Chương 21-22
Chương 21: Thỉnh an, chỉ là vì phương tiện khiêu khích.
Rốt cuộc, ngày mười lăm tháng này liền đến.
Diệp Thanh Thù dậy thật sớm, tự mình chọn bộ áo, váy dài thêu văn cẩm khổng tước liên hoa màu đỏ.
Vẫn như trước búi tóc kiểu đơn la kế*, trên búi tóc cài một sợi dây vàng chính giữa khảm một đóa hoa mẫu đơn lớn bằng hồng ngọc, đồng dạng bông tai, trên cổ đều là trang sức bằng hoa, rủ xuống trước ngực là một viên mỹ ngọc phù dung màu hồng nhạt.
Trên cổ tay cũng đeo một đôi vòng tay bằng vàng khảm ngọc phù dung, cánh tay hơi hơi động liền phát ra tiếng đinh đông, dưới chân giày thêu một đóa hoa mẫu đơn, nhị hoa mẫu đơn thêu ngay mũi chân, được đính một viên đông châu lớn chừng đầu ngón tay cái.
Diệp Thanh Thù nhìn cả người từ trên xuống đều tản ra hơi thở 'Ta rất có tiền, ta thực tục diễm...', hài lòng nở nụ cười, đang muốn phân phó Phương Thảo cùng đi, liền thấy Phương Viên chạy vào nói Trưởng tỷ đến.
Diệp Thanh Linh mặc thành thục áo hồng váy trắng, tóc đen như mây búi tóc theo kiểu song bình kế, trên hai búi tóc đều cắm một bộ trang sức bằng hoa nhỏ yêu kiều xinh xắn, đơn giản gần như mộc mạc.
Diệp Thanh Thù có chút tiếc nuối nhìn tỷ ấy một cái, Trưởng tỷ xinh đẹp đoan trang, nếu thay đổi ăn mặc một thân giống như nàng, tất nhiên là kinh diễm khiến cho người khác không mở mắt nổi.
Diệp Thanh Linh thấy Diệp Thanh Thù trang điểm, nhíu chặt mi, "A Thù, hôm nay đi cho tổ mẫu thỉnh an, cũng không thể lại như ngày thường hồ nháo, nhanh đi đổi xiêm y."
Diệp Thanh Thù dự đoán được Diệp Thanh Linh tất nhiên sẽ ngăn cản chính mình, thản nhiên mở miệng nói, "Không muốn, muội thích mặc như vậy."
"A Thù, nghe lời."
Diệp Thanh Thù nhấc chân liền đi, Diệp Thanh Linh nóng nảy, cầm lấy cổ tay nàng, "A Thù, tổ mẫu thấy muội ăn mặc trang điểm như vậy, tất nhiên không thích."
Diệp Thanh Thù thật sâu nhìn tỷ ấy, "Chẳng lẽ muội mặc giống Trưởng tỷ như vậy, tổ mẫu liền sẽ thích muội?"
Diệp Thanh Linh im lặng, Diệp Thanh Thù tránh ra tay nàng, "Thế gian nữ tử vốn trói buộc rất nhiều, nếu ngay cả ở nhà ăn mặc quần áo chải tóc đều không thể tùy tâm sở dục, còn có gì thú vị nữa? Chẳng lẽ Trưởng tỷ liền không nghĩ thay bộ váy bách điệp xuyên hoa thập nhị phúc tương thủy mình yêu thích nhất sao?"
Diệp Thanh Linh cắn cắn môi, kiên quyết nói, "Vậy muội chờ tỷ một chút, tỷ trở về thay quần áo thường."
Diệp Thanh Thù trong lòng ấm áp, "Không cần, bây giờ đi về thay quần áo thường khẳng định đã muộn, mặc xiêm y gì tùy muội thích, mỗi tháng chỉ mồng một mười lăm, cho tổ mẫu thỉnh an, nếu vẫn là đến muộn, chính là bất hiếu."
Diệp Thanh Linh hai tay nắm lại, sau một lúc lâu buồn bã thở dài, "A Thù, tỷ không bằng muội ——."
Diệp Thanh Thù không có nói tiếp, "Đi thôi, đừng để muộn."
...
...
Vì Bàng thị quy củ nghiêm khắc, không có tình huống đặc biệt, Diệp Phủ các cô nương là không cho ngồi cáng tre, tỷ muội hai người liền theo hành lang một đường đi tới Dưỡng Đức Cư.
Đi trên đoạn đường này, sáng sớm khí lạnh ngược lại lui không ít, Diệp Thanh Linh trán đều thấy mồ hôi, hai người ở bên ngoài Dưỡng Đức Cư ngừng một hồi, mới vào Dưỡng Đức Cư.
Tỷ muội hai người vừa vào cửa liền thu đến vô số ánh mắt kinh ngạc của các nha hoàn bà mụ, trong chính sảnh Diệp Thanh Anh đã sớm tới luôn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, xa xa thấy liền kéo áo Diệp Thanh Ngọc, hưng phấn thấp giọng nói: "Đại tỷ tỷ cùng Ngũ muội muội đến ——."
Diệp Thanh Ngọc thấy bộ dáng nàng hưng phấn liền biết Diệp Thanh Thù tất nhiên lại ăn mặc phú quý, nhanh chóng nháy mắt cho Diệp Thanh Anh, ý bảo nàng ngồi yên, chuyện này, do tổ mẫu quyết định, các nàng ở một bên nhìn là được.
Diệp Thanh Uẩn cũng không nhịn được thoáng nhìn về phía cửa, lúc này trời còn chưa quá sáng, con đường bên ngoài chính sảnh được lát đá xanh, hai bên cứ cách vài bước đang đốt đèn cung đình bát giác, chiếu lên người Diệp Thanh Thù cùng chiếu lên sợi dây vàng khảm hồng ngọc hình mẫu đơn, màu đỏ lấp lánh trong suốt kia hòa hợp thành một mãnh, nhìn cảnh này, ít nhất cũng phải bốn năm trăm lượng bạc.
Diệp Thanh Uẩn chỉ thấy hoa mẫu đơn kia chói lóa đâm hai mắt đau đớn, liền tính Tổ mẫu ngầm cho phép các nàng tùy ý trang điểm, nàng cũng không có trang sức mang thành như vậy.
Trong lòng bí mật chờ mong kia chậm rãi lạnh như băng, ngược lại dâng lên một cỗ phẫn nộ nói không rõ, Diệp A Sửa sinh bộ dạng khó coi như thế, chỉ biết đạp hư thứ tốt, dựa vào cái gì Diệp A Sửu ăn mặc đều hơn xa so với nàng chứ!
Phương Lan bước nhanh về phía trước, đến gần Bàng thị bên tai thì thầm hai câu, Bàng thị sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nguyễn thị hầu hạ bên người Bàng thị, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn, xem ra Ngũ nha đầu thật sự ăn mặc phú quý đến thỉnh an, bầu trời Diệp phủ này, thật sự muốn thay đổi rồi!
"Thỉnh an Tổ mẫu."
Bàng thị trầm mặt, chỉ làm như không nhìn thấy Diệp Thanh Thù và Diệp Thanh Linh đã đến trước mặt, Diệp Thanh Thù đứng tại chổ nhìn thẳng.
Diệp Thanh Linh ngồi chồm hỗm đến bên chân Bàng thị, thay nàng đấm chân, "Tổ mẫu thân mình có tốt lên chút nào không? Cháu gái vẫn luôn muốn tới thăm tổ mẫu, chỉ là Tổ phụ sợ mọi người quấy rầy Tổ mẫu tĩnh dưỡng, không đồng ý cháu gái đến."
"Ngươi còn biết ta bị bệnh! Biết ta bị bệnh còn mặc kệ Ngũ nha đầu ăn mặc loè loẹt đến đâm mắt ta?"
Diệp Thanh Linh đang muốn mở miệng, Diệp Thanh Thù kinh ngạc nói, "Tổ mẫu bệnh còn chưa hết sao? Nhưng Tổ phụ rõ ràng nói, Tổ mẫu bệnh chưa hết liền không cho chúng ta tới thỉnh an, miễn cho quấy rầy Tổ mẫu tịnh dưỡng."
Bàng thị sắc mặt càng thêm âm trầm, bà ngược lại là muốn 'bệnh' nhiều hơn một đoạn thời gian nữa, nhưng Đông cung Thưởng Hoa yến sắp đến, nếu vẫn luôn 'bệnh' tất nhiên không thể đi Đông cung cho Thái Tử, Thái Tử Phi thêm xui.
Đào thị cấm túc, Chi Thị vạn sự mặc kệ, vậy thì tất nhiên muốn cho Nguyễn thị mang theo các cô nương đi dự tiệc, bà tại sao có thể để cho tức phụ của một thứ xuất đi như vậy chứ!
Lúc trước bà nghe được Diệp Thủ Nghĩ nói bà quá mức hà khắc cháu gái, thỉnh Diệp Lão thái gia đem canh giờ thỉnh an dời lại không nói, mỗi tháng chỉ có mồng một, mười lăm hai ngày này, liền muốn mượn 'Bệnh' làm cho các cháu đến thị tật, để cho mọi người biết được hậu trạch Diệp Phủ vẫn luôn là nàng đương gia tác chủ, không đến lượt Diệp Thủ Nghĩa, càng không đến lượt Nguyễn thị!
Chỉ có Diệp Lão thái gia đối với tiểu tâm tư này của bà rõ ràng thấu đáo, liền phân phó nói không cho các cháu gái thị tật, trong lúc bà bệnh, các cháu gái ngay cả thỉnh an đều giảm bớt.
Mấu chốt còn có một Diệp Thanh Thù trắng trợn không kiêng nể gì dám chống đối bà, bà cũng không thể tự mình đi Nhị phòng đối phó với một đứa cháu gái mới chín tuổi. Đành phải vội vàng trước ngày mười lăm 'lành bệnh', được Lão Thái gia nhả ra để cho các cháu gái đến thỉnh an, chỉ không nghĩ đến Diệp Thanh Thù đến thỉnh an bà cũng dám ăn mặc như vậy mà đến.
Bàng thị nghĩ đến càng cảm thấy Diệp Thanh Thù đen gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mũi khó ưa, chán ghét nói: "Diệp Phủ ta là thư hương thế gia, ngươi ăn mặc so với thương hộ thấp kém kia còn dung tục hơn ba phần, quả thực mất hết mặt mũi!"
Nếu là tiểu cô nương bình thường bị thân Tổ mẫu của mình mắn: "So với thương hộ còn dung tục hơn ba phần." Chỉ sợ đều muốn khóc hết sức, Diệp Thanh Linh bỗng nhiên biến sắc, Nguyễn thị cùng tỷ muội Diệp Thanh Ngọc, Diệp Thanh Anh trên mặt cũng đều lộ ra xấu hộ phẫn nộ.
Diệp Phủ, Diệp Thủ Nhân, Diệp Thủ Nghĩa huynh đệ là Bàng thị thân sinh, Tam lão gia Diệp Thủ Lễ lại là thiếp thất của Diệp Lão thái gia Khổng Di nãi nãi sinh ra.
Diệp Thủ Lễ đọc sách so ra kém hai huynh trưởng, đến hơn hai mươi tuổi mới miễn cưởng trúng tú tài, mắt thấy đợi không được hắn trúng cử, sau khi đậu Tiến sĩ lại thành thân, Diệp Lão thái gia đành phải thay hắn định xuống hôn sự với Nguyễn thị xuất thân thương hộ.
Nguyễn gia gặp nữ nhi được Diệp Phủ cầu thân, tuy chỉ là một thứ xuất, đối với Nguyễn gia mà nói lại là một cửa hôn sự hiếm có, của hồi môn cực kỳ phong phú.
Đây cũng là một trong số nguyên nhân chủ yếu Diệp lão thái gia nhìn trúng Nguyễn thị, Diệp Thủ Lễ phía trước có hai huynh trưởng xuất sắc, sau có thê tử đồ cưới phong phú, sẽ đảm bảo một đời áo cơm không lo.
---
Chương 22: Giận chó đánh mèo vô tội
Bàng thị đối đãi cháu gái còn hà khắc, huống chi đối với thứ tử, Diệp Thủ Lễ sau khi thành thân đời sống vật chất được đề cao trên diện rộng, không hề nơm nớp lo sợ khắp nơi bị Bàng thị quản chế, ngược lại chuyên đọc sách học được vài năm, lại làm cho hắn trúng được cử nhân.
Hắn biết rõ thực lực của bản thân, biết có thể trúng cử đã là cực hạn, liền không suy nghĩ thi Tiến sĩ, xin Diệp Lão thái gia thỉnh hai vị huynh trưởng cho hắn tìm một chức vị tốt, tại Tô Hàng làm chủ bộ một huyện.
Hắn làm quan sau, cũng có chút không lớn để ý thương hộ xuất thân Nguyễn thị, Nguyễn thị cố tình lại chỉ sinh ba nữ nhi, không có nhi tử, hắn liền lưu lại Nguyễn Thị ở nhà hầu hạ Bàng thị, giáo dưỡng con cái, bản thân ở nơi bổ nhiệm mỹ thiếp kề bên.
Nguyễn thị căn bản vô lực ngăn cản, lúc này nghe được lời Bàng thị không cố kỵ chút nào tại trước mặt một đám tiểu bối cùng nha hoàn bà mụ nói 'thương hộ dung tục', chỉ thấy trên mặt nóng cháy, đầu nặng cơ hồ nâng không dậy nổi.
"Thương hộ dung tục? Tổ mẫu, A Thù nhưng là nghe nói Thái Tổ nương chính là xuất thân thương hộ, lại cực được Thái Tổ phụ kính trọng, chỉ sinh cho Thái Tổ phụ một nhi tử chính là Tổ phụ, lại ngay cả thông phòng cũng không chịu nạp!"
Một câu liền đem đỉnh đầu bất hiếu, phỉ báng mẹ chồng hung hăng chụp lên đầu Bàng thị, còn thuận tiện châm chọc bà ngược lại không phải xuất thân thương hộ, nhưng Diệp Lão Thái gia lại nạp thiếp thất, con dâu xuất thân thư hương thế gia như bà ta lại kém xa bà bà xuất thân thương hộ.
Bàng thị sắc mặt tím bầm, ngực khó chịu, lại một câu phản bác đều nói không nên lời.
Cố tình Đào thị không ở, Nguyễn thị thầm hận lời nói sỉ nhục bà mới vừa nói, một đám cháu gái mỗi người đều có tâm tư, nha hoàn bà mụ nào dám xen vào, đúng là ngay cả một người hòa giải đều không có.
"Ngày khác A Thù gặp Tổ phụ phải cẩn thận hỏi một chút Thái Tổ nương ban đầu là ăn mặc trang điểm như thế nào, A Thù có phải là thật là tục diễm hơn ba phần so với Thái Tổ nương hay không!"
Nó còn dám uy hiếp bà!
Bàng Thị tức giận đến hô hấp thở gấp, lại cố tình không làm gì được Diệp Thanh Thù, đảo mắt thấy Diệp Thanh Linh cúi đầu không biết nghĩ cái gì, đúng là không để ý bà xấu hổ một chút nào, uổng cho bà đau nàng nhiều năm như vậy!
Bàng thị càng nghĩ càng giận, nhìn gò má Diệp Thanh Linh cực kỳ giống Chi Thị, đúng là so Diệp Thanh Thù còn có thể ác, phẫn nộ xuống đúng là hung hăng đạp qua một cước.
Diệp Thanh Linh bởi vì vừa mới thay Bàng thị đấm chân, đang ngồi chồm hỗm bên chân Bàng Thị, một cước này của Bàng thị là cực kỳ phương tiện, đúng là ai cũng không phản ứng kịp, liền nghe Diệp Thanh Linh a một tiếng liền ngã xuống đất, trán phanh một tiếng đập đến trên sàn gạch.
"Trưởng tỷ!"
Diệp Thanh Thù mạnh mẽ chạy đến bên người Diệp Thanh Linh nâng nàng dậy: "Trưởng tỷ... Trưởng tỷ, Phương Thảo, nhanh, đưa Trưởng tỷ về Vịnh Tuyết Viện! Phương Phỉ đi gọi Hàng thái y, Thược Dược phái người đi nha môn thỉnh phụ thân trở về!"
Phương Thảo khí lực rất lớn, ôm lấy Diệp Thanh Linh bay nhanh chạy ra ngoài, Phương Phỉ, Thược Dược đuổi theo sát phía sau.
Diệp Thanh Thù chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn về phía Bàng thị đang ngây dại, lệ khí trong mắt làm cho Bàng thị giật mình, không ngừng rùng mình.
Nàng vừa mới khó thở liền không chút nghĩ ngợi đạp qua một cước, bây giờ bình tỉnh lại liền hối hận, chỉ là việc đã đến nước này, hay là trước nghĩ cách bổ cứu mới phải——
Bàng thị lăng lăng chỉ thẳng vào Diệp Thanh Thù, sau đó một phen ngã xuống, thời điểm ngã xuống cũng đã chọn xong góc độ, vừa lúc ngã xuống gối hoa đệm lót mềm mại, đúng là một tiếng vang cũng không có, đương nhiên một chút cũng không đau.
Diệp Thanh Thù lạnh lùng nhìn Bàng thị diễn trò, ánh mắt lạnh lẽo như đao, "Tam thẩm, tổ mẫu té xỉu , Hàng thái y chỉ sợ nhất thời không kịp chạy đến, nghe nói người té xỉu ấn vào huyệt nhân trung liền có thể tỉnh lại, tam thẩm còn không mau cứu tỉnh tổ mẫu?"
Nguyễn thị theo bản năng liếc mắt nhìn Diệp Thanh Thù, không hiểu lý do run một cái, run run rẩy rẩy đi ấn nhân trung của Bàng thị, Bàng thị tự nhiên "Tỉnh" không được.
"A Thù lo lắng trưởng tỷ, tổ mẫu liền giao cho Tam thẩm, Tam thẩm cũng đừng để cho Tổ mẫu bất tỉnh quá lâu, dẫn đến Tổ phụ bất mãn sẽ không tốt."
Diệp Thanh Thù nói xong mặc kệ Nguyễn thị là phản ứng gì, hờ hững xoay người bước nhanh mà đi.
Diệp Thanh Thù đuổi tới Vịnh Tuyết Viện, nhà chính từ xa xa liền nghe được một đống thanh âm loạn thần bát nháo, ồn ào không chụi nổi, ngay cả nha hoàn đánh màng đều không thấy.
Diệp Thanh Thù tự mình đi tới tức giận hận ý trong ngực lập tức nổ tung, ở ngoài cửa liền tức giận quát: "Tất cả im miệng cho ta!"
Thanh âm huyên náo nhất thời yên lặng, Diệp Thanh Thù hung hăng một phen vén rèm lên, liền thấy Chi Thị cong lưng một tay kéo lấy Chi Ma Ma bên chân, một tay cầm roi ngựa quấn kim ti màu đỏ, nha hoàn bà mụ bên người đều quỳ đầy đất, Chi Ma Ma càng là ôm chặt lấy chân Chi Thị, lão lệ tung hoành.
"Tất cả đều ở đây làm cái gì?"
Chi Thị chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy nước mắt lại tức giận, mặt vốn tái nhợt hiện tại lại bừng bừng phấn chấn, tức giận đến hai má đều đỏ, đúng là hiện ra khuôn mặt bừng bừng sinh khí mà Diệp Thanh Thù chưa từng thấy qua.
Chi Ma Ma gắt gao ôm chân Chi Thị khóc hô, "Nhị cô nương nhanh khuyên nhủ thái thái, tức giận thế nào, cũng không thể cầm roi đi tìm lão thái thái a!"
"Lão chủ chứa kia dám đánh nữ nhi của ta, ta vì sao trừng phạt bà ta không được? Buông ta ra?"
Nàng thế nhưng chửi mẹ chồng mình là lão chủ chứa, còn tuyên bố muốn đánh bà ta!
Diệp Thanh Thù tự nghĩ đến thời khắc cuối cùng kia của đời trước, bản thân cũng chưa chắc có cái lá gan này a.
Tại trong ấn tượng của nàng, Chi Thị luôn sẽ là tái nhợt, lãnh đạm, dù cho đối mặt với nữ nhi, phu quân của mình, cũng chưa từng có một lời nói, biểu cảm dư thừa, an tĩnh đến giống như một người giấy, mà không phải một người sống bình thường, nhưng hôm nay người giấy kia lại sống lại ——
Diệp Thanh Thù nhìn Chi Thị bởi vì tức giận mà khuôn mặt phá lệ tươi sống mĩ lệ, đột nhiên nhớ tới đồn đãi Chi Thị ở bên đường chặn lại Tân khoa Thám Hoa Lang.
Có lẽ, đồn đãi ấy cũng không phải giả , Chi Thị thật sự từng có cưỡi ngựa chắn đường Thám Hoa lang vì chính mình tranh đến lang quân như ý, vậy rốt cuộc chuyện gì đã biến Chi Thị thành bộ dáng như bây giờ, chính mình, hay là là..., là vì đệ đệ mới ra đời liền không có hơi thở kia?
"Cô nương, nhanh khuyên nhủ thái thái a!"
Diệp Thanh Thù thanh âm lạnh bạc, "Trưởng giả tứ, không dám từ, mẫu thân tuy là họ Chi, Trưởng tỷ lại là họ Diệp."
Chi Thị ngẩn ngơ, trên mặt nộ khí chậm rãi lắng đọng xuống, hóa thành băng lãnh tái nhợt: "Họ Diệp ——."
Diệp Thanh Thù nhìn về phía Chi Ma Ma, "Đao Ma Ma đâu?"
Đao Ma Ma là quản sự ma ma của Chi Thị, tương phản hiền hoà ân cần như Chi Ma Ma, Đao Ma Ma cứng nhắc mà nghiêm túc, Diệp Thanh Thù lúc trước chán ghét nhất chính là vị này, mặt không chút biểu tình giáo huấn mình.
Đời trước Chi Thị trước khi mất đem vài đắc lực ma ma đều cho Diệp Thanh Thù, trong đó liền lấy Đao Ma Ma cầm đầu, sau hai mươi chín năm trong đó, có thể nói, không có Đao Ma Ma liền không có cảnh Diệp Thanh Thù tại hậu viện Phó gia một người độc đại.
Bởi vậy, Diệp Thanh Thù đối với Đao Ma Ma cực kỳ kính nể, cũng cực kỳ tín nhiệm.
"Thái thái không yên lòng đại cô nương, lưu lại Đao Ma Ma cùng Ngọc Lan chiếu cố."
"Ma ma hầu hạ mẫu thân rửa mặt thay đồ, phái cá nhân đi cửa hông đợi, phụ thân vừa trở về liền đến thông báo, lại phái hai người đắc lực canh chừng đại môn Vịnh Tuyết Viện, trừ phụ thân, bất cứ người nào cũng không cho vào, chỉ nói Trưởng tỷ bị thương nặng, sợ ảnh hưởng Trưởng tỷ nghĩ ngơi, những người khác đều đi làm chuyện của mình đi."
Chi Ma Ma liên tục đáp ứng, thật cẩn thận đỡ Chi Thị đi vào trong, lúc này Chi Thị cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để cho Chi ma ma đỡ đi vào, Diệp Thanh Thù kêu một tiểu nha đầu, mang mình đi nhìn Diệp Thanh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top