Chương 18 + 19
Chương 18: Bùng nổ ghen tức 2
Thế Huân nhìn chữ cái bên trên dây chuyền, có cảm giác muốn đem cậu ra mà ăn hết, người con trai này hàng ngày trong lúc ở bên cạnh hắn lại ngang nhiên dám nhớ đến nam nhân khác, nhìn chữ cái tiếng Anh trên mặt dây chuyền, Thế Huân gắt gao nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm.
Phát hiện sợi dây chuyền của mình đã bị cầm đi, cậu vô cùng nóng lòng, cũng không quản đó là người nào liền túm lấy hắn kêu lên.
"Thế Huân, anh mau đem dây chuyền trả lại cho tôi" Lộc Hàm với tới, Thế Huân liền cầm sợi dây chuyền giơ lên thật cao, nước mắt cậu bắt đầu chảy xuống gương mặt lâm râm giống như mưa phùn.
Thế Huân cúi đầu nhìn Lộc Hàm khóc như mưa, cậu còn không cao tới bả vai của hắn, tuy nhiên vì sợi dây chuyền nằm trong tay hắn mà đã ra tay đánh hắn, đôi mắt liền tràn đầy ghen tị, phải, đó là ghen tị.
Thế Huân đem cậu áp lên trên bàn ăn rồi đưa tay nâng cằm của cậu lên, để cho gương mặt nhỏ nhắn khóc đến không còn hình dáng nhìn vào hắn, âm thanh thâm trầm ép tới.
"Nói, cái đó có phải là của tên Phàm kia đưa cho cậu đúng không?" trên tay hơi dùng chút sức lực.
Lộc Hàm nhìn Thế Huân, trong mắt tràn đầy ý muốn phản kháng, cậu trước đây vẫn luôn rất nghe lời nhưng tại sao hắn lại cứ muốn chèn ép cậu chứ, chỉ riêng chuyện về sợi dây chuyền này cậu tuyệt đối sẽ không thoả hiệp hắn.
Cậu vẻ mặt kiên định nhìn hắn và nói: "Đúng, là Phàm ca ca đưa cho tôi, nó rất quan trọng đối với tôi, anh làm ơn hãy trả lại cho tôi".
Đúng là không ngoài ý nghĩ của Thế Huân, nhưng nghe từ chính miệng cậu nói ra hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
"Lá gan của cậu thật không nhỏ mới dám ở sau lưng của tôi mà nghĩ tới người đàn ông khác, vậy có phải hay không mỗi lần cùng ai làm cậu đều muốn người đó là hắn? Cậu hi vọng chính hắn ở trong thân thể của cậu đúng không?" Thế Huân cơ hồ quát to lên, người này thật là có bản lĩnh chọc giận hắn.
Lộc Hàm nghe hắn nói với mình như vậy thì cười cười và nói: "Thế Huân anh không chịu đựng nổi người không có cùng suy nghĩ với anh sao. Anh có biết tại sao tôi lại không muốn anh đụng đến sợi dây chuyền này không?
Thế Huân nhíu mày nhìn cậu.
"Nói đi"
"Là bởi vì thân thể tôi đã bị anh đụng tới, tôi không muốn anh cũng đụng tới sợi dây chuyền của Phàm ca ca, không muốn anh làm nhục anh ấy" Lộc Hàm cắn răng hung hăng nói, bởi vì Phàm ca ca chính là vết thương của cậu, mà hắn lại ở trên vết thương của cậu mà rắc thêm muối.
Thế Huân nhìn cậu, hai tay nặng nề buông cằm ra tiến đến chiếc cổ mỏng manh của cậu, hắn nắm lấy cổ cậu, nhìn gương mặt này ánh mắt hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo.
"Cậu muốn chết hay sao? Vậy để tôi cho cậu nếm thử một chút tư vị của cái chết." Nói xong tay liền dùng lực bóp chặt cổ cậu.
Lộc Hàm nhìn người đàn ông có linh hồn ma quỷ trước mắt, cậu cảm thấy không thể nào hít thở được, hai tay vốn nắm lấy Thế Huân từ từ tuột xuống.
Thế Huân nhìn Lộc Hàm từ từ nhắm mắt, nhìn cậu sắp bị chính mình bóp chết hai con mắt đỏ vằn tia máu liền khôi phục lại hình dáng bình thường, hắn bất chợt buông lỏng tay ra. Bất ngờ có thể hô hấp khiến Lộc Hàm ho khan dữ dội, cả người trượt từ bàn ăn xuống dưới đất.
Đưa hai tay vuốt cổ của mình, màu hồng đọng lại trong nháy mắt đã thay đổi, Thế Huân nhìn Lộc Hàm ngồi ho khan trên mặt đất, ánh mắt trở nên đen tối và bí ẩn, hắn liền ôm lấy cậu đi lên tầng hai. Thím Trương và Tiểu Linh trốn ở trong góc phòng cũng bị một màn vừa rồi hù cho sợ hãi, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại được tinh thần.
"Này, anh làm gì đấy? Thả tôi xuống, anh muốn làm cái gì?" Lộc Hàm đánh vào bả vai Thế Huân nhưng hắn cũng không có phản ứng, bước chân vẫn đi tới phòng ngủ của hắn.
Lộc Hàm bị Thế Huân quẳng lên trên giường, đây lầ lần đầu tiên Lộc Hàm tới phòng của hắn, chỉ là tình cảnh hiện nay không cho phép cậu xem xét phòng ngủ của hắn.
Lộc Hàm nhìn hắn đầy cảnh giác, giọng nói cũng không còn cứng rắn như vừa nãy, cậu bỗng sợ hãi, là cậu vừa mới được nếm thử mùi vị của cái chết.
"Anh đừng có tới đây... Anh... Anh muốn làm gì?" Giọng nói của Thế Huân trở nên run rẩy.
Thế Huân nhìn Lộc Hàm trên giường, khoé miệng hiện ra nụ cười tà ác.
"Bảo bối, cậu nên nhận được trừng phạt bởi vì lời nói hôm nay của cậu ".
Chương 19: Dịu dàng chịu phạt
Nghe giọng nói Thế Huân vô cùng lạnh lẽo, lần này cậu thật sự cảm thấy hoảng sợ.
Nhìn thấy hắn từng bước đi về phía mình, cậu liền lui lại phía sau, thời điểm sắp té nhanh xuống giường, Thế Huân kéo cậu một cái, một tay ôm lấy eo còn một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu, cự ly của hai gương mặt ở sát gần nhau, có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau
Hô hấp của Lộc Hàm bắt đầu hỗn loạn, không bởi vì cái gì khác mà bởi vì cậu quá sợ hãi.
Cảm thấy Lộc Hàm lo lắng, Phàm Ngự nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên bắt đầu phun khí nóng lên mặt cậu.
"Bảo bối, cậu nói xem ta nên trừng phạt cậu như thế nào đây?" Vừa nói hắn vừa ngắm nghía gương mặt nhỏ nhắn của cậu, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, đây là điềm báo hắn bắt đầu nổi giận, thật sự khiến cho người ta lạnh rùng mình.
Lộc Hàm nhìn hắn, tự nhiên hết ý kiến không biết nên nói gì, thật ra là cậu đang run sợ.
Thế Huân như rất hài lòng trước phản ứng của Lộc Hàm, độ cong khoé miệng hắn càng lúc càng lớn.
"Thế nào, chịu thua nhanh như vậy sao? Sợ? Làm thế nào đây? Kịch hay vẫn còn chưa diễn mà." Giọng điệu âm trầm vô cùng tốt.
"Anh... Anh muốn làm gì?" Thật lâu cậu mới có thể nói ra một câu.
"Còn có thể nói chuyện cơ à? Tôi còn tưởng là cậu sẽ không dám" Hắn cười quỷ quyệt
"Bảo bối, không có gì phải sợ, tôi chỉ là muốn cậu nhớ" nói được làm được, hắn liền cắn liếm lỗ tai của Lộc Hàm "Để cho cậu nhớ, cậu là hoan lạc ở phía dưới người nào"
Nói xong cũng không dịu dàng như trước xé tan quần áo của Lộc Hàm, y phục tản mạn rơi xuống đầy đất, Thế Huân đè Lộc Hàm xuống dưới thân.
...
Hôm nay hung hăng muốn cậu , tựa hồ muốn xỏ xuyên qua thân thể của cậu, đụng chạm đến tận linh hồn lẫn nhau.
Rốt cục đến thời điểm trời tối thì hoan ái mới kết thúc.
"A" Phàm Ngự gầm nhẹ một tiếng phóng ra mầm móng của mình, giống như đã chiếm được thoả mãn cực độ, đem đầu mình chôn ở trong cổ cậu, nặng nề hô hấp.
Lộc Hàm đã ngủ mê man, người bình thường sao có thể chịu đựng được sự giày vò của Thế Huân, cả một buổi tối buộc phải làm những tư thế bất đồng, biến mình thành người dâm đãng.
Nhìn Lộc Hàm đang ngủ mê man, Thế Huân liền hôn cậu một cái.
"Cậu vì cái gì phải mà chọc giận tôi?"
~~~~~~~~~~~~~~~
Vote & Comments, love all you guys ≧﹏≦
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top