Chương 43-44

Chương 43: Lưỡi xán hoa sen (một)

Diệp Thanh Thù nghĩ đến này không khỏi thở dài, Diệp Thanh Linh ngừng nói, trong mắt vẻ mặt kinh hoảng chợt lóe lên, "A Thù, làm sao vậy?"

Diệp Thanh Thù trừng mắt nhìn, ngây thơ nói, "Ninh vương điện hạ cùng Trưởng tỷ nói đều thật là thâm ảo, A Thù thấy Vũ Văn công tử nhàm chán hết sức nhìn đông tới nhìn tây, Vũ Văn tiểu thư nghe đều nhanh ngủ gà ngủ gật, có thể thấy được quá cao siêu, ít người hiểu, quả nhiên không sai."

Vũ Văn Tuyền che miệng cười khẽ, "Diệp muội muội nhìn lầm, tỷ tỷ là nghe quá nhập thần."

Ninh vương thẳng thắn khoát khoát tay, "Là lỗi của bản vương, nhất thời nói quá hứng khởi."

Vũ Văn Vĩ hắc một tiếng cười gượng, "Ta từ trước đến giờ là không hiểu đánh đàn, điện hạ thứ lỗi, thứ lỗi!"

Diệp Thanh Thù lại trừng mắt nhìn, "Điện hạ cùng Trưởng tỷ nói, A Thù cũng nghe không hiểu, bất quá A Thù biết có một vị tỷ tỷ nhất định là nghe hiểu!"

Ninh vương cười nói, "Biểu muội cũng tinh thông tài đánh đàn, chỉ là thủ chuyết tàng tuệ * mà thôi."

(*Thủ chuyết tàng tuệ: thông minh nhưng tay chân vụng về, cũng có nghĩa tay vụng về giấu đi sự thông tuệ.)

"Thủ chuyết tàng tuệ ——" Diệp Thanh Thù cũng đọc theo một lần, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Linh, tại góc độ ba người Ninh vương không nhìn thấy, ánh mắt của nàng ý vị sâu xa.

Diệp Thanh Linh sắc mặt khẽ biến, im lặng không lên tiếng, Vũ Văn Tuyền nếu mà thủ chiết tàng tuệ, thì nàng chính là khoe khoang khoác lác?

"Thủ chuyết tàng tuệ ——" Diệp Thanh Thù lại đọc một lần, đảo mắt nhìn Ninh vương, phồng miệng lên, "A Thù không hiểu cái gì là thủ chuyết tàng tuệ, bất quá vị tỷ tỷ phía sau Vũ Văn tiểu thư kia luôn liên tục cười, tất nhiên là nghe hiểu rồi!"

Nàng lời này vừa ra, sắc mặt Tuyết Diên đại biến, phù phù quỳ xuống, "Điện hạ minh giám, nô tỳ không có!"

Diệp Thanh Thù mắt trừng lớn, "Vị tỷ tỷ này, ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi có thể nghe hiểu lời điện hạ nói, điện hạ tất nhiên là muốn ngợi khen rồi!"

Tuyết Diên lại vừa gấp vừa giận, "Nô tỳ chưa từng đắc tội qua Diệp Ngũ cô nương, Diệp Ngũ cô nương vì sao muốn hãm hại nô tỳ?"

Diệp Thanh Thù mắt mở to, "Hãm hại? A! Đúng rồi! Vừa rồi ta đích xác nói không rõ, lúc điện hạ nói chuyện ngươi thật sự không cười, chỉ có lúc Trưởng tỷ nói ngươi mới cười, tê, như vậy xem ra ngươi là có thể nghe hiểu lời Trưởng tỷ nói mà không phải nghe hiểu lời Điện hạ nói nha!"

Diệp Thanh Thù nói đến đây, chán nãn vỗ ót một cái, "Vị tỷ tỷ này, ngươi đừng sinh khí, ta nhất thời không nói rõ ràng, bất quá ngươi yên tâm, điện hạ không ngợi khen ngươi, Trưởng tỷ sẽ thưởng cho ngươi!"

Diệp Thanh Thù nói xong lắc lắc cánh tay Diệp Thanh Linh, "Trưởng tỷ, muội nói sai làm hại vị tỷ tỷ này hoảng sợ rồi, Trưởng tỷ liền thưởng nàng đồ tốt đi, thay A Thù bồi tội."

Tuyết Diên gấp hơn, "Diệp Ngũ cô nương ——."

Vũ Văn Tuyền nhíu mi, "Còn không mau nhận lỗi với Ngũ cô nương!"

Tuyết Diên cúi đầu, không dám nói nữa, Diệp Thanh Linh cười miễn cưỡng, lấy xuống cây trâm ngọc màu xanh ngọc trên búi tóc, Thược Dược tiếp nhận, đang muốn cất bước, Phương Thảo lại đưa tay đến trước mặt nàng, trước mặt nhiều người như vậy, Thược Dược đành phải đưa cây trâm giao đến trên tay Phương Thảo.

Phương Thảo lấy đi, liền đến bên người Tuyết Diên đỡ nàng đứng lên, tay phải hơi hơi giật giật, một chút ánh vàng nhập vào tay áo, trên mặt vẫn như cũ là một bộ chất phác, đem cây trâm nhét vào trong tay Tuyết Diên, lui trở về.

Tuyết Diên cúi đầu hành lễ cảm ơn, Vũ Văn Vĩ hoà giải nói, "Xưa nay nghe Diệp cô nương tài đánh đàn nổi tiếng kinh đô, lại đến nay vô duyên thưởng thức, thật sự là đáng tiếc lớn nhất từ trước đến nay."

Vũ Văn Tuyền mím môi cười nói, "Cái này lại là dễ dàng, muội hôm nay trùng hợp cũng mang theo cầm đến, ngày tốt cảnh đẹp, Diệp muội muội lại đánh đàn một khúc, dệt hoa trên gấm cũng bất quá như thế." (Dệt hoa thêm gầm ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn)

Diệp Thanh Thù đột nhiên biến sắc, vọt đứng lên, "Vũ Văn tiểu thư lời này là có ý gì? Vũ Văn tiểu thư rõ ràng cũng tinh thông tài đánh đàn, khi điện hạ nói đến lại cố ý ngậm miệng không nói, thật là kêu điện hạ khen ngươi là thủ chuyết tàng tuệ!"

"Giờ đây ngươi mang theo cầm, lại bảo Trưởng tỷ đánh đàn, Trưởng tỷ bất quá bởi vì yêu thích đánh đàn mà nhiều lời vài câu, khiến cho điện hạ hiểu lầm Trưởng tỷ là người nói suông nhiều lời, nếu lại là đánh đàn, còn không biết điện hạ sẽ hiểu lầm Trưởng tỷ thế nào nữa!

"Còn nữa, Vũ Văn công tử cùng Trưởng tỷ không nhận thức, Vũ Văn gia cùng Diệp gia ta không hề có giao tình, ngươi lại làm cho Trưởng tỷ vì Vũ Văn công tử đánh đàn, dụng tâm ở đâu?"

Vũ Văn Tuyền cũng thần sắc lạnh xuống, "Bất quá nhất thời quật khởi mà thôi, Diệp Ngũ cô nương tuổi còn nhỏ, tính tình đổ không nhỏ."

Diệp Thanh Thù cười lạnh, "Nhất thời quật khởi? Giờ đây bổn cô nương cũng nhất thời quật khởi, liền thỉnh Vũ Văn tiểu thư cùng với bổn cô nương cùng đi Diệp Phủ cho vài vị đường ca của ta đánh đàn một khúc như thế nào? Vài vị đường ca của ta cũng rất là hâm mộ tài đánh đàn của Vũ Văn tiểu thư đấy."

"Ngươi ——."

"A Thù, không được vô lễ!"

Diệp Thanh Thù xoay người kéo lấy tay áo Diệp Thanh Linh, "Trưởng tỷ, A Thù nói chẳng lẽ không có đạo lý?"

Vũ Văn Vĩ gặp Vũ Văn Tuyền tức giận đến hai gò má đỏ bừng, lại ngại mặt mũi không dám nói thêm, cả giận nói: "Diệp ngũ tiểu thư tuy tuổi nhỏ, có chút lời lại không phải có thể tùy tiện nói, kính xin Diệp đại tiểu thư quản tốt Diệp ngũ tiểu thư!"

"Ta tuổi nhỏ, có chút lời đều không có thể nói, Vũ Văn tiểu thư lớn tuổi ngược lại có thể nói?"

Diệp Thanh Thù khinh thường giễu cợt: "Vũ Văn công tử không cần khi dễ ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, càng mơ tưởng gạt tỷ muội ta không huynh trưởng hộ vệ ở bên cạnh!"

Vũ Văn Vĩ cho tới bây giờ còn chưa thấy qua tiểu thư thế gia răng nanh vuốt nhọn dám ngay mặt cùng nam tử cãi nhau, giận dữ liền thốt ra, "Diệp Chưởng Viện hiện nay đảm nhiệm chủ khảo khoa cử, là tọa sư của thiên hạ sĩ tử, không thể tưởng được nữ nhi lại dạy dỗ thế này, ta hôm nay xem như mở mang kiến thức!"

Hắn lời này vừa thốt ra, Diệp Thanh Thù cảm thấy mừng như điên, gặp Ninh vương há mồm muốn quát lớn, nhanh chóng mở miệng giành trước: "Phụ thân ta làm kim khoa chủ khảo, đó là hoàng thượng hạ ý chỉ, Định Quốc hầu phủ ngươi quyền thế ngập trời, đây là muốn nghi ngờ thánh chỉ của hoàng thượng sao?"

Vũ Văn Vĩ tức đứng lên, chỉ vào Diệp Thanh Thù, "Ta khi nào nói qua như vậy, ngươi ——."

Diệp Thanh Thù cười lạnh đánh gãy hắn, "Ngươi cái gì ngươi? Ngươi dám nói chẳng lẽ còn không dám thừa nhận? Ngươi không phải nói phụ thân ta ngay cả ta đều quản giáo không tốt, khẳng định quản giáo không tốt thiên hạ học sinh sao? Mấy ngày nữa kỳ thi mùa xuân liền sẽ yết bảng (công bố kết quả thi), ngươi có phải hay không là còn muốn nói, sĩ tử thi đậu khoa thi kỳ này đều không tính thừa nhận, bởi vì chủ khảo căn bản không đủ tư cách?"

Vũ Văn Vĩ bị nàng vài câu dụ vào trong, khẩn trương, "Ngươi mơ tưởng nói xấu ta! Ta lúc nào nói qua như vậy!"

Ninh vương trừng mắt nhìn hắn một cái, hướng Diệp thanh Thù liền ôm quyền, "Diệp Ngũ cô nương, việc này nguyên là biểu ca nói sai, kính xin Diệp Ngũ cô nương thứ lỗi."

Diệp Thanh Thù cười đắc ý, "Vẫn là Ninh vương điện hạ hiểu biết đạo lý, chỉ ta thứ lỗi vô dụng, chuyện này liên quan đến anh minh của Hoàng Thượng, thanh danh của phụ thân và ngay cả sĩ tử khoa cử lần này là không danh chính ngôn thuận a!"

Ninh vương trong mắt đen tối chợt lóe qua, trán Vũ Văn Vĩ lại nổi gân xanh lên, "Ngươi không cần nói chuyện giật gân!"

"Nói chuyện giật gân? Vũ Văn công tử, tuy nói ta không lớn tuổi bằng ngươi, nhưng này thế gian còn có cái từ kêu si trưởng, tuổi lớn rất nhiều có ích lợi gì?" (si trưởng: tuổi lớn cũng bằng thừa, -lời nói khiêm tốn: người lớn tuổi nói với người nhỏ tuổi hơn mình.)

"Giống ngươi, tuổi ngược lại lớn rất nhiều, nhưng trừ bỏ dám can đảm nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng, cũng chỉ biết cả ngày theo sau lưng muội muội, cho muội muội đánh yểm trợ, sợ người khác không biết muội muội ngươi cùng Ninh Vương điện hạ là thanh mai trúc mã, để cho người khác đều nghĩ đến muội muội ngươi là Ninh Vương Phi ván đã đóng thuyền.

Ta cũng khuyên ngươi một câu, trong mệnh không có chớ cưỡng cầu, chỉ bằng điệu bộ này của các ngươi, chính là Ninh Vương điện hạ bị các ngươi vu vạ (dính vào), muội muội ngươi cũng nhất định là làm trắc phi, ngươi sau này tiến vào Ninh Vương Phủ là muốn từ cửa hông mà vào!"

Nàng ta là đang châm chọc nàng không đủ đoan trang, chỉ có thể làm thiếp!

Vũ Văn Tuyền rũ mắt xuống, che giấu oán độc trong mắt, Vũ Văn Vĩ giận dữ, giơ tay hướng Diệp Thanh Thù đánh——

--

Lưỡi xán hoa sen: nguyên văn là "thiệt xán liên hoa", dùng để chỉ người có tài ăn nói.

Trong "Cao Tăng truyện" và "Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng" có ghi: sau khi Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh, Phật Đồ Trừng liền đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không lâu sau, từ trong bát nước nở ra một đóa sen xanh chiếu sáng chói lọi, người khác nhìn vào liền cảm thấy thích thú. Vì vậy, người đời sau dùng "thiệt xán liên hoa" để chỉ tài ăn nói tuyệt vời.

---

Chương 44: Lưỡi xán hoa sen (nhị)

Phương Thảo cước bộ khẽ dời, đem Diệp Thanh Thù đẩy ra hai bước, bàn tay kia của Vũ Văn Vĩ liền rắn chắc rơi xuống trên mặt Phương Thảo, nhất thời liền hồng thành một mảnh.

Thanh thúy tiếng bàn tay rơi xuống, Ninh vương hung hăng trừng mắt Vũ Văn Vĩ, đang muốn nói chuyện, Diệp Thanh Thù chăm chú nhìn Phương Thảo, đột nhiên oa một tiếng khóc lên, "Ngươi dám đánh ta! Ngươi dám đánh ta! Ta phải đi nói cho Mợ biết! Mợ, Mợ!"

Diệp Thanh Thù một bên khóc một bên chạy ra ngoài đình, Ninh vương mặt trầm xuống nhìn về phía Diệp Thanh Linh, "Diệp đại tiểu thư ——."

Diệp Thanh Linh theo bản năng kéo lại Diệp Thanh Thù, "A Thù, đừng náo nữa."

Diệp Thanh Thù liều mạng bắt đầu giãy dụa, "Ta không có hồ nháo, người khác đều muốn đánh ta, tỷ còn nói ta hồ nháo! Ta phải nói cho mợ! Mợ! Mợ!"

Diệp Thanh Thù rung trời khóc to lên, ba người Vũ Văn Vĩ hận không thể ngăn chặn miệng của nàng, Diệp Thanh Linh thấp giọng khuyên nhủ, "A Thù, đừng khóc, nhiều người như vậy nhìn đó, nhanh đừng khóc."

Ninh vương cũng miễn cưỡng cố nén giận, khuyên giải, Diệp Thanh Thù khóc càng mãnh liệt: "Mợ! Ta muốn mợ! Ô ô, Mợ mau tới cứu A Thù! A Thù sắp bị người Định Quốc hầu phủ đánh chết rồi! Ô ô..."

Diệp Thanh Thù tỷ muội chạm mặt Ninh vương, Thư thị sớm đã được tin, lại không để ở trong lòng, cũng lười cố ý đi một chuyến đến chào một đám tiểu oa nhi, chỉ phái người chú ý động tĩnh bên này, vừa cãi nhau liền có người nhanh chóng chạy tới báo tin.

Thư thị tuy không đem một Vương gia chưa trưởng thành để ở trong lòng, lại cũng không thám để tỷ muội Diệp Thanh Thù đắc tội Ninh vương, nhanh chóng chạy tới, ai ngờ chưa tới nơi liền nghe được Diệp Thanh Thù rung trời khóc hô Định Quốc hầu phủ nhân muốn đánh chết nàng.

Hỏa trong lòng liền bốc lên, mặc kệ người khác đánh giá Diệp Thanh Thù như thế nào, trong lòng nàng bản thân tự có cân đòn, mặc dù biết người Định Quốc hầu phủ không dám quang minh chính đại muốn đánh chết Diệp Thanh Thù, nhưng con bé khóc thành cái dạng này khẳng định có vấn đề!

Thư thị bước chân càng nhanh hơn, còn chưa tiến gần lương đình liền hô lên: "A Thù, A Thù, đây là thế nào?"

Diệp Thanh Thù một phen bỏ ra Diệp Thanh Linh, bay đến bổ nhàu vào trong lòng Thư thị, không một chút mơ hồ chỉ về hướng Vũ Văn Vĩ, "Mợ, chính là hắn, hắn vừa rồi giơ tay lên muốn tát A Thù, may mắn Phương Thảo đẩy con một phen, bàn tay kia liền đánh xuống mặt Phương Thảo, Mợ xem, trên mặt Phương Thảo dấu tay còn chưa mất đâu!"

Thư thị ánh mắt nhìn đến trên mặt Phương Thảo, lửa giận trong mắt càng lớn, cười nói, "Vũ Văn công tử uy phong thật lớn a!"

Trên mặt Phương Thảo đến bây giờ vẫn còn hồng, có thể tưởng tượng được lực đạo bàn tay kia của Vũ Văn Vĩ là mạnh thế nào, nếu mà dừng ở trên mặt Diệp Thanh Thù, đả thương, thậm chí là đánh đến điếc cũng có khả năng!

Mặt của nữ nhi gia là thể diện, cứ như vậy bị một nam nhân đánh một bạt tai, nàng về sao còn thế nào lập gia đình?

Ninh vương khom người liền ôm quyền, "Phu nhân bớt giận, việc này đều là hiểu lầm ——."

"Hiểu lầm? Nữ nhi Chi Quốc Công phủ ta thiếu chút nữa bị người đánh một bạt tai trên mặt cũng có thể nói là hiểu lầm sao? Điện hạ hướng về biểu ca của bản thân, ta không có lời gì để nói, Chi Quốc Công phủ thấp cổ bé họng, không tránh khỏi chỉ có thể thỉnh Hoàng hậu nương nương làm chủ mà thôi."

"Phu nhân, chuyện gì cũng từ từ, làm gì ầm ĩ đến mẫu hậu nơi đó?"

Ninh vương vừa nói, ánh mắt liền không thành thật đến trên mặt Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh mắt lộ ra do dự, Thư thị cũng đã ôm Diệp Thanh Thù xoay người đi ra ngoài, Ninh vương mang đến thị vệ giơ kiếm ngăn lại, Thư thị giận dữ, "Các ngươi dám cản ta?"

Ninh vương cười theo, "Phu nhân, bản vương không phải ý đó, Diệp Ngũ cô nương bị ủy khuất, bản vương đương nhiên sẽ thay Ngũ cô nương đòi lại công đạo, mẫu hậu thân mình luôn không tốt, liền đừng làm phiền lão nhân gia nàng."

Thư thị cười lạnh, "Bổn phu nhân đứng hàng nhị phẩm, ngược lại là chưa bao giờ biết tiến cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương ngược lại là muốn được sự đồng ý của Ninh vương điện hạ!"

"Điện hạ không phải ý tứ này ——."

"Bổn phu nhân cùng Ninh vương nói chuyện khi nào đến phiên ngươi xen mồm!" Thư thị nói quan sát Vũ Văn Tuyền một phen, "Vũ Văn cô nương vẫn kiên nhẫn chút, chờ làm Ninh Vương Phi ngày đó lại đến duy trì Ninh vương không muộn!"

Chậm một bước Diệp Thanh Linh theo bản năng lui về phía sau hai bước, nếu vừa rồi nàng mở miệng trước Vũ Văn Tuyền thì...

Diệp Thanh Thù khinh thường hừ lạnh, "Nàng mới làm không được Ninh Vương Phi! Con đều nghe nói, Quý phi nương nương nhìn trúng cháu gái của Hồ Các Lão, nàng nhiều nhất chính là cái Trắc phi!"

Lời này vừa ra, mấy người tâm tư khác nhau, Vũ Văn Vĩ vội la lên, "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

"Vũ Văn công tử ăn nói cẩn thận!" Thư thị hướng Ninh vương lạnh lùng cười, "Điện hạ, kính xin điện hạ cho đi, nếu mà ầm ĩ khó coi, chỉ sợ ngay cả điện hạ, Hoàng hậu nương nương cũng là muốn hỏi tới."

Ninh vương quan sát liếc mắt nhìn Diệp Thanh Thù, ôm quyền, "Vốn là bản vương mạo muội, phu nhân, thỉnh."

Thư thị ôm Diệp Thanh Thù liền đi, Diệp Thanh Linh đuổi theo sát phía sau, thẳng đến mấy người đi xa, Ninh vương vẫn như cũ đứng ở tại chỗ nhìn các nàng đi xa không nhúc nhích, Vũ Văn Vĩ nhịn không được mở miệng kêu một tiếng điện hạ.

Ninh vương lạnh lùng nhìn trừng hắn một cái, "Hoàng hậu chắc chắn triệu kiến ta cùng ngươi tiến cung, trừ việc nghi ngờ thánh chỉ của Phụ hoàng, những thứ khác đều phải thừa nhận."

"Nhưng, rõ ràng là nha đầu kia ——."

"Câm miệng! Ngu xuẩn!"

Vũ Văn Vĩ mặt đỏ bừng, Vũ Văn Tuyền sợ hãi mở miệng, "Biểu ca, đừng nóng giận, Nhị ca cũng là nhất thời nóng lòng mà thôi."

Ninh vương ánh mắt như điện nhìn chằm chằm nàng, Vũ Văn Tuyền cả kinh, vội vàng cúi đầu đi.

Ninh vương cười lạnh, "Những tâm tư kia của muội thu lại cho Bổn vương, làm hỏng chuyện của Bổn vương, muội chết cũng không đủ!"

Vũ Văn Tuyền nắm thật chặt chiếc khăn trong tay, một giọt nước mắt từ theo hốc mắt trượt xuống, lại quật cường không nói một tiếng, nếu là ngày thường, Ninh vương tất nhiên mềm lòng.

Chỉ là lúc này nghĩ đến lập tức muốn đối mặt hoàng hậu chỉ trích, nói không chừng mẫu phi cũng sẽ bị phạt, nhìn liền càng thêm phiền chán, ngón tay chỉ về Tuyết Diên, "Nha đầu này, thu thập đi."

Nói xong cũng không cùng hai người nói lời nào, xoay người rời đi, Vũ Văn Tuyền tức giận cả người không tự chủ khẽ run, Vũ Văn Vĩ khó chịu, "Các nàng còn muốn đi tới chỗ Hoàng hậu nương nương cáo trạng! Đến lúc đó ta đem những chuyện xấu của Diệp Thanh Linh toàn bộ nói ra, nhìn các nàng còn đắc ý thế nào nữa!"

"Nghe điện hạ an bài."

"Nhưng ——."

"Bây giờ còn chưa tới lúc, nghe điện hạ an bài sẽ không sai."

Bây giờ thời cơ còn chưa tới, đợi lúc đến, nàng nhất định để cho Diệp Thanh Linh, còn có xấu quỷ kia nữa cả đời đều xoay người không được. (phải trả giá.)

Vũ Văn Vĩ biết muội muội này của mình luôn luôn thông minh, chỉ phải căm giận từ bỏ.

Tuyết Diên nhìn Vũ Văn Tuyền, lại nhìn Vũ Văn Vĩ, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, quỳ xuống, "Cô nương, cô nương tha mạng a! Nô tỳ cũng là bất bình vì cô nương——."

Vũ Văn Tuyền oán hận một cước đem nàng đạp ngã xuống đất, "Ngươi còn dám nói! Người tới, mang xuống!"

...

...

Bên kia, Thư thị rất nhanh liền an bày xong, mang theo Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Thù hai người xuống núi, phái người trở về báo tin, lại phái người đi cửa trường thi chờ Diệp Thủ Nghĩa đi ra.

Kỳ thi vài ngày trước liền kết thúc, mấy ngày nay Diệp Thủ Nghĩa đều lưu lại trường thi chủ trì đánh giá chấm bài thi, đến gần đêm mới kết thúc.

Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, Thư thị liền lạnh giọng hỏi, "Linh tỷ nhi, vừa mới rồi nếu không phải có Phương Thảo, A Thù liền bị người tát, lúc ta đi đến liền nghe con đang khuyên A Thù nhân nhượng?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top