Chương 12 - Chương cuối
Mười tháng sau, Lâm Duẫn Nhi tay để trên bụng bự, ngồi trên ghế sa lon bồi Ngô lão gia tử xem ti vi, Ngô lão gia tử nhìn Lâm Duẫn Nhi bụng tròn vo, thai là một cặp long phượng.
Lâm Duẫn Nhi không hiểu nhìn Ngô lão gia tử, “Ông nội, người có chuyện gì vui vẻ thế? Trên TV rõ ràng là đang chiếu phim buồn nha?” Trên TV, một đôi vợ chồng bị buộc phải chia lìa ôm nhau khóc rống, khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan nhứ đứt từng khúc, ông nội lại cười đến thật vui vẻ như vậy, thật là quá kỳ quái!
Ngô lão gia tử ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm màn hình TV, nhưng mà lại một chút cũng không có nhìn vào, trong đầu hắn hiện lên , tất cả đều là thai sắp ra đời long phượng ! Lâm Duẫn Nhi thật là đứa nhỏ mơ hồ, ban đầu mang thai còn không biết, lại còn tới Trương tẩu muốn uống thuốc đau dạ dày, thật may là bị mình bắt gặp, tìm bác sĩ gia đình tới kiểm tra, lúc này mới phát hiện chuyện cô mang thai.
Càng làm cho người ta cao hứng là Lâm Duẫn Nhi mang thai, trong bụng cũng không chỉ là một đứa, vào trong bệnh viện kiểm tra siêu âm thì đột nhiên phát hiện là long phượng thai! Đây càng khiến cho hắn hưng phấn không thôi.
“Ông trong lòng cao hứng, xem bi kịch cũng thấy phải cao hứng. Nhưng cháu không đựơc, nhìn những thứ này sẽ không có ảnh hưởng chứ?Hay là thôi, đừng xem! Đến lúc đứa nhỏ sinh ra, cả ngày khóc sướt mướt sẽ không tốt.” Ngô lão gia tử vội vàng cầm điều khiển ti vi tính chuẩn bị đổi kênh.
Lâm Duẫn Nhi cười cười, “Ông nội, ông nghĩ quá nhiề rồi! Thời điểm mang thai, nếu như người mẹ thường khóc thút thít, tâm tình thương cảm, đứa nhỏ sau khi sinh mới có thể thích khóc! Xem ti vi mà thôi, không quan hệ.”
“Vậy thì tốt. . . . . .” Ngô lão gia tử dời tầm mắt trở về, càng nghĩ càng cao hứng, bắt đầu nhớ lại những việc đã qua, “Ban đầu cháu cùng Huân nhốt ở gian phòng ba ngày, chẳng qua vốn chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới thật có thể để cho các ngươi giải trừ hiểu lầm! Nếu không thì ông muốn ôm tằng tôn, còn không biết phải chờ tới lúc nào đây!”
Lâm Duẫn Nhi nhớ tới mất hồn ba ngày kia, sắc mặt trở nên hồng, “Ông nội. . . . . . A! Thật là đau. . . . . .” Vừa định nói chuyện, nhưng không ngờ bụng chợt truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi Lâm Duẫn Nhi nói không ra lời.
“Thế nào? Có phải hay không muốn sinh?” Ngô lão gia tử nhất thời khẩn trương cao độ, thấy cô đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi hột lớn cỡ chừng hạt đậu, nhanh giọng hướng Trương tẩu phân phó: “Nhanh đi bảo tài xế chuẩn bị xe, ngay lập tức đem Thiếu phu nhân đưa đi bệnh viện! Ta hiện tại gọi điện thoại cho Huân. . . . .” Ngô lão gia tử khẩn trương tới nỗi tay muốn chảy mồ hôi, bất quá bề ngoài thoạt nhìn vẫn còn là rất trấn định.
“Dạ, vợ ngươi tám phần là muốn sinh, chúng ta bây giờ lập tức đưa nó đi bệnh viện, cháu trực tiếp đi bệnh viện là tốt rồi!”
Ngô Thế Huân nhận được điện thoại lúc đang họp, vừa nghe đến tin tức này, lập tức từ chỗ ngồi bắn dậy, “Hiện tại phải sinh? Cách dự tính ngày sinh không phải là còn có ba ngày sao? Lâm Duẫn Nhi có phải hay không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Không có, không có, cái gì ngoài ý muốn cũng không có! cháu đừng khẩn trương, trực tiếp đi bệnh viện là tốt rồi.” Ngô lão gia tử nhanh chóng cúp điện thoại, giúp một tay đem Lâm Duẫn Nhi đỡ vào trong xe.
Đồ dùng nằm việm, đã sớm chuẩn bị xong cho vào túi hành lý, chỉ cần cầm đi, cho nên tốc độ rất nhanh. Tài xế trực tiếp lái ô-tô đến bệnh viện, dọc theo đường đi, Lâm Duẫn Nhi đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác bụng của mình giống bị người cầm dao đâm, khiến cho cô ngay cả thời gian thả chậm hít thở cũng không có.
Ngô Thế Huân sau khi cúp điện thoại di động, lấy áo khoác trực tiếp chạy đến bệnh viện, hoàn toàn không để ý bọn họ đang bàn một dự án lớn vượt qua ba triệu Đô-la . Hắn ngay cả chờ thang máy thời gian đều không muốn, trực tiếp ba chân bốn cẳng, từ cầu thang thóat hiểm chạy một mạch mười chín tầng xuống dưới lầu, nhanh chóng chui vào ghế lái, khởi động động cơ, chuyển động tay lái, nhanh chóng rời đi. Tất cả động tác làm liền một mạch, nhanh chóng lưu loát, tựa như đang diễn phim hành động.
Ngô Thế Huân xông qua nhiều lần đèn đỏ, phía sau đuổi theo hai, ba xe cảnh sát giao thông, thổi còi cầm cái loa ý bảo hắn dừng lại, nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý, đạp mãn chân ga, mạnh mẽ lao về phía trước, vốn phải cần 20′ đường xe, khi hắn điên cuồng, nhưng chỉ tốn không tới mười phút! Lúc này nhìn lại sau lưng một chút, đã không còn thấy thân ảnh của cảnh sát giao thông.
Ngô Thế Huân khẩn trương chạy vào bệnh viện, trực tiếp chạy đến bên ngòai phòng sinh, nhưng mà hắn tìm tới tìm lui, lại không tìm được Lâm Duẫn Nhi, thậm chí ngay cả gia gia cùng Trương tẩu đều không ở đây. Ngô Thế Huân trong lòng không khỏi một hồi kinh hoảng, không nhịn được suy đoán, sẽ không phải là Lâm Duẫn Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng tiện tay kéo một hộ sĩ hỏi thăm, nhưng mà hộ sĩ lại nói cho hắn biết, danh sách sản phụ, căn bản cũng không có tên Lâm Duẫn Nhi .
“Không thể nào!” Ngô Thế Huân nắm quyền, bên trán bởi vì khẩn trương quá độ mà gân xanh nổi lên.
Đang lúc hắn mờ mịt không biết phải làm sao, một nhóm người đẩy giường bệnh đã chạy tới, Ngô lão gia tử xa xa liền thấy Ngô Thế Huân , vội vàng vẫy tay về phía hắn, “Huân! Mau tới đây giúp một tay, Tiểu Nhi ở chỗ này!”
Ngô Thế Huân không còn kịp lau mồ hôi, nhanh chân chạy tới, lại bị Ngô lão gia liếc mắt, “Từ công ty của cháu lái xe tới đây,phải mất 20′ đi? Nhưng thế nào cháu so với chúng ta còn tới trước? Thật là kỳ quái!”
Ngô Thế Huân vô lực cười cười, không có nói chuyện mình bởi vì nóng nảy, mà ở trên đường đua xe.
Hắn thấy Lâm Duẫn Nhi đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hơi lớn cỡ hạt đậu , một giọt một giọt rơi xuống, rất đau lòng . Hắn cầm tay an ủi cô, “Không cần khẩn trương, không có sao không có sao, con của chúng ta rất nhanh liền ra gặp mặt chúng ta. . . . . .”
Lâm Duẫn Nhi cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, khó khăn nói một câu: “Em không khẩn trương. . . . . . Anh cũng không cần khẩn trương. . . . . .”
Ngô Thế Huân toàn thân bắp thịt cứng ngắc, bóp đau tay của cô, nhưng vẫn mờ mịt không biết. Lâm Duẫn Nhi vốn đang rất sợ, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Ngô Thế Huân,tự dưng cả thấy tuyệt không sợ hãi.
Không bao lâu sau, Lâm Chẵn anhi liền bị đẩy vào phòng sinh, Ngô Thế Huân vẫn đứng ở ngoài cửa, khẩn trương đi tới đi lui, vòng tới vòng lui. . . . . .
“Cháu dừng lại, chớ đi! Cháu đi suốt đầu ta muốn ngất xỉu rồi đây!” Ngô lão gia tử thở dài, kéo Ngô Thế Huân ngồi vào vị trí đợi. Nhưng mà không có ngồi đựơc mấy phút, Ngô Thế Huân lại đứng lên, tiếp tục khẩn trương đi tới đi lui, hắn căn bản là không thể ngồi yên!
Đột nhiên, trong phòng sinh truyền đến một đạo thanh âm vang lên tiếng trẻ con khóc, Ngô Thế Huân vẫn như cũ khẩn trương. Cho đến khi trong phòng sinh truyền tới đạo thứ hai thanh âm trẻ con khóc, Ngô Thế Huân rốt cục bởi vì khẩn trương quá độ, mà từ từ ngã xuống đất. . . . . .( Nee: *cười lăn lôn* vk sinh ck ngất..=]]~)
Ngày thứ hai, tin tức người thừa kế của Ngô thị, bởi vì vợ sinh con, khẩn trương quá độ ở ngoài phòng sinh té xỉu , cùng tin tức Ngô thị lão tổng, mừng long phượng tôn, đăng ngay trang đầu tờ báo.
Lâm Duẫn Nhi trong lúc mang thai, bị Ngô Thế Huân ra lệnh cưỡng chế cấm nhìn bất kỳ thứ gì có liên quan tới sắc tình, phàm là H manga, tiểu thuyết, phim AV đều không được nhìn, chỉ sợ đứa nhỏ sinh ra , sẽ có đức hạnh giống cô!
Hôm nay, Lâm Duẫn Nhi nhịn mười tháng, thật vất vả sinh hạ hài tử, đã không thể nhẫn nại đựơc nữa, liền thừa dịp Ngô Thế Huân đi ra ngoài làm việc, vừa mang hài tử, vừa lấy ra trân quý phiến tử, nhìn xem hưng phấn vô cùng. Nhưng mà trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, cô giấu khá hơn nữa, cũng không có biện pháp ngăn cản được Ngô Thế Huân đánh bất ngờ kiểm tra. . . . . .
“Lâm Duẫn Nhi!” Ngô Thế Huân lúc trở về, liền nhìn thấy một màn như vậy, Lâm Duẫn Nhi hai tay ôm một đứa nhỏ , ánh mắt lại là nhìn chằm chằm màn hình, nước miếng chảy ra. Hơn nữa, Lâm Duẫn Nhi gần đây sở thích còn thay đổi, không nhìn AV, đổi sang xem GV! ( AV: phim xxx Boy&girl; GV= gay video: phim xxx gay)
Ngô Thế Huân thấy trong phim, hai người đàn ông quấn quít ở chung một chỗ, chỉ cảm thấy nổi lên một trận da gà. Hắn tiến lên cầm điều khiển ti vi, liền tắt TV, nhìn cô, lạnh giọng quát lớn: “Em không nên quá mức mức như thế!”
“Dạ. . . . . . Cho em xem một chút đi! Có trại đẹp lại . . . . .”
Ngô Thế Huân cười lạnh, “Anh còn không đủ để em xem?”
“Ah. . . . . .” Chỉ là muốn đổi lại khẩu vị thôi! Ngày ngày ăn quá tốt, cũng sẽ ngán . . . . . .
“Thương lượng bất thành, không thương lượng gì cả, hai đứa bé còn nhỏ,em làm mẹ mà như vậy? Có ai như em giống vậy dạy hài tử sao? Anh không muốn làm cho bọn họ biến thành bộ dạng đức hạnh giống em!”
“Ơ. . . . . . em, em chỉ là học. . . . . . Học tập một chút mà thôi.” Lâm Duẫn Nhi thấy Ngô Thế Huân mặt lạnh như băng, vội vàng nói nhỏ giải thích.
“A, học tập? Vì anh sao?” Ngô Thế Huân tiến tới gần cô một chút, trên mặt có mang theo nụ cừơi nguy hiểm.
“Ừ, đúng vậy!” Lâm Duẫn Nhi vội vàng nói hùa theo.
“Cái dạng này. . . . . . Anh dạy cho em, không phải tốt lắm sao?”
“Cái gì?” Lâm Duẫn Nhi trợn to hai mắt, thấy Ngô Thế Huân đã bắt đầu cởi quần áo, sau đó nhanh chóng chặn lại môi của cô.
“Ngô. . . . . . Nhưng! Con. . . . . .”
“Con còn nhỏ, không hiểu chuyện. . . . . .”
“Ngô ngô. . . . . .” Lâm Duẫn Nhi còn muốn nói nhiều hơn, nhưng mà đôi môi đã bị Ngô Thế Huân vững vàng che lại, ngoại trừ phát ra thanh âm rên rỉ. Ngô Thế Huân vừa đồng thời dạy Lâm Duẫn Nhi vừa ” dạy” con của mình.
Chẳng qua là, “Giáo dục” đứa nhỏ . . . . . . Có nhất thiết cần sớm như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top