chúng ta kết hôn nhé! - end


      Vì đường xa, cũng vì chênh lệch múi giờ, khi Lộc Hàm tỉnh dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau, nhìn căn phòng xa lạ, có cảm giác hơi bỡ ngỡ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, hơi ấm của người nằm bên cạnh đã tan đi, có lẽ Thế Huân đã dậy từ lâu.

      Không ở trong phòng ngủ, hay đang ở trong phòng khác? Cậu lười biếng trở mình, bắt gặp tờ giấy nhắn để trên đầu giường, nét chữ cứng cáp rất thân thuộc, Lộc Hàm cầm trên tay đọc, sau đó cẩn thận gập vào, cất trong túi áo ngủ.

     Không biết vì sao cảm thấy hơi hụt hẫng, hoặc có lẽ vì thiếu ngủ, đầu vẫn hơi choáng váng, vẫn muốn ngủ tiếp, nghĩ vậy nên cậu lại rúc đầu vào gối, chăn, tiếp tục ngủ nướng.

     Mảnh giấy viết, trên bàn có đồ ăn sáng, nếu như bị nguội thì cho vào lò vi sóng hâm lại. Anh ra ngoài có chút việc.

     Cậu cầm lên đọc một lần nữa, trên môi thoáng hiện một nụ cười, giống như thiếu nữ nhận được thư tình khi lần đầu yêu. 

     Không ngủ được, cậu cứ mặc áo ngủ đến va li hành ký ôm máy tính xách tay vào giường để lên mạng, mạng ở nước ngoài hoàn toàn bằng tiếng Anh, xem ra rất vất vả, cậu lướt mạng một lúc mắt đã không chịu được, còn nhớ lúc thi tiếng Anh cấp sáu đủ điểm đỗ, mấy năm gần đây cũng chẳng dùng đến tiếng Anh nên giờ đã quên mất một nửa.

       Chán ngắt, cậu quẳng máy sang một bên, lại rúc đầu vào chăn, ngắm nghiền mắt.

       Không biết bao lâu sau, cậu mơ màng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân, càng lúc càng gần, đi đến cửa phòng, dừng lại, rất nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa, cửa bật mở, mang theo chút gió mùa hạ nhè nhẹ.

       Lộc Hàm trốn trong chăn giả vờ đang ngủ, nghe thấy tiếng bước chân tiến thẳng đến và dừng bên giường, cúi xuống bên cạnh thành giường, sau đó là hơi thở ấm áp phả tới khiến cậu cảm thấy buồn buồn, hơi thở dần dần lan tỏa trên tóc cậu, bên tai cậu.

       Lộc Hàm khẽ động đậy, thò mặt ra khỏi chăn, mở bừng đôi mắt, khuôn mặt đẹp đẽ và dịu dàng của Thế Huân hiện ngay trong tầm nhìn của cậu.

       -"Anh nhìn cái gì?", cậu hỏi.

        -"Tai của em!".

       -"Tai thì có gì mà đẹp!".

       Anh không trả lời, chỉ chuyển qua một đề tài khác, "Tỉnh rồi thì dậy đi, không nên ngủ nướng!".

        -"...Sao anh biết là em đã tỉnh?", cậu đang muốn hỏi tiếp, lẽ nào trong phòng có lắp camera? Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, đôi môi đã bị người trước mặt bịt kín.

        -"Hừm...", người vốn vẫn còn mơ mơ màng màng lần này đã tỉnh táo hoàn toàn, cố gắng đẩy người đang ép vào mình ra, dịu dàng trách móc: "Em vẫn chưa đánh răng!".

       -"Anh đâu có để ý!", Thế Huân mỉm cười, xem ra hôm nay tâm trạng anh rất phấn chấn.

      -"...". Lộc Hàm vẫn còn nằm dài trên giường. 

       Thế Huân hai tay chống hai bên sườn cậu, đôi mắt chăm chú nhìn người bên dưới: "Dậy đi nào, anh đưa em đi chơi!".

       -"Thật chứ!", vừa nghe thấy đi chơi, mắt Lộc Hàm sáng bừng lên, bật dậy khỏi giường, "Được, em dậy ngay lập tức!".

      Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lộc Hàm bị Thế Huân ép ăn chút bánh mỳ nướng kẹp dăm bông và uống sữa, cậu chỉ mong có thể cùng anh ăn xong còn đi chơi nên ăn rất nhanh, cuối cùng bị Thế Huân nghiêm mặt giáo huấn, nói rằng ăn như thế sẽ không tốt cho dạ dày.

      Chẳng phải là cậu quá phấn khích sao? Những lần hai người đi chơi với nhau ít đến mức đáng thương, Thế Huân không muốn lãng phí thời gian cho việc chơi bời, ngày nghỉ cuối tuần bọn họ đều đến trung tâm mua sắm, cũng chỉ có vài lần như vậy, phần lớn thời gian Thế Huân đều ở trong phòng làm việc còn cậu ngồi bên cạnh ngắm anh mà thôi.

       Tuy nói khi người đàn ông chăm chỉ làm việc chính là lúc họ đẹp nhất, nhưng ngày nào cũng nhìn như vậy có lẽ thẩm mỹ cũng bị quá tải. Cũng có vài lần cậu nhìn mãi, nhìn mãi rồi ngủ mất, cuối cùng khi Thế Huân gọi dậy, cậu liền lên giọng oán trách, sau này nếu như bị mất ngủ sẽ giữ lấy anh để ngắm, một lúc sau thì sẽ ngủ được ngay. Thế Huân lực bất tòng tâm, chẳng hợp logic chút nào và cũng chỉ có mình cậu mới có thể nghĩ ra được.

      Vừa ra đến cửa, bên ngoài đã có một chiếc Audi đợi sẵn. Người ta thường nói Thượng Đế rất cậung bằng, bạn đã từng có thứ nào thì nhất định sẽ mất đi những thứ tương tự như vậy. Khi xưa đừng nói đến ô tô, chỉ chiếc xe đạp Thế Huân cũng chẳng có nữa là, nhưng hiện nay, bước ra khỏi cửa đã có vị thế của người giàu có.

      Thế Huân mở cửa để cậu bước lên trước rồi mình vòng qua bên kia ngồi vào vị trí của người lái xe.

      Trong xe cách âm rất tốt, điều hòa xua đi sự nóng nực ở bên ngoài. Khi xe khởi động, Lộc Hàm cảm thấy vô cùng yên tĩnh, cậu mở to mắt nhìn phong cảnh đang lùi dần về phía sau qua cửa sổ, giống như đang say xưa ngắm vật báu nào đó, ngay cả ánh mắt của Thế Huân nhìn cậu khá lâu mà cậu cũng chẳng hay biết.

     Đột nhiên dường như nhớ ra điều gì cậu liền quay sang Thế Huân hỏi: "Chúng ta đang đi đâu đấy?".

      -"Đến rồi sẽ biết!", Thế Huân nói.

      -"Em nhìn một lúc khá lâu, cảm thấy đường ở nước ngoài và ở Trung Quốc chẳng khác nhau là bao, chỉ có gương mặt người là không giống nhau thôi, nhưng ở đây đều phải dùng tiếng Anh hả? Vậy thì chẳng phải em sẽ luôn phải bám rịt lấy anh sao, nếu lạc đường thì biết làm thế nào?".Thế Huân bật cười: "Tiếng Anh cấp sáu của em lẽ nào là do quay cop?".

      -"Chẳng phải là vừa đủ điểm qua hay sao?", cậu nhăn nhăn mũi, "Hơn nữa đã lâu thế rồi, em chỉ nói những câu đơn giản, mà trước đây khẩu ngữ tiếng Anh của em cũng đâu có ra gì!". Cậu nói nhưng mắt vẫn bận rộn nhìn ra ngoài khung cửa, lúc đèn đỏ, nhìn thấy bà mẹ mang bầu đang đẩy chiếc xe nôi theo đoàn người vượt qua đường, trong xe là một đứa bé đang giương cặp mắt xanh biếc hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, cậu đột nhiên hỏi: "Thế Huân, anh thích con trai hay con gái?".

    -"Con trai!".

      -"Tại sao? Cái đồ trọng nam khinh nữ!", cậu lầu bầu bất mãn.

        Thế Huân bật cười: "Con gái giống em có mà nguy, bám người thế cơ mà!".

       -"Người già thường nói: Con gái giống cha, con trai giống mẹ, anh chưa nghe bao giờ à? Em thích con gái, con gái giống anh nhất định sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp, sau này có thể làm cả đống con trai say mê, chẳng giống em cứ phải đi theo đuổi người ta!". Cậu ám chỉ, vì trước đây mình đã phải theo đuổi anh, không ngờ Thế Huân nhíu mày nói: "Có người cầm dao ép em phải theo đuổi sao?".

      Lộc Hàm: "...".

     Cậu biết ngay rằng, biệt danh "Extreme cold" tuyệt đối không phải là hư danh.

       Hai người nói chuyện một hồi, xe đã đi vào một khu yên tĩnh và nhiều cây cối, Lộc Hàm đưa mắt nhìn, đó là một biệt thự rất đẹp mang phong cách châu Âu, xe dừng lại ven hồ phía trước ngôi biệt thự, Thế Huân dắt tay cậu xuống xe, hai người cùng bước vào trong phòng khách, Lộc Hàm nhìn thấy ngay Mạt Lạc ngồi trên ghế sofa, phong thái của cậu ấy vừa cao ngạo mà vẫn đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu cho người đối diện, bên cạnh còn có một quý bà trang nhã thoát tục.

      -"Dì à, dì xem này, người này chính là con dâu của dì, là người con trai mà con trai dì yêu nhất!", Mạt Lạc ngọt ngào giải thích với quý bà bên cạnh.Ánh mắt của người phụ nữ đó ngay từ đầu đã dừng lại trên người Lộc Hàm làm cho cậu bối rối. Sau câu nói của Mạt Lạc, sự bối rối của cậu đã chuyển sang mơ hồ, cố gắng lấy lại dũng khí để đối diện với người phụ nữ đó, sao trông quen đến vậy – A, bà ấy chẳng phải là Tô Mỹ Kỳ – vốn là một ngôi sao ca nhạc cùng thời với mẹ cậu đó sao?...Cậu ngẩn người ra một lúc, thấy ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào mình, trong khoảnh khắc áp lực càng gia tăng, hắng giọng, cậu nói rất dõng dạc: "Bác, chào bác, cháu là Lộc Hàm!".

      Tuy trong lòng đang rất mông lung, nhưng cách xưng hô gọi là "bác" có thể xem là rất lịch sự và cũng không đến nỗi phải ngượng ngập khi gọi sai.Khi Thế Huân kéo cậu ngồi xuống ghế, Mạt Lạc nhìn về phía cậu chớp chớp mắt: "Liệu có phải thay đổi cách xưng hô không nhỉ? Nên gọi là "mẹ" mới đúng!".

     Như có tiếng sét ngang tai, Lộc Hàm chầm chậm quay sang nhìn Thế Huân.

       -"Đó là mẹ anh!". Thế Huân nói một cách đơn giản.

        Một lần nữa, lại như có sét đánh ngang tai Lộc Hàm, ngôi sao ca nhạc một thời là mẹ của Thế Huân? Có ai nói cho cậu biết có phải cậu vẫn còn đang ngủ mơ hay không? Sao cậu càng nghe càng cảm thấy hồ đồ thế này?Có lẽ đọc được sự nghi ngờ trong mắt Lộc Hàm, bà Tô Mỹ Kỳ bật cười rất thoải mái. Lộc Hàm ngẩn ngơ, cậu cảm thấy so với sự cao ngạo và xa cách lúc đầu, trong chốc lát bà ấy đã trở nên vô cùng thân thiết.

      -"Về việc này. chắc Thế Huân chưa nói với cháu, hôm nay nó đưa cháu tới đây có lẽ là cũng muốn cho cháu biết, để bác nói cho cháu nghe!".

       Thế là, Lộc Hàm đặt hai tay trước gối, ngồi thẳng lưng, giống như tư thế ngồi chuẩn của một học sinh tiểu học dũng cảm nhìn thẳng Tô Mỹ Kỳ.

     Bà Tô Mỹ Kỳ mỉm cười nói: "Cứ xem đây như nhà cháu không nên quá gò bó như vậy!".

      Cậu cũng muốn thế lắm, Lộc Hàm thầm tự nhủ, lúc đầu Thế Huân nói là đưa cậu đi chơi, đâu có biết chuyến đi chơi này lại bất ngờ như thế này, cậu không cẳng thẳng sao được?

       Câu chuyện được kể lại, Lộc Hàm lắng nghe mà trong lòng cảm thấy xót xa.

     Khi còn trẻ Tô Mỹ Kỳ quen với cha của Thế Huân, đó là một tình yêu sét đánh, nhưng lúc đó cha của Thế Huân đã có gia đình, bà cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của người khác nên cam tâm tình nguyện làm một nhân tình bé nhỏ, sau đó đã sinh ra Thế Huân. Lúc đó Tô Mỹ Kỳ mới có mười mấy tuổi, một thiếu nữ đang là thần tượng như vậy, về cơ bản không đủ khả năng nuôi Thế Huân. Chiếc kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, người vợ chính thức của cha Thế Huân chính là mẹ của Mạt Lạc biết được chuyện đó, nếu như thông báo cho giới truyền thông thì danh tiếng của bà lúc đó sẽ bị sụp đổ. Phụ nữ đều như vậy cả, vì tình yêu thì danh tiếng cũng có đáng gì đâu, lúc đó Tô Mỹ Kỳ đã sẵn sàng để từ bỏ, nhưng lúc bấy giờ bị cha của Thế Huân ngăn cản. Vì cho rằng những chuyện xấu của gia đình không nên rêu rao ra bên ngoài, để tâm trạng của bà Mạt được thăng bằng, ông đã hứa với bà một điều kiện, đó là giao đứa con nhỏ là Thế Huân cho bà chăm sóc. Phụ nữ thường bị sự đố kỵ và ghen tuông làm cho mờ mắt, nhân lúc cha Thế Huân đi công tác xa, vào một ngày đông lạnh giá bà Mạt đã mang Thế Huân đến bỏ lại dưới gầm cầu. Sau khi cha anh về, biết chuyện đã vô cùng giận dữ, lập tức lái xe đến cầu để tìm kiếm, đi đi lại lại nhiều lượt mà không thấy bóng dáng Thế Huân đâu. Sau Khi Tô Mỹ Kỳ biết chuyện, quá đau lòng đến mức chia tay người tình sang Mỹ để phát triển sự nghiệp. Những ngày tháng sau đó, bà Mạt đều sống trong tâm trạng bất an bởi vì mình đã trực tiếp làm hại một sinh linh bé bỏng, lúc bấy giờ bà đang mang thai Mạt Phỉ, tối nào cũng gặp ác mộng, cuối cùng bà khó sinh, khi đứa trẻ bình an ra đời cũng là lúc bà ra đi mãi mãi.

      Vì thế có thể lý giải tại sao ngay từ đầu cựu viện trưởng Mạt đã đối xử tốt với Thế Huân như vậy. Mạt Lạc lúc nào cũng chăm sóc anh giống như một người chị lớn, khi Mạt Phỉ bị tai nạn qua đời, viện trưởng Mạt không trách móc gì Thế Huân vì ông luôn cho rằng đó là những điều mà vợ con mình mắc nợ Thế Huân, huống hồ Mạt Phỉ từ khi sinh ra đã mắc bệnh tim, bác sĩ nói sống lâu nhất cũng chỉ được hai mươi năm tuổi.

     Nếu như nghĩ như người bình thường, có lẽ Mạt Lạc sẽ rất hận Tô Mỹ Kỳ, nhưng nhìn cách bọn họ thân mật với nhau như hai mẹ con như vậy thật khiến người ta cảm thấy rất vô lý.

       Cũng có thể coi Mạt Lạc là một người khác thường, tính cách của cô đến cả cựu viện trưởng thân sinh cũng không thể hiểu được, cô không những không hận bà Tô Mỹ Kỳ mà ngược lại còn cảm phục bà. Một người phụ nữ dành cả đời để yêu một người đàn ông như vậy, mà lại không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để phá hoại hạnh phúc gia đình người đó, tình nguyện vất vả tha hương nơi đất khách và mất đi đứa con dứt ruột đẻ ra của mình, cũng chẳng muốn làm khó cho người đàn ông của mình. Người phụ nữ như thế thật vĩ đại biết bao.

     Cuối cùng Lộc Hàm cũng đã biết, Thế Huân đến Mỹ chính là để thăm mẹ đẻ của mình. Cậu biết rằng anh vốn không khéo léo trong việc thể hiện tình cảm, trước khi đến Mỹ, chắc chắn anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, trên trán anh những ngày đó mớ xuất hiện nhiều nét âu sầu.

      Nhưng trong lúc Thế Huân đang mâu thuẫn như vậy, cậu đã chẳng giúp gì được cho anh, thậm chí trong lòng còn có ý nghi ngờ anh lén lút ngoại tình. Giờ đây, sự áy náy trong lòng Lộc Hàm càng lên đến cực điểm.

     Buổi trưa hai người ở lại biệt thự dùng bữa, sau đó Thế Huân muốn đi luôn, lúc đầu nói muốn đưa người nào đó đi chơi, nếu không giữ lời, e rằng nỗi bất an tồn tại trong lòng người đó càng trở nên mãnh liệt hơn.

     Anh có biết đâu rằng, suốt buổi trưa hôm ấy sự áy náy khiến người ấy cảm giác như bị trừng phạt, đến cả lúc ăn cơm đầu óc vẫn còn để đâu đâu.

     Vừa ra đến cửa, Thế Huân đã hỏi: "Em muốn đi đâu?".

      Người bên cạnh lại rất lơ đãng, không hề có tâm trạng vui vẻ như trước khi ra khỏi nhà, thấy cậu như sắp va phải biển chỉ đường, một đôi bàn tay to lớn kịp thời giữ cậu lại.

      -"Em lại làm sao vậy? Không vui à?". Thế Huân chau mày.

     Lộc Hàm ngẩng đầu, vì ánh mặt trời chói quá khiến cậu phải nheo mắt lại, "Có gì đâu...", cậu nói: "Em không quen ở đây, anh muốn đi đâu, em đi cùng anh đến đó là được rồi!", nói đến đó, tâm trạng cậu đột nhiên vui vẻ trở lại, "Thế Huân, về sau cho dù anh ở đâu, em cũng sẽ ở bên anh, được không?".

      -"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó?".

      Lòng Lộc Hàm thắt lại, một câu bày tỏ lãng mạn thế mà anh lại có thể nói thành như thế này sao?

       -"Được rồi, được rồi!", anh kéo tay cậu đi về phía xe, nỗi đau và sự áy náy trong lòng đã giảm đi ít nhiều.

        Thành phố này thực sự rất rộng lớn, nếu nói đi chơi có lẽ là đến nửa ngày này cũng chẳng đi được đến đâu. Hai người lái xe đi loanh quanh một hồi, Lộc Hàm đề nghị được đến thăm trường của Thế Huân học trước đây. Thế Huân không phản đối, hai người cùng đi dạo trong trường, cảm giác như thời gian đang quay ngược trở lại, họ nhắc lại những kỷ niệm khi còn ở trường đại học, hai bên như ngầm hiểu nhau, những chuyện trong năm năm đó đều không hề nhắc đến. Thời gian như gió thổi hoa rơi, cậu nắm tay anh đi trong ngôi trường nơi đất khách, ngắm phong cảnh và những âm thanh ồn ào xa lạ, bất giác những đau đớn và mất mát mà họ đã tốn bao tâm sức để quên đi đã được hạnh phúc bù đắp.

     Ngồi trên thảm cỏ đến tận khi trời tối, Thế Huân đưa cậu đến nơi phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.

        Hai bên con đường dài dằng dặc là những cậung trình kiến trúc mang đậm phong cách Âu – Mỹ, trung tâm mua sắm rộng lớn với các loại thương hiệu thời trang nổi tiếng,.v.v. Khi màn đêm, chúng cùng nhau tỏa sáng, cả khi phố đều thấm đẫm vẻ đẹp hoa mỹ tràn đầy màu sắc. Thoang thoảng gần xa mùi bánh mì, mùi pho-mat nồng nặc cùng hơi nóng bảng lảng trong không trung, đám đông nhộn nhịp, những người đang đi tới nói tiếng Anh cậu nghe không hiểu, một nghệ sỹ đường phố đang chơi accordion, tiếng nhạc du dương khiến tâm trạng của Lộc Hàm càng trở nên vui vẻ.

    Hóa ra hạnh phúc không phải là một thứ được định nghĩa ở nơi đâu, lúc nào hay lãng mạn ra sao. Mà là dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào chỉ cần có anh bên cạnh thì đó chính là niềm hạnh phúc giản dị và viên mãn nhất.

      Đến một ngã rẽ, Thế Huân dắt tay Lộc Hàm đi vào một cửa tiệm có tủ kính rất đẹp, vô cùng thu hút, khi cửa mở sẽ kéo những chiếc chuông nhỏ phía trên phát ra những tiếng leng keng lanh lảnh nghe rất vui tai.

       Lộc Hàm bước vào mới phát hiện ra đây là một tiệm trang sức rất lớn, cậu không hiểu, quay sang nhìn Thế Huân hỏi: "Đến đây để làm gì?".

      Thế Huân cười đáp: "Em không có lỗ tai!".

    Cậu không có lỗ tai vì đã từng nghe người ta nói rằng: Con gái xuyên lỗ tai thì kiếp sau vẫn là con gái, lúc bấy giờ vì muốn kiếp sau làm con trai nên cậu đã không xuyên. Nhưng đâu có liên quan gì đến chuyện đến nơi này?

     -"A!", người nào đó cuối cùng cũng nhận ra: "Anh, không phải anh muốn em đến đây để xuyên lỗ tai đấy chứ!".

     Nụ cười trong mắt Thế Huân càng trở nên nồng nàn, anh nói: "Yên tâm đi, nghe nói là không đau đâu!".

      "Nghe nói!".

     Chỉ là "Nghe nói"thôi mà.

       Một nhân viên mắt to, tóc vàng lịch sự mỉm cười chào họ, khi họ đến trước quầy liền dùng tiếng Anh lịch sự hỏi han.Khi về nhà, trên tai Lộc Hàm đã có thêm một đôi khuyên nhỏ, tùy theo từng góc độ đá trên đó cũng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, thoắt ẩn thoắt hiện.

     Sau khi tắm xong, Thế Huân ngồi trên giường dùng bông giúp cậu lau chỗ tấy đỏ bên tai.

       Mặt Lộc Hàm trắng bệch, quả nhiên cái kiểu "nghe nói" này không thể tin được. Lúc mới đầu đúng là không đau, nhưng khoảng nửa tiếng sau thì tai cứ như bị lửa đốt đỏ rực lên, lại còn phát nóng nữa chứ.

    Động tác của Thế Huân nhẹ nhàng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

     Lộc Hàm nghịch ngợm đôi khuyên tai bằng đá tinh xảo trên tay, vui vẻ nói: "Thấy anh lén lút mua quà tặng cho em thế này, em sẽ không trách anh nữa!".

       Tay Thế Huân ngừng lại nhưng anh không nói gì.

      Lộc Hàm cho rằng anh vẫn còn áy náy, nghiêng đầu mỉm cười với anh: "Em thật sự không trách anh đâu, anh đâu cần tỏ ra như thế chứ!".

      Thế Huân quẳng miếng bông vào sọt rác, nhìn cậu: "Anh tỏ ra như thế nào?".

     -"Tỏ ra rất hối lỗi".

         -"Hối lỗi?". Thế Huân hỏi, " Sao anh phải thấy có lỗi?"

      -"Ầy...", được rồi! Cứ xem như cậu tự tưởng tượng đi, Dù sao đây cũng đâu phải là lần đầu tiên.

       Lộc Hàm quay người lại, rúc người vào trong chăn, kín như bưng. Độ nóng trên tai dường như đã dần lan lên mặt, thật đáng ghét, tại sao lúc nào cậu cũng mất mặt trước anh như thế?

      -"Lộc Hàm...". 

        Trong lúc cậu đang muốn giấu mặt trong gối để che đậy sự xấu hổ trong lòng thì giọng của Thế Huân lại vang lên bên tai.

    -"Sao vậy?", vì bị vùi trong gối nên giọng cậu có vẻ nghèn nghẹn.

       -"Em đánh rơi đồ rồi!".

    Đánh rơi đồ? Theo bản năng cậu ngóc đầu dậy, "Sao...", vẫn chưa kịp nói xong thì bị người ta lao đến ôm chặt rồi đặt lên đùi, bị giam trong vòng tay anh.

       Hơi thở ấm áp của Thế Huân phả bên tai cậu, buồn buồn: "Tai còn đau không?".

      Cậu ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trong đáy mắt sâu thẳm như giếng nước kia đang ánh lên một tâm tư khó đọc thành tên, thậm chí đến thân thể anh cũng đang căng ra như một sợi dây đàn.

      -"Không đau!", cậu thật thà trả lời.

        -"Lúc nãy Mạt Lạc có gọi điện đến!", giọng nói của anh khàn khàn.

     -"Vâng...Chị ấy nói gì?", Lộc Hàm cảm thấy thân thể trở nên mềm nhũn, toàn thân nóng bừng một cách lạ thường.-    "Chị ấy nói ngày mai đi...ArapahoeBasin...", hơi thở của anh ngày một gần hơn.

      Khuôn mặt cậu dần dần ửng đỏ, hơi thở cũng ngắt quãng: "Gì...là ý gì vậy?".

      -"Nơi trượt tuyết mùa hè!", làn môi anh đã gặp vành tai cậu, có cảm giác hơi đau, đầu cậu ngọ nguậy.

       Một giây sau, đã bị anh cướp mất làn môi một cách mãnh liệt.

        Đêm nay thuộc về họ, nhục cảm dẫn dụ con người, ánh mắt mơ màng, bờ môi hé mở, không chỉ thân thể mà đến cả tâm hồn cũng dần dần hòa quyện làm một. Hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng bỏng, tiếng rên trầm bổng, động tác mạnh mẽ, chiếc rèm cửa sổ xanh biếc phản chiếu hình bóng hai người trùng lên nhau, âm thầm đưa đối phương lên đỉnh cao.

      Chuyện tình yêu muôn đời vẫn vậy, chẳng qua chính là việc chúng ta gặp gỡ, sau đó ly tan, rồi lại tái hợp, với nhiều cách gặp gỡ không giống nhau, nếu như bạn vẫn ở nơi đây.

     Khi Lộc Hàm mơ màng mở mắt, trời đã sáng bạch.

       Thế Huân ở bên cạnh, một tay ôm lấy eo cậu, vẫn còn ngủ rất say.

       Chiếc chăn mỏng mềm mại vắt hờ ngang qua em, làn da nõn nà được phủ lên một lớp ánh sáng lấp lánh, làn môi mỏng hơi sáng lên trong ánh sáng rạng ngời của sớm mai. Trong đầu Lộc Hàm vẫn còn ấn tượng về sự chà xát của làn môi đó lên thân thể và đưa cậu hết lần này đến lần khác cập bến bờ của sự ngọt ngào và đắm say.

      Thực tế đã chứng minh, những người đàn ông lạnh lùng khi phấn khích lại vô cùng nhiệt tình, anh ghì chặt lấy Lộc Hàm đáng thương và liên tiếp tấn công đến mấy lần, thực sự cậu rất mệt, chỉ muốn chối từ nhưng khi bắt gặp đôi mắt mơ màng của anh nhìn mình đắm đuối và tình tứ, rốt cuộc cậu cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ từ nơi anh rồi ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.Trước đây, cậu chưa bao giờ cảm thấy Thế Huân là người phóng túng.

     Hay bởi vì anh muốn bù đắp lại tất cả những lần chưa "trả bài" trong suốt một tuần xa cách vừa qua?

      Không có câu trả lời vì Thế Huân ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều, sau khi tỉnh dậy lại vội vã kéo cậu đến gặp Mạt Lạc.

      Arapahoe Basin (khu trượt tuyết mùa hạ) là khu trượt tuyết đóng cửa muộn nhất ở Mỹ, hàng năm khu này bắt đầu mở cửa từ cuối tháng mười một và kéo dài đến tận tháng sáu, thậm chí có năm còn kéo dài đến tận tháng bảy, là khu trượt tuyết cao nhất ở Bắc Mỹ, phải đi lên bằng cáp treo, giá cả cũng phải chăng.

      Cuộc hẹn vào lúc hai giờ ba mươi phút, tất nhiên họ đã đến muộn, khi thay xong quần áo trượt tuyết thì Mạt Lạc và mọi người đã đứng đợi ở đó.

       -"Anh Ngô, lần nào anh cũng đến muộn, thật khiến người ta giận dữ!".Thế Huân giải thích: "Ngủ quên mất!".

      -"Lại phóng túng quá độ chứ gì?", anh chàng cao to đứng gần trêu anh.Mọi người ngẩn ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lộc Hàm theo sự ám chỉ của anh chàng đó, khuôn mặt cậu đang đỏ bừng sau mái tóc dài. Khi thấy mặt cậu trở nên đỏ lựng, tất cả đều không nhịn được đều phá lên cười, chỉ tiếc là không có cái lỗ nào để cậu chui xuống.

       Khi mọi người ào ào hỏi về thân phận của Lộc Hàm, Thế Huân trả lời rất tự nhiên: "Đây là cô dâu mới của mình!". Tuy đây là một lý do vô cùng chính đáng để lý giải cho sự phóng túng quá độ, nhưng Lộc Hàm vẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ, cũng may mọi người ở đây đều là lưu học sinh Trung Quốc qua Mỹ du học, tính cách cởi mở, quan niệm khá thoáng, trong lúc nói chuyện cậu dần dần trở nên bạo rạn hơn.

     Lộc Hàm chưa bao giờ trượt tuyết, nên khi tất cả mọi người đều chơi đùa rộn rã thì Thế Huân kiên nhẫn dạy cậu, đương nhiên anh là một vận động viên trượt tuyết có hạng.

    -"Anh vẫn hay đi trượt tuyết hả?", cậu hỏi.

        Anh gật đầu, sống ở Mỹ bốn năm, xung quanh có cả một đám bạn đều thích trượt tuyết, nói không biết thì sao có thể chấp nhận được?

       Dạy một lúc, Thế Huân nói: "Bây giờ em thử đi, thực ra trượt tuyết cũng tương tự như trượt băng, cần chú ý giữ thăng bằng, em trượt băng cũng rất cừ mà, trượt tuyết chắc cũng chẳng thành vấn đề gì đâu!".

       Nói như vậy cũng chẳng có gì là sai, nhưng cũng lâu rồi cậu không trượt băng, huống hồ đây lại là tuyết, băng và tuyết cũng khác nhau nhiều chứ! Cậu thử trượt vài lần, những lần đó đều không tránh khỏi bị ngã, cũng may có Thế Huân ở ngay đằng sau, khi cậu sắp ngã anh đều kịp thời giữ lại được, nếu có ngã cũng không đến nỗi khó coi lắm.

      Tập một hồi, cũng chầm chậm trượt được một đoạn ngắn, cậu bức bối trong lòng bèn nói với anh rằng: "Anh ra đằng trước cách một trăm mét, đợi em ở đó, em sẽ trượt tới chỗ anh!".

      Thế Huân có vẻ không yên tâm: "Em có làm được không đấy?".

       -"Có một thầy giáo "đỉnh" như anh dạy, lẽ nào em không làm được!". Vẻ mặt Lộc Hàm như đang muốn nói với Thế Huân "Anh yên tâm đi!" rồi đẩy anh ra đằng trước đợi mình.

     Thế Huân không nói gì, làm ra vẻ không thèm quan tâm đến cậu, một mình lướt lên phía trước, nhưng vẫn dừng lại ở nơi cách chỗ Lộc Hàm đứng khoảng một trăm mét.

      Lộc Hàm nhìn Thế Huân cách không xa lắm, ánh nắng đang đổ xuống thân thể anah, mái tóc ngắn đen nhánh tương phản với máu tuyết trắng tạo thành bức tranh đen-trắng, chàng trai tự cơn gió đứng cách đó không xa, lúc này đây trong mắt cậu chỉ có mình anh.

     Cậu giơ tay, hua hua trên mặt đất trượt xuống phía dưới, tốc độ gió bên người cậu ngày một nhanh, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét... Tât cả các sợi dây thần kinh của anh đều căng lên và nhạy cảm hơn bao giờ hết, nhưng tốc độ của cậu ngày càng nhanh, nhanh đến mức cậu cũng không dừng lại được, dường như theo phản xạ, cậu quăng chiếc gậy trượt tuyết trong tay ra xa rồi đột nhiên kêu toáng lên: "Thế Huân- ôm, ôm!".

      Hai cánh tay dang rộng, trượt thẳng về phía anh.

    Đôi mắt sâu thẳm của Thế Huân lạnh băng, thầm rủa một tiếng, đứng vững tại chỗ rồi ôm chặt cậu vào lòng, vì lực đẩy quá mạnh nên hai tay vừa ôm chặt lấy Lộc Hàm, đồng thời xoay một vòng tại chỗ.

       -"Đồ ngốc!", khác với vẻ mặt hớn hở của cậu, mặt Thế Huân lại trở nên khó coi hơn bao giờ hết, "Sao lại làm loạn lên như vậy, ngộ nhỡ anh không giữ được em thì sao?".

       -"Sao lại có ngộ nhỡ được, em biết chắc chắn anh sẽ giữ được em, không phải à?".

       Cậu cười híp mí nói.

       Vốn hành động của hai người đã thu hút sự chú ý của mọi người, lại thêm những lời đối thoại như vậy khiến cho tất cả không ngừng vỗ tay cổ vũ và tán thưởng.

       Lúc này, chợt Cố Tân đứng gần đó, dang rộng hai cánh tay, hét toáng lên: "Tiểu Lạc, đừng xấu hổ! Nào, đến đây, đến với vòng tay anh!".

      Mạt Lạc ngẩn người, đỏ bừng mặt, vốc vội một nắm tuyết ném trúng trán anh ta.

      Đám đông rộ lên tiếng cười sảng khoái, Lộc Hàm cũng không nhịn được bật cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì, cậu nghi hoặc ngẩng đầu hỏi anh: " Cô bạn gái của bạn học anh nói lần trước...liệu có phải là...".

    Thế Huân cười ấm áp: "Đúng như những gì "phu nhân" nghĩ!".

      -"Thế Huân...", Lộc Hàm lặng đi, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, anh quỳ gối, đôi mắt đen láy như ngưng đọng thành băng trong tuyết trắng.

     -"Lộc Hàm!", anh nói: "Chúng ta kết hôn nhé!".

       Lộc Hàm đứng ở đó, ngây ra như một khúc gỗ. Đột nhiên một dải cầu vồng dừng xuất hiện, tâm trí cậu dường như xuyên thẳng qua các đám mây, bảy sắc cầu vồng rực rỡ phát tán, một màu, hai màu, ba màu...sắc màu rung động tràn ngập trong trái tim cậu. Lộc Hàm nghẹn ngào nói: "Anh thấy đấy, trước đây rất lâu Tiểu Đào đã nói với em rằng: Anh không hề tốt một chút nào, nhưng em chỉ muốn lấy anh!".

    Khi nói ba từ cuối cùng, đầu lưỡi líu lại, âm điệu như đang thì thầm.

    Đột nhiên một sức mạnh cuốn lấy eo và ôm chặt cậu vào lòng, bên tai vang lên những lời chúc tụng và tràng pháo tay còn giòn giã hơn cả lúc trước.

     Cậu gục đầu lên vai anh, mặt đỏ bừng bừng, môi mím lại thật chặt, sau đó dường như không kìm được, cậu ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, cúi xuống thật thấp và cười giòn tan.

      Khu trượt tuyết mênh mông rộng lớn dường như dự cảm được niềm vui và hạnh phúc sẽ tràn ngập cuộc sống trong tương lai.

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng một cái đã đến cuối năm.

     Lộc Hàm quyết định chọn ngày mùng một tháng một năm tới để cử hành hôn lễ, cậu nói đó là ngày sinh nhật của Tử Thao, người đầu tiên làm chứng cho cuộc hôn nhân này chính là Tử Thao. Cậu muốn ở trên thiên đường, người bạn tốt nhất đó có thể chứng kiến hạnh phúc của cậu.

      Thế Huân không hề phản đối, dù sao thì người cũng đã là của anh, hôn nhân chẳng qua chỉ là hình thức.

      Tết năm đó, tuyết rơi ở rất nhiều thành phố, Lộc Hàm đưa Thế Huân về thăm cha mẹ ở thành phố H. Hình như đã hơn một năm nay ông Lộc không được gặp con trai, lúc gặp gỡ ở sân bay cứ nói nói cười cười, bà Lộc lại càng xúc động hơn, nước mắt vòng quanh, khóe mắt hoe đỏ, rồi còn trách con trai đã lâu như vậy mới về thăm nhà một lần, đúng là chẳng hiếu thuận chút nào.  May mắn thay, khi họ thấy con rể tương lai, ánh mắt họ hiện lên vẻ hết sức hài lòng.

    Buổi tối, mọi người quây quần quanh bàn ăn, Lộc Hàm trổ tài nấu món canh sở trường của mình và được cha mẹ hết lời khen ngợi, không khí vô cùng đầm ấm. Sau bữa ăn, Lộc Hàm nói muốn đưa Thế Huân đi thăm thú xem thành phố H có những thay đổi gì.

    Khi xuống đến dưới lầu mới nhớ ra quên đem theo chìa khóa nhà, để Thế Huân đợi ở đó, cậu vội vã chạy lên lấy.

    Chìa khóa đặt ở bồn hoa trước cửa nhà, khi cậu chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ bên trong vọng ra, "Chẳng trách Tiểu Hàm luôn phản đối khi em nhắc đến chuyện bạn trai, cậu con rể tương lai này chẳng phải chính là bạn trai của nó khi còn học đại học đấy sao? Nghe đâu đã đi Mỹ và cũng đã chia tay rồi mà!", đó là giọng của bà Lộc.

    Ông Lộc nói: "Thanh niên mà, chuyện hợp tan cũng là thường tình.Chàng trai có thể khiến cho con gái rượu của chúng ta vui vẻ vào bếp nhất định không phải là người tầm thường!".

    Lộc Hàm khép cửa lại, lúc quay người đi, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng trên miệng lại nở nụ cười tươi rói như hoa.

     Cậu chạy xuống dưới lầu, không thấy bóng dáng Thế Huân đâu, ra khỏi tòa nhà, cậu đưa mắt tìm kiếm, mặt đất mênh mang một màu trắng tinh khiết, hai người tuyết đang nhìn về phía cậu.

      Cậu chạy đến xem, chỉ trong một lúc Thế Huân đã đắp được hai người tuyết lớn, nhìn kỹ hơn, ở giữa còn có một người tuyết nho nhỏ.

      -"Nhanh thế sao? Lẽ nào anh có phép thuật?".

      Thế Huân cười: "Trước đây mỗi lần đến Tết, vì không mua được pháo nên anh đều đi đắp người tuyết cùng Như Tiêu, từ đó mà tích lũy được kinh nghiệm!".

      Anh nói rất tự nhiên, trong giọng nói không hề phảng phất chút bi thương nào.

      Đột nhiên Lộc Hàm cảm thấy xót xa trong lòng, cậu ngước đôi mắt sáng như sao nhìn anh: "Thế Huân, anh dạy cho em bí quyết đắp người tuyết thật nhanh đi, sau này em sẽ cùng anh đọ sức!".

     -"Được!". Thế Huân gật đầu, dắt tay cậu đến trước mặt người tuyết.

     Lộc Hàm quỳ xuống, nhìn bé người tuyết vẫn còn chưa được tạo mắt mũi, chân tay, cậu cười nói: "Con yêu ngoan, bố đến rồi, con sẽ có mắt và mũi ngay thôi!".

        Mỉm cười nhìn cậu, trong sâu thẳm đôi mắt Thế Huân ngập tràn niềm yêu thương vô bờ bến.

        Có trời đất chứng giám, trong giờ khắc này đây, tình yêu đã trở thành vĩnh hằng.♥

Hết.

Cuối cùng thì tình yêu của họ cũng viên mãn!

♥♥♥ Tạm biệt Lộc Hàm, tạm biệt Ngô Thế Huân.♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: