Chương 83-84

Chương 83: Cửa hông.

Diệp Thanh Thù cúi người thật sâu, "A Thù đa tạ ông ngoại dạy bảo, nhưng Diệp Phủ là hang hổ, mẫu thân lương thiện không có nhi tử, A Thù cùng Trưởng tỷ không có huynh trưởng bảo hộ, A Thù niên kỉ lại nhỏ, không bộc lộ tài năng, như thế nào có thể chấn nhiếp người hầu, tiểu nhân, lại như thế nào bảo hộ được mẫu thân cùng Trưởng tỷ an ổn?"

Chi Lão Quốc Công ngẩn ra, thở dài vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Thù, "Con luôn luôn là một hài tử ngoan, chỉ là con cũng cần phải nhớ kỹ, con tuy không có huynh trưởng, lại có biểu huynh, chỉ cần Chi Quốc Công phủ còn tại, con liền không cần phải lo lắng không nơi dựa dẫm."

Diệp Thanh Thù hốc mắt nóng lên, kiếp trước kiếp này, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của nàng, cữu cữu, mợ cùng các biểu ca đều đối với nàng vô cùng tốt, vô cùng tốt ——

Diệp Thanh Thù chớp mắt, trong mắt không ngừng nổi lên tình cảm nồng nàn: "A Thù đương nhiên nhớ rõ, bằng không cũng sẽ không gây họa liền sai người thỉnh Mợ đi Diệp Phủ tiếp con."

Chi Quốc Công lại vỗ vỗ vai nàng, "Không còn sớm, trở về ngủ đi, tiểu hài tử không nên bận tâm quá nhiều."

Diệp Thanh Thù thuận theo, trở về Vô Ưu Uyển, phân phó Đỗ Quyên một phen, mới nằm xuống ngủ.

Diệp Thanh Thù một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau liền nghe nói Diệp lão thái gia cùng Diệp Thủ Nghĩa tự mình đến cửa, cùng Chi Lão Quốc công ở trong thư phòng nói chuyện hơn nửa canh giờ, vừa ra liền đi về hướng Vô Ưu Uyển.

Diệp Thanh Thù nhận được tin tức khi vừa rửa mặt xong, vừa vặn do Phương Phỉ hầu hạ chải đầu, nghe xong liền mệnh Phương Phỉ lui ra, tóc rối bù ngồi ăn điểm tâm, lại trở về giường cầm lên quyển sách dựa vào gối bắt đầu đọc.

Chỉ chốc lát Phương Thảo liền đến bẩm báo ba người Chi Quốc Công đến, Diệp Thanh Thù miễn cưỡng mở miệng, "Liền nói ta đêm qua ngủ không tốt, thỉnh Tổ phụ, Ngoại tổ phụ cùng Phụ thân đi về trước, ta một hồi lại đi cho bọn họ thỉnh an."

Phương Thảo đáp lời đi ra, chỉ chốc lát lại trở về bẩm báo, ba người Chi Quốc Công nghe nói Diệp Thanh Thù không thoải mái, muốn tới nhìn nàng một chút, đã muốn vào sân.

Diệp Thanh Thù ân một tiếng, đưa tay lật qua trang sách, tai nghe được tiếng bước chân đã muốn vào cửa, từ trong sách ngẩn đầu lên, thanh âm Chi Quốc Công ở ngoài phòng vang lên: "A Thù, không thoải mái liền đừng đứng dậy, đã đi mời Từ thái y chưa?"

"Đã muốn thỉnh qua, Từ thái y mở mấy đơn thuốc an thần, nói uống trước rồi nhìn sau."

Chi Quốc Công vòng qua bình phong, đến bên giường, nhìn Diệp Thanh Thù sắc mặt hồng nhuận thần thái sáng láng, mắt đều không chớp nói nhảm, khóe mắt chính là nhảy dựng.

Trách không được thân gia lão thái thái bị nàng làm cho tức giận đến như vậy, trầm đường đều dám nói ra, ngươi nói ngươi muốn giả bệnh ít nhất cũng phải làm bộ ra dáng một chút chứ, bộ dáng thoải mái thế này thật sự khiến cho người ta nhìn tâm thực bế tắc a!

Diệp lão thái gia theo sát phía sau Chi Quốc Công, hắn rất biết cách đối nhân xử thế, trên mặt tươi cười không biến, "A Thù, tinh thần không tốt liền ít xem sách một chút, miễn cho hao tâm tốn sức."

Diệp Thanh Thù giơ giơ quyển sách trên tay lên, "Đây là thoại bản pha trò, nhìn không hao tâm tốn sức, nói là có một vị tiểu thư khuê các đi dâng hương không cẩn thân làm mất ngọc bội bên người, bị một tên ăn chơi trác táng nhặt được, đi đến quý phủ bức hôn, người nhà kia liền đem vị tiểu thư kia trầm đường, tiểu thư kia hàm oan mà chết biến thành lệ quỷ——."

Diệp Thanh Thù nói đến đây dừng một chút, nhướn mày, "Tổ phụ, ngài nói vị tiểu thư khuê tú này sẽ tìm tay ăn chơi trác táng kia đòi mạng, hay là tìm người nhà đem nàng trầm đường trước?"

"Bất quá chỉ là thoại bản pha trò cho người đọc, bất quá là thư sinh nghèo vì sinh kế mà sáng tác bừa bãi, sao có thể tin."

Diệp Thanh Thù mỉm cười, "Tổ phụ cao kiến."

Diệp lão thái gia cũng là cười, "A Thù luôn luôn là người có hiểu biết, bên nhà ngoại cũng không được bướng bỉnh, mấy ngày nữa chính là Trung thu, đến lúc đó Tổ phụ phái người tới đón A Thù trở về nhà ăn trung thu."

"Kia tổ phụ cũng đừng quên a!" Diệp Thanh Thù ngọt ngào cười, "Lại nói tiếp, A Thù mỗi lần ra vào đều muốn đi vòng qua Đại phòng Tam phòng đến nửa ngày mới có thể trở về Thược Dược Tiểu Viện, thật sự là rất phiền toái a, A Thù thân thể luôn yếu đuối, vừa nghĩ đến muốn đi đường xa như vậy mới có thể về Thược Dược Tiểu Viện, thật sự hận không thể từ nay về sau đều không trở về."

Diệp lão thái gia sắc mặt khẽ biến, nàng đây là muốn từ Nhị phòng đơn độc mở cửa!

Mở cửa Nhị phòng, Nhị phòng mặc kệ chuyện gì đều sẽ thoát khỏi bàn tay của hắn, người bên ngoài nhìn vào không khác gì phân gia! Nàng ngược lại thật sự dám nói ra!

Diệp Thủ Nghĩa nhịn không được mở miệng trách mắng, "A Thù, không cho hồ nháo."

Diệp Thanh Thù nháy mắt mấy cái, giả bộ như không rõ ràng cho lắm: "Hồ nháo? Phụ thân, A Thù như thế nào hồ nháo?"

Chi Quốc Công cười ha hả, "Tiểu cô nương sao, luôn là yếu ớt, cô gia chớ trách, chớ trách."

Diệp Thủ Nghĩa đối với nhạc phủ đại nhân của mình cực kỳ kính trọng, nghe vậy không dám nói nữa.

Diệp Thanh Thù xoa trán, dịu dàng nói, "Ngoại tổ phụ, đầu con có chút choáng váng, nghĩ muốn ngủ tiếp một lúc nữa."

Chi Quốc Công lại cười ha hả, "Vậy chúng ta liền đi trước, buổi tối lại đến xem con."

Diệp Thanh Thù làm bộ muốn đứng dậy, Chi Quốc Công vẫy tay, "Con đừng đứng dậy, người một nhà đa lễ nhiều như vậy làm gì?"

Chi Quốc Công lại dặn dò vài câu, mang theo Diệp lão thái gia cùng Diệp Thủ Nghĩa đi, Diệp Thanh Thù cũng lười đứng lên, đơn giản liền nằm nghiêng ở trên giường đọc sách.

...

...

Hôm đó không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Thù liền bẩm Thư thị muốn đi ra ngoài dạo một vòng, Thư thị phân phó an bài thị vệ xa phu thỏa đáng, ngẫm lại cũng không yên lòng, lại đem Chi Kỳ Ý xách lại đây, làm cho hắn cùng Diệp Thanh Thù cùng đi ra ngoài.

Diệp Thanh Thù mang theo Chi Kỳ Ý đi trà lâu mà Diệp Hồng Sinh quản lý, lại dạo từng cửa hàng danh nghĩa của Chi Thị, thẳng đến ban đêm mới trở về Chi Quốc Công phủ.

Trải qua chuyện của Diệp Hồng Sinh cùng Đinh Gia Minh, quản sự cơ bản đều là thuận theo, trong tay nàng lại có bạc, làm việc phương tiện rất nhiều.

Buổi sáng ngày thứ ba, Đỗ Quyên liền tới bẩm báo, nhiều vị quản sự mỗi người mang hai tiểu tử mười hai mười ba tuổi đến.

Diệp Thanh Thù đi gặp, đơn giản hỏi vài câu, bỏ vài người, còn lại từng người an bài nơi đi, lưu lại hai người trong đó giao cho Đỗ Quyên dạy quy cũ trước.

Diệp Thanh Thù an bài mưu tính đâu vào đấy, không còn mấy ngày nữa là đến Trung thu, Diệp Phủ quả nhiên phái hai bà mụ được yêu thích nhất tới đón, Diệp Thanh thù gặp đều không gặp, liền đem người đuổi đi.

Không bao lâu, Diệp Thủ Nghĩa liền đích thân đến, Trung thu ngày lành, cấp bậc lễ nghĩa nghi thức rất nhiều, Diệp Thủ Nghĩa lại còn giải quyết việc con trưởng trong nhà phải làm, chuyện cần làm rất nhiều, lại có thể vào lúc này vội vàng đến, đủ chứng minh Diệp gia đối với nàng, không, hẳn là nói đối với Chi Quốc Công phủ rất coi trọng.

Diệp Thủ Nghĩa vội vàng đến, mi mày đều có vài phần mỏi mệt, "A Thù, đừng náo loạn nữa, mau theo phụ thân trở về."

Diệp Thanh Thù nhướn mày, "Phụ thân, A Thù không ở Diệp Phủ qua Trung thu cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không phải lần thứ hai, phụ thân làm gì để bụng như thế?"

Diệp Thủ Nghĩa xoa xoa mày, "A Thù, tính tình Tổ mẫu của con, con cũng đã biết rồi, bà ấy tất nhiên nói chuyện có chút khắc bạc, nhưng cũng là con chọc bà trước, Tổ phụ con dĩ nhiên đối với người bên ngoài nói Tổ mẫu con bị bệnh dưỡng bệnh ở Dưỡng Đức Cư, con còn muốn như thế nào nữa?"

"Con muốn cái gì, phụ thân không biết sao?"

"A Thù, không nói chuyện con nghĩ muốn là tuyệt đối không có khả năng, phụ thân sang năm liền sẽ phóng ra ngoài, bất quá chỉ mấy tháng, con vì sao thế nào cũng phải ở Nhị Phòng một mình đơn độc mở cửa đi ra chứ?"

"Phụ thân sẽ phóng ra ngoài ở một đời sao?"

Diệp Thủ Nghĩa miệng giật giật, lại không thốt ra tiếng.

Diệp Thanh Thù khóe miệng giơ lên, "Con biết phụ thân muốn nói cái gì, con đã muốn chín tuổi, nói không chừng không đợi phụ thân phóng ra ngoài trở về kinh liền sẽ gả cho người, phụ thân chẳng lẽ cảm thấy con muốn mở ra cửa đi ra ngoài là vì chính mình sao? A Thù cùng Trưởng tỷ dù sao cũng có một ngày sẽ gả đi, mẫu thân lại đã... gả cho ngài, phụ thân!"

Diệp Thanh Thù một tiếng phụ thân cuối cùng đột nhiên thanh âm cất cao, Diệp Thủ Nghĩa đôi môi run rẩy, đúng là nói không ra lời.

"Mẫu thân không có đích tử, đợi con cùng với Trưởng tỷ đều gả ra ngoài mẫu thân sẽ như thế nào?"

"Nàng ——."

"Nàng còn có phụ thân ngài?" Diệp Thanh Thù thanh âm càng thêm mỉa mai, "Phụ thân ngài liền đừng dát vàng lên mặt mình, mẫu thân mười bốn tuổi gả cho ngài, cách nay vừa vặn mười bốn năm, không nói cái khác, riêng nói về trước khi người xuất giá cùng sau này, phụ thân liền không có tư cách nói như vậy!"

"Đây là phía trước, ngày sau thế nào? Mẫu thân không có đích tử, đợi đến Du Ca Nhi lớn lên thành thân, phụ thân ngài trông cậy vào Du Ca Nhi cùng tức phụ con cháu của hắn sẽ xem mẫu thân như thân sinh mẫu thân sao? Lại hay là phụ thân sẽ đi trước mẫu thân, mẫu thân lại sẽ như thế nào?"

Sắc mặt Diệp Thủ Nghĩa trắng bệch, tại trời thu mát mẻ thế này cái trán đúng là đầy mồ hôi, hắn ngày thường không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là dựa theo bản năng lảng tránh, luôn cảm thấy xe đến trước núi ắt có đường, giờ đây bị Diệp Thanh Thù chất vấn, lại có cảm giác không thể đối mặt.

Diệp Thanh Thù từ từ nhấp một hớp trà: "Cho nên, phụ thân, con trước khi xuất giá nhất định phải quét dọn hết thảy chướng ngại, lấy việc bảo hộ mẫu thân làm cuộc sống!

Diệp Thủ Nghĩa miệng khẽ nhếch, khiếp sợ nhìn Diệp Thanh Thù, nữ nhi này, hắn luôn luôn chưa từng biết rõ, mỗi lần đều sẽ cho hắn cảm giác không nhận biết nàng.

"Đúng rồi, vài ngày trước đó, chuyện Trưởng tỷ gặp nạn, phụ thân còn chưa quên đúng không? Lúc đó trùng hợp chúng ta ở Quốc Công phủ, nếu ở Diệp phủ, phụ thân cảm thấy Tổ phụ Tổ mẫu sẽ như thế nào? Đại bá phụ Đại bá mẫu lại sẽ như thế nào? Một đám đường huynh đệ chúng tỷ muội lại sẽ như thế nào?"

Trầm đường!

Diệp Thủ Nghĩa trong đầu không tự chủ được liền hiện ra hai chữ mà mấy ngày nay luôn lẩn quẩn xoay quanh trong đầu hắn, A thù bất quá là miệng lưỡi mạo phạm mẫu thân, mẫu thân liền nói tội trạng đủ để trầm đường, nếu bộ dáng của Linh tỷ khi đó bị mẫu thân nhìn thấy....

Diệp Thủ Nghĩa căn bản không dám nghĩ tiếp.

"Nếu ngày đó không phải chúng ta vừa vặn ở Quốc công phủ, Trưởng tỷ do Mợ cùng đi đến Đông cung, chuyện xảy ra ở Đông cung sau, Trưởng tỷ tất nhiên không có khả năng đến Quốc Công phủ tị nạn để tránh càng dẫn đến người hoài nghi, mà nếu Trưởng tỷ vào Diệp phủ, chuyện như vậy, lại há có thể giấu được Tổ phụ Tổ mẫu, cùng cả nhà Đại bá? Chuyện của Trưởng tỷ vẫn còn tai hoạ về sau, cánh cửa này nhất thiết phải mở ra!"

Diệp Thủ Nghĩa thì thào tự nói, "Đúng a, nhất thiết phải mở ra ——."

Diệp Thanh Thù khóe miệng liền trồi lên nụ cười hài lòng, nàng liền tính một đời không trở về Diệp Phủ, Diệp Lão thái gia cùng Bàng thị cũng sẽ không nhượng bộ, Chi Quốc Công phủ dù sao cũng là nhà ngoại, cố kỵ Chi Thị cùng tỷ muội các nàng, căn bản không dám bức bách quá mức, vẫn là phải để cho người phụ thân này xuất đầu mới tốt...

--

Chương: 84 Thân nhân chí thân.

Mười lăm tháng tám, Trung thu, Diệp Thanh Linh từ chuyện ở Đông cung, lần đầu tiên đi ra Thược Dược Đại Viện, đi trước Vịnh Tuyết Viện cho Chi Thị thỉnh an.

Chi Thị một đôi mắt đẹp mở to tròn trịa, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống, Diệp Thanh Linh cúi người cúi đầu, tư thái ưu nhã, "Nữ nhi bất hiếu, để cho mẫu thân lo lắng."

Diệp Thanh Linh mặc một thân ngân bạch hoa cúc nhỏ màu xanh, váy dài cũng chọn màu xanh nhạt, đế giày bằng vải bồi, nàng gầy rất nhiều, mi nhãn thản nhiên mỉm cười dịu dàng, lại nhìn ra có chút lạnh lùng.

Ăn mặc một thân như vậy càng tỏa ra lạnh lùng, nếu như lúc trước nàng như một bông hoa Thược dược sáng lạn nở rộ trong gió xuân, nàng bây giờ thì càng giống một đóa hồng mai ở góc tường hé mở trong gió lạnh, diễm lệ lại thanh lãnh.

Diệp Thủ Nghĩa nhìn trong lòng buồn bã, mở miệng nói: "Linh tỷ nhi, hôm nay là Trung thu, nên ăn mặc vui vẻ chút mới tốt."

Chi Thị kéo lại tay Diệp Thanh Linh, nức nở nói, "Linh tỷ nhi nghĩ muốn mặc như thế nào thì mặc thế đó, Ngọc Lan, đi khố phòng đem đôi phỉ thúy như ý trâm mang tới."

Diệp Thanh Linh kinh ngạc nhìn Chi Thị nắm tay mình, trừng mắt nhìn, Chi Thị đôi tay tinh tế trắng nõn vẫn như cũ nắm thật chặt tay nàng, nàng cúi mắt nhìn, mẫu thân ——

Trâm cài rất nhanh lấy đến, Chi Thị thật cẩn thận cắm vào giữa búi tóc đen của Diệp Thanh Linh.

Lục phỉ thúy trên trâm buông xuống vừa vặn ngay giữa trán, xanh biếc như một mặt hồ nước, đem cả khuôn mặt Diệp Thanh Linh đều càng thêm óng ánh rực rỡ.

Chi Thị lui về phía sau hai bước, trên dưới quan sát một phen, khóe miệng liền trồi lên nụ cười như hoa dù rất nhỏ: "Linh tỷ nhi cùng mẫu thân lúc trẻ ngược lại giống đến chín phần."

Diệp Thanh Linh nhìn khóe miệng mẫu thân cười tuy nhỏ, lại làm cho người ta không thể bỏ qua, chậm rãi mở to hai mắt, mẫu thân đây là nở nụ cười? Mẫu thân lại cười? Nàng đã bao lâu rồi chưa thấy qua mẫu thân nở nụ cười?

Diệp Thanh Linh có chút hoảng hốt, không biết sao liền nghĩ đến Diệp Thanh Thù trước khi đi nói với nàng "Trong núi ngay ngắn một ngày, thế gian đã ngàn năm ——."

Trong lòng Diệp Thủ Nghĩa lại hiện lên lời Diệp Thanh Thù nói, "Chuyện Trưởng tỷ vẫn còn có tai hoạ về sau ——."

Tai hoạ về sau, tai hoạ về sau a!

...

...

Diệp Thủ Nghĩa một nhà ba người một đường nhàn thoại vào Dưỡng Đức Cư, Dưỡng Đức Cư bên trong mọi người sớm đã tụ tập đầy đủ dưới một mái nhà, Diệp lão thái gia giương mắt không thấy Diệp Thanh Thù sắc mặt chính là trầm xuống, lại rất nhanh hiện lên tươi cười, "Linh tỷ nhi cũng tới rồi, thân mình đã tốt hơn chưa?"

Diệp Thanh Linh cúi người hành lễ: "Đa tạ tổ phụ quan tâm, bệnh của cháu gái đã tốt hơn, tổ mẫu không biết đã tốt hơn chút ít không? Cháu gái muốn đi thăm tổ mẫu."

Diệp lão thái gia vừa lòng cười, "Tổ mẫu con không có trở ngại, chỉ là đại phu phân phó muốn tĩnh dưỡng, chờ mấy ngày nữa tốt hơn chút con lại đi thỉnh an không muộn."

Diệp Thanh Linh cúi người xác nhận, Đào thị cười nói, "Tốt rồi liền được, ta đây chính là có nhiều ngày không gặp Linh tỷ nhi rồi."

Nguyễn thị cũng vẻ mặt tươi cười, "Lại nói tiếp thật sự là Bồ Tát phù hộ, Linh tỷ nhi bị bệnh thuỷ đậu, đúng là một cái đậu ấn đều không lưu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại càng xinh đẹp hơn!"

Diệp Thanh Linh cười nhẹ, "Tam thẩm quá khen."

Nguyễn thị vẫy tay, "Không phải quá khen đâu, lại nói tiếp tiểu nha đầu A Thù gần đây cũng nẩy nở, lại cũng là một mỹ nhân bại hoại a, nói không chừng về sau không biết sẽ trổ mã thành bộ dáng gì nữa!"

Diệp Thanh Ngọc, Diệp Thanh Anh liền cũng tiếp lời của mẫu thân, các Ca nhi mấy tháng nay ở ngoài viện chưa thấy qua Diệp Thanh Thù, nghe thấy đều cảm thấy tò mò, liên tục truy vấn, cũng đều cảm thán thật sự tưởng tượng không ra Diệp Thanh Thù vừa đen vừa gầy sẽ biến thành bộ dáng mỹ nhân gì nữa.

Diệp Thanh Anh lại đem chuyên Diệp Thanh Thù đưa quyên hoa đưa vài tấm da nói ra, cả đám huynh muội tỷ đệ nói vô cùng náo nhiệt.

Nguyễn thị thấy Diệp Thanh Linh thần sắc lạnh nhạt, không ngắt lời đám huynh muội, có vẻ vài phần như bị cô lập, mở miệng nói: "Linh tỷ nhi nhìn hao gầy không ít, bệnh nặng mới khỏi cần phải bồi bổ nhiều hơn, bằng không sẽ rơi xuống bệnh căn, nếu thế thì sẽ phải hối hận cả đời!"

Diệp Thanh Uẩn đã sớm khó chịu tất cả mọi người cứ khen Diệp Thanh Linh cùng Diệp Thanh Thù xinh đẹp, lúc này bắt được câu chuyện, cười lạnh nói, "Bất quá chính là ra đậu mà thôi, phía trước phía sau ở trong sân che đến bốn tháng không gặp người, còn chưa tẩm bổ tốt? Không biết còn tưởng rằng là bệnh nặng đâu!"

Diệp Thanh Uẩn nói lời này ý định ban đầu cũng bất quá chính là chế nhạo Diệp Thanh Linh quá được nuông chiều, ra một lần đậu liền muốn dưỡng đến bốn tháng, nhưng lọt vào trong tai của Diệp Thủ Nghĩa, Chi Thị cùng Diệp Thanh Linh lại hoàn toàn thay đổi.

Dùng ra đậu để che dấu, bất quá là hành động hết sức bất đắc dĩ, khẳng định không thể gạt được người cố ý nhìn, không nói mặt khác, liền nói Diệp Thanh Linh ở Thưởng hoa yến đông cung còn tốt, trở về liền ra đậu, dừng ở trong mắt người khác liền căn bản giải thích không rõ.

Diệp Thủ Nghĩa không khỏi không nghĩ tới nếu như có người nhắc tới, chính mình ứng đối thế nào, chỉ là hắn lại không nghĩ rằng người đầu tiên nói ra chính là chất nữ mà mình luôn luôn chiếu cố, huyết mạch thân nhân của mình.

"Linh tỷ nhi của chúng ta nuông chiều từ bé, đừng nói là ra đậu, liền cảm mạo ho khan, nghĩ ngơi nữa năm cũng là chuyện thường, Uẩn tỷ nhi ngươi chắc là sẽ không hiểu."

Chi Thị bởi vì đã lâu không quen trước mặt người khác nói chuyện, thanh âm có chút cương cứng, may mà Diệp Thanh Thù lúc trước dạy nàng, nàng nhớ rõ cực kỳ khắc sâu, ngược lại là nói rất có thứ tự.

Diệp Thủ Nghĩa không biết nguyên do trong đó, kinh ngạc quay đầu nhìn Chi Thị, Chi Thị còn trẻ ở trong nhà luôn được sủng ái, tính cách đơn thuần hoạt bát, có chút vội vàng xao động.

Chuyện như vậy nếu phản ứng quá mức, liền dễ dàng cho người khác nghĩ là chột dạ, bắt lấy thóp, hắn vừa mới còn lo lắng Chi Thị sẽ tức giận, trái lại rước lấy hiềm nghi, không nghĩ nàng lại ứng đối thỏa đáng đến thế.

Diệp Thanh Linh cũng kinh ngạc nhìn Chi Thị, bất quá mới hơn bốn tháng mà thôi, mẫu thân lại thay đổi nhiều như thế thiếu chút nữa nàng cũng nhận thức không ra.

Diệp Thanh Uẩn nghe ra Chi Thị là đang châm chọc nàng thô sinh thô dưỡng, không bằng Diệp Thanh Linh "Nuông chiều từ bé", giận hai má đều đỏ, chỉ là nàng không dám như Diệp Thanh Thù không kiêng nể gì cùng trưởng bối tranh luận, huống chi là Chi Thị chưa bao giờ mở miệng.

Đào thị gặp nữ nhi chịu thiệt, thần sắc lạnh lẽo, "Nhị đệ muội nhiều năm như vậy chưa mở miệng, không thể tưởng được khóe miệng vẫn là lưu loát như vậy, đáng tiếc Nhị đệ muội khóe miệng lại lưu loát thế nào, cũng chỉ có thể ngăn chặn một cái miệng của Uẩn Tỷ Nhi chúng ta, bên ngoài nói như thế nào ——."

"Đủ rồi!" Diệp lão thái gia uy nghiêm quét mắt liếc nhìn Đào thị, "Bên ngoài nói như thế nào? Nữ nhi gia ra đậu vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm, ngươi làm bá mẫu không lo lắng quan tâm thân thể chất nữ, ngược lại quan tâm tới lời đồn đãi bên ngoài, cũng không ngại hạ thấp thân phận sao!"

Diệp lão thái gia lời nói này rất nặng, lại là trước mặt một đám tiểu bối, Đào thị da mặt tím tái đứng dậy tạ tội, Diệp Thủ Nhân chức quan không cao, nàng lại không có xuất thân tốt như Chi Thị, trong phủ này ai không nịnh bợ Nhị phòng!

Diệp lão thái gia không kiên nhẫn khoát tay, ôn hòa hướng về Chi Thị nói, "Nhị tức phụ, giờ đây Linh tỷ nhi cũng đã tốt hơn nhiều, không có việc gì mang nàng ra ngoài đi một chút, miễn cho bên ngoài luôn suy đoán Linh tỷ nhi ra đậu bị thương mặt mũi, lỡ chuyện tốt.?"

Diệp lão thái gia một câu liền đem Đào thị nói lời đồn đãi bên ngoài vì Diệp Thanh Linh trên mặt lưu lại sẹo, đem lời nói của Đào thị lau sạch sẽ.

Chi Thị tự nhiên mang ơn, đứng dậy hành lễ đáp ứng, Thủ Nghĩa nhìn Diệp Thanh Linh mi mắt càng lãnh đạm, trong lòng một chút do dự cuối cùng cũng tan thành mây khói...

Truyện chỉ up ở nhà Như Vân Các, mong không reup tại các trang khác. Truyện up chậm nhưng mình sẽ vẫn cố gắng hoàn thành. bộ này mình sẽ ko drop nha. Các bạn yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top