Chương 74

Chương 74: Giam cầm, Satan độc chiếm

Diệc Phàm đang dùng một đôi mắt phức tạp nhìn cậu. Thế nhưng, sao giờ phút này, cậu không thể phân tích thông suốt được, bởi vì bây giờ đang đối diện với chiếc xe thể thao Lamborghini kia, người đàn ông bên trong xe vẫn nhìn chăm chú tất cả.

"Buông tay, tôi còn có việc." Nét mặt Lộc Hàm đầy chấn động. Chỉ là thấy anh ta nhìn chăm chú vào cậu.

"Lộc nhi, có thể nói chuyện với anh một lúc được không?" Anh ta còn muốn mình nhục nhã nữa sao? Vào giờ khắc này, người đàn ông giống như đang van xin thời gian của cậu. Khát khao cho anh ta một chút thời gian.

Lộc Hàm nhẹ nhàng gạt tay Diệc Phàm ra. Vẫn bộ dang như chuyện không liên quan đến cậu. Vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. Trầm tĩnh yên lặng.

"Hình như giữa hai chúng ta không có chuyện gì để nói cả." Hiện tại, cậu không chút keo kiệt mà nói ra. Đúng là không còn gì nói hết.

Diệc Phàm cứ nhìn cậu như vậy. Vẻ mặt kia dường như rất khổ sở. Cậu biết, bây giờ anh ta có rất nhiều chuyện để nói, dù sao cậu coi như cũng hiểu rõ anh ta, đôi mắt của anh lúc nào cũng bán đứng anh. Nhưng như vậy thì đã sao, cô sẽ không cho anh ta cơ hội. Tình hình bây giờ rất tốt, nếu như nói ra, cậu không thể xác định mình có còn được sống bình an vô sự như bây giờ nữa.

"Lộc  nhi, đừng như vậy, cho anh một chút thời gian, được chứ?" Anh đang van xin cậu, rất van xin cậu.

Lộc Hàn cứ nhìn anh ta như thế, nhưng trong lòng lại đau đến mức không cách nào có thể hô hấp. Chuyện như ngày hôm nay, ai là người bị hại? Liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao đối diện, cô còn rất độc ác hất cánh tay đang đặt trên vai cậu xuống.

"Bây giờ đã là cảnh còn người mất rồi. Lúc anh mê muội thì chẳng hề thương xót, khi anh không biết mê muội thì khi đó mới là đáng thương nhất." Nói xong, cưỡng ép mình sắp rời đi nhìn vào tròng mắt đen như hồ nước sâu kia, ấy vậy mà lại rất chân thành. Giống như thời gian qua chưa từng nhìn thấy.

Hình như Diệc Phàm cũng không muốn cô cứ thế dời đi. "Lộc nhi, chúng ta đừng có như vậy được không. Anh biết rõ anh hiểu lầm em, em tha thứ cho anh được không? Anh không nên nói những lời như vậy với em, lại càng không nên đối xử với em như vậy."

Nghe anh ta nói xin lỗi, anh ta thật sự van xin sự tha thứ của cậu. Anh có 'hàng' không địch lại cậu sao? Hình như không có. Dù sao bây giờ cậu cũng là 'thân bất do kỷ' là người tình của người ta.

Lông mi Lộc Hàm từ từ rủ xuống sau đó lại chậm rãi nâng lên nhìn gương mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa hay ỷ lại vào kia. Nhưng cậu vẫn không thể. Cách bên ngoài vài mét là quỷ Satan.

"Tôi tha thứ cho anh, nói thật ra, thì sự tha thứ của tôi đối với anh mà nói cũng không còn quan trọng nữa."

Nghe lời nói của cậu..., mà trái tim Diệc Phàm đau nhói. Đang bị những lời nói không sao cả của cậu gặm nhấm hầu như không còn. Thì ra là khi bị người mình để ý tổn thương lại đau đớn thế này.

"Lộc Nhi, cầu xin em, van cầu em đừng nói như vậy. Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?" Diệc Phàm tiến lên ôm Lộc Hàm. Kéo thật chặt vào trong lồng ngực anh ta. Chỉ sợ sơ ý một chút cậu sẽ biến mất.

Lộc Hàn cứ để anh ta ôm như vậy. Cậu cũng rất lưu luyến vòng ôm ấm áp của anh. Nếu như thời gian có thể ngừng lại, thì bây giờ cậu muốn thời gian có thể dừng lại. Nói cậu ích kỷ cũng được, để cho cậu tùy hứng ích kỷ một lần thôi.

Bên trong xe, gương mặt chuyển từ ác độc cực độ sang cuồng phong dữ dội. Cái loại gọi là sương mù ấy cực kỳ hung ác nham hiểm. Bây giờ anh đang ở trong ranh giới cực kỳ giận dữ. Người kia lại không coi lời nói của anh ra gì, biết rõ anh đang ở đây mà lại dám cùng người yêu cũ ôm ôm ấp ấp trước mặt anh.

Ầm — —

Thế Huân với gương mặt tuấn tú bị mây mù che phủ bước tới. Một phát giật lấy Lộc Hàn vào trong ngực mình.

Trong nháy mắt, loại cảm giác ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo cực độ, là anh, loại hơi thở âm u – lãnh đạm này chỉ có thể phát ra từ trên người anh mới mãnh liệt như thế. Cậu cảm giác được bản thân đang hoảng sợ, hoang mang cùng với sợ hãi. Ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú đang tức giận của anh. Nhiều hơn là nham hiểm cùng mây mù bao phủ.

"Em, em, chúng em, chúng em, không có, không có gì hết." Ấp úng nói ra một câu như vậy.

Ánh mắt cảnh cáo của Thế Huân liếc nhìn trạng thái ngây ngẩn của Diệc Phàm, sau đó cúi đầu nhìn người trong ngực đang hoảng sợ không nhỏ. Hướng về bên tai cậu, cực kỳ dịu dàng, êm dịu giống như tình nhân.

"Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?" Giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng Lộc Hàm biết đây là mở màn của cơn tức giận.

Lộc Hàm cũng không biết vừa nãy cậu bị làm sao nữa, sao lại có thể để mặc cho bản thân làm như vậy. Cũng chỉ đơn thuần là hoài niệm cùng nhớ nhung. Cũng không biết tại sao cậu lại không cự tuyệt vòng ôm của Diệc Phàm.

Cậu ở trong lồng ngực anh run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Cảm thấy phản ứng của người trong ngực, gương mặt tuấn mỹ hiện ra tia cười lạnh nhưng lại chói mắt đến thế.

"Sợ?"

Lộc Hàm không trả lời, nhưng biểu hiện cùng tình cảm bây giờ của cậu đã thể hiện đáp án.

"Thì ra là Ngô tổng. Xin buông Lộc nhi ra, cậu ấy hình như không tình nguyện để anh ôm như thế." Diệc Phàm điều chỉnh lại cảm xúc, sau khi hơi ổn định, nói.

Thế Huân cũng không thèm nhìn Diệc Phàm lấy một cái, mà đang thưởng thức biểu hiện hoảng sợ của người trong ngực.

"Có tình nguyện hay không, cùng với cậu - một người đã có vị hôn thê, càng không có quan hệ." Câu nói đầu tiên đã đánh đổ chính nghĩa của kỵ sỹ Diệc Phàm lộ rõ nguyên hình.

"Có tình nguyện hay không, hãy để cho cậu ấy trả lời." Nói xong liền nhỏ giọng nói bên tai Lọc Hàm: "Nói cho cậu ta biết, em tình nguyện, em cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy." Giọng nói rất dịu dàng, ánh mắt cũng hết sức cưng chiều. Nếu là ở trong mắt mọi người xung quanh thì đó tuyệt đối là một tình yêu cuồng nhiệt với tình nhân.

Lộc Hàm chợt ngẩng đầu lên hướng về phía người đàn ông yêu nghiệt như Satan ở trước mắt. Thấy khóe miệng anh giương cao. Giống như linh hồn bị dắt vào cõi mộng, người đàn ông trước mắt là đẹp mắt nhất.

Đối mặt với một người đàn ông như vậy, cậu còn nói không tình nguyện được sao, cậu không dám nhìn vào ánh mắt chờ mong của Diệc Phàm. Nhàn nhạt mở miệng.

"Tôi tình nguyện "

Đoàng — —

Chỉ cảm thấy mình giống như bị thiên lôi đánh trúng. Ngay cả hô hấp cũng rối loạn. Muốn tiến lên hỏi rõ ràng, Lại bị Thế Huân nghiêng người đá trở về, chỉ có thể thảm hại ngã trên mặt đất, bị ăn đau đến ôm bụng.

Nghe thấy tiếng kêu đau của Diệc Phàm. Vội vàng quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm té xuống đất của Diệc Phàm, muốn tránh khỏi bàn tay Thế Huân đang kìm giữ cô.

"Phàm đại ca, anh làm sao vậy?" Dưới tình thế cấp bách, cậu hô lên theo tiếng gọi nội tâm chân thật nhất, Diệc Phàm đang bị ngã trên mặt đất cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cho cậu một mỉm cười to.

"Lộc Nhi, không có việc gì đâu, anh không sao, đừng lo lắng."

Lộc Hàm ra sức giãy dụa, đấm đá vào người Thế Huân. Cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt bây giờ của anh đã đen bao nhiêu. . . . . ."Anh buông tôi ra, buông tôi ra, tôi muốn đi xem Phàm đại ca có sao không. Anh mau buông tay ra ngay lập tức." Bây giờ Lộc Hàm gấp đến mức mặt đầy nước mắt, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, cứ thế rơi xuống. Muốn phá hủy ánh mắt chất chứa đầy tình cảm này, giống như pha lê rơi xuống, nóng hổi rơi xuống mu bàn tay mà Thế Huân đang kiềm chế cậu, nóng bỏng như thế kia, đã làm bỏng da anh.

Khuôn mặt sương mù của Thế Huân đã biến thành xanh đen, có thể thấy rõ anh giận dữ đến mức nào khi trên trán anh cũng nổi đầy gân xanh. Một bàn tay đang chế trụ trên eo cậu, một tay khác chỉ vào người đàn ông đang chăm chú ngắm nhìn cậu. Thanh âm phẫn nộ đến mức giọng nói bị đè ép xuống thấp.

"Chết tiệt, em đang rơi nước mắt vì cậu ta sao? Cậu ta – còn - chưa - chết - đâu?" Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Quả nhiên, đôi mắt to của Lộc HFm hoảng sợ nhìn anh. Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh.

Cái cằm nhỏ bị anh hung ác nắm chặt. Một đôi mắt mở thật to. Một đôi môi đỏ mọng run run, như có gì muốn nói.

Thế Huân rất hài lòng với nét mặt của cậu Liếc xéo Diệc Phàm đang nằm trên mặt đất. Cảnh cáo nói.

"Phàm tiên sinh, nên tự trọng, muốn xin lỗi nên nói với Tiểu Nguyệt." Nói xong cũng bế ngang người trong ngực, sải bước rời đi.

Một cước kia của Thế Huân còn chưa dùng lực, nhưng mà từ nhỏ anh đã tiếp nhận huấn luyện nên sức cũng không nhỏ.

Thế Huân đem Lộc Hàm vẫn còn ngây ngô lên xe, thay cậu thắt dây an toàn, sau đó nghênh ngang lái xe rời đi. Để lại một làn khói trắng phiêu tán ra không trung. Diệc Phàm nhìn chiếc xe biến mất, cố gắng đứng lên. Vẻ mặt có khổ sở, có bất đắc dĩ, nhiều nhất là đau lòng.

Lộc Hàn cứ yên lặng ngồi trên xe. Một đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, biết cậu vẫn đi vào trạng thái thần tiên là do những lời nói vừa nãy kích thích cậu, cậu không dám nói nhiều, cũng càng không dám có quá nhiều biểu hiện.

Cho đến khi anh ôm cậu xuống xe, cậu mới lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn tức giận của Thế Huân.

Thế Huân ôm Lộc Hàn đi thẳng tới phòng ngủ. Thời điểm đi ngang qua phòng khách quát lớn.

"Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép lên lầu, nghe thấy cái gì cũng không cần quản, mau chóng trở về phòng ngủ hết." Một bên vú Trương vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thiếu gia tức giận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàn đầy nước mắt. Còn có tiếng rống giận vang vọng giữa phòng, là vú Trương liền biết là có chuyện xảy ra. Chỉ có điều vừa nhìn thấy biểu hiện của thiếu gia là bà lại lo lắng cho Lộc Hàn, đúng lúc thiếu gia lại hạ lệnh, ai cũng không được tiến gần.

Rầm — — theo một cước đá cánh cửa mở ra, ngay sau đó lại một tiếng - rầm - lần này là tiếng đóng cửa. Thế Huân ôm Lộc Hàn đi thẳng tới giường lớn. Buông tay ném Lộc Hàm lên giường lớn.

Thời khắc ấy Lộc Hàn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cái đầu trống rỗng đã khôi phục suy nghĩ. Hai mắt trừng lớn, thanh âm run rẩy mà nói.

"Anh, anh, anh muốn làm gì?" Lộc Hàn nhìn thấy Thế Huân chỉ cách cậu có năm bước chân, hơn nữa nhìn vào đôi mắt đầy sương mù, ánh mắt rét lạnh cùng với khuôn mặt xanh đen kia, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, một cảm giác áp bách chưa từng có kéo tới.

Anh nhìn cậu, cất giọng giễu cợt: "Làm gì, em nói xem, ừm, nếu không chịu nổi cảm giác tĩnh mịch mà chui vào lồng ngực của người đàn ông khác, có phải là do tôi chưa thỏa mãn em, vậy thì tối này tôi sẽ thỏa mãn em thật tốt, đem em ** dung nạp tận xương."

Nói xong, liền kéo cà vạt xuống, trói chặt hai tay cậu, sau đó buộc vào đầu giường, khiến cậu không thể động đậy. Lộc Hàm thấy thế thì lập tứ phản kháng, nhưng cậu đâu phải đối thủ của anh, như vậy chỉ uổng công mà thôi.

"Thế nào, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể, tôi thì không muốn sao?" Dứt lời, đưa tay xé rách quần áo của cậu, bàn tay trượt đến cái lưng bóng loáng của cậu, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái, nụ hoa lập tức nhảy ra ngoài, thật là xinh đẹp. Đôi bàn tay anh hung hăng vuốt ve nụ hoa xinh đẹp mềm mại của cậu. Cậu bị đau.

"Ưmh, đau, thả, . . . " Lời kế tiếp còn chưa nói ra miệng, liền bị đôi môi anh cắn nuốt vào trong.

"Ô ô. Ưmh"

Một bàn tay khác cũng không nhàn rỗi mà từ từ đẩy xuống quần áo của mình, theo cái đùi trắng mịn của cậu tiến vào bên trong váy. Bàn tay kéo quần lót của cậu xuống. Dùng cự long của mình chờ sẵn ở cửa động. Không có màn dạo đầu, nâng chân cậu lên cao, nắm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của cậu, đột nhiên dùng sức đi vào trong thân thể cậu.

Không hề biết trước anh sẽ tiến vào, Lộc Hàm đau đến mức nước mắt rơi xuống, theo khuôn mặt rớt lên ga giường màu trắng, giống như hòa nhài nở rộ.

"A. Đau — — không cần, a — —" cậu kêu đến tê tâm liệt phế, vang vọng cả biệt thự.

Anh không để ý đến tiếng kêu đau đớn của cậu, càng không để ý đến khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt, chỉ một lòng chiếm đoạt. Mỗi lần đều giống như cùng anh lên đỉnh. Hung hăng va chạm. Tiếng đàn ông thở dốc, tiếng Lộc Hàm nức nở.

Anh thấy người trên giường giống như muốn ngất đi, mạnh mẽ thúc vào, Lộc Hàm tỉnh lại từ trong đau đớn. Chỉ thấy gương mặt khát máu của anh cười ma mị. Giống như lòng cậu hung hăng bị đâm.

"Thế nào? Vậy đã không chịu nổi rồi. Thời gian có dài, đêm, giờ mới bắt đầu mà thôi!" Dứt lời, cởi hai bàn tay đang bị chói của cậu ra. Lật người cậu, để cho cậu quỳ gối trên giường, nâng mông nhỏ của cậu lên, đột nhiên tiến vào từ phía sau.

Lộc Hàn chỉ cảm thấy thân thể chết lặng. Thân thể vô lực mặc cho anh xoay chuyển cậu thành cái tư thế hổ thẹn này. Cậu tuyệt vọng. Giờ khác này cậu cảm thấy mình như chết đi.

Dịch trắng đục chảy xuống, kèm theo tiếng gầm nhẹ của người đàn ông. Rốt cuộc — —

Phóng ra chính mình, Thế Huân không chút lưu tình đem người trong ngực nghiền nát như một con búp bê bằng gốm vỡ nát ở trên giường. Xoay người đi vào phòng tắm.

Cậu nhắm cặp mắt lại, không biết suốt một đêm anh muốn cậu bao nhiêu lần. Cậu chỉ biết mình giống như rơi xuống địa ngục, bây giờ trở lại nhân gian rồi sao?

Sáng sớm, ánh mặt trời đã lau khô nước mắt nhung nhớ trên mặt.

Thế Huân tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm, nhìn người trên giường không mảnh vải che thân, trên người đầy dấu vết đòi hỏi của anh ngày hôm qua. Đi tới trước giường, nhìn từ trên cao cậu con trai không hề tức giận kia, liếc mắt thấy ga giường bỗng có vệt máu đỏ tươi. Chân mày nhíu chặt lại. Sau đó rời khỏi gian phòng.

"Vú Trương, lúc nữa bảo người làm nên lầu dọn dẹp lại một chút, sau đó làm chút đồ ăn mang lên, không có lệnh của tôi không được để cậu ấy rời khỏi phòng nửa bước." Nói xong cũng nghênh ngang rời đi.

Vú Trương mở cửa, đập vào mí mắt là tình cảnh khiến vú Trương thương xót và mờ mịt. Đi đến trước cửa sổ nhìn thấy trên người Lộc Hàm đầy vết hôn nhàn nhạt cùng với vết cắn. Trên ga trải giường còn có vệt máu đỏ tươi.

Một đôi tay ấm áp không khỏi đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt không còn chút máu.

"Lộc công tử, nên ngâm mình trong nước nóng." Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cặp mắt trống rỗng của Lộc Hàm mở ra. Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của vú Trương, nước mắt không nhịn được xông ra hốc mắt, ào ào tuôn ra ngoài.

"Trương, vú Trương." Âm thanh khàn khàn kêu lên, tối hôm qua kêu gào đến tê tâm liệt phế không chỉ không ngăn lại hành động cầm thú đó, mà còn kích thích Tula trong cơ thể anh, liên tục điên cuồng chiếm đoạt.

Vú Trương nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lộc Hàn, thanh âm khàn khàn. Đau lòng ôm cậu, một đôi tay dịu dàng vuốt ve sau lưng cậu,vết thương chồng chất vọt vào lồng ngực bà khóc thút thít. Làm cặp mắt của vú Trương cũng rơm rớm.

Trong bồn tắm, đôi mắt trống rỗng của Lộc Hàm nhìn lên trần nhà, mặc cho người khác thay cậu tắm rửa. Tiểu Linh thấy thân thể cậu đầy vết hồng tím, vành mắt bất giác cũng hồng lên. Cậu đối với Tiểu Linh như chị em trong nhà, rõ ràng là thiên sứ tại sao lại trở thành bữa ăn của Satan chứ.

Tiểu Linh nhìn vẻ mặt vô cảm của Lộc Hàm, cặp mắt to tròn long lanh bỗng trở nên trống rỗng vô hồn, không còn ánh sáng chỉ thấy tối tăm.

"Anh Lộc Hàn, đưng như vậy nữa có được không, chị khó chịu thì có thể khóc ra ngoài, đừng làm em sợ." Tiểu Linh nức nở nói, giọng nói tràn đầy đau lòng.

Lộc Hàm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Linh, sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Tình huống như thế của cậu khiến Tiểu Linh cực kỳ hoảng sợ.

Thay cậu lau chùi thân thể, chọn một cái đầm màu trắng mặc vào. Gian phòng đã khôi phục lại như cũ. Gió mát từ từ thổi tới, thổi bay không khí dâm đãng.

Tiểu Linh đỡ LộcnHafm đi tới bên cửa sổ, nghênh đón gió ấm.

"Chị Tuyết Thần, em đi lấy bữa sáng." Vừa nói vừa lo lắng liếc nhìn, sau đó rời đi.

Vẻ mặt Lộc Hàm không chút thay đổi, liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ nhàng trôi. Còn có đàn chim tự do bay lượn trên bầu trời.

Ở một nơi không xa, người đàn ông dùng kính viễn vọng nhìn thấy tất cả, cũng nhìn thấy vẻ mặt vô lực tái nhợt của cô, đôi môi sưng đỏ, trên người đầy vệt máu ứ đọng. Người đàn ông dùng sức nắm chặt kính viễn vọng.

Ánh mắt sắc bén xẹt qua vết hôn trên cổ cậu, cùng vết cắn trên cánh tay, rất rõ ràng - đó là cậu bị hành hạ. Vẻ mặt khóc nức nở của cậu, đang nhìn đàn chim nhỏ bay lượn trên bầu trời. Cậu khát vọng tự do. Lại bị người đàn ông thần bí nhìn trong mắt. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông luôn luôn quan sát Thế Huân và cậu, tất nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì, ngửa đầu uống cạn một ly rượu.

Cho đến khi có người tới đỡ cậu đứng lên, người đàn ông mới buông kính viễn vọng trong tay xuống. Một ít tóc rơi trên trán đã ngăn trở đôi mắt tà mị của người đàn ông. Chẳng qua, ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng lại ở phía trước, ánh mắt sắc bén giống như muốn xuyên qua gian phòng kia.

Tiểu Linh từ từ đỡ Lộc Hàm ngồi lên giường, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không ăn. Thấy vậy Tiểu Linh lo lắng, không còn cách nào khác là gọi vú Trương.

Hai người không ngừng khuyên nhủ Lộc Hàm ăn một chút gì. Nhưng cậu vẫn không có phản ứng. Giống như cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu chăm chú. Lộc Hàm lần nữa đi tới trước cửa sổ, theo cảm giác nhìn lại phòng, lông mày nhăn nhúm.

Thông qua kính viễn vọng, người đàn ông cũng cảm thấy ánh nhìn chăm chú của cậu. Đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe miệng hiện ra một nụ cười mê hoặc.

Mặc dù Lộc Hàm không nhìn thấy cái gì nhưng cậu vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Sau đó, cậu xoay người đi về phía cửa phòng. Mở cửa ra, chỉ thấy hai vệ sỹ cao lớn ngăn cản trước mặt cô.

Vú Trương và Tiểu Linh vội vàng tiến đến. Không biết nên nói gì?

Lộc Hàm tnhìn vẻ mặt khó xử của hai người, nhàn nhạt mở miệng.

"Tôi bị giam cầm rồi." Giống như là hỏi mọi người, cũng giống như đang nói với chính cậu. Thấy họ không nói lời nào, nhìn nét mặt khó xử đó là cậu cũng biết đáp án rồi. Cậu đi tới bên giường, ngửa đầu nhìn bầu trời. Cười, cười đến thê lương, đau nhói ở trước mặt người khác, nhìn cũng biết tâm trạng bây giờ của cậu là như thế nào.

"Ha ha. Không hổ là Thế Huân" Vú Trương và Tiểu Linh thấy thế, cũng không biết nói gì nữa. Chỉ là lẳng lặng đứng cạnh cô nhìn bầu trời dần dần tối, chân trời hơi ửng hồng. Vú Trương cúi đầu dặn dò một chút, sau đó rời khỏi phòng.

Tập đoàn Ngô thị — —

Thế Huân liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, nhíu nhíu mày, đè xuống nút trả lời.

"Nói."

"Thiếu gia, Lộc công tử đứng bên cạnh cửa sổ một ngày rồi, cũng không ăn cái gì, cũng không nói chuyện. Tôi sợ cậu ấy. . . . . " Vú Trương đầu dây bên kia muốn nói lại thôi.

Thế Huân cúp điện thoại, cầm áo khoác lên, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Lộc Hàn vẫn như cũ đứng bên cửa sổ. Cho đến khi nghe thấy tiếng thắng của chiếc xe thể thao, không cần nghĩ cũng biết là ai trở lại. Thế Huân dừng xe trong sân. Nhìn thấy bóng dáng lẻ loi – đơn độc đứng trên lầu. Trong lòng có một loại tình cảm đau lòng le lói hiện ra.

"Tất cả xuống dưới."

Vú Trương và Tiểu Linh lo lắng liếc mắt nhìn Lộc Hàm cùng Thế Huân, sau đó liền rời khỏi phòng.

Thế Huân cứ lẳng lặng đứng ở sau lưng cậu. Thân thể nhỏ nhắn như có thể đổ ngã bất cứ lúc nào.

"Em dùng cách này để bày tỏ phản kháng sao?" Anh bước tới trước cửa sổ, xoay người cậu lại. Nhìn thấy gương mặt không có tinh thần với phờ phạc của cậu. Trong lòng thoáng hiện ra chút áy náy, nhưng chỉ trong nháy mắt, nên câu cũng không phát hiện ra. Anh nhìn những dấu vết mà mình lưu lại trên cơ thể cậu, tình cảm đau lòng lại hiện ra lần nữa.

"Ngoan, ăn cơm, tôi kêu người nấu cho em cháo trứng muối thịt nạc."

Lộc Hà vẫn không có phản ứng, cậu coi anh như "người tàng hình". Cũng không để ý anh, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không liếc lấy một lần. Thấy vậy Thế Huân rất bất đắc dĩ, cũng không còn cách nào. Đồng thời cũng ổn định bản thân không nên nổi giận.

Thế Huân vẫn cứ ngồi trên ghế sofa nhìn cậu tựa vào đầu giường. Ánh mắt vô hồn nhìn phía trước, không có chút biểu hiện gì, cũng không nhìn ra biểu hiện gì, nhưng làm cho người ta cảm thấy bi thương đến vậy.

"Thiếu gia, cháo nấu xong rồi."

Thế Huân nhận lấy cái bát. Đi tới bên giường "Ăn cháo đi."

"Ngoan, ăn cháo đi, một ngày rồi em vẫn chưa ăn gì."

Bất luận Thế Huân có thuyết phục đến cỡ nào thì cậu cũng không há mồm, vẻ mặt cũng không chút thay đổi. Thế Huân nặng nề đặt bát cháo nên bàn. Nhìn Lộc Hàm, đáy mắt dâng lên ngọn lửa tức giận, vú Trương thấy Thế Huân sắp nổi giận, vội vàng tiến lên vỗ bả vai anh, lắc đầu thở dài.

Một màn này màn cũng nhìn đối diện cái đó thần bí nam nhân trong mắt. Khóe miệng nụ cười giơ giơ lên.

"Thế Huân, cũng có lúc cậu không có cách nào để giải quyết được một người phụ nữ sao? Ha ha. Thật mong đợi ngày "giao chiến" với cậu."

Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm, "hừ" lạnh một tiếng rồi rời khỏi phòng. Còn lại vú Trương.

Vú Trương nhìn gương mặt tiều tụy của Lộc Hàm, sáng hôm qua vẫn còn tốt, sao bây giờ lại thành ra như vậy.

"Lộc công tử, ăn chút đi, cậu không ăn không uống sao được chứ?" Vú Trương thổi một muỗng cháo đặt bên miệng cậu, thấy cậu cũng không muốn há miệng ra.

"Công tử, bộ dạng này, cha mẹ cậu sẽ nghĩ sao, cậu không muốn về thăm cha mẹ nữa sao, cậu không muốn về thăm người cậu quan tâm sao? Họ nhìn thấy cậu như vậy sẽ rất đau lòng đó."

Ánh mắt Lộc Hàm chuyển qua nhìn vú Trương, cái miệng nhỏ nhắn há ra, mặc cho cháo ấm chảy xuống dạ dày. Cảm giác thấy ấm áp, thoải mái. Vú Trương nhìn thấy cậu ăn, ngay sau đó múc từng muỗng. Cho đén khi Lộc Hàm ăn hết bát cháo, vú Trương mới nở nụ cười vui vẻ.

"Công tử, chờ một chút, tôi đi lấy thêm một bát nữa."

Thư phòng, Thế Huân nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy cậu ăn cháo, lông mày nhíu chặt buông ra trong nháy mắt. Vô tình thở phào một hơi, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Dã man con ngan chap càng ngày càng nhiều chữ 😂😂😂
Like and comt, thanh sờ kiu =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top