Chap 3: Làng chơi!

Chương 3: Làng chơi!

Ngày hôm sau, Lộc Hàm cảm thật, cả ngày ru rú trong phòng ôm laptop online. Bạch Hiền thì giúp cậu xin phép nghỉ học, Khánh Thù thì giúp cậu chép bài. Buổi trưa, họ còn mua cháo mang lên phòng cho cậu. Lộc Hàm cảm động suýt khóc. Trước giờ, ngoài ông và quản gia luôn quan tâm, chăm sóc cậu thì chẳng còn ai khác đối xử với cậu tốt như vậy.

Nếu họ đối xử tốt với cậu, thì ngay sau đó họ sẽ nhờ vả, không thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Từ sau vụ Lạc Du, cậu thật không dám tin tưởng ai cả.

Ấy vậy mà Bạch Hiền cùng Khánh Thù hết lần này đến lần khác giúp đỡ cậu mà không hề kêu ca hay đòi hỏi bất cứ gì cả. Đôi lúc, cậu cũng thấy áy náy lắm. Tối, Bạch Hiền giảng bài học trên lớp hôm nay cho Lộc Hàm xong thì cậu mới bắt đầu cắm cúi làm bài tập của mình. Lộc Hàm không phải là không thông minh, nhưng do lười, nên cậu thường bị mất bài, từ đó điểm số cũng hơi kém.

Sáng nay cậu vừa kiểm tra tài khoản của mình, chỉ đủ để tiêu xài trong tuần. Mà trong lúc lướt web, cậu lại vô tình nhìn thấy một chiếc kính hãng Cartier rất đẹp, là mẫu mới nhất trong năm nay. Lộc Hàm không khỏi than oán! Ôi ôi, đã nghèo còn gặp cái bệnh mê đồ hiệu, cậu phải làm sao bây giờ, tiền tiêu xài của cậu còn không bằng một phần ba chiếc kính ấy.

Thế là Lộc Hàm đi đến một quyết định vô cùng táo bạo đó chính là hằng ngày từ sáu giờ tối đến mười hai giờ, cậu đi làm nhân viên phục vụ cho một quán bar gay ở gần thị trấn, cách trường cậu đi xe khoảng ba mươi phút.

Làm một tờ đơn với lí do qua nhà họ hàng gì đó nên không ở kí túc xá, âm thầm thay ông kí tên và nộp cho nhà trường, thế là kế hoạch trót lọt. Cậu nghiễm nhiên trở thành một sinh viên nghèo ham học, chăm làm.

Làm được ba ngày, cả người cậu như mỏi nhừ, làm tới tận một hai giờ sáng cậu mới ngủ được một chút ở phòng nhân viên, đến sáu giờ sáng lại phải nhanh chân leo lên xe buýt trở về trường. Lần đầu tiên Lộc Hàm biết thế nào là cực khổ. Nhưng chỉ vài tháng thôi, cậu sẽ nhanh chóng kiếm được tiền mua chiếc kính ấy. Làm ở quán bar này cũng không đến nỗi tệ,công việc của cậu chỉ là rót rượu cho khách. Quản lý còn vô cùng chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ nhân viên nếu bị khách hàng quấy rối nên cậu vô cùng an tâm. Điều duy nhất khiến cậu bực dọc đó là hằng ngày phải vận lên người một bộ quần áo ôm sát người, tiếp nhận những ánh mắt dòm ngó và còn phải trang điểm thật đậm...

Trong bar tiếng nhạc xập xình ồn ào, Lộc Hàm một thân phong tình vạn chủng, bực dọc rót rượu cho khách. Chả là cậu vừa bị quản lý mắng cho một trận, hăm dọa đòi trừ nửa tháng lương. Cậu chỉ làm bể có một chai rượu chứ mấy, có cần phải làm quá không?

- Ngô tiên sinh cần gì phải đích thân cực nhọc đến tận ngôi trường ấy làm gì? Quăng một mớ tiền ra là sẽ có nhân tài ngay...

Giọng một tên đàn ông đã lè nhè say lên tiếng. Dù vậy nhưng mắt vẫn dán lên người cậu. Lộc Hàm suốt cả quá trình đều cúi gắm mặt nên không hề hay biết. Mãi đến khi tay tên đàn ông đó không an phận mà phủ lên cặp mông tròn trịa của cậu thì cậu mới có phản ứng, Lộc Hàm tức giận đến tái mặt, cầm cả ly rượt, tạt vào người ông ta.

- Thằng khốn này!

- Chửi ai đó thằng dê già kia... – Liếc mắt nhìn chằm chằm tên đàn ông xấu xí, Lộc Hàm hung hăng lên tiếng.

Tên đàn ông giận quá hóa thẹn, vừa muốn xông đến chỗ cậu liền bị quản lý ngăn lại, liên miệng rối rít, rồi kéo cậu đi khỏi. Đến khi cậu đi khỏi căn phòng người đàn ông anh tuấn ngồi ở một góc bình thản quan sát nãy giờ mới âm thầm nhếch môi cười trong khi tên đàn ông bị tạt rượu vào người vẫn cay cú, không ngừng mắng chửi.

- Thật đúng là mất vui. Tống tiên sinh đừng giận nhé....

Lần thứ hai trong hơn một tiếng đồng hồ, Lộc Hàm bị ngồi ở phòng quản lý. Trong lòng không khỏi ai oán.

- Khách có làm gì cậu đâu mà cậu tạt rượu vào người ta? May cho cậu, nếu là người khác cậu sớm đã không còn được ngồi ở đây.

- Gì mà không làm gì? Không thấy ông ta sờ soạng tôi sao? Chẳng phải quản lý bảo sẽ đứng ra bảo vệ khi bị khách quấy rối sao?

Lộc Hàm ấm ức hỏi to, nếu biết công việc thế này, cậu có chết cũng không làm.

- Tôi có hứa với cậu. Nhưng đối với những khách sộp như thế, cậu cũng nên chiều họ một chút, họ có làm gì quá đâu. Mà cũng bởi thế nên chúng tôi mới trả lương cao còn gì?

Tên quản lý lật lọng trả lời, không quên trừng mắt đe dọa cậu. Lộc Hàm ấm ức đến mức muốn khóc mà không khóc được, kiên cường trả lời.

- Tôi không làm nữa, trả tiền ba ngày qua tôi làm đi...

- Cậu mơ à? Lương ba ngày qua của cậu không đủ một phần tiền chai rượu đắt tiền kia kìa.

- Tôi... Các người lật lọng...

Lộc Hàm bực dọc hét to. Đang phân vân không biết nên làm thế nào thì cửa phóng vang đến giọng của một tên đàn ông có đôi chút quen thuộc.

- Tôi giúp cậu ta trả số tiền còn lại.

***

Trên phố, giờ này đã vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe lướt nhanh qua. Lộc Hàm ngồi một mình bên ghế đá ven đường, gương mặt hầu như chẳng có mấy sinh khí, bên cạnh vẫn là ba cái vali to tướng.

Mất việc!

Mất toi ba ngày làm...

Đã thế còn vác thêm một món nợ... Mà chủ nợ lại là oan gia...

Lại còn cả không có nơi để về... Cậu bây giờ thảm thật rồi... Thật rất thảm a...

Ngô Thế Huân vẫn một thân âu phục, ngồi trên con xe mui trần màu trắng sáng bóng, lẳng lặng đi theo phía sau cậu. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ngồi trên chiếc ghế đá ven đường Ngô Thế Huân lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, nhanh chóng xuống xe.

Nghe tiếng đóng cửa xe cùng bước châm trầm ổn hướng tới mình, Lộc Hàm không ngốc đến mức không biết là ai... Cả một con đường vắng tanh như thế này mà nguyên một chiếc xe hơi đi theo mình suốt quãng đường dài, cậu không biết mới là lạ.

- Này! Không được đến gần đây! Tiền tôi nợ anh, nhất định sẽ trả!

Lộc Hàm hét lớn, không quên trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân nhưng cậu thực thất bại, bởi lẽ, đôi mắt vốn to tròn của cậu giờ đã ngập nước...

Thấy Ngô Thế Huân vẫn không có ý định dừng bước, Lộc Hàm càng hét lớn.

- Này! Tôi bảo anh không được đến gần đấy! Anh còn bước đến, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối.

- Cứ thoải mái. Chẳng ai tin một chàng trai trang điểm, ăn mặc lòe loẹt từ bar gay đi ra như em lại kiện tôi với tội quấy rối cả...

Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa đưa mắt nhìn cậu. Chợt nhận ra bản thân lúc này không có chút thích hợp để kiện cáo, Lộc Hàm đành im bặt. Mặc kệ Ngô Thế Huân dịu dàng lịch sự cởi áo vest ra khoác lên đôi vai của cậu, Lộc Hàm vẫn cúi gằm mặt khóc thút thít. Một lúc lâu sau cậu mới mở lời, giọng ngèn ngẹn.

- Sao tên chết tiệt như anh cứ ám tôi mãi thế... Kể từ lúc gặp anh, tôi chưa hề gặp chuyện gì tốt đẹp cả...

Giọng nói đầy trách móc của cậu khiến Ngô Thế Huân hơi khó xử một chút, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nai to tròn ngân ngấn nước đang nhìn chằm chằm hắn, Ngô Thế Huân lại có cảm giác như mình đang bị một đứa trẻ con chất vấn...

- Tại sao lại không tốt đẹp? – Ngô Thế Huân không hề tức giận, trái lại vui vẻ hỏi cậu. Vốn là một người suy nghĩ đơn thuần, nghĩ gì liền nói đó, thế là Lộc Hàm liền tuôn một tràn uất ức, chẳng hề giữ hình tượng mà liên tục chửi thề.

- Mẹ kiếp. Tốt cái gì chứ? Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bị bắt qua một ngôi trường cũ kĩ học, mỗi tuần chỉ có vài đồng lẻ để tiêu vặt! Đến cả một cái kính mà trước đây tôi quơ tay là đã có cả đống, bây giờ lại cực khổ, hạ mình đi bưng rượu cho lũ người vô sỉ như anh! Tốt cái con khỉ...

Mặc cho Lộc Hàm cứ thế hét ầm, ồn ào, Ngô Thế Huân vẫn im lặng nhìn cậu như thể người lớn đang dung túng cho một đứa trẻ... Ồn ào một hồi, Lộc Hàm liền chuyển qua khóc lóc...

- Hức... Lần đầu tiên tôi đi làm, vừa bị mắng chửi, lại còn mang nợ... Ấy vậy mà ông đến một câu hỏi thăm cũng không có...

Không an ủi, không dỗ dành, Ngô Thế Huân chỉ hỏi một câu.

- Khóc xong chưa?

Tên đàn ông này quả thật không có trái tim a... Cậu khóc lóc gần nửa giờ vậy mà mặt hắn vẫn cứ tỉnh bơ như thể đang xem phim... Khẽ trừng mắt đầy oán giận, Lộc Hàm lấy tay quệt những giọt nước mắt trên mặt mình.

- Đi thôi...

- Này, ai cho anh đụng vào đồ của tôi. Toàn bộ đều là hàng hiệu cả đó, anh có đủ tiền đền không mà dám động vào. – Nhìn thấy Ngô Thế Huân dùng tay kéo hai cái vali của cậu, Lộc Hàm bực dọc hét lớn.

- Em đang nợ tôi hai trăm năm mươi won?

Hơi chột dạ, Lộc Hàm liền gật đầu, lòng thầm nhủ chưa bao giờ cậu thấy hai trăm năm mươi won lớn đến thế. Lớn tới mức cậu không trả nổi!

- Chiếc kính em thích hiệu gì?

- Cartier, là mẫu mới nhất, có giá 5200 USD. – Lộc Hàm vô thức ngoan ngoãn trả lời.

- Trước khi trả hết nợ cho tôi, ít nhất tôi cũng không để em bị bắt cóc mất! Cầm cái vali còn lại được chứ?

Ngô Thế Huân hướng mắt nhìn về chiếc vali còn lại bên cạnh cậu.

Rất nhanh chóng, Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm về căn biệt thự nằm ở gần đây của mình. Nhìn căn biệt thự rộng rãi, lại đầy đủ tiện nghi nhưng chẳng có bóng dáng ai, Lộc Hàm không khỏi thầm than, hắn đưa mình đến đây làm gì?

- Tôi không thích người lạ trong nhà nên chỉ thuê người giúp việc theo giờ.

- Khoa trương thật, không phải ở trường cũng có phòng ở cho giáo viên sao? – Lộc Hàm bĩu môi. Tên này cũng thật khó tính a.

- Em lắm lời thật! Dọn đồ lên phòng đi...

- Gì vậy? Thưa thầy, Lộc Hàm không bán nghệ, cũng không bán thân vì một cái kính Cartier và chỗ ở đâu ạ.

Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy châm chọc. Tên này tưởng cậu là con lừa cho hắn xỏ mũi ư? Dù cậu có là gay thì không thể dễ dãi như thế được.

- Em vốn không có nghệ. Tôi cũng không thích động vào con nít lắm. – Ngô Thế Huân nói đều đều, Lộc Hàm ngay lập tức chỉ muốn nhào vào đánh chết hắn, nhưng nghĩ lại là nhà hắn a, manh động thì người thua thiệt là cậu. Nhìn Lộc Hàm nén giận, Ngô Thế Huân ung dung nói tiếp – Tôi cho em chỗ ở, nhưng bù lại em phải dọn dẹp và nấu ăn hằng ngày.

- Tôi làm sao để tin rằng anh là không có ý lợi dụng tôi?

Lộc Hàm nghi hoặc hỏi. Chỗ ở không tồi a. Cậu lại đang không có nơi để về, đã thế còn lỡ làm đơn xin rút khỏi kí túc xá. Nếu mà thuê nhà thì thật sự là cậu không có tiền.

- Tùy em cả thôi! Nếu muốn, chúng ta sẽ làm hợp đồng!

Lộc Hàm gật đầu như giã thóc. Giấy trắng mực đen vẫn là tốt hơn cả.

- Ngày mai chiếc kính em thích sẽ được đưa đến. – Ngô Thế Huân vừa nói vừa bước về phía cầu thang chuẩn bị về phòng.

- Khoan đã! Tôi không thích mượn tiền của anh... Hơn nữa, đến cả... tên của anh, tôi cũng không biết....

Lộc Hàm nhanh chóng đưa ra quyết định. Càng về sau càng nói nhỏ, như thể chột dạ. Thật sự là cậu không biết tên hắn a, chỉ biết hắn họ Ngô.

Nhìn bộ dạng ấp úng của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân chợt bật cười. Đến cả tên của hắn cậu cũng không biết, vậy mà vẫn cứ mạnh miệng. Chàng trai này quả thật rất thú vị.

- Ngô Thế Huân. Còn về chuyện tiền bạc, xem như là phí bồi thường kể từ khi gặp tôi, em không gặp chuyện gì tốt lành! – Nói xong, Ngô Thế Huân nhanh chóng bỏ về phòng chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu. Thật là tên đàn ông khó hiểu.

Nằm trên chiếc giường êm ái, cảm giác thật thoải mái. Xem ra ở đây cũng không tệ, vẫn tốt hơn là ở kí túc xá. Duy chỉ có điều là căn biệt thự này hơi rộng, cậu sẽ dọn dẹp, xoay sở ra sao? Đã thế còn nấu ăn, cậu chưa từng làm qua. Nhưng xem ra đây là lựa chọn duy nhất rồi.

- Lộc Hàm, em rốt cuộc là có muốn đi học hay không? Dậy mau!

- Ưmmm

Bỏ mặc lời nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vẫn thản nhiêm trùm chăn kín mặt, ngủ tiếp. Vốn chưa từng thấy ai mê ngủ như Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không còn cách nào khác ngoài việc bất lịch sự, giành lấy cái chăn ấm áp của Lộc Hàm.

- Anh bị điên à? – Lộc Hàm bị phá rối, bực dọc hét to, mắt vẫn chưa chịu mở ra.

- Trễ giờ học rồi!

- Học quái gì... – Vốn định chửi gì đấy nhưng chợt nhớ ra, Lộc Hàm liền giật mình vùng dậy hét to – A.... Trễ giờ sao?

Nhanh chóng vơ lấy cái điện thoại trên đầu giường, xem xong lại trừng mắt oán hận nhìn Ngô Thế Huân.

- Bị điên à? Mới có năm giờ mấy!

- Làm đồ ăn sáng cho tôi! Lần sau nếu tôi kêu em không dậy, tôi sẽ đích thân lên giường nằm cạnh em. – Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa làm bộ mặt gian xảo, kề sát gương mặt trắng nõn của Lộc Hàm.

- Đồ điên! Đi ra khỏi phòng tôi! Biến thái! – Lộc Hàm hét to, không quên ném chiếc gối thân yêu vào người Ngô Thế Huân.

Đương nhiên, buổi sáng đầy kịch tính vẫn không dừng ở đó...

Ngồi trong xe, Lộc Hàm liên tục cười giả lả bên cạnh Ngô Thế Huân mặt mày hệt như đưa đám. Kêu cậu dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, ấy vậy mà cậu không nấu được một bữa sáng lại còn bày ra cả một "chiến trường". Kết quả là cả hai ôm bụng đói đến trường. Làm sao trách cậu được chứ? Cậu là lần đầu xuống bếp mà!

- Trưa nay về sớm, tôi sẽ chỉ em nấu ăn!

- Vâng! – Lộc Hàm gật đầu liên tục, không dám làm trái.

- Mà khoan đã, anh không được nói cho người khác biết tôi đang ở nhà anh. Dừng xe ở đây được rồi. Tôi sẽ tự đi bộ đến trường.

***

Suốt mấy tiết học, cái bụng của Lộc Hàm gần như kêu suốt. Giờ cậu mới biết việc ăn sáng quan trọng biết bao nhiêu. Chuông vừa reo, Lộc Hàm vốn định định chạy thẳng về nhưng vừa ra đến cửa đã bị một thằng con trai vóc dáng cao to chặn lại. Nhìn mái tóc đôi chỗ có màu đỏ, Lộc Hàm không khỏi nhíu mày. Tên này đúng là cực phẩm a, từ ngày vào trường, cậu chưa thấy thằng con trai nào đẹp cả, chỉ duy có tên này là tạm được. Nhưng xem ra không bằng Ngô Thế Huân. Mà khoan đã, sao lại nhắc đến hắn!?

- Bạn là tân sinh viên Lộc Hàm?

Gật đầu đáp lại tên con trai, Lộc Hàm không hề hay biết là rắc rối sắp đến với mình.

- Bạn trốn cũng kĩ thật! – Thằng con trai nói giọng đầy châm chọc. Đột nhiên nhìn gương mặt có đôi phần đểu giả của tên con trai này, Lộc Hàm lại có chút khó chịu, không ưa.

- Nói nhảm cái gì đó? – Vốn kênh kiệu, Lộc Hàm cũng chẳng hề nhường nhịn.

- Hôm trước tôi đã bảo bạn đến cổ vũ nhưng cuối cùng bạn lại không đến hại hôm đó chúng tôi thua thê thảm. Bạn là người đầu tiên dám không đến, cũng là lần đâu tiên đội tôi thua thảm hại. Bạn nên chịu trách nhiệm chứ? Vốn muốn nhẹ nhàng nhưng hôm nào bạn cũng chuồn lẹ quá...

Lộc Hàm nghe tên con trai nói chợt nhớ ra hôm đó bản thân ở lì trong phòng vì bị cảm. Đã thế, mấy hôm sau, vừa reng chuông là cậu đã vội vàng bỏ về vì sợ trễ giờ làm. Hóa ra việc làm này lại biến thành một kẻ chạy trốn trong mắt người khác.

- Tôi vốn chưa nói là sẽ đến. Hơn nữa, chuyện đội của bạn thua không liên quan đến tôi. Còn nữa, tôi không có trốn kĩ.

Lộc Hàm nhấn mạnh từng chữ sau đó liền quay đầu bỏ đi, vốn cậu chẳng thích đôi co với mấy tên như thế này. Ấy vậy mà chẳng được như ý muốn, tên con trai liền hung hăng kéo lấy cổ tay cậu, lôi cậu đi xềnh xệch. Cả hành lang vốn đông đúc giờ đã vắng ngắt. Lộc Hàm thật không biếu kêu cứu với ai, dù có cố vùng vẫn cũng không thoát ra được.

- Thả ra! Thả ra!

Bị lôi xềnh xệch đến một phòng học, bên trong còn có năm sáu đứa cả trai cả gái, Lộc Hàm có thể nhận ra một thằng to con trong đám ấy chính là thằng đã đến bảo cậu đến cổ vũ.

- Mấy người muốn gì? – Xoa xoa cổ tay đã bầm tím, Lộc Hàm bực dọc nhưng lại có cảm giác sợ hãi nhiều hơn. Căn phòng này đã đóng cửa, cậu có la đến khản cổ cũng không ai nghe. Một mình cậu với cả một đám thế này, không biết chúng sẽ giở trò gì.

- Kim Chung Nhân đại ca, xử sao đây? – Một đứa con gái trong số ấy nhìn cậu cười nham hiểm. Trái lại, tên con trai nãy giờ lôi xềnh xệch cậu, cũng chính là kẻ mà mọi người gọi là Kim Chung Nhân đại ca, giờ chỉ im lặng ngồi một góc chậm rãi châm điếu thuốc.

Hai thằng khác liền bước tới nắm chặt hay tay Lộc Hàm, khiến cậu không cách nào chống cự, chỉ biết hét to.

- Thả ra! Thả ra! Dám động vào tôi, ông nhất định sẽ không tha cho mấy người! Biết điều thì bỏ ra ngay!

- Vẫn còn mạnh miệng nhỉ. Xem ra cũng khá "ngon"!

Thằng con trai nãy giờ lên tiếng, nghe thấy cậu hù dọa, càng tỏ vẻ hứng thú. Tay không an phận đặt lên người cậu. Lộc Hàm không có khả năng chống cự. Trước hành động của thằng con trai, Lộc Hàm hệt như bị ai đó phang một cú mạnh vào đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top