Chap 24




  Đám tang cậu rất nhiều người đến viếng. Tuy trướct kia cậu có đỏng đảnh thật, nhưng từ lúc trở thành vợ Jong In, cậu đã thay đổi khá nhiều. Đối với nhân viên trong công ty cũ, thỉnh thoảng đem cơm trưa đến cho chồng, cậu luôn vui vẻ tươi cười, nói chuyện thân mật với họ. Còn trong nhà hàng, cậu luôn quan tâm đến từng nhân viên, có điều gì sai sót cậu cũng không trách mắng mà lại nhẹ nhàng khuyên bảo.
Một người dù thật sự rất đáng ghét đi chăng nữa cũng chẳng đến mức phải đánh mất tuổi xuân như thế, huống hồ gì Baek Hyun đã chẳng phải là người xấu xa. Cậu vẫn còn trẻ, còn ước mơ, còn gia đình, còn cả sinh linh bé bỏng trong bụng.

Cuộc sống nhiều biến động, sự cố đến bất ngờ, nhưng điều này đã khiến cho tất cả đều vô cùng bi ai về số phận của con người. Sống chết không thể nào lường trước được.

"Em nghe nói mẹ anh..."

Kyung Soo mở lời phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau tang lễ, tuy Se Hun vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn hẹn hò với Cậu, nhưng trông anh hốc hác hẳn, nụ cười và lời bỡn cợt như thói quen trước kia cũng đã không còn.

Hôm nay cậu chủ động hẹn gặp anh, cùng anh đi dạo công viên. Chỉ đi được một chút, anh lại ngồi ngây ra trên chiếc ghế đá, liên tục hút thuốc. Hai năm rồi, đây là lần đầu cậu trông thấy anh lại tiếp tục gửi nỗi buồn vào làn khói trắng kia.

"Ừm..." Anh thở dài, làn khói đó theo hơi thở của anh lan tỏa vào không khí.

"Từ khi cậu em út đáng thương của anh qua đời, mẹ anh không còn tỉnh táo nữa. Bà đã mất lý trí rồi!" Nói đến đây, anh như nghẹn lời, dừng lại một lát rồi nói. "Ba và anh đã tìm đủ mọi cách, gửi gắm những bác sĩ giỏi nhất, nhưng tình trạng vẫn không khả thi hơn. Em cũng biết mà, mẹ anh rất thương Baekkie! Không chỉ là bà, mà cả gia đình anh, không ai có thể nhanh chóng chấp nhận được chuyện này!"

"Em xin lỗi...Em không nên thắc mắc quá nhiều...Sự ra đi của Baek Hyun vô cùng đột ngột, không ai kịp trở tay, không ai có thể nhanh chóng vượt qua sự nghiệt ngã này. Nhưng anh có nghĩ là, giờ đây trong gia đình anh, chỉ có anh và ba anh là trụ cột. Tuổi tác ba anh đã cao, bác ấy sẽ không đứng vững được lâu nữa. Thế thì nếu ngay cả anh cũng gục ngã, ai sẽ gánh vác gia đình, ai sẽ chăm sóc mẹ anh? Và còn...cả em...trông thấy anh lúc này em đau lòng lắm! Em không đòi hỏi anh đi bên em thì phải vui vẻ, điều em hy vọng, chính là một Oh Se Hun mạnh mẽ, có thể vượt qua nỗi buồn tiếp tục đứng lên. Chẳng phải trước kia anh cũng đã an ủi em rất nhiều vì chuyện của Jong Dae sao? Anh còn nhớ không?"

Se Hun ngẩn người nhìn cậu. Người con trai anh từng hứa chăm sóc suốt đời, nay lại phải đau khổ ngược lại vì anh. Anh chợt nhận ra cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt đờ đẫn, lúc nào gặp anh cậu đều rưng rưng nước mắt. Đã nhiều lần anh trông thấy cậu quay đi, khẽ lau mắt tránh để anh bắt gặp lại thêm buồn. Nhưng anh lại vô tâm, chỉ nghĩ đến nỗi đau của bản thân, ngoảnh lại thì ra người thân bên cạnh còn khổ đau hơn nhiều.

"Kyung Soo! Anh xin lỗi! Cho anh thêm thời gian, nhất định anh sẽ vượt qua! Điều quan trọng là, em đừng rời xa anh nhé!"

Kyung Soo gục vào lòng anh, khẽ gật đầu.

Se Hun đau buồn là thế. Huy cũng không khá hơn anh, thay vào đó tâm trạng còn nặng nề hơn. Anh lao đầu vào công việc quên mất cả thời gian. Trước kia đã ít nói, hiện tại vào đến công ty, anh chẳng buồn trò chuyện với ai, thậm chí cả khi cần việc nào đó, anh chỉ viết lên tờ giấy note rồi dán ở cửa phòng.

Jong In nhận chức Tổng giám đốc dưới sự bàn cãi vô cùng kịch liệt của ban lãnh đạo công ty. Vì ông Byun không còn tâm trí nào cho công việc nữa, vả lại ông muốn toàn tâm chăm sóc bà Hwang nên đã bảo Se Hun ký quyết định cho anh nhậm chức. Ông bất chấp lời phản đối, hy vọng điều này sẽ giúp cậu con trai út ra đi thanh thản. Thế là chỉ trong vòng hai năm, Jong In thăng chức một cách nhảy vọt.

Se Hun cũng tận lực làm việc trong công ty. Đúng một tuần sau khi Baek Hyun mất, có một việc xảy ra đã khiến anh đắn đo suy nghĩ mãi.

Hôm đó thư ký trong công ty thình lình mang đến cho anh một phong bì. Cậu ấy nói nó đã được gửi đến từ ba ngày trước, nhưng vì chuyện hậu sự nên cậu không tiện đưa cho anh.

"Cảm ơn cô!"

Khi người thư kí ra khỏi phòng, anh mới từ từ mở phong bì ấy ra. Bên trong không phải là tài liệu gì cả, chỉ là một xấp hình. Anh lần lượt xem từng bức ảnh, sắc mặt dần dần chuyển từ hồng hào sang trắng bệch. Anh nhận ra ngay đó là khung cảnh ở JeJu, khi anh và Kyung Soo đang quấn quýt hôn nhau. Ai đã gửi những tấm hình này?

Anh lục tìm vật còn sót lại, trong đó còn một chiếc chìa khóa nhỏ, tựa như chìa khóa tủ bàn làm việc của anh. Còn cả một bức thư với những dòng chữ của Baek Hyun.

"Hôm qua em tìm được những tấm hình này trên bàn làm việc của anh Jong In, em không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn muốn đưa anh xem trước, tốt nhất là anh đừng để mẹ biết đấy nhé! Nếu không anh và Soo sẽ không được đến với nhau đâu! Mà còn một chuyện rất lạ, em tình cờ nghe được cuộc gọi của anh Jong In và ai đó, ban đầu em đoán là mẹ, nhưng cách nói chuyện của anh ấy khác hẳn ngày thường. Em thật sự rất khó hiểu và lo lắng. Dạo gần đây em luôn có cảm giác anh ấy không còn là Jong In ngày trước nữa. Chiếc chìa khóa này em đã lén lút lấy nó mang đi làm thêm hai chiếc khác, một em giữ và một gửi anh. Hình như anh ấy đã giấu vật gì đó trong ngăn cuối cùng của bàn làm việc. Có cơ hội em sẽ dùng nó mở ra xem, trước khi mọi chuyện rõ ràng, anh đừng nói cho ai biết nhé! Em Bún nhí nhảnh! :v"

Se Hun run rẩy cầm bức thư. Trên con tem ở phong bì có dấu bưu điện, đó chính là ngày Baek Hyun bị tai nạn. Chẳng lẽ hai việc này có liên quan đến nhau? Anh thật sự không dám nghĩ đến.

"Ring...ring...ring..."

Jong In uể oải nhổm dậy, lê bước mở cửa. Hôm nay là chủ nhật, ai lại đến tìm anh vào lúc trời đã tối thế này.

"Ai vậy?"

Người đứng trước cửa tựa như ánh trăng rằm soi sáng trong đêm khiến Jong In tỉnh táo hẳn. Anh kinh ngạc nhìn cậu.

"Soo...là em à?"

"Không phải là em thì là ai? Em...có thể vào nhà được không?" Kyung Soo với giọng nói nhỏ nhẹ tựa như một làn suối mát trong.

"Anh xin lỗi! Em vào đi!"

Cậu mỉm cười bước vào, đảo mắt xung quanh căn hộ nhỏ nhắn. Tuy hiện tại chỉ có mỗi anh ở đây, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Thậm chí cả ô kính cửa sổ cũng không có hạt bụi nào.

"Em uống nước nhé!"

"Anh cứ để em tự nhiên."

"Em...em đến tìm anh có việc gì không?"

"Nếu không có việc gì em không thể đến gặp anh sao?" Cậu hỏi ngược lại khiến Jong In ngạc nhiên ngớ người.

"Anh...không có ý đó."

"Em nói đùa thôi. Thật ra thì em đến đây để xem tinh thần anh đã khá hơn chưa?"

Anh gượng cười. "Anh ổn mà. Em đừng lo."

"Vậy thì em yên tâm. Dù sao tất cả cũng đã xảy ra, chúng ta không thể thay đổi số phận. Dường như sắc mặt của anh rất kém."

"Có lẽ anh mới uống bia nên thế thôi."

"Ừm."

Hai người bỗng nhiên im lặng. Jong In chăm chú nhìn cậu . Tối nay cậu trang điểm khá đậm, màu môi đỏ sẫm cùng chiếc váy trễ quai gợi cảm sẽ rất dễ dàng thu hút ong bướm xung quanh. Anh buột miệng hỏi.

"Em vừa dự tiệc với anh Hun về à?"

"Sao anh lại hỏi thế?"

"Trông em rất đẹp."

Kyung Soo thẹn thùng cuối gầm mặt. Bất chợt có một luồn hơi ấm thổi bên vai, Jong In từ lúc nào đã ngồi sát bên cạnh cậu, áp sát môi vào cổ trắng ngần của cậu.
"Ka.... Jong In...anh làm gì thế?" Cậu giật thót đứng bật dậy.

"Soo! Anh biết em đến đây là vì em muốn chúng ta trở về với nhau phải không?" Anh nắm chặt hai vai cậu.

"Anh hiểu lầm rồi! Em chỉ đến hỏi thăm anh! Thôi, em về đây!"

Cậu xoay người bước nhanh ra cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa, dù lay mạnh đến mức nào nó cũng chẳng nhúc nhích. Trong khi đó, Jong In ôm chặt người cậu, nhấc bổng cả cơ thể cậu lên, anh bế cậu vào phòng, ghì chặt cậu trên giường, không ngừng hôn lên khắp cơ thể cậu.

"Jong In....vợ anh vừa mất...anh không thể làm thế được..." cậu nói trong nhịp thở gấp gáp.

"Anh biết, nhưng anh không kiềm lòng được. Em không biết rằng anh vẫn còn rất yêu em sao?"

"Em biết...anh nói đúng...em đến đây là vì anh...nhưng...."

"Soo...anh yêu em..." Anh hôn môi cậu nồng nàn, cậu cũng nhiệt tình đáp trả. Nhưng bất thình lình cậu phản kháng, đẩy anh ra.

"Em sao thế?"

"Người anh nồng nặc mùi bia, em không thích."

"Vậy à? Nhưng mặc kệ, em đừng quan tâm." Anh định tiếp tục hôn cậu.

"Không được! Anh phải đi tắm trước đã!" Cậu nhăn mặt khó chịu.

"Em sẽ chờ anh chứ?"

"Chắc chắn rồi!"

Trước khi bước vào phòng tắm, anh không quên hôn lên trán cậu. Cậu mỉm cười hạnh phúc nhìn anh.

Thế nhưng, chỉ sau đó vài phút, sắc mặt Gia Nhi hoàn toàn thay đổi. Cậu lén nhìn anh vào phòng tắm, khi đã chắc chắn nghe được tiếng mở vòi sen, cậu lại bước ra ngoài phòng khách, lục tìm trong túi xách chiếc chìa khóa nhỏ, rồi quay trở lại phòng của Jong In.

Ngăn cuối cùng của bàn làm việc đúng là đã bị khóa. Câuh tra chìa khóa vào ổ, xoạch một tiếng mở được ngay. Trong đó là vài xấp tài liệu, ở dưới cùng cậu phát hiện ra một quyển sổ đã cũ kĩ. Cậu kĩ lưỡng đưa mắt ra phía cửa phòng, vẫn không động tĩnh gì, sau đó nhẹ nhàng mở trang đầu tiên. Là nhật ký.

"BỐP!!!"

Bỗng nhiên một âm thanh nặng nề vang lên cùng một tiếng la thất thanh, trước mặt Kyung Soo mọi vật trở nên tối sầm, trước lúc chưa hoàn toàn mất đi lý trí, cậu cảm nhận được một dòng máu tươi đang từ từ chảy xuống.

Se Hun thấp thỏm không yên, dường như anh nhận ra anh đã sai lầm khi nói với Kyung Soo chuyện bức thư của Baek Hyun. Cậu nằng nặc đòi đến tận nhà tìm cách thuyết phục Jong In. Lúc đầu anh không đồng ý, nhưng câuh khuyên bảo anh hết lời, nói với anh đây là cách tốt nhất để an ủi linh hồn của BaekHyun, chẳng còn cách nào khác, anh đành liều lĩnh để Kyung Soo đi.

Bảy giờ, anh đưa cậu đến tận nhà, cậu bảo anh phải nhanh chóng rời khỏi, tốt nhất đừng để Jong In trông thấy.

Nhưng hiện tại đã hơn mười giờ đêm, cậu vẫn chưa liên lạc với anh. Anh đi đi lại lại ngoài phòng khách, cuối cùng nhận ra quyết định của mình thực chất là một sự sai lầm, không chần chừ thêm nữa. Anh lái xe hướng thẳng đến căn hộ của Jong In.

Cánh cửa không khóa mà chỉ khép hờ khiến linh tính mách bảo đúng là đã có chuyện gì xảy ra. Se Hun chậm rãi từng bước tiến vào trong, đèn đã tắt ngấm, một bóng tối u ám xung quanh khiến anh chẳng thể phân biệt rõ mọi thứ. Anh khẽ tằng hắng, rồi gọi.

"Kai! Cậu có ở nhà không?"

Vẫn không có động tĩnh gì. Khi mắt đã quen dần với bóng tối, anh nhìn thấy có một luồn sáng rọi dưới khe cửa đã đóng chặt. Anh bước đến gần, gõ cửa.

"Kai! Cậu ở trong đó à?"

Vừa dứt lời, cánh cửa tự động mở ra. Đập vào mắt anh là cảnh tưởng Kyung Soo bị trói chặt trong chiếc ghế ngồi, trên gương mặt có vết máu đã khô từ đầu chảy xuống. Anh hoảng hốt chạy đến bên cô.

"Soo! Kyung Soo!"

Thêm một tiếng "bốp" nữa vang lên, Se Hun đổ gục.

Mở mắt tỉnh dậy, đầu nhức kinh khủng, điều đầu tiên Kyung Soo trông thấy chính là gương mặt đáng sợ của người cậu đã từng một thời yêu say đắm.

"Em tỉnh rồi sao? Tốt thôi! Nhìn xem ai đến tìm em kìa!" Jong In đạp mạnh vào cơ thể đang nằm vật vã dưới sàn nhà, hai tay đã bị trói chặt ra phía sau.

"Se Hun!!! Anh đã làm gì anh ấy???"cậu gào lên thất thanh.

"Bốp!!!"

Jong In tát cậu một cái thật mạnh khiến khóe miệng cậu rơm rớm máu.

Anh kê sát mặt mình với Kyung Soo, gầm lên.

"Đến giờ phút này em còn quan tâm đến nó sao??? Được! Anh sẽ giúp nó tỉnh lại!!!"

Jong In cầm một chai nước đầy, tạt tới tấp vào mặt Se Hun.

"Tỉnh lại đi, đồ chết tiệt!!!"

"Khụ...khụ..."

"Anh Hun..." Kyung Soo nức nở nhìn Se Hun.

"Soo...Soo..." Anh cố gắng ngẩng đầu nhìn cậu, trông thấy cậu đã tỉnh lại, anh thở phào nhẹ nhõm.

"Tình cảm nhiêu đó đủ rồi! Thật là chướng mắt!" Jong In lấy chân đạp mạng vào người Se Hun.

"Đừng! Đừng đánh nữa! Jong In, anh điên rồi!!!!"

"Phải! Anh điên rồi! Từ khi Baek Hyun chết, anh thật sự đã như người điên. Nhưng em có biết ai là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi này không? Chính là em!!! Là em!!!"

"Em...không hiểu..."

"Những bức hình chụp cảnh tưởng hai người thắm thiết bên nhau, chính là do anh đã thuê tên trưởng phòng hám lợi kia, ông ta đã lén lút chụp lại. Tên đó quả thật rất đê tiện, anh phải nhường cho ông ta mẩu đất tốt nhất mà anh đã cất công tìm được mới thu lại những bức hình này. Khi nhìn thấy chúng, anh thực sự đã lên cơn điên." Jong In ngồi gục xuống, hai tay ôm đầu, sau đó bất thần ngước lên, cười ha hả. "Nhưng xem ra những bức hình này đã giúp được cho anh. Se Hun, mày có biết vì sao bà Hwang lại quyết định rút danh sách không? Vì chính tao đã đem chúng ra uy hiếp bà ta. Chà, bà ấy đúng là người mẹ tốt, lập tức run rẩy nhận lời chỉ vì cái danh tiếng thối tha của mày."

"Cứ cho rằng tất cả chuyện này đều vì em, nhưng tại sao anh lại gây tổn hại đến công ty, chẳng phải anh không sợ anh sẽ ảnh hưởng đến công việc của chính bản thân anh sao?"

Jong In lại cười khẩy. "Em khờ lắm! Tất cả mọi việc đều nằm trong sự tính toán của anh. Anh làm vậy vì muốn công ty của bà ta suy sụp, trách nhiệm ấy sẽ do hai vợ chồng bà ấy gánh lấy, anh không quan tâm đến cái công ty nhỏ bé đó. Thực chất anh chỉ muốn trả thù bà ta."

"Trả thù?" Kyung Soo nhìn Jong In bằng ánh mắt khó hiểu.

"Cậu muốn trả thù vì chuyện trước kia ba mẹ tôi đã giành tài sản của gia đình cậu phải không?" Se Hun lên tiếng.

"Mày thông minh thật!"

Kyung Soo sửng sốt nhìn Se Hun.

"Em không hiểu phải không? Anh sẽ nói rõ cho em hiểu. Trước kia công ty cổ phần Se Hun thực chất do ba anh nắm giữ, công ty chính thức nằm ở JeJu. Nào ngờ ông ấy xiêu lòng một cậu thư ký xinh đẹp do được người bạn thân giới thiệu, hai người đó chính là bà Hwang Ji Hee và ông Oh Huyk. Bà ta dụ dỗ ba anh, sau đó giả vờ nói đã mang dòng máu của ông trong bụng, nhưng thực chất đó chính là đứa con của tên bạn thân giả tạo kia. Sau khi ba anh biết được, ông ấy rất đau khổ, đến mức đã tìm đến con đường tự sát. May mắn thay, khi đó ông đã gặp người mẹ hiền hậu của anh, bà ấy là đồng hương của ông, trước kia đã từng yêu thầm ông. Thế là, ông được bà khuyên giải, tinh thần được thông suốt, ông bắt đầu một cuộc sống mới, làm lại từ đầu. Khi công việc dần dần ổn định, để tránh khỏi cái gai trong lòng, ba mẹ anh chuẩn bị vào Seoul lập nghiệp. Nào ngờ, người đàn bà ác độc ấy vẫn không buông tha. Khi gặp lại gia đình anh trong cuộc hội thảo quan trọng, bà biết được kế hoạch của ba mẹ anh, bày mưu tính kế, phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Bà ta kể hết chuyện tình cảm trước kia cho mẹ anh nghe, lại còn nói Se Hun đích thực là con ruột của ba anh. Mẹ anh có căn bệnh tim bẩm sinh, sự việc này khiến bà chịu đựng không được đã qua đời. Trước khi chết, bà vẫn còn bao dung, quyết định bán tất cả cổ phần của công ty cho bà ta, nhờ bà ta chăm sóc Se Hun – đứa con mà mẹ anh vẫn nghĩ là con của chồng mình – thật chu đáo. Thế là, bà ta loại bỏ được một công ty đang trên đà phát triển, nắm tất cả mọi thứ trong tay. Còn ba anh, sau cái chết của mẹ và trắng tay lần nữa, ông dần sa sút. Trong khi anh ta được ăn sung mặc sướng, còn anh lại phải bươn chải kiếm sống từ nhỏ. Cuốn nhật ký mà em tìm được trong ngăn tủ, chính là những lời cảnh báo của ba anh về con người độc ác của bà ta."

"Thế nên...anh cố tình đổi sang công ty Thiên Tân thực tập, chia tay em, kết hôn với Baek Hyun, tất cả nều nằm trong sự tính toán của anh sao?"

"Em cũng thông minh đấy!"

"Nhưng...Hun...anh đã biết chuyện này tại sao lại không nói ra?" Kyung Soo ấm ức hỏi.

"Em có nhớ thời gian anh ở lại JeJu không? Thật ra lúc đó anh muốn điều tra việc ba anh qua đời, nào ngờ anh lại phát hiện ra, ông ấy không phải là ba ruột của anh. Người cha hiện tại mà ngày ngày anh nghi ngờ, ông ấy và anh mới thực sự là hai cha con cùng huyết thống." Se Hun dừng lại một chút, thở dài. "Sự thật là lúc đó mẹ anh quen với rất nhiều người. Trong thời gian bà quen với ông Kim – ba của cậu ta, bà lại còn lén lút quan hệ với hai người khác là Oh Hyuk  và người tài xế riêng chính là ông Byun. Em còn nhớ anh từng kể về một giọng nói lạ lùng trước khi ba anh – ông Oh qua đời không? Người đó chính là ông Byun. Ông phát hiện ra ông Oh làm ăn bất hợp pháp lại còn trốn thuế nên muốn đến tận nhà để hỏi rõ mọi chuyện, vì khi đó ông ấy cũng có một cổ phần nhỏ trong công ty do mẹ anh giúp đỡ. Câu nói lạnh lùng kia ông chỉ muốn ám chỉ anh không phải là con ruột của ông Oh. Ngay sau khi ông về, mẹ anh đã vào phòng làm việc, đưa kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống của anh và ông Oh khiến ông ấy lên cơn đau tim, lại không uống thuốc kịp thời nên không qua khỏi. Và người đã đổ những viên thuốc rải rác trên sàn đó...cũng là mẹ anh." Se Hun nhắm mắt như muốn quên đi tất cả những sự thật đau lòng này, nhưng đã là sự thật thì không thể nào mãi che giấu. "Lúc đó, anh cũng tình cờ phát hiện ra những điều liên quan đến công ty ngày trước, anh chỉ lờ mờ đoán ra, vẫn chưa chắc chắn nên không muốn nói với ai. Giờ thì...đã quá muộn."

"Ha ha...cuối cùng mày cũng đã phát hiện ra con người xấu xa của bà ta." Jong In cười ngạo nghễ.

"Vậy còn cái chết của Baek Hyun? Thật sự...không liên quan đến anh phải không Jong In?" Một hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, cậu thực lòng hy vọng anh sẽ không đến bước đường cùng này.

"Nếu anh nói tất cả đều có liên quan, có lẽ em sẽ thất vọng lắm nhỉ?"

"Thì ra chính mày đã giết Baek Hyun!!!" Lúc này Se Hun chợt kích động.

"Im mồm đi!!!" Jong In ra sức đá tới tấp vào người Se Hun, lúc này gương mặt anh đã bê bết máu. "Ai bảo nó gan tày trời, dám lục lọi đồ riêng tư của tao! Lại còn lén lút giấu những bức hình đó rồi lấy luôn cả chìa khóa ngăn tủ. Thực lòng lúc đầu tao chỉ muốn hù dọa nó, nhưng nào ngờ tên tài xế tao thuê lại run rẩy và lo sợ đến mức chân không kịp đạp thắng. Xem như số phận của nó chỉ bấy nhiêu thôi, không trách tao được. Nhưng nó thật sự rất ngu ngốc, đến lúc sắp mất mạng lại còn nắm chặt tay tao nói lời âu yếm yêu thương. Đáng lẽ nó phải nhận ra ngay từ đầu tao chưa hề yêu nó."

"Anh thật độc ác!!!" Kyung Soo như không muốn tin vào những lời anh nói, cậu gục đầu một cách bất lực, nước mắt rơi lã chã.

"Em không có quyền mắng nhiếc anh!!! Em có biết thời gian qua anh vô cùng căng thẳng và lo lắng vì cái chết của cậu ta không? Thế mà em không một lời an ủi anh, không thèm đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía anh, thay vào đó em lại quan tâm đặc biệt đến tên xấu xa này. Anh đã từng nghĩ sẽ lấy lại công ty một cách đường hoàng, sau đó cũng yên bề gia thất với cậu ta, nhưng từ khi trông thấy em ân ái với nó, anh không thể nào yên lòng được. Đã thế hôm nay em lại giúp nó đến đây điều tra anh. Em nghĩ anh ngu lắm sao? Cách ăn mặc của em, thái độ của em đã khiến anh phải nghi ngờ. Suy cho cùng mọi chuyện đều do em gây ra cả thôi."
"Tâm địa mày độc ác lại còn muốn đổ tội cho cậu ấy sao? Thế mày có nghĩ đến trước kia mày vì bản thân chia tay với Soo, cậu ấy đã phải sống đau khổ thế nào không???"

Se Hun gằn giọng, dường như anh muốn cố gắng kéo dài thời gian, vì từ góc độ của Kyung Soo, cậu nhìn thấy anh đang cố gắng cưa đứt sợi dây trói hai tay nhờ chân bàn bằng sắt.

"Soo...anh biết thời gian đó rất em rất khổ tâm, nhưng em biết mà, phải không? Anh còn yêu em nhiều lắm!" Kai ngồi xuống trước mặt Kyung Soo, đưa tay lau vết máu đã khô trên khóe môi cậu. "Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đánh em mạnh như thế này? Nếu không vì tên chết tiệt này, chúng ta đã được vui vẻ bên nhau."

"Anh không còn là Jong In mà tôi biết trước kia nữa! Tôi thực sự ghê sợ anh!"
Ánh mắt dịu dàng của Jong In lập tức thay đổi, nó trở nên đỏ au. Anh lại như hóa điên, mở dây trói cậu ra, sau đó lại ghì chặt cậu trên giường.

"Em càng ghê sợ anh, anh càng phải chiếm được em. Anh muốn nó chứng kiến cảnh tượng chúng ta ân ái bên nhau."

Anh xé tung chiếc áo lớp bên ngoài trên người Soo. Cả thân hình đè lên khiến cậu nghẹt thở.

"Buông tôi ra!!!"

"Buông cậu ấy ra!!!"

Cuối cùng tổng tài đẹp trai Oh Móm cũng cưa đứt sợi dây trói. Anh nhào đến kéo người Kai vật xuống sàn đất. Sau đó định túm lấy anh ta lên, bất chợt Kai dùng chân đạp thật mạnh khiến anh loạng choạng ngã vào tường.

"Chết đi!!!"

Không biết đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ, Kai rút con dao rọc giấy sắc bén từ trong túi quần, giơ lên hướng về phía Se Hun.

"Đừng!!!..."

Một dòng máu đỏ thẫm bắn lên tung tóe vào mặt Kai. Anh ta như người điên chợt bừng tỉnh cơn mê, hai chân ngã khuỵu xuống đất, mấp máy đôi môi trắng bệnh.

"Kyung ...Kyung ... Soo"

"SOO!!!"

Lưỡi dao sắc đó lần này cắm thẳng ngay vị trí tim cậu. Máu mỗi lúc một tuôn nhiều hơn. Se Hun vô cùng hoảng loạn, anh lấy tay bịt chặt vết thương, ôm chặt lấy cậu.

"Soo! Không sao, không sao đâu, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, em sẽ không sao, nhất định không sao." Mặc cho Jong In đờ đẫn ngồi ngây ra đó, Se Hun định nhấc người cậu lên, nhưng cậu đã ngăn lại.

"Hunnie à, không cần đâu..." cậu khó khăn nói từng lời, mồ hôi đầm đìa trên trán.

"Nhát dao này xem như là, em trả lại cho anh. Nhưng dù khi ấy, anh không đỡ nhát dao đó cho em, lần này em cũng không hề hối hận..."

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Anh ôm cậu chặt hơn nữa, khóc nức nở.

"Anh biết không? Ngày trước, trong quán bar, nếu không phải là anh, có thể em đã trở thành kẻ không ra gì. Nếu không phải là anh, em đã không nhận ra, tình yêu lại đẹp đến thế. Anh hy sinh tất cả vì em, chấp nhận từ bỏ tất cả vì em, nhát dao này, thật sự rất đáng..." Cậu cố gắng nhướn mắt nhìn về phía "người con trai mà cậu từng thương", ánh mắt anh ta đã đờ đẫn và sưng húp vì nước mắt. "Innie..."

Nghe tiếng cậu gọi, anh ta vội vàng nắm lấy tay cậu.

"Soo...Soo...anh xin lỗi..."

"Innie...có lẽ anh nói đúng. Mọi chuyện ra nông nỗi này...đều liên quan đến em. Nhưng xem như lần cuối cùng em xin anh, đừng lấn sâu thêm nữa, đừng mãi mê sống trong thù hận, anh hãy tha cho Se Hun. Anh có biết em cũng rất đau lòng khi nhìn thấy anh như thế này không? Em xin anh...hãy đi tự thú..."

Sắc mặc cậu đã tím tái, đôi mắt dần dần khép lại.

"Soo! Đừng mà, đừng nhắn mắt lại, mở mắt ra nhìn anh. Nhìn anh đi!!! Kyung Soo!!!"

Anh cố hết sức lay mạnh cậu, nhưng đôi mắt trong sáng đó đã mãi mãi nhắm nghiền. Trong đêm tối đầy sự oán hận, chỉ còn lại tiếng khóc thương của hai người đàn ông. 

Một người lặng lẽ ra đi, mãi không trở về........
   ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau đêm hôm đó, Jong In đi tự thú về tất cả hành vi tội lỗi của mình. Trước đó vài tiếng, công an giao thông cũng đã bắt được tên tài xế đâm chết Baek Hyun. Hành vi phạm pháp này của anh ta là cố ý mưu sát, có thể sẽ rất nặng tội.

Nhưng giờ thì anh không còn lo sợ gì nữa. Người con trai nhỏ bé anh yêu thương nhất trên thế gian đã bị chính tay anh đâm chết. Có hối hận cũng đã quá muộn màng. Thế thì, sự trừng phạt này với anh là rất thích đáng.

"Phạm nhân Kim Jong In có người đến thăm!" (Sò rí a Cải :()))

Từ phòng giam ra đến ngoài nơi thăm nuôi, anh ta vô cùng thắc mắc không biết ai lại đến thăm một người đầy tội lỗi như anh. Khi trông thấy bóng dáng của Se Hun, anh lại càng bất ngờ hơn.

"Cậu ở trong này vẫn ổn chứ?" Trước mặt Se Hun, chàng trai tuấn tú với sức sống và khao khát làm việc mãnh liệt ngày nào đã không còn, mà chỉ còn lại những niềm đau khắc khổ trên gương mặt ấy. Anh bỗng thấy tiếc cho một kiếp đời, và càng tiếc cho tình yêu của anh.

"Thuở nhỏ, tôi còn phải sống khổ sở hơn thế này nhiều!" Jong In im lặng một chút, rồi ngước mắt nhìn thẳng, khẽ nói. "Xin lỗi anh."

Gương mặt Se Hun lại bộc lộ một nỗi đau tột cùng.

"Tôi đã phá hoại gia đình anh, cướp đi sinh mạng của em gái anh...và cả người anh yêu thương nhất!"

Se Hun ngước mặt lên cao như ngăn dòng lệ đang chực chờ rơi xuống.

"Đừng nhắc lại nữa! Mọi chuyện đã không thể thay đổi. Hôm nay tôi đến đây không phải vì muốn trách cứ cậu chuyện gì, tôi chỉ hy vọng, thời gian còn lại, cậu hãy sống thật tốt, như nguyện vọng của Soo!"

"Nhất định là thế!" Jong In gật gật đầu.

"Anh có thể giúp tôi tặng Soo kỷ vật này không?"

Jong In đặt lên bàn một lọ thủy tinh mà khi vừa bước ra đây Anh đã trông thấy anh ta giấu dưới gầm bàn. Trong lọ ấy chất đầy những con hạc giấy đủ thứ màu sắc.

"Trước kia cậu ấy rất thích hạc giấy, nhưng chưa bao giờ tôi xếp tặng cho cậu ấy cả. Giờ thì đã không còn cơ hội tận tay tặng..."

"Yên tâm! Tôi sẽ đem đến cho Soo!!"

Ánh nắng chói chang soi sáng một mảng không gian ảm đạm trong khu nghĩa trang cao cấp. Anh nắm tay Se Han đi chập chững từng bước, bên cạnh ông Byun quàng vai bà Hwang gương mặt khờ khạo chốc chốc lại mỉm cười gì đó một mình, còn má Lee ánh mắt buồn bã nhìn về phía xa xăm. Se Hun nhớ lại, sau cái chết của Baek Hyun, bà Hwang luôn miệng nói đó chính là quả báo của bà. Trong cơn điên điên dại dại, chính bà đã nói cho anh biết về cái chết của ông Oh, sau đó bà mất hẳn lý trí. Một năm qua, căn bệnh này dường như không thuyên giảm, mà lại còn nặng dần thêm. Bà không còn nhận ra ai là ai, không còn biết xung quanh đang diễn ra những gì.

Có lẽ thế cũng tốt. Dù sao đi nữa bà cũng sẽ không bao giờ phải chịu đựng những nỗi đau khổ của trần thế.

Mộ hai người được đặt nằm cạnh nhau. Thỉnh thoảng có người đến viếng người thân, đi ngang qua khu vực này, họ đều lắc đầu, tặc lưỡi, ánh mắt tiếc thương cho số phận của hai chàng trai trẻ, mặc dù họ chưa bao giờ biết hai chàng trai này đã chịu phải những nỗi đau đớn nào.

"Baek! Anh và ba mẹ đến thăm em đây!" Anh đặt một đóa hoa lan trắng xuống mộ cậu. "Soo! Anh đưa cả má Lee và Se Han đến nữa này, trước kia người em thương nhất trong gia đình anh là má Lee phải không?"

"Cậu Soo! Không ngờ sau bao lâu không gặp lại cậu, khi gặp lại rồi thì âm dương cách biệt." Má Lee vừa nói vừa đặt đóa hoa hồng trắng mà cậu thích nhất, sụt sùi nói.

"Má Lee, con đã nói không được khóc mà."

"Thật sự tôi không kiềm lòng được. Nhìn hai người họ kìa, chỉ mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn rất trẻ, tại sao lại ra nông nỗi này?" Bà lại khóc lớn hơn, gục vào vai Se Hun.

"Cuộc đời luôn luôn nghiệt ngã. Tất cả đã được sắp đặt sẵn rồi, bà cũng đừng buồn nữa." Ông Byun trầm ngâm.

Thật sự khi về Seoul, ông đã biết Se Hun chính là con ruột của ông, nhưng lại không dám nhận. Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, chỉ tiếc rằng gia đình không còn như xưa nữa.

Họ đứng im lặng tại đó khoảng mười lăm phút, sau đó ra về. Se Hun vẫn muốn ở lại thêm một chút, anh bế Se Han trên tay, khẽ nói.

"Con gái à, con gọi papa đi nào!"

Se Hun chỉ nói bừa, không ngờ Se Han lại bập bẹ gọi rành rọt "Papa! Papa!" khiến anh giật mình.

"Con ngoan lắm! Sau này con phải luôn luôn nhớ đến papa, nhớ nhé!!!"

Cô bé không biết trả lời, nhưng dường như hiểu lời của anh nói, chợt nhoẻn miệng cười.

"Soo! Có lẽ thời gian sau này anh sẽ ít đến thăm em. Anh và ba đã quyết định di cư sang Mỹ sinh sống, tiện thể tìm bác sĩ chữa bệnh cho mẹ. Anh đã rút khỏi cổ phần ở công ty, từ giờ về sau trên thương trường sẽ không còn ai nhớ đến anh nữa. Nhưng anh không cần, điều anh cần nhất vẫn chỉ là em. Em lại rời xa anh quá vội. Anh thực sự rất nhớ em!" Anh ngừng lại một chút, để cho nước mắt chảy, sau đó cười gượng gạo. "Xin lỗi, anh quên mất em không thích nhìn thấy anh khóc! Thôi, anh phải đi rồi! Điều cuối cùng và duy nhất anh vẫn muốn nói với em là: anh mãi mãi yêu em, vợ yêu của anh!"

Trước khi rời khỏi, anh không quên đặt lọ thủy tinh đầy hạc giấy vào giữa hai ngôi mộ của Baek và Soo. Anh nhìn bức di ảnh của cả hai lần cuối cùng, rồi quay mặt bước đi.

Bất chợt anh sực nhớ đến một người. Nếu sau này có dịp về lại Seoul, anh sẽ tìm tay bartender đó, để nói với anh ta một câu, cảm ơn anh ta đã mang đến cho anh một thiên thần. Thiên thần đã ở bên cạnh anh một khoảng thời gian dài, cho anh tận hưởng vị ngọt bùi cay đắng của một tình yêu thật sự. Sau đó thiên thần đã mang trái tim anh rời khỏi thế gian này.

Trong tâm trí Se Hun chợt văng vẳng vang lên tiếng nhạc xập xình của thời khắc ấy.... cảm ơn khi cuộc đời còn cho anh một tình yêu thật sự.

The End

Kamsahamita ^•^

Maybe you like <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top