Chương 42

Editor: Moonliz

"Em không muốn đi à?" Giám đốc nhìn ra vẻ do dự của Mạnh Tầm, tò mò hỏi: "Em phải nắm bắt cơ hội này, dự án này không dễ có được, nếu thành công thì sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của em."

Đương nhiên Mạnh Tầm biết điều đó, nhưng vấn đề không phải là ở dự án, mà là nơi đi kêu gọi đầu tư.

Điểm đến là Hương Sơn Áo, nơi đó không lớn lắm, đến đó thì khó tránh khỏi việc gặp phải anh.

Nhưng dự án này thực sự không dễ có được, trong lòng Mạnh Tầm như có một cái cân, nhưng không cân đo được nên nghiêng về phía nào.

Giám đốc vẫn đang nói, phân tích lợi ích và bất lợi của dự án khó có này, nhưng rồi lại nói: "Quyền lựa chọn là ở em."

Mạnh Tầm đều rõ có bao nhiêu người muốn ăn miếng bánh này, bởi vì nhà thông minh không giống như các loại sản phẩm khác đang quá đa dạng trên thị trường, việc kêu gọi đầu tư có một số rủi ro, nhưng cũng khá mới mẻ.

Mạnh Tầm hít thở nhẹ nhàng, biết rằng ra khỏi cánh cửa này sẽ không còn duyên với dự án này nữa.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.

Cô vẫn muốn đi, cô không muốn đánh mất tương lai của mình, vì hiện tại những gì cô có và chỉ có là công việc này. Cô muốn thăng tiến thì nhất quyết phải làm tốt vụ này.

Cảm giác thành công mà sự nghiệp mang lại trong cuộc sống là không thể thay thế được.

Cuối cùng Mạnh Tầm quyết định nhận dự án này.

Cô tự an ủi mình, mọi việc đều có nhân quả.

Nếu gặp lại anh ở Hương Sơn Áo, thì đó cũng là món nợ định mệnh cô phải trả.

Giám đốc thấy cô nhận lời, chỉ mỉm cười.

Còn Mạnh Tầm thì thuần thục ký tên vào vị trí quản lý dự án.

Sau đó cô dùng nụ cười che giấu sự thất thần vừa rồi, không để lộ biểu cảm, dịu dàng nói: "Tối nay em vốn có hẹn với bạn đi ăn, nhưng người bạn đã hủy hẹn, không biết tối nay Giám đốc có rảnh không? Em đã đặt phòng riêng ở nhà hàng Mễ Tạp rồi, mời chị một bữa."

Làm gì có người bạn nào đâu mà làm gì có chuyện hủy hẹn.

Ai cũng biết rõ mục đích của bữa ăn này.

"Người bạn của em không đáng tin nhỉ, dám hẹn hủy với người đẹp." Giám đốc cất tài liệu đi: "Được rồi, chị sẽ đến, em yên tâm."

Vào buổi chiều, bộ phận dự án của công ty đã nhận được tin.

Mạnh Tầm trở thành quản lý dự án nhà thông minh này.

Tin nhắn vừa gửi vào nhóm chat, phòng dự án lập tức vang lên những tiếng xì xào.

Tiếu Tiếu vừa không giấu được niềm vui, vừa bất bình thì thầm với Mạnh Tầm: "Chị Tầm, họ chỉ đang ghen tị thôi, chị giành được dự án rồi thì đừng quan tâm đến những gì họ nói."

Thực ra Mạnh Tầm hoàn toàn không để ý đến những tiếng xì xào xung quanh, vì ánh mắt cô đều dồn vào hợp đồng trên máy tính, nơi có ghi mấy chữ Hương Sơn Áo.

Khi Tiếu Tiếu nói bên tai, Mạnh Tầm mới nghe thấy những người trong phòng dự án đang bàn tán về cô.

Họ nói qua nói lại, không ngoài chuyện được người khác bao nuôi.

Chiều muộn, lúc mặt trời đã lặn, ánh chiều tà rọi vào vị trí làm việc gần cửa sổ của Mạnh Tầm.

Vầng sáng nhảy múa bên cô, phủ lên nửa khuôn mặt cô trong ánh vàng vụn của hoàng hôn, mặt trời như đặc biệt yêu chiều cô, sống mũi cao của cô vừa hay được phủ lên vài tia sáng vàng, mái tóc dài hơi xoăn nửa ở phía trước, nửa ở phía sau, trên người cô như có một vòng hào quang lấp lánh.​​​​​​​​​​​​​​​​

Tiếu Tiếu chỉ nhìn thoáng qua mà trái tim cô ấy như thể bị đâm thủng, đập thình thịch không ngừng.

Nếu không phải cô ấy hiểu rõ về con người của Mạnh Tầm, có lẽ Tiếu Tiếu cũng sẽ tin vào những lời đồn rằng cô là người bao nuôi.

Dù sao thì với vẻ ngoài của Mạnh Tầm ở Cologne, cô là nữ thần trong mộng của vô số đàn ông. Dù với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, hay khí chất dịu dàng như ngọc, hoặc những đường nét gương mặt không chê vào đâu được thì tất cả đều là hạng nhất.

Thật khó để người ta không nghĩ rằng cô được bao nuôi.

"Chị đang bận kiếm tiền." Ý là làm gì có thời gian để quan tâm đến họ?

Mạnh Tầm thu lại sự chú ý, thực tế cô không để ý đến những lời đồn đó, càng không cần phải chứng minh điều gì.

Thực ra nghe cũng thấy rất hoang đường rồi. Nhưng đó thực sự là thử thách đầu tiên trong cuộc đời cô. Sau này, mỗi khi nhớ lại cảm giác bất lực lúc đó, Mạnh Tầm mới nhận ra rằng trong những năm trước đây, người kia đã bảo vệ cô quá tốt, đến nỗi cô không biết rằng lòng người ở bên ngoài lại xấu xa và độc hại như vậy.

Năm Mạnh Tầm kết thúc thực tập, có một dự án thuộc ngành xe điện, lúc đó Mạnh Tầm cũng không biết mình đã lấy đâu ra can đảm, có lẽ vì đã kết thúc kỳ thực tập, sợ mình thất nghiệp, cũng có thể là thực sự có ý tưởng nên cô đã viết kế hoạch của mình ra, lấy hết can đảm gõ cửa văn phòng Giám đốc, sau đó được Giám đốc dẫn đi gặp sếp.

Không ngờ lại vô tình nhận được vị trí quản lý dự án đó.

Làm sao một người mới lại có thể đảm nhận dự án xe điện được?

Lúc đó ai cũng nghĩ rằng Mạnh Tầm đã làm gì đó để có được dự án. Và thế là có tin đồn về việc được bao nuôi.

Còn về lý do tại sao lại là được bao nuôi. Đó là vì sếp của Cologne là một quý ông độc thân, không có bạn gái, không có vợ nên không đến mức gây ra những suy nghĩ khác.

Nên mới có tin đồn là được bao nuôi.

Sau đó, Giám đốc đã công bố bản kế hoạch của dự án này, mặc dù trong lòng những quản lý dự án đó nghĩ rằng nó tốt đến mức nào rồi xuất sắc, mới mẻ đến đâu, thì mặt ngoài, họ vẫn giả vờ như mọi chuyện đơn giản như vậy.

Mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Lúc đó Mạnh Tầm gặp ai hỏi đến cũng giải thích, nhưng giải thích nhiều, họ không những không tin cô, ánh mắt nhìn cô còn chứa đựng nhiều hoài nghi hơn. Dù sau đó dự án xe điện được cô phát triển lớn mạnh và cô cũng nhanh chóng trở thành quản lý dự án, nhưng những người trong phòng dự án vẫn không tin.

Sau đó, trong một khoảnh khắc nào đó, cô chợt hiểu ra, thực sự không cần phải giải thích, tại sao cô phải tự chứng minh mình không làm những việc mình chưa từng làm?

Từ đó về sau, khi có người hỏi Mạnh Tầm, câu trả lời của cô chỉ là: "Cô có bằng chứng không?"

Dần dần, không còn ai nói trước mặt cô nữa.

Cô vốn không thích giao tiếp xã hội, cũng không có nhiều bạn bè. Trong sự hiểm ác của xã hội, cô tự gói ghém mình lại giống như một con nhím.

Sau đó cô đã học cách vật lộn, cũng học cách nhìn sắc mặt người khác trong ba năm.

Những chiếc gai của con nhím cũng dần được cuộc sống mài nhẵn đi. Về sau, cô không còn cứng rắn nói "cô có bằng chứng không?" nữa, mà chỉ thản nhiên để mặc họ nói, dù sao, cô tự biết mình trong sạch là được.​​​​​​​​​​​​​​​​

"Vậy chị Tầm, chúng ta sẽ đến Hương Sơn Áo ở phải không ạ?"

Tiếu Tiếu là sinh viên mới ra trường vào năm nay, đối với dự án, cô ấy luôn có nhiều sự tò mò và điều không hiểu.

Cô ấy là nhân viên trong nhóm của Mạnh Tầm và Mạnh Tầm đối xử khá dịu dàng với Tiếu Tiếu.

"Ừm, chúng ta sẽ đi công tác ở đó, cho đến khi thu hút được đầu tư." Mạnh Tầm cụp mắt, như thể đang giải thích câu hỏi của Tiếu Tiếu, nhưng cũng như đang nói với chính mình: "Chỉ là thủ tục visa hơi phiền phức, đến lúc đó nhớ mang đầy đủ giấy tờ."

Sau khi nhắc nhở Tiếu Tiếu, Mạnh Tầm liệt kê các giấy tờ cần thiết, rồi gửi vào nhóm nhỏ, nhắc nhở hai nam sinh còn lại. Không ngờ Tưởng Bách lại bắt đầu càu nhàu: "Phiền phức quá, có thể không đi được không?"

Tưởng Bách và Tiếu Tiếu vào công ty cùng thời gian, nhưng thái độ làm việc lại hoàn toàn khác nhau.

Không thì lười biếng, không thì đang trên đường lười biếng.

Mạnh Tầm nhìn thấy tin nhắn này, khi nhìn qua, chỉ thấy Tưởng Bách đang ngồi ở vị trí làm việc, cúi đầu chơi điện thoại, mơ hồ có tiếng game.

Tư thế ngồi vắt chân chữ ngũ, chẳng có tí dáng vẻ đi làm nào cả.

Đầu tiên là Mạnh Tầm gắn thẻ Tưởng Bách trong nhóm: "Đây là công việc bắt buộc phải đi, nếu cậu chắc chắn không muốn đi, tôi cũng không ép, cậu rút khỏi dự án này, nhưng lúc đó phần chia lãi sẽ không có phần của cậu."

Mỗi ngày Tưởng Bách đều lơ là công việc, đương nhiên biết tỷ lệ thành công của dự án lần này rất cao, nên lập tức hăng hái lên: "Tôi không đi là không được chia lãi à? Tôi không thể làm việc trực tuyến được ư? Nỗ lực trực tuyến cũng là nỗ lực chứ!"

Tiếu Tiếu bĩu môi, cảm thấy Tưởng Bách rất vô lý.

Từ trước đến nay, Tưởng Bách vẫn luôn như vậy, suốt ngày game, đến giờ làm việc cũng thường không có ở vị trí, thậm chí còn đi "thăm" các bộ phận khác, tình trạng ỷ lại còn nhiều hơn lần này nữa, nhưng lần nào Mạnh Tầm cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng lần này, cô không chiều Tưởng Bách nữa, cô đứng dậy, chiếc quần jean làm nổi bật tỷ lệ cơ thể cân đối thon dài của cô, cô đi giày cao gót, bước đến vị trí làm việc của Tưởng Bách, cúi đầu, nhìn dáng vẻ cậu ta đang chơi game.

Tuy giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng giọng điệu lại cứng rắn: "Tưởng Bách, chơi đủ chưa?"

Tưởng Bách vẫn vô lý đến cùng, hoàn toàn không quan tâm đến cơ hội mac Mạnh Tầm đưa cho.

"Chẳng lẽ còn không được cầm điện thoại trong giờ làm việc?"

Bộ dạng lưu manh của cậu ta khiến Mạnh Tầm biết rằng nói gì với cậu ta cũng vô ích.

Cô chụp luôn một tấm ảnh Tưởng Bách, gửi cho phòng nhân sự, rồi nói vào điện thoại: "Lần này, phiền nhờ loại Tưởng Bách ra khỏi dự án. Hơn nữa từ khi vào làm đến nay, Tưởng Bách chỉ tham gia một dự án, không tích cực phối hợp làm việc, luôn chơi game trong giờ làm việc, đây là ảnh chụp, trừ hết hiệu suất trong tháng này của cậu ta giúp tôi. Hãy tuyển thêm một người khác cho nhóm chúng tôi."

Mạnh Tầm xoay người rời đi, không cho Tưởng Bách thêm một ánh nhìn nào.

Cô hiếm khi nghiêm túc như vậy, nhưng đó lại là phong cách nhất quán của cô, cách làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát, cực kỳ quyết liệt. Tưởng Bách đang ngồi ở vị trí làm việc hơi không thể tin nổi khi đối diện với một Mạnh Tầm nghiêm khắc như vậy.

Những người ở các bộ phận gần đó đều nghe thấy cô nói gì, những lời đồn thổi đang ồn ào cũng dừng lại ngay lập tức, không ai trong bộ phận nói về chuyện này nữa.

Hiệu quả hơn cả việc yêu cầu dừng lại thẳng.

Mạnh Tầm ngồi lại vị trí, Tiếu Tiếu khen ngợi cô: "Một công đôi việc."​​​​​​​​​​​​​​​​

"À đúng rồi chị Tầm, em nhớ trước đây chị học ở Đại học A đúng không?" Tiếu Tiếu nói: "Em vừa mới tìm hiểu về Hương Sơn Áo trên Baidu, Đại học A ở đó đẹp quá, chị có thể dẫn em đi tham quan Đại học A được không?"

Mạnh Tầm nói có thể.

Tiếu Tiếu bắt đầu ước ao: "Vậy em còn muốn đến Uy Thế nữa, biết đâu sẽ giàu lên ngay trong một đêm thì sao? À đúng rồi, chị có biết không, hiện ở Hương Sơn Áo có một công trình bí ẩn, giống như một lâu đài, không biết rốt cuộc nó là gì ——" Tiếu Tiếu nói được một nửa thì nhìn về phía Mạnh Tầm.

Cô ngồi ở vị trí làm việc, hơi mất tập trung.

Chỉ vì hai từ Uy Thế.

Điều này không khỏi khiến cô nhớ lại sáu năm trước khi mới đến Hương Sơn Áo rồi vô tình gặp anh. Đã sáu năm rồi sao? Hóa ra đã qua quá lâu rồi? Mạnh Tầm như mất đi khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy như đó là chuyện mới xảy ra gần đây.

Cô phát hiện ra gần đây mình hay nghĩ về anh, có lẽ là vì sắp đi công tác.

Mạnh Tầm buộc mình quay về thực tại, véo má Tiếu Tiếu, nhưng ngay khoảnh khắc véo má đó, cô lại nhớ đến dáng vẻ thân mật khi anh thường véo má cô, cô xua đi suy nghĩ đó, mỉm cười nói: "Chờ dự án hoàn thành, tiền thưởng về tài khoản rồi thì em muốn đi đâu cũng được."

.............

Trong hai tuần sau đó, Mạnh Tầm liên tục họp hành, cuối cùng trước hai ngày đi công tác đến Hương Sơn Áo, cô đã hoàn thiện phương án nhà thông minh này và xin nghỉ phép năm cho mình. Cô đóng cửa ở trong phòng hai ngày, ngủ một giấc dài, khi ra ngoài đã là ngày đi công tác.

Mạnh Tầm tập hợp lại cùng Tiếu Tiếu và Triệu Ký, lái xe đến Châu Hải.

Khi đang đợi qua cửa khẩu Hoành Cầm, Tiếu Tiếu bỗng lấy điện thoại ra, đưa cho Mạnh Tầm xem.

Chưa kịp đợi Mạnh Tầm cúi đầu xuống, Tiếu Tiếu đã nói: "Chị Tầm, chị có biết người này không? Em tìm hiểu về anh ấy trên Baidu, trên đó viết công ty của anh ấy rất giỏi ——"

Vừa dứt lời, Mạnh Tầm đã nhìn thấy tấm ảnh trên điện thoại cô ấy.

Đôi mắt nâu sâu thẳm, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím, đường nét gương mặt hoàn hảo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tóc vẫn hơi dài, tất cả đều chải ngược ra sau, vài sợi tóc cong cong rủ xuống phía trước.

Vẫn là vẻ quý tộc lịch lãm tùy hứng, thờ ơ.

Trong đôi mắt sâu thẳm đó có cảm xúc vô cùng khó đoán.

Hơi thở của Mạnh Tầm có phần nặng nề, trước khi đến cô cảm thấy không sao, ba năm rồi, có lẽ như Lan Song đã nói, anh đã quên rồi chăng? Nhưng bây giờ, khi Tiếu Tiếu chỉ mới đưa tấm ảnh ra, ở ngay cửa khẩu này. Trái tim cô mới nhắc nhở cô rằng, cô hoàn toàn không thể làm được.

Ngay cả người trong ảnh, cô cũng không dám nhìn lâu.

Mạnh Tầm thu lại ánh nhìn, không để Tiếu Tiếu nhận ra điều bất thường, khẽ nói: "Làm sao chị biết cậu ba được."

Tiếu Tiếu cảm thấy khó hiểu.

Đã nói là không quen biết, sao lại biết anh là cậu ba.

Rõ ràng tên viết là Lan Trạc Phong.

Cùng lúc đó, đến lượt họ qua cửa khẩu, Tiếu Tiếu gạt bỏ sự nghi ngờ khỏi tâm trí, đi theo Mạnh Tầm để cùng bước vào mảnh đất mà cô không nghĩ mình sẽ đặt chân đến lần nữa.

Cologne đã đặt khách sạn cho họ.

Vì chi phí sinh hoạt ở đây đắt đỏ, cộng với kinh phí của Cologne có hạn, nên môi trường khách sạn hơi đơn sơ.​​​​​​​​​​​​​​​​

Vì để tiết kiệm chi phí, Cologne đã định cho họ một tuần. Thời gian không có nhiều. Sau một tuần, nếu vẫn chưa thu được đủ đầu tư, thì sẽ đến Châu Hải bên kia để ở khách sạn, nhưng thời gian đi lại và qua cửa khẩu cũng sẽ gây chậm trễ.

Mạnh Tầm mở máy tính xách tay, tổ chức một cuộc họp ngắn cùng Tiếu Tiếu và Triệu Kỳ.

Ở đây có một vài doanh nghiệp quan tâm đến dự án nhà thông minh này, Mạnh Tầm chọn ra công ty có chất lượng tốt nhất trong số đó: "Chị đã hẹn với bộ phận đầu tư của ZK, chiều nay chúng ta sẽ đến đó, trước hết hãy nghỉ ngơi hai tiếng."

Triệu Kỳ và Tiếu Tiếu đồng ý.

Đến chiều, vào thời gian đã hẹn, Mạnh Tầm dẫn Tiếu Tiếu và Triệu Kỳ xuất hiện tại đại sảnh của tòa nhà ZK.

Lễ tân hỏi bằng tiếng Quảng Đông: "Xin hỏi có hẹn trước không ạ?"

Mạnh Tầm trả lời bằng tiếng Quảng Đông rằng đã hẹn với người phụ trách bộ phận đầu tư. Tiếu Tiếu đứng bên cạnh như một fan cuồng nói: "Chị Tầm, thậm chí chị còn biết nói tiếng Quảng Đông nữa." Giọng cô ấy hơi lớn, Mạnh Tầm cảm thấy hơi ngượng, lập tức giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng.

Nhưng gần như ngay khi vừa giơ ngón tay lên, khóe mắt cô đã liếc thấy một nơi nào đó.

Đó là cổng chính của tòa nhà ZK, bỗng nhiên có một đám đông đang xôn xao, ầm ĩ, như thể có điều gì lớn sắp xảy ra.

Từ khu vực quầy lễ tân, một lối đi dành cho người đi bộ được để trống.

Mạnh Tầm, Tiếu Tiếu và Triệu Kỳ nhìn ra ngoài qua lối đi này.

Thang máy của ZK bỗng nhiên có nhiều người đi xuống, tất cả đều là người cấp cao, mang nụ cười trên mặt, thực tế là hơi căng thẳng khi đi về phía cửa.

Tiếu Tiếu nói bên tai: "Ồ, họ đang làm gì vậy? Long trọng thật đấy."

Mạnh Tầm không khỏi thắc mắc trong lòng, cũng nhìn theo, hai bên đứng đầy người từ cấp cao đến quản lý. Đúng là rất long trọng, nhưng không ngờ, giây tiếp theo, từ xa dưới ánh nắng, một chiếc Rolls-Royce lăn bánh đến.

Đột nhiên đài phun nước bắn lên, chồng chéo với ánh nắng trong không khí, lấp lánh ánh sáng.

Tiếu Tiếu kêu lên một tiếng.

Mạnh Tầm chợt nhớ lại, lần đầu tiên vào Uy Thế, đài phun nước cũng cao như thế, cũng là một cảnh tượng long trọng như vậy, thảm đỏ, đài phun nước, cậu ba rất cầu kỳ trong việc tạo ra khí thế ——

Xe dừng lại ở cửa tòa nhà ZK, chú Tuấn đang ngồi ở ghế phụ lái mở cửa xuống xe, đi đến hàng ghế sau và mở cửa xe ra.

Đôi giày da đen cao cấp đặt trên sàn, anh cúi người bước ra từ hàng ghế sau, thân hình cao ráo đứng dưới ánh nắng, có thể thấy rõ ràng bụi và những giọt mưa nhỏ đều bị ngăn cách trong không khí, khi anh đứng thẳng, anh cài nút áo vest lại.

Gió nhẹ thổi đến, mái tóc hơi dài của anh lay động.

Vẻ ngoài sâu hun hút, khí chất cao quý. Đôi mắt nâu sâu thẳm như một ánh nhìn lạnh nhạt đến cuốn hút trần thế.

Mạnh Tầm cảm thấy thời gian và không gian xung quanh đều đã đứng im, bụi bặm xoay vòng trong không khí như ghi đầy những câu chuyện dày đặc trước kia.

Ba năm không gặp, anh càng đẹp trai hơn.

Đôi mắt và lông mày đó thêm vài phần nghiêm túc không hay cười nói.

Mạnh Tầm nghĩ, có lẽ không phải anh thêm vài phần nghiêm túc, mà là từ lần đầu gặp anh, cho đến ba năm yêu nhau, anh chưa bao giờ thể hiện mặt này với cô.

Lan Song nói, ánh mắt của anh rất đáng sợ nên mọi người đều rất sợ anh.

Nhưng Mạnh Tầm lại cảm thấy đôi mắt của anh vô cùng dịu dàng và đắm đuối.​​​​​​​​​​​​​​​​

Ngoại trừ đêm gào thét, tức giận đó, những thời gian còn lại, anh đều dịu dàng và chu đáo.

Mạnh Tầm nghe mọi người gọi anh là cậu ba, cũng có người gọi anh là tổng giám đốc Lan, tiếng gọi "anh ba" đó dường như vang lên bên tai, đó là giọng của cô ——

"Chị Tầm, chị Tầm."

Tiếu Tiếu dùng khuỷu tay đẩy cô, Mạnh Tầm hoàn hồn, nghe Tiếu Tiếu nói: "Điện thoại của chị đang reo kia."

Ý nghĩ đầu tiên của Mạnh Tầm sau khi hoàn hồn là muốn chạy trốn.

Sau ba năm, cô vẫn nhát gan như vậy, đúng lúc không tìm được lý do, nghe thấy lời Tiếu Tiếu nói, cô lập tức cầm điện thoại lên, vội vàng bỏ chạy.

Cô đi giày cao gót và mặc đồ công sở, mái tóc dài hơi xoăn buông xuống eo thon, đung đưa theo bước đi của cô, cô cầm điện thoại, lách vào góc đá cẩm thạch, hạ thấp giọng nghe điện thoại.

"Alo ——"

Lan Trạc Phong đi vào bên trong, bước chân vững chắc, chú Tuấn đi theo phía sau, trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng "alo" vang lên rất đột ngột.

Chú Tuấn khựng bước.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, người phụ nữ chỉ để lộ bóng lưng, mái tóc hơi xoăn, nhuộm màu lanh, đi giày cao gót, không phải cô ấy, vì cô Mạnh thích đi giày thể thao.

Chỉ là rất kỳ lạ, giọng nói quá giống, giống đến mức chú Tuấn nhận thấy người phía trước nhìn có vẻ bình tĩnh bước đi, nhưng thực ra trong khoảnh khắc âm thanh vang lên, bước chân của anh cũng hơi dừng lại, chỉ là sau đó lại nhấc chân bước tiếp mà không để lại tí dấu vết nào.

Chú Tuấn cũng thu hồi ánh nhìn, rời khỏi đại sảnh.

Cuộc gọi mà Mạnh Tầm nhận được là từ ZK, thông báo cho cô rằng hôm nay tổng giám đốc công ty Mistralis sẽ đến đây, cụ thể đến đây làm gì thì bên đó không nói, chỉ thông báo cho Mạnh Tầm là dự án cần hoãn lại một tiếng.

Mạnh Tầm cúp máy, nghĩ bụng, gọi sớm cũng tốt, nhưng bây giờ hoãn một tiếng, việc họ nên đi hay ở lại đều là vấn đề.

Cô cầm điện thoại, khi bước ra lần nữa, đại sảnh vừa rồi đầy người đã lần lượt giải tán, đâu còn thấy bóng dáng của người đó. Nhưng đài phun nước ở cửa vẫn phun thẳng lên trời.

Mạnh Tầm biết và cũng nhớ rằng, đêm đó ở Uy Thế, những người đó từng nói rằng nơi mà cậu ba ở, từ khi vào cửa cho đến khi ra đi, đài phun nước đều phải phun thẳng lên, không có đài phun nước thì sao? Thì phải tạo ra nó.

Nên trước những toà cao ốc ở Hương Sơn Áo, mỗi nơi đều có đài phun nước.

Đó là biểu tượng cho địa vị của anh ở Hương Sơn Áo.

Cô đi đến bên cạnh Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu vốn cởi mở đã trò chuyện với lễ tân bằng tiếng phổ thông.

"Người đẹp trai vừa rồi là ai vậy? Long trọng thật đấy."

"Cậu ba đó, người Hương Sơn Áo ai cũng biết anh ấy." Lễ tân cười giải thích cho Tiếu Tiếu: "Mọi người là người ngoài nên không hiểu. Cậu ba là công tử thứ ba của nhà họ Lan, nhà họ Lan là gia tộc trăm năm ở Hương Sơn Áo, bây giờ từng viên gạch từng cái ngói mà mọi người đang thấy đều có đóng góp của nhà họ Lan."

Tiếu Tiếu kêu lên: "Vậy anh ấy đã kết hôn chưa?"

Lễ tân phì cười, có vẻ rất tâm đầu ý hợp với Tiếu Tiếu, nói: "Kết hôn thì chưa, nhưng trước đây cậu ba có một cô bạn gái, rất cưng chiều cô ấy, còn bắn pháo hoa cho cô ấy nữa, cả Hương Sơn Áo đều nhìn thấy!"​​​​​​​​​​​​​​​​

"Nghe nói cậu ba đi đâu dẫn theo đó, trước đây vào kỳ nghỉ hè còn đến làm việc tại công ty của cậu ba nữa, nhưng không biết mấy năm nay thế nào, không có tin tức gì. Có không ít người nói là họ đã chia tay, tổng giám đốc Lan yêu chiều cô ấy như vậy, nếu thực sự chia tay, thì cô ấy đúng là không biết tốt xấu."

"Tuy nhiên vẫn có không ít người nói rằng, dù đã chia tay nhưng cô ấy vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng tổng giám đốc Lan."

Tiếu Tiếu bừng tỉnh: "Ồ! Bạch nguyệt quang à!"

Bước chân của Mạnh Tầm khựng lại, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện pháo hoa từng lên tin tức đó..

Nhưng cô chưa bao giờ biết, chuyện Lan Trạc Phong đưa cô đi, yêu chiều cô, lại được mọi người biết đến.

Cô cầm điện thoại, nhẹ nhàng vỗ vai Tiếu Tiếu mà không để lại dấu vết: "Được rồi, đừng tám chuyện nữa. Phải hoãn lại một tiếng, em và Triệu Kỳ quyết định đi, là ở đây chờ hay ra ngoài uống gì đó?"

Có lẽ do lễ tân đã nói chuyện với Tiếu Tiếu nên thân thiết chỉ vào ghế sofa bên cạnh, nói: "Chi phí ở đây quá đắt. Mọi người cứ ngồi đó đi, lát nữa bộ phận đầu tư xong, tôi sẽ dẫn mọi người lên."

Tiếu Tiếu gật đầu, tiếp tục nói chuyện với lễ tân, Mạnh Tầm đành chịu, chỉ có thể ngồi đợi trên ghế sofa.

..............

Trong văn phòng tổng giám đốc của ZK, Chu Hoài Luật và Lan Trạc Phong ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt một bản thỏa thuận ly hôn.

Tay Lan Trạc Phong kẹp một điếu thuốc, hộp diêm bị anh vứt tùy ý trên bàn, anh dựa vào lưng ghế, gác chân lên nhau, hút một hơi thuốc: "Chúc mừng cậu, thoát khỏi nấm mồ hôn nhân."

Không khó để nghe ra ý mỉa mai của Lan Trạc Phong, Chu Hoài Luật cũng hút một hơi thuốc, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc đã tắt, anh ấy thở ra làn khói nói: "Nấm mồ cái gì chứ, cô ấy cũng không có lỗi gì với tôi, chỉ là hai người không hợp nhau thôi, giống như cậu của ba năm trước vậy."

Lời nói đột ngột dừng lại, Lan Trạc Phong nhướng mắt liếc nhìn Chu Hoài Luật: "Đừng lôi tôi vào."

Nói xong, khuỷu tay anh chống trên tay vịn, những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, suy nghĩ dường như đã bị câu nói này mang đi, hút một hơi thuốc, để mặc nicotine xâm chiếm não bộ và khoang mũi, cổ họng anh nuốt xuống, đôi mắt sâu thẳm không thể phân biệt được cảm xúc.

Một lúc sau, giọng anh thong thả, nói: "Kết hôn cậu không muốn, mà ly hôn cậu cũng không muốn. Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Chu Hoài Luật liếc Lan Trạc Phong một cái, nghe ra anh cố ý chế giễu mình, chỉ vì câu nói vừa rồi anh ấy buột miệng nói.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, cửa được gõ, Chu Hoài Luật nói một tiếng vào đi.

Trợ lý và người của bộ phận đầu tư cùng đi vào, tay cầm tài liệu, người của bộ phận đầu tư chào một tiếng tổng giám đốc Chu trước, rồi chào một tiếng tổng giám đốc Lan, sau đó nhìn Chu Hoài Luật nói: "Doanh nghiệp Cologne ở Thâm Quyến có liên quan đến nhà thông minh mà chúng ta muốn đầu tư, tổng giám đốc Chu có thời gian xuống dưới nghe cùng không ạ?"

Đầu tư không phải chuyện nhỏ, nhưng thường thì trước hết phải sàng lọc, giám đốc bộ phận đầu tư đặt tài liệu lên bàn, đó là kế hoạch dự án của Cologne, Chu Hoài Luật cầm lên lật qua vài trang, sau đó ngón tay khựng lại.

Anh ấy cười, bỗng cười to lên.

Đang lo không có gì để phản công, cơ hội đã đến.

"Đi thôi, dẫn tổng giám đốc Lan đi cùng."

Lan Trạc Phong bóp tắt điếu thuốc, ấn vào gạt tàn, không cần suy nghĩ, giọng trầm thấp nói: "Không rảnh."

Chu Hoài Luật hơi động đôi mày, cười nhẹ nói: "Thật sự không rảnh à?"​​​​​​​​​​​​​​​​

Chu Hoài Luật cất tài liệu kế hoạch dự án lại, rồi đứng dậy, vừa cài lại nút áo, vừa thanh giọng, nói: "Vậy được, không ép buộc, tôi tự mình đi nghe kế hoạch dự án của cô Mạnh của cậu vậy."

Chu Hoài Luật ném tài liệu kế hoạch dự án lên bàn, trang được anh ấy lật ra, rõ ràng ghi:

—— Kế hoạch dự án: Mạnh Tầm.

Bàn tay Lan Trạc Phong đang kẹp điếu thuốc lơ lửng giữa không trung.

Làn khói trắng mỏng bốc lên. Khói lượn vờn.

Tựa như anh đang bàng hoàng, tư thế ngồi thoải mái, nhìn chằm chằm vào hai chữ này như muốn đốt nó thành lỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top