Chương 14
Gió thổi qua cờ bay phấp phới, cát bụi bay khắp nơi cả bầu trời xám xịt, ngay cả ánh mặt trời nhìn cũng rất ảm đạm.
Tiếng roi quất, tiếng khóc, tiếng la hét bị tiếng gió rít mạnh nuốt chửng
Từng đoàn người nối nhau, tay chân bị trói lại bằng dây thừng không khác gì cách trói xúc vật. Bên cạnh bọn họ là những quan binh cưỡi ngựa cầm roi đi theo. Có người vì quá mệt mà lỡ dừng chân liền bị quan binh dùng roi quất thật mạnh vào da thịt, có người chịu không nổi nữa mà ngã xuống ra đi thì bị quan binh giả mù ngó lơ. Đoàn người cứ như vậy bước đi, trông họ cứ như những con rối không có linh hồn, thơ thơ thẩn thẩn không một mục đích.
Gió và sương khắc lên gương mặt họ những vết hằn, chiến tranh nổ ra làm cả cơ thể và tinh thần họ tê liệt, sự đói khát hủy hoại họ đến tận xương tủy.
" Làm ơn, đại nhân làm ơn cho tôi xin chút nước, con tôi chỉ vừa cai sữa, làm ơn... " Người mẹ gầy yếu ôm đứa con nhỏ bé của mình trên tay, quỳ gối đập đầu cầu xin quan binh rủ lòng thương xót.
Nhưng những quan binh kia vẫn làm ngơ như không nhìn thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước. Có quan binh ghìm ngựa dừng lại nhìn người mẹ lạnh lùng nói " Ngươi đang làm lỡ thời gian của tất cả mọi người "
" Đại nhân, con của ta.... " Người mẹ chưa kịp nói xong, tên quan kia đã dùng mũi kiếm ném đứa trẻ ra xa
" Một thứ vướng víu như vậy, không cần giữ lại "
Đứa bé gầy teo tóp như một con chuột, nhìn đi nhìn lại cũng không giống một đứa bé, bị ném ngã lăn mấy vòng cuối cùng không còn phát ra tiếng gì nữa.. Người mẹ hét lên một tiếng đau đớn, gào khóc muốn lao đến nhưng bị tên quan kia cản lại, hắn tàn nhẫn đạp văng người mẹ về phía đám người.
" Ông trời ơi! Ngày tháng này đến khi nào mới kết thúc đây! " Tiếng oán than của một người nào đó trong đám đông vang lên, từng người một bắt đầu bật khóc thành tiếng.
" Ồn quá! Câm miệng ngay " - Tên quan cưỡi trên lưng ngựa hung hăng quát một tiếng, đám người nhanh chóng ngừng kêu gào nhưng bầu không khí tuyệt vọng và bi thương vẫn bao trùm lấy họ.
【 Tại sao ngươi lại cho ta xem cảnh này? 】Băng qua sa mạc đầy cát, Draco lạnh lùng nhìn đám đông. Cậu không hiểu tình cảnh này là vô ý gặp phải hay là do Tào Tháo cố tình dẫn cậu đến nhìn.
Mấy ngày nay Tào Tháo thật sự quá kỳ quái nên cậu không kìm được mà đoán mò dụng ý của hắn.
Chiến tranh,nạn đói rồi lại dịch bệnh
Từng hình ảnh bi kịch lần lượt xuất hiện trước mắt cậu, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy cậu có chút sợ ra thì tất cả những lần sau cậu đều xem nó giống như một vở kịch vậy. Rốt cuộc.. cậu cũng không phải là người của thế giới này.
Draco dần dần có cảm giác, những người bị trói đàn áp kia giống như Muggle và những phù thủy gốc Muggle còn những người cưỡi ngựa lại giống phù thủy có dòng máu thuần chủng vậy. Tuy nhiên giữa hai bên, ai cũng đều không đơn giản.
Tào Tháo không trả lời câu hỏi của Draco, không biết vì nghe không rõ hay là cố tình phớt lờ. Tào Tháo đứng ngẩn người, hắn trầm ngâm nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc sau mới nói " Triều đình thối nát, người đứng đầu vừa không có tài lại không có đức không thể trị thiên hạ làm hại dân chúng khổ, đất nước lâm nguy dân chúng cũng khổ. Mà ta - thân là một vị quan lại không thể thuyết phục hoàng đế, không thể cứu dân "
Draco im lặng, cậu ngước nhìn Tào Tháo đang đứng trong gió lạnh, hắn chắp tay sau lưng, cao lớn và vững chãi cứ như thể hắn có thể gánh cả thể giới trên vai.
Cậu nghe không hiểu lời Tào Tháo nói, trong lời nói của hắn đè nén cảm xúc sâu xa làm cậu càng không thể hiểu, cậu không muốn hiểu, cậu không thuộc về thế giới này.
Tào Tháo nhìn dáng vẻ hờ hững của Draco, hắn thở dài rồi không nói gì thêm, tiếp tục dẫn đường cậu đến thành lũy phía trước
----------------------------------------------------------------------------
【 Này! Ngươi lại làm cái trò gì vậy, bỏ ta xuống. Tên điên này----- 】Khi gần đến cổng thành, Tào Tháo đột nhiên dùng áo khoác quấn lấy Draco rồi nhấc bổng lên. Động tác này khiến Draco khó chịu, cậu tức giận mắng
Tào Tháo nở nụ cười nguy hiểm, hắn cuối đầu, thổi hơi nóng vào vành tai thanh tú của Draco " Tiểu tiên tử, đừng nhúc nhích -- bằng không ta chỉ có thể trực tiếp ăn ngươi ở đây " Tào Tháo nói xong còn cắn nhẹ tai Draco
Cái...! Cảm giác nóng ẩm truyền đến tai khiến Draco đỏ mặt, cậu không thể thoát khỏi tay Tào Tháo chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
" Thật đẹp " Tào Tháo nhìn chăm chú đôi mắt màu vàng như ánh mặt trời của Draco, hắn cuối đầu hôn lên mắt cậu, nhẹ giọng nói " Tiểu tiên tử, nếu em cứ tiếp tục quyến rũ ta, ta không chắc bản thân sẽ làm gì với em đâu"
Sau mấy ngày đi chung cậu đã dần hạ thấp cảnh giác với tên điên này. Nếu bây giờ hắn đột nhiên trở mặt thì cậu không biết bản thân có thể trốn bằng cách nào nữa, hắn là cái tên có thể nhẹ nhàng tránh được lời nguyền chết chóc đó!
" Suỵt! Đừng lên tiếng " Tào Tháo giơ tay ra dấu hiệu im lặng, dù không biết Tào Tháo định làm gì nhưng qua mấy lần ở chung Draco cũng biết hắn nhất định không làm chuyện vô nghĩa. Nếu không có hắn thì chắc cậu đã bị bắt từ đời nào rồi.
Dù tức giận nhưng Draco vẫn giữ im lặng
Trên cửa thành treo một tấm biển đề chữ " An quận " được làm bằng vàng, tường thành cắm cờ đỏ thêu viền vàng bay phấp phới trong gió.
Trên đài canh còn chưa kịp thu dọn máy bắn đá, nỏ bắn. Nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra nơi đây vừa trải qua một trận chiến không lâu.
Cửa thành to lớn của An quận rộng mở, binh lính mặc giáp đen nghiêm trang đứng canh hai bên cổng, mỗi bên chia đều ra đứng ước chừng năm người, trên áo giáp vẫn còn có thể nhìn thấy máu khô cứng dính lên.
Có rất nhiều lão nông đang đẩy xe, những thanh niên cường tráng thì vác bao trên vai, phụ nữ trẻ em thì cúi đầu đi sau cánh đàn ông ra ra vào vào cổng thành. Nhưng không có ai là thoát được quy trình kiểm tra nghiêm ngặt của binh lính.
Tào Tháo ôm chặt Draco đi vào và quả nhiên hắn cũng không thoát được, vừa bước đến cổng đã bị chặn lại
Một binh lính trong đó bước tới giơ tay định vén tấm áo che Draco lên nhưng Tào Tháo đã nhanh chân lùi bước, quát to : " To gan!, thân thể vàng ngọc của vợ ta sao có thể để người như các ngươi chạm vào?. Vợ ta đang bị bệnh nặng, cần vào thành tìm đại phu gấp, nếu như để lỡ chữa trị các ngươi có kham nổi không?! "
Nghe Tào Tháo to tiếng quát, mấy tên lính nhìn nhau
Bị khí thế của Tào Tháo dọa sợ, tên lính vừa nãy lùi lại mấy bước cung kính nói " Vị đại nhân này, tiểu nhân chỉ đang làm tròn trọng trách được giao thôi, vừa rồi có tin yêu tinh trốn thoát nên..... "
" Cái rắm! Chẳng lẽ vợ ta lại là yêu tinh gây họa cho nước " Tào Tháo trầm giọng, gương mặt giận dữ đáng sợ làm cho tên lính vội vã quỳ xuống.
'Một người khí thế như này làm sao dám dấu yêu tinh? mà cho dù hắn dám dấu thì một tên lính quèn như mình làm sao đọ lại được, chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát a'
【 A-hmm】Draco đang im lặng thì đột nhiên hét lên, trong lòng cậu mắng to tên khốn Tào Tháo, hắn cư nhiên dám véo mông cậu!
" Phu nhân --- Phu nhân, em không sao chứ " Tào Tháo lo lắng nhìn Draco, sau đó quay mặt hét to với đám binh lính " Tránh ra! không còn chuyện gì thì tránh cho ta! Vợ ta mà xảy ra chuyện gì thì các ngươi lo mà để đầu lại "
" Nhưng... đại nhân.... cái này " Một tên khác đang tính chạy lên ngăn cản thì lại bị một tên khác nhanh chóng kéo lại
" Vậy.. đại nhân, người đi tìm đại phu đi " Tên ngăn cản làm lơ ánh mắt nghi hoặc, cung kính nói
Tào Tháo hừ một tiếng, bế Draco chạy nhanh vào thành. Nhưng hắn lại không biết, vừa rồi mái tóc màu vàng của Draco đã bị lộ ra một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top