Chương 1
Ngày hè, ánh nắng mặt trời chiếu sáng trên bầu trời cao lồng lộng, cơn gió mát đặp vào mặt mang theo một hương vị mặn nồng hỗn loạn của biển, biển hải dương xanh ngát như màu lam đại lục, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối. Cảnh đẹp đập vào mắt làm cho người ta không thể không cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Nhưng mà đối với người sợ nước như hắn mà nói không khác gì là thống khổ.
Sớm biết vậy thì đã không tới! Anh bắt đầu thấy hối hận, dọ theo đường đi đều cứ do dự không quyết định, nhưng hiện đại, anh thật sự hối hận.
Lảng tránh những đồng bạn hưng phấn mà đi đến một bên, cân nhắc hay không tìm cơ hội từ chối lời mời này.
" Này, Phạm Dương, một mình đang làm gì đó?" Là người khởi xướng mọi hoạt động, Đổng Dục đã quen chiếu cố từng đồng bạn. Đặc biệt mấy hôm trước Phạm Dương đã cứu hắn. Hắn đi đến bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt không có chút biểu tình, lại cảm thấy uổng phí cho khuôn mặt đẹp trai củ tên này.
Hắn cười cười, không trả lời. Đổng Dực như đã quen với tên bằng hữu mới trầm mặt này, tự cố tự địa nói: " Cha tôi cùng chúng ta không cùng thế hệ nên quan niệm khác nhau , chuyện gì cũng thích dùng tiền giải quyết. Tôi biết cậu cứu tôi không phải vì tiền, cho nên, đừng có để trong lòng. Lần này cứ ra sức vui chơi cho thoả thích, chờ cậu nhập học , củng không có thời gian nhàn nhã như bây giờ đâu."
Nghe vậy, anh cười không nổi. Đúng là, trước đó, anh là vô tình cứu Đổng Dục dưới bánh xe, chỉ là trùng hợp thôi. Đổng lão gia cứ run run hai tay cầm chặt chi phiếu, lão cứ lôi kéo tay anh, nói cái gì cũng phải làm cho anh nhận lấy, thực sự làm cho hắn rất khó xử. Cũng may Đổng Dục là một người hiều lí lẻ, hiểu cái gì là không thể ép buộc.
Anh không nghĩ rằng Đổng Dục cũng xuất hiện tại nơi này, thẳng đến ngày hôm qua người này tới nhà anh, vô luận thế nào đều phải cùng anh đi chơi một chuyến. Nói thật, hắn đối biển rộng một chút hảo cảm đều không có, từ nhỏ chỉ sợ nước, bơi lội cũng chưa từng thử qua. Đổng Dục cứng rắn lôi kéo hắn đến đây, trơ mắt, anh vắt hết óc nhĩ có hay không lâm trận bỏ chạy.
" Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đi trước." Đổng Dục nhìn quản gia Vương đang cầm thiết bị lặn nước đi đến mà hưng phấn.
" Đổng Dục, cậu không thể lặn xuống nước được." phạm Dương bình tĩnh mà nhắc nhở hắn, " Đừng quên, miệng viết thương trên vai cậu còn chưa lành."
Người bên kia đã muốn lặn xuống. Tiếu Văn Văn vô cùng thân thiết hôn lên mặt Đổng Dục: " Anh yêu, anh có thể đi thông đạo. Em cùng Lỵ Lỵsẽ đi lặn."
Cứ như vậy, cô cùng một thiếu nữ xa lạ Mã Lỵ trở lại phòng thay đồ chuẩn bị. Đổng Dục cùng Phạm Dương đii cùng nhân viên công tác đi vào đáy biển thông đạo.
Tài lực của Đổng gia tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi,bằng không làm sao có thể làm ra cái khách sạn đáy biển, tuy nói là khách sạn nhưng thật sự quy mô không lớn, nghe nói chỉ có mười căn phòng. Nhưng như vậy rất tuyết không phải sao?
Vị trí khách sạn là bên cạnh đá san hô, thông đạo đáy biển là từ nguyên liệu đặc thù chế thành, hầu như trong suốt. Vì vậy làm cho du khách có cơ hội để trải nghiệm phong cảnh đáy biển, toàn bộ thông đạo đều lắp đặt đèn sáng, cách vòm thuỷ tinh trong suốt có thể thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ của d8a2n cá cảnh nhiệt đới bên cạnh dàn đá san hô. Cho dù là người không có cảm tình gì đối với biển như Phạm Dương cũng không ngăn nổi mà cảm thán.
" Ở trong này một đêm mất bao nhiêu tiền?" Phạm dương tò mò.
" Khách phòng phân cấp bậc. Mắc nhất là phòng trăng mật với phòng thương vụ, một buổi là một vạn ba nhân dân tệ."
"Ha." Anh cười nói," Nhà mấy người quả thực làm cho người ta ăn không tiêu."
Đổng Dục thần bí tới gần anh, như có như không nói: " Tuy rằng cuối tháng mới chính thức buôn bán nhưng phòng trăng mật gần như đã được đặt hết." Vừa mới nói xong, hắn hưng phấn chỉ vào thông đạo bên ngoài, " Xem, Văn Văn cùng Mã Lỵ tới rồi."
Dưới thiết bị chiếu sáng cường hãn mà có thể nhìn rõ được thông đạo bên ngoài ít nhất một trăm mét. Ở bầy cá trung kia dáng hai người thiếu nữ càng chói mắt, không cần tìm kiếm cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Bỗng nhiên, Phạm Dương nhìn thấy cách xa hai nàng ước chừng hai mươi mét có người thứ ba lặn xuống nước. Người nọ không nhanh không chậm, vẫn luôn đi theo các cô gái. Nhưng thoạt nhìn rất kỳ quái.
Phạm Dương củng chưa từng lặn xuống nước, anh cũng không biết thời điểm lặn xuống nước có hay không cần cái gì đó tư thế, hoặc yêu cầu riêng gì đó vân vân. Nhưng hiển nhiên, tên thứ ba lặn xuống nước dáng người cùng hai cô gái hoàn toàn bất đồng. Nếu dùng lời nói củ anh miêu tả , người kia không phải lặn xuống nước, chính là chỉ đơn thuần trầm mình xuống mà thôi.
Đổng Dục đã muốn đứng ở SPA thúc giục chạy vào, hắn không xem bên ngoài nữa, cước bộ nhanh đến phía trước.
Phòng SPA là phòng đặc sắc trong khách sạn, khách hàng có thể ở đây hưởng thụ sự phục vụ chu đáo đồng thời thưởng thức cảnh đẹp dưới đáy biển. Tuy rằng nơi này cũng không lớn, cũng chẳng phải là một chỗ xa hoa. Đổng Dục Đi đến sau quầy bar, bắt đầu điều chế rượu. Ngồi ở phía trước Phạm Dương có thể nghe thấy cách vách có chút âm thanh, liền hỏi hắn có phải hay không Tiếu Văn Văn các cô đến đây.
" Phải, là các cô ấy. Nơi này bây giờ không có đón tiếp người lạ, Kasper sẽ không cùng người lạ mở cửa."
" Kasper?"
" Chuyên gia mà cha tôi mời tới, mấy ngày nay sẽ điều chỉnh các thiết bị bên trong khách sạn lần cuối. Anh ta là một ông chú rất tuyệt."
Lát sau, một người đàn ông theo cửu hông đi ra. Phạm Dương không thấy rõ diện mạo của người này, chợt nghe Đổng Dục hưng phấn tiếp đón: " Diêu Thành! Anh như thế nào bây giờ mới đến?"
Kiêu Diêu Thành vẻ mặt cười cười, đến khi chạm mắt Phạm Dương, cũng cùng anh gật đầu. Phạm Dương không phải là loại người dễ tiếp xúc với người khác, có chút không được tự nhiên gật đầu đáp trả, xem như là đón tiếp. Đổng Dục ở phía sau quầy bar đã làm xong mấy chén đồ uống lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, phân từng ly cho mọi người, tiếp tục trêu ghẹo: " Tôi còn chưa nói cho Lily là anh tới đâu, cho cô ấy một cái bất ngờ."
Nó vậy là cái người có dáng người như người mẫu, Mã Lỵ, chính là bạn gái Diệu Thành. Phạm Dương nghĩ thầm, đúng là đếm nhầm, bọn họ đều là người yêu, chíh mình chính là dư thừa.
Cùng Đổng Dục nói chuyện phiếm, ánh mắt Diêu Thành thuỷ chung cố ý hay vô tình đánh giá Phạm Dương. Đổng Dục nhìn ra Phạm Dương đã có chút mất hết kiên nhẫn: " Diêu Thành, đây là người tôi đã nói với anh. Phạm Dương, ân nhân cứu mạng của tôi."
" Tha cho tôi đi," Phạm Dương rất không thích ứng được mà nhắc nhở, " Chính là đúng dịp thôi."
Diêu Thành không biểu đạt gì đối với ân nhân đã cứu bạn của mình, chính là chỉ đối với anh khẽ mỉm cười, thân thiện hơn một chút, ít đi một chút xa lạ.
Lú này, cửu hông lại mở ra. Tiếu Văn Văn cùng Mã Lỵ đã thay xong quần áo đi tới. Tiếu Văn Văn đi ở phía trước, tựa hồ đang đấm chìm vào thể nghiệm vừa rồi, hứng thú vẫn chưa đi hết. Mà Mã Lỵ sắc mặt lại không được tốt, đi theo Tiếu Văn Văn oán giận lần sau phải đi thông đạo ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy ba người bên kia quầy bar!
Phạm Dương cũng không phải cố ý quan sát hai thiếu nữ này, chính là tuỳ tiện liếc liếc mắt một cái. Mới đi có vài bước Mã Lỵ liền dừng lại, hoảng sợ trừng mắt, thẳng tay chỉ chỉ vào anh.
" Cậu, cậu!" Mã Lỵ ấp úng nói.
Mặt khác vài người lại cảm thấy buồn bực, Mã Lỵ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy phạm Dương, làm gì mà kinh ngạc như vậy? Duy hỉ Phạm Dương, ánh mắt anh híp lại, rất nhanh nhìn về phía Mã Lỵ.
Bên trong không biết khi nào không khí lại lạnh xuống, một tờ giấy ghi chép màu trắng mơ hồ đột nhiên rơi xuống dưới mặt đất, không ai để ý, cũng không ai để ý rằng trong đây một ngọn gió đều không có. Phạm dương nuốt nước miếng, tận lực đem ánh mắt dời đên trên sàn nhà nhưng như cũ vẫn có thể nhìn đến "Nó " phía sau Mã Lỵ như bóng với hình.
"Quỷ, hồn tính thuần âm, hồn hiện về đêm, hồn đôi khi đi kèm với quỷ, hồn vốn hắc ám, hồn vốn tính hàn. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nhìn đến chúng nó, chúng nó cũng có thể nhìn đến ngươi. Chỉ cần không cùng chúng nó ánh mắt đối diện, cũng không cần sợ."
Chẳng bao lâu sau khi giọng nói cảnh báo văng vẳng bên tai ấy chấm dứt, anh mới khẩn trương thở ra một hơi, nắm chặt hai tay. Chết tiệt, lòng hiếu kỳ của tuổi trẻ làm cho anh không thể khống chế được hai mắt của mình, rốt cuộc vẫn là nhìn lên trên ảnh ngược ở mặt đất.
"Nó" rất mơ hồ, thậm chí nhìn không ra là nam hay là nữ, nó dính sát vào phía sau Mã Lỵ, tựa tờ giấy bị dính trên quần áo.
Anh nghĩ, này thật không hợp lý. Mấy thứ này ở ban ngày là không thể xuất hiện. Nó không e ngại ban ngày dương khí thịnh sao? Nghĩ lại , mới biết được chính mình khờ dại cỡ nào. Đây đang là hai mươi mét dưới đáy biển, nước vốn là thuần âm, lại ngăn cách dương khí bên ngoài, cho nên nó mới có thể không hề cố kỵ tìm tới Mã Lỵ.
Theo Mã Lỵ từng bước một đến gần, toàn bộ khu SPA đều trở nên âm lãnh hơn, anh biết những người khác chắc là không nhận thấy được, chỉ có anh, duy nhất anh là nhân tài thể chất đặc thù mẫn cảm với những thứ như vậy.
Không gian như nhuộm đen giống như mực, bóng tối vô thanh vô tức bao phủ hắn. Cửa sổ thủy tinh bên ngoài không biết khi nào tụ tập tảng lớn tảng lớn bầy cá không biết tên, con lớn con nhỏ, một đôi mắt cá trống rỗng nhìn anh. Mồ hôi lạnh theo cổ chảy vào vạt áo bên trong.
Mã Lỵ ý cười trong suốt đi qua đi: "Ngươi làm sao vậy, sắc mặt không tốt."Cô bước chân tiếng từng bước một tới gần Phạm Dương, giống như mỗi một bước đều đạp trên xương khô. Tích thủy thanh thanh thong thả theo mặt sau quầy bar truyền tới giống như hòa làm một với không khí trong này, tí tách, tí tách.
Mắt thấy cô muốn đi đến trước mặt, thời điểm Phạm Dương cực độ khẩn trương, Diêu Thành bỗng nhiên xuất hiện, đem Mã Lỵ ôm vào trong lồng ngực, thái độ thân mật làm cho người bên cạnh cũng không thể không biết xấu hổ. Hắn hỏi cô có phải rất ngạc nhiên hay không, có phải hay không thật cao hứng? Mã Lỵ sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt. Cái kia quỷ ảnh, bỗng nhiên vặn vẹo đứng lên, màu sắc phía sau dần thay đổi làm cho Phạm Dương không dám nhìn thẳng. Lúc sau, dựa theo kết cấu cơ thể mà phân tích, Phạm Dương nghĩ, cái kia bộ vị phải là đầu của nó.
Bỗng một lượng máu như là thác nước từ đầu tràn ra, chảy khắp một thân Diêu Thành. Diêu Thành hồn nhiên bất giác, này máu theo tay hắn, rơi lên mảnh đất trước ngược hắn, nhiễm đỏ đôi giầy xám đẹp trên chân.
Phạm Dương nhấc đầu quay sang một bên, chỉ cảm thấy tránh cũng tránh không khỏi âm khí kia.
Cửa hông, bỗng nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ! Phát ra âm thanh thực mạnh, một thanh âm kêu la ầm ĩ: "Ta nói các ngươi nhanh lên được không?"
Tại trong nháy mắt quỷ ảnh bám vào phía sau Mã Lỵ phát ra một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn, tiêu tán vô tung vô ảnh. Toàn bộ quá trình bất quá là trong chớp mắt công phu, nhưng Phạm Dương đã muốn mồ hôi đầm đìa.
Anh không biết người xâm nhập kia là ai, những người khác tựa hồ thực phản cảm với người vô lý như thế, Mã Lỵ đứng mũi chịu sào, âm trầm tức giận trừng mắt hỏi: "Ngươi là ai?"
"Hây, mỹ nữ. Tôi là bếp trưởng nơi đây." Nam nhân trẻ tuổi trêu ghẹo, "Các ngươi không phải định tới hơn 12 giờ mới ăn cơm sao?"
Chưa thấy qua đầu bếp nhà ai lại kiêu ngạo như vậy. Vị này tự xưng bếp trưởng đánh vỡ không khí quỷ dị vừa rồi, mang theo một cỗ gió mát mà đến, vì Phạm Dương bị xua tan sợ hãi trong lòng. Nói thật, nghĩ như vậy đại khái chỉ có một mình Phạm Dương.
Mã Lỵ sắc mặt càng ngày càng khó coi, dáng người của cô rất cao, lộ ra khí thế thực cường hãn. Đầu bếp dáng người cao không hề thấp, nhìn ra ít nhất là hơn một trăm tám mươi cm. Hai người duy trì mặt đối mặt, giống như cuộc chiến của mãnh thú hoang dại.
Đầu bếp khinh thường cười nói, "Tôi đâu có trêu ngươi chọc giận cô, trừng tôi làm gì?"
"Cút!" Mã Lỵ thấp giọng quát.
Cho dù Mã Lỵ là bằng hữu của cậu, nhưng đối đãi như thế với một người làm khiến Đổng Dục cũng là nhìn không được. Cậu đi qua, thực lễ phép đem Mã Lỵ đến kéo ra, đối đầu bếp nói: "Đã muốn chuẩn bị tốt sao? Thật có lỗi, chúng tôi nói chuyện phiếm tới giờ, đã quên mất thời gian." Nói xong, cậu tiếp đón những người còn lại đi theo vào nhà ăn, nếm thử chút bữa tiệc lớn mỹ vị hải sản".
Diêu Thành ôm Mã Lỵ đi tuốt ở đàng trước, Phạm Dương dừng ở cuối cùng, hy vọng có thể cùng Mã Lỵ tăng khoảng cách, lại nhịn không được trộm nhìn tới. Mã Lỵ bỗng nhiên quay đầu, trên mặt nở nụ cười âm lãnh tà ác, đối với Phạm Dương không tiếng động cười.
Nó thấy chính mình ! Phạm Dương vội vàng cúi đầu, hơi thở âm lãnh như phụ cốt chi thư gắt gao vờn quanh anh.
"Bằng hữu, ngươi không sao chứ?" Không biết khi nào thì đầu bếp đã đi ở bên cạnh anh, nhận ra người này khác thường, "Sắc mặt rất khó xem a, không phải là bị bệnh đi?"
Phạm Dương cau mày khoát tay, không muốn nhiều lời.
Ở trong phòng ăn, anh ăn qua loa vài miếng liền lấy cớ thân thể không khoẻ, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Đổng Dục gọi tới một gã phục vụ để theo anh đi về phòng. Vừa mới đi ra nhà ăn, áp lực vô hình đã giảm bớt.
Anh ở trong phòng ngã đầu liền ngủ, bắt buộc chính mình không đi hồi tưởng đến quỷ ảnh ẩn phía sau Mã Lỵ. Có chút hiệu quả, rất nhanh liền ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top