Chap 22




Hai năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Bỏ qua những cảm xúc thăng trầm của chuyện yêu đương, Kyung Soo biến mình thành người của công việc. Tốt nghiệp loại giỏi, cậu vào làm việc trong một công ty liên doanh với nước ngoài với mức lương kha khá, cuộc sống tạm thời ổn định. Cậu đã vạch cho bản thân một kế hoạch tương lai: chăm chỉ, siêng năng làm việc, tích cóp tiền lương hằng tháng, khi nào đủ khả năng mua được một căn nhà, cậu sẽ đưa dì vào thành phố sinh sống. Dì đã trở thành người mẹ thứ hai trong lòng cậu, thế nên cậu hy vọng nửa đời còn lại của dì sẽ không còn vất vả nữa.
Se Hun luôn giữ lời hứa. Hai năm, bảy trăm ba mươi ngày, hầu như gần bảy trăm ngày anh đều bên cạnh Kyung Soo. Ngoại trừ những ngày anh thật sự bận rộn đến mức không tìm được thời gian rảnh rỗi, anh vẫn "báo cáo" lịch trình làm việc cụ thể qua điện thoại với cậu. Lúc đầu, cậu rất dè dặt, thường nói với anh không cần ngày nào cũng trình báo với cậu như thế, một nhân viên tầm thường như cậu còn phải làm rất nhiều công việc, huống gì người có quyền cao chức trọng như anh. Cậu khuyên anh nên để mắt và quan tâm đến Se Han nhiều hơn, dù sao cũng là giọt máu ruột thịt, trước kia cậu nhận ra anh rất lạnh nhạt với con mình. Anh chỉ cười, gật gật đầu ra vẻ tuân lệnh, thế nhưng qua hôm sau, cả ngày không thấy anh liên lạc, cậu cứ ngỡ anh đã đổi ý, ai dè đến gần nửa đêm, anh gọi cho cậu với giọng hốt hoảng. Se Han phát bệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Cậu vội vàng chạy vào bệnh viện, trông thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, ánh mắt vô cùng lo lắng thấp thỏm nhìn vào phòng cấp cứu, trán vã mồ hôi. Lúc ấy ba mẹ anh đã cùng đi du lịch thưởng ngoạn cảnh đẹp của Nhật Bản, cho nên cậu tránh được việc đối mặt với bà Hwang.

Bác sĩ nói Se Han bị viêm họng cấp tính nên sốt cao, chỉ cần uống thuốc đều đặn và nghỉ ngơi theo chỉ định sẽ sớm khỏe lại ngay. Soo trách anh, cậu cau có nói khẳng khái rằng từ nay về sau anh đừng tốn thời gian vô ích, làm những việc vô nghĩa cho cậu nữa. Nếu vẫn còn muốn là bạn bè thì tốt nhất anh hãy chăm sóc chu đáo cho Se Han. Anh giật mình, không ngờ cậu lại có phản ứng mạnh mẽ đến thế. Suy nghĩ lại, quả là anh đã quá lơ là với con mình. Thế là, anh đành ngoan ngoãn nghe lời cậu, nếu không có việc gì quan trọng thì hạn chế đến công ty cậu tìm, đặc biệt chú ý đến Se Han nhiều hơn. Nhưng có một việc anh khăng khăng không thể hạn chế được, đó là hằng ngày anh vẫn sẽ liên lạc với cậu. Không được gặp mặt, thì anh cũng chỉ mong được nghe giọng nói ấm áp của cậu.

Kyung Soo đồng ý. Chợt nghĩ, mình là ai mà lại có quyền yêu cầu hay đòi hỏi anh những chuyện này. Cậu cảm thấy bản thân thật vô lý.

Dường như sự xuất hiện của Se Hun đã trở thành thói quen của Kyung Soo. Dần dần cậu quên mất sự tồn tại của cảm giác ngượng ngùng và e dè. Những cuộc gọi trong điện thoại của cậu hầu hết đều là tên anh. Thỉnh thoảng anh lại đến công ty đưa cậu đi ăn uống, dạo công viên. Ngày chủ nhật, anh còn đưa cả Se Han đi chơi cùng. Cảm giác mệt mỏi của một tuần làm việc căng thẳng cũng tan biến.

Cậu và anh cứ bên nhau như thế. Cậu không từ chối nhưng cũng không tỏ thái độ chấp nhận tình cảm của anh. Se Hun cũng hiểu tâm tư và suy nghĩ của cậu, thế nên anh cũng không hối hả ra sức tấn công và tán tỉnh như trước nữa. Bên nhau với một thứ tình cảm chưa được đặt tên, thế mà đôi khi trong lòng cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp lạ thường.

Chẳng hiểu sao Kyung Soo có cảm giác Se Hun thay đổi rất nhiều. Anh không còn thái độ khinh khỉnh với những người ở tầng lớp khác nữa. Anh biết quan tâm đến gia đình, ít tranh cãi với mẹ và cậu em út bướng bỉnh. Anh còn tận tâm chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật linh đình cho Se Han. Không khí của buổi tiệc rất ấm cúng, vì cậu không thể đến tham dự nên chỉ xem qua đoạn video mà cả nhà anh cùng quay lại. Cậu trông thấy gương mặt anh rạng rỡ bế Se Han trên tay, bên cạnh là bà Hwang và má Lee cũng vui cười không kém. Ông Byun cũng có mặt trong video, phong thái vẫn không thay đổi, vẫn thư thái đứng một bên cười hiền hòa nhìn gia đình. Sau đó Baek Hyun bắt nhịp bài hát Happy Birthday, cả nhà vừa vỗ tay vừa hát vang.

Có lẽ không chỉ riêng anh thay đổi.
Kyung Soo bất chợt hỏi.

"Tất cả mọi người đều có mặt trong video, thế ai là người cầm máy quay vậy?"

Se Hun đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn còn trong trạng thái lâng lâng khó tả của niềm hạnh phúc, anh nói luôn. "Chồng sắp cưới của Baek Hyun đấy!!!"

Bất chợt có một khoảng lặng, sắc mặt cậu dần thay đổi.

"Ơ...hết rồi! Tắt thôi!" Anh nhận ra vẻ mặt đã trầm hẳn của Kyung Soo, biết mình lỡ lời, anh vội tắt máy. Đáng lý anh phải nghĩ đến điều này sớm hơn.
"Em không sao!" Cậu gượng cười, ánh mắt nhìn xa xăm.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định hỏi. "Em vẫn còn nhớ cậu ấy sao?"

Cậu thở hắt ra, rồi lại hít sâu một hơi thật mạnh, giọng nói đã nhuốm phần u sầu.

"Chuyện tình cảm thật sự rất khó diễn tả. Hai năm qua, em vùi đầu vào công việc, không để trong lòng mình có bất kì khoảng trống nào để nhớ đến Jong In. Thế mà, mỗi khi em nghe được tên anh ấy, dù chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc những lần đi trên con đường năm xưa cả hai cùng sánh bước, trông thấy dáng người giống hệt anh ấy lướt qua, tim em lại đập mạnh từng cơn, cảm giác lồng ngực đau nhói. Em đã đuổi theo hình bóng ấy, rồi lại hụt hẫng khi chỉ là người giống người. Nhưng nếu đúng là anh ấy thật, em cũng chẳng biết phải đối mặt ra sao. Em đã quyết định chia tay, chấp nhận đau lòng, thì em cũng phải chịu đựng được nỗi cô đơn trống trải của cảm giác nhớ nhung đó." Nước mắt cậu đã rưng rưng.

Anh im lặng nghe cậu nói, ân cần đưa tay lau nước mắt cho cậu. "Em lại khóc nữa rồi! Anh thật đáng trách khi bỗng dưng lại lôi chuyện cũ ra tra khảo em! Không được khóc nữa! Anh mua kem cho ăn!"

"Ơ...anh nghĩ em là con nít hay sao mà lại muốn dỗ dành bằng kem?" Cậu quẹt giọt lệ còn đọng trên mí mắt, rồi đấm vào vai anh một cái rõ đau.

Rành rành cả hai đều không phải là trẻ con, thế mà, người xung quanh công viên đều bắt gặp được hình ảnh, cả hai ngồi trên chiếc xích đu, cười đùa tranh nhau ăn một hộp kem ngon lành.

<~~~~~~~~

Kể từ lần Jong In ra tay nghĩa hiệp, cứu Baek Hyun thoát khỏi lưỡi dao sắc bén, anh chiếm được tình cảm của tiểu thiếu gia, con trai út Tổng giám đốc. Hiển nhiên, sau đợt thực tập và tốt nghiệp ra trường, anh được tuyển thẳng vào công ty Thiên Tân tiếp tục làm việc.

Thời gian đầu chia tay Soo, có đôi khi anh cũng đi tìm cậu, nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đó. Anh biết, một khi cậu đã quyết định, không có gì là thay đổi được. Dẫu sao, anh cũng không muốn quay đầu. Tình cảm giữa hai người, anh đành chôn sâu tận trong đáy lòng, mãi mãi ghi nhớ.

Jong In chẳng phải là người chóng quên và mau tiếp cận điều mới mẻ. Khoảng thời gian đó, Baek Hyun bỏ qua lòng tự trọng vốn có mà theo đuổi anh. Anh đã từng cứu cậu, cậu ghi lòng tạc dạ mang ơn suốt đời. Nhưng cậu yêu anh, đó là tình cảm mà trong lòng cậu từ lâu đã có sẵn. Cậu dám quyết định nài nỉ ông Byun cắt chức Giám đốc nhân sự của cậu, để cô trở thành nhân viên bình thường như Jong In, để được ngày ngày cùng làm trong một bộ phận với Jong In. Hai vợ chồng ông đã khuyên răn hết lời, cậu vẫn nhất mực không thay đổi ý định, ngay cả Se Hun cũng phải vào can thiệp. Thế nhưng bản tính tiểu thư đã thấm sâu trong máu, Baek Hyun đòi sống đòi chết khiến cho bà Hwang hoảng sợ và đồng ý. Nhưng bà không chấp nhận con gái mình làm nhân viên bị cấp trên sai khiến, bà đành bảo ông Byun chuyển Jong In sang bộ phận nhân sự, thế thì mọi chuyện sẽ được ổn thỏa.

Một điều khó khăn nữa là, Jong In không đồng ý, anh chỉ thích làm ở bộ phận kinh doanh như những ngày thực tập. Vả lại, anh nói rằng, anh vào làm việc, mong muốn được thành công trong một môi trường công tư phân minh, nếu như chuyển sang bộ phận khác mà không có lý do thỏa đáng với các nhân viên khác, chẳng những anh mà cả ban điều hành công ty cũng phải nhận những điều tiếng không hay.

Se Hun thật lòng rất ghét Jong In, nhất là sau khi anh biết được chuyện Jong In bán đứng người yêu mình, mặc dù người bị uy hiếp là em gái của anh, nhưng có thể dùng cách khác để cứu, hà cớ gì phải dùng tính mạng Kyung Soo để đánh đổi. Thế mà trong chuyện này, anh thấy Jong In cũng có lý. Nhất định không thể vì chuyện tư mà ảnh hưởng đến công ty. Cuối cùng anh nhường quyền quyết định lại cho ông Byun, cũng có nghĩa là bà Hwang sẽ có một phần quyết định trong đó. Bà nghĩ ra, trưởng phòng kinh doanh là Yeon, con gái của bạn thân bà lâu nay, bà bèn bảo ông thăng chức Giám đốc nhân sự cho cô ấy, còn vị trí trưởng phòng đó sẽ do Baek đảm nhiệm. Dù sao Yeon cũng là chỗ thân tình, bà luôn xem cô ấy là con gái, bà không lo Baek sẽ bị cô chèn ép.

Xem như Baek được thỏa lòng mong ước. Ngày ngày hăng hái đi làm đều đặn và đúng giờ. Thậm chí có khi còn vào thật sớm để mua thức ăn sáng cho Jong In.

Chàng là cậu trai tuổi thanh xuân phơi phới, lại vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, xung quanh biết bao chàng trai phong độ, lịch lãm và xứng đôi chỉ trông mong một cái liếc nhìn của chàng, nhưng chàng mặc kệ, phớt lờ những kẻ ong bướm ấy, chấp nhận từ bỏ mọi thứ để giành lấy tình cảm của người mình yêu. Một tảng băng dù dày đặc như thế nào đi nữa, thời gian qua rồi băng cũng sẽ tan. Huống gì Jong I  là con người bằng xương bằng thịt, mà đã là con người thì ai không có những dục vọng thường tình, thế nên chuyện anh bị nàng làm cho động lòng cũng có thể được xem là một việc tất nhiên. Ngoại lệ nếu vẫn còn nguyên nhân nào khác, thì vẫn chỉ mỗi mình anh hiểu.

Valentine năm ngoái, Jong In chính thức trở thành người yêu của Baek Hyun. Se Hun có phần bất bình, không ngờ anh ta lại mau chóng thay đổi đến thế. Trong khi Kyung Soo vẫn một mình đơn độc lẻ loi, anh ta lại vui vẻ bên người con gái khác. Suốt thời gian hai người họ bên nhau, anh chẳng thèm ngó ngàng đến, cũng không quan tâm mỗi khi Baek đưa In về nhà ra mắt gia đình.

Kyung Soo cũng biết chuyện này, liền thắc mắc tại sao anh lại có hành động khiếm nhã như vậy.

"Anh không thích những người mau chóng thay đổi tình cảm. Trước kia khi Baek theo đuổi, nào là khăng khăng từ chối, tạo cơ hội thăng chức cũng không đồng ý, anh cứ nghĩ cậu ta thật sự là người đàn ông si tình, cũng có phần đồng cảm. Thế mà đùng một cái đã xoay chuyển tình thế, quen nhau đã bao lâu mà lại đòi tổ chức đám cưới. Ngày trước anh đã cảnh cáo cậu ta, nếu như khiến em đau lòng, anh nhất định sẽ không bỏ qua."

Dù trong lòng Soo rất đau, nhưng hành động khinh khỉnh và lời nói của anh khiến cậu bật cười.

"Thế anh định làm gì anh ta?"

"Ờ...thì...thì..."

"Anh chỉ giỏi ba hoa thôi! Hi hi! Em nói nghiêm túc đây! Em và anh ấy dù sao cũng đã chia tay một năm rồi, chẳng lẽ cứ buộc anh ấy phải sống vùi trong quá khứ và đau buồn vì một thứ đã đánh mất không thể giữ lại được. Chẳng phải anh luôn khuyên em phải luôn hướng đến tương lai sao? Thế nên anh ấy cũng cần sống cho bản thân, cho tương lai. Em không thể bên cạnh Jong In thì đành phải để người khác thay em chăm sóc anh ấy vậy."

"Em thật sự vẫn ổn chứ?"

"Không ổn cũng phải ổn. Dù sao cũng đã nhớ, đã khóc, đã đau lòng rồi, sống trên đời chẳng thể bi quan mãi được."
"Em đã nói thì phải giữ lời hứa, không được buồn vì chuyện này nữa đấy! Phải tiếp tục vươn đến cuộc sống mới!"

Anh mỉm cười giơ ngón tay út, cô hiểu ý cùng ngoéo tay với anh. "Anh cũng phải hứa với em, đừng để tâm đến chuyện ấy nữa. Một cuộc sống không có hờn oán sẽ thanh thản hơn."

Từ lần đó, Se Hun không hậm hực chuyện tình cảm của hai người họ, cũng hiếm khi nhắc đến Jong In trước mặt Kyung Soo. Chỉ thỉnh thoảng anh lỡ lời, khiến cậu mắt ươn ướt, mặt buồn buồn nhưng vẫn gượng cười lảng qua chuyện khác.

Điều kì lạ là, Baek Hyun cũng dần thay đổi tính tình, không còn trẻ con và ương bướng như trước kia nữa. Cậu trò chuyện vui vẻ với anh hơn, thân mật với anh hơn, quả là đã chấp nhận lại người anh trai này. Phải chăng tình yêu luôn có những điều kì tích?

Giáng Sinh tưng bừng đã đến. Seoul thời điểm này ai cũng nô nức cùng người thân yêu đi dạo hòa vào dòng người đông đúc trên những con đường sáng rực đèn màu treo lấp lánh. Tiết trời lành lạnh thật khó chịu, không quá rét và cũng không mát mát như thường ngày. Đáng lý những đêm này Kyung Soo lại được cùng đồng nghiệp đi ăn uống hoặc karaoke ăn mừng như năm trước, nhưng hiện tại cậu đang lạc lõng một mình ở tận JeJu xa xôi vì chuyến công tác một tuần lễ để chuẩn bị cho buổi đấu thầu sắp đến. Cùng đi với cậu là người trưởng phòng đáng kính, làm việc trong công ty đã lâu năm nên được ưu tiên đưa vợ con đi cùng. Thế là tối nào gia đình ông cũng tranh thủ đi dạo chơi khắp nơi trong thành phố sương mù, hạnh phúc hưởng thụ không khí Giáng Sinh náo nhiệt. Như cảm thấy bứt rứt khi bỏ lại Kyung Soo một mình trong khách sạn, vợ ông đã rủ cậu cùng đi, hiển nhiên cậu không muốn mình trở thành kỳ đà cản mũi, cậu viện lý do ở lại khách sạn tiếp tục nghiên cứu thị trường.

Đồng hồ điểm thời gian sáu giờ chiều, ngày 24 tháng 12. Cậu thở dài, chẳng biết làm gì cho ngày dài qua mau. Vừa dùng cơm tối xong, chẳng lẽ lại chui vào chăn nệm êm ấm ngủ một giấc đến sáng. Thật là lãng phí một không gian lãng mạn như thế này.

Tiết trời ở JeJu khiến cậu lạnh run, hắt xì liên tục. Cả ngày hôm nay đôi mắt cứ lờ đờ và sụt sịt mũi vì cảm, cậu nghĩ thôi đành về phòng vậy, cứ đứng lóng ngóng trước cổng nhà hàng, nhìn dòng người qua lại chỉ càng thêm tủi thân. Giáng sinh rồi cũng sẽ qua, mọi việc sẽ trở lại bình thường, ngủ một giấc sẽ không còn cảm giác gì nữa.

Kyung Soo tăng nhiệt độ của máy lạnh, nằm trên giường đắp chăn kín mít. Cậu nhắm mắt, rồi mở mắt. Hình như thiếu thiếu điều gì đó, cậu lại nhìn đồng hồ. Bảy giờ kém mười. Sự bất động của chiếc điện thoại khiến cậu chợt thấp thỏm. Hai ngày trước, sau giờ cơm chiều, Se Hun sẽ liên lạc với cậu, cả hai nói đủ thứ chuyện về những diễn biến xảy ra trong ngày. Nhưng hôm nay, dường như chiếc điện thoại muốn đình công, tiếng nhạc chuông quen thuộc không vang lên nữa. Cậu tự nhủ, có lẽ anh vẫn còn bận nên chưa thể gọi cho cậu thôi. Cậu lại nằm mở game chơi để quên đi thời gian.

Thuốc trị cảm đã có tác dụng. Cậu nhìn màn hình điện thoại mà ngáp vắn ngáp dài. Bảy giờ ba mươi, vẫn không có động tĩnh. Mí mắt cậu từ từ sụp xuống, bất chợt ngoài cửa phòng có tiếng chuông khiến cô giật mình mở mắt, uể oải hỏi ai vậy, chỉ nghe mơ hồ người đó trả lời là có người cần tìm.

Ở đây cậu có quen ai đâu nhỉ? Cậu lảo đảo bước ra mở cửa phòng. Đập vào mắt cậu là một anh chàng đẹp trai và lịch lãm với bộ vest đen sang trọng, trời lạnh thế này mà trán anh lại đổ mồ hôi như vừa chạy marathon đến. Cứ ngỡ mình bị tác dụng của thuốc khiến tinh thần mơ màng, cậu dụi dụi mắt. Se Hun cất giọng nói ấm áp giữa đêm đông.

"Giáng Sinh vui vẻ!"

Kyung Soo không thể nào ngạc nhiên hơn nữa. "Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến đây tìm một người đã hai ngày rồi anh không được gặp mặt. Anh muốn nói với cậu ấy một câu thôi rồi anh sẽ bay về lại Seoul: Soo à, anh thực lòng rất nhớ em!"

Cậu sững người nhìn anh. Hình ảnh này là mơ hay thực, cậu không thể khẳng định được. Nhưng cậu có thể chắc chắn được rằng, vị mặn trên môi là do nước mắt. Giọt nước mắt cảm động xen lẫn cả niềm hạnh phúc.

"Ơ...em lại nhõng nhẽo nữa rồi! Thôi, anh đã nói hết câu, anh về nhé! Chúc em ngủ ngon!"

"Không!!!"

Se Hun vờ quay lưng bỏ đi, không ngờ Kyung Soo từ phía sau, ôm anh thật chặt, òa khóc nức nở khiến anh hoảng hốt, không ngờ trò đùa của mình khiến cậu phản ứng mạnh như thế. Anh gỡ tay Soo, quay mặt lại, ôm chầm lấy cậu.

"Anh là...đồ đáng ghét! Anh đã đến đây rồi lại đòi về! Chẳng thà anh đừng tìm em nữa!" Cậu đấm thình thịch vào lưng anh.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh chỉ đùa thôi mà! Anh đã đến tìm em, lẽ nào lại đành lòng bỏ em về chứ? Em ngốc thật!" Anh xoa đầu cậu, mỉm cười.

Nhưng bất chợt cậu im lặng, hai tay vòng sau lưng anh dần buông lỏng.
"Soo, em không sao chứ?" Se Hun lo lắng nhìn gương mặt phờ phạc của cậu.

"Không...em hơi mệt một chút thôi..."

"Trán em nóng quá! Có lẽ sốt rồi!"

Anh vội vàng bế cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn ẩm đắp lên trán cho cậu hạ sốt.

"Sao lại sốt thế này? Dù bận việc đến mấy cũng phải biết tự chăm sóc sức khỏe của mình chứ!"

"Em...uống thuốc...rồi mà."

Anh nhìn lọ thuốc trên bàn đặt đầu giường, một loại thuốc chuyên trị cảm xoàng, cau mày hỏi.

"Em uống thuốc không theo chỉ định của bác sĩ thì làm sao mà khỏi bệnh. Thôi, để anh về phòng cất hành lý rồi ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho em. Em nằm nghỉ...ơ...mới đó mà đã ngủ rồi sao, thật là..."

Se Hu  chưa kịp dặn dò thì cô đã ngủ lăn như heo quay :v. Anh vội mang hành lý về căn phòng đối diện, thay quần áo gọn gàng rồi chạy ra ngoài tìm nơi mua thuốc.

~~~~~~~

Ở Seoul, vừa kết thúc cuộc họp, anh liền ra sân bay với đồ đạc đã chuẩn bị sẵn bay đến JeJu ngay. Hai ngày trước nghe giọng cậu nói chuyện qua điện thoại, anh đoán ra cậu đang rất buồn và đơn độc khi đi công tác xa như thế này, anh bèn nhân cơ hội tạo cho cậu một sự bất ngờ trong ngày Giáng sinh.
Anh biết tên khách sạn nơi cậu thuê nhờ bức ảnh trên blog cá nhân cậu đăng khi vừa đến nơi. Khách sạn không cho phép tiết lộ thông tin của khách hàng, nhưng may mắn là, quản lý ở đây trước kia đã có dịp cộng tác với anh trong một hợp đồng kinh doanh, coi như được ngoại lệ. Anh nói rằng anh đến để tạo sự bất ngờ cho người yêu, cuối cùng cũng được ưu tiên ở phòng đối diện Kyung Soo.

Anh muốn thử xem phản ứng của cậu như thế nào khi trông thấy anh đột ngột xuất hiện, không ngờ cậu lại òa khóc nức nở. Anh nhận ra sau sự cứng cỏi, chịu đựng trong thời gian qua của cô thực chất cũng không thể che giấu được một trái tim mong manh, yếu đuối. Tâm hồn trống trải bấy lâu, thế mà cậu vẫn chưa chấp nhận đưa tay cho anh dìu dắt.

Sáng hôm sau, Kyung Soo thức dậy trong tình trạng vẫn còn mơ màng, cơ thể uể oải râm ran nhức. Cậu ngồi dậy nheo mắt nhìn đồng hồ, gần bảy giờ. Cậu sực nhớ đêm qua mê man ngủ lúc nào chẳng hay, lại còn nằm mơ trông thấy Se Hun đến thăm nữa chứ. Cậu bật cười, tự cốc vào đầu mình để trấn tĩnh.

Thò chân bước xuống, ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc bàn kê đầu giường. Trên đó có một bát cháo và một ly sữa đầy, dưới cốc ly sữa còn đặt một tờ giấy note.

"Ăn cháo và uống sữa xong rồi thì uống thuốc em nhé! Anh ở phòng đối diện, khi nào tỉnh táo thì gọi anh. Se Hunnie."

"Thì ra không phải là mình nằm mơ."
Kyung Soo vội vàng bước đến cửa phòng, định đi tìm anh, sực nhớ lại gương mặt mình vừa ngủ dậy trông kinh tởm lắm. Thế là cậu lại quay vào phòng tắm, lúc này tinh thần chợt tỉnh táo lạ kì.

Nửa tiếng sau hoàn thành mọi "thủ tục", trang điểm nhẹ nhàng giúp gương mặt hồng hào và tươi tắn hơn hẳn. Cậu đứng trước gương săm soi lần nữa, bỗng thấy sắc mặt mình chẳng như ngày thường chút nào, sao lại hớn hở đến toét cả miệng thế này, tim lại còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lẽ nào mình...

Không thể...cậu lắc đầu khiến mái tóc đang vào nếp lại xốc xếch lung tung.
Mình không thể để con tim lỗi nhịp được nữa? Trái tim bé nhỏ đáng thương đã quá đau đớn rồi, nếu cứ mãi đắm chìm trong tình cảm vô thường, chẳng thể chắc chắn tương lai có thay đổi hay không, liệu có phải đau lòng thêm một lần nữa? Một lần yêu, trăm lần tan nát cõi lòng. Nếu còn lặp lại, mình có chịu đựng được như ngày hôm nay không? Con đường trước mặt có lẽ không nên lún sâu thêm nữa.

Kyung Soo lại nghĩ ngợi về chuyện cũ. Cậu thở dài, bỏ ý định chủ động đi tìm anh, mặc dù cậu và anh chỉ cách nhau hai cánh cửa phòng. Cậu ngồi thừ trên salon, bát cháo và ly sữa cũng đã nguội, cậu nhấc điện thoại của khách sạn, gọi cho nhân viên dọn dẹp phòng đến mang đi. Chuông điện thoại bất ngờ reo, màn hình nhấp nháy số của trưởng phòng.

"Em nghe ạ!"

"Em thức rồi à? Tối qua anh với bà xã có đến phòng tìm em mà không thấy em trả lời. Em ngủ sớm thế?"

"Em bị sốt nên ngủ cho khỏe ạ!"

"Em vẫn ổn chứ? Vậy giờ em khỏe lại chưa? Nếu còn mệt thì em cứ nghỉ ngơi đi, đi khảo sát muộn một chút cũng không sao! Anh sẽ liên lạc với bên công ty ấy hoãn thời gian lại."

"Không cần đâu, ngủ một giấc em đã tỉnh táo lại rồi, em chuẩn bị tài liệu xong sẽ xuống nhà hàng sau!"

Cúp máy, Kyung Soo kiểm tra hồ sơ công tác, bỏ vào túi xách. Bên ngoài phòng lại có người nhấn chuông.

"Chào buổi sáng!" Se Hun đứng trước cửa phòng, nhoẻn miệng cười.

"Chào...chào anh!"

"Em đi đâu mà ăn mặc đẹp thế? Đã khỏe lại chưa? Ngoài trời đang mưa lất phất đấy!"

"Em cùng trưởng phòng đi khảo sát. Anh vẫn còn ở lại à?"

"Chẳng phải hôm qua có người vừa ôm anh vừa khóc lóc giữ anh lại sao?"

Cậu ngượng ngùng, cúi gầm mặt. "Thế à? Có lẽ tối qua em mệt quá nên ăn nói lung tung."

"Vậy có nghĩa là em không muốn anh ở đây?" Anh hơi thất vọng.

"Không phải...ý em là..."

Anh đưa mắt nhìn vào trong căn phòng, nét mặt u ám hẳn.

"Em phải đi gấp ư?"

Cậu gật đầu.

"Gấp đến nỗi nhịn cả ăn sáng à? Hay...em không muốn ăn?"

"Ơ...không...anh đừng hiểu lầm. Em thấy bát cháo đã nguội rồi, vả lại thực sự em phải đi gấp, trưởng phòng đang đợi em. Mà anh không nên ở lại đây với em, anh là chủ tịch mà, ở Seoul anh còn hàng trăm công việc cần anh giải quyết, anh lại phí thời gian vì em nữa rồi."

Se Hun mím chặt môi, nhăn mặt nhìn cậu.
"Nếu em bận việc thì em cứ đi đi, đừng bận tâm đến anh. Nhưng anh sẽ không về lại Seoul. Anh muốn chúng ta bình tĩnh nói chuyện rõ ràng. Sau bữa tối anh sẽ đợi em ở hoa viên của khách sạn."

Không chờ Kyung Soo có phản ứng gì, anh trở về phòng, đóng sầm cửa thật mạnh.

Bảy giờ tối, Kyung Soo lầm lũi về phòng khách sạn. Chuyến đi này đã toi công rồi, cuộc khảo sát chẳng mang lại kết quả tốt như mong đợi. Cứ ngỡ sẽ tìm được một mẩu đất tốt cho buổi đấu thầu sắp đến, thế mà khi đi đến tận nơi thì cậu mới nhận ra những lời nói ngọt ngào của những tay môi giới đều là bịa đặt. Quảng cáo mười phần chỉ có một phần là sự thật. Trưởng phòng cũng thất vọng ra mặt, nhưng ông vẫn an ủi ngược lại cậu, còn đùa rằng xem như đây là chuyến du lịch miễn phí. Cậu thì chỉ muốn tranh thủ về sớm để tìm địa điểm khác tốt hơn.

Thất vọng ảo não mở cửa phòng, nhưng sực nhớ lại cuộc hẹn với Se Hun, cậu bần thần đứng trước cửa một hồi lâu, rồi cũng tiến về phía hoa viên. Có lẽ giữa hai người cũng nên nói chuyện rõ ràng và dứt khoát.
Khách sạn nơi Kyung Soo thuộc dạng khách sạn cao cấp ở JeJu. Hoa viên rộng rãi, thoáng mát, trồng rất nhiều hoa xung quanh. Dọc hai bên đường là dãy hoa tú cầu đặc trưng của thành phố sương mù, cạnh bồn nước là những chậu hoa hồng đủ sắc màu rực rỡ. Nhưng tất cả đã bị bóng tối của màn đêm làm nhòa sức sống mãnh liệt của sắc hoa buổi sớm mai.

Từ xa cậu đã trông thấy hình bóng của Se Hun. Anh ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu nhỏ nhắn, nhưng đầu tựa vào ghế, ánh mắt nhắm nghiền có vẻ rất mệt mỏi. Cậu chầm chậm bước tới, ngạc nhiên khi dưới chân xích đu có đến năm lon bia đã cạn sạch. Câj đoán anh đã say rồi.

Kyung Soo nhẹ nhàng nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào thùng rác rồi ngồi xuống bên cạnh Se Hun. Thấy anh vẫn chưa tỉnh, cậu không vội đánh thức, chỉ ngồi đó dịu dàng nhìn anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lác đác vài ánh sao. Đêm nay là đêm Giáng sinh, trời JeJu cũng rất đẹp, buổi sáng mưa lất phất, mãi đến chiều mới dứt, như trả lại bầu không khí trong lành cho mọi người nô nức dạo chơi.

Thành phố sương mù lãng mạn đến thế, đi đến con đường nào cậu cũng bắt gặp hình ảnh các đôi tình nhân tay trong tay bên nhau quên đi cái lạnh. Lạc lõng giữa dòng người đó, có một chút buồn tủi len lói trong lòng, giờ ngồi bên cạnh anh, chút cảm giác ấy cũng tựa như tiêu tan.

Giây phút nhỏ nhoi này liệu có thể tồn tại mãi? Cậu không muốn nghĩ đến.

"Kyung...Soo...em...đừng...đi"

Se Hun khẽ gọi trong cơn mơ màng, bất chợt cậu nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh.

"Anh Hun..."

Cậu đã từng khóc vì người mình yêu thương, thế nên nỗi đau này, cậu cảm nhận được.

"Anh say rồi! Để em dìu anh vào phòng!"

Kyung Soo quàng tay anh vào vai mình, định kéo anh lên, nhưng bất thình lình Se Hun kéo cậu lại khiến cậu ngã nhào trên người anh.

"Không...anh không đi đâu cả! Anh không muốn mất em! Anh không thể mất em! Em đừng đối xử với anh như người xa lạ nữa, anh rất đau lòng!"

Se Hun siết cậu chặt hơn, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay anh, cậu đành yên lặng.

"Có thể nào...đừng yêu em nữa không anh?"

Câu nói của cậu như nhát dao cứa vào tim anh, còn đau hơn cả lần anh đỡ cho cậu thoát khỏi lưỡi dao kia. Anh buông cậu ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe.

"Em nghĩ tình yêu chỉ là lời nói suông thôi sao? Hai năm qua anh đã âm thầm chịu đựng chôn giấu tình cảm của mình, luôn giữ khoảng cách bên em, tất cả mọi việc anh làm là vì cái gì? Chỉ để nhận lấy câu hỏi này của em à? Tại sao em yêu anh nhưng lại luôn trốn tránh? Phải chăng em đang sợ điều gì mà không thể nói cho anh biết? Hôm nay anh muốn tất cả mọi chuyện phải rõ ràng, em trả lời đi!!!"

Se Hun kích động đến mức vừa gào thét vừa lay mạnh hai vai cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cậu đẩy mạnh anh ra, nghẹn ngào nói.

"Phải! Em sợ em sẽ lại đau khổ lần nữa! Anh có chắc chắn rằng tương lai chúng ta mãi mãi được bên nhau không? Hay là anh cũng như Jong In, rời xa em không hối tiếc? Còn nữa, giữa em và anh trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng phải mẹ anh luôn rất căm ghét em sao? Vượt qua được rào cản của bản thân, nhưng còn gia đình anh, anh nghĩ em sẽ phải đối diện như thế nào khi em luôn là cái gai trong mắt bà? Chẳng lẽ em lại phải nhìn thấy anh khó xử khi đứng giữa em và mẹ anh? Em không thể!!! Thà rằng em ích kỷ một lần cho bản thân, chấp nhận buông tay anh, lúc ấy cả em và anh, chẳng còn chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa! Anh hiểu không???"

"Soo..."

Kyung Soo khóc nức nở, nỗi đau dường như vỡ òa, cô caaujgục ngã vào lòng anh.

"Thì ra em luôn lo lắng vì chuyện này."

Anh dịu giọng, xoa đầu cậu. "Hãy nghe anh nói!!! Mỗi người có cảm nhận về tình yêu khác nhau, anh và Jong In là hai cá thể riêng biệt, tâm tư tình cảm hoàn toàn không giống nhau. Em cũng có thể nghĩ rằng, giữa em và Jong In có duyên nhưng vô phận, định mệnh ràng buộc cậu ta phải sống đời đời kiếp kiếp với Baek Hyun, dù em yêu cậu ta đến mấy, đau khổ cùng cực thế nào, cũng không thể thay đổi những gì đã được định đoạt sẵn. Thế nhưng tại sao em lại nghĩ anh sẽ như Jong In rời xa em? Phải! Tương lai không thể nào đoán trước được, thế thì đừng vì những gì mơ hồ mà lại đánh mất tình yêu của mình. Năm tháng qua đi sẽ không trở lại. Đời người ngắn ngủi, có bao lâu để yêu nhau chứ? Em không nên lãng phí thời gian chúng ta bên nhau, chẳng lẽ cứ phải chịu đựng sự cô đơn buồn tủi như thế này sao? Vậy trong em anh luôn là loại người như thế sao?"

"Nhưng...còn mẹ anh?" Có lẽ những lời nói chân thành của Se Hun đã khiến cậu đôi chút rung động, cậu ngồi thẳng dậy, đôi mắt đã gần như sưng húp vì khóc.

"Em đã làm dâu nhà anh gần một tháng rồi, còn sợ gì nữa chứ?" Cơn say dường như đã bị nước mắt làm tiêu tan, anh lại trở về bản chất xưa nay của mình, trêu chọc người khác trong mọi tình huống.

"Anh lại không nghiêm túc!!!" Kyung Soo cau có quay mặt đi.

"Được rồi, được rồi! Anh nghiêm túc đây! Em cũng biết anh ra sao mà, anh có thể nghe lời mẹ tất cả mọi chuyện, nhưng đối với hạnh phúc của anh, anh tuyệt đối không để ai can thiệp. Nếu như ngăn cấm chúng ta đến với nhau, anh sẽ bỏ tất cả để cao chạy xa bay với em, sống tự do tự tại, cũng tốt lắm chứ!!!"

"Anh đành lòng bỏ cả chức vị chủ tịch sao?"

"Chỉ là một danh xưng, được bên cạnh em chẳng phải quan trọng hơn sao?"

"Anh chỉ giỏi dẻo miệng!" Cậu đưa tay lau nước mắt.

"Nếu không dẻo miệng thì làm sao thuyết phục được em! Em khờ thật!"
Anh cốc nhẹ vào trán cậu.

"Chẳng phải anh còn khờ hơn cả em sao? Đến với em chỉ toàn là niềm đau, hà cớ gì cứ mãi yêu em chứ? Trên đời này thiếu gì người con gái vừa đẹp vừa tốt vừa yêu anh hơn em."

"Ừ nhỉ! Sao anh lại không nghĩ ra? Vậy thì cảm ơn em đã nhắc nhở, anh phải đi tìm người con gái ấy thôi!"

Nói rồi, Se Hun đứng bật dậy, dù hơi men vẫn còn khiến anh loạng choạng một chút, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để bước đi những bước chân thẳng hàng.

Kyung Soo nhìn thấy anh bỏ đi một mạch thì vô cùng ngạc nhiên. Cậu đang nghĩ không biết anh lại bày trò gì thì anh đã trở lại với một bó hoa hồng thật rực rỡ trên tay. Đứng trước mặt cậu, ánh mắt đầy trìu mến, anh dịu dàng nói.

"Anh đã tìm được người con gái ấy rồi. Cậu ấy là người rất bướng bỉnh, rất cứng cỏi nhưng cũng vô cùng yếu đuối. Anh đã tự nhủ lòng rằng anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy một cách chu toàn, khi cậu ấy khóc anh sẽ là người đầu tiên lau nước mắt; khi cậu ấy cười anh sẽ là người cuối cùng cảm nhận niềm vui cùng cậu ấy. Có thể kiếp trước anh đã làm chuyện sai trái với cậu ấy, nên kiếp này anh phải làm tất cả vì cậu ấy, cho dù phải gánh vác mọi nỗi đau mà cậu ấy mang đến, anh cũng sẵn sàng. Kiếp này, kiếp sau hoặc muôn ngàn kiếp khác, anh vẫn hy vọng luôn là người yêu câu ấy trước. Do Kyung Soo, người con trai ấy chỉ có thể là em!"

Không cần nói thêm điều gì nữa, Kyung Soo ôm chầm lấy anh. Có bướng bỉnh đến mấy đi nữa cậu cũng không thể đành lòng làm tổn thương mãi một người thế này. Cậu chấp nhận yêu anh, đồng nghĩa là chấp nhận những mất mát, đau thương có thể đến sau này. Nhưng cũng như anh nói, thời điểm đó vẫn còn xa xôi lắm, trước mắt cô, anh là một món quà quý giá nhất trong đêm Giáng Sinh mà cậu thật sự diễm phúc lắm mới có được.

"Cảm ơn em đã chấp nhận đến với cuộc sống của anh! Sau này dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh vẫn nắm chặt tay em đi đến cuối con đường! Anh yêu em!"

"Em...cũng rất yêu anh!"

Từ phía xa, một góc của khách sạn hướng ra hoa viên, có một người giơ chiếc điện thoại di động, màn hình camera hiện lên hình ảnh hai trái tim đang hòa chung nhịp đập và hạnh phúc trong một nụ hôn nóng bỏng giữa đêm đông, người đó bấm "tách".

Pink quá
~~~~~~~End Chap~~~~~~~

Sorry mọi người vì bỏ quên 2 ngày

Au đền chap này dài tí nè :v

Maybe you like :)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top