Chap 15: Tấm ảnh cũ
Chương 15: Tấm ảnh cũ.
- Tớ vẫn ổn. Khánh Thù lại nhiều chuyện với cậu phải không?... Được. Tớ nhất định sẽ đi. Đi quà lớn là đằng khác...
Lộc Hàm vui vẻ nói chuyện qua điện thoại. Cậu nấu cháo điện thoại ít nhất cũng đã hơn một giờ rồi thì phải. Chẳng là khi vừa gặp lại cậu, Khánh Thù đã nhanh miệng kể lại cho Bạch Hiền nghe tất cả, báo hại cậu bị Bạch Hiền gọi trách mắng suốt nửa tiếng.
Nhưng điều khiến cậu vui hơn cả là Bạch Hiền đã kiếm được một người sẽ ở bên mình cả đời. Cậu thật sự vui thay cho Bạch Hiền, sắp tới là lễ đính hôn của họ, cậu muốn tự tay đi chọn quà cho Bạch Hiền.
Dạo gần đây Lộc Hàm thật rảnh rỗi và nhàm chán vô cùng. Cậu cứ ngủ sau đó ăn dồn ba bữa vào một bữa. Chẳng mấy chốc, cái bụng của cậu lại biểu tình một cách đau đớn. Không những vậy, cậu còn có cảm giác mình tăng cân lên không ít. Cậu thật muốn kiếm cái gì đó để làm cho bớt nhàm chán nhưng lại không muốn trở về Pháp để tiếp tục công việc. Thế nên việc duy nhất cậu có thể làm ở Lộc gia chính là ăn và ngủ.
Hôm nay cậu có thể dựa vào lí do đi chọn quà cho Bạch Hiền mà trốn đi đâu đó khuây khỏa một chút. Việc này thật đúng là khiến cho một người mấy ngày liền ủ dột, héo hon được nhìn thấy ánh mặt trời. Thật ra cậu luôn muốn mình bận rộn một chút để có thể quên đi vài điều. Chẳng hạn như là những lời mà Khánh Thù nói với cậu. Tuy Khánh Thù chỉ nói duy nhất một lần nhưng cậu dường như đã thuộc từng chữ mà Khánh Thù nói ra thì phải. Không chỉ thế, hình như cậu còn vẽ ra những hình ảnh từ những câu chữ đó ý chứ.
Khánh Thù bảo Ngô Thế Huân sau khi từ Bắc Kinh trở về, ngày nào cũng lái xe đến trước nhà mà cậu và Khánh Thù thuê. Chỉ là lẳng lặng lái đến sau đó ngồi im trong xe. Lắm lúc Khánh Thù cũng muốn lên tiếng khuyên nhưng gương mặt của Ngô Thế Huân lúc ấy thực làm Khánh Thù sợ, thâm trầm, lạnh lùng, chẳng còn vẻ dịu dàng như trước nữa. Thậm chí có lần đụng mặt với Kim Chung Nhân, cả hai còn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Lộc Hàm thực sự không tin một người vốn dịu dàng, trầm tính như Ngô Thế Huân lại hành động như vậy. Nhắc đến hắn, cậu mới chợt nhớ ra dạo gần đây hắn không còn xuất hiện trước mặt cậu. Tuy vậy nhưng sáng nào cũng có một hộp thức ăn nóng hổi gửi đến, kèm theo đó là thuốc uống. Đều là những món cậu thích, nhìn qua có thể biết là tự tay nấu, không phải đặt mua.
Lộc Hàm cũng không muốn tìm hiểu xem là của ai. Cũng như việc cậu rất tò mò không biết Ngô Thế Huân hiện đang ở đâu, thế nào nhưng tuyệt nhiên lại không mở miệng hỏi Khánh Thù.
- Hình như là Bạch Hiền sẽ ở lại Hàn luôn đấy. Hình như là đã mua nhà luôn rồi. – Khánh Thù đi cạnh mắt hớn hở nhìn xung quanh.
- Còn cậu? Đã kiếm được ai chưa? – Lộc Hàm trêu chọc.
- Xì! Không thèm. Chỉ tội cho cái túi của tớ, vừa quà cưới, lại còn quà tân gia a. May là mấy hôm nay tiền tớ ở khách sạn, chi phí ăn uống, đi lại đều có người trả...
- Là Ngô Thế Huân? – Lộc Hàm hỏi thấp giọng.
- Ừ. Cậu cũng nên bỏ qua đi... Dù gì mọi chuyện cũng qua rồi...
Khánh Thù lên tiếng khuyên can. Cậu thiết nghĩ chuyện hiện tại mới là quan trọng nhất, cậu cũng không ngốc đến nỗi không biết mục đích chính mà Ngô Thế Huân bảo cậu đến đây, làm gì có chuyện đơn giản chỉ là để đi cùng Lộc Hàm, làm bạn với cậu để cậu không buồn chán. Nhưng cậu lại hiểu rõ Lộc Hàm là người rất cứng đầu nên cậu cũng chỉ biết nói vài lời mà thôi...
- Cậu nhận của anh ta bao nhiêu tiền để "quảng cáo" miễn phí như vậy?
Lộc Hàm làm bộ trừng mắt lên án Khánh Thù. Cậu hiểu rõ Khánh Thù chỉ là muốn tốt cho mình, nhưng hiện tại cậu chính là không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì cả.
Suốt cả buổi, cậu và Khánh Thù mải mê chọn lựa đồ, đến khi cả hai bắt đầu rời bước khỏi trung tâm thì trời cũng đã chập chọang tối, cả con phố cũng bắt đầu đông nghịt người. Lộc Hàm không hề ngờ vừa ra đến cửa trung tâm đã gặp phải người quen.
- Oa! Tớ đã bảo là tớ không có nhìn nhầm mà... Là công tử nhà họ Lộc đây mà...
Một giọng nam đầy cợt nhả vang lên. Sau giọng nói ấy là một tràng cười hả hê, có cả tiếng con gái lẫn con trai.
- Chào bạn cũ. Nhớ tớ chứ?
Lạc Du đưa hai ngón tay thành chữ V, mặt hơi vênh lên, chả có chút thiện ý hay đại loại như sự phấn khích, vui vẻ mà bạn bè lâu ngày gặp lại nên có. Cũng có thể là do Lộc Hàm đã biết hết tất cả các bộ mặt giả tạo này nên họ làm gì thì cậu cũng đều cho là giả tạo.
Đôi mắt đen của Lộc Hàm lướt một dọc đám người, phía sau họ là con mui trần màu đen sáng bóng. Vẫn là một lũ ăn bá.
- Đã là cũ thì không cần phải nhớ. – Lộc Hàm khẽ nhếch miệng.
- Vậy sao? Vậy đi ôn lại chuyện xưa chút đi. Hay là Lộc công tử đây không có đủ khả năng. – Vừa nói, Lạc Du vừa đánh mắt nhìn về phía Khánh Thù với trang phục, đầu tóc vô cùng đơn giản, không hề xài bất cứ hàng hiệu nào. Khánh Thù bị nhìn chằm chằm liền lui về phía sau Lộc Hàm đứng.
– Không phải là thê thảm đến mức phải đi kiếm những kẻ cùng "đẳng cấp" để làm bạn chứ?
Lạc Du vừa nói xong cả đám liền cười rộ lên, rõ ý chế nhạo. Cậu vốn chưa lên tiếng phản bác thì Khánh Thù ở sau cậu đã mạnh dạn lên tiếng, bộ dạng quật cường, tay đã nắm chặt lại lộ rõ sự quyết tâm không để bị người khác chà đạp.
- Tôi vẫn luôn thấy tự hào về bản thân mình, ít ra thì còn hơn cái lũ chỉ biết ăm bám, chưa làm ra tiền, chỉ biết lêu lổng và tiêu tiền như mấy người.
- Mày nói gì?
Lạc Du tức giận, vốn định đưa tay lên tát Khánh Thù thì đã bị Lộc Hàm chặn lại.
- Sao? Lộc Hàm "hết thời" rồi à? Từ bao giờ lại giao du với loại này? Hay là đến cả một buổi đi chơi cũng không có khả năng chi trả?
Lạc Du bị chặn lại, cái miệng đỏ chót lại tiếp tục không yên, gương mặt được trang điểm kĩ càng hằn rõ sự tức giận.
Lộc Hàm vốn trước giờ luôn nhạy cảm với những lời thách thức. Nhìn lại đám Lạc Du, cả gái lẫn trai cũng gần mười người, cậu không đi họ cũng sẽ chẳng để yên, không khéo lại liên lụy tới Khánh Thù.
- Đi thì đi! – Lộc Hàm đáp chắc nịch.
- Đừng mà... Tụi nó không có tốt đẹp gì đâu... – Khánh Thù nói nhỏ vào tai cậu, gương mặt đầy sự lo lắng.
- Cậu về trước đi. Tớ sẽ phòng bị bằng cách nhắn địa chỉ cho cậu. Nếu sau hai tiếng từ lúc tớ nhắn địa chỉ mà tớ vẫn chưa liên lạc cho cậu bất kì lần nào... khi ấy cậu cứ tới nhà tớ nhờ ông.
Lộc Hàm dặn dò một cách kĩ càng. Từ khi bước vào làm ăn, cậu đã học được cách tính đường lui cho bản thân. Chỉ là cậu quá bất cẩn khi quên rằng Khánh Thù có thể nói và nghe tiếng Trung nhưng về nhận dạng con chữ thì lại rất mù mờ. Bởi lẽ từ trước đến nay, Khánh Thù đã sống ở Hàn nên khi đăng kí học ngoại ngữ, môn cậu chọn lại là tiếng Anh và Pháp chứ không phải tiếng Trung. Mà quá bar Lộc Hàm đến, tên của nó lại là tiếng Trung chứ không phải là những bar hay pub có tên tiếng Anh như mọi khi.
Trong bar, ánh đèn đủ màu liên tục nhấp nhóe theo điệu nhạc từ DJ. Lộc Hàm từ lâu đã không bước chân vào những nơi như thế này, nhưng cái tính khí trẻ con đã ăn sâu vào máu, cậu thản nhiên nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác vào miệng trước sự thách thức của mọi người. Cậu đã quá ỷ lại vào Khánh Thù. Cậu tin chắc nếu mình có gặp vấn đề gì thì Khánh Thù vẫn biết được nơi cậu đang ở. Nhưng cậu không thể ngờ rằng Khánh Thù lại không hề hiểu tin nhắn mà cậu gửi đến. Chẳng mấy chốc, Lộc Hàm đã uống hết ly này đến ly khác, đôi mắt đen bắt đầu nheo lại, cái tính ngang ngạnh, bướng bỉnh lại bộc phát.
- Thằng nhóc này hình như giờ đã không bị gò ép chuyện tiền nong nữa rồi. Tiếc thật, giờ mà còn thân với nó kiểu gì mà chả được ăn chơi thả ga không tốn một đồng. – Một tên con trai trong đám Lạc Du tiếc nuối lên tiếng.
- Thích sao? Thế thì đi mà cúi đầu xin lỗi nó đi. – Lạc Du nốc cạn một ly rượu, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng hơi ửng đỏ vì tức giận, đôi mắt đầy sự căm ghét hướng về Lộc Hàm trên sàn nhảy.
- Nhìn mặt nó kìa, kênh kiệu. – Lạc Du lên tiếng.
- Trước giờ cậu ta luôn kênh kiệu mà. – Một tên con trai chen vào.
- Trước khác. Nó chính là đang khi dễ mình. Mẹ kiếp! Sao ông nó không quăng nó ra đường như hồi trước ấy.
Lạc Du tức giận chửi thề một tiếng. Đôi mắt được kẻ sắc sảo bỗng dưng lóe sáng khi nhìn thấy một tên đàn ông dáng người mập mạp vừa từ cửa bước vào, theo sau ông ta là vài tên đàn ông to con, xăm trổ đầy mình.
Thấy ông ta, Lạc Du liền đon đả bước tới, dùng chất giọng ngọt ngào nhất có thể lên tiếng.
- Tiên sinh, còn nhớ em chứ? – Lạc Du nhẹ nhàng lên tiếng, thân hình như con rắn quấn chặt lấy tên đàn ông mập mạp.
Đương nhiên đàn ông đến đây là để mua vui, hắn ta cũng rất vui vẻ đáp lại mỹ nhân trong lòng mình, bàn tay thô to sỗ sàng xoa xoa cặp mông đẫy đà của Lạc Du khiến cô khẽ rên rỉ một tiếng.
- Đáng ghét! Lần trước đòi hỏi người ta hết lần này đến lần khác. Báo hại người ta mệt muốn chết! – Lạc Du phụng phịu lên tiếng.
- Không thích sao? – Tên đàn ông khẽ cười một cách dâm đãng.
- Đồ đáng ghét! – Lạc Du nũng nịu – Hôm nay em không được khỏe a. Nhưng em có dẫn đến một người bạn. Rất đặc biệt. Đôi khi cũng nên đổi khẩu vị chứ nhỉ?
Vừa nói Lạc Du vừa đưa mắt nhìn về phía Lộc Hàm vẫn say mê trên sàn nhảy, ánh mắt tên đàn ông cũng dán về phía Lộc Hàm, trong lòng liền rạo rực. Dưới ánh đèn đủ màu, Lộc Hàm với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo mê hoặc, từng đường cong gợi cảm quyến rũ, thật đúng là khiến bao người say mê.
- Hơi khó thu phục, nhưng đảm bảo làm anh hài lòng. – Lạc Du thêm vào.
- Em sắp xếp đi, chỗ cũ. Anh nhất định sẽ thưởng cho em. – Tên đàn ông mập mạp luyến tiếc rời mắt khỏi Lộc Hàm, quay sang hôn má Lạc Du thì thầm vài câu xong liền bỏ đi.
Chỉ chờ có thế, Lạc Du liền bảo đám bạn của mình thực hiện kế hoạch. Một trong số đó e dè.
- Làm vậy ổn không? Lộ ra thì cả đám có mà chết. Ông của cậu ta...
- Câm đi! - Lạc Du ngắt lời - Không ai hé miệng thì làm sao mà lộ. Cứ đổ lỗi là do cậu ta uống say thôi. Hơn nữa chỉ là dạy dỗ cho cậu ta bớt kiêu căng...
***
Trong một căn phòng xa lạ, Lộc Hàm bị trói chặt hai tay ra phía sau, cả người nằm trên chiếc giường êm ái.
Thức tỉnh với cái đầu đau như búa bổ, Lộc Hàm không khỏi nhíu mày. Đến khi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, hai tay bị trói chặt, Lộc Hàm mới dần lấy lại được ý thức.
Cậu chỉ nhớ mình rời sàn nhảy, đang đi ra cửa liền bị ai đó chụp thuốc mê từ phía sau. Trước khi ngất đi, cậu vẫn còn nghe thấy giọng nói của Lạc Du ra lệnh cả đám đi cửa sau.
Chết tiệt! Là cậu quá sơ ý rồi. Vốn chỉ là giả vờ hăng say trên sàn nhảy để có thể thoải mái quan sát xung quanh. Cậu hơi e ngại nếu như ở nơi này còn có người của Lạc Du, chưa kịp cảm thấy may mắn thì cậu đã không chút phòng bị để rồi bị trói ở đây.
Đang mải suy nghĩ, Lộc Hàm liền bị giật mình bởi tiếng mở cửa, rất nhanh sau đó cũng liền đóng lại. Trước mặt cậu, một tên đàn ông mập mạp, gương mặt đã có vài nếp nhăn đang giương mắt hau háu nhìn, một ánh mắt khiến Lộc Hàm không tự chủ được mà khó chịu rùng mình một cái. Nhận thấy tên đàn ông đang tiến về phía mình, Lộc Hàm hơi sợ hãi nhưng vẫn kiên cường gấp gáp ra lệnh.
- Đừng lại đây! Ông là ai? Tránh xa tôi ra!
- Ngoan nào! Rất nhanh sẽ liền cảm thấy thích.
Tên đàn ông vừa lên tiếng, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Lộc Hàm, tay cũng nhanh chóng cởi áo của chính mình và tiến lại gần giường.
- Tránh ra! Mau cởi trói cho tôi! Tôi...tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra. Nếu không, nhất định ông của tôi sẽ không tha cho ông. – Lộc Hàm lớn tiếng hăm dọa, cả người cũng lùi về sau, nhưng hết đường rồi. Lưng cậu đã chạm vào thành giường. Cậu đã không còn đường lui.
Mặc kệ lời đe dọa của cậu, tên đàn ông ấy vẫn ngang nhiên tiến đến, một tay thô bạo túm lấy cậu kéo lại gần mình.
- A... Thả ra... Thả ra!
Với hai tay đã bị trói chặt ra phía sau cùng cái đầu đau nhức vì rượu, Lộc Hàm rất nhanh liền bị khống chế, chỉ biết vô lực giãy dụa, la hét. Tên đàn ông hung hăng chà xát môi mình lên môi cậu, đôi tay cũng vuốt ve loạn xạ trên cơ thể cậu. Lộc Hàm liền rất nhanh cắn mạnh vào miệng tên đàn ông khiến hắn chảy máu. Tên đàn ông mập mạp này cũng không hề kém cạnh mà tát lại Lộc Hàm khiến môi cậu vừa sưng vừa chảy máu.
Đau, Lộc Hàm theo phản xạ liền chống cự, đôi chân dài đá vào bụng tên khốn trước mặt một cái. Do không có sự chuẩn bị, tên đàn ông ấy lãnh đủ, đau đớn, tức giận liền ngừng nụ hôn mà Lộc Hàm cho là kinh tởm lại, thô bạo giơ tát Lộc Hàm thêm một cái. Cái tát thứ hai thô bạo giáng xuống khiến Lộc Hàm dường như không chịu nổi, cả người vô lực nằm trên giường, khóe môi ngày lại càng rỉ máu nhiều hơn.
Xoạt!
Một âm thanh vang lên vô cùng dứt khoát khiến Lộc Hàm không khỏi giật mình sợ hãi. Chiếc áo trên người cậu đã bị xé. Nửa cơ thể trắng nõn nà của cậu lộ ra trước mặt hắn. Tên đàn ông lao vào như kẻ đói khát, vừa hôn vừa sờ soạng khắp nơi trên người cậu.
Lần đầu tiên cậu thấy bản thân vừa sợ hãi vừa hối hận. Sợ vì cậu biết chuyện gì sắp xảy đến với mình. Hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Khánh Thù. Nhưng cậu tuyệt nhiên lại không khóc.
Lúc này, người duy nhất cậu nghĩ đến lại là Ngô Thế Huân. Chỉ là nghĩ đến mà thôi... Lộc Hàm không dám hi vọng hắn sẽ xuất hiện để cứu mình... Bởi lẽ, hai năm qua, dù có nhớ nhung đến mấy Lộc Hàm cũng không dám hi vọng bất cứ điều gì cả... Cậu sợ, mình lại phải thất vọng.
Lúc Lộc Hàm định buông xuôi, cũng thôi giãy dụa, đôi môi đỏ chỉ biết dùng răng cắn chặt, cả đôi mắt cũng nhắm lại thì một tiếng "đoàng" vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu đầy sự đau đớn của tên đàn ông.
"Đoàng!"
Lại một tiếng nữa vang lên, hai viên đạn ghim sâu vào hai cánh tay của tên đàn ông mập mạp. Hắn kêu lên thất thanh, gương mặt lộ rõ sự đau đớn. Nhận thấy sức nặng đè lên người đã mất, Lộc Hàm liền mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng máu lớn dây khắp giường, dính lên cả người của cậu.
Lộc Hàm đầy hoảng sợ hét lên một tiếng, cả người vô lực, nhanh chóng nép vào một góc giường tránh xa tên đàn ông đang đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu, máu không ngừng tuôn ra từ hai tay. Bước chân gấp gáp bước đến chỗ Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vốn định vòng tay ôm lấy cậu liền bị cậu sợ hãi giãy giụa, tránh ra xa. Nhìn bộ dạng của cậu, hắn đau lòng không thôi, rất nhanh liền cởi áo khoác của mình ra bao phủ lấy cậu. Một mùi hương nam tính quen thuộc vây quanh, Lộc Hàm liền nhận ra, hắn ta... Ngô Thế Huân thực sự đã xuất hiện, thực sự đã đến cứu cậu... Lộc Hàm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị, tuấn tú trước mặt mình, bởi lẽ, cậu sợ bản thân mình đang mơ. Đôi mắt đen của cậu không biết từ lúc nào cũng đã ngập nước..
Cậu không biết tại sao đột nhiên bản thân mình lại khóc.
Cả đời cậu dù có đi đâu về đâu, ở trong bất cứ hòan cảnh nào thì người đàn ông trước mặt này vẫn luôn ở sâu trong tâm trí cậu. Mãi mãi không quên...
Ngô Thế Huân ôm chặt cậu vào lòng, bế cậu đi về phía cửa. Đôi mắt đen vốn dịu dàng liền trở nên lạnh lùng, ra lệnh cho một vài người mặc vest đen đứng ở cửa.
- Phế hắn! Lấy cả hai mắt của hắn!
Lộc Hàm được bế vào trong xe, chiếc xe sang trọng tiến thẳng đến bệnh viện. Lộc Hàm liền lên tiếng ngăn cản khi nhìn thấy Ngô Thế Huân xuống xe đi vòng về phía cậu và đang có ý định bế cậu vào trong.
- Không... Về nhà... Tôi muốn về nhà...
Nhất thời Lộc Hàm cũng không biết xưng hô hay dùng từ ngữ nào cho thích hợp, cậu ấp úng một hồi mới nói tròn câu. Ngô Thế Huân nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, dáng vẻ dường như rất kiên quyết đưa cậu vào trong.
- Làm ơn...
Nhìn Lộc Hàm yếu ớt năn nỉ mình, Ngô Thế Huân cũng nhanh chóng mềm lòng, trong lòng thầm nhủ sẽ kêu bác sĩ đến khám cũng không sao. Nhưng khi đưa cậu về Lộc gia, cậu liền chẳng nói lời nào bỏ vào phòng tắm, sau đó liền mệt mỏi đánh một giấc trên giường.
- Thằng bé ổn chứ? – Lộc lão gia trên gương mặt đã đầy những vết nhăn, tóc cũng đã hai màu, khi nhìn thấy đích thân Ngô Thế Huân đưa thằng bé về trong lòng như bớt đi một tảng đá. Ông còn lo Lộc Hàm sẽ gặp chuyện gì. Ông hiểu rất rõ cháu của mình, gặp chuyện gì đều muốn một mình suy nghĩ, những lúc như thế này, thằng bé thường chẳng muốn ai làm phiền.
- Lộc Hàm hình như đã ngủ. – Vị quản gia cung kính đáp lời.
- Còn Ngô tiên sinh?
- Đang... loay hoay dưới bếp ạ. – Ấp úng một hồi, vị quản gia cũng mạnh dạn nói ra. Tên Ngô Thế Huân ấy, mặc kệ gia nhân, cả đầu bếp của Lộc gia lên tiếng ngăn cản cũng nhất quyết "mượn" nhà bếp của Lộc gia mà đích thân làm. Điều này khiến gia nhân trong nhà một phen thấp thỏm, một phen lại ngưỡng mộ công tử nhà mình có được một chàng trai tốt, dù có là tổng tài của Ngô thị lẫy lừng nhưng không hề khô khan mà hết mực dịu dàng chăm lo cho công tử.
Lộc lão gia không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn vô tư nhấp một ngụm trà, vui vẻ quay sang nói với Khánh Thù đang ngồi bên cạnh.
- Cháu đêm nay ở lại, dù gì cũng đã khuya rồi... Ta sẽ bảo người sắp xếp phòng cho cháu...
- Cháu cảm ơn ông ạ...
Khánh Thù rụt rè đáp lại. Gương mặt cũng gần giãn ra khi thấy Lộc Hàm an toàn trở về. Nếu Lộc Hàm thật có mệnh hệ gì, người day dứt và hối hận nhất có lẽ chính là cậu.
- Cháu đừng khách sáo! Cũng nhờ có cháu và Bạch Hiền thì thằng bé mới lớn khôn được một chút. Lần này nhất định phải dạy dỗ đám Lạc Du một phen.
Vốn muốn đáp lại gì đó nhưng tiếng điện thoại liền cắt ngang, nhìn màn hình nhấp nháy chữ "Kim Chung Nhân", Khánh Thù xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
***
Tối, Lộc Hàm đang ngủ, dường như cũng không được ngon giấc lắm, đôi mắt màu đen nhíu chặt lại, bị đánh thức bởi một mùi thơm vô cùng kích thích vị giác đang lan ra khắp phòng.
- Ưm... Thơm quá...
Dù mắt đã nhắm tịt lại, cả người vẫn còn vùi trong chăn, nhưng Lộc Hàm vẫn vô thức phát ra tiếng nói. Bộ dạng trẻ con đó, thật khiến Ngô Thế Huân muốn bật cười, cưng chiều đưa tay vuốt tóc cậu.
- Có muốn ăn không?
- Ưm... – Lộc Hàm ậm ừ.
- Ngoan, dậy nào... Ăn xong anh sẽ thoa thuốc cho em...
Bị lay dậy, Lộc Hàm rất nhanh chóng ngồi vào chỗ thưởng thức các món ăn trên bàn. Nhưng chỉ được hốc lát, cậu liền không ăn nữa, đôi mắt đầy sự oán giận nhìn Ngô Thế Huân phía đối diện. Hắn không ăn đã đành, cớ sao lại cứ ngồi nhìn cậu chằm chằm như thế. Thế thì làm sao mà cậu ăn một cách ngon miệng và thoải mái được cơ chứ?
- Trễ rồi, anh về đi.
- Em là đồ vô ơn!
- Cám ơn là một chuyện! Anh đi về lại là một chuyện!
- Ông cho phép anh ở lại, hơn nữa lại là ở lại để chăm sóc em. – Ngô Thế Huân rất kiên nhẫn.
- Tôi...không cần. Tôi tự lo được!
Một câu của Lộc Hàm thành công khiến Ngô Thế Huân giận dữ. Gương mặt nãy giờ vốn dịu dàng liền trở nên thâm trầm khó đoán.
- Em không cần ư? Tự lo ư? Nếu vậy tại sao lại xảy ra chuyện chiều nay. Em vẫn là cậu bé, đã thế lại còn cố chấp, cứng đầu. Biết bao giờ em mới có thể hiểu và hành động một cách đúng đắn?
- Tôi đương nhiên biết... – Lộc Hàm vốn muốn lên tiếng biện minh cho mình thì lại tiếp tục bị Ngô Thế Huân đang giận dữ cắt ngang.
- Em vốn không hiểu. Em không hiểu được khi nghe tin anh đã lo lắng như thế nào. Em vốn không hề hiểu.
Nói xong, Ngô Thế Huân liền tức giận bỏ đi, để lại Lộc Hàm một mình trong phòng.
Đúng vậy, cậu không hề hiểu Ngô Thế Huân đã lo lắng cho mình như thế nào. Bởi lẽ, đến cả hi vọng, cậu còn không dám huống chi là suy nghĩ xem hắn có lo lắng cho mình hay không?
Đôi mắt đen buồn bã đảo một dọc các món ăn trên bàn, lại vô tình nhìn tới túi thuốc còn mới tinh được đặt ngay ngắn ở một góc. Cậu mở túi thuốc ra, từng thứ một được phân loại và ghi chú rõ ràng. Ngòai ra...còn có cả một cái ví. Một cái ví màu đen sang trọng. Có lẽ là của Ngô Thế Huân.
Hơi tò mò, cậu liền mở ra. Lại không hề ngờ tới bên trong chiếc ví lại có một tấm hình. Tấm hình nhỏ nhắn được bọc lại một cách kĩ càng, xếp ngay ngắn trong ví. Tấm hình với chàng trai trẻ tuổi đang cười một cách rạng rỡ, đôi mắt híp lại thành một đường, bên cạnh là cả một vườn hoa xinh đẹp.
Là cậu! Là cậu của hai năm trước! Là khi cậu và Ngô Thế Huân ở công viên Everland!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top