Chương 95-96

Chương 95: Đập cửa lớn nghênh đón

Một đêm này, Vịnh Tuyết Viện đèn cả một đêm chưa tắt, Chi ma ma cầm lấy xiêm y cũ của Diệp Thanh Thù, lại cứ tái diễn động tác xoay vòng chuyển động không ngừng, lại vừa thấp giọng ngâm xướng.

Thẳng đến đêm khuya, lại đem xiêm y cũ đó nhẹ nhàng đặt lên trên người Diệp Thanh Thù đã say ngủ, nhẹ giọng hô, "Cô nương về nhà, về nhà, trong nhà có phụ thân, có mẫu thân, có Trưởng tỷ, còn có ma ma, cô nương, nhanh chút về nhà, đừng ở bên ngoài ham chơi, nhanh chút về nhà...."

Ở bên người Diệp Thanh Thù, Chi Thị im lặng nằm, lông mày nhàn nhạt gắt gao ninh lại, hiển nhiên ngủ cực kỳ không an ổn, tay trái vẫn như cũ duy trì tư thế nắm thật chặt tay phải của Diệp Thanh Thù.

Diệp Thủ Nghĩa đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn mình thê nữ, hắn thiếu niên đắc chí, sĩ đồ trôi chảy, tuổi còn trẻ liền đã làm chưởng viện Hàn Lâm, có thể nói là quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng.

Nhưng ngay cả thê nữ của mình đều không che chở được, lần lượt nhìn các nàng ở dưới mí mắt mình bị thương tổn, hắn lại bất lực...

......

Đêm đó Diệp lão thái gia nhận được tin tức sau, liền không để ý Bàng thị có nguyện ý hay không, thúc giục bà mặc quần áo rời giường đến Vịnh Tuyết Viện xem Chi Thị cùng Diệp Thanh Thù, sáng sớm hôm sau, Diệp lão thái gia cùng Bàng thị lại tới Vịnh Tuyết Viện.

Vì sợ ầm ĩ Chi Thị cùng Diệp Thanh Thù ngủ, bọn họ giờ thìn một khắc mới đến, Diệp Thủ Nghĩa vẫn còn ngồi đó, Diệp lão thái gia thấy mày liền nhíu lại, "Ta hôm qua không phải cùng ngươi nói rồi sau, an tâm đi lên nha môn, nơi này có ta và mẫu thân ngươi rồi?"

Diệp Thủ Nghĩa một đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng, đáy mắt tất cả đều là máu ứ đọng, râu đều cũng xông ra, phảng phất như một đêm già đi năm tuổi, nghe vậy lãnh đạm mở miệng, "Con đã xin nghỉ."

Dù sao hắn là chưởng viện, trừ phi hoàng thượng hỏi, bằng không không có ai dám không cho phép hắn xin nghỉ.

Bàng thị nộ khí liền bốc lên, liền muốn mắng ra, một ánh mắt nghiêm khắc của Diệp lão thái gia liếc qua ngăn bà lại, "Nhị tức phụ cùng A Thù thế nào rồi?"

"Đều tỉnh dậy, nhìn tinh thần tàm tạm."

Diệp lão thái gia đối với Bàng thị nói, "Ta đi vào không có phương tiện, bà đi nhìn một chút đi."

Diệp Thủ Nghĩa bước lên một bước, "Không dám làm phiền mẫu thân, các nàng đã tốt hơn nhiều."

Bàng thị giận tím mặt, "Ngươi đây là đem nương ngươi làm mãnh thú mà đề phòng hay sao?"

Diệp Thủ Nghĩa thản nhiên cười, "Mẫu thân nói như thế nào đều đúng, tội danh bất hiếu, nhi tử cũng ngoan ngoãn nhận, chỉ là lúc này, cũng không dám cho mẫu thân đi gặp A Thanh."

Bàng thị giận quá, "Ta hôm nay thế nào cũng phải đi gặp nàng, nhìn một cái nàng có phải yếu ớt đến nổi nhìn thấy ta liền hộc máu hay không!"

Diệp lão thái gia đang muốn mở miệng, một tiểu nha đầu vội vàng chạy vào, xa xa liền hô, "Lão gia, Lão quốc công, Lão phu nhân, cữu phu nhân cùng hai vị biểu thiếu gia đều đến, đã sắp đến cửa rồi!"

Diệp Thủ Nghĩa sửng sốt, "Nhạc phụ, nhạc mẫu cũng tới rồi?"

Tiểu nha đầu kia chạy đầu đầy mồ hôi, một bên vừa lau mồ hôi, vừa thở hổn hển, "Dạ phải, là Cữu phu nhân phái một vị tỷ tỷ tới báo tin trước, nô tỳ nhớ rõ ràng, vị tỷ tỷ kia nói Cữu lão gia lên nha môn, nhất thời là không tới được."

Diệp lão thái gia mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, ý niệm đầu tiên đúng là, may mắn Lão nhị không có lên nha môn, bằng không hôm nay chỉ sợ càng khó làm——

Bàng thị cao giọng kêu lên: "Bọn họ đây là ý gì? Một đám người đều đến, là muốn cậy thế khi dễ chúng ta hay sao!"

"Ngươi câm miệng!"

Diệp lão thái gia lớn tiếng gào to, "Người tới, đi mở cửa chính, bảo Đại thái thái, Tam thái thai mang theo các ca nhi, tỷ nhi toàn bộ đi cửa chính đợi, Lão Nhị, ngươi theo chúng ta cùng đi nghênh đón, nhị tức phụ cùng Ngũ nha đầu tạm thời giao cho Linh tỷ nhi chiếu khán."

Diệp lão thái gia nói hai ba câu liền đem sự tình giao phó thỏa đáng, vội vàng đi ra ngoài, Diệp Thủ Nghĩa đuổi kịp, Bàng thị nhìn nhìn bốn phía, khẽ cắn môi, cũng vội vàng đi theo.

Lão quốc công đã trí sĩ (về hưu) nhiều năm, mỗi ngày chỉ làm vườn viết chữ, thăm hỏi bạn cũ, cũng đã rất lâu chưa từng đi đến các phủ qua lại, lần này lại vì chuyện của Chi Thị cùng Diệp Thanh Thù, tự mình mang theo Chi Lão phu nhân tiến đến.

Diệp lão thái gia sau lưng liền ra một thân hãn, trái tim ở trong lồng ngực không ngừng đập bịch bịch nhảy, ba tên nhi tử này của hắn đều coi như có tiền đồ, đặc biệt là Diệp Thủ Nghĩa, tuổi còn trẻ liền đã làm tới chưởng viện Hàn Lâm, rất được Hoàng Thượng coi trọng.

Nhưng mà lúc này cũng không thể rời bỏ Chi Quốc Công phủ chiếu cố, thứ hai, liền tính Diệp gia hắn con cháu lại làm hai lần chưởng viện Hàn Lâm, cũng vẫn không sánh bằng công thần khai quốc, phồn thịnh đến nay Chi Quốc Công phủ!

Diệp lão thái gia nghĩ đến điều này không khỏi mạnh mẽ trừng mắt Bàng Thị cùng Đào Thị sắc mặt đều đã tái xanh, hiện tại biết sợ, gặp rắc rối như thế sao trước đó không dùng đầu óc mà suy nghĩ rồi làm!

Hận chỉ hận nhà mẹ đẻ Đào thị cũng không phải là tiểu hộ thấp bé, Bàng thị lại là thân mẫu của Diệp Thủ Nhân và Diệp Thủ Nghĩa, bằng không hắn hôm nay liền đem đôi xuẩn phụ này đưa đến am ni cô, nửa đời sau cũng đừng nghĩ bước vào Diệp Phủ nửa bước!

Mọi người Diệp Phủ đang ở phía sau Diệp lão thái gia cùng Bàng thị, ấn theo bối phận xếp thứ tự ngay ngắn đứng ở cửa chính, phía sau một đám nha hoàn bà mụ, trận địa thập phần khổng lồ nghiêm chỉnh.

Mọi người đợi ước chừng có một khắc đồng hồ, liền thấy một đoàn xe ngựa không nhanh không chậm tiến đến, một chiếc xe ngựa phía trước chói lọi khảm một khối hình dáng Vô Ưu Hoa tộc huy.

Tộc huy!

Doãi mắt toàn bọ Đại Tiêu, trừ Hoa Quốc Công phủ, cũng chỉ có Chi Quốc Công phủ có tư các có được Tộc huy.

Hoa Quốc Công phủ lưu lạc tới bây giờ, đã hiện lên chín phần lụn bại, Chi Quốc Công phủ lại vẫn như trăm năm trước điệu thấp phồn thịnh, khiến cho người ta không dám có nửa phần kinh thường!

Diệp lão thái gia hai tay giấu trong tay áo đang nắm thật chặt, bước nhanh nghênh đón xe ngựa đang từ từ dừng lại, cúi người thở dài, theo động tác của hắn, mị người Diệp Phủ cũng rối rít tiến lên hành lễ.

Ngồi ở càng xe, thị vệ y phục màu đen nhảy xuống xe ngựa, đánh màn xe lên, một thị vệ khác lại đỡ một thân đạo bào màu tím Chi Quốc Công xuống xe ngựa.

"Diệp mỗ gặp qua Quốc công gia!"

"Gặp qua Quốc công gia!"

Chi Quốc Công khoát tay, "Đều là người một nhà, không cần đa lễ, sao lại lao sư động chúng, ngược lại có vẻ như Lão phu đến đột ngột."

"Quốc công gia tự mình giá lâm, là vẻ vang cho kẻ hèn này, bọn họ tiểu bối tới đón nghênh đón cũng là nên làm."

"Lão thái gia vẫn là lễ độ như vậy, lão phu cũng liền không khách khí, một nhà nữ nhân và con cháu của lão phu, hành động bất tiện, liền từ chối không ở chổ này xuống xe được."

Diệp lão thái gia không ngớt lời đáp ứng: "Đây là tự nhiên, tự nhiên, người tới, tháo ngưỡng cửa!"

Chi Quốc Công hướng Diệp Lão thái gia ôm quyền, lại được thị vệ nâng lên xe ngựa, tôi tớ Diệp Phủ nhanh chóng lấy dụng cụ tháo ngưỡng cửa, Diệp Phủ nghênh đón mọi người đều tránh ra một lối riêng, xe ngựa ròng rọc như kéo nước đi vào.

Chi Kỳ Ý ở trong xe ngựa nghe rõ ràng, lúc này nhịn không được vén lên màn xe, chắt lưỡi nói: "Đây liền thật sự hủy đi ngưỡng cửa để cho chúng ta đi vào sao? Quả nhiên mặt mũi tổ phụ là rất lớn a!"

"Quan lớn một cấp đè chết người, tình đời như thế, xương cốt lại cứng rắn đi nữa cũng phải cúi đầu, huống chi người Diệp gia thật sự không tính là xương cốt cứng rắn."

Chi Kỳ Ý có chút mơ hồ, "Kia theo như lời huynh trưởng nói như vậy, vì sao Diệp Phủ còn có người dám khi dễ cô cô và Béo A Sửu?"

"Quan lớn hơn nữa, nếu như bản thân không có bãn lãnh thủ đoạn, người phía dưới sao có thể sẽ chân tâm kính phục? Liền như Hoàng đế vô đức, cũng có người khởi nghĩ vũ trang, huống chi nội trạch bên trong nhiều phụ nhân tầm mắt hạn hẹp?"

"Chúng ta đây lần này tới làm chỗ dựa cho cô cô, có hữu dụng hay không?"

Chi Kỳ Hoa xa xăm thở dài, "Vô dụng, cũng hữu dụng ——."

Vô dụng, tựa như chín năm trước, rõ ràng tổ phụ nói rõ ràng, nếu mà cô cô không cho Dượng nạp thiếp, hắn liền nhất định có biện pháp làm được.

Cuối cùng lại dẫn đến Thứ trưởng tử được sinh ra, nhi tử của cô cô tang mệnh, cho đến hôm nay cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma.

Hữu dụng, liền nhìn cô cô hôm nay còn sẽ giống như năm đó hay không, liền nhìn A Thù có thể che chở cô cô chống lên một mảnh trời hay không...

--

Chương 96: Mắng tỉnh.

Xe ngựa một đường đi thẳng vào Nhị phòng, đi qua cửa Thùy hoa, đến cửa Vịnh Tuyết Viện, một đường tôi tớ chạy vội theo, đuổi trước xe ngựa dỡ ngưỡng cửa thật cao xuống, thuận tiện để cho xe ngựa tiến vào.

Chi Quốc Công dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó liền là Chi lão phu nhân, Thư thị cùng huynh đệ Chi Kỳ Hoa, Diệp Lão thái gia cùng mọi người Diệp Phủ ngồi kiệu nhỏ theo sát đuổi theo phía sau, bước lên phía trước hành lễ.

Chi Lão Quốc Công vẫy tay, "Đều không cần đa lễ, ca nhi tỷ muội việc học quan trọng, người nhiều ngược lại quấy rầy nữ nhi bất hiếu kia của Lão phu và A Thù."

Diệp lão thái gia cung kính xác nhận, rơi ở phía sau nửa bước cùng Chi Lão Quốc Công vào Vịnh Tuyết Viện.

Bàng thị nghĩ tiến lên muốn đỡ Chi lão phu nhân, Chi lão phu nhân lại hừ lạnh một tiếng hất tay của bà ta ra: "Không dám làm phiền thân gia lão thái thái!"

Bàng thị ngượng ngùng thối lui nửa bước, Chi lão phu nhân ngoắc, "Tam thái thái, phiền ngươi tới đỡ lão bà tử ta."

Nguyễn thị thụ sủng nhược kinh, bước lên phía trước đỡ lấy cánh tay trái của Chi lão phu nhân, "Lão tổ tông, ngài đi chậm một chút, quý phủ chúng ta so không được Quốc công phủ, trải đều là một kiểu đá cẩm thạch, vừa gọn gàng lại khí phái, cẩn thận vướng chân."

Bàng thị ở phía sau nổi giận gương mặt già nua đều tím, đợi người Chi Quốc Công phủ đi, bà nhất định sẽ cho ti tiện thương hộ kia biết được cái gì gọi là lợi hại!

Đoàn người xuyên qua hoa viên, thư phòng cùng hai tòa sương phòng, liền đến nhà chính, Diệp Thanh Linh sớm ở ngoài phòng đợi, vừa thấy Chi Quốc Công cùng Chi lão phu nhân vành mắt liền đỏ hoe, cúi người hành lễ: "Gặp qua Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, mợ, biểu ca."

Chi Quốc Công vỗ vỗ bờ vai nàng, "Đi vào lại nói."

Diệp Thanh Linh nghẹn ngào ân một tiếng, "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu bên này thỉnh."

Vào cửa, xuyên qua hoa môn, vòng qua bình phong bốn phiến gỗ lim khắc hoa anh thảo, mặt một bộ áo mùa thu thân áo ngắn, váy dài màu trắng, Diệp Thanh Thù tiến lên đón.

Chi lão phu nhân đẩy ra Thư thị cùng Nguyễn thị, gấp gáp tiến lên một tay ôm nàng vào trong lòng, đau buồn tiếng khóc vang lên, "Quai quai nhi số khổ của ta!"

Ở trên giường, trên trán Chi Thị quấn một khối khăn đang tựa vào trên gối đầu, nghe Chi lão phu nhân vừa khóc như thế, mắt vốn đã khô cằn lại chảy ra.

Chi Quốc Công đi đến trước giường, cẩn thận nhìn xem sắc mặt nàng, thở dài nói, "Chớ khóc, đừng chọc giận mẫu thân con thương tâm."

"Nữ nhi bất hiếu ——."

"Ngươi đúng là bất hiếu!" Chi lão phu nhân buông Diệp Thanh Thù ra, xoay người chỉ vào Chi Thị mất khống chế mắng to, "Ngươi lúc trước muốn gả tới Diệp Phủ, ta là nói thế nào? Bất luận con rể như thế nào, chỉ bằng mẫu thân cùng đại tẩu từ tiểu môn tiểu hộ kia của hắn, ngày sau ngươi cũng chỉ phải chịu!"

"Ngươi không tin, nhất định muốn gả lại đây, ngươi gả lại đây liền phải ngoan ngoãn chịu! Bây giờ người ta nói hai ba câu, liền đem ngươi kích động thành cái dạng này? Ngươi chết cũng liền chết đi, lại đem Quai Quai Nhi của ta dọa rơi hồn! Nếu mà Quai Quai nhi của ta có cái gì không hay xảy ra, ngươi không bị người ta khiêu kích chết, ta cũng tự tay đánh chết ngươi!"

Chi Thị vùng vẫy lăn xuống giường, dập đầu không ngừng, khóc không thành tiếng: "Là nữ nhi vô dụng ——."

Diệp Thủ Nghĩa sải bước đến bên người Chi Thị quỳ xuống rắn chắc dập đầu lạy ba cái, "Nhạc mẫu bớt giận, là con rể vô dụng, mới để cho A Thanh cùng A Thù bị cực khổ thế này!"

Chi Quốc Công không đành lòng mở miệng, "Tất cả đứng lên đi, nàng bớt tranh cãi chút đi."

Chi lão phu nhân hung hăng gõ quải trượng, "Ta hôm nay còn không đem nàng mắng tỉnh! Chính là Lão bà tử ta chết, cũng chết không nhắm mắt!"

"Bản thân ngươi không có bản lĩnh, không bảo vệ được con trai mình, đem thứ tử ghi vào danh nghĩ mình là đáng đời ngươi! Ngươi trách được ai? Thứ tử ngày sau không hiếu thuận, cũng là báo ứng của ngươi! Ngươi nhìn ngươi một cái đi, con rể bất quá chính là nạp một tiểu thiếp, ngươi liền đem chính mình ép buộc thành bộ dáng này!"

"Ngươi ép buộc chính ngươi còn chưa tính! Ngươi nhìn một chút ngươi đem Linh tỷ nhi cùng A Thù tai họa thành hình dáng gì rồi! Linh tỷ nhi năm ấy bảy tuổi khóc tới tìm ta, nói Diệp phủ cho các cô nương giấy bút đều có định mức, A Thù tuổi còn nhỏ, luyện chữ một lần hao rất nhiều giấy bút, tiền tiêu hàng tháng của nàng căn bản không đủ cho A Thù mua giấy bút!"

"Biểu cô nương của Chi Quốc công phủ ta thậm chí ngay cả giấy bút luyện chữ cũng mua không nổi! Muốn nàng một cô nương gia mặt dày khóc đến trước mặt ngoại tổ mẫu! Ta lúc trước cho ngươi chuẩn bị một trăm hai mươi tám (128) gương đồ cưới đều cho chó ăn rồi sao!"

"Hiện tại càng là tiến bộ! Chính mình vô dụng, bị người kích thích nôn ra máu, còn sinh sinh đem con gái của mình dọa rơi hồn! Ngươi như vậy căn bản không xứng làm nương! Không xứng!"

Chi Thị yếu đuối khóc ngã xuống đất, Diệp Thanh Linh cũng nhịn không được thấp giọng nức nở lên, Diệp Thủ Nghĩa bang bang dập đầu lạy ba cái, "Đều là lỗi của con, cùng A Thanh không có liên quan! Đều là lỗi của con! Nhạc mẫu bớt giận!"

"Ngươi không cần thay nàng nói chuyện! Không liên quan gì đến ngươi! Là chính nàng vô dụng! Không bảo vệ được nhi tử, không ngăn cản được phu quân mình nạp thiếp! Lại đem một đôi nữ nhi tốt đẹp hại thành bộ dáng này!"

"Ta giờ đây cũng không dám lại kêu nàng chỉ bảo nữ nhi, hôm nay ta liền đem Linh tỷ nhi cùng A Thù mang đi, nàng chính là bị người ép buộc chết ở Diệp Phủ, ta cũng tuyệt đối không hề bước vào Diệp phủ nửa bước!"

Chi lão phu nhân vừa nói liền dắt Diệp Thanh Linh muốn đi, Chi Thị vùng vẫy bò đến bên chân bà, ôm lấy đùi bà; "Nương, nương! Nữ nhi biết sai rồi! Nữ nhi về sai cũng sẽ không lại như thế nữa! Nữ nhi thề! Xin thề!"

Diệp Thanh Linh ôm Chi lão phu nhân thất thanh khóc rống, "Ngoại tổ mẫu bớt giận, mẫu thân không biết, mẫu thân cũng không muốn, ngoại tổ mẫu không nên trách mẫu thân!"

Chi lão phu nhân nước mắt giàn giụa, "Tạo nghiệp a! Ta đây đều làm tội ác gì a! Để cho Quai Quai nhi của ta chịu đau khổ như vậy?"

Thư thị cũng không nhịn được rơi lệ, tiến lên đỡ lấy Chi lão phu nhân, "Nương, ngài đừng khổ sở, cô nãi nãi biết sai rồi, cũng đang cố gắng sửa lại, nếu ngài lại thương tâm làm tổn thương thân mình, cũng không phải sẽ để cho Linh tỷ nhi cùng A Thù thương tâm sao, nói lời đại nghịch bất đạo, hôm qua cô nãi nãi hộc máu, A Thù liền dọa rơi hồn, bây giờ còn chưa tốt lên đâu? Ngài nếu còn muốn lại có mệnh hệ gì, A Thù phải như thế nào?'

"A Sửu, đúng, A Sửu, A Sửu của ta đâu?"

Diệp Thanh Thù bắt lấy tay Chi lão phu nhân run rẩy đưa lại đây, hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lại là một mảnh trấn định đến mức yên tĩnh, "Ngoại tổ mẫu, A Sửu ở đây."

Chi lão phu nhân một tay đem nàng nhu vào trong lòng, tâm a thịt a khóc rống không ngừng.

Chi lão phu nhân thương tâm, căn bản không phát hiện Diệp Thanh Thù không ổn, Thư thị lại nhìn rõ ràng, trong lòng mạnh nhảy dựng, A Thù từ nhỏ liền thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nàng là biết đến, lần này xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ...

Chi Quốc Công nhìn một đám lão thê, nữ nhi cùng hai ngoại tôn nữ khóc thành như vậy, trong lòng cũng là không dễ chịu gì, thở dài, mở miệng nói: "Ông thông gia, bà thông gia, nữ nhi này của ta, ta là biết đến, tính tình tuy có chút kiêu căng, tâm địa lại là tốt, hiện tại cũng chỉ là nhất thời nhìn không thông suốt."

"Chuyện đem thứ tử ghi tạc vào danh nghĩ, Thủ Nghĩa lúc ấy cũng đã cùng ta thương lượng qua, ta cũng đã đồng ý, chuyện nên làm vẫn là muốn làm, chỉ là nữ nhi này của ta, vẫn là muốn làm phiền ông thông gia cùng bà thông gia bao dung thông cảm nhiều hơn."

--

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top