Chương 79-80
Chương 79: Trầm đường.
Tiếng kêu thảm thiết của bà mụ rung trời làm người ê răng cơ hồ muốn lật ngược nóc nhà Dưỡng Đức Cư, Diệp Thanh Uẩn rùng mình một cái, hướng vào ngực Đào thị co lại.
Đào thị cũng là sắc mặt trắng bệch, Diệp Thanh Thù đây là đang chấn nhiếp các nàng!
Bàng thị vỗ mạnh xuống bàn, "Làm càng! Cho ta quỳ xuống!"
"Tổ mẫu, A Thù như thế nào làm càng?"
Thanh âm của Diệp Thanh Thù ủy khuất, nhưng trên mặt lại ngậm nhàn nhạt ý cười, giả bộ thanh âm bị ủy khuất kia, chỉ làm cho Đào thị cùng Bàng thị cảm thấy chói mắt bốc hỏa không nói ra được.
"Miệng ngươi thốt ra nhiều tiếng toàn chỉ trích bá phụ ngươi, giờ đây lại dám can đảm giáp mặt ngỗ nghịch ta, bẩm đến trong tộc, đem ngươi trầm đường đều đủ, người tới!"
"Tổ mẫu, tổ mẫu, con không dám! Không cần đem con trầm đường! Tổ mẫu!"
Phương Thảo cái miệng thỏ mím môi thật chặt, bảo hộ chạy đến trước mặt Diệp Thanh Thù, trầm giọng nói: "Phương Viên, ngươi mang cô nương chạy trước, ta chắn phía sau."
Bàng thị, "..."
Bà làm cái gì? Nha đầu chết tiệc này bày ra một bộ trung tâm tuẫn chủ là có ý gì? Còn chạy trước! Còn chắn phía sau! Nàng cho là đang làm cái gì?
Không nghĩ Phương Viên nghe xong lại thật sự đỡ Diệp Thanh Thù xoay người liền chạy, vừa vặn cùng một tiểu nha đầu đang chạy chậm vào cửa đụng mạnh vào đều ngã xuống đất, khàn giọng khóc lên: "Cô nương chạy mau, nô tỳ đến bám trụ những tiểu đề tử hắc tâm này!"
Bàng thị tức giận đập mạnh vào bàn, "Người tới, chặn miệng của nó cho ta, lôi ra ngoài. Người tới——."
Tiểu nha đầu vừa mới vào cửa kia bị tình thế kia bị sợ hãi nhưng cũng cao giọng kêu lên: "Lão thái thái, thế tử phu nhân Chi Quốc Công phủ đã tới, đã muốn đến cửa phủ!"
Thanh âm gầm thét của Bàng thị ngừng lại, Phương Viên vội lau nước mắt đứng lên, bảo hộ đến trước mặt Diệp Thanh Thù: "Cô nương, thế tử phu nhân đã tới! Lão thái thái không dám lại đem cô nương trầm đường, cô nương đừng sợ!"
Bàng thị một hơi nghẹn ở cổ họng, miệng mở rồi đóng lại vài lần, rốt cục vẫn phải đem tức giận nuốt xuống: "Ai nói muốn đem Ngũ nha đầu trầm đường! Hô to gào thét còn giống bộ dáng gì nữa! Đều theo ta đi cửa Thùy Hoa nghênh đón thế tử phu nhân."
Thư thị là chính nhị phẩm thế tử phu nhân, Bàng thị bất quá là Tứ phẩm cung nhân, liền tính Thư thị xem như vãn bối, Bàng thị cũng phải tự mình đến cửa Thùy Hoa nghênh đón, ngay ngắn không mất lễ phép.
Từ Dưỡng Đức Cư chậm rãi đi đến cửa Thùy Hoa bất quá một khắc đồng hồ, cũng đủ cho Bàng thị chậm rãi bình định cơn tức giận trong lòng, khuôn mặt tươi cười nghênh đón Thư thị đang được nha hoàn đỡ xuống xe.
Không nghĩ Phương Viên kích động liền xông ra ngoài, ngã đầu quỳ xuống khóc nói: "Phu nhân cứu cứu cô nương nhà nô tỳ a! Cô nương bất quá là sáng sớm dậy trễ chút, làm trễ nãi canh giờ thỉnh an Lão thái thái, Lão thái thái liền muốn đem cô nương trầm đường! Nếu không phải phu nhân vừa vặn đuổi tới, chỉ sợ lúc này cô nương đã muốn bị đám nô tài kia trói đi rồi! Phu nhân cứu mạng a!"
Thư thị sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, "Thân gia lão thái thái, đây là có chuyện gì?"
"Phu nhân ——."
Thư thị lại cao giọng đánh gãy nàng, "Mạng người quan trọng, ta lại làm chủ không được, Thân gia lão thái thái cũng không cần cùng ta nói, A Thù ta mang về trước, để cho thân gia lão thái thái tìm Quốc công gia nói là được, nếu A Thù phạm phải tội ác tày trời nào, Chi Quốc công phủ ta tất nhiên sẽ không thiên vị! Chúng ta đi!"
Bàng thị nào dám như vậy để cho nàng đi, Đào thị cũng hoảng hồn, bước lên phía trước kéo tay áo Thư thị lại, "Thân gia phu nhân ——."
Thư thị hung hăng bỏ ra, cười lạnh, "Ngươi một ngũ phẩm nghi nhân cũng dám tùy ý lôi kéo bổn phu nhân!"
Đào thị sắc mặt nhất thời đỏ lên, tay vươn ra nhất thời lại quên thu hồi lại, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
"Thân gia phu nhân ——."
Thư thị không chịu để ý, lôi kéo Diệp Thanh Thù liền đi, có Đào thị ở phía trước, Bàng thị căn bản không dám đụng nàng, chỉ làm vẻ hô thân gia phu nhân là hiểu lầm.
Thư thị nơi nào để ý bà ta, ôm Diệp Thanh Thù lên xe ngựa, một đường ra Diệp Phủ, ra khỏi Diệp Phủ, vẻ mặt Thư thị mới bình thường lại, quan sát Diệp Thanh Thù một phen, trên mặt liền lộ ra mừng rỡ: "Mấy tháng không gặp, A Thù lại càng trở nên xinh đẹp như vậy, quả nhiên là nữ đại mười tám liền thay đổi a."
Diệp Thanh Thù sờ sờ mặt mình, cười đắc ý, "Đúng vậy nha, phụ thân, mẫu thân, Trưởng tỷ đều dễ nhìn, A Thù như thế nào cũng là tiểu mỹ nhân a!"
Nàng nhếch miệng cười như vậy, liền lộ ra hai hàm răng nhỏ trên dưới đều rụng một cái răng, phá lệ làm người thích a, Thư thị vui vẻ nhéo nhéo hai má đầy thịt của nàng: "Nói, lại đang đùa giỡn trò bịp bợm gì đây?"
Ngô, tiểu cô nương gia, quả nhiên vẫn là béo lên một chút mới tốt, nhéo tới cảm giác cũng sướng hơn a!
Diệp Thanh Thù mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh, cười càng thêm sáng lạn, "Tổ mẫu không có việc gì liền thích tại trước mặt phụ thân nói mẫu thân nói bậy, bắt ép con cùng Trưởng tỷ, con tự nhiên muốn trả lại từng cái."
"Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối của con ——."
"Mợ yên tâm, con có chừng mực."
Thư thị nghĩ việc này sẽ giải quyết sau, dừng câu chuyện lại, những lời này vẫn là lưu cho Hoa Ca nhi nói với nàng tốt hơn, bằng không biểu huynh muội tại nơi đó sao có nhiều chuyện để nói chứ?
Thư thị nghĩ như vậy, liền đổi chuyện khác, hỏi tới Diệp Thanh Thù những việc làm mấy tháng qua.
...
...
Bên trong Chi Quốc Công phủ ,Vinh An Đường, Chi lão phu nhân đã sớm ở đó đợi, vừa thấy Diệp Thanh Thù liền tâm a can a(tim gan bảo bối a) ôm vào trong ngực xoa nắn nửa ngày, sau đó mới có thời gian cẩn thận nhìn Diệp Thanh Thù.
Bây giờ nhìn lên, nhất thời đem Chi lão phu nhân cao hứng đến đỏ cả vành mắt, lại một tay bắt Diệp Thanh Thù kéo vào trong ngực, khóc nói: "Lão thái bà ta mỗi ngày liền lo lắng Tiểu A Sửu quá xấu, một lòng lo lắng liền gần chín năm, rốt cuộc lão thiên mở mắt a!"
Diệp Thanh Thù ngoan ngoãn bị Chi lão phu nhân ôm, gân xanh trên trán lại nhịn không được nhảy lại nhảy, tuy nói nàng tuổi một bó to, đã sớm không để ý túi da có mỹ mạo hay không, nhưng Chi lão phu nhân một câu 'Quá xấu' này vẫn làm cho nàng hơi có chút chống đỡ không nổi.
May mắn nàng rốt cục vẫn phải nẩy nở, đẹp lên, bằng không một câu "Quá xấu" này phỏng chừng có thể trực tiếp làm cho nàng lấy cái chết tạ tội rồi!
Chi lão phu nhân cảm khái nửa ngày, lại nhớ tới, "Nhanh đi kêu Hoa Ca Nhi cùng Như Ý đều lại đây, nhìn A Sửu của chúng ta một cái! Nhìn Như Ý như thế nào có thể đuổi theo A Sửu kêu Diệp A Sửu nữa!"
Diệp Thanh Thù, "..."
Ngoại tổ mẫu ngài đây không phải kêu là A Sửu A Sửu, kêu quá có thứ tự sao?
Chi Kỳ Ý rất nhanh liền tới đây, mở rộng cái miệng nhỏ nhắn kia, chỉ vào Diệp Thanh Thù lắp bắp nửa ngày, "Diệp —— diệp —— diệp —— A Sửu!"
Diệp Thanh Thù khiêu khích cười, "Ta không xấu, đáng tiếc Như Ý xinh đẹp ngươi vẫn là xinh đẹp như vậy!"
Chi Kỳ Ý kinh ngạc lập tức biến thành táo bạo, mặt đỏ bừng, nhảy nửa ngày, mới rột cuộc kìm nén ra tiếng, "Béo A Sửu!"
Diệp Thanh Thù tạm thời đem Diệp Thanh Linh cứu trở về, lòng cũng liền buông lỏng ra rất nhiều, hơn nửa nàng tái thế làm người, đối với chính mình không khỏi liền tha thứ rất nhiều, đồ ăn quần áo yêu cầu tinh mỹ, tránh không khỏi cũng ăn nhiều hơn chút, cũng tránh không khỏi liền lên cân một chút như vậy...
Ba tháng này, nàng ít nhất tăng mười cân, từ nha đầu xấu xí đen gầy biến thành bộ dáng trắng trẻo mập mạp như bây giờ. Mười ngón tay khớp xương vốn rõ ràng hiện tại duỗi ra đều thấy toàn là thịt, vừa thấy liền rất có xúc cảm.
Diệp Thủ Nghĩa bọn họ mỗi ngày nhìn còn không cảm thấy, nhưng giống như Chi lão phu nhân cùng Chi Kỳ Ý đột ngột nhìn thấy, Diệp Thanh Thù liền tuyệt đối biến thành là một bé mập hoàn toàn.
Diệp Thanh Thù không nghĩ đến hắn nín nửa ngày thế nhưng nói ra ba chữ 'Béo A Sửu', không biết nên khóc hay cười nữa.
Chi Kỳ Ý lại như hiện ra linh quang, trên dưới quan sát xoi mói đánh giá nàng, thao thao bất tuyệt đứng lên: "Béo A Sửu, ngươi mập như vậy, khẳng định ăn rất nhiều, ăn nhiều như vậy ai dưỡng nổi ngươi? Ngươi về sau làm sao tìm được nhà chồng a ——."
--
Chương 80: Một nhăn mày cười
Chi Kỳ Ý một chữ "A" trăm chuyển ngàn hồi, dư âm không dứt, Thư thị liền đâm vào trán hắn: "Ngươi biết cái gì nhà chồng hay không nhà chồng, còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa cẩn thận ta nói cho cha ngươi biết!"
Nếu như nói tiểu bá vương Chi Kỳ Ý có khắc tinh gì, khắc tinh kia tuyệt đối thuộc về thế tử phụ thân luôn nghiêm mặt kia của hắn. Tên Chi Thuần vừa được nhắc tới, Chi Kỳ Ý quả nhiên không dám nhúc nhích.
Chi lão phu nhân vẫy tay, Chi Kỳ Ý lập tức xoay mặt qua làm bộ như không thấy, Thư thị lại đâm vào trán hắn, hắn đành phải không tình nguyện cọ đến bên người Chi lão phu nhân.
Chi lão phu nhân quả nhiên một tay bắt lấy hắn nhu vào trong ngực, "Tiểu quai quai của Tổ mẫu——."
Tiểu quai quai mặt đều xanh, trên đời này, khắc tinh của Chi nhị gia hắn lớn nhất phải là thân tổ mẫu của hắn mới đúng, ngay cả cha hắn cũng phải xếp ở phía sau!
"Tiểu quai quai của Tổ mẫu, A Sửu là không cần con lo lắng nhà chồng, nàng ăn nhiều hơn nữa, nhà chồng cũng có thể dưỡng nổi!"
Chi lão phu nhân một câu nói mập mờ mà có thâm ý, Chi Kỳ Ý cả người không được tự nhiên nhưng căn bản không để ý tới, khom người chui ra khỏi vòng tay của Chi Lão phu nhân: "Tổ mẫu, huynh trưởng đến bây giờ còn chưa đến, ta mang Béo A Sửu đi tìm huynh ấy."
Nói xong cũng liền không đợi Chi lão phu nhân đáp lại, kéo lấy Diệp Thanh Thù liền chạy, Diệp Thanh Thù đối với đời trước chính mình chết uất ức kiểu kia cũng rất là để ý.
Sau khi sống lại liền nghe theo Phương Thảo khuyên bảo, không có việc gì liền hoạt động nhiều hơn một chút, thể lực so với phía trước tốt hơn nhiều, cũng là có thể miễn cưỡng đuổi kịp cước bộ của hắn.
Chi Quốc Công phủ tuy nói quy củ không quá khắc nghiệt, nhưng là thế gia trăm năm, quy củ cấp bậc lễ nghĩa đều không có thể mất, toàn bộ trong phủ từ trên xuống dưới cũng liền chỉ có một mình Chi Kỳ Ý dám không để ý hình tượng mà chạy khắp nơi, đương nhiên cũng chỉ có một mình hắn dám làm chuyện như vậy.
Bỗng nhiên phát hiện được Diệp Thanh Thù lại không có mắng cũng không khóc kêu lên, bước chân ngược lại vững vàng chạy theo hắn, Chi Kỳ Ý nhất thời sinh ra ảo giác như gặp được tri âm, cười ha ha, lôi kéo tay áo Diệp Thanh Thù liền đổi thành cổ tay, chạy càng nhanh.
Diệp Thanh Thù thấy bộ dáng này của hắn, nhất thời cũng dâng lên lòng hiếu thắng, một tay khắc nhắc váy lên, bước chân cũng nhanh hơn, bọn nha hoàn hầu hạ hoảng sợ cũng chạy theo, một bên vừa chạy một bên hô Nhị gia, cô nương đừng chạy, cẩn thận ngã.
Chi Kỳ Ý nơi nào sẽ quan tâm, hai người đều chỉ có chín, mười tuổi, thân thể linh hoạt nhất, thể lực dư thừa, dần dần đem một đám nha hoàn ngày thường an nhàn rỗi sung sướng bỏ lại phía sau, chỉ có một mình Phương Thảo vẫn như trước chặt chẽ theo sao.
Hai người một trận gió xuyên qua hậu hoa viên, qua cửa Thùy Hoa, vào Thấm Lan Uyển, thủ vệ Thấm Lan Uyển căn bản không dám ngăn đón hai người, canh giữ ở cửa Cần Kính Trai Thạch Bi xa xa thấy vội ngăn cản, la lớn: "Nhị gia, biểu cô nương, đại gia đang có khách!"
Diệp Thanh Thù nghe đến bước chân liền dừng lại, Chi Kỳ Ý lại vẫn không thèm để ý, vẫn kéo Diệp Thanh Thù chạy về phía trước, hai người một động một tĩnh, Diệp Thanh Thù liền bị Chi Kỳ Ý kéo đến lảo đảo, mắt thấy liền muốn ngã nhào xuống, nguyên tắc của nàng là chết cũng phải tìm cái đệm lưng, đưa tay kéo một cái——
Ngô, cứ như vậy, nàng liền tính ngã, cũng chỉ sẽ ngã tới trên người Chi Kỳ Ý, vừa sẽ không bị rất đau, cũng sẽ không lo lắng hủy dung nguy hiểm a.
Về phần Chi Kỳ Ý, là hắn kéo mình mới làm cho chính mình ngã nhào tới, hắn cho nàng làm đệm lưng là phải, đau cái gì a, hắn cao thấp cũng là cái nam nhân, cũng không có gì đáng ngại.
Về phần hủy dung, ngô, trong lòng nàng cho rằng liền tính trên mặt Như Ý xinh đẹp thêm hai ba vết sẹo, cũng không hư hao chút nào xinh đẹp của hắn a.
Diệp Thanh Thù nghĩ khóe miệng thậm chí mỉm cười lên, sẽ chờ Chi Kỳ Ý vấp ngã xuống, lại bị nàng hơn mười cân thịt hung hăng đè lên, vừa lúc báo thù lần trước hắn hại chính mình bị ngã đập đầu!
Diệp Thanh Thù bàn tính đánh vừa lúc, một thanh âm hết sức dễ nghe nhẹ bẫng vang lên: "A Chiêu ——."
Hắn vừa dứt lời, một dây roi màu vàng lòe lòe hướng hai người Diệp Thanh Thù cuốn lấy, kim quang chói loại phản xạ từ ánh mặt trời, sáng chói làm cho Diệp Thanh Thù không tự chủ nhắm lại hai mắt, bên người Chi Kỳ Ý đã cao giọng kêu lên.
Diệp Thanh Thù đang muốn làm cho hắn câm miệng, lại phát giác thân thể Chi Kỳ Ý đột nhiên dừng lại, lại mạnh mẽ ngã về sau, bởi vậy, cái ót của hắn trùng hợp cùng cái mũi của Diệp Thanh Thù tiếp xúc thân mật.
Diệp Thanh Thù chỉ thấy đầu mũi đau nhói, nước mắt khống chế không được liền tuôn ra ngoài, đồng thời thân thể cũng bởi vì lực va chạm này mã ngã ra phía sau, may mắn Chi Kỳ Ý cái khó ló cái khôn, nắm chặt tay nàng, nàng mới không rơi vào kết cục đập vào gáy xong liền té ngửa xuống đất.
Diệp Thanh Thù vừa đứng ổn liền bịt chặt cái mũi, ánh mắt dừng lại trên cái roi vàng lòe lòe bên hông Chi Kỳ Ý, đầu khác của cái roi này lại nằm trong tay một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Thiếu niên dung mạo hết sức tuấn tú, môi hồng răng trắng, vô cùng đẹp đẽ, Diệp Thanh Thù quan sát liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy thiếu niên trước mặt nếu bàn về xinh đẹp, chỉ sợ cũng chỉ kém Chi Kỳ Ý hai phần.
Hai phần này lại bị đôi mắt của hắn tuy là mắt một mí, nhưng phá lệ có vẻ trong veo hồn nhiên đền bù lại.
Nhưng! Cái này cũng không có thể thay đổi sự thật hắn làm hỏng thời cơ báo thù rửa hận tốt nhất của nàng, còn làm hại nàng ăn đau khổ như vậy!
Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Thù trong mắt đen tối chợt lóe lên, hắn là tùy tùng của khách Chi Kỳ Hoa, nàng tự nhiên không thể làm khó dễ hắn, nhưng nếu cho nàng tìm được cơ hội, cũng phải khiến cho cái mũi đẹp đẽ kia của hắn cũng nếm thử cái gì là đau xót không chịu nổi!
"Tiểu muội muội, không có việc gì chứ?"
Muốn nói thiếu niên xinh đẹp kêu A Chiêu kia là người ra tay, mà có âm thanh từ cổ họng tốt kia, tựa như quen thuộc nàng kêu nàng tiểu muội muội, người ra lệnh tuyệt đối chính là đầu sỏ gây nên!
Diệp Thanh Thù cảm giác được mũi càng đau, kẹp lại vẫn còn có chút đau, nước mắt khống chế không được càng trào nhanh ra ngoài, vội ngẩng đầu lên, dù sao nàng cũng phải biết kẻ thù lớn nhất trông như thế nào?
Nàng vừa mới ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy thiếu niên trước mắt vì nàng không nói lời nào, hơi hơi nhướn mi, thấy nàng ngẩng đầu lại giương mi cười một tiếng.
Trong đầu Diệp Thanh Thù chẳng biết tại sao liền hiện ra bốn chữ nhất nhăn nhất cười (một cái nhăn mày một tiếng cười)
Nàng theo Diệp Thủ Nghĩa, thư đọc nhiều, khi đọc sách nhìn thấy bốn chữ nhất nhăn nhất cười, luôn cảm thấy dùng đến miêu tả mỹ nhân phong tình thoáng có chút đơn bạc, đơn bạc khiến cho người khó có thể thấy phong lưu trong đó, không bằng mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề (đẹp như tranh vẻ) đến phong lưu tận xương, lập luận sắc sảo.
Nhưng mà lúc này thấy thiếu niên trước mặt chợt nhíu mày nở nụ cười, nàng cuối là hiểu được bốn chữ chợt nhíu mày nở nụ cười ẩn chứa phong lưu tận xương, lại không phải cổ nhân miêu tả không tốt, nguyên lai là nàng thấy không đúng người ——
Nàng nghĩ tới đây, có chút kinh ngạc cảm thán buông xuống tay phải che mũi, đặt ở bên hông, tay trái đặt lên trên, hành lễ.
Dù sao thân phận của hắn là khách của Chi Kỳ Hoa, liền hướng về mặt phong lưu như hắn, nàng cũng không thể thất lễ, nói không chừng về sau hắn liền có chổ hữu dụng được... tỷ như mỹ nam kế gì đó...
Diệp Thanh Thù còn chưa hoàn toàn phúc thân hành lễ, liền thấy mũi chợt lạnh, đỉnh đầu thanh âm dễ nghe mỉm cười vang lên: "A, xem ra mỹ mạo của bản thế tử lại càng hơn trước, ngay cả tiểu cô nương bảy tám tuổi thấy bản thế tử cũng ngưỡng mộ đến chảy máu mũi a."
Hắn nói chuyện mềm nhũn lề mề, âm cuối theo thói quen kéo dài, mang theo làn điệu rầu rỉ, nếu mà nam tử khác nói chuyện như vậy, chắc chắn rước lấy một đống đánh giá như ẻo lả, ông già thỏ linh tinh...
Nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại cố tình ngậm một cổ mùi vị phong lưu lưu luyến, xứng với hắn một bộ ngọc diện phong lưu, quả thật là phù hợp bốn chữ phong lưu tận xương!
Nhưng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top