Chap 2
Tôi xuống xe đi về phía cậu ta:
- Hi, cậu nhỏ, hy vọng cậu còn nhớ ra tôi.
Tôi ác ý nghiến hai chữ "Cậu nhỏ" một cách vừa tàn nhẫn vừa rõ ràng.
Cậu nhỏ vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay:
- Ông à? - rồi định đi.
Nhưng tôi gọi cậu ta lại.
- Cậu đang làm gì? - Tôi hỏi thừa câu này, vì tôi thấy cậu đang đi vào cổng trường Đại học CMB.
- Làm trai bao !
Chàng trai đáp, có vẻ đã bất cần hơn so với hai năm trước.
Tôi cảm giác tôi bỗng giận dữ vô cớ:
- Mẹ bố mày, mày làm trai bao cái gì? Tao còn chưa gặp tên trai bao nào vừa xấu vừa mất dạy như loại mày!
Cậu ta rõ ràng khựng lại một chút, rồi cười. Đáng phải nhắc là, LuHan rất ít cười, nhưng khi cười, như bông bồ công anh bị gió thổi tan, sẽ bay tới khắp nơi nơi.
- Thế thì tôi là một tên điếm không yêu nghề. Còn gì nữa không? Tôi phải vào trường đây.
- Gượm đã, thế... người đàn ông lúc nãy là ai đấy? - Hỏi xong tôi thấy mình ngu quá.
- Sao anh không nghĩ đấy là bố tôi? - Anh chàng nói, mặt thản nhiên lạnh lùng. Vậy mà tôi tưởng cậu cười giễu - chứ tôi tưởng trai bao là phải thế nào nữa đây?
- Cậu tên là gì?
- LuHan.
- Ờ, LuHan. - Tôi ngẫm nghĩ giây lát - Giai của cậu cho cậu bao nhiêu tiền?
- Ông ta không phải giai đang bao tôi, ông ta chỉ như là chủ nhà. Lúc nãy ông ta cho tôi hai nghìn won.
Tôi tuyệt vọng đến tận cùng, liệu ai tưởng tượng được, một thiếu niên xinh đẹp như một đoá hoa, đứng dưới nắng sáng, dáng vóc thanh nhã và thuần khiết trong chiếc áo sơ mi và quần Jean, lại có thể thản nhiên mô tả việc trao đổi dục vọng xác thịt và tiền bạc với một người đàn ông, tự nhiên như thể chỉ khen: "Em hôm nay nhìn thấy một chiếc áo rất đẹp!"
Tôi thực ra lại hy vọng anh chàng chỉ sống và nghĩ đúng với lứa tuổi thanh xuân.
- Tôi sẽ bao cậu! - Câu này không phải một lời chót lưỡi tôi thốt, và kỳ cục sao, hẳn âm điệu và gương mặt tôi khi đó có lẽ đã đầy chờ mong.
- Tốt thôi. - Cậu ta nói, mặt lạnh te, không chút cảm xúc.
Sau đó cậu ấy thuộc về tôi, trong thời gian là .... hai năm.
Tôi phấn hứng tới mức, thậm chí đã quên không dắt cậu ta đi khám xem có bệnh truyền nhiễm hay không.
Nhưng cũng chỉ vài hôm sau, tôi phát hiện tôi đã mang về một sextoy bơm không khí không biết rên rỉ trên giường, mà thật như một thằng câm chỉ biết cắm mặt đọc sách, pha trà và làm việc nhà.
Mỗi chiều tan sở, về là thấy LuHan sấp trên bàn đờ đẫn, lặng lẽ cắm ánh mắt vào bát thức ăn trên bàn, không hiểu đang ngẫm nghĩ cái gì, cũng không biết có vui thích gì không. Tôi phải to giọng nhắc:
- Này, tôi về mà ngay cả đôi dép đi trong nhà cậu cũng không thèm mang cho tôi sao?
Thế là cậu ta mới vội vã đi tìm cho tôi đôi dép lê.
LuHan là một cậu bé ngoan, kêu thức ăn nhạt bèn đi bỏ muối; than mệt mỏi sẽ đấm lưng cho tôi. Nhưng có điều cậu không thốt một lời. Cái "ưu điểm" không thốt ra âm thanh của cậu cũng được biểu lộ ra trên giường, đấy là nơi duy nhất mà tôi mãi vẫn không thể chịu đựng được cũng như là nơi duy nhất cậu tỏ ra bướng bỉnh.
- LuHan, em đừng cắn môi nữa, ngoan nào, thả lỏng cơ thể nào! - Tôi dẫn dụ.
- .....
Vẫn không nói, mặt trơ bì. Cậu thường làm cho tôi tụt hứng, chỉ thiếu điều bị liệt dương.
Có lúc công việc bận rộn, ngồi trước màn hình máy tính mãi đầu óc tôi quay cuồng, nhưng ngắm cậu ấy một cái lòng tôi cũng bình yên lại. Khi tôi ở nhà, cậu ta luôn như chú chim thanh tĩnh đậu nhẹ bên tôi, tôi đoán cậu ta ngồi bên tôi là để chờ mắt tôi nhìn sang, bởi mỗi khi tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy đều lặng lẽ nhìn lại. Cái nhìn lướt từ đôi mắt đẹp lặng im, không gợn thoáng dục vọng nào, kỳ lạ sao làm tôi như đang ngắm bức tranh phong cảnh và lòng chùng xuống. Có lần tôi tưởng chúng tôi là đôi vợ chồng sau cưới đã mười năm chung sống.
Tôi thường ôm lấy LuHan, nửa đùa nửa thật đe: "Giờ em là của tôi rồi, không được phép nghĩ đến người đàn ông nào khác. Hai năm ở bên tôi em chỉ là của riêng tôi!". LuHan thường chỉ nhìn tôi. Im lặng.
Nhưng tôi hiểu tôi không bao giờ thích cậu ấy, chỉ vì cậu ta làm trai. Đối với cái nghề trai bao,trai điếm, tôi không khinh cũng chẳng tôn trọng. Tôi không phí chút cảm tình nào vào nó.
Lần tôi thấy LuHan cười nhiều nhất, đó là vào dịp sinh nhật cậu.
Tối hôm trước tôi đang ngồi soạn văn bản trên máy tính, LuHan rửa bát xong, kéo ghế đến ngồi kề tôi.
Mấy hôm trước tôi mua cho cậu cái áo phông mặc ở nhà, đây là món quà đầu tiên tôi tặng cậu, khi cậu ta đón lấy cái áo tầm thường đó, cậu ấy đã cười, cậu chỉ mỉm miệng, nhưng khuôn mặt rất hân hoan. Rồi sau đó cậu ấy liên tục mặc nó, cậu như thể một bông hoa gạo trắng bay lang thang trong căn phòng. Trông cậu có vẻ nữ tính như con gái,nét duyên dáng e thẹn như gái mắc cỡ.
Thì tôi đã nói, cậu ta tiềm ẩn sự quyến rũ. Nếu cậu ta là con gái thì sẽ xinh đẹp phải biết.
Khi đó cậu đang mặc chiếc áo này, cậu cách tôi một khoảng vừa đủ để tôi biết mùi hương thơm trên cơ thể cậu, thoáng qua. Tôi thấy tôi khó mà tập trung làm việc được nữa, quay sang liếc cậu một cái, vốn cái nhìn của tôi đầy trách móc, bỗng dưng gặp đôi đồng tử long lanh cười.
LuHan đang cười, tôi thốt nhiên cảm giác mùa xuân tràn ngập căn phòng, với cỏ hoa lãng đãng xao động.
Nỗi khó chịu tiêu tan hoàn toàn.
- Em cười à, LuHan?
- Vâng. - Cậu đáp, còn gật đầu thơ trẻ, vô cùng đáng yêu.
- Lạ thật đấy, nói xem nào, cái gì làm em vui?
- Từ ngày mai, em đủ tuổi kết hôn rồi! - Cậu nói.
Ngày mai cậu ấy có thể kết hôn? Nghĩa là sao? LuHan quen thói lấp lửng.
- Mai em tròn 20. - Cậu ấy đáp nhẹ, cười, tôi lại có thể cảm thấy cái cười hiếm hoi rung động lòng người.
Tôi không muốn nói tiếp câu chuyện của cậu, vì, chẳng lẽ bạn thích nói chuyện cưới xin với một tên điếm hai mươi tuổi sao?
- Ờ, à, tốt đấy, lớn rồi còn gì. LuHan, nói xem, thích quà gì nào.
Phụ nữ nói với bạn về sinh nhật của họ ánh mắt nhìn chờ mong sẽ rất khác với việc đàn ông nói về sinh nhật, hẳn đều có hàm ý về quà tặng. LuHan là người đàn ông thực tế và không vòng vo.
- Em đòi, thì anh sẽ cho chứ?
Tôi kinh ngạc nhìn người đang nghi ngờ kia, đôi đồng tử như thuỷ tinh nhìn tôi với cái nhìn trong veo của con trẻ.
- Không, phải xem em đòi gì. Bởi tôi rốt cuộc cũng chỉ là một người làm thuê cho người khác. Không thể cho em nào nhà nào xe v.v... - Tôi ngẫm nghĩ, kết hợp với lời nói trước đó của cậu ấy, thấy rất buồn cười, lẽ nào cậu ta đòi tôi cưới? - Tất nhiên, tôi càng không thể hứa hẹn với em những gì xa xôi hơn thế!...
- Em muốn ngày mai anh cùng em đi thăm một người, với tư cách là bạn trai em. - Cậu ấy nói rành rọt.
Tôi đang suy xét, nghĩ mãi không hiểu cậu ta định làm gì. Với tôi, cậu ta là người đàn ông khó hiểu nhất.
- Ngày mai vừa hay anh cũng không phải đi làm!
Tính hết cả rồi, xem ra cậu ấy đã chuẩn bị từ lâu. Tôi nhìn cậu đề phòng:
- Đi thăm ai?
- Mẹ em!
Ngày hôm sau, tôi ăn mặc tề chỉnh y như đi gặp mẹ vợ thật, sơ mi trắng, cài kẹp ca-vát nạm vàng, bộ vét xịn đắt tiền được chính tay LuHan là phẳng phiu, đôi giày bóng láng không hạt bụi.
- Mẹ em tinh đời lắm! - LuHan nhắc nhở tôi.
LuHan cũng mặc tuyệt đẹp, mỗi cử chỉ của cậu đều toát lên một sự trẻ trung .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top