Chương 15-16
Chương 015: Lấy đức làm trọng tổ mẫu
"Phụ thân trước đó vài ngày vơ vét đến một ít sách đơn lẻ, ngày mai phái người đưa đến sân của con."
"Đa tạ phụ thân."
Diệp Thanh Thù giọng nói ảm đạm gần như lãnh ngạnh, để cho không khí trong phòng nóng hôi hỏi liền lạnh vài phần, Diệp Thanh Linh vội cười nói, "Phụ Thân chính là bất công, lúc nào cũng khổ tâm vì A thù vơ vét bản đơn lẽ, ngược lại con muốn một chiếc đàn tốt, đúng là mấy năm đều không có tin tức."
Diệp Thủ Nghĩa tiếc nuối liếc mắt nhìn thứ nữ thần sắc lãnh đạm, đứa nhỏ này cũng không biết giống ai, từ nhỏ liền với ai đều không thân, nhạt nhẽo quái gỡ khiến cho người khác nghĩ muốn yêu thương cũng không biết làm thế nào.
"Đàn cổ đều là vật có thể ngộ mà không thể cầu, này lại không thể trách phụ thân bất công, chỉ là duyên phận của con còn chưa tới mà thôi."
Diệp Thanh Linh hờn dỗi đi kéo tay áo Diệp Thủ Nghĩa, "Kia phụ thân nói một chút, duyên phận của con lúc nào có thể đến?"
Diệp Thủ Nghĩa cùng Diệp Thanh Linh hai cha con nói nói cười cười, cùng thờ ơ lạnh nhạt Diệp Thanh Thù, lại cứ cúi đầu may quần áo Chi thị hình thành đối lập rõ ràng, khiến cho người khác cảm thấy quái dị vô cùng.
Vịnh Tuyết Viện nha hoàn bà mụ lại sớm đã nhìn quen lắm rồi, rũ mi liễm mắt, ngay cả lướt mắt đều không dám.
Chỉ chốc lát, Chi Kỳ Ý mặc một kiện áo choàng cổ cao mới tinh, mi mắt hưng phấn đi vào, áo choàng của hắn lấy màu đỏ hắn thích nhất làm nền, thêu lên những đóa Ưu Đàm bà la hoa màu trắng rơi xuống như mưa, những sợi tơ dài cuống hoa xanh nhìn rất khả ái, ngăn lại bằng một đai lưng bạch ngọc, trên đai lưng rủ xuống một cái hà bao hình nguyên bảo thêu cùng một dạng màu đỏ hoa Ưu Đàm bà la, cổ áo cao càng làm cho ngũ quan quá mức xinh đẹp của Chi Kỳ Ý thêm vài phần tuấn lãnh.
Hảo cho một phiên phiên thiếu niên lang!
Chi Kỳ Ý hiển nhiên phi thường thích bộ y phục này, qua lại tại trước mặt Chi Thanh xoay vài vòng, luôn miệng hỏi, "Cô cô, có đẹp hay không?"
Chi Thị gật đầu, được Chi Thị khẳng định, Chi Kỳ Ý càng thêm cao hứng, lại nhìn Diệp Thanh Linh, "Nữ công của Biểu tỷ càng ngày càng tốt, hoa này thêu thật là đẹp mắt!"
Diệp Thanh Linh mím môi cười nói, "Vậy đệ phải quý trọng nha, chờ đệ đầy mười tuổi, biểu tỷ liền không thể lại đưa cho đệ quần áo thêu hoa nữa."
Chi Kỳ Ý sinh nhật tại mùa thu, còn có mấy tháng nữa hắn liền mãn mười tuổi, mười tuổi, Diệp Thanh Linh liền phải tị hiềm, tự mình động thủ thêu những vật này tự nhiên là không thể tùy tiện đưa cho ngoại nam.
Chi Kỳ Ý nghe lời này, khuôn mặt liền suy sụp, đảo mắt nhìn đến Diệp Thanh Thù, khiêu khích hỏi, "Diệp A Sửu, ngươi nói đẹp hay không?"
Diệp Thanh Thù khô cằn nói tiếng đẹp mắt, Chi Kỳ Ý cảm thấy không thú vị, hét lên, "Vừa đến Diệp Phủ ngươi liền trở nên cổ cổ quái quái, ngày mai vẫn là cùng ta cùng nhau trở về."
Diệp Thanh Linh sẳng giọng, "Nơi này mới là nhà của A Thù, nàng cùng đệ về chỗ nào? Đệ giờ đây cũng lớn, miệng cũng không thể lại nói bừa bãi."
Chi Kỳ Ý rất ít phản bác Diệp Thanh Linh lời nói, nghe chỉ mất hứng bĩu môi, "Cái này xiêm y ta lưu trữ đến Đông cung Thưởng Hoa Yến mặc, ma ma, ngươi theo giúp ta đi đổi đi."
Diệp Thanh Thù phỏng đoán chính mình đợi thời gian dài như vậy, cấp bậc lễ nghĩa đủ rồi, liền cáo từ nói bản thân từ bên ngoại tổ mẫu mang về vài nha hoàn, muốn trở về an trí.
Chi Thị gật gật đầu, phái Ngọc Lan cùng hai bà mụ đem Diệp Thanh Thù đưa về sân.
Diệp Thanh Thù nhũ nương Hoàng ma ma lĩnh hai tiểu nha đầu xa xa ra đón, từ xa thấy Diệp Thanh Thù liền ngấn lệ bước nhanh hơn, "Cô nương trở lại, đoạn đường này có mệt không? Nhũ nương sai người chuẩn bị nước ấm, cô nương trước ngâm một hồi liền giảm bớt mệt nhọc."
Đời trước, Diệp Thanh Thù thực phiền Hoàng ma ma luôn thích lải nhải những chuyện lông gà vỏ tỏi những chuyện nhỏ nhặt khắp nơi, đối với bà cũng không thân cận.
Trưởng tỷ gặp chuyện không may sau, Hoàng ma ma cùng nha đầu trong viện khi đó cũng không biết kết cục như thế nào, Diệp Thanh Thù đối với bà cơ hồ đã không có ấn tượng gì, lúc này đột nhiên thấy, ngược lại có chút thân thiết, xem khí trời còn sớm, liền gật đầu.
Lại phân phó nói, "Ta lần này mang về bốn nha hoàn, ngày sau liền là đại nha hoàn trong viện ta, nhũ nương đi an trí các nàng đi."
Hoàng ma ma khó xử, "Quý phủ không có trường hợp cô nương có bốn đại nha hoàn, cô nương có an bài đặc thù nào không?"
"Phương Thảo cùng Phương Phỉ tiền lương liền ghi vào sổ sách của ta, nhũ nương đi phân phó Đỗ Quyên một tiếng là được."
Hoàng ma ma tuy còn cảm thấy không ổn, lại cũng không phản đối nữa, lại hỏi, "Hai nha đầu vốn hầu hạ bên người cô nương kia đi đâu rồi?"
"Ta đuổi đi rồi."
Hoàng ma ma còn muốn nói đại nha hoàn bên người hầu hạ sao có thể nói đuổi liền đuổi, nhưng thấy Diệp Thanh Thù sắc mặt đã có chút không kiên nhẫn, đành phải ngậm miệng, nhanh chóng phân phó tiểu nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng để tắm, một đường đều tinh tế nói chuyện phát sinh trong phủ hơn một tháng qua cho Diệp Thanh Thù nghe.
Vốn tưởng rằng nói lên vài câu, Diệp Thanh Thù liền sẽ làm cho bà câm miệng, không nghĩ tới Diệp Thanh Thù nghe một đường cũng không lên tiếng, tuy rằng không biết nghe lọt tai hay không, nhưng vẫn không giống như lúc trước, Hoàng ma ma liền nói càng hăng say.
"... Cấp trên của Tam lão gia đưa một vị mỹ thiếp cho Tam lão gia, bất quá một tháng sau liền mang thai, Đại phu nhìn đều nói là nam thai, chỉ là mỹ thiếp kia có thai tướng không tốt, địa phương nhỏ lại không có đại phu tốt, Tam lão gia viết thư cầu Lão thái thái tìm một đại phu tốt đưa qua, Tam thái thái nghe liền đem Thất cô nương mắng khóc vài lần, lại mắng vài di nương không dùng được, Tam phòng ầm ĩ loạn xạ bát nháo, ai nha——."
Diệp Thanh Thù đột nhiên mở miệng, "Trong viện chúng ta giống như có cái nha đầu rất biết thăm dò tin tức, gọi là cái gì?"
Hoàng ma ma sửng sốt, nháy mắt vui vẻ nói, "Gọi là Phương Nguyệt, trong phủ sự tình lớn nhỏ gì chỉ nàng biết đến nhanh nhất."
Diệp Thanh Thù thản nhiên gật gật đầu, Hoàng ma ma lại dị thường vui sướng, "Ai nha, cô nương của ta a, đây liền đúng rồi, chớ phiền những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, từ việc nhỏ tài năng mới có chuyện thật lớn, ngày sau cô nương quản gia liền biết lợi hại."
Diệp Thanh Thù gả cho Phó Chính Dân quản hai mươi năm, rất hiểu những lời này của nhũ nương, cái gọi là gặp nhẹ biết, chú ý mới có thể đề phòng cẩn thận, phòng ngừa đại họa sinh ra.
Hoàng ma ma gặp Diệp Thanh Thù thế nhưng gật đầu, kinh hỉ xoa xoa ánh mắt, sợ là chính mình nhìn lầm, lại nắm chặt thời cơ nói lên, liền sợ Diệp Thanh Thù tâm tư bất định, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ thay đổi ý tưởng.
Diệp Thanh Thù tắm rửa thay đồ sau, Hoàng ma ma liền tới nói Dưỡng Đức Cư phái người đến thúc dục, chính viện mấy người Diệp Thủ Nghĩa đã đi trước, Diệp Thanh Thù liền điểm Phương Thảo cùng Phương Phỉ đi theo, hướng Dưỡng Đức Cư đi.
Dưỡng Đức Cư bên trong tụ tập đông đúc dưới một mái nhà, chỉ là Diệp lão thái gia cùng Đại lão gia Diệp Thủ Nhân còn chưa tới, bởi vì người nhiều, vẫn giống như buổi sáng theo thứ tự mà ngồi, sắp hàng rõ ràng, các huynh đệ tỷ muội ngồi ở ghế dựa, Đào thị cùng Nguyễn thị ghé vào bên người Lão thái thái góp vui, Diệp Thủ Nghĩa cùng Chi Thị ngồi ở phía dưới Lão thái thái.
Chi Thị đã đổi một bộ trầm hương hoa cẩm chướng, dùng chỉ vàng thêu vòng ống tay áo, quần dài thêu một dạng hoa màu hồng quấn quanh hoa kim ngân, búi tóc lại chải kiểu tóc vân cận hương, trên búi tóc còn cắm mấy đóa điểm thúy khảm ruby Kim Lăng hoa, hai lỗ tai rũ xuống kiểu cách giống nhau.
Ở trong phòng áo lông cáo trên người nàng cũng không cởi, trên mặt tuy điểm chút son phấn, lại không che dấu được sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi không có chút huyết sắc nào.
Diệp Thanh Thù ánh mắt bình tĩnh, liền chuyển mắt, vào phòng hành lễ, Bàng thị liếc nhìn phía sau nàng Phương Thảo và Phương Phỉ, sắc mặt nhất thời liền xuống, "Ngũ nha đầu lúc nào đổi nha hoàn?"
Chương 016: Đích thứ chi gian.
Diệp Thanh Thù làm bộ như không phát hiện Bàng thị không có kêu nàng đứng dậy, tự đứng lên, Bàng thị sắc mặt lại càng không tốt.
"Vốn dĩ là hai đứa tay chân vụng về luôn phạm sai lầm, liền bị con đuổi đi rồi."
"Nha hoàn bên người há lại nói muốn đổi liền đổi?"
"Tổ mẫu dạy bảo, A Thù vẫn luôn ghi tạc trong lòng, bởi vậy đổ câm dược sau mới đuổi về thôn trang."
Bàng thị khóe miệng run lên, dạy bảo của bà? Bà dạy nàng cho nha hoàn uống thuốc câm lúc nào?
Diệp Thủ Nghĩa nghe mẫu thân và nữ nhi đang nói có chút không đúng, ho khan khụ khụ nói: "Hai đứa nha hoàn mà thôi, A Thù không thích liền đổi."
Bàng thị hung hăng liếc mắt nhìn qua, "Chuyện nội trạch, một đại nam nhân như ngươi chen miệng làm gì?"
Diệp Thủ Nghĩa lại khụ khụ ho khan, không dám nói nữa, Bàng thị vừa nhìn về phía Diệp Thanh Thù, "A Thù cũng không nhỏ, làm việc muốn có quy tắc, đuổi nha hoàn cũng phải có lý do, bằng không dùng cái gì phục chúng?"
Diệp Thanh Thù đang muốn mở miệng, Chi Kỳ Ý đang cùng Diệp Thanh Linh nói nhỏ, nghi hoặc hỏi, "A Thù đuổi hai nha hoàn còn muốn có cớ, bằng không vẫn không thể phục chúng? Tổ mẫu thường nói cô nương gia muốn nuông chiều, đừng nói hai nha hoàn không đáng giá tiền, chính là núi vàng núi bạc cũng bỏ được, chẳng lẽ các cô nương Diệp Phủ lại không phải như thế sao?"
Chi Kỳ Ý thanh âm lanh lảnh, còn mang theo vài phần đồng âm, ý là rõ ràng hoài nghi, khuôn mặt xinh đẹp chói lọi viết hai hàng chữ lớn, 'Chẳng lẽ Diệp Phủ các ngươi lại tiểu môn tiểu hộ đến ngay cả nữ nhi gia muốn nuông chiều đều không biết sao? Vẫn là nói Diệp Phủ các ngươi nghèo đến ngay cả nữ nhi gia đều nuông chiều không nổi?'
Bàng thị đột nhiên biến sắc, Đào thị bận rộn liều mạng nắm lấy tay bà, Bàng thị thiếu chút nữa buộc miệng mà ra, tiếng quát mắng nghẹn ở cổ họng, nghẹn đến khuôn mặt thoa son phấn xanh tím đan xen.
Chi Kỳ Ý trong mắt giảo hoạt chợt lóe lên, lại quay đầu nhìn Diệp Phủ nữ hài nhi, tiếc hận chậc chậc hai tiếng.
Diệp Phủ chúng nữ hài nhi đều là sắc mặt đỏ bừng, cái đầu cơ hồ rũ xuống tới ngực, đích tôn nữ Diệp Thanh Uẩn khuôn mặt xinh đẹp càng là thay đổi xanh tím, mẫu thân nói rất đúng, tổ mẫu chính là hẹp hòi, hiện tại đều hẹp hòi đến Chi Quốc Công phủ, mệt các nàng tỷ muội mặt mũi không ánh sáng!
"Như Ý, không thể hồ nháo."
Chi Kỳ Ý phồng miệng nói, "Cô cô, chẳng lẽ con nói không đúng; liền tại ngày hôm qua, tổ mẫu cũng hỏi, Diệp A Sửu lời nói giống nhau như đúc, tổ mẫu liền nói, 'Cháu ngoan, những đám kia chọc giận con liền hung hăng đuổi đi, tổ mẫu nơi này nha đầu tốt không ít, người đâu liền kêu toàn bộ đến cho cháu ngoan ta tuyển vài đứa hợp mắt!" Sao đến Tổ mẫu của Diệp A Sửu nơi này, liền biến thành muốn cớ muốn phục chúng?"
Chi Kỳ Ý miệng lưỡi lanh lợi, thanh âm trong trẻo, đặc biệt hai tiếng 'Cháu ngoan' bắt chước bộ dáng Chi Lão phu nhân duy trì cháu gái không phân rõ phải trái rất sống động, cứ việc hắn lại tinh quái cố ý nhấn mạnh, chọc cho mới bốn tuổi Diệp Thanh Tố cùng Diệp Thanh Chương ha ha nở nụ cười, nhũ mẫu của bọn họ sợ hãi nhanh chóng bưng kín miệng bọn họ.
Diệp Thanh Tố nhát gan, ngoan ngoãn để cho nhũ mẫu che miệng, không dám lên tiếng nữa, Diệp Thanh Chương là ca nhi nhỏ nhất Tam phòng, tuy là thứ xuất, lại rất được Tam lão gia sủng ái.
Mẹ đẻ của hắn là Triệu di nương cũng là một người lợi hại, lại sinh thứ trưởng tử Diệp Thanh Sam cùng ấu tử Diệp Thanh Chương, thập phần được yêu thích, ngay cả Nguyễn thị có lúc cũng không khỏi dễ dàng tha thứ một chút, ngược lại dưỡng Diệp Thanh Chương tính tình có chút vô pháp vô thiên, lúc này bị nhũ mẫu dám che miệng mình, lập tức liền cắn một cái.
Nhũ mẫu đau kêu một tiếng, buông tay ra, Diệp Thanh Chương vừa mạnh mẽ đá nàng một cước, lúc này mới bổ nhào vào bên người Diệp Thủ Nghĩa ôm lấy đùi hắn, lớn tiếng cáo trạng nói, "Nhị bá, nhũ nương nghĩ che chết con, người giúp con đuổi nàng đi!" Di nương nói, ở bên ngoài bị khi dễ phải tìm Nhị bá làm núi dựa.
Diệp Thủ Nghĩa ôn nhu kiên nhẫn, lại luôn thích trẻ con, trong phủ một đám chất nhi chất nữ đều cùng hắn thân nhất, lúc này thấy chất nhi nhỏ nhất nhào tới, nhanh chóng cúi người đỡ ổn hắn, tùy tay giải ngọc bội như ý bên hông, ôn nhu nói: "Lấy đi chơi đi."
Diệp Thanh Chương lập tức quên chuyện nhũ mẫu, cười hì hì cầm ngọc bội quan sát từ trên xuống.
Diệp Thanh Tố hâm mộ nhìn Diệp Thanh Chương ôm Diệp Thủ Nghĩa không chịu đi, nhũ mẫu của nàng trông thấy ngọc bội như ý xanh mơn mởn trong tay Diệp Thanh Chương, thế nước kia, vừa thấy chính là thứ tốt, trong phủ này ai chẳng biết có tiền nhất chính là Nhị phòng, năm đó Nhị phu nhân gả vào đồ cưới dùng tiền viện tới hậu viện đều đặt không hết."
Nàng không khỏi hung hăng trừng mắt Diệp Thanh Tố, đứa vô dụng này, ngay cả làm nũng cũng không biết, bằng không lúc này ngọc bội kia của Nhị lão gia liền nên đưa cho Diệp Thanh Tố, đưa Diệp Thanh Tố, bản thân mình nghĩ sờ đến còn không phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không khỏi hung hăng ngắt Diệp Thanh Tố một phen.
Diệp Thanh Tố là thứ nữ đại phòng, tuổi nhỏ lá gan cũng nhỏ, mỗi lần đều ngồi ở một góc xó xỉnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhũ mẫu của nàng khi dễ nàng đã quen, cầm vài thứ đều là việc nhỏ, không vừa ý thường thường đánh Diệp Thanh Tố hả giận, còn không cho Diệp Thanh Tố lên tiếng.
Thời gian dài, Diệp Thanh Tố rên cũng không dám rên một tiếng, chỉ cần Diệp Thanh Tố không lên tiếng, nơi này hơi khuất, nàng lại dùng tay áo ngăn cản, tất nhiên sẽ không bị người khác phát giác.
Bà ta không nghĩ đến nơi này còn có một người trọng sinh mà đến Diệp Thanh Thù.
Diệp Thanh Tố là thứ nữ duy nhất của đại phòng, mẹ đẻ của nàng khi sinh nàng vì khó sinh mà chết, Đào thị ngoài mặt sẽ không khắt khe nàng, chỉ là không nhìn nàng, một thời gian sau, những ác nô tôi tớ gian xảo kia dĩ nhiên liền cỡi lên trên đầu nàng, Đào thị nhìn ở trong mắt, lại chỉ coi như không nhìn thấy, những người đó lại càng ngông cuồng hơn.
Đời trước, thẳng đến Diệp Thanh Tố bị Đào thị tùy tiện hứa gả cho người khác, Diệp Thanh Tố rốt cuộc không chịu nổi, thừa dịp Diệp Thủ Nghĩa hồi kinh, khóc đến trước mặt Diệp Thủ Nghĩa, không để ý nam nữ đại phòng, xắn lên tay áo lộ ra tràn đầy xanh tím, chuyện nàng bị người hầu khi dễ mới bại lộ ra, cả phủ đều ồ lên.
Đời này sao ——
Diệp Thanh Thù biết mình đuổi đi hai đại nha hoàn Bàng thị cho, lại từ Quốc công phủ mang về bốn người, Bàng thị tất nhiên làm khó dễ, đến thời điểm đỉnh đầu bị đè mũ bất hiếu, nàng cũng không nguyện nén giận mà chịu, vừa mới Diệp Thủ Nghĩa cho Diệp Thanh Chương ngọc bội thì nàng liền vụng trộm ý bảo Chi Kỳ Ý chú ý Diệp Thanh Tố.
Chi Kỳ Ý quả nhiên không phụ nàng mong đợi, liếc mắt liền thấy được động tác lén lút của nhũ nương Diệp Thanh Tố, nha một tiếng nhảy dựng lên, chỉ vào nhũ mẫu kia hô: "Cái lão bà tử kia đang đánh muội ấy."
Nhũ nương cả kinh, còn chưa phản ứng kịp, Diệp Thanh Thù đã bước nhanh đến trước mặt, một phen kéo lên tay áo của Diệp Thanh Tố.
Diệp Thanh Tố vốn là sinh nhỏ gầy, cánh tay càng là nhỏ như gậy trúc, lúc này trên cánh tay nho nhỏ kia tràn đầy xanh tím, nhìn qua liền phát hoảng, nhất thời trong phòng tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Diệp Thủ Nghĩa vọt đứng lên, đi nhanh sải bước đến trước mặt Diệp Thanh Tố, không dám tin nhìn cánh tay nhỏ gầy kia của Diệp Thanh Tố, trên cánh tay những nhan sắc xanh tím lớn nhỏ không đồng nhất kia, hiển nhiên không phải mới nửa khắc mà tạo thành.
Hắn giận tím mặt, hung hăng một cước đạp lên người nhũ nương: "Đại ca đâu? Người tới, đi thỉnh Đại lão gia!"
"Phụ thân, hay là trước thỉnh đại phu đi."
"Đúng, đại phu! Đại phu!" Diệp Thủ Nghĩa tức giận đến mặt đỏ bừng, quay đầu ánh mắt như đao đâm về phía Đào thị.
Bị biến cố này kinh trụ Đào thị run run một chút, thấy lạnh cả người từ bàn chân đến đỉnh đầu, nàng chưa bao giờ biết vị Nhị thúc luôn tao nhã này lại có lệ khí như vậy.
Chi Thị chậm rãi đứng lên, "Như Ý, Linh tỷ nhi, A Sửu, nơi này dơ bẩn, chúng ta trở về."
---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top