Chap 6: Gặp lại Kim Chung Nhân
Chương 6: Gặp lại Kim Chung Nhân!!!
Sau khi hít một hơi thật sâu, nhận lấy lời động viên từ Khánh Thù, Lộc Hàm lấy lại tư thế chiến đấu, ngẩng đầu cao, ưỡn ngực, thẳng lưng đi về phía cánh cửa gỗ, không nhanh không chậm mở ra. Trước mặt cậu là một gian phòng rộng lớn có gần hơn năm người ngồi trên ghế, trên gương mặt là phong thái lạnh lùng. Lộc Hàm đưa đảo quanh một lượt năm người, đôi mắt chợt mở to nhìn tên đàn ông ngồi ở giữa, trên người là bộ vest đen lịch lãm, sang trọng, bộ dạng lười biếng lật lật hồ sơ...
Mẹ kiếp! Khánh Thù ơi là Khánh Thù, sao mà cậu độc mồm độc miệng thế! Nói đâu là trúng đó!
- Lộc Hàm, sinh viên trường X. Là sinh viên đứng thứ hạng 20 trong top những sinh viên có thành tích tốt nhất trường. Luôn chăm chỉ, ham học?
Không đợi những người khác lên tiếng, tên đàn ông đấy cứ thản nhiên đọc phần thông tin mà cậu đã điền trong tập hồ sơ, cố tình nhấn mạnh hai chăm chỉ như thể hỏi cậu có khai gian hay không.
Đồ đáng ghét! Hắn phải biết thông cảm cho cậu chứ? Ai mà chả muốn ghi những cái tốt đẹp về mình, mặc dù là chỉ có một chút chút ít là không đúng. Chả hiểu sao khi đứng trước tên đàn ông này, Lộc Hàm có cảm giác như bao lo lắng, hồi hộp ban nãy đều trôi đi hết. Thay vào đó là cảm giác như đang bị hắn bỡn cợt vậy.
Đúng vậy! Tên đàn ông đang ngồi ở giữa đó chính là Ngô Thế Huân đáng chết.
- Chiều cao 1m75? – Ngô Thế Huân nhíu mày, ngước nhìn từ đầu đến chân của Lộc Hàm.
Chột dạ! Lần này cậu chột dạ thật! Bởi lẽ, cậu chỉ cao có 1m70 nhưng lúc nào đi giày hầu như cũng đều đi giày có miếng lót tầm năm phân nên cũng tính là 1m75 đi. Chỉ là hôm nay xui xẻo thế nào cậu lại không lót. Cơ mà hôm nay cậu có phải đi thi người mẫu đâu cơ chứ?
- Dạ, đúng ạ! – Lộc Hàm cười trừ.
- Thông thạo bao nhiêu ngôn ngữ?
- Bốn ạ. Anh, Hàn, Trung và Nhật.
- ^%&%#$#^*(()#@!@...
Ngô Thế Huân tuôn một tràng dài rồi nhanh chóng gấp tập hồ sơ của cậu lại, chuyển qua cho người kế bên khiến Lộc Hàm chỉ biết đứng nhìn chăm chăm không biết làm gì. Câu vừa rồi là hắn nói với cậu sao? Hắn nói cái gì vậy nhỉ?
Nhìn người con trai đứng giữa phòng cứ ấp a ấp úng, chẳng biết làm gì, Ngô Thế Huân khẽ nhếch miệng. Mãi đến khi người đàn ông ngồi cạnh Ngô Thế Huân nhận lấy tập hồ sơ của cậu, ghi ghi chép chép gì đó rồi nhìn về phía cậu mỉm cười.
- Lộc Hàm, chúc mừng cậu! Ngày mai cậu bắt đầu đến làm nhé!
Não bộ của Lộc Hàm đã bắt đầu vận hành lại, đầu tiên là sửng sốt mở to mắt, miệng há rộng đến mức có thể nhét được một quả trứng gà. Chỉ mới hỏi vài câu thôi mà, còn chưa hỏi gì đến công việc. Vậy là qua sao? Nhưng thôi, Lộc Hàm mặc kệ, sung đã rụng, mắc gì không há miệng mà ăn. Cậu nhanh chóng nhận lấy tập hồ sơ, cúi đầu chào mọi người rồi hí hửng ra khỏi phòng. Cánh cửa gỗ vừa khép lại cũng là lúc Ngô Thế Huân đứng dậy rời khỏi chiếc ghế mình vừa ngồi khiến biết bao người ngồi đó thở phào nhẹ nhõm. Tổng tài đích thân ngồi nghe họ phỏng vấn suốt buổi, sau đó lại đích thân phỏng vấn cái cậu Lộc Hàm kia. Hỏi những câu vòng vèo, rồi lại đột nhiên duyệt xong rồi bỏ đi. Vô vàn những thắc mắc được đặt trong đầu những vị nhân viên cấp cao kia.
Buổi tối, cậu và Khánh Thù dùng facetime để trò chuyện cùng với Bạch Hiền để khoe cả hai đều được nhận vào Ngô thị. Cậu nhanh chóng kể lại mọi chuyện sáng nay cho Bạch Hiền và Khánh Thù nghe. Khác với cậu, khi Khánh Thù vào phỏng vấn đã không còn thấy Ngô Thế Huân đâu, thay vào đó là phải liên tục vấn đáp với những người còn lại, may là Khánh Thù học cũng khá tốt.
- Thế là từ chuyện tình thầy trò, dần đã biến thành chuyện tình công sở! – Khánh Thù làm điệu bộ thở dài, trêu chọc cậu. Lộc Hàm ném lại cho Khánh Thù một cái lườm sắc lẹm. Trái với sự vui vẻ và hào hứng của cậu và Khánh Thù, Bạch Hiền trông có vẻ không vui. Nhưng mặc cho cậu và Khánh Thù liên tục gạ hỏi, Bạch Hiền vẫn tuyệt nhiên không nói.
***
- Chỗ ngồi của hai cậu đây. Trong thời gian này, tôi sẽ đứng ra giám sát hai người. Ở đây, tôi là thư kí của tổng giám đốc, tên là Anna, tôi sẽ giám sát nhân viên thực tập đợt này.
Nhìn qua Lộc Hàm vẫn cứ là một gương mặt trét cả kí phấn, váy ôm sát cơ thể dài đến ngang gối. Dù đã mang đôi giày cao gót hơn mười phân nhưng cô ta cũng chỉ đứng đến cằm của Lộc Hàm. Cô ta dùng ngón tay đã được sơn vẽ kĩ càng chỉ chỉ vào hai cái bàn gỗ với đầy đủ đồ dùng trên đấy, gương mặt hất hàm về phía một người phụ nữ. Thật chẳng hiểu tại sao tổng giám đốc lại bảo đích thân cô hỗ trợ giám sát nhân viên thực tập đợt này. Tất nhiên, tin đồn về việc tổng giám đốc đích thân phỏng vấn nhân viên thực tập từ trên xuống dưới tập đoàn Ngô thị đã lan đi rất nhanh.
- Lo mà làm việc, điểm thực tập của các cô cậu còn họa may cao một tí, đừng có mà suốt ngày chỉ biết trưng diện, điệu đà...
Nói xong, Anna liền đỏng đảnh bỏ đi. Lộc Hàm có cảm giác câu nói của Anna hình như là nhắm thẳng vào cậu, nhưng cậu vốn đã chẳng còn xa lạ với những thái độ này nữa rồi.
Trong căn phòng, ngoài hai chiếc bàn của Lộc Hàm và Khánh Thù ra thì còn có ba cái bàn khác. Một cái nằm riêng lẻ ở sát cửa ra vào, hai cái còn lại được đặt phía đối diện Lộc Hàm.
- Ai lại đưa cái con nhỏ ấy xuống hỗ trợ làm gì! Thật đúng là rách việc! – Người phụ nữ trên người mặc đồng phục công sở được may khéo léo, vừa vặn với người, mái tóc thẳng cột cao, gương mặt giản dị, không hề phấn son khẽ làu bàu nhưng khi đối diện với Lộc Hàm và Khánh Thù liền vui vẻ – Hai đứa mặc kệ con nhỏ đó, thoải mái làm quen với nhau đi, nửa tiếng sau sẽ có văn bản đưa tới để mọi người làm việc.
Vừa nói người phụ nữ ấy vừa đưa mắt về phía hai chiếc bàn đối diện, nơi có hai chàng trai trẻ đang ngồi, song liền đứng dậy rời khỏi.
Ngô thị lừng lẫy, phân phối nhiều ở các nước nhưng sao nhân viên lại lập dị thế kia! Trông chẳng giống với tưởng tượng hình mẫu "nhân viên toàn diện" tí nào cả. Chưa kịp thích nghi với mọi thứ, Khánh Thù và Lộc Hàm liền nghe thấy một giọng nói có phần chanh chua, yểu điệu vang lên trong phòng.
- Ê! Tên gì "dợ"....?
Khánh Thù dáo dác ngó trên ngó dưới, nhìn xung quanh kiếm xem trong phòng ngoài cậu và Lộc Hàm ra còn có ai là nữ không. Cái giọng chanh chua lại cố tình kéo dài ra đấy chắc chắn là của con gái nha!
Trái với Khánh Thù, Lộc Hàm liền nhìn chằm chằm hai tên con trai trước mặt. Một nghiêm trang với gọng kính đen dầy cộm, tập trung vào chiếc điện thoại. Hai thì hớn hở ngước nhìn cậu và Khánh Thù.
- Lộc Hàm, Khánh Thù. – Cậu trả lời không quên hất tay Khánh Thù, ý bảo cậu đừng tìm nữa.
- Xì! Tên gì mà sến thế không biết. – tên đàn ông da trắng bóc không tì vết, gương mặt đẹp trai, tuấn tú, đôi môi mỏng trề ra, tỏ vẻ không thích. Sau đó liền hăng hái giới thiệu – Tôi tên Ken, còn "cha" này tên Đông Quân, tên sến y chang mấy người.
Vừa nói tên Ken vừa làm điệu bộ vẩy tay trông vô cùng thướt tha khiến Khánh Thù quên mất tên này vừa chê tên của mình, chỉ biết trố mắt nhìn...
Không phải chứ! Đẹp trai, dáng chuẩn, sành điệu, ngay đến cả tên cũng "men-lì" thế mà là gay sao?
Khánh Thù thầm tặc lưỡi.
***
Thơ thẩn đứng bên cạnh chiếc máy pha cà phê, Lộc Hàm nhanh chóng để sẵn năm cái tách nhỏ xung quanh. Tranh thủ ít thời gian, cậu đã "vinh dự" được cả phòng cử đi pha cà phê. Cậu còn nghĩ Bảo Tâm – người phụ nữ ngồi ở chiếc bàn đơn độc trong phòng sẽ không cho cậu chuồn đi pha cà phê, ấy thế mà còn hùa theo, bảo cậu pha thêm một tách.
Đột nhiên xen vào giữa tiếng lách cách va chạm giữa những cái tách nhỏ và đĩa là tiếng nói chuyện và âm thanh giày da, có cả cả giày cao gót va chạm với sàn nhà vang lên khiến Lộc Hàm không khỏi giật mình. Ngưng hành động của mình lại, đưa mắt tò mò nhìn qua tấm cửa kính trong suốt. Ngoài hành lang, sáu người trong những bộ vest sang trọng, đắt tiền, trên tay là những cặp hồ sơ, vừa đi vừa bàn bạc điều gì đó, duy chỉ có tên đàn ông đi ở giữa vẫn thong dong bỏ hai tay vào túi, bộ dáng đĩnh đạc thu hút người khác, tuy vậy nhưng mi tâm lại nhíu chặt.
Đám người ấy rất nhanh liền khuất bóng sau hành lang, nhưng dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, tên đàn ông đó đã đưa mắt nhìn về hướng của cậu, nhưng rồi cũng bước nhanh đi.
Một chút buồn dâng lên trong lòng... Rõ ràng là Lộc Hàm cố tình tránh né hắn nhưng khi đối mặt nhau, lại giả vờ như không quen thế này. Lộc Hàm lại tự thấy buồn bã, mất hết cả tinh thần pha cà phê...
- Em đã cho hai muỗng đường rồi đấy! Còn cho nữa, nó sẽ ngọt lừ mất!
Giọng đàn ông quen thuộc vang lên, hơi nóng được phả qua vành tai khiến Lộc Hàm giật mình, tay vô ý làm nghiêng cái tách khiến một ít cà phê liền văng vào ngón tay. Lộc Hàm khẽ nhăn mặt, cà phê nóng hổi day vào đầu ngón tay khiến chúng đều ửng đỏ.
- Không ngờ là em nhát gan đến vậy!
Tên Ngô Thế Huân nhanh chóng giành lấy tay cậu, rất nhanh liền để nó vào vòi nước gần đấy, rửa sạch những đầu ngón tay. Thật may là không bị phỏng!
Lộc Hàm tuy có phần hơi lúng túng vì hành động ân cần của hắn nhưng khi nghe thấy hắn trêu chọc mình, cậu vẫn cứ trừng mắt nhìn hắn! Là ai dọa cậu? Hắn là ma xó à, sao đột nhiên quay lại làm gì?
Có điều Lộc Hàm không thể không phủ nhận. Hắn quay lại đây , khiến cậu có chút vui.
- Sao lại ở đây? Tôi tưởng anh đang làm việc.
- Xong rồi! Em hiện tại, đang ở đâu?
- Tôi phải đi làm việc đây...
Vừa nói Lộc Hàm vừa nhanh để các tách cà phê nghi ngút khói vào khay. Ây, lại là cái đề tài cậu đang né tránh a...
Nhưng ai đó đã nhanh chân hơn, biết tỏng cậu đang định chuồn liền chắn trước mặt cậu.
- Đứng lại! Sếp lớn còn chưa cho em rời khỏi, em đã vội vàng đi sao?
Ya! Rõ ràng là cậy thế hiếp đáp người khác mà. Gương mặt xinh đẹp của Lộc Hàm bỗng chốc đỏ bừng vì tức giận, miệng gằn từng chữ...
- Này! Tôi còn việc phải làm đấy! Tổng giám đốc anh rảnh rỗi thì đi kiếm người khác trêu chọc dùm! Mà khoan đã... - Như chợt nhớ ra điều gì đó, Lộc Hàm liền hào hứng hỏi – Lần trước lúc phỏng vấn, anh tuôn một tràng gì thế?
Ngô Thế Huân nhàn nhã lấy một tách cà phê trong khay của cậu, đưa lên miệng nhấp một ngụm, ngẫm nghĩ một hồi liền tặc lưỡi nói.
- Là tiếng Nhật. Câu ấy có nghĩa là: "Em thật biết khoa trương. Tuy tiếng Anh của em không giỏi lắm nhưng em...được nhận!". Lúc đó tôi mới biết không chỉ có tiếng Anh của em dở tệ mà còn có cả tiếng Nhật!
Nghe Ngô Thế Huân chê bai mình, còn cố ý nói cho tất cả mọi người cùng nghe, Lộc Hàm tức giận nói lớn. Hừ, uống cà phê của cậu, còn dám chê bai cậu. Ai làm sẵn cho hắn uống vậy!!!?
- Tiếng Nhật gì cơ chứ? Làm sao biết được là anh bịa đặt cái quái gì.
- Tiếng Anh và tiếng Nhật của em chỉ ớ mức căn bản, dùng chúng để giao tiếp, em sẽ chẳng khác nào tên ngốc cả. Tôi có việc phải đi rồi. – Vừa nói tên Ngô Thế Huân vừa đưa tay nhìn đồng hồ, để tách cà phê uống dở dang lại vào khay, bàn tay rộng lớn xoa xoa đầu cậu.
Cậu không phải là thú cưng của hắn nha! Huhu... Tách cà phê dở dang này, ai uống tiếp đây!?
***
Lộc Hàm trên tay là túi lớn túi nhỏ, thong thả đi bộ về nhà. Chả là Lộc Hàm không biết nấu ăn, thế nên cậu liền xung phong đi mua nguyên liệu và nhường lại việc nấu ăn cho Khánh Thù. Lâu lắm rồi cậu mới thoải mái đi dạo phố thế này, mặc dù đường xá có hơi đông đúc, nhưng biết sao được, hiện đang là giờ cao điểm mà, đường phố hiện tại cũng đã bắt đầu lên đèn...
Căn nhà nơi cậu thuê nằm trong con hẻm nhỏ khá là ngoằn ngoèo, thế nên ở đây cũng vắng vẻ, không đông đúc tấp nập như ở trung tâm thành phố. Lại đi qua một con hẻm nhỏ, Lộc Hàm bỗng nghe thấy tiếng "huỵch huỵch" giống như có một cuộc ẩu đả đang diễn ra vậy.
Cậu tuy là có hơi tò mò nhưng nếu dính vào rắc rối thì thật đúng là không hay a! Nhưng chỉ xem một chút cũng đâu ai biết, chắc là không sao. Nghĩ thế, Lộc Hàm nhẹ nhàng bước lại gần nơi phát ra tiếng động ấy.
- Giàu có là có quyền sao? Mày còn "non" lắm! Đánh nó cho tao, cho nó chừa cái tội dám cướp bạn gái của tao!
Một thằng con trai vóc dáng cao lớn, mặt hung tợn ra lệnh cho đàn em của mình. Ở khoảng cách khá xa nhưng Lộc Hàm có thể mường tượng được cả một đám du côn ấy hầu như chỉ nhắm vào thằng con trai đang quay lưng lại với cậu. Dù là đang bị cả đám vây đánh, trên người đã có vài vết thương nhưng tên con trai ấy vẫn rất thản nhiên, ung dung không hề tỏ vẻ sợ hãi. Chỉ tiếc là cậu không nhìn thấy gương mặt của hắn, nhưng qua cách ăn mặc cậu có thể nhận thấy hắn đích thực là loại công tử nhà giàu!
Một tràng âm thanh biểu hiện cho sự ẩu đả, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn. Con hẻm vốn đã vắng người nhưng nếu có người trông thấy, chắc có lẽ cũng không ai dám xen vào.
Lộc Hàm hơi chần chừ trước "bộ phim hành động 3D" trước mặt. Cậu cũng thực muốn giúp thằng con trai ấy nhưng cậu mà xen vào thế nào cũng từ 3D chuyển thành 4D, chịu chung số phận với thằng con trai đó cho coi.
Nhưng nếu cậu quay mặt làm lơ thì tên con trai đó chắc khó thoát. Dù có tài giỏi cỡ nào, một mình đấu hơn hơn chục người như thế chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá.
Thôi thì liều một phen vậy. Nếu không được thì cậu đành co giò mà chạy. Dù sao phía sau cậu chỉ cần chạy hết con hẻm này là sẽ ra đường lớn, ở đó chắc bọn chúng cũng không dám động tay động chân.
Nghĩ thế, Lộc Hàm hít sâu một hơi, đứng sau vách tường hét lớn.
- An ninh đi tuần tra kìa... An ninh tới kìa!
Chẳng mấy chốc đám côn đồ kia liền "luyến tiếc" rời khỏi, để lại thằng con trai trên người đã đầy thương tích, đang ngồi rạp ở dưới đất.
Phù! Xem như lần này cậu gặp may!
- Này! Anh gì ơi! Có sao không? Có cần tôi gọi cứu thương không?
Tên con trai lọ mọ đứng dậy, chẳng thèm để ý đến Lộc Hàm, quay lưng dợm bước đi.
Hừ! Biết thế cậu chả thèm giúp đâu. Người gì mà chẳng lịch sự gì cả!
Nhưng thầm nghe được Lộc Hàm đang mắng chửi mình, bước được vài bước, tên con trai liền khó khăn quay người lại. Đôi mắt nâu có phần xảo quyệt liền lóe lên khi thấy cậu. Đồng thời lúc ấy, sự tò mò về gương mặt tên con trai lúc đầu này của Lộc Hàm cũng tan biến. Thay vào đó là sự ngỡ ngàng, cười đến ra nước mắt.
Ông trời ơi! Sao mà lại tréo ngoe thế này!
Tên con trai có đôi mắt nâu, mái tóc đôi chỗ hoe hoe đỏ!
Là Kim Chung Nhân! Là tên khốn Kim Chung Nhân đại ca đáng chết đó.
Nghĩ đến đó, Lộc Hàm tay xách hai bịch đồ liên quay lưng bước thật nhanh. Sao lúc đó cậu không để hắn bị đánh cho chết đi. Cứu hắn làm quái gì chứ?
- Đứng lại! Là Lộc Hàm đúng không? – Kim Chung Nhân trên gương mặt đẹp trai giờ đã có vài vết đỏ đỏ, tím tím, ấy vậy mà thái độ vẫn ngông nghênh hỏi cậu.
Mẹ nó, nhớ cả tên cậu làm cái quái gì? Ai mượn hắn nhớ chứ? Cậu là người vừa cứu hắn đó nha.
- Ừ! Thì sao?
- Đang thực tập ở gần khu vực này sao? – Hắn khẽ hất mái tóc của mình sang, đứng dựa lưng vào bờ tường gần đó, đôi mắt nâu nhìn cậu chằm chằm.
- Hỏi làm gì? Tôi và anh đâu có liên quan...
Đúng vậy! Cậu và hắn không có liên qua nha. Thậm chí còn thù ghét nhau nữa là.
- Vẫn còn ghét tôi sao? – Kim Chung Nhân cười khẩy môi, một nụ cười có thể làm đốn tim biết bao đứa cả trai lẫn gái.
Nhưng Lộc Hàm thì miễn nhiễm nhé. Cậu là thuộc ở giữa. Mà trái lại, cậu cực cực kì ghét hắn. Đã biết đáp án thì đừng có hỏi nha.
Ngập ngừng một lát, Kim Chung Nhân mặt trơ nói tiếp.
- Lỡ giúp tôi rồi thì giúp cho trót. Đưa tôi về nhà xức thuốc đi. Mặt tôi sưng hết cả rồi. Tôi đi không nỗi...
- Gì chứ? Tôi đưa anh đi bệnh viện.
Lộc Hàm cố cãi. Gì mà đi không nổi. Láo toét! Ban nãy ai mới sờ sờ đi đấy thôi, bây giờ lại ra vẻ mệt mỏi.
- Tôi không có tiền! Cậu trả sao?
Không nha! Không được đụng đến cái túi chỉ có vài đồng lẻ mà hằng tuần ông gửi cho cậu nha.
- Bạn bè anh đâu?
- Họ hiện tại không có ở thành phố này. Xức thuốc xong tôi sẽ đi. Có làm gì đâu mà cậu sợ. Hơn nữa tôi cũng đang bị thương, đánh với cậu thì chắc không lại rồi. Chốc nữa, đám du côn ấy quay lại...
- Thôi! Thôi! Tôi đưa anh về!
Tốt nhất vẫn là đưa hắn về "địa bàn" của cậu, về "địa bàn" của hắn, ai biết hắn sẽ giở trò gì!? Xem như hôm nay cậu xui vậy.
Thế là một thân hình nhỏ xíu phải đỡ lấy một thằng con trai cao to đi về nhà. Nhìn qua trông họ có vẻ vô cùng tình tứ, tưởng như một cặp tình nhân đang khoác vai nhau đi, nhưng thực ra...
- Này! Xích ra một tí! Người anh toàn bụi bặm!
- Cậu đối xử với người bị thương thế à? – Tên Kim Chung Nhân trợn mắt nhìn cậu đang cố gắng thoát ra khỏi cái tay rộng lớn của mình.
- Ai bảo anh cướp bạn gái người ta làm gì?
Lộc Hàm bĩu môi. Bị đánh là đáng.
- Ý cậu là cái con nhỏ mặt trét cả kí phấn, trên người đầu mùi hôi thối sao?
Nghĩ đến đó, Kim Chung Nhân không khỏi rùng mình, hắn có cảm giác như cái mùi hôi thối ấy vẫn còn bu lấy mình vậy đó. Tự sà vào hắn rồi lại bảo bị hắn dụ dỗ. Con gái bây giờ thật....
Trái với Kim Chung Nhân, Lộc Hàm lại còn không khỏi cho hắn thêm một điểm trừ to tướng. "Ăn bậy" như thế, có ngày cũng mang "bệnh"! *nghĩ bậy =___=*
Chẳng mấy chốc cả hai đã về tới nhà của Lộc Hàm. Trong con hẻm nhỏ, chiếc xe hơi sang trọng, bóng loáng màu trắng đỗ ngay trước cửa nhà cậu, choáng hết cả gần con hẻm. Bóng dáng của tên đàn ông đứng thong dong dựa người vào cửa xe, hai tay bỏ vào túi hệt như một chàng hoàng tử trong mơ bước ra từ cổ tích.
Nhưng đối với Lộc Hàm, đây tuyệt đối không phải là cổ tích.
Chiếc xe cùng bóng dáng ấy, rất quen!!!
Là Ngô Thế Huân!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top