không ai có thể xinh đẹp hơn em." Những lời này của Jungkook tuyệt đối không phải là nói cho có lệ. Jungkook không thể phủ nhận được một sự thật đó là ấn tượng đầu tiên khi anh mới gặp Yeri đó là cô rất xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên này tự nhiên tạo ra một loại cảm giác khiến cho Jungkook lúc đầu một lòng muốn trả thù nhưng lại vẫn khó có thể chống lại sức hấp dẫn của cô. 

Yeri lại nói, "Nhưng Rose còn trẻ tuổi hơn em."

Jungkook cười nhẹ, "Bà xã anh nhìn vào cũng như mới mười tám đôi mươi."

Yeri bị câu nói của jungkook chọc cười, "Đúng vậy, em mãi mãi cũng chỉ mười tám tuổi."

"Bà xã đại nhân còn gì muốn hỏi nữa không?"

Yeri nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Tuổi trẻ của phụ nữ qua nhanh hơn đàn ông, cho nên sau này khi em già rồi, anh cũng không được phép nhìn những cô gái trẻ trung xinh đẹp khác, chỉ được cưng chiều em như bây giờ.” 

Jungkook mỉm cười, không nói lời nào.

"Không đáp ứng sao? Được rồi!" Yeri muốn đứng dậy lại phát hiện không thể động đậy, giờ phút này cô bị Jungkook ôm thật chặt, giống như sợ cô chạy trốn. "Đừng xem nhẹ tầm quan trọng của vấn đề này, nếu không em sẽ... Em sẽ bỏ anh đi!" Cô cố ý nói đùa, thật ra cô đã sớm quyết định sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. 

Lời nói của Yeri còn chưa dứt, cả người đã bị Jungkook anh đè ở dưới người.

Jungkook vùi đầu vào bờ vai mềm mại thơm mát của Yeri, sức nặng cả cơ thể anh đều đè lên người cô, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút lên làn da mịn màng trắng như tuyết của cô. 

Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng hít thở dồn dập tràn ngập giữa hai người. 

"Không cho phép em nói rời bỏ anh..."

Yeri mở to đôi mắt đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù, một tay Jungkook đặt lên bầu ngực cao vút của Yeri, nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay đó giống như có ma lực khiến cho Yeri không ngừng thở gấp “Em..........” 

"Anh muốn em nói rõ ràng với anh." Jungkook cố gắng kiềm chế dục vọng đang muốn bùng nổ, không ngừng dùng nhiệt độ nóng bỏng khiêu gợi, cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của Yeri.

Toàn thân Yeri run rẩy chấn động, không nhịn được cảm giác nóng bỏng khô khốc ."Em... Vĩnh viễn... Cũng sẽ không... Rời khỏi... Anh."

Sau khi Jungkook nhận được đáp án như mong muốn, lập tức vén vạt áo Yeri lên, cởi ra lớp bảo hộ cuối cùng của cô, ngay lập tức chuyển người tiến vào trong cô. 

Trong nháy mắt lửa tình giữa hai người bùng lên mãnh liệt..........

...

Thật lâu sau hai người mới dừng lại, Jungkook ôm lấy thân thể mềm mại của Yeri đang thở hổn hển, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn cô.

Yeri không hài lòng bĩu môi. Anh rõ ràng cũng biết là cô chỉ nói đùa, vậy mà vẫn còn cố ý làm thật. . . . . . Sau đó còn dùng phương thức "xử phạt về thể xác" ép cô vào khuôn khổ.

Sao lại có cái loại người biết tính toán như vậy chứ! 

Mặc dù loại phương thức này có vẻ ngọt ngào. . . . . . Chỉ là, Yeri đột nhiên nhạy cảm mãnh liệt, anh hình như còn chưa trả lời vấn đề này ngay trước mặt cô? Nếu quả thật đợi đến khi cô già rồi, anh thật sự đi tìm những người phụ nữ trẻ tuổi, cô phải làm thế nào đây? Khi đó đương nhiên anh có tư cách đó, đàn ông càng lớn tuổi thì càng tỏa ra một mị lực đàn ông, huống chi dáng dấp anh phong độ như vậy . . . . . .

Yeri đang suy nghĩ, cánh tay nóng bỏng của Jungkook như dây leo chậm rãi quấn quanh cái eo nhỏ nhắn của Yeri, hạ giọng thì thầm bên vành tai mẫn cảm của Yeri nói, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Yeri cắn môi dưới, bất mãn nói.

"Bà xã, nhìn anh đi." Jungkook nghiêng người, giữ đầu nhìn Yeri .

Yeri cố ý không xoay người, nghiêm túc dặn dò, "Anh bạn Jungkook à, em hy vọng sau này anh hãy trả lời những câu hỏi của bà xã anh hỏi trước rồi sau đó mới làm tiếp những chuyện khác.” 

"Bà xã." Jungkook lại gọi.

Khi Jungkook lấy giọng nói hùng hậu này gọi cô, cô cũng biết nếu cô không nghe lời, anh chắc chắn sẽ không buông tha cho cô, cho nên, cô từ từ quay lại, nhưng cố ý vùi đầu vào trong ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh. 

Anh không hề tốn chút sức lực nào để nâng chiếc cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trêu đùa nói: “Không ngại nói cho em biết, chồng em đối với những người phụ nữ khác không hề dậy nổi hứng thú, huống chi dựa vào sự quyến luyến em đến mức độ này của anh, em cảm thấy anh có khả năng đi tìm những người phụ nữ khác sao?” 

Tầm mắt Yeri thuận thế liếc xuống chỗ nào đó của anh, nhất thời đỏ mặt, "Anh. . . . . ." Nói thật, căn cứ theo những đòi hỏi của người nào đó với cô mỗi đêm, quả thật là không có khả năng anh sẽ đi ra ngoài tìm những người phụ nữ khác, nhưng mà…………. 

Jungkook lưu manh nói, "Còn nghi ngờ sao? Được, để anh chứng minh lại một lần nữa cho em xem..............” 

Yeri chưa kịp hiểu ý, "A. . . . . ."

Tấm chăn bị kéo lên khéo léo che lại một màn kích tình một lần nữa bộc phát giữa hai người, một đêm này nhất định là một đêm ân ái uyển chuyển tốt đẹp nhất.

---

Hôm sau.

Joohyun và Rose ở bộ phận ngoại giao nói chuyện phiếm với nhau.

Sau khi vào vị trí, Joohyun hỏi Rose: “Hôm qua chị Somin sắp xếp em với Jungkook đến hội sở tiếp khách, thế nào rồi? Jungkook có nói gì với em không?” 

Rose nói nhỏ với Joohyun: “Chị Joohyun, em cảm thấy em không thích hợp ở đây...........Có lẽ em nên rời đi.” 

Joohyun nhíu mày, khó tin nói: “Chị vất vả lắm mới sắp xếp cho em vào Jeon Thị làm, giờ em lại nói muốn rời khỏi sao?” 

Rose khổ sở nói: “Em tới đây là vì chị nói cần em giúp một tay, em cũng không phải là vì Jungkook..............Chị Joohyun, em còn muốn làm bạn với anh ấy, không muốn vì ở lại nơi này mà khiến em và anh ấy sau này ngay cả bạn bè cũng không được.” 

Joohyun cầm tay Rose, cầu xin nói, "Rose, coi như em giúp chị một lần này thôi................ Chị rất cần em ở lại Los Angeles."

Rose lắc nhẹ đầu, "Cho dù em có muốn giúp chị, Jungkook cũng không để cho em tiếp tục ở lại nơi này đâu........” Nhớ lại vẻ lạnh lùng mà Jungkook đối với mình, trong lòng Rose chợt cảm thấy quặn đau. 

Joohyun cũng nhẹ thở dài, "Chị nghe nói chị Somin sáng sớm nay đã bị Jungkook gọi vào phòng làm việc. . . . . . Chị nghĩ là lành ít dữ nhiều rồi, nhưng em yên tâm, chuyện em đến Jeon thị làm việc vốn là chủ ý của chị, nếu như Jungkook muốn trách phạt, chị tuyệt không để cho Jungkook làm tổn hại tới em.”

Trong lòng Rose thấp thỏm không yên.

Bất chợt chị Somin đi vào phòng làm việc của bộ phận ngoại giao. 

Mọi người nhân viên nhìn thấy chị Somin lập tức khép nép cung kính.

Chị Somin đi tới trước mặt Joohyun và Rose."Tiểu thư, tổng giám đốc đã có quyết định rồi."

Joohyun khẩn trương hỏi, "Thế nào?"

Hai mắt Rose mở to không yên lòng chờ nghe đáp án của chị Somin. 

Sắc mặt chị Somin chán nản, chậm rãi nói, "Tổng giám đốc biết là tôi giúp cô để Rose tiểu thư vào công ty làm việc, đã xuống lệnh điều tôi đến bộ phận nhân sự làm việc ba tháng, tổng giám đốc cảnh cáo tôi, nếu như tôi còn tự ý làm theo ý mình một lần nữa, sau này tôi không cần trở lại bên cạnh tổng giám đốc.” 

Sắc mặt Joohyun đột nhiên tái nhợt, "Jungkook sao có thể trách phạt chị nặng như vậy?” Joohyun nhờ chị Somin giúp một tay là bởi chị Somin đã đi theo Jungkook nhiều năm, Jungkook thế nào cũng nể mặt chị Somin một phần, nhưng không có nghĩ đến. . . . . .

Rose lúc này rũ mắt xuống, cũng đoán được được việc cô có thể ở lại công ty tỷ lệ chắc chắc sẽ là không. 

Chị Somin tâm tình chán nản, cho nên không trả lời Joohyun. 

Joohyun lại hỏi, "Vậy tôi và Rose thì sao? Jungkook nói thế nào?"

Chị Somin trả lời, "Tổng giám đốc đã điều cô và Rose tiểu thư đến bộ phận hậu cần rồi. . . . . ."

Joohyun kinh ngạc, "Cái gì?"

Rose cũng giật mình ngạc nhiên ngước mắt, nhưng chuyện ngoài ý muốn của cô không phải là họ bị điều đến bộ phận hậu cần, mà là Jungkook cho phép họ ở lại Jeon thị.

Joohyun lớn tiếng kêu gào: “Bộ phận hậu cần phải làm cái gì? Không phải là làm vệ sinh công ty đấy chứ?” 

Chị Somin thành thật trả lời, "Cũng không đến nỗi như vậy, chỉnh sửa sang lại một số tài liệu của công ty và đưa các vật dụng cần thiết đến các ngành ban.” 

Joohyun tính tình tiểu thư lập tức nói: “Trời ơi, sao tôi có thể đến các ban ngành chỗ đó làm việc được chứ? Tôi không muốn đưa tài liệu cho những người đó, thật là mất mặt.” 

Chị Somin bất đắc dĩ nói, "Tổng giám đốc nói rồi, nếu như tiểu thư không đồng ý, vậy thì đừng làm nữa......... Còn nữa, nếu như tiểu thư và Rose tiểu thư ở lại Jeon thị cũng cần thời gian thử việc, chỉ cần đạt yêu cầu của bộ phận hậu cần trong thời gian thử việc, hai người mới có thể tiếp tục ở lại Jeon thị làm việc.” Ngụ ý là Joohyun và Rose muốn ở lại Jeon Thị làm việc cũng phải bỏ ra công sức của chính mình. 

"Hả. . . . . ." Joohyun nhất thời nghẹ họng.

Rose trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Joohyun sững sờ nhìn về phía Rose, "Jungkook điều chúng ta đến bộ phận hậu cần....... Có phải nghĩ là không muốn cho em có cơ hội gặp nó?” Nên biết rằng nhân viên bộ phận hậu cần tuyệt đối không có cơ hội lên được lầu 98. 

Rose nhún vai, bình tĩnh bật ra, "Em nghe nói chiều qua Yeri có tới công ty, nhất định cô ấy đã nghe chuyện em và chị vào công ty làm rồi........... Em vẫn luôn lo lắng Yeri sẽ hiểu lầm, hôm nay Jungkook sắp xếp như vậy, em cảm thấy cũng rất tốt.”

Chương 162: Mùi nước hoa khiến cô cảnh giác

Từ sau khi đưa Jennie trở lại nhà trẻ một, Yeri thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc rảnh rỗi cô sẽ ngồi trong phòng khách, cố gắng tạo nhiều cơ hội nói chuyện phiếm với bà Jeon, nhưng thời gian bà Jeon ở nhà không nhiều, phần lớn thời gian bà đều ra ngoài làm hoạt động từ thiện, hoặc không thì bà cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc ông Jeon, nên cơ hội Yeri muốn gần gũi thân thiết hơn với bà cũng không nhiều lắm.

Buổi trưa ngày hôm đó, Yeri vừa từ lầu hai xuống, thì nhìn thấy sắc mặt bà Jeon không được tốt đi vào đại sảnh.

Yeri nghi ngờ, ngay sau đó đi đến trước mặt bà Jeon, cung kính hỏi, "Viện trưởng, mẹ sao vậy? Sắc mặt mẹ xem ra không tốt lắm."

Cả người bà Jeon tỏa ra hơi thở tức giận, để túi xách khảm ngọc phỉ thúy đắt tiền lên ghế sofa, ngước mắt nhìn về hướng Yeri, giọng điệu cũng không khách sáo, "Cô tới đúng lúc lắm, tôi có việc muốn hỏi cô."

"Dạ."

Bà Jeon ngồi xuống ghế sofa, sau đó dùng ánh mắt bảo Yeri ngồi xuống bên cạnh bà.

Yeri chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bà Jeon, kiên nhẫn chờ đợi bà Jeon nói vào vấn đề.

Bà Jeon liếc nhìn Yeri, giọng nói không hề che giấu sự tức giận, "Cô có biết hôm nay tôi đi tham gia hoạt động từ thiện gặp phải những người nào không?"

Yeri nhẹ lắc đầu.

Bà Jeon tức giận nói, "Chính là phu nhân chủ tịch, còn có phu nhân của đại sứ quán Mỹ tại Hàn Quốc. . . . . Những người này cũng chỉ nhờ chồng mình hoặc con trai ở trong giới thượng lưu nên có chút danh vọng, vậy mà hôm nay lại dám quở trách tôi? Thật là tức chết mất thôi. . . . . ."

Yeri nghi ngờ, "Viện trưởng mẹ tức giận cái gì vậy?" Yeri mặc dù rất ít giao thiệp với giới thượng lưu, nhưng cũng nghe qua những người trong giới thượng lưu này, chỉ là, Yeri cảm thấy những người này không dám coi thường Bà Jeon, bởi vì theo cô được biết, những người đứng sau những tập đoàn này hoặc những vị quan chức thường ngày đều muốn nịnh bợ Jeon thị, dù sao Jeon thị cũng là tập đoàn thương mại châu Á duy nhất có mặt trong bảng xếp hạng Forbes. 

Bà Jeon lập tức liên tục hít thở, lúc này mới kìm chế được tức giận nói: “Phu nhân của tập đoàn đó, bà tôi năm nay năm mươi tuổi, tuy chỉ có một đứa con trai, nhưng cô con dâu rất hăng hái sinh cho bà tôi hai đứa cháu đích tôn, bà tôi thường hay khoe ở trước mặt tôi hai hai đứa cháu trai của bà ấy rất ngoan, hôm nay lại còn mời tôi đến bữa tiệc đầy tháng đứa cháu trai thứ ba nữa chứ....... Cô nói tôi có thể không nổi giận sao?"

Nghe bà Jeon kể lại xong, trên trán Yeri nhất thời nổi đầy hắc tuyến, "Hả. . . . . ." Thì ra viện trưởng tức giận là vì chuyện này.

Thật ra thì bà Jeon tức giận vậy cũng là chuyện bình thường, theo truyền thống của người Hàn Quốc, cháu đích tôn là phải có, mà ở xã hội thượng lưu vẫn có thói quen âm thầm so tài cao thấp như vậy, cho nên mới có rất nhiều người phụ nữ muốn gả vào nhà giàu với nhiệm vụ chính là sau này giúp cho chồng đời sau con cháu đầy đàn.

Bà Jeon nhìn Yeri, nghiêm túc hỏi, "Tôi hỏi cô, Jungkook và cô có dùng biện pháp tránh thai hay không?"

Đột nhiên bị bà Jeon hỏi tới vấn đề tế nhị như vậy, sắc mặt Yeri thoáng ửng hồng, trầm mặc lắc đầu. 

Bà Jeon chất vấn, "Nếu không dùng biện pháp tránh thai, vậy sao cô và Jungkook cũng đã kết hôn hơn nửa năm, tại sao cô vẫn chưa mang thai?” 

Yeri bình tĩnh giải thích, "Viện trưởng, chuyện con cái nên thuận theo tự nhiên.” 

"Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên. . . . . . Tôi làm sao biết được các người muốn thuận theo tự nhiên đến bao giờ?” Bà Jeon tức giận chất vấn, "Jungkook yêu thương cô như vậy, tôi tin nguyên nhân không mang thai không phải vì các người không cố gắng, vấn đề nhất định là bởi do cô........ Tôi muốn hỏi cô, căn bệnh mà trước đây cô không thể mang thai có phải vẫn chưa chữa khỏi hẳn hay không hả? Jungkook vì chiều theo ý cô nên cũng chưa muốn có con phải không?” 

Yeri lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, sức khỏe con đã bình phục rất tốt, bác sĩ nói nếu con muốn mang thai cũng không có vấn đề gì, con và Jungkook cũng hy vọng có thêm một đứa nữa........ Chỉ là, có thể là do con tự tạo cho mình áp lực quá lớn nên tạm thời còn chưa có thai được.” 

Bà Jeon phiền não nói, "Bây giờ tôi cũng đã bốn mươi lăm tuổi rồi, nhìn người khác bồng bế cháu này đến cháu kia, tôi cũng muốn có niềm vui thú của tuổi già.......... Mặc dù cô sinh cho Jeon gia chúng tôi một đứa cháu gái, nhưng Jennie vẫn là con gái, con bé sau này cũng phải đi lấy chồng, không thể thừa kế sự nghiệp của Jungkook được, tôi hy vọng trong chuyện con cái này, cô và Jungkook có thể chú ý hơn một chút............” 

Yeri gật đầu, "Con biết rồi."

---------

Lúc ăn tối Jungkook phát hiện ra người phụ nữ của anh có cái gì đó rất lạ, lúc dùng cơm cứ vùi đầu ăn cơm, ngay cả khi Jennie nói chuyện với cô cô cũng thẫn thờ không nghe thấy, cho nên nhân lúc bà Jeon đưa Jennie ra phòng khách chơi, Jungkook liền tóm người phụ nữ của anh kéo đến phòng ngủ. 

Để Yeri đứng yên ở trước người mình, hai tay vòng từ phía sau ôm lấy cô, ngửi mùi hương tóc cô, Jungkook nhẹ giọng hỏi, "Bà xã, sao vậy? Lúc ăn tối cũng không nói gì, nhìn em có vẻ mang đầy tâm sự.” 

"Ông xã, hay là ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại xem sao........” Yeri nắm giữ bàn tay Jungkook đang vòng qua eo cô, nghiêm túc nói, "Chúng ta kết hôn đã hơn nửa năm rồi, mà chúng ta. . . . . . À cũng coi như rất cố gắng rồi, nhưng tai sao đến nay vẫn chưa có con?” 

"Tại sao lại suy nghĩ chuyện này? Con cái không phải nói có là có, mọi việc cứ để từ từ đi." Jungkook trước sau vẫn dùng lời lẽ dịu dàng an ủi cô.

Yeri chậm rãi nói, "Hôm nay mẹ anh rất giận, mẹ nói mẹ đi tham gia hoạt động từ thiện thấy bạn bè ai cũng có mấy đứa cháu đích tôn, cho nên hy vọng em cũng có thể mau chóng sinh con cho anh........... Thật ra thì em cũng muốn sinh con, nhưng cũng không biết sao lại thế này, càng muốn thì lại càng khó thực hiện.” Cơ thể con người thật kỳ diệu, giống như lúc cô mới mang thai Jennie, cô căn bản cũng không nghĩ tới là có, nhưng lại dễ dàng có như vậy. 

Jungkook trêu chọc, "Thì ra là bà xã anh muốn làm con heo mẹ.” 

"Làm gì có. . . . . ." Yeri bị lời nói của Jungkook chọc cho cười, " Em biết anh cũng thích có con lắm.” 

"Vậy em tính xem muốn sinh cho anh mấy đứa?” Jungkook xoay người Yeri lại, để cô đối mặt với mình. 

"Em không biết, nhưng ít ra phải có hai đứa, em cảm thấy nếu chỉ có một mình Jennie, sau này Jennie sẽ rất cô đơn.” Yeri vừa dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Jungkook vừa nói.

Giọng nói của Jungkook đột nhiên trở nên khàn khàn, mang theo vài phần tà tứ, "Có lẽ là do anh không đủ cố gắng."

Yeri đánh nhẹ vào lồng ngực Jungkook, cả mặt đỏ bừng, "Nói bậy không à."

Jungkook ôm Yeri vào trong ngực, nhẹ giọng nói, "Hứa với anh, chuyện con cái đừng tự tạo áp lực cho mình, như vậy em sẽ cảm thấy rất mệt mỏi."

Yeri tựa vào trong ngực Jungkook, nhẹ gật đầu.

. . . . . .

Mặc dù Jungkook không cho phép, nhưng buổi chiều hôm sau Yeri vẫn đến bệnh viện một chuyến.

Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Yeri xong, theo lệ cũ hỏi thăm Yeri vài vấn đề.

"Kim tiểu thư, xin hỏi vợ chồng hai người có hài hòa về phương diện sinh hoạt vợ chồng không?"

Yeri hơi đỏ mặt, "Dạ."

"Lần gần đây nhất khi hai người sinh hoạt là lúc nào?”

Sắc mặt Yeri càng thêm ửng hồng, cô trả lời: “Tối hôm qua.” 

Bác sĩ gật gật đầu, sau khi xem xong bản báo cáo kiểm tra rồi nói, "Kim tiểu thư, tôi đã kiểm tra cho cô, cơ thể cô đang trong trạng thái khỏe mạnh rất tốt, muốn có con cũng không phải vấn đề gì lớn. Căn cứ vào chu kỳ sinh lý của cô, mấy ngày nay là thời kỳ thụ thai tốt nhất của cô, nếu như muốn nhanh chóng có con, đề nghị hai vợ chồng trong mấy ngày tới cố gắng sinh hoạt vợ chồng nhiều hơn một chút. Còn nữa... Cơ thể Kim tiểu thư thiên về hư nhược, tôi đề nghị cô trong ngày tốt nhất nên bổ sung thực phẩm bổ dưỡng ở phương diện này, như vậy đến lúc cô mang thai cũng có thể khỏe mạnh để chăm sóc cho thai nhi.” 

Yeri hoài nghi hỏi, "Bác sĩ, cơ thể tôi thật sự không có vấn đề chứ?"

Bác sĩ cười nhẹ, "Kim tiểu thư, thật ra thì hàng năm chúng tôi đều gặp những người khỏe mạnh như cô nhưng cũng chưa mang thai được, thông thường mà nói như vậy đều là do bị căng thẳng và tự tạo áp lực cho mình.......... Cho nên Kim tiểu thư cô đừng quá lo lắng, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi em bé đến là được rồi."

Yeri cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ mỉm cười, "Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra cho Yeri, thân mật dặn dò, "Nhớ là không nên tạo áp lực quá lớn cho mình."

"Dạ."

---------

"Jeon thị."

Thư ký đi vào phòng làm việc của Jungkook, cung kính nói với Jungkook, "Tổng giám đốc, Hai tiên sinh hẹn ông tối nay đến thương lượng về chuyện hạng mục ở phía Tây.” 

Hai tiên sinh đó chính là hai vị quan chức chính phủ đã cùng Rose xuất hiện vào đêm xã giao đó.

Jungkook gật đầu, "Cô chọn một thời gian rồi hẹn với họ."

Thư ký gật đầu, dừng một chút, lại hỏi, "Tổng giám đốc, Tiên sinh hy vọng ông có thể dẫn theo Rose tiểu thư cùng ông đến hội sở, ông ấy nói ông ấy thích nói chuyện với Rose tiểu thư.” 

Jungkook nhíu mày lại.

Rose dường như được trời sinh cho khả năng giao tiếp, chỉ trong một đêm đã để lại ấn tượng rất tốt với hai tiên sinh, Jungkook không thể không thừa nhận so với các cô gái ở bộ phận ngoại giao mà nói, mặc dù Rose chưa bao giờ tham gia xã giao nhưng đã làm rất tốt.

Jungkook im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói, " Cô sắp xếp Rose tối nay đến hội sở đi!"

Hai vị tiên sinh chính là then chốt quyết định hạng mục phía Tây có thể tiến hành thuận lợi hay không, nếu như ngay cả yêu cầu đơn giản này của tiên sinh mà Jungkook cũng từ chối, chỉ sợ sẽ cho rằng, Jungkook dường như không đủ thành ý.

"Vâng." Thư ký lập tức ra khỏi phòng.

Sau khi rời đi, Jungkook thả bút máy trong tay ra, cầm lên điện thoại trên bàn gọi điện thoại cho Yeri. 

Lúc này Yeri vừa từ bệnh viện trở về, đúng lúc đang bước vào cửa nhà.

Nghe tiếng điện thoại di động vang lên, Yeri hít liên tục hai hơi thật sâu để điều chỉnh lại hơi thở quá nặng vì từ ngoài vừa mới về, mỉm cười nghe điện thoại, "Ông xã."

Jungky dựa vào thành ghế, ánh mắt dịu dàng trông nhìn về phía trước, trầm giọng nói, "Bà xã, em ở nhà làm gì rồi?"

"À, em vừa mới đi dạo ngoài vườn hoa. . . . . .Đợi chút nữa bảo tài xế chuẩn bị đến nhà trẻ đón Jennie.” 

Nghe thấy giọng nói của Yeri, Jungkook cảm thấy thoải mái hơn bội phần, anh nhẹ giọng nói, "Có nhớ anh hay không?"

"Làm gì có ai mà cứ cả ngày chỉ hỏi vấn đề này chứ!" Yeri tuy là nói giọng trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt cùng giọng nói ngọt ngào đều thể hiện tâm tình của cô. 

Jungkook tưởng tượng nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt xinh đẹp của Yeri, bất đắc dĩ mở miệng, "Tối nay có thể anh về muộn.” 

Yeri hỏi, "Phải đi xã giao sao?"

"Ừ, lần trước đã nói với em, những người đó là quan chức chính phủ của hạng mục ở phía Tây.” 

"Được rồi, nhớ không được về quá mười hai giờ, nếu không em cho anh ngủ ở ngoài luôn.” Yeri dặn dò.

Khóe miệng jungkook khẽ nhếch cười, "Được."

Yeri nhìn lướt qua phát hiện trong phòng khách không có người giúp việc nào, vì thế liền giống như kẻ trộm nhỏ giọng nói, "Ông xã , em rất nhớ anh."

Giọng hơi khàn jungkook nói, "Chờ anh về.” 

Chỉ có Yeri mới hiểu những lời này của Jungkook là còn hàm chứa một ý nghĩa khác. 

Yeri cố ý làm bộ nghe không hiểu, khuôn mặt ửng đỏ hỏi, "Anh còn việc gì không?"

Jungkook do dự một chút rồi nói, "Anh phải báo cáo chi tiết với bà xã đại nhân chứ, người đi theo anh xã giao là với khách là Rose"

"Hả. . . . . . Được rồi."

Mặc dù không nghe được Yeri có vẻ gì là không muốn, nhưng ở phương diện này hầu hết không có người phụ nữ nào đều có thể rộng lượng được, Jungkook bổ sung them nói, "Rose để lại ấn tượng tốt với hai vị quan chức chính phủ đó nên họ hy vọng có thể gặp cô ấy, chỉ là công việc, hơn nữa anh đảm bảo chỉ có lần này thôi.” 

Yeri gật đầu, "Dạ, em tin anh." Thật ra thì cô đã nghe nói chuyện Rose và Joohyun bị điều đến bộ phận hậu cần, cô cảm thấy về mặc tình cảm Jungkook vẫn luôn là một người đàn ông lý trí, cho nên cô cũng không có gì cần phải lo lắng. 

Jungkook để miệng vào điện thoại di động hôn một cái, "Cám ơn bà xã."

---------

Buổi tối tại hội sở "Nhà Trắng".

Bởi vì Rose lớn lên ở Los Angeles, vô cùng quen thuộc với văn hóa và cuộc sống ở Mỹ, cho nên khi nói chuyện trao đổi với nhóm người thì rất suôn sẻ trôi chảy. 

Jungkook hầu như là giao tất cả công việc xã giao toàn quyền cho Rose, chỉ đến khi nhắc tới hạng mục mới nói mấy câu. 

Tiên sinh rõ ràng thèm thuồng sắc đẹp của Rose, tròng mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Rose, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo vài phần say mê nói."Rose tiểu thư, tôi mời cô một ly."

"Thật xin lỗi, tiên sinh, tôi dị ứng với chất cồn, cho nên không thể uống rượu được."

Tiên sinh nói, "Chúng tôi đã cùng Rose tiểu thư tiếp xúc hai lần rồi, chẳng lẽ Rose tiểu thư chỉ vì không muốn uống cùng chúng tôi vài ly mà viện cớ này sao?” 

Rose vội vàng giải thích, "Không, tiên sinh, tôi thật sự không thể uống rượu. . . . . . Không bằng tôi rót rượu giúp hai vị, coi như tạ lỗi.”

Nhìn về phía jungkook, "Jeon tổng, cấp dưới của anh thật không nể tình nha.. . . . . . Chỉ là một ly rượu, yêu cầu nho nhỏ mà thôi."

Rose đưa mắt liếc nhìn Jungkook, thấy Jungkook lười biếng dựa vào ghế sofa cũng không buồn nói chuyện, Rose lập tức nhận lấy ly rượu của tiên sinh truyền cho cô, mỉm cười nói, "Tiên sinh, thật sự là tôi không thể uống rượu được, nhưng anh và Jeon tổng chúng tôi là bạn tốt, vậy một ly này tôi tình nguyện mời anh và Jeon tổng.” Dứt lời Rose uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly.

Rất hài lòng, "Đa tạ Rose tiểu thư đã nể tình như thế."

Rose thật sự không thể uống rượu, ly rượu này vừa vào trong cổ liền như muốn đốt cháy cổ họng cô. 

Thấy Rose uống ly rượu của tiên sinh mời, ngay sau đó cũng nâng chén kính Rose, "Rose tiểu thư, cô đã uống rượu của tiên sinh rồi, tôi tin ly này cô cũng sẽ nể mặt tôi đúng không?” 

Rose nuốt cảm giác bỏng rát xuống cổ họng, khó xử nhìn ly rượu đỏ lay động kia, cuối cùng vẫn nhận lấy ly rượu, nhắm mắt lại một lần nữa uống một hơi cạn sạch. 

Chính vì có bắt đầu như vậy, bắt đầu nghĩ ra đủ các loại lý do ép Rose uống rượu, tửu lượng của Rose cũng không tốt, cố gắng từ chối lần nữa.

Thật ra thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều rất rõ ràng, cố gắng chuốc say Rose, mục đích rõ ràng, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.

Rose cũng biết rõ, nhưng không dám dùng ánh mắt để nhìn Jungkook cầu cứu, trong lòng vô cùng bất an.

Rose tuy có năng lực giao tiếp, nhưng lại không đủ kinh nghiệm, cho nên mới gặp phải hai con sói háo sắc này.

Jungkook biết rõ, nếu cứ để mặc cho tình hình phát triển mà không quan tâm, tối nay Rose không thể trở về nhà được.

Có lẽ là nghĩ đến Robert, Jungkook rốt cuộc lên tiếng, "tiên sinh, sao phải làm khó một cô gái như vậy? Cô ấy là thay tôi uống rượu, nể mặt tôi, tôi đã hứa tối nay phải cô ấy về nhà an toàn.” 

Rose đưa mắt len lén liếc nhìn Jungkook, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm giác an toàn của Jungkook cho.

Jungkook lên tiếng, cũng không dám nói gì, dù sao cũng phải kiêng nể Jungkook một phần, bọn họ không thể làm gì khác hơn đành thuận theo anh sắp xếp.

. . . . . .

Tửu lượng Jungkook cũng không tốt, cho nên lúc xã giao kết thúc, Jungkook đã hơi say.

Sau rời đi, Jungkook ra lệnh cho người làm ở hội sở gọi xe cho Rose, sau đó cũng tự mình rời đi.

Rose cảm thấy có chút mất mát, cô vốn cho là Jungkook sẽ đưa cô về, nhưng nghĩ đến tối nay Jungkook đã giúp cô từ chối mấy ly rượu, trong lòng cô cũng không ngăn nổi sự rung động. 

Rose đi tới bên đường đang chuẩn bị bước vào chiếc taxi mà người bồi bàn gọi giúp cô, thì vô tình phát hiện chiếc xe Bentley mày đen quen thuộc của Jungkook.

Rose cảm thấy thật kỳ lạ. Jungkook tính ra là đã đi trước cô mấy phút, đáng lẽ lúc này đã rời đi rồi, nhưng xe anh lại vẫn dừng lại ở ven đường. 

Rose lập tức xuống taxi, chậm rãi đi tới bên cạnh xe Jungkook.

Cửa sổ xe cũng chưa kéo xuống hết, Rose có thể nhìn thấy rõ Jungkook đang nhắm hai mắt tựa vào thành ghế nghỉ ngơi.

Rose vỗ nhẹ nhẹ cửa sổ xe, "Jungkook. . . . . ."

Jungkook bởi vì ngà ngà say mà ngủ quên, nên không nghe thấy Rose gọi.

Ngay sau đó Rose mở cửa xe, chui hẳn vào trong xe.

Bên trong xe chỉ có hơi thở nam tính dễ chịu của Jungkook, xen lẫn mùi rượu đỏ nhàn nhạt, vô tình mà khiến cho người ta mê say.

Rose lắc lắc Jungkook, khẽ gọi, "Jungkook. . . . . ."

Jungkook đang mơ mơ màng màng ngủ chỉ đáp một câu cho có lệ, "Ừ."

Còn Rose trong lúc lay nhẹ Jungkook, ánh mắt cô lại bị hấp dẫn bởi dáng vẻ anh tuấn trầm tĩnh khi ngủ của Jungkook.

Nhờ có Jennie họ cũng đã từng ở chung với nhau trong một căn phòng, nhưng cô ngủ cùng với Jennie chưa bao giờ dám đến gần giường của anh, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh khi ngủ.......

Cho đến tối nay cô mới biết, thì ra lúc anh ngủ lại ngây thơ như vậy, dáng vẻ giống như một cậu bé mới lớn, không có vẻ lãnh đạm cao cao tại thượng, cũng không có vẻ lạnh lùng khó gần như thường ngày.

Khuôn mặt anh tuấn của anh lúc trầm tĩnh càng hiện rõ góc cạnh, thường ngày cô cũng không để ý tới, thì ra lông mi của anh rất dài và đậm như vậy, ngay cả phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ nó............. 

Rose nhìn Jungkook không chớp mắt, bỗng dưng, cô từ từ nhích lại gần môi anh.

Nhưng, lúc Rose gần như chạm được vào đôi môi Jungkook thì Jungkook có lẽ cũng cảm nhận được hô hấp của Rose, nghĩ là Yeri, Jungkook lập tức níu lấy bàn tay Rose, ý thức mơ hồ gọi, "Bà xã . . . . . ."

Nghe Jungkook lên tiếng gọi, Rose sợ tới mức lập tức lui lại giữ khoảng cách với Jungkook, lúc nghe rõ hai tiếng “bà xã”, không hiểu sao Rose cứ muốn mãi đắm chìm vào giờ phút này.

Cô biết rõ là anh đang gọi Yeri, trong không gian chật hẹp yên tĩnh như vậy, cô lặng lẽ lắng nghe anh nỉ non hai chữ “bà xã” rất đỗi dịu dàng, giống như lúc này anh đang gọi chính là cô.

Quyến luyến nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cô cầm lấy chiếc điện thoại ở trên chỗ điều khiển gọi điện thoại cho Yeri. 

Điện thoại di động rất nhanh được nhận, Yeri vẫn chưa ngủ, còn đang đợi Jungkook.

Rose nói, "Yeri, cô bảo tài xế tới đón Jungkook đi, Jungkook say rồi. . . . . ."

. . . . . .

Nửa giờ sau, tài xế chở Yeri đi tới hội sở "Nhà Trắng".

Yeri vừa xuống xe đã nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen dừng sát ở bên đường, lúc này Rose đang đứng ở ngoài xe.

Rose thân thiện cười cười đi tới chỗ Yeri.

Yeri nói tiếng cám ơn với Rose, rồi sau đó chui vào trong xe.

Ôm lấy Jungkook, Yeri khẽ gọi, "Ông xã . . . . . ."

Nhìn Yeri gọi Jungkook thân mật như vậy, Rose chán nản hạ mi mắt, rồi nói tạm biệt với Yeri. 

Sau khi Rose rời đi, Yeri liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn theo bóng lưng Rose rời đi, rồi sau đó im lặng suy nghĩ một lúc.

Thật ra thì cô vừa bước vào trong xe cũng đã ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ ở trong xe, cũng chính là mùi hương mà cô ngửi thấy được trên người Rose khi lúc nãy cô đi lướt qua người Rose.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top