Chương 89: Nhận dưỡng tử.

Bọn họ vừa đi vào thiên điện, thiếu niên kia cũng vừa lúc tỉnh lại, nghe thấy tiếng bước chân, liền cả người cứng còng thân mình lập tức ngồi dậy, ôm chăn hoảng hốt thất thố co mình lại một góc ở trên giường, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người ngoài cửa, ngay sau đó tầm mắt liền dừng ở một mạt đỏ tươi trong lòng ngực vị bạch y tiên thượng kia, hai tròng mắt ngẩn ra: "Cẩu Đản?"

Cẩu...... Đản?

Thiên Đế bệ hạ cùng Nhuận Ngọc Đế quân bị cái tên chất phác tự nhiên này làm cho sợ hãi đến ngây người.

"Pi ~" tiểu phượng hoàng kia nghe thấy thanh âm của ca ca mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lập tức kêu to, từ trong ôm ấp của Nhuận Ngọc tránh thoát ra ngoài, vui sướng vỗ vỗ tiểu cánh phi phác muốn bay qua đó...... Sau đó, mới vừa bay ra khoảng một cánh tay, liền đã đuối sức, lập tức rơi xuống.

"Cẩu Đản!"

"Pi ——"

Ở trong tiếng kêu to khẩn trương vạn phần của thiếu niên cùng tiểu đoàn tử đang hoảng sợ vì sắp rơi xuống đât, Húc Phượng mắt lẹ nhanh tay lập tức tiến lên, khó khăn lắm mới kịp trước khi tiểu đoàn tử rơi xuống một tay đem nó vớt trở về.

"Không phải nói ngươi hao tổn quá độ, tạm thời không nên phi hành sao?" Húc Phượng tức giận nói, không đau không ngứa búng một chút vào cái đuôi nhỏ của tiểu đoàn tử, sau đó một người một chim trong ánh mắt còn đang tỏ ve đáng thương vô cùng đem tiểu đoàn tử đưa đến trên giường.

Móng vuốt nhỏ vừa vươn ra đến trên giường, tiểu đoàn tử liền pi pi pi kêu lên rồi bổ nhào vào trong lòng ngực của thiếu niên, thiếu niên có chút chân tay luống cuống khó khăn lắm mới tiếp được nó: "Cẩu Đản, thật sự là ngươi sao? Ngươi rốt cuộc cũng đã phu hóa rồi!!"

"Pi pi pi!!"

"Cẩu Đản, lông chim của ngươi thật là đẹp mắt!" Thiếu niên đem tiểu đoàn tử ôm ở lòng bàn tay giơ lên, khuôn mặt nhỏ dán lên tiểu thân mình xù xù lông kia cảm động nói, "Cũng thực là mềm mại quá đi!"

"Pi pi pi!!"

Nhìn một người một chim hoà thuận vui vẻ kẻ xướng người hoạ bên kia, quả thật dường như đúng là dù khác giống cách chủng tộc cũng có thể câu thông a.

"Khụ!" Húc Phượng khụ một tiếng.

Thiếu niên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt đã không còn có cảnh giác mới vừa rồi nữa, ngược lại ánh mắt sáng ngời nhìn Húc Phượng, nói: "Là tiên thượng đã cứu chúng ta sao?"

Húc Phượng không tỏ ý kiến, hai tay ôm ngực nói: "Ngươi con rắn nhỏ này, cũng quá lớn mật, dám chạy đến địa hỏa ma, cũng không sợ bị nướng thành xà lam sao!"

Thiếu niên lúng ta lúng túng nói: "Cẩu Đản mấy trăm năm rồi cũng không có dấu hiệu phu hóa, ta nghe nói địa phương kia hỏa linh sung túc, mới tạm thời muốn thử một lần......"

"Ngươi thử một lần này quả là xác thật đã trợ giúp cho nó được phu hóa, nhưng nếu không có huynh trưởng của ta, ngươi cũng xác thật sớm bị nướng thành xà lam rồi."

Thiếu niên lúc này mới chú ý tới bạch y nam tử phía sau Húc Phượng, nhớ tới chính mình khi gần kề cái chết thì cảm nhận được bàng bạc lại ôn hòa thủy linh lực, luôn có loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Hắn nhịn không được tò mò nhìn xung quanh, chỉ thấy cái vị bạch y nam tử kia được quang mang bao phủ, đứng ở ngoài cửa, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng không biết vì sao, lại có một cỗ cảm giác quen thuộc thổi quét mà đến, trong lòng nổi lên một trận kích động, trong hốc mắt thế nhưng bất tri bất giác nổi lên một tầng hơi nước.

"Pi?" Tiểu đoàn tử nhìn nước mắt hắn rơi xuống, có chút nôn nóng kêu.

Thiếu niên phục hồi tinh thần, một bên ngơ ngẩn nhìn Nhuận Ngọc, một bên giơ tay lau đi nước mắt, lẩm bẩm nói: "Tiên quân, chúng ta có từng ở nơi nào gặp qua nhau hay không?"

Nhuận Ngọc nhấc chân đi vào nội điện, thiếu niên lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của hắn: Quả nhiên ngọc thụ lâm phong, nho nhã tuấn mỹ. Chỉ thấy hắn toàn thân toát ra thần sắc ôn hòa, thanh âm thanh nhã mà ôn nhuận, nói: "Tiểu tiên Nhuận Ngọc, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?"

"Không, không dám nhận...... Ta kêu cục đá, là một con rắn nhỏ ở Động Đình hồ......" Thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, gập ghềnh nói, "Cảm, cảm ơn tiên quân có ân cứu mạng!" Nói đoạn liền đem tiểu đoàn tử đặt ở bên cạnh, hai đầu gối quỳ xuống ở trên giường, hướng phía Nhuận Ngọc hành đại lễ.

Nhuận Ngọc đi ra phía trước, nhẹ nhàng cúi người vươn tay, đem hắn nâng lên, ôn nhu nói: "Không cần đa lễ, đã là tương phùng, đó là có duyên, há lại có đạo lý thấy chết mà không cứu đây?"

Hắn đến gần hơn như vậy, khiến cho hơi thở quen thuộc quanh quẩn bốn phía, thiếu niên không biết vì sao cảm thấy trong lòng lại một lần nữa thắt lại, chỉ nghĩ muốn trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn khóc lớn một hồi. Hắn ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc, trong bất tri bất giác đã là rơi lệ đầy mặt.

Nhuận Ngọc than nhẹ một hơi, vỗ nhẹ lên má hắn lau đi hàng nước mắt trên khuôn mặt nho nhỏ kia, nói: "Vì sao mà khóc?"

Thiếu niên nhẹ nhàng trừu trừu cái mũi: "Ta luôn tìm một người, tìm đã lâu đã rất lâu rồi...... Tiên quân trên người có hơi thở mà ta quen thuộc, không biết người có phải là người mà ta muốn tìm hay không?"

"Ngươi muốn tìm người nào?"

"Ta đang tìm người đã cho ta sinh mệnh, bọn họ nói, người cho chúng ta sinh mệnh đó là phụ mẫu, ta là xà, nếu vậy thì phụ mẫu của ta hẳn cũng là xà đi?" Hắn nhìn Nhuận Ngọc đầy người quý khí, thần sắc dần dần chần chờ lên —— Nhuận Ngọc trên người có vương giả chi khí, thấy thế nào cũng không giống như là một con thanh xà tầm thường a.

Nhuận Ngọc cười cười: "Ta quả thực không phải là xà, mà là long. Bất quá mới vừa rồi ngươi nói ngươi từ Động Đình hồ mà đến, vừa vặn ta cũng từ Động Đình hồ mà đến."

Thiếu niên ánh mắt sáng lên: "Thật vậy chăng?"

Nhuận Ngọc gật đầu nói: "Ta sinh ra ở Động Đình hồ, từ nhỏ cũng là ở tại đáy Động Đình hồ sâu thẳm rét lạnh nhất."

"Nơi đó...... Cũng thật sự là vô cùng lạnh lẽo a......" Thiếu niên thở dài một hơi, tiện đà lại cao hứng nói, "Vậy ngươi nhất định là người mà ta muốn tìm rồi!"

"Khi đó ta còn ở trong trứng, ngây thơ mờ mịt, nhưng ta biết ta nguyên bản là đã chết rồi, là một sợi tinh huyết đã cứu ta...... Là ngươi đúng hay không?"

Nhuận Ngọc mỉm cười trong mắt ý cười doanh doanh, hơi hơi gật đầu.

Thiếu niên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "...... Vậy ngươi, là phụ thân ta sao?"

"Ngươi nghĩ muốn ta làm phụ thân ngươi sao?"

Thiếu niên không có tự vấn nhiều thêm một câu nào nữa, thực nhanh liền gật đầu: "Ngươi cho ta sinh mệnh, thì ngươi chính là phụ thân ta!"

Nhuận Ngọc giơ tay sờ sờ đầu hắn, cười nói: "Vậy thì ta đây chính là phụ thân ngươi a."

Thiếu niên đôi mắt sáng lên nhìn hắn, lại tiểu tâm cẩn thận hỏi: "Kia...... Phụ thân, ta có thể ôm ngươi một cái được không?"

Lần này Nhuận Ngọc không có trả lời, mà là mở ra đôi tay, đem thân hình thiếu niên gầy yếu kia ôm vào trong lòng ngực: "Hi Hòa......"

"Ân?"

"Từ giờ trở đi, tên của ngươi gọi là Hi Hòa, là hài nhi của Nhuận Ngọc ta."

Thiếu niên nhiều năm qua vẫn luôn du đãng ở thế gian thuỷ vực, không biết long cùng xà chính là khác nhau một trời một vực, đối việc về Thiên Giới cũng không có mấy hiểu biết, đối với Thiên giới Đế Quân là cái địa vị gì càng là ngây thơ mờ mịt, nhưng là Nhuận Ngọc đã thừa nhận chính mình là hài nhi của hắn, còn cho hắn một cái tên mới dễ nghe như vậy! Chỉ với từng đấy thứ thôi cũng đủ làm hắn hạnh phúc đến muốn mạo phao rồi a! Hắn nhào vào trong lòng ngực Nhuận Ngọc, một tiếng lại một tiếng kêu to: "Phụ thân ~ phụ thân ~" dường như muốn đem toàn bộ ấm ấp thiếu hụt suốt mấy trăm năm này lập tức đền bù trở về.

Bên này phụ từ tử hiếu, hoà thuận vui vẻ, hai con chim nào đó bị vắng vẻ lại nổi lòng ghen rồi a, tiểu phượng hoàng pi pi kêu to nhảy trên đầu gối thiếu niên nhảy nhót quay vòng cầu chú ý, Húc Phượng nhịn không nổi nữa dứt khoát vỗ vỗ bả vai Hi hòa, lộ ra "Hòa ái dễ gần" tươi cười nói: "Hi Hòa ngoan ~ mau kêu Phụ Đế a!"

Nhuận Ngọc cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, giận cười nói: "Nói bậy gì đó? Nhi tử của ngươi ở đằng kia đâu."

Húc Phượng không biết xấu hổ dán vào sau lưng Nhuận Ngọc ngồi xuống, tự nhiên mà đem hai người ôm nhập trong lòng ngực chính mình, vui cười nói, "Ta cùng với huynh trưởng chẳng phân biệt ngươi ta, Hi Hòa là cốt nhục của ngươi, tự nhiên cũng là hài nhi của ta rồi, tựa như tiểu phượng hoàng này a, xưng ta làm Phụ Đế, tự nhiên cũng phải kêu ngươi một tiếng Phụ Thần a."

Nhuận Ngọc cười khẽ lắc đầu: "Nếu đúng như ngươi nói, vậy thì Thiên Giới này chẳng phải rối loạn toàn bộ rồi sao?" Hắn lại hướng Hi Hòa còn đang ngây ngốc nói, "Đây là đệ đệ ta, ngươi cứ gọi hắn là thúc phụ."

Hi Hòa ôm tiểu phượng hoàng, ngoan ngoãn hướng phía Húc Phượng kêu một tiếng: "Thúc phụ!" Lại cúi đầu nhìn nhìn tiểu đoàn tử trong lòng ngực, chần chờ nói, "Thúc phụ...... Là phụ thân của Cẩu Đản sao?"

"Khụ!" Lại lần nữa nghe thấy cái tên kia, Húc Phượng vẫn là nhịn không được muốn cười, hắn hỏi, "Vì sao kêu hắn Cẩu Đản?"

Hi Hòa gương mặt hơi hơi phiếm hồng, nói: "Ta khi ở thế gian du đãng, từng nghe nói phàm nhân nói tiện danh thì sẽ dễ nuôi hơn...... Ta nhặt được nó mấy trăm năm, vẫn luôn không có dấu hiệu phu hóa, lại còn từng có mấy lần, sinh khí mỏng manh, ta sợ nó sống không được, cho nên......"

"Ngươi cũng là vì nó cho nên mới rời thuỷ vực mà ngươi luôn sinh tồn mà đi sao?" Nhuận Ngọc vuốt đầu tóc mềm mại của hắn, nói.

Hi Hòa gật gật đầu: "Nó dù sao cũng là hỏa thuộc tính mà, ta luôn nghĩ nếu để nó cứ đợi mãi ở trong nước khẳng định là vô cùng không tốt, cho nên ta liền mang nó nơi nơi đi tìm địa phương có hỏa linh dư thừa để nó tu luyện."

" Mấy trăm năm này, ngươi chịu khổ không ít rồi." Nhuận Ngọc lại xoa xoa đầu hắn.

Hi Hòa nghe vậy, lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nói: "Không khổ a! Trước kia thời điểm ở Động Đình hồ, ta không có phụ mẫu, lai lịch không rõ, lại là thuỷ bộ song tê Xà tộc, thủy tộc trong hồ đều không quá yêu thích ta, ta một mình ở đó thực sự rất cô đơn. Từ khi có nó, tựa như có thêm một cái gọi là người nhà, mỗi ngày đều rất vui sướng a!" Nói xong, Hi Hòa còn nâng tiểu đoàn tử lên lại đặt ở bên gương mặt chính mình nhẹ nhàng cọ cọ. Tiểu phượng hoàng cũng tràn đầy vẻ hiểu được pi pi pi kêu lên, cũng dùng cái đầu lông xù xù đi cọ lại má hắn.

"Lại nói tiếp, tiểu phượng hoàng này còn chưa có được đặt tên đâu, ca ca văn từ luôn vô cùng tốt, ngươi đặt cho nó một cái tên dễ nghe đi?" Húc Phượng nói.

"Điềm lành hàng phương đông, kim phượng còn biết quay lại. Vậy thì kêu là...... Hiểu Phượng, như thế nào?"

Kim phượng còn biết quay lại...... Đúng vậy, vô luận là Đồ Diêu hay là một cái Húc Phượng khác kia, tuy là trên đường sống lại gặp nhiều khó khăn, nhưng rốt cuộc vẫn là quay trở về Thiên giới. Tuy rằng cấm thuật Hồi sinh dung hợp hồn phách của hai người, chặt đứt quá khứ trước kia, trở về chính là một cái tân sinh mệnh hoàn toàn mới, nhưng thượng cổ thụy thú ra đời, vô luận đối với hai người Húc Phượng cùng Nhuận Ngọc,hay là Lục giới thương sinh, đều đại biểu cho tân hy vọng.

Húc Phượng cùng Nhuận Ngọc tầm mắt tương tiếp, nhìn nhau cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top