Chương 2


  Ngô Khánh Tú nheo mắt đánh giá nàng, cất giọng lạnh băng :

- Ngươi là ai, tiếp cận Huân nhi là có mục đích gì ?

- Ta là Từ Băng Huyền , có người kêu ta tới chăm sóc tiểu Huân.

Băng Huyền có sao nói vậy. Nhìn cái mặt như sắp giết người của bạn hoàng đế kia nàng không ưa tí nào hết. Đẹp trai thì đẹp thật nhưng lạnh lùng quá, chẳng đáng yêu như tiểu Huân chút nào cả.

- Đó là ai?- Thanh âm trầm thấp vang lên như cố giữ chút bình tĩnh trong người.

- Không biết.-Băng Huyền ngây ngô đáp.

" Rầm". Hắn tức giận đập bàn. Con nhóc này muốn đùa với hắn sao? Hắn vốn là người không có kiên nhẫn nghe kẻ khác nói nhảm. Thế mà con nhóc này lại không biết điều, khiêu khích uy quyền của hắn.

-Đem đi tra khảo.- Ngô Khánh Tú lạnh lùng ra lệnh.

-Uầy, ta không có tội gì mà?-Nàng nhảy dựng lên, cố gắng thoát khỏi tay của tên hắc y nhân kia.

Nhưng người ta là nam nhân khỏe mạnh, một thân võ công cực đỉnh, nghĩ sao nàng thoát được. Rối quá, Băng Huyền hét ầm lên :

-Là một gã quái dị người không ra người gì đó bắt ta tới đây. Ngươi muốn biết thì tìm tên đó mà hỏi.

Nghe nàng nói xong, mặt hắn có chút biến động. Hắn dò xét hỏi :

-Ngươi nói là gã kì quái, có phải trông như ảo ảnh không?

-Phải.- Nàng gật như gà mổ thóc, thầm nghĩ " Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi hả, hù chết ta mà."

Hắn vội chạy tới đỡ nàng đứng dậy, giọng vui mừng xen lẫn khách sáo :

-Cô nương, thật xin lỗi, ta không biết cô là người do Dạ thần phái đến nên đã mạo phạm.

Nói rồi hắn hướng hắc y nhân ra lệnh :

-Kim Chung Nhân , lát đưa cô ấy về phủ vương gia, phân phó hạ nhân hầu hạ cho tốt.

-Tuân lệnh.

Nàng choáng trước sự thay đổi cảm xúc nhanh như chong chóng của bạn hoàng đế này. Hú hồn, tí nữa thì nàng tiêu rồi. Nghe nói tra khảo thời phong kiến vô cùng dã man, nghĩ tới đã thấy rợn người rồi. Mà cái tên Dạ thần này thật chẳng ra làm sao, phân việc cho nàng rồi thì phải đi báo cáo với gia đình người ta một tiếng chứ. Nhỡ hôm nay hắn không nhớ ra thì nàng chẳng phải bye bye trần gian sao? Đúng là tên óc heo mà.

Từ Ninh cung

-Hoàng thượng giá lâm.

Một giọng nhẹt nhẹt, the thé chuẩn kiểu công công vang lên làm nàng rùng cả mình.

-Nhi thần than kiến mẫu hậu.-Ngô Khánh Tú cúi người thi lễ.

Phía trước là một phụ nữ trông khoảng gần bốn mươi tuổi, gương mặt dù bị thời gian tàn phá chút xíu nhưng không thể che hết nét đẹp vốn có của mình. Bà ta một thân y phục vàng nhạt, trang sức lộng lẫy cầu kì, dáng đi hết sức khoan thai. Nàng không khỏi hâm mộ người phụ nữ này.Quả là người đứng đầu hậu cung có khác.

-Dân nữ than kiến thái hậu nương nương-Băng Huyền bắt chước trong phim mà hành lễ.

  Thái hậu có chút kinh ngạc nhìn nàng :


-Hoàng nhi, đây là...

-Mẫu hậu, đây là Từ Băng Huyền, người do Dạ thần phái tới.-Ngô Khánh Tú chỉ Băng Huyền đáp.

-Thật sao?-Gương mặt thái hậu không khỏi lộ vẻ vui mừng.Cô nương này trông cũng khá lắm, chỉ là...ăn mặc hơi khác thường chút, hay là trên Thiên giới người ta mặc như thế nhỉ?Nhưng có làm sao đi chăng nữa bà cũng không thèm để ý, bởi Huân nhi của bà sắp được cứu rồi.

Thái hậu bước tới đỡ Băng Huyền dậy, kéo nàng ngồi cạnh mình.

-Ây dà, Băng Huyền à, Huân nhi nhà ta sau này nhờ cả vào ngươi rồi.-Thái hậu cầm lấy tay Băng Huyền, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy sự tin tưởng, giao phó trách nhiệm.

Băng Huyền khẽ gật đầu, đây vốn là công việc của nàng mà.Thái hậu thấy vậy cũng xuôi xuôi lòng, thở dài một cái rồi bắt đầu một bài ca đã muốn cất lên từ rất lâu rồi :

-Thực ra trước đây Huân nhi không có ngốc còn cực kì thông minh.Rồi năm đó...hức...nó gặp nạn...hức...nên mới bị thế này.Nhưng nó thật sự không phải dạng ngu ngốc đần độn đâu mà chỉ là đầu óc có chút trẻ con thôi.Huân nhi cũng ngoan lắm lại rất hiếu thuận. Ông trời thật là bất công, Huân nhi có làm gì nên tội đâu mà ông bắt nó thành ra như vậy, hu hu...

Nhìn thái hậu thương con thế này nàng mới thấm thía về tình mẫu tử.Nếu mẹ nàng còn sống hẳn là bà ấy cũng...Nghĩ tới đây sống mũi nàng cay cay.
Sau khi nghe một tràng dài câu chuyện từ thời bé xíu cho tới hiện tại của Ngô Thế Huân nàng phát hiện ra một điều...bà thái hậu này vừa nhớ dai vừa nhiều chuyện.Kinh khủng là bà ấy ôm nàng khóc đến chục lít nước mắt, xong rồi lăn ra ngủ.Trời ơi , nhìn mặt Băng Huyền lúc này ngu không thể tả. Nàng chưa thấy vị thái hậu nào vô tư đến vậy. Thường trong phim, thái hậu phải nghiêm nghị, rất thích thuyết giáo không thì cũng đoan trang, mẫu mực, còn đằng này, ài...chả giống tí nào cả.

Người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn, còn nàng đi một ngày đàng gặp một sàng lạ. Không biết là nàng đã ngồi đây bao lâu rồi nhưng có một điều nàng chắc chắn, nàng ê mông.Băng Huyền vẫy ma ma đưa thái hậu đi nghỉ rồi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.

Ngô Khánh Tú ngáp một cái nhưng nhanh chóng lấy lại bộ dáng hoàng đế cao cao tại thượng, tránh làm mất hình tượng của mình.

-Khụ...khụ.-Băng Huyền giả bộ ho, coi như vừa nãy mình nhìn lầm.

Đám cung nữ thái giám thấy vậy cũng giả vờ quay mặt đi chỗ khác như nãy giờ mình chưa có thấy gì.

Ngô Khánh Tú không thèm quan tâm, quay sang nói với nàng :

-Về phủ vương gia, nhớ chăm sóc Huân nhi cho chu đáo, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nó,càng sớm càng tốt.

-Ta thực sự không có phải thầy thuốc.-Băng Huyền xua tay, chăm sóc thì nàng nhận, chữa bệnh thì nàng chịu.Từ bé đến giờ nàng học dốt nhất môn Sinh học, suy ra không thể thi trường y, suy ra không thể làm bác sĩ.

-Không cần biết ngươi làm cách gì, phải chữa được bệnh.-Ngô Khánh Tú quát lòng thầm nghĩ " Ngươi là do Dạ thần đem tới mà dám nói là không biết chữa bệnh, rõ ràng là muốn trốn việc.Nói dối ta ư, ngươi còn non lắm."

Ngô Khánh Tú rút trong tay áo ra một chiếc còi làm bằng ngọc bích đưa cho Băng Huyền :

-Cầm cái này, cần gì thì thổi lên Kim Chung Nhân sẽ tới giúp ngươi.

Băng Huyền đưa tay nhận lấy, ôi cha mẹ ơi, đẹp thật đấy.Con nhà nghèo như nàng lần đầu thấy vật phẩm đáng giá như vậy.Nàng nhất định phải cất kĩ, đồ vua ban mà ,mất là chết...chết vì tiếc.  

  Vừa về đến phủ vương gia, Băng Huyền chạy ngay vào phòng tìm Ngô Thế Huân. Tên ngốc này không biết trốn đi đâu rồi, phòng trống trơn à. Băng Huyền ngó nghiêng lục tung cái phòng mà không thấy hắn đâu. Đột nhiên nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi co ro ở góc tường, nàng vội chạy tới :

-Tiểu Huân sao cậu lại ngồi đây?

-...

-Tiểu Huân đứng dậy nào.-Nàng cố nâng Ngô Thế Huân lên,nhưng cái tên to xác này không chịu dậy, cứ ngồi lì mặc nàng muốn làm gì thì làm.

-Tiểu Huân cậu sao thế, nói gì đi chứ?

-...

Đáp lại Băng Huyền chỉ là sự im lặng của Ngô Thế Huân.Hắn không thèm để ý gì đến nàng quay mặt ra chỗ khác, chính thức đem Băng Huyền trở thành không khí.Độc thoại từ nãy đến giờ Băng Huyền giờ mới nhận thấy thái độ của hắn giống như giận dỗi ai đó, nàng kiên nhẫn kéo mặt hắn lại hỏi :

-Tiểu Huân, cậu giận ai thì phải nói chứ. Ngoan nói đi , ta sẽ cho người đó một trận.

Hắn gạt tay nàng ra:

-Oaaaaaaaaaa, người bắt nạt là là Huyền Huyền đó. Tỉ bảo ta đi lấy bánh rồi chuồn đi chơi mất. Tỉ không thích ta, tỉ nói dối ta.Ta ghét tỉ.

Hóa ra là chuyện đó. Băng Huyền oan ức nhìn hắn, chuyện này không phải nàng cố ý, muốn trách thì trách hoàng huynh của hắn chứ. Nhìn hắn khóc khổ thân , nước mắt nước mũi tèm nhem, nàng vội dỗ hắn :

-Tiểu Huân ngoan nha, Huyền Huyền chẳng phải đã trở về với cậu rồi sao. Tại lúc đó hoàng huynh của cậu bắt ta đến hỏi chuyện chứ ta đâu cố ý.Tiểu Huân nín đi nào.

Hắn nghe xong lại càng khóc to hơn:

-Oaaaaaaaaaa,Huyền Huyền cố ý đi gặp hoàng huynh, tỉ thích chơi với huynh ấy nên mới về trễ.

-Không phải.-Nàng lập tức chối, ai bảo là như thế hả? Ôi, nỗi oan này ai giải giúp nàng đây?-Hoàng huynh cậu dặn dò ta chăm sóc cậu kĩ quá nên mới lâu.Thật đấy, nếu không giờ ta đã ở đó rồi.

Ngô Thế Huân trưng cái gương mặt bánh bao nghi hoặc nhìn nàng rồi chu môi nói :

-Tỉ không gạt ta đấy chứ ?

Băng Huyền gật gật đầu, nàng kéo đầu hắn lại kiss một phát lên trán như vẫn làm với các bạn nhỏ ở cô nhi viện :

-Tất nhiên là không rồi, tiểu Huân vừa đẹp trai, lại dễ thương như thế thì ai nỡ gạt chứ, ta yêu còn không hết nữa là.

Ngô Thế Huân bật cười sung sướng, lấy tay quệt quệt mặt lau nước mắt :

-Ta tha cho tỉ đó.

Băng Huyền nhoẻn miệng cười, tiểu gia hỏa này hết dỗi rồi nè.Nàng xoa cái bụng đói meo của mình, thầm trách tên Kim Chung Nhân xấu xa sao không đến muộn chút nữa , ít ra phải để nàng ăn rồi mới bắt đi chứ.Nàng tiu nghỉu cụp mắt xuống, thôi nuốt ngụm nước bọt cho đỡ vậy. Ực...nhưng mà sao vẫn đói thế này.

Ọc...ọc...ọc.Không thể chịu được nữa rồi, nàng phải tìm gì đó bỏ bụng thôi. Tiểu Huân, a, chính hắn, vị cứu tinh của đời nàng.Băng Huyền ngước mắt lên , một khối bánh vuông vức thơm lừng ở ngay trước mắt.Nước mắt trực trào, nước dãi trực chảy, nàng vội cầm lấy bỏ vào miệng nhai rồi giơ ngón tay cái nói :

-Ngon thật đấy.

Ngô Thế Huân bộ dáng tự đắc :

-Tất nhiên, bánh của ta là ngon nhất kinh thành đấy, trong cung cũng không có đâu.

Thấy nàng có vẻ không tin hắn vội nói thêm :

-Hoàng huynh tìm đầu bếp giỏi nhất phái tới đây làm bánh cho ta ăn mà. Nếu để ta phát hiện ra trong cung có bánh ngon hơn, ta sẽ mách thái hậu và không thèm nói chuyện với huynh ấy nhiều ngày luôn.Thế nên huynh ấy sợ ta lắm.

Băng Huyền suýt sặc, đe dọa kinh ghê ha, hẳn là " không thèm nói chuyện với huynh ấy nhiều ngày luôn". Nhìn cái bộ dạng trẻ con đắc ý của hắn nàng thấy chạnh lòng thay bạn hoàng thượng, có một ông em như vậy cũng khổ.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top