Nghi ngờ
Thế Huân bay vào thứ hai, mượn cớ đi làm Lộc Hàm không đến tiễn, thực ra chỉ là muốn trốn tránh hiện thực, cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh người mà cậu rất để ý đến ở bên cạnh Thế Huân ở sân bay.
Trong giờ làm việc, cậu hết sức lơ đễnh, lúc bắt đầu cuộc họp tâm trí tận đẩu tận đâu, đột nhiên điện thoại rung lên, cậu cầm lên xem, người gửi tin là Cao Phi.
Cậu ngẩn đầu nhìn qua bên Cao Phi, anh ta đang rất chăm chỉ đọc báo cáo như học sinh đọc bài.
cậu đọc tin nhắn: anh dâu thân yêu, anh trai của bà xã tôi chẳng qua là đi công tác chứ đâu phải xông pha trận mạc, chị không nên trong giờ họp cũng âm thầm rơi lệ chứ?
Lộc Hàm lập tức đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên hơi ươn ướt, cũng may xung quanh, người thi đang chăm chú theo dõi cuộc họp, người thì đang mải đọc báo cáo, chẳng có ai chú ý đến cậu.
Cao Phi căng mắt nhìn về phía cậu, nở nụ cười mà bản thân cho rằng rất say đắm lòng người.
Thật quá đáng, còn dám cười cậu nữa! Cậu liếc nhìn thấy chân anh ta đang ở gầm bàn, ko do dự giẫm một phát thật mạnh.
- "Á", tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- "Sao thế?". Mọi người đều dồn mắt nhìn sang.
Lộc Hàm khoái chí nhìn xem anh ta giải thích như thế nào.
- "Tôi đau bụng quá phải đi toilet đây!".
Được sự đồng ý của ông chủ, biên tập Cao ôm bụng cuống cuồng chạy đi.
Sau khi tan sở, Như Tiêu cố kéo Lộc Hàm cùng về nhà nhưng bị từ chối, Như Tiêu không hiểu, Cao Phi bên cạnh làm ra vẻ thông minh nói: "Người ta phải về nhà để đợi điện thoại của anh trai em, em không nên làm phiền mối thâm tình vượt ngàn dặm của người ta nữa!".
Lộc Hàm ném cho anh ta cái lườm sắc lẹm, nhưng lần này anh nói không hề sai.
Tám giờ tối, Lộc Hàm chờ đợi trước máy tính, thực ra lúc mới tan sở về cậu chỉ ăn qua loa một bát mì rồi cố thủ luôn trước máy tính.
Thế Huân đi rồi, nỗi nhớ anh còn vượt xa tưởng tượng của cậu.
Đây là căn hộ của Thế Huân, sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy, anh nói với cậu một câu: "Lộc Hàm, căn hộ của em...đừng thuê nữa!". Trong ngày hôm đó cậu chuyển toàn bộ đồ đạc ở nhà mình qua đây.
Kim đồng hồ đã chỉ tám giờ kém năm phút, Thế Huân vẫn chưa lên mạng, trong lòng hơi thất vọng, trước đây vẫn luôn là cậu đợi anh, từ năm phút khi khởi đầu đến năm năm sau này, khoảng thời gian đó đủ để sinh và nuôi một đứa trẻ. Có những lúc cậu cũng cảm thấy rất tủi thân, cho dù là năm năm trước hay hiện tại năm năm sau, cậu luôn luôn cảm thấy mình yêu người ta nhiều hơn, nhưng rốt cuộc với người mình yêu cũng chẳng muốn quá căn đo đong đếm làm gì, huống hồ tình yêu là một cuộc giao dịch không công bằng. Nếu như đời này anh ấy yêu chưa đủ nhiều nghĩa là kiếp trước mình yêu quá ít, luân hồi trong trốn hồng trần, không thể tính toán được.Tám giờ ba mươi phút, cuối cùng anh cũng online.
Webcam bên kia vừa bật lên, anh đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, vẫn đẹp trai như ngày thường.
- "Anh online muộn đấy nhé!". Lộc Hàm không kìm được buông lời trách móc, cậu chỉ muốn lôi tuột anh ra khỏi màn hình máy tính xách tay và hôn thật mãnh liệt.
- "Anh xin lỗi, có việc không thể trì hoãn được!". Thế Huân hạ giọng xin lỗi, nhìn cách trang hoàng trong phòng sau lưng anh qua màn hình không giống trong phòng ở khách sạn mà giống trong nhà của một người khác.
- "Em không chịu, lần sau anh đừng đến muộn nữa, nếu không em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa đâu!".
Giọng nói hơi nũng nịu nhưng cũng có xen lẫn nghiêm túc. Người đọc được không bao giờ hiểu được tâm trạng sốt ruột của người đợi, Lộc Hàm là một chàng trai nhạy cảm, trong lúc đợi chờ rất dễ tưởng tượng ra những chuyện không hay. Tuy nói rằng chờ đợi đã trở thành thói quen nhưng mỗi lần nghĩ đến vẫn thấy chút gì tủi thân.
-"Được, lần sau không muộn nữa!". Thế Huân mỉm cười, giọng nói đầy quan tâm, "Có ngoan ngoãn ăn cơm không?".
Lộc Hàm nhìn hộp mì để trên bàn nói dối không hề ngượng ngùng: "Ăn chứ, nhưng nếu anh mà không về em sẽ tuyệt thực để phản đối đấy!".Thế Huân bật cười: "Anh vừa đến Mỹ mà!".
- "Em không thích cái giọng đó của anh, dường như muốn ở đó thật lâu ấy. Nước Mỹ thật sự tốt thế sao? Sau này có thời gian em cũng muốn qua đó một lần!".
- "Được thôi!". Thế Huân tựa ra phía sau, khoảng cách xa hơn một chút, không nhìn rõ sắc mắt của anh, chỉ thấy giọng anh vang lên sau vài phút.
- "Nói có vẻ gượng ép nhỉ?", Cậu nói: "Nếu như em nói ngày mai sẽ mua vé đi Mỹ liệu có được không?".
- "Được chứ!". Thế Huân vẫn cười rất tao nhã, "Nhưng Lộc Hàm của anh không phải là người bướng bỉnh như thế!".
Cái gì mà người không bướng bỉnh, Cậu vẫn luôn rất bướng bỉnh, lẽ nào anh không biết hay sao? Thôi bỏ đi, nghe câu "Lộc Hàm của anh", Cậu tạm bỏ qua cho anh.
- " Thế Huân, hứa với em, nếu như anh có thể về sớm hơn một chút thì hãy về sớm được không? Căn hộ của anh quá rộng, một mình em ở đây rất cô đơn!".
- " Được!", câu trả lời vẫn rất đơn giản như trước, nhưng không biết tại sao có cảm giác giọng điệu của anh rất thận trọng.
Hai tiếng trò chuyện trôi qua mau chóng, cũ thể nói những chuyện gì Lộc Hàm cũng không rõ, chỉ muốn trực tiếp được nhìn thấy anh, nghe giọng nói đầy cuốn hút của anh. Đến khi đầu bên kia vang lên một giọng con gái: "Thế Huân, mau đến ăn tối!".
Tiếp đó tiếng Thế Huân trả lời: "Đến đây!".
- "Ai gọi anh đấy?". Cậu hỏi anh với vẻ lơ đãng.
- " Cô bạn gái của bạn học trước đây ở Mỹ". Anh trả lời rất tự nhiên kèm theo một nụ cười, tiếp đó hứa lần sau sẽ không lên mạng muộn nữa rồi mới rời máy tính.
- Bạn gái của bạn học? Nhưng tại sao lại là giọng của Mạt Lạc... Hơn nữa bạn gái của bạn học mà lại gọi anh là Thế Huân thân thiết như thế?
Lộc Hàm thấy mình thật giống một người vợ ghen tuông bị bỏ rơi, luôn nghi ngờ liệu chồng mình ở bên ngoài có gặp gỡ những người đàn bà khác không? Cậu biết người quá nhạy cảm sẽ không được hạnh phúc, trong tình yêu, yêu mà cứ nghi ngờ sẽ không có kết cục hạnh phúc.
Những ngày không có Thế Huân ở bên, cậu dường như trở về ngày trước, hàng sáng tỉnh dậy đi làm, tan sở, ăn cơm tối. Cũng may ngày nào cũng nhận được điện thoại xuyên quốc gia của Thế Huân, thực ra cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, chẳng qua đôi bên đều muốn được nghe thấy giọng nói của người mình yêu, cho dù chỉ là hơi thở đều biến thành những âm thanh sinh động nhất của thế giới.
Cho đến một ngày Lộc Hàm đợi tận đến nửa đêm mà Thế Huân vẫn chưa gọi điện về, trong lòng thấp thỏm, khi cậu chủ động gọi điện qua, chuông đổ rất lâu và người nhấc máy là một cậu gái.
Cậu không nói lời nào đã ngắt máy ngay, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bấm phím ngắt điện thoại ngay lập tức. Nhưng chỉ qua vài tích tắc tiếng chuông lại réo rắt vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ "Thế Huân", nhìn điện thoại một hồi, giờ phút này cậu không muốn nhấc máy một chút nào, cậu cầm điện thoại đặt lên thành giường, nghiêng mình trân trân nhìn vào, nghe tiếng chuông điện thoại, một giọng nữ đang hát:
Em yêu anh hơn bản thân mình
Cho dù chỉ gặp gỡ ngắn ngủi
Nhưng em sẽ cố lấy dũng khí
Để không dễ dàng nói tiếng chia tay
Trong thế giới của em
Anh mãi là duy nhất.
Tối hôm đó, cậu không biết tại sao mình không thể ngủ được. Hôm sau tỉnh dậy, có cảm giác mũi bị nghẹt, râm rẩm đau đầu, có lẽ do buổi tối bị nhiễm lạnh.
Lúc đến công ty làm việc, cả buổi sáng tâm trí cậu đều mơ mơ hồ hồ, buổi trưa khi đi ăn cùng Như Tiêu, Như Tiêu hỏi cậu đầy quan tâm: "anh dâu, anh không sao chứ? Sắc mặt có vẻ không được tốt lắm!".
Lộc Hàm lắc đầu, chẳng có sức đâu để bưng bát cơm lên.
- "Hai anh cãi nhau à?", cậu ấy tiếp tục hỏi, "Hôm nay mới sáng sớm anh đã gọi điện về cho em, nói rằng em nên chú ý đến chị nhiều hơn nữa!".
Lộc Hàm nhìn cậu rồi hỏi: "Em có biết lần này Thế Huân đi Mỹ làm gì không?".
- "Dự hội thảo về y học mà!". Như Tiêu nhìn cậu nghi ngờ, "Anh không nói với chị à?".
- "Có nói!". Lộc Hàm trả lời, muốn nói gì nữa nhưng không thể thốt ra thành lời.
Dường như Như Tiêu nhớ ra điều gì đó, Cậu nói: "Hình như chị Mạt Lạc cũng đi cùng, anh Lộc Hàm... anh đang nghi ngờ điều gì đúng không?". Giữa những người đang yêu thường có sự đồng cảm và thấu hiểu lẫn nhau, Cậu vội vàng giải thích: "Dù thế nào đi nữa anh cũng không nên hiểu nhầm giữa anh em và chị Mạt Lạc có vấn đề gì đó. Anh trai em không phải là loại người như vậy!".
- "Chị biết chứ!", miệng nhếch lên mang theo nụ cười gượng gạo, "Chị đâu có gì, em cứ ăn từ từ nhé, buổi chiều chị còn phải tham gia khóa bồi dưỡng ở công ty cùng chị Lý, chị về trước chuẩn bị đây!".
Nói xong lập tức đứng dậy, đầu choáng váng, mắt hoa lên, cũng may Như Tiêu kịp thời đỡ được cậu, trong mắt Như Tiêu tràn đầy sự bối rối, cậu hỏi: "Chị thật sự không sao đấy chứ?".
- "Thật mà, chỉ là cảm nhẹ thôi!". Lộc Hàm vỗ vỗ vào tay cô, dường như an ủi nói, "Chị về uống hai viên thuốc là hết ngay ấy mà!".
Vừa về đến bàn làm việc, tổng biên tập Lý đã đi tới: "Lộc Hàm, gọi điện cho em sao lại tắt máy? Không có chuyện gì chứ?".
- "A?". Lộc Hàm liếc nhìn điện thoại, "Tối hôm qua quên không sạc pin!".
Tổng biên tập gật đầu: "Em chuẩn bị nhanh đi nhé, chúng ta chuẩn bị đi ngay bây giờ đấy!".
- "Vâng!".
Cậu gật đầu, cầm điện thoại lên nhìn một lúc vẫn chưa mở máy.
Cứ một thời gian, công ty lại tổ chức một lần bồi dưỡng biên tập, khi mới đến Lộc Hàm đã tham gia một lần, phần lớn thời gian cậu đều ngủ gà ngủ gật như thời còn ở đại học. Chiều hôm nay vẫn nhàm chán như mọi khi, đầu cậu vốn đã hơi choáng váng, nên bây giờ đã gục hẳn lên bàn đánh một giấc.
Trong mơ vẫn văng vẳng lời giảng của thầy giáo từ micro truyền tới, thỉnh thoảng còn có cả tiếng cười của các đồng nghiệp khiến cậu dường như đang quay về quãng thời gian đi học. Tự mình bám theo Thế Huân đến nghe giảng ở khoa Y của bọn họ, giảng về cấu tạo bên ngoài đến các bộ phận bên trong của cơ thể người, giọng của thầy giáo giống như một ca khúc dẫn dụ cơn buồn ngủ, càng nghe cậu càng muốn ngủ hơn.
Cả một tuần sau, Lộc Hàm vẫn không liên lạc với Thế Huân, Thế Huân gọi điện về cho cậu cũng chẳng được, không những di động không có người bắt máy, đến điện thoại cố định cũng luôn trong trạng thái trả lời tự động. Thế Huân tự biết rằng cậu cố ý không nhận điện thoại của mình, có lẽ vì việc tối ngày hôm đó mà giận anh chăng?
Ngày thứ bảy, sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, Lộc Hàm bế chú mèo nhỏ ngồi xem ti vi trong phòng ngủ. Vì gần đến trưa nên ti vi phát toàn tin tức, Cậu dùng điều khiển từ xa chuyển mấy kênh liền nhưng đều cảm thấy vô vị, bụng có vẻ hơi đói, Cậu đứng dậy vào trong lấy một gói mì ra để úp.Đột nhiên âm thanh từ ti vi phát ra khiến động tác của Cậu chậm lại, đặt gói mì xuống, Lộc Hàm chạy vội đến trước ti vi, vặn to âm lượng, "Phía đông Los Angeles xuất hiện động đất 7.2 độ richter, mức độ thương vong tạm thời chưa có tin tức rõ ràng, khu vực kiến trúc cổ đại Los Angeles đã hoàn toàn sụp đổ, lính cứu hỏa đã nhanh chóng hành động...".
Lộc Hàm đứng ngẩn người trước ti vi, tiếp đó cậu chạy như điên đến trước điện thoại, cầm điện thoại và bấm dãy số thân thương nhất trong lòng mình.
Lộc Hàm chưa bao giờ có tâm trạng rối bời, lòng như có lửa đốt khi đợi một người nhận điện thoại như giờ khắc này, trong lòng có tiếng nói không ngừng vang lên, nhanh lên nào, nhanh nhận máy, Thế Huân, anh nhất định không được có chuyện gì đấy.
"Tút – tút – tút" không ai nhận máy!
Tiếp theo, sau mấy hồi chuông đổ, chỉ nghe một tiếng "tút", điện thoại đã ngắt.
Khi cậu gọi lại lần nữa, điện thoại đã trong trạn thái tắt máy.
Lộc Hàm ngẩn ngơ, run rẩy nhìn, đầu óc trở nên trống rỗng, không biết rằng bản thân mình nên làm gì tiếp theo.
Tận đến khi tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, cậu dường như theo bản năng đến nhận điện thoại, nhưng không lên tiếng.
- "Lộc Hàm?", giọng nói thân quen khiến trái tim đang tuyệt vọng của cậu trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, là anh ấy, đúng rồi, chính là anh. Thế Huân, anh ấy vẫn còn sống. Bàn tay cầm ống nghe của Lộc Hàm run run, tảng đá đè nặng trong tim đã rơi tuột, cậu quỳ trên mặt đất, lặng lẽ đợi bên kia lên tiếng, yên lặng đến vô cùng, có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại.
- "Lộc Hàm... sao vậy em?"., giọng Thế Huân lộ vẻ mơ màng.
- "Los Angels bị động đất!", Lộc Hàm cố gắng khống chế giọng nói run rẩy vì sợ hãi, lo lắng và căng thẳng của mình.
Cậu dường như nghe thấy cả tiếng cười nhẹ ở đầu dây bên kia, "Anh ở đây không sao!", dừng lại một lúc, anh nói tiếp, "Trận động đất này đến thật đúng lúc, nếu như không có nó thì em định khi nào mới hết giận?".
Bên này, Lộc Hàm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tinh nghịch của anh lúc này.
Khuôn mặt cậu lại bắt đầu ửng hồng, vội vàng phủ định: "Ai nói em giận?".
- "Không có à? Thế tại sao không nhận điện thoại của anh?".
- "Hứ!"
Thế Huân bật cười, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cười vui vẻ như thế này.
Dường như trái tim hai người có thần giao cách cảm, Lộc Hàm khẽ hét lên: " Không được cười!"
- "..."
- " Bây giờ anh đang làm gì?", Cậu thử chuyển đề tài.
- " Đang ngủ!".
- " Mấy giờ rồi?".
- "Hai giờ sáng!".
- "Oa...", bấy giờ Lộc Hàm mới ý thức về chuyện lệch múi giờ, "Vậy anh ngủ tiếp đi nhé!".
- "Ừ!".
- "Thế...bye bye...!", Cậu đang định gác máy thì đầu bên kia vang lên tiếng gọi nhỏ: "Lộc Hàm?".
- "Vâng?".
- "Xin nghỉ ba ngày đi!".
- "Tại sao?".
- "Chẳng phải em vẫn luôn muốn đến Mỹ hay sao?".
Lộc Hàm ngẩn ngơ.
Đầu điện thoại bên Mỹ, trong phòng ngủ, Thế Huân đang đứng trước cửa sổ, ngắm trăng nơi đất khách, ánh mắt dịu dàng, " Áng mây dịu dàng ứa lệ đỏ, trăng khuya mông lung tựa màn đêm... Bà xã, anh rất nhớ em!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top