Chương 01: Tử vong đơn giản không hoa lệ

Tử vong đơn giản không hoa lệ. (một)

Edit: Unita

Ấm áp quen thuộc chiếu lên người, ấm áp làm cho người ta lưu luyến, Diệp Thanh Thù theo bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy đỉnh đầu tà tà rơi vào một vòng mặt trời vàng đỏ óng ánh. Giống như đường cao mà nàng thích ăn nhất, nàng không tự chủ cười lên, chăm chú hưởng thụ ấm áp này. Không vội không gấp cúi đầu xuống nhìn về phía trước.

Chỗ đó, từng gốc cây Thược Dược cao hơn một thước vừa vặn nở ra sáng lạn, màu sắc đỏ thắm nhiệt liệt mà lóa mắt, Diệp Thanh Thù hơi nheo mắt lại, nàng thực sự không nhớ rõ chính mình đã bao lâu rồi không nhìn thấy một mảnh hoa Thược Dược đẹp thế này, thậm chí ngay cả màu đỏ tươi đẹp như vậy, nàng có lẽ lâu rồi chưa từng thấy qua.

"Khanh khách—— khanh khách——."

Tiếng cười của thiếu nữ thanh thúy thoải mái như chuông bạc vang lên, Diệp Thanh Thù di chuyển tầm mắt nhìn lại, thiếu nữ quay lưng về phía Diệp Thanh thù đang từng bước hướng về mảnh Thược Dược kia chạy tới, một thân đỏ thẫm trăm điệp xuyên hoa bên dưới là bộ váy thập nhị phúc tương thủy, do vội vàng chạy tới mà tung bay theo gió, hồ điệp hình thái khác nhau theo làn váy đong đưa nhẹ nhàng bay lượn, cứ như muốn phá váy mà ra.

Toàn bộ Diệp Phủ người người đều biết đại tiểu thư Diệp Thanh Linh yêu nhất hoa Thược Dược, yêu nhất bộ xiêm y trăm điệp xuyên hoa kết hợp với bộ váy thập nhị phúc tương thủy này, Diệp Thanh Thù tự nhiên cũng biết, nàng cũng biết ví như Diệp Thanh Linh quay đầu lại, lộ ra tất nhiên là dung mạo diễm lệ tuyệt sắc che lắp cả mảnh Thược Dược này.

Chỉ giờ phút này, Diệp Thanh Thù lại hi vọng tỷ ấy vĩnh viễn không cần quay đầu, để cho tỷ ấy cứ như vậy lẳng lặng quay lưng lại với nàng, để nàng vẫn cứ nhìn tỷ ấy lay động làn váy, vẫn cứ nghe được tiếng cười vui thích của tỷ ấy, cho đến khi tử vong tiến đến.

Đáng tiếc, nàng biết, chỉ chốc lát sau Diệp Thanh Linh liền sẽ phát giác sự tồn tại của nàng, sẽ quay đầu lại đến cười hỏi nàng, "A Thù, cảnh trí tốt đẹp như vậy sao vẫn không thể làm cho chân mày của muội giãn ra thế?"

Diệp Thanh Linh là thân trưởng tỷ của nàng dù cho chết đi nhiều năm, trở thành đề tài người kinh thành say sưa nói chuyện có rất nhiều. Diệp Thanh Thù không biết vì sao bản thân nàng sẽ chỉ nhớ kỹ một màn bình thường này, khắc sâu đến nỗi qua mấy chục năm sau mỗi một lần đều xuất hiện bên trong mộng của nàng.

Diệp Thanh Thù an tĩnh chờ, chờ trong mộng Trưởng tỷ quay đầu, tuy rằng nàng biết, tại trong mộng của nàng, trên khuôn mặt mỹ lệ trưởng tỷ lại thoa phấn thật dày, nhưng lại hiện lên tử khí màu xám đen, đầu lưỡi đỏ tươi lại duỗi ra càng dài, quái dị cười hỏi nàng: "A Thù, tỷ có xinh đẹp không?"

Phía sau nàng, mãnh hoa Thược Dược kia trong khoảng khắc liền hóa thành huyết hải đầy trời, kêu gào muốn đem tỷ ấy nuốt vào, giống như lúc đó khi mẫu thân qua đời từng ngụm từng ngụm máu nôn ra, tựa như sẽ không có kết thúc khiến cho người khác rét lạnh đến tuyệt vọng...

Cảnh mộng như vậy, vừa mới bắt đầu mấy năm còn sẽ khiến cho Diệp Thanh Thù thét lên từ bên trong mộng cảnh mà bừng tỉnh, không thở nổi một lúc lâu, sau đó liền cả đêm không chợp mắt được, chỉ là trải qua nhiều, Diệp Thanh Thù cũng thành thói quen, nàng như trước vẫn sẽ bừng tỉnh, lại luôn sẽ là nhớ rõ trước lúc bừng tỉnh, đối với trưởng tỷ nói một tiếng, "Trưởng tỷ là nữ tử đẹp nhất Đại Tiêu, toàn bộ kinh thành không người không biết."

Lần này, Diệp Thanh Thù còn sẽ tăng thêm một câu, "Trưởng tỷ, muội lập tức liền muốn đi cùng tỷ và mẫu thân, tỷ chớ có trách muội."

Diệp Thanh Thù âm thầm nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần chớ quên nói thêm câu này, từ nàng sinh bệnh tới nay, thân thể nặng nề, cảm thấy đặc biệt nặng, đã rất lâu không có mơ thấy qua Trưởng tỷ, cũng không biết chính mình lại có thời gian mơ thấy tỷ ấy hay không, một câu nói này gấp gáp ngàn vạn lần không thể quên.

Diệp Thanh Thù nghĩ đến đây, trống rỗng thêm mấy phần khẩn trương, chăm chú nhìn bóng lưng uyển chuyển của Trưởng tỷ, dường như nhận thấy được ánh mắt của nàng, Diệp Thanh Linh dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc mà nàng mơ hồ đã quên đi, không có thật dày phấn che đi khuôn mặt tràn đầy tử khí, cũng không có lưỡi dài đỏ tươi, nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt sáng rỡ hơn thược dược của tỷ ấy càng nở rộ.

Diệp Thanh Thù ngây người, sớm nghĩ hết thảy lời nói cũng quên mất mở miệng, thì ngược lại Diệp Thanh Linh cười nói: "A Thù, muội nên suy nghĩ thật kỹ cái gì mới là trọng yếu nhất——."

"A Thù, muội nên suy nghĩ thật kỹ cái gì mới là trọng yếu nhất——."

"A Thù, muội nên suy nghĩ thật kỹ cái gì mới là trọng yếu nhất——."

"A Thù, muội nên suy nghĩ thật kỹ cái gì mới là trọng yếu nhất——."

Từ nhỏ đến lớn, những lời này trưởng tỷ không biết đã nói với nàng bao nhiêu lần, nhưng nàng chưa từng đặt nó ở trong lòng, nàng biết cái gì mới là trọng yếu nhất, mới không cần tỷ ấy nhắc nhở.

Mỗi khi nghe được, chỉ hoàn toàn như trước đây dùng phiền muộn, kinh thường, nghi ngờ làm cho bản thân cũng thẹn thùng dùng ánh mắt đố kỵ liếc xéo tỷ ấy, sau đó không đợi tỷ ấy nói câu thứ hai, xoay người nhanh chóng rời đi, không thể tưởng được thời điểm nàng sắp chết, Trưởng tỷ thế nhưng lại ở trong mộng cùng nàng lại nói một lần nữa.

Diệp Thanh Thù lần đầu tiên muốn mở miệng hỏi, "Trưởng tỷ, tỷ cảm thấy cái gì mới là A Thù trọng yếu nhất?"

Nàng há miệng, còn chưa phát ra âm thanh, mặt đất đột nhiên rung lắc mạnh, lời nàng muốn hỏi liền biến thành: "Trưởng tỷ chạy mau..."

Một mình nàng rõ ràng khàn giọng hô lớn, lại nửa điểm thanh âm đều không phát ra được, trước mắt cũng dần dần mông lung, khuôn mặt tuyệt sắc của trưởng tỷ hóa thành cá chép chơi đùa hạt châu trong lưới, lụa mỏng màu tím nhạt ở phía dưới, phía trên một viên cầu tản ra một hương vị như hương bạc hà. Nàng không thích huân hương, chỉ là mấy ngày tới nay, không có ninh thần hương này, nàng căn bản không thể đi vào giấc ngủ, Phương Thảo mới tại trên màng treo một viên hương huân cầu.

"... Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân ngài rốt cuộc tỉnh!"

Diệp Thanh Thù chậm rãi chuyển ánh mắt qua, quả nhiên thấy được con trai độc nhất Phó An Hạo đang đầy mặt khẩn thiết nhìn mình, phía sau hắn là Phương Thảo đang tức giận mà không dám nói gì.

Nàng tự biết thời gian không nhiều, mấy ngày hôm trước thừa dịp lúc tinh thần thật tốt, đem người đắc dụng bên người hơn phân nửa sắp xếp, chỉ còn lại Phương Thảo, nàng ấy lại luôn luôn một nha đầu vụng về, khó trách ngăn không được Phó An Hạo.

"Mẫu thân!" Phó An Hạo dắt lấy cánh tay nàng muốn đỡ nàng ngồi dậy: "Mẫu thân hiện tại tinh thần tốt, nhanh chóng cho Cửu Cửu viết một phong thư đi, cuối năm phụ thân liền muốn vào kinh báo cáo công tác, cũng dễ thỉnh Cửu Cửu sang năm cho phụ thân bổ nhiệm một chức vị tốt."

Cuối năm —— sang năm ——

Hiện tại còn chưa nhập hè đâu, hắn đây là sợ chính mình nhất thời chết, Diệp Thanh Trình ghi hận Phó Chính Dân, lại không giúp hắn nữa? Đây chính là nhi tử nàng cửa tử nhất sinh sinh hạ ra sao?

Phương Thảo tức giận hốc mắt đều đỏ, chỉ là nàng không giỏi nói chuyện, lại không dám bất kính đối với nhi tử độc nhất của chủ tử, nghẹn đến mức nước mắt lại tràn đầy hốc mắt.

Diệp Thanh Thù liếc mắt nhìn Phương Thảo cúi đầu, nhắm mắt lại, nha đầu này là cái ương ngạnh, lại có chỗ thiếu hụt như vậy, trừ phó thác cho Diệp Thanh Trình, nàng ai cũng không yên lòng, chỉ là nàng từng hung hăng đắc tội qua Phó lão phu nhân, cũng không biết sau khi mình chết, uy thế còn lại có bảo đảm nàng sống đến gặp được Diệp Thanh Trình ngày đó hay không...

Phó An Hạo gặp Diệp Thanh Thù lại nhắm hai mắt lại, vội vàng dùng lực lắc lắc nàng, "Mẫu thân, trước viết thư rồi ngủ tiếp, liền viết vài chữ, không phí bao nhiêu khí lực a, mẫu thân!"

Diệp Thanh Thù đột nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng hắn, "Cút!"

Phó An Hạo luôn luôn sợ nàng, lại chưa từng thấy qua bộ dáng bệnh tật cùng âm thanh tàn khốc của nàng như vậy, theo bản năng buông lỏng tay ra, thối lui vài bước, thấy Diệp Thanh Thù lại nhắm mắt lại, ngượng ngùng đứng ở đó một hồi, rồi xám xịt đi.

Phương Thảo nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở, Diệp Thanh Thù cũng không có khí lực dỗ nàng ấy, chỉ chốc lát lại nặng nề thiếp đi, lúc này đây trong mộng của nàng là một mảnh màu xám, cũng không có thân ảnh của Diệp Thanh Linh.

Không biết qua bao lâu, xa xôi phảng phất từ chân trời truyền đến tiếng tranh cãi lại đem nàng đánh thức, là thanh âm của Phó lão thái thái cùng Phó Chính Dân, nàng muốn cho bọn họ cút, giật giật môi, lại một điểm thanh âm cũng không phát ra được, tự giễu mà cười, định nghe bọn hắn đang ồn ào cái gì.

Đây không phải là lần đầu tiên Phó lão thái thái cùng Phó Chính Dân tại trước mặt nàng tranh cãi, lại là lần đầu không kiêng nể gì, bọn họ xác nhận tại phòng chính, thanh âm lớn đến nổi ngay cả nàng tại phòng ngủ đều nghe rành mạch, nghĩ là tìm lý do đem Phương Thảo đuổi đi, chính mình nhanh chết, bọn họ không có nguyên nhân gì mà cố kỵ.

"... Con a, lần này phải nghe mẫu thân, hôm nay nàng cũng kêu Hạo ca nhi cút, có thể thấy được là đối với nhà chúng ta đầy oán khí, liền như vậy để nàng gặp Diệp các lão, hay là vẫn thôi đi!"

--

糖糕 -táng gāo: giống bánh bao đường, một loại bánh ngọt trung quốc.

Chu Chu mở ra sách mới , thỉnh đại gia ủng hộ nhiều hơn nga, sưu tầm đề cử cảm tạ vô cùng, yêu các bảo bối ~~~

------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top