Chương 3: Sóng gió nổi lên.

Nhuận Ngọc không muốn Húc Phương nảy sinh nghi hoặc, trong hồi ức dĩ vãng hắn chính là luôn cùng thân đệ đệ này ngày ngày ở chung, thực mau chóng thu liễm tâm thần, chờ hắn đi đến bên cạnh chính mình, chủ động ôn nhu hỏi: " Phát sinh chuyện gì? Thế nhưng lại khiến ngươi vừa trở về liền không cả kịp chải đầu thay quần áo một phen, thế nhưng lại mặc nguyên một thân áo giáp liền đã vội vàng muốn tới gặp Phụ đế?"

Lúc này Húc Phượng mới nhận ra mình vừa trải qua một hồi chiến đấu, trên tiên giáp vẫn còn dính một chút dơ bẩn, nhìn có chút chật vật.

Không biết có phải ảo giác hay không, một kẻ thường ngày tâm cao khí ngạo, tựa hồ có chút ngượng ngùng: " Đừng nói nữa, ngày trước có người báo rằng Vu sơn xuất hiện một yêu ma lợi hại, Phụ Đế bèn mệnh ta đi xuống xử lí."

" Một yêu ma hèn kém, thế nhưng lại có thể làm cho Hỏa Thần điện hạ nhìn có chút chật vật vậy sao?" Nhuận Ngọc cẩn thận nghĩ nghĩ, lại như thế nào một chút ký ức kiếp trước về "yêu ma" này lại không có chút nào--- xác thật hẳn là cũng không có gì quan trọng đi.

Húc Phượng trộm liếc mắt nhìn huynh trưởng bên cạnh, lại bắt gặp một đôi mắt ngập tràn ý cười trêu chọc, trái tim liền không kiềm chế được nhảy lên một nhịp, vội đem ánh mắt thu hồi, có chút giấu đầu lòi đuôi nhìn sang hướng khác, lắp bắp trong miệng trả lời: " Cũng, đều không phải là do yêu ma kia quỷ kế đa đoan sao.... ta trong lúc vô ý, thiếu chút nữa để nàng thoát...."

" Nga? Nhưng chính là để mình bị thương sao?" Nhuận Ngọc ngữ khí quan tâm.

Huynh trưởng quan tâm làm Húc Phượng rất là hưởng thụ, khuôn mặt chợt nóng lên, không tự chủ được lộ ra một nụ cười, kiêu căng nói: " Bất quá chỉ là một chút tiểu xảo hèn hạ, ta chính là Hỏa Thần, chỗ nào dễ dàng để mình bị thương được chứ?"

" Vậy ngươi nơi này...." Nhuận Ngọc nhíu mi lại, vươn một ngón tay nhỏ dài tuấn mỹ, nhẹ nhàng điểm trên ngực thượng tiên giáp của Phượng Hoàng--- tại vị trí ấy, có một vệt máu dính lên thương tiên kim giáp, rực rỡ chói mắt tựa như một đóa hoa diễm lệ.

Động tác thân mật này cùng với thân huynh trưởng vừa tỏ ra xa cách làm hắn không khỏi hiện lên một tia khả nghi, Húc Phượng không khỏi nắm lấy bàn tay huynh trưởng, ôn nhu an ủi nói: " Này tự nhiên không phải của ta rồi, là của yêu ma kia, nàng ta bị một kiếm xuyên tim, khi rút kiếm ra nhất thời bắn một chút máu lên người thôi."

Bị nắm lấy tay, người hắn chớp mắt có chút cương cứng, Nhuận Ngọc vội vàng thu liễm, thả lỏng lại, không dấu vết nhẹ nhàng rút tay ra, tựa hồ vẫn là không yên tâm: "Nếu không bị thương, sao không đi rửa mặt chỉnh trang lại, thay đổi triều phục hãy đến gặp mặt Phụ Đế? Tư dung này sợ là uổng phí khiến cho Phụ Đế,,, cùng Mẫu Thần lo lắng."

Húc Phượng nghe xong, dừng bước, cúi đầu nhìn trước ngực chính mình vẫn còn một mạt vết máu, nói: " Là ta vội vàng, muốn sớm chút đem vệc này báo cho Phụ Đế, lại mới hồi Tê Ngô cung hảo hảo chỉnh trang, nghe huynh trưởng nói thế, xác thực có chút không ổn."

Phụ Đế cũng liền thôi đi, dẫu sao người cũng từng là một dũng sĩ thiện chiến, đã nhìn quen huyết tinh. Nhưng Mẫu Thần bất đồng, người từ bé là kim chi ngọc diệp, luôn thập phần chăm chút chính mình, quan tâm ắt sẽ loạn, nếu để nàng nhìn thấy một thân huyết ô này, không thiếu được lại muốn một trận kinh động, hỏi đông hỏi tây.

" Nếu như thế, thỉnh cầu huynh trưởng đi trước một bước, thay ta hướng Phụ Đế báo cáo nguyên do, ta tự hồi Tê Ngô cung tẩy mộc một phen lại đến."

" Cũng hảo." Nhuận Ngọc mỉm cười gật gật đầu. Húc Phượng liền mang theo vài tiên binh xoay người hướng Tê Ngô cung đi tới. Thẳng tới khi kim sắc thân ảnh kia xa rồi, Nhuận Ngọc mới chậm rãi thu liễm tươi cười. Nâng lên cổ tay mới bị Húc Phượng nắm lấy, nơi kia phảng phất còn có chút nhiệt độ cơ thể của hắn, có chút ghét bỏ nhíu mày.

Thiên Đế triệu kiến, hẳn là cũng không có đại sự gì, bất quá lại là Thiên Hậu cố ý khó xử hắn mà thôi. Bởi vì Thiên Hậu trước nay luôn nghi ngờ trong lòng hắn có dị tâm, e sợ hắn uy hiếp đến địa vị bảo bối nhi tử kia của nàng, liền trong tối ngoài sáng ngáng chân hắn không ít lần, càng là nhiều lần trắng trợn hướng Toàn Cơ cung của hắn sai người của mình tới, những người đó không một ai chịu được khảo nghiệm của hắn, một cái hai cái đều bị hắn tìm cớ đuổi đi, Thiên Hậu không cam lòng, lại đánh lên người Toàn cơ cung của hắn một loạt chủ ý. Thiên Đế từ trước đến nay cũng không quá chú trọng tới trưởng tử này, cũng lười vi nhi tử không được sủng ái này mà ảnh hưởng tới mối quan hệ cùng Thiên Hậu, cùng liền tùy ý nàng đi.

" Đây là thứ nữ của Thái Vô tiên nhân, tên là Chỉ Nhược, này là kỳ nữ đứng đầu xếp hạng trong toàn Thiên giới, tính cách hoạt bát rộng rãi, con ta Nhuận Ngọc vốn luôn ôn nhuận trầm ổn, cái gì cũng tốt, chính là tính tình đôi chút quái gở, chính là mong cầu có một người có thể vui vẻ cùng hắn bầu bạn, làm cho Toàn Cơ cung thêm phần náo nhiệt." Thiên Hậu Đồ Diêu cười tủm tỉm lôi kéo một thiếu nữ, hướng phụ tử Thiên Đế nói.

Tiên tử tên Chỉ Nhược kia xác thực cũng có một chút nhan sắc, một đôi mắt to thủy linh tính chọc người trìu mến, làn da nõn nà, trong trắng hồng nhuận.... Chỉ là Phụ thân nàng vị Thái Vô tiên nhân kia từ trước đế nay đối với Thiên Hậu luôn xem như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Thiên Hậu kiêu ngạo ương ngạch, Thái Vô tiên nhân này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, xem tiểu nữ này đúng tuổi thanh xuân niên hoa, ngây thơ hồn nhiên, lúc này đứng bên cạnh Thiên Hậu, từ trên cao nhìn xuống đánh giá chính mình, trong mắt có một phen so đo, hiển nhiên cũng không phải hạng người đơn thuần.

Cuối cùng, bất quá chỉ là một quân cờ giám thị hắn mà thôi, nếu nàng ta quả thực quá mức đơn thuần, đã chẳng thể có được sự coi trọng tha thiết của Thiên Hậu.

Nhuận Ngọc đứng ở phía dưới đế tọa, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại là kính cẩn nghe theo, dịu dàng cúi đầu nói: " Tạ ý tốt của Thiên Hậu, nhưng Nhuận Ngọc là người sớm có hôn ước, chính thê chưa cưới lại vội vàng nạp thiếp, sợ lã không hợp phép tắc."

Nghe vậy, Chỉ Nhược tiên tử kia sắc mặt nháy mắt xanh mét, quay lại nắm lấy tay áo Thiên Hậu, ý muốn Thiên Hậu giải thích rõ ràng. Thiên Hậu đưa tay vỗ vỗ bàn tay nàng, quay đầu trừng mắt nhìn Nhuận Ngọc, sắc mặt không vui nói: " Đều tại Phụ Đế ngươi năm đó nhất thời hồ đồ, năm đó đáp ứng cho ngươi một mối hôn sự như vậy,mấy ngàn năm qua đi, Thủy thần không có con, ngươi và vị hôn thê kia, sợ là không biết có hay không duyên phận gặp mặt đâu, chậm trễ chuyện của ngươi nhiều năm như vậy. Mẫu Thần cùng Phụ Đế ngươi trong lòng cũng có chút hổ thẹn, cũng không thể để ngươi cứ thế chờ đợi, bởi vậy mới tự ý làm chủ, giúp ngươi hủy bỏ hôn sự này, như thế ngươi và Chỉ Nhược liền có thể thuận lý thành chương, trời đất tạo ra một đôi."

Đây quả thực là một phen hảo hảo tinh toán.

Nhuận Ngọc trong lòng cười lạnh, trải qua một đời trước, hắn tự nhiên biết về sau Cẩm Mịch chính là Thủy Thần chi nữ, hắn phải lập tức đi tới Hoa Giới trước, mang nàng tới thiên cung, khẳng định nàng là người của mình, nói cho Thiên Hậu, nói cho mọi người biết, hôn ước kia của hắn có thể thực hiện. Nhưng.... Thiên Hậu đối với chi mẫu của Cẩm Mịch là vô cùng oán hận, mà chính mình hiện giờ chưa đủ lông đủ cánh, chưa đủ năng lực để bảo vệ nàng, tùy tiện vạch trần thân phận của Cẩm Mịch đối với nàng là trăm hại mà không một lợi.

Bởi vậy hơi suy tư, không muốn đánh mất Cẩm Mịch vì lảng tránh hôn sự này mà nghĩ ra ý niệm ấy, tinh tế hồi tưởng một phen chính mình đời trước làm thế nào từ chối được hôn sự do Thiên Hậu an bài này.

Nhuận Ngọc trầm mặc không nói, Chỉ Nhược lại không ngừng ở một bên thúc giục, Thiên Hậu ẩn ẩn lộ ra một tia phẫn nộ, nhưng tốt xấu gì đây cũng là trưởng tử của Thiên Đế, ở trước mặt Thiên Đế không thể quá ép buộc, tròng mắt vừa chuyển, nghiêng đầu một bên, đối Thiên Đế nói: " Bệ hạ, ngươi xem Ngọc nhi của chúng ta, thật đúng là kẻ si tình. Nhưng Thủy thần kia cùng Phong thần sau đại hôn đều trường kỳ ở riêng, mấy ngàn năm nay số lần nắm tay cũng đếm trên đầu ngón tay, thế nào có được một nữ nhi đây? Này bất quá chỉ là hôn ước trên danh nghĩa, thật là gông xiềng khóa trụ hạnh phúc của Nhuận Ngọc a!"

Thiên Hậu ngôn từ khẩn thiết, lời nói ra tựa như đối với sự giữ gìn của Nhuận Ngọc là vô cùng đau lòng tiếc hận, liền làm cho Chỉ Nhược cảm thấy bà tuy không phải mẹ đẻ của Dạ thần Điện hạ, nhưng chính là đối với y mười phần thật lòng. Chỉ sợ một loạt những quan tâm này không được Dạ thần để ở trong lòng. Chỉ sợ uổng phí một phen lo âu lại bị xem như nước chảy!

Mặc dù nàng theo cha đã nhiều năm, nhưng so với đồng bạn cùng trang lứa xem như thập phần tâm cơ, nhưng ba người ở đây, có kẻ nào là chưa từng trải qua tinh phong huyết vũ? Thiên Hậu một phen nói đến thập phần có lý, mặt ngoài xem như vì trưởng tử của mình mà âu lo, kỳ thực là nhắc nhở Thiên Đế " Thủy thần Lạc Lâm từ trước tới nay đối với Hoa thần dư tình chưa dứt." Trước khi Hoa thần hương tiêu ngọc vẫn, Thiên Đế đối với nàng cũng từng thương nhớ khôn cùng, lúc trước hao tổn biết bao tâm tư, ép Thủy Thần từ bỏ Hoa thần, buộc cưới Phong Thần, chính là bời vì hắn không thể chấp nhận được nữ nhân chính mình thương nhớ lại âu yếm ở cùng người khác. Hiện giờ biết được người nọ hiện vẫn si tâm không đổi, như thế nào có thể nhẫn nhịn?

Thiên Đế lập tức sắc mặt sa sầm.

" Ta vốn dĩ nghĩ rằng nếu hắn sinh hạ trưởng nữ, cùng con của ta có thể kết thành một đôi lương duyên mỹ mãn, có thể khiến cho tình nghĩa huynh đệ chúng ta thêm dài lâu, chưa từng nghĩ tới....."

Thiên Hậu thấy mục đích đã thành, trong lòng cười lạnh, tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: " Bệ hạ khoan do dự, ngày đó Phong Thủy nhị thần đại hôn, thật là đã từng có mong đợi như vậy, nhưng Thủy thần kia biết rõ một tấm chân tình của ngài, lại cố ý vắng vẻ kiều thê, trần trừ tới mấy ngàn năm không có con, nào có phải không có ý bội ước? Nếu như thế, Bệ hạ chúng ta cũng không cần nể mặt hắn, mà hại Ngọc nhi cả một đời khổ sở a!"

Nhuận Ngọc nhìn Thiến Đế sắc mặt đã có chút dao động, trong lòng vội vàng nôn nóng, đã từng nềm qua quyền lợi chí cao vô thượng kia, mới biết chính lúc này cỡ nào nhỏ bé, mặc dù là có ký ức của kiếp trước nhưng lại thế nào? Nhưng vẫn như cá nằm trên thớt mặc người khác xâu xé!

Bất quá giặc tới thì đánh, được tới đâu hay tới đó, Nhuận Ngọc hắn làm Thiên Đế hai vạn năm qua cũng không phải làm không! Kiếp trước một mình ở nơi tuyệt vọng nhất, hắn còn có thể đem hai người này kéo xuống... lúc này so với kiếp trước liệu còn có thể so sánh sao?

Hắn trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không mảy may biểu tình, vẫn là một vẻ vân đạm phong khinh, nhẫn nhục chịu đựng, chắp tay mềm mỏng nói: " Nhuận Ngọc cảm tạ Mẫu thần quan tâm, Chỉ Nhược tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền, xinh đẹp nho nhã, Nhuận Ngọc cũng cảm thán không thôi. Chỉ là đã cùng Thủy Thần chi nữ định hôn ước, là Phụ Đế, Mẫu Thần cùng Thủy Thần trước chứng giám của thiên địa phát định lời thề, như vậy vội vàng chối bỏ hôn ước thực không ổn, không bằng để Nhuận Ngọc trước tiên bái phỏng Thủy Thần, nói rằng Nhuận Ngọc đã có người trong lòng, hẳn là Thủy Thần cũng sẽ không gây khó dễ. Như vậy Nhuận Ngọc cùng Chỉ Nhược tiên tử tiến hành hôn sự mới thực tính là danh chính ngôn thuận, cũng không khiến Phụ Đế, Mẫu Thần mang trên mình cái danh thất tín bội nghĩa."

" Những lời Nhuận Ngọc nói xác thực có lý." Thiên Đế trầm giọng nói, " Ý của Thiên Hậu thế nào?"

Thiên Hậu quả thực không dự đoán được Nhuận Ngọc lại như vậy có thể dễ dàng đáp ứng hôn sự, ngược lại cảm thấy Chỉ Nhược dung mạo khí chất thượng thừa, cùng Nhuận Ngọc nhi tử không được sủng ái này quả thực là cho hắn được lợi rồi, nơi nào còn cảm thấy phân vân cơ chứ? Lập tức nở nụ cười như hoa: " Ngọc nhi quả là suy nghĩ mọi sự chu toàn, Mẫu Thần thực cảm thấy an lòng!"

Vì thế Nhuận Ngọc liền thuận lý thành chương cáo lui. Trước khi rời đi, hắn còn cố ý hướng Chỉ Nhược tiên tử nói lời cáo biệt, đi tới cửa " lại nhịn không được" quay đầu lại nhìn nàng một cái, bộ dạng quả thực là lưu luyến. Nhìn đến mức hai nữ tử trên đài một kẻ e lệ ngượng ngùng, một kẻ thỏa thuê đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top