Chap 8: Ngô Thế Huân nổi giận
Ya~ Mình trở lại rồi đây. Trước tiên, mình vô cùng xin lỗi tất cả mọi người đang theo dõi bộ fanfic này vì sự chậm chễ KINH KHỦNG KHIẾP o(╥﹏╥)o . Mình đã rất vô trách nhiệm mà bỏ bê không edit truyện đến mấy tháng trời (╯︵╰) . Mong mọi người tha lỗi cho mìnhhhhh aaaaaa~ ಥ_ಥ . Trong phạm vi từ giờ cho đến sáng, mình sẽ update hết tất cả các phần còn lại của truyện. Vì mình edit vội nên chắc chắn sẽ có đôi chỗ vẫn còn bị nhầm, câu văn nhiều khi vẫn chưa được hợp lí, mọi người nếu thấy thì cmt xuống dưới để mình sửa nhé. Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ シ Love U ♥
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chương 8: Ngô Thế Huân nổi giận!
Bar Heaven là một trong những quán bar có tiếng ở thành phố. Đúng với cái tên của nó, "Heaven" là một thiên đường ăn chơi và trụy lạc. Ánh đàn neon đủ màu hòa cùng tiếng nhạc khiến Lộc Hàm không khỏi chóng mặt và khó chịu.
Thật kì lạ! Cách đây chưa đến ba tháng, cậu còn hòa vào cùng mọi người thâu đêm suốt sáng ở các quán bar hay pub, ấy vậy mà giờ, chúng đối với cậu không còn thân quen nữa rồi...
Lộc Hàm nhanh chóng tìm được Ngô Thế Huân lúc này đã gục đầu lên quầy pha phế. Một nhân viên phục vụ trông thấy cậu liền bước đến chào hỏi.
- Xin hỏi cậu có phải là Lộc Hàm? – Nhận được cái gật đầu của Lộc Hàm, nhân viên phục vụ liền nói tiếp – Ngô tiên sinh ngài ấy ở đây hơn ba tiếng rồi, cứ liên tục uống, nhất quyết không chịu về. Chúng tôi định bắt taxi giúp ngài ấy, ngài ấy cũng không đồng ý. Bảo chúng tôi không biết cách phục vụ khách...
Nhìn thấy được vẻ mặt khó xử của nhân viên phục vụ, Lộc Hàm liên tục cúi đầu xin lỗi, sau đó liền thanh toán tiền.
- Này! Ngô Thế Huân. Dậy đi, tôi đưa anh về! – Lộc Hàm liên tục lay mạnh tên đàn ông đang gục đầu xuống bàn. Trên bàn toàn là những chai rượu đắt tiền nằm lăn lốc nhưng hầu như chỉ còn toàn chai rỗng.
Bị lay mạnh, Ngô Thế Huân có tí nhăn mày, lảm nhảm gì đó, xong lại tiếp tục gục xuống bàn.
Đang không biết phải làm thế nào, bỗng có một cánh tay đặt lên vai cậu đồng thời một giọng nói khàn khàn vang đến. Lộc Hàm bất ngờ quay đầu lại.
- Này em, mặc kệ tên đó đi. Hắn say như chết rồi. Đi chơi với tụi anh vui hơn...
Đập vào mắt Lộc Hàm là bốn năm tên con trai to lớn, tóc tai nhuộm đủ màu, hai cánh tay xăm trổ đầy, đang nhìn cậu cười nham nhở.
- Tránh ra. Tôi không thích. – Lộc Hàm hất cánh tay tên đàn ông đặt lên vai mình ra, gương mặt cau có.
- Thôi nào. Từ từ rồi cũng sẽ thích. Chỉ sợ lúc đó em sẽ phải năn nỉ bọn anh...
Tên đàn ông vừa dứt lời, cả đám liền cười một cách khoái chí khiến Lộc Hàm không khỏi kinh tởm. Đang không biết làm thế nào, Lộc Hàm liền bị một trong những tên ấy lôi đi xềnh xệch, có kẻ còn càn rỡ dùng tay vuốt ve gương mặt của cậu.
- Bỏ ra! Các người bỏ ra! Làm cái trò gì vậy?
Lộc Hàm hét lớn, dùng hết sức để vùng ra nhưng vô ích. Cả một quán bar to lớn như vậy, chẳng ai muốn dính vào rắc rối, họ lấy việc này xem như bình thường diễn ra như cơm bữa. Tiếng la của Lộc Hàm bị chèn ép bởi tiếng nhạc dồn dập vang lên từ DJ . Mãi đến khi ra gần đến cửa, cậu mới chợt nhớ đến Ngô Thế Huân vẫn còn ở đây, Lộc Hàm liền hét lớn, không hiểu sao, lúc này cậu dường như chỉ đặt niềm tin vào hắn.
- Ngô Thế Huân. Cái tên chết dẫm kia! Mau tỉnh dậy cứu tôi! Ngô Thế Huân!!!
Đến lúc Lộc Hàm tưởng chừng như không còn hy vọng gì nữa, khóe mắt cũng bắt đầu long lanh ướt đẫm liền nghe thấy một tiếng "Bốp!" vang lên ngay bên tai. Ngay sau đó là cái tên đang lôi tay cậu đi nằm oạch xuống sàn. Nối tiếp sau đó là một tràng âm thanh hỗn độn vang lên, tiếng la hét, tiếng đổ vỡ át cả tiếng nhạc. Lúc này mọi người đã dừng thảy hết các hoạt động chỉ chăm chăm vào nhìn hơn chục tên đàn ông đang đánh nhau, ngay cả tiếng nhạc lúc này cũng đã tắt hẳn nhưng tuyệt nhiên không có ai dám xen vào can ngăn...
Đúng quả thật là những người vốn dịu dàng, trông có vẻ hiền lành nho nhã khi nổi giận lên thực sự rất đáng sợ.
Trước mặt cậu là Ngô Thế Huân đang một chọi với năm sáu tên du côn, một trong những gã du côn ấy cầm lấy điện thoại gọi cho đồng bọn đến... Thế là chỉ trong chốc lát đã có hơn chục tên vây đánh Ngô Thế Huân. Nhưng trái lại Ngô Thế Huân càng đánh càng hăng, đôi mắt đen vốn dịu dàng trầm tĩnh thì giờ đã đỏ ngầu, bàn tay to lớn vốn luôn nhàn nhã xoa đầu cậu giờ đã nắm chặt lại nổi đầy gân xanh. Động tác của Ngô Thế Huân vốn rất nhanh nhẹn, lưu loát mặc cho những gã du côn ấy luôn tìm cách hội đồng hoặc đánh lén từ phía sau. Hắn luôn biết cách dứt khoát bằng những đòn chí mạng, khiến đối phương không thể gượng dậy nổi.
Lộc Hàm lúc này chỉ biết đứng qua một bên, cầu trời cho Ngô Thế Huân không có chuyện gì xảy ra, ban nãy hắn còn say không biết gì mà giờ lại đánh nhau hăng say như thế... Cậu chỉ là chưa từng thấy bộ dạng này của Ngô Thế Huân. Thật là quá hung bạo và tàn nhẫn!
- Thằng chó! Mày đứng im, không tao đâm chết thằng nhãi này!
Nhân lúc mọi sự chú ý của Lộc Hàm dồn về Ngô Thế Huân, một tên đàn ông thân hình đã dính đầy máu me do những miếng thủy tinh vỡ từ các chai rượu đâm vào, gương mặt hung hãn lớn tiếng hét, bàn tay run run nắm chặt con dao sắc nhọn kề sát cổ cậu. Ánh đèn neon đủ màu phản chiếu cùng với máu của kim loại khiến Lộc Hàm bất giác rùng mình.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên, tên đàn ông vốn còn hả hê lên tiếng uy hiếp liền đổ gục xuống sàn. Lộc Hàm lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cậu có thể cảm nhận được viên đạn vừa lướt qua mặt mình dù là rất nhanh. Cậu chỉ có thể ngạc nhiên mở to mắt nhìn tên đàn ông gương mặt cương nghị đã có vài vết máu đang cầm một cây súng ngắn chỉa về hướng của cậu.
Ngô Thế Huân, hắn vừa bắn chết một mạng người!
- Á... – Một vài tiếng hét chói tai vang lên, ngay sau đó là âm thanh chạy tán loạn. Lúc Lộc Hàm chưa thích ứng với sự việc vừa diễn ra đã nghe thấy Ngô Thế Huân quay sang nói với một gã phục vụ:
- Sẽ có người bồi thường các khoản. Dọn dẹp tất cả đi.
Nói xong, Ngô Thế Huân liền túm lấy tay cậu lôi xuống hầm gửi xe, rất nhanh liền leo lên xe rời khỏi nơi hỗn độn đó.. .
Không khí trên xe bỗng chốc im lặng đến lạ thường, Lộc Hàm khó khăn hít thở, đôi mắt to tròn lên tục dáo dác nhìn Ngô Thế Huân đang chăm chăm lái xe mà chẳng thèm ngó ngàng đến cậu. Lộc Hàm thực lòng cũng không muốn phá tan sự im lặng này nhưng nhìn thấy cánh tay kèm theo gương mặt đã đầy là vết máu của Ngô Thế Huân, còn có cả tốc độ của chiếc xe ngày càng tăng đến chóng mặt, Lộc Hàm buộc lòng phải lên tiếng.
- Ngô Thế Huân, anh chạy chậm một tí được không?
Ngô Thế Huân không những không trả lời cậu mà còn thắng xe lại tạo nên một tiếng "Kít" do bánh xe va chạm với mặt đường, thật may là Lộc Hàm đã thắt dây an toàn...
- Xuống xe...
Hai chữ nhẹ nhàng vang lên giữa không gian im ắng khiến Lộc Hàm khó chịu đến lạ thường. Vốn chưa kịp trả lời thì Ngô Thế Huân lại tiếp tục nói, đôi mắt âm u đến lạ thường.
- Em nghĩ gì mà giờ này lại đến bar hả?
Đối diện với sự giận dữ của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm phút chốc liền ấm ức, đôi mắt liền đỏ hoe.
Chết tiệt! Cậu là vì ai mới đến đây chứ? Đã thế còn phải chứng kiến mấy cảnh đánh nhau kinh khủng kia...
"Cạch!" - Tiếng mở cửa xe vang lên một cách khô khốc. Lộc Hàm vốn vừa đặt một chân xuống mặt đường liền bị một đôi tay dài rắn chắc vây lấy. Cả thân hình nhỏ bé của Lộc Hàm nhanh chóng bị kéo lại đặt lên đùi Ngô Thế Huân. Hắn sít sao ôm cậu thật chặt.
Có trời mới biết khi hắn đang nằm gục xuống bàn, nghe thấy cậu gọi tên hắn, tỉnh mắt dậy liền không thấy cậu ở đâu, may nhờ có tên phục vụ chỉ về hướng cửa cho hắn. Hắn thực sự căm ghét hai gã dám nắm tay cậu, lôi cậu đi xềnh xệch...
Có trời mới biết hắn vốn không thích sử dụng súng, hắn sợ bản thân sẽ tạo thành thói quen với súng, chỉ là luôn mang theo để phòng thân nhưng khi thấy con dao sáng bóng kề sát cổ cậu, hắn đã chẳng kịp suy nghĩ mà rút súng ra bắn chết tên đàn ông đó...
- Anh nghĩ tôi rảnh lắm sao? Tôi nhận được điện thoại bảo anh say như chết ở đây... Tôi mới vội vàng mà chạy đến. Ai nghĩ là sẽ gặp chuyện như vậy chứ.
Ngô Thế Huân vẫn ôm chặt cậu vào lòng, bàn tay rắn chắc đột ngột kéo gương mặt của Lộc Hàm qua đối diện với mình, phủ chặt lên đôi môi đỏ mọng trước mắt mình.
Một nụ hôn sâu, một nụ hôn mãnh liệt. Lộc Hàm có tí không quen nên hòan toàn nằm ở thế bị động, chỉ biết mặc tên đàn ông trước mặt liên tục cuồng dã chiếm lấy môi cậu. Mùi máu tanh nồng hòa cùng với mùi hương nam tính dễ chịu, có cả mùi rượu hòa vào nhau, lại còn có thêm nụ hôn cuồng dã này khiến Lộc Hàm dường như không hít thở được liền hé miệng ra. Nhưng khi cậu vừa hé miệng ra, lưỡi của Ngô Thế Huân liền xâm nhập vào cuốn lấy lưỡi của cậu mà quấn quít, trêu đùa.
- Ưm... Tên... chết tiệt. Anh..làm gì vậy?
Nhận thấy được một bàn tay to lớn đang càn rỡ quanh eo của mình, Lộc Hàm thảng thốt lên tiếng. Dù vậy nhưng Lộc Hàm dường như đã bị mê hoặc, ngay chính bản thân cậu cũng không muốn dứt ra khỏi tình cảnh này.
Bàn tay của Ngô Thế Huân nhanh chóng luồn vào chiếc áo của cậu, dò tìm từng ngóc ngách trên cơ thể cậu, mỗi lần bàn tay ấy di chuyển đến đâu Lộc Hàm đều có cảm giác như bản thân đang bị điện giật, khó khăn mà hít thở.
Nụ hôn của Ngô Thế Huân bắt đầu kéo dài xuống cằm, rồi cổ, sau đó di chuyển xuống xương quai xanh. Mỗi lần hắn di chuyển đến đâu đều để lại dấu hôn ở đó. Đôi bàn tay to lớn của Ngô Thế Huân đang vuốt ve cậu bỗng chốc lại rút ra khiến Lộc Hàm có chút hụt hẫng đi kèm khó hiểu. Nhưng cậu thực sự đã lầm. Chiếc ghế Ngô Thế Huân và cậu đang ngồi từ từ ngả ra phía sau, cửa kính ô tô cũng nhau chóng bị phủ một lớp màu đen trước con mắt mở to của cậu, đồng thời hắn cũng đè cậu xuống theo chiếc ghế.
Cả nửa người trên của Lộc Hàm gần như đã bị lột bỏ một cách nhanh gọn đến mức mà cậu không hề ngờ đến. Dù ở trong xe máy điều hòa vẫn chạy đều đều thế như Lộc Hàm vẫn có cảm giác cả người như đang ngồi trên lửa, gương mặt thanh tú không tự chủ được mà cũng ửng hồng lạ thường dưới con mắt nhìn chăm chăm của Ngô Thế Huân.
Làn da trắng mịn hệt như em bé của Lộc Hạm kích thích ánh mắt người nhìn khi đặt cậu nằm lên chiếc ghế màu đen, từng đường cong hiện rõ trong tầm mắt của Ngô Thế Huân. Mái tóc của cậu lúc này đã có tí rối, đôi môi trải qua một trận giày vò cũng bất giác mà sưng đỏ.
Khung cảnh này, liệu có bao nhiêu tên đàn ông có thể kiềm chế được?
Khó khăn hít vào một ngụm, đôi mắt Ngô Thế Huân lúc này đã không còn hung bạo như ban nãy nhưng nó lại mê hoặc đến lạ thường. Hắn cúi xuống, một tay đặt lên điểm trước ngực của cậu mà xoa nắn, bên còn lại liền phủ môi xuống khiến Lộc Hàm không chịu được bất giác cong người lên rên rỉ. Loại khoái cảm này, Lộc Hàm thực chưa được nếm qua...
- Ưm... A...
Nghe tiếng cậu rên rỉ, Ngô Thế Huân càng ngang nhiên giày vò cậu hơn, nơi bị hắn trêu chọc sớm đã nở rộ. Khi cảm thấy bản thân đã trêu chọc cậu đủ, Ngô Thế Huân liền đưa mắt nhìn về gương mặt của cậu. Bị hắn nhìn chằm chằm, Lộc Hàm bất giác xấu hổ liền nhắm tịt mắt lại.
- Mở mắt ra nhìn anh.
Giọng của Ngô Thế Huân khàn khàn, cúi sát mặt cậu ra lệnh. Đôi mắt đen mở ra nhìn hắn, bất giác lại đối diện với gương mặt anh tuấn, cương nghị trước mặt mình.
- Anh cởi áo giúp em rồi, giờ thì cởi ra cho anh.
Ngô Thế Huân tiếp tục ra lệnh. Đồ đáng ghét, ai mượn hắn cởi áo cậu cơ chứ? Dù nghĩ thế nhưng Lộc Hàm vẫn phải rụt rè, ngại ngùng đưa tay lên cởi từng cúc áo sơ mi cho hắn. Ngón tay thon dài vô tình lướt qua vòm ngực màu đồng rắn chắc của Ngô Thế Huân khiến hắn khó khăn hít vào từng ngụm. Dù vậy nhưng động tác của Lộc Hàm rất chậm chạp, không hề biết mình đang đùa với lửa. Như đã không thể chịu đựng được nữa, Ngô Thế Huân liền nhanh nhẹn cởi bỏ tất cả những gì còn vướng bận của cả hai xuống rồi rất nhanh liền tiến vào nơi tư mật kia.
- A...
Lộc Hàm bị tiến vào một cách thô bạo, cảm như nơi đó của mình vừa bị xé toạc ra, cậu hét lên một tiếng đau đớn. Cảm thấy nước mắt cũng đột nhiên chảy ra không ngừng, cậu cố nén lại làm hai viền mắt trở nên đỏ hoe.
Ngô Thế Huân lúc này cũng đã đờ người ra, như nhận thức được điều gì đó, hắn liền cúi xuống, bàn tay vụng về xoa nhẹ hai viền mắt của cậu.
Chết tiệt! Hắn lại quên mất điều này. Đây là lần đầu của cậu.
- Ngoan. Sẽ không sao... Một chút nữa sẽ hết đau.
- Ya! Đau chết đi được. Anh đi ra ngay cho tôi.
Lộc Hàm bực dọc, liền vội vàng cử động cơ thể mình nhằm thoát ra khỏi cơn đau đó, nhưng cậu nào biết, cậu vừa cử động một cái, cơn đau từ hạ thân lại tiếp tục truyền đến khiến Lộc Hàm không khỏi cắn môi thầm than...
Thấy cậu đau đớn, Ngô Thế Huân cũng không đành lòng, nhưng bây giờ rút ra, chỉ e sau này cậu không bao giờ cho hắn một cơ hội nào nữa... Hắn đã quyết định tiến xa hơn với cậu thì đương nhiên, người sau này bên cạnh hắn cũng sẽ mãi là cậu. Chỉ là lúc này, có chút không tiện nói ra.
Ngô Thế Huân bắt đầu tiến vào một cách nhẹ nhàng, chỉ một lúc sau, Lộc Hàm đã dần thả lòng mình, Ngô Thế Huân liền sít sao cầm lấy hai chân của cậu vòng sang hông mình liên tục ra vào. Cảm giác khít chặt cùng ấm nóng ở nơi đó của cậu thật rất tuyệt.
Lộc Hàm lúc này đã mơ màng không biết gì, liên tục hứng chịu sự cuồng dã của người phía trên, chỉ biết cong người thi thoảng thở gấp, rên rỉ đầy mê hoặc.
***
Sáng hôm sau, khi Lộc Hàm thức dậy đã phát hiện bản thân mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Một căn phòng với hai màu trắng đen làm tông chủ đạo, chiếc giường canopy màu trắng êm ái đặt giữa phòng, xung quanh được bao phủ bởi tấm rèm đen mỏng đã được cột gọn gàng vào các khung tạo cho người nhìn một sự tinh tế, sang trọng, mang đậm phong cách cổ điển. Nhích người dậy, Lộc Hàm không khỏi cau mày, cả người ê ẩm hệt như vừa bị xe cán qua nhiều lần. Bất chợt một lọat hình ảnh tối qua hiện về khiến Lộc Hàm không khỏi đỏ mặt. Cậu không biết bản thân đã được đưa về đây bằng cách nào nhưng cậu chắc chắn rằng mình và Ngô Thế Huân đã tiếp tục dây dưa trên chiếc giường này. Cậu không nhớ rõ nhưng tấm drap màu trắng có phần nhàu nhĩ đã nói lên tất cả, hơn nữa, hơi ấm từ vị trí bên cạnh cậu vẫn còn... Nhưng người thì đâu mất rồi???
Cậu không có bắt hắn chịu trách nhiệm, đâu cần phải ăn xong chùi mép? Thức dậy không thấy hắn, cậu có chút hụt hẫng nhưng khi đôi mắt lia tới đầu giường, cậu đã nhanh chóng nhìn thấy một tờ giấy được dằng bởi cây viết.
"Anh có việc phải xử lí. Em ngủ dậy nhớ ăn sáng, anh đã giúp em xin nghỉ làm hôm nay."
Nét chữ nam tính, một câu quan tâm, nhắc nhở ngắn gọn thế nhưng lại khiến Lộc Hàm vô cùng ấm áp. Rất nhanh, cậu liền lấy lại tinh thần vui vẻ. Ngay sau đó, tiếng mở cửa vang lên, một vài gia nhân bước vào.
- Cậu Lộc thức dậy rồi à? Quần áo của cậu đã được chuẩn bị sẵn, nước ấm phong phòng tắm cũng đã xong xuôi. Cậu tắm xong xuống dùng bữa sáng nhé. – Người gia nhân lớn tuổi nhất trong số họ lên tiếng, gương mặt tươi cười dặn dò mang theo vài phần cung kính.
Lộc Hàm vốn là người không thích ngồi một chỗ, hơn nữa lại là một nơi cậu chưa từng khám phá, đương nhiên trí tò mò của cậu sẽ nổi dậy. Ăn uống xong, Lộc Hàm lại rảnh rỗi đi dạo xung quanh căn biệt thự rộng lớn này. Nhìn qua kiến trúc của nó có vẻ đơn giản nhưng thực chất lại rất cầu kì, mang đậm tính cổ điển của hoàng gia. Phòng ốc ở đây khá nhiều nhưng đa phần đều là để trống, được khóa kĩ càng nhưng hằng ngày đều có người quét dọn. Trong số đó, có một căn phòng, nằm kề sát phòng ban nãy cậu ngủ. Căn phòng không hề khóa cửa, mà Lộc Hàm lại nghe nói Ngô Thế Huân chỉ sống một mình, không hề có người thân, điều ấy khiến Lộc Hàm có chút tò mò. Nhân lúc không có ai, cậu liền đưa tay mở cửa he hé, vừa đủ để quan sát tòan bộ căn phòng. Đôi mắt vốn dĩ đã to của Lộc Hàm thoáng chốc lại như to ra thêm khi nhìn thấy căn phòng trước mắt. Căn phòng đơn giản với gam màu lam, cách bài trí đơn sơ, không hề cầu kì. Chỉ là, một chiếc bàn trang điểm đã đập vào mắt cậu, ngoài ra, còn có cả một mùi thương thoang thoảng nhẹ nhàng xộc vào mũi, dù chỉ là rất ít, nhưng Lộc Hàm vẫn có thể ngửi ra. Là mùi hương của con gái. Cả cách bài trí trong phòng cũng là của con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top