Chương 33-34

Chương 33: Khả nghi.

Phương Thảo chất phác nói, "Ở Chi Quốc công phủ chỉ có nhị gia sẽ chạy mà thôi."

Diệp Thanh Thù không nói gì, thật sự là như thế, chuyện nàng làm người gỗ này, Chi Kỳ Ý đã sớm biết, liền bảo Phương Thảo mời hắn đi qua.

Chi Kỳ Ý vừa thấy nàng dùng chủy thủ đùa nghịch người gỗ, nhất thời hăng hái, cũng la hét muốn luyện, hắn cao hơn Diệp Thanh Thù, động tác cũng linh hoạt hơn, trải qua Phương Thảo làm mẫu một lần, tuy nhảy cao không bằng Phương Thảo, lại cũng làm tựa khuông tựa dạng.

Diệp Thanh Thù hâm mộ nhìn hắn, Chi Kỳ Ý càng hăng hái, một bên cười nhạo Diệp Thanh Thù ngốc, một bên luyện càng thêm hăng say.

Hai người trốn ở trong phòng giằng co một buổi chiều, lúc ăn cơm chiều, cánh tay đau không nói, còn mơ hồ phát run, cầm đũa đều không vững.

Thư thị hỏi vài câu, Chi Kỳ Ý liều chết không nói, Diệp Thanh Thù không nói một tiếng, vài trưởng bối chỉ coi như hai đứa nhóc này lại đang chơi cái gì đó mới mẻ mà thôi, không có để ở trong lòng, ngược lại là Chi Kỳ Hoa nhìn hai người nhiều hơn vài lần.

Ăn xong cơm tối, Diệp Thanh Thù theo Diệp Thanh Linh đi Mẫu Đan Uyển học đàn, Chi Kỳ Ý vài lần dùng ánh mắt ý bảo nàng buổi tối tiếp tục luyện, đều bị Diệp Thanh Thù không nhìn, tức giận lại bắt đầu kêu Diệp A Sửu.

Diệp Thanh Thù không để ý tới hắn, đi theo Diệp Thanh Linh đi Mẫu Đan Uyển, vào thư phòng, Diệp Thanh Thù mở miệng hỏi, "Trưởng tỷ, như thế nào không thấy Thược Dược?"

Diệp Thanh Linh ra vào, Thược Dược nhất định ở một bên hầu hạ, giống như Phương Thảo với nàng, hôm nay lại vẫn là Bách Hợp đi theo, nàng vốn tưởng rằng là Diệp Thanh Linh phái Thược Dược tại Mẫu Đan Uyển thu dọn đồ đạc, không nghĩ vào Mẫu Đan Uyển lại cũng không thấy Thược Dược.

"Thược Dược không thoải mái, ta làm cho nàng hai ngày nữa khá hơn một chút lại đến hầu hạ."

Diệp Thanh Thù mắt giật giật, cứ theo lẽ thường theo Diệp Thanh Linh học một canh giờ, vừa ra Mẫu Đan Uyển liền đối với Đỗ Quyên nói, "Phái người trở về phủ một chuyến, bảo Phương Viên nhìn chằm chằm Thược Dược, lại nhường Phương Nguyệt chú ý động tĩnh Thược Dược Đại Viện."

Nàng lần này tới Chi Quốc Công phủ chỉ dẫn theo Đỗ Quyên cùng Phương Thảo, Phương Phỉ, Phương Viên là lưu lại ở Diệp Phủ.

Đỗ Quyên vâng một tiếng, sáng sớm hôm sau liền phái một tiểu nha đầu đi Diệp Phủ báo tin.

Hôm đó cũng không có động tĩnh, buổi chiều ngày thứ hai, cửa phòng liền tới hồi đáp nói Diệp Phủ có một tiểu nha đầu đến cho Diệp Thanh Thù đưa trang sức thường mang, người đến lại là Phương Nguyệt.

Diệp Thanh Thù bỏ lại Chi Kỳ Ý, phân phó Phương Nguyệt đi đến dưới mái hiên, chính mình mang theo Phương Thảo vội vàng đi .

Phương Nguyệt cũng gần mười tuổi, mặt tròn tròn, ánh mắt không lớn, cười rộ lên cong cong thập phần có thần, thực làm cho người đối diện vừa nhìn đã thích.

Phương Nguyệt thấy Diệp Thanh Thù liền quỳ xuống, "Phương Nguyệt thỉnh an cô nương."

"Đứng lên rồi nói."

Phương Nguyệt cảm tạ qua, đứng lên, ngồi lên ghế nhỏ Phương Thảo bưng đến, giòn tiếng nói, "Bẩm Cô nương, Phương Viên tỷ tỷ phái nô tỳ đến cùng cô nương nói, Thược Dược tỷ tỷ buổi trưa hôm nay nói là thèm ăn nhờ người đi mua đường hạt dẻ, đi cửa hông, quả thực có bà mụ đưa cho Thược Dược tỷ tỷ một cái hộp, Thược Dược tỷ tỷ cho bà ấy một ít bạc vụn."

"Chỉ là bà mụ kia lại không phải bà mụ Diệp Phủ chúng ta, nô tỳ cũng không biết, liền đi hỏi thủ vệ, thủ vệ kia nói bà mụ đó là bà dì của Thược Dược tỷ tỷ, thường cho Thược Dược tỷ tỷ đưa chút đồ ăn, bọn họ cách thật xa đều có thể ngửi được mùi hạt dẻ từ trong hộp."

"Nô tỳ lại cẩn thận hỏi bà dì của Thược Dược tỷ tỷ là từ lúc nào bắt đầu cho Thược Dược tỷ tỷ đưa đồ ăn, thời gian bao lâu đưa một lần, chỉ là bọn họ cũng nhớ không quá rõ ràng, chỉ nói ước chừng từ năm ngoái không lâu."

"Lần đầu tiên tới thì bọn họ còn ngầm nói qua Thược Dược tỷ tỷ có một bà dì tốt, trời lạnh như vậy còn đưa đồ ăn đến cho nàng, sau này liền thường có thể trông thấy, chỉ là thời gian bất định, có đôi khi là dăm ba ngày tới một lần, có đôi khi là mười ngày nửa tháng."

Năm ngoái không lâu?

Diệp Thanh Thù nghĩ nghĩ, nhưng mà thời gian quá mức xa xăm, nàng khi còn nhỏ lại là mọi chuyện đều không để ý, nơi nào có thể nghĩ đến năm trước có gì không tầm thường?

"Hộp kia là hình dạng gì?"

Phương Nguyệt khoa tay múa chân một chút, "Ước chừng dày rộng cỡ một bàn tay như vậy, là một hộp gỗ bình thường, ở trên đường một văn tiền liền có thể mua được một cái, nô tỳ còn nhìn được trong hộp là dùng giấy màu nâu bao đường, Phương Viên tỷ tỷ làm bộ như lơ đãng đụng tới Thược Dược tỷ tỷ, Thược Dược tỷ tỷ còn mở hộp ra lấy một khối đường hạt dẻ cho Phương Viên tỷ tỷ ăn."

Diệp Thanh Thù suy nghĩ một hồi, mở miệng nói, "Trở về cẩn thận hỏi thăm người trong nhà Thược Dược, bình thường cùng người nào tiếp xúc tương đối nhiều, có tình huống dị thường gì không, đặc biệt bà dì kia, lại tìm đến bà mụ cùng người đánh xe hầu hạ đại cô nương đi ra ngoài, hỏi thăm rõ ràng đại cô nương đã đến địa phương nào gặp qua người nào, đặc biệt năm trước hoặc là đầu năm nay."

Phương Nguyệt đáp lời liền cáo lui, Diệp Thanh Thù lại gọi Đỗ Quyên tới, hỏi Mẫu Đan Uyển động tĩnh, lại là không có gì dị thường.

Biến cố năm đó, liền xem như Thái Tử gây nên, cũng tất nhiên là vì bên người Diệp Thanh Linh có chỗ trống để chui, nhưng Đông cung Thưởng Hoa Yến sắp tới, nàng lại vẫn là không có phát hiện bất cứ manh mối nào!

Diệp Thanh Thù càng nghĩ càng đau đầu, đơn giản lại tiếp tục cùng Chi Kỳ Ý cùng nhau luyện người gỗ.

Thời gian bữa tối, Diệp Phủ liền truyền đến tin tức, lúc Thược Dược tám tuổi chạy nạn đến kinh thành, thân nhân phần lớn lẩn trốn trên đường đều tử vong, chỉ còn lại một bà dì sống nương tựa lẫn nhau.

Đến kinh thành sau, bà dì của nàng vì bảo trụ mạng của nàng, liền đem nàng bán cho nha bà, nha bà lại đem nàng bán đến Diệp Phủ.

Thược Dược cùng bà dì cảm tình rất tốt, làm đến đại nha hoàn của Diệp Thanh Linh sau liền cho bà dì của nàng nghỉ làm, thuê một tiểu viện để cho dì bà của nàng dưỡng lão.

Về phần Diệp Thanh Linh, bởi vì Bàng thị quy củ khắc nghiệt, rất ít đi ra ngoài, cùng đi theo xe ngựa Đổ bà mụ nhớ rất rõ ràng, nàng năm trước chỉ hầu hạ Diệp Thanh Linh ra cửa bốn lần, một lần là đi Đông cung Thưởng Hoa Yến, một lần là đi Chi Quốc công phủ, một lần là đi cùng Diệp Thanh Linh đến quý phủ của tiểu thư Binh Bộ Thị Lang, còn có một lần là đi ra ngoài thành đến Tê Hà tự dâng hương.

Phương Nguyệt nói đến đây, ngẫm lại nói, "Cô nương, đại cô nương luôn luôn rất ít đi ra ngoài, bà mụ nhớ rất rõ, chỉ là nô tỳ nhớ rõ các cô nương hàng năm tiết nguyên tiêu đều là muốn cùng Lão thái thái nhìn hoa đăng, bà mụ lại không cần đi theo."

Diệp Thanh Linh gật đầu, tinh tế suy nghĩ một hồi, phân phó nói, "Hôm nay tối rồi, sáng mai ngươi đi tìm bà dì của Thược Dược, xem xem bà ta cùng bà mụ đưa đồ ăn có phải cùng một người hay không."

Phương Nguyệt xác nhận, Diệp Thanh Linh phân phó Đỗ Quyên khen thưởng, phái nàng đi .

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Thù liền thu đến tin tức nói Thược Dược vào Chi Quốc Công phủ, Diệp Thanh Thù đang ở trong sân tản bộ, Phương Thảo nói nhiều đi một chút, thân thể sẽ cường kiện một ít, khí lực cũng sẽ biến lớn.

Nàng mấy ngày nay vừa có lúc nhàn rỗi liền tại trong viện đi tới đi lui, nghe động tác liền dừng lại, trầm giọng nói: "Đỗ Quyên, đi tìm một người đắc lực, nghĩ biện pháp tra xét Thược Dược mang vào gì đó, Phương Phỉ, hầu hạ ta chải đầu thay quần áo."

Đỗ Quyên lĩnh mệnh mà đi, ước chừng hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau trở về bẩm, "Cô nương, Thược Dược chỉ xách một bao y phục, nô tỳ tìm người đụng phải nàng một chút, trong túi kia chỉ có mấy bộ xiêm y thường dùng, không có gì dị thường, bà mụ đụng nàng còn nhân cơ hội này ở trên người nàng sờ soạng mấy cái, cũng không có dị thường gì."

Không có dị thường? Một nha hoàn "Không thoải mái" sau khi thấy bà dì của mình ngày thứ hai liền vội vàng đến Chi Quốc Công phủ, thân mình chính là dị thường!

"Chúng ta đi Mẫu Đơn Uyển."

--

Chương 34: Lễ vật của biểu ca.

Diệp Thanh Thù thời gian chọn thực chuẩn, vừa vặn đuổi tại Thược Dược đi gặp Diệp Thanh Linh, vẫn còn chưa kịp một lần nữa chải đầu thay quần áo thường.

Diệp Thanh Linh thấy Diệp Thanh Thù rất là kinh ngạc, "A Thù sao lúc này lại đến?"

"Muội nghe được Đỗ Quyên nói là có bà mụ đụng phải Thược Dược, sợ trưởng tỷ không vui, liền đến xem."

Thược Dược hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa tiêu, "Đúng vậy, Ngũ cô nương, bà mụ kia nhất định là cố ý, đường rộng như vậy thế nào cũng lại đụng đến nô tỳ! Nhất định là ghi hận lần trước cô nương đến Quốc công phủ thì nô tỳ kêu nàng muốn một chén canh trứng gà, lại quên chuyện cho tiền thưởng!"

Nguyên lai còn có một chuyện như vậy, Diệp Thanh Thù không khỏi đối với năng lực làm việc của Đỗ Quyên lý giải lại tiến thêm một bước.

Diệp Thanh Linh giận Thược Dược liếc mắt nhìn, "Đây là đang ở phủ ngoại tổ mẫu, ngươi thiếu sinh chút chuyện, chuyện này đừng nhắc lại nữa."

Diệp Thanh Thù nhìn Thược Dược liếc mắt nhìn, "Trưởng tỷ, chỉ sợ bà mụ kia thật là cố ý, Đỗ Quyên xa xa nhìn thấy bà ấy đụng phải Thược Dược, sau lại thấy nàng lén lút, liền tiến lên ép hỏi, thế mới biết nàng lại lấy Thược Dược gì đó ——."

Diệp Thanh Thù nói một bên chăm chú nhìn thần sắc của Diệp Thanh Linh cùng Thược Dược, lại thấy Diệp Thanh Linh thần sắc thản nhiên, Thược Dược lại đột nhiên biến sắc, tay không tự giác hướng trên đầu sờ soạng, vẫn còn chưa đụng tới búi tóc liền lại rủ xuống, có chút kích động nói, "Nàng lấy của nô tỳ thứ gì?"

Diệp Thanh Thù bất động thanh sắc, "Đỗ Quyên, cho Thược Dược xem xem có phải của nàng hay không."

Đỗ Quyên liền từ trong tay áo lấy ra một hà bao hình hồ lô màu hồng, Thược Dược nhìn thoáng qua, lắc đầu, "Không phải của nô tỳ." Trên mặt thần sắc kích động đã rút đi.

Diệp Thanh Thù nhíu mày, "Không phải của ngươi? Kia bà mụ vì sao nói là của ngươi?"

Đỗ Quyên lên tiếng nói, "Chỉ sợ trong đó có mờ ám khác, việc này nô tỳ sau đó sẽ bẩm báo thế tử phu nhân."

Diệp Thanh Thù gật đầu, đổi đề tài khác, "Vừa lúc muội đem khúc nhạc luyện tối qua luyện cho Trưởng tỷ nghe một chút, Trưởng tỷ hiện tại có đi không?"

Diệp Thanh Linh cười kéo lại cánh tay của nàng, "A Thù muốn đàn, Trưởng tỷ không rảnh cũng phải rảnh mà đi a."

Diệp Thanh Thù tại Diệp Thanh Linh nơi đó hao phí chừng nửa canh giờ mới cáo từ, Diệp Thanh Linh luôn luôn không biểu hiện ra chổ nào dị thường, mới ra khỏi Mẫu Đan Uyển, Đỗ Quyên liền thấp giọng nói, "Cô nương, trên búi tóc của Thược Dược ban đầu cắm một cây trâm bạc khảm hồng ngọc tua rua."

Đỗ Quyên vừa nói, Diệp Thanh Linh liền cũng nghĩ tới, cây trâm kia tuy nói không quá mắc quá nặng, nhưng không phải một nha hoàn có thể có, vừa thấy liền cũng biết là Diệp Thanh Linh thưởng, đây cũng là thể diện của đại nha hoàn bên người, Thược Dược cơ hồ mỗi ngày đều mang.

Mà hôm nay, bất quá chỉ một lát công phu, cây trâm kia của Thược Dược cũng không thấy, mà theo bản năng Thược Dược lại tự tay chạm đến trên đầu, tất nhiên là cũng muốn đi sờ cây trâm kia.

Thược Dược lúc sau lại nhanh chóng trấn định lại, chắc là phản ứng kịp, kia cây trâm không có khả năng sẽ bị bà mụ kia vụng trộm lấy đi.

Nàng đầu tiên là có động tác như vậy, sau lại khẳng định cây trâm không có rơi mất, vậy cũng chỉ có một cái khả năng, nàng đã đem cây trâm kia lấy xuống, chẳng qua nhất thời không phản ứng kịp, cho rằng cây trâm còn ở trên đầu.

Mà Thược Dược từ Diệp Phủ đi đến Chi Quốc Công phủ tất nhiên muốn trước đi bái kiến Diệp Thanh Linh, các nàng đuổi tại thời điểm Thược Dược vừa gặp Diệp Thanh Linh, cây trâm kia lấy xuống sau, đi nơi nào, tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Diệp Thanh Thù đối với cây trâm bạc kia còn có ấn tượng, hình thức không thể nói là có gì quá khác biệt, một cây trâm như vậy sẽ có huyền cơ gì?

Chẳng lẽ ——

...

...

Bên này Diệp Thanh Thù cẩn thận suy tư tiền căn hậu quả, Mẫu Đan Uyển bên trong, Diệp Thanh Linh lại ngồi ở trước bàn trang điểm mà ngẩn người, Thược Dược lo sợ nhìn một lúc lâu, nhịn không được mở miệng nói, "Cô nương, không nhìn thư sao?"

Diệp Thanh Linh sau một lúc lâu không có động tĩnh, liền tại Thược Dược nhịn không được lại muốn mở miệng thì Diệp Thanh Linh đột nhiên nói, "A Thù tất nhiên phát giác dị thường."

Thược Dược theo bản năng phản bác, "Không có khả năng ——."

"Như thế nào không có khả năng? Không thì vì sao nàng sẽ vì một cái hà bao tự mình đi một chuyến?"

Thược Dược cả kinh, "Làm sao có khả năng?"

Diệp Thanh Linh than một tiếng, "Phụ thân luôn thích khen A Thù thông minh, ta ở bên cạnh nghe cũng cao hứng, trên đời này trừ phụ thân cùng mẫu thân, chỉ có A Thù cùng ta thân nhất."

Thược Dược nhanh chóng gật đầu, "Ngũ cô nương cùng cô nương là tỷ muội ruột thịt, luôn là sẽ hướng về cô nương!"

"Nhưng hiện tại, A Thù đem thông minh của muội ấy dùng đến trên người ta ——."

Tuy rằng khả năng muội ấy chẳng qua là cảm thấy Thược Dược có cái gì đó không đúng, không có khả năng phát hiện chuyện mình đang làm.

Thược Dược suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên như thế nào.

Diệp Thanh Linh khoát tay, "Ngươi đi xuống trước đi." Nói xong nàng mở ngăn kéo trên bàn trang điểm ra, bên trong đó, một cây trâm bạc khảm hồng ngọc tua rua, đang im lặng nằm đó.

Nàng vươn ra bàn tay trắng nõn như ngọc đem cây trâm kia cầm lên, tay phải cầm lấy viên hồng ngọc đính trên đầu nhẹ nhàng xoay tròn lấy xuống, bên trong liền lộ ra một trang giấy trắng...

...

...

Có thể giấu ở trong cây trâm, tất nhiên là vật cực nhỏ, có khả năng nhất liền là thuốc bột hoặc trang giấy, lấy Diệp Thanh Linh tình huống trước mắt đến xem, hơn phân nửa không có khả năng sẽ là thuốc bột.

Vậy chính là thư tín, dùng phương thức bí ẩn phức tạp như vậy cùng nàng thư từ qua lại, hơn phân nửa là nam nhân, mà khuê các thiếu nữ cùng ngoại nam thư từ qua lại, hơn nửa là tư - tình.

Diệp Thanh Thù đời trước đối với Diệp Thanh Linh từ trước đến nay không quan tâm, thậm chí có thể nói là e sợ tránh né không kịp, căn bản không biết nàng là cùng ai thư từ qua lại.

Nhưng Thái Tử niên kỉ so với Diệp Thủ Nghĩa còn lớn hơn, nghe nói có hơi chút béo phì, lại nổi danh háo –sắc. Diệp Thanh Linh lại như thế nào cũng không có khả năng sẽ cùng Thái Tử tư tướng trao nhận.

Kia sẽ là loại người nào?

Đông cung Thưởng Hoa Yến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cùng Diệp Thanh Linh hành vi như vậy lại có quan hệ hay không?

Diệp Thanh Thù chỉ thấy trước mắt sương mù càng ngày càng dày đặc, làm cho nàng căn bản tìm không ra tia đầu mối nào, càng thấy không rõ con đường phía trước ở đâu.

Nàng đột nhiên liền nghĩ đến Diệp Thanh Trình, lúc trước nàng kính nhờ hắn đi tra chuyện năm đó, hắn một ngoại nhân, sự tình lại qua lâu như vậy, hắn là thế nào tra ra chân tướng ?

Trong đó lại tốn bao nhiêu tâm huyết?

Diệp Thanh Thù nghĩ tâm tình càng đè nén hơn, bây giờ Diệp Thanh Trình hẳn là đang tại Toánh Xuyên chịu đựng đệ tử Diệp thị đánh chửi, tiên sinh nhục nhã, chỉ vì vụng trộm đứng ở bên ngoài phòng học Diệp Thị Tộc học chỉ vì nghe hai ba câu giảng bài mà thôi.

Đời trước lúc này, nàng rất nhanh liền sẽ theo phụ thân đi Toánh Xuyên, tại đó ở liền chín năm, thẳng đến mười tám tuổi gả đi Giang Tả, đời này, nàng lúc nào mới có thể gặp lại hắn đây?

Hắn còn có thể hay không lại trở thành tự huynh của chính mình?

Hắn luôn luôn đều là cực thông minh, nếu lúc này có hắn ở đây, tất nhiên có thể rất nhanh liền tra ra chân tướng của sự tình, không cần như nàng lần mò lâu như thế, lại vẫn tại chỗ bồi hồi...

....

"Cô nương, đại biểu thiếu gia đang đi về hướng bên này."

Diệp Thanh Thù trừng mắt nhìn, chớp mắt lại như bình thường, đứng dậy nghênh đón, "Biểu ca."

Chi Kỳ Hoa thanh âm ôn hòa cười nói, "Sao ngồi ở đây ngẩn người?"

Diệp Thanh Thù cười cười, không có nói tiếp, Chi Kỳ Hoa cũng không truy vấn, "Phía trước có cái lương đình, đi qua ngồi một chút đi?"

Diệp Thanh Thù vẫy lui Thạch Nghiễn, tự mình đẩy Chi Kỳ Hoa vào lương đình, hai người ngồi đối diện nhau, Chi Kỳ Hoa liếc nhìn Thạch Nghiễm, Thạch Nghiễm liền mang lên một hộp gỗ khoắc hoa hải đường mạ vàng, đem đến trước mặt Diệp Thanh Thù.

Diệp Thanh Thù kinh ngạc tiếp nhận, Chi Kỳ Hoa mở miệng, "Các ngươi đều đi xuống đi."

Phương Thảo cùng Đỗ Quyên nhìn về phía Diệp Thanh Thù, gặp Diệp Thanh Thù gật đầu, mới cùng Thạch Nghiễm, Thạch Bi cùng nhau lùi ra xa.

Diệp Thanh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chi Kỳ Hoa, mở hộp ra, bên trong lại là một bộ trang sức bằng vàng khảm ngọc hồng bảo, ngọc hồng bảo kia lóng lánh trong suốt, sắc màu cực vừa vặn, vừa thấy chính là vật vô giá, chỉ là, Chi Kỳ Hoa như thế nào đột nhiên đưa một bộ trang sức như vậy cho nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top