Chương 121: Người tôi muốn là em

Koo Junhoe hôn mê một ngày một đêm, cơn sốt cao cứ hạ rồi lại tăng. Bác sỹ tới, lấy máu kiểm tra, nhưng đều chẳng kiểm tra được ra bệnh gì, chỉ có thể thông qua những biểu tượng đơn giản để phán đoán sơ bộ rằng anh bị cảm lạnh vì ngồi điều hòa mùa hè. Jinhwan vẫn luôn ở bên. Sợ lại từ sốt phát sinh ra vấn đề, cậu bèn gọi thẳng xe cấp cứu, kết quả là tới bệnh viện lại khổ sở một phen, ngay cả Na Ji nghe tin cũng vội vàng tới giúp đỡ. Cuối cùng bác sỹ ở đó chẩn đoán cũng không khác gì bác sỹ gia đình, chỉ đơn thuần là sốt cao.
Suy nghĩ đầu tiên của Na Ji chính là lúc làm khám nghiệm tử thi, không biết có phải anh đã gặp phải vi khuẩn hoặc mầm bệnh nào không. Jinhwan vừa nghe xong lại cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng, nhất quyết ép bác sỹ phải kiểm tra toàn diện. Vậy mà, kết quả nhận được vẫn y chang như vậy, bác sỹ cho rằng nguyên nhân lớn nhất chính là điều hòa. Về sau Na Ji phân tích, cảm thấy đúng đến tám, chín phần rồi. Khí hậu Thiên Tân oi bức có tiếng, mấy hôm đó điều hòa lớn thổi phần phật cả ngày, rất dễ bị cảm lạnh.
Cục cảnh sát tới tấp đến thăm, người nào người nấy đều lo lắng vô cùng. Ánh mắt họ nhìn Koo Junhoe nằm trên giường bệnh, khiến Jinhwan liên tưởng tới một đám người chạy tới sở thú xem gấu trúc. Hoa tươi, hoa quả chất đống như núi, các y tá lại càng ân cần, niềm nở, luôn tìm cái cớ gì đó để tới phòng bệnh dòm ngó.
Nói thế nào nhỉ?
Ngay cả Jinhwan cũng không thể không thừa nhận, cho dù Koo Junhoe có vô cùng tiều tụy thì cũng có đầy đủ bản lĩnh để trở thành một chút màu xanh nổi bật giữa ngàn hoa. Anh nằm đó, bộ quần áo bệnh viện trắng toát từ đầu tới chân, kết hợp với gương mặt không còn chút máu bỗng có một cảm giác rung động như một hoa mỹ nam bị ốm trong truyện tranh.
Cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại, di động trong túi Jinhwan chợt vang lên. Cậu cầm lên, là di động của Koo Junhoe. Lúc trước cậu sợ có chuyện gì quan trọng tìm anh nên đã mang cả di động tới. Trên màn hình nhảy nhót một cái tên: Ga Yeop.
Ga Yeop…
Cách gọi thật thân thiết.
Jinhwan đương nhiên không thể nhận cuộc gọi này. Cậu sợ có nói cũng chẳng thể rõ ràng nên cứ để mặc cho nó kêu vang. Rim Ga Yeop rất cố chấp, gọi hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng không gọi nữa mà nhắn một tin tới: Junhoe, em sai rồi. Anh đừng giận em, được không? Em biết là anh bận rộn, em không nên cãi nhau với anh.
Qua hàng chữ, Jinhwan dường như có thể nhìn thấy biểu cảm sốt sắng của Rim Ga Yeop.
Hai người họ cãi nhau ư?
Chính vì vậy, Rim Ga Yeop mới rời khỏi Quỳnh Châu?
Đang mải nghĩ thì lại một tin nhắn nữa được gửi tới: Em biết anh ở Thiên Tân rất cực. Junhoe, em sai rồi, em nên đi tìm anh.
Di động từ ngón tay cậu trượt xuống.
Là cậu hiểu lầm rồi sao? Ngày đó Koo Junhoe từ Thiên Tân trở về, sắc mặt tồi tệ vô cùng, nổi giận như một cái đầu sư tử. Tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng tận đáy lòng vẫn mơ hồ cảm thấy vì chuyện cậu tắt máy, thì ra sự thật là…
Jinhwan nhìn người đàn ông đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh.
Ai nói lòng dạ đàn bà như cây kim dưới đáy biển? Tâm tư của anh cậu càng khó đoán hơn, chẳng phải sao?
Thì ra, tất cả những giận dữ của anh đều bắt nguồn từ Rim Ga Yeop, chỉ vì Rim Ga Yeop cãi nhau với anh, không tới Thiên Tân cùng anh.
Có một nỗi đau không thể kiểm soát.
Từ ngực trái lan dần ra, thấm sâu vào tận cốt tủy.
Giống như có ai vừa đâm một nhát dao vào ngực cậu, cậu khó mà thở nổi, máu chảy thành sông. Nhưng cậu đang liều mạng đè nén nỗi đau này, nói với bản thân rằng: Mày có tư cách gì để đau lòng? Anh và Rim Ga Yeop mới là một cặp trời sinh, không phải sao? Mày thật sự tin rằng người ta đang theo đuổi mày sao? Anh là người tình cảm sâu đậm hay bắt cá hai tay, thậm chí là xuất phát từ mục đích khác, mày hiểu được sao?
Khi cuộc gọi của Rim Ga Yeop tới một lần nữa, cậu đổi luôn thành chế độ im lặng, không muốn nhìn, cũng không muốn nghe.
Sáng hôm nay, Koo Junhoe tỉnh lại.
Anh mở mắt, đôi đồng tử vẫn còn mơ hồ, chỉ có đôi chút tỉnh táo. Đúng lúc ấy Jinhwan đi lấy nước trở về, thấy anh đã mở mắt, những buồn phiền trong lòng bỗng tan biến đi nhiều. Cậu vô thức đặt bình nước sang một bên, rảo nhanh tới trước, gấp gáp hỏi:
- “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Cậu giơ tay sờ lên trán anh, toàn là mồ hôi.
Koo Junhoe còn mơ màng, lẩm bẩm:
- “Tôi đang ở đâu?”
- “Ở trong bệnh viện.”
Jinhwan vội vàng lấy một chiếc khăn mặt sạch lau hết mồ hôi trên trán anh:
- “Anh đã hôn mê một ngày một đêm rồi.”
Koo Junhoe ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Jinhwan lập tức ấn xuống:
- “Anh nằm yên đi.”
Cậu lau mồ hôi xong, lại thử nhiệt độ:
- “Anh vẫn còn hâm hâm sốt đấy.”
- “Tôi không sao.”
Anh cất giọng yếu ớt, rồi lại định giãy giụa ngồi dậy.
Jinhwan lập tức nói:
- “Nằm yên!”
Sau đó cậu vòng xuống cuối giường, nâng cao đầu giường lên.
Lúc ấy Koo Junhoe mới chịu nằm yên.
Cậu cầm cốc nước tới, ngồi ở đầu giường, ghé chiếc cốc tới gần môi anh:
- “Uống chút nước đi!”
Có lẽ Koo Junhoe cũng khát rồi, mệt mỏi nhấp một ngụm, ngay sau đó liền ho sặc sụa. Jinhwan vội để cốc sang một bên, vỗ nhẹ vào lưng anh, liên tục nói:
- “Xin lỗi, xin lỗi…”
Koo Junhoe gần như ho cả phổi ra ngoài, Jinhwan đứng bên cạnh không ngừng vỗ lưng, nét mặt áy náy. Một lúc lâu sau, cơn ho mới dịu, anh ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Jinhwan nào dám ngồi, định gọi bác sỹ tới nhưng Koo Junhoe giữ tay cậu lại, nói ỉu xìu:
- “Bị cảm thôi mà, đừng có làm ầm ĩ lên, không sao rồi.”
- “Anh còn sốt mà, tôi…”
- “Tôi không còn sức nữa đâu, đừng bắt tôi mất công nói.”
Jinhwan hết cách, đành nghe lời anh, nhưng nghĩ bụng cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Anh đã tỉnh rồi, một tay kia vẫn còn treo chai truyền, tình hình không thể quá tệ. Koo Junhoe dựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt đến đáng sợ, râu mới cũng đã mọc ra, làm cho đôi môi cũng trắng bệch. Anh ra hiệu về phía cốc nước. Jinhwan ngẫm nghĩ rồi cầm thìa, ngồi sát lại gần, đút từng thìa cho anh.
- “Có được không?”
Cậu cẩn thận.
Koo Junhoe khẽ gật đầu.
- “Lát nữa anh vẫn còn phải kiểm tra một thứ nữa.”
Jinhwan nhẹ nhàng nói.
- “Không cần.”
Cho dù có bệnh, sức khỏe có yếu đến mức này, nhưng giọng điệu vẫn rất ngang bướng.
Jinhwan không thể không nhắc nhở anh:
- “Anh ốm rồi đấy.”
- “Tôi biết rõ nhất tình trạng sức khỏe của mình.”
Koo Junhoe thấy cậu hơi sốt ruột, ánh mắt cũng dịu dàng hơn:
- “Uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều là ổn.”
- “Nhưng mà…”
- “Đút nước cho tôi!”
Koo Junhoe ngắt lời cậu.
Jinhwan cũng không dám quá ép buộc, sợ với tính khí của mình anh lại lảo đảo đòi dậy. Cậu bèn đút cho anh từng ngụm, từng ngụm. Cậu đút, anh yên lặng uống, ánh mắt nhìn cậu có thêm một chút ấm áp. Khi cậu ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh, lại vội vàng cúi xuống, khẽ cắn môi, im lặng. Nhớ tới tin nhắn của Rim Ga Yeop, lòng cậu lại như bị bánh xe lăn qua.
- “Em vẫn luôn ở bên cạnh tôi?”
Uống nước xong, giọng nói của Koo Junhoe nghe đã có chút sức lực.
Jinhwan đang định gật đầu nhưng lại do dự một chút, khẽ đáp:
- “Không phải, là Na Ji vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Koo Junhoe nhìn cậu chằm chằm, tuy bệnh đấy mà ánh mắt vẫn như ngọn đuốc. Cậu vẫn không dám nhìn anh, trong lòng chất đầy những nặng nề. Thấy anh không nói gì, cậu bèn đặt cốc nước xuống, nhân tiện lấy di động ra, đưa cho anh.
- “Cô Rim đã gọi điện mấy lần rồi.”
Koo Junhoe không cầm mà nhìn cậu:
- “Vì sao em không nhận?”
Cậu hơi sững sờ giây lát rồi nói rất nhanh:
- “Cô ấy gọi vào máy của anh mà.”
Cậu nhét di động vào tay anh, gượng cười:
- “Tôi nghĩ chắc là cô ấy tìm anh có việc gấp, anh vẫn nên gọi lại một cuộc đi.”
Dứt lời, cậu đứng dậy.
- “Em đi đâu đấy?”
Anh hỏi.
Jinhwan cười khẽ:
- “Tránh mặt.”
- “Tôi cho em đi chưa?”
Anh nhíu mày.
Trái tim của cậu có đôi chút xao động, cậu liếm môi:
- “Cô ấy… thật sự đã gọi rất nhiều cuộc, hơn nữa, hình như còn có tin nhắn.”
- “Đọc cho tôi nghe.”
- “Hả?”
- “Ngồi xuống, đọc cho tôi nghe.”
Anh lặp lại lần nữa, giọng nói tuy yếu nhưng thái độ rất kiên quyết.
Jinhwan hít sâu một hơi, cầm lấy di động. Lúc mở tin nhắn ra, đầu ngón tay cậu bỗng hơi run, mở hai tin nhắn trước ra, đọc từng cái cho anh nghe. Cậu đọc rất khó nhọc, anh lại tỏ ra hờ hững, gương mặt tái nhợt không chút biểu cảm, cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì.
Còn một tin nhắn chưa đọc, là tin cuối cùng, cậu chưa xem.
Cậu mở ra, vẫn là của Rim Ga Yeop, viết rằng: Không phải em thật sự muốn giận anh đâu, chỉ tại… em sợ anh đối tốt với Jinhwan.
Ánh mắt Jinhwan run lên, thanh âm xoay tròn trong cổ họng vẫn không thể đọc tin nhắn này ra được. Koo Junhoe thấy cậu nhìn mãi vào điện thoại, có chút sốt ruột bèn đưa bàn tay không truyền nước tới, cầm lấy di động.
Cậu vô thức nhìn anh.
Anh liếc qua màn hình, sắc mặt hơi lạnh đi đôi chút. Jinhwan thấy biểu cảm của anh có chút thay đổi, sự sợ hãi quen thuộc lại ùa về. Cậu ra sức bấu đầu ngón tay rồi lên tiếng, giọng nói có vẻ hời hợt.
- “Anh giải thích với cô Rim đi.”
- “Giải thích chuyện gì?”
Koo Junhoe ném di động qua một bên, thản nhiên hỏi.
Jinhwan cảm thấy như có một lưỡi cưa đang cắt qua cổ họng, cậu ho khẽ một tiếng:
- “Để cô Rim hiểu lầm không hay đâu.”
Koo Junhoe chăm chú nhìn cậu, hơi nheo mắt lại.
Cảm giác này rất tệ, trái tim cậu đang gào thét nhưng lại đang suy nghĩ cho một người con gái khác. Cậu làm sao thế này? Nỗi đau này chẳng có lý do, chẳng có căn cứ, đã vậy thì đừng có tiếp tục đau nữa, được không? Cậu nuốt nước bọt, cố gắng đè nén cảm xúc đến cậu cũng cho rằng không khác gì ngựa mất cương này. Lần này, đối mặt với anh, nụ cười đã chân thành hơn:
- “Cô ấy thật sự rất quan tâm tới anh.”
- “Em qua đây.”
Koo Junhoe giơ tay về phía cậu.
Cậu cứng đờ bất động.
Koo Junhoe thấy vậy, không nói câu nào lập tức định lật bật xuống giường, Jinhwan hốt hoảng nhanh chóng bước lên đỡ uống:
- “Anh đừng có động đậy nữa.”
Anh nhân cơ hội ấy kéo cậu ngồi xuống, cách mình rất gần. Cậu muốn trốn tránh nhưng bị anh giữ chặt cánh tay.
- “Em thật sự cho rằng đây chỉ là hiểu lầm?”
Anh khẽ hỏi.
Jinhwan căng thẳng không dám nhìn anh, cũng không biết nên trả lời thế nào.
- “Jinhwan.”
Bàn tay anh chạm lên má cậu, giọng điệu càng dịu dàng hơn:
- “Em phải biết, đây không phải hiểu lầm. Những gì cô ấy lo lắng, thật ra chính là sự thật.”
- “Không phải vậy…”
Tay Koo Junhoe vòng ra sau gáy cậu, kéo mặt cậu sát lại:
- “Nếu tôi nói…”
- “Không, anh đừng nói!”
Jinhwan hoảng loạn vì hơi thở của anh.
Bàn tay anh âm thầm dùng sức, có thể vì đang ốm nên không mạnh mẽ như thường ngày nhưng cũng đủ khiến cậu không thể thoát ra. Cậu bị anh ép buộc kéo tới trước, càng lúc càng sát gần khuôn mặt anh. Anh nhìn cậu không rời mắt, nói:
- “Em biết tôi định nói gì.”
Jinhwan lắc đầu.
- “Em luôn rất thông minh.”
Koo Junhoe nhấn mạnh từng chữ:
- “Thế nên, em biết tôi rất muốn có được em.”
Jinhwan nghẹn lời, hô hấp trở nên dồn dập. Những lời cậu không muốn nghe, anh vẫn nói ra không sót chữ nào. Cậu có vẻ bất lực, thậm chí là đáng thương. Koo Junhoe nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa, khi nói tiếp, giọng nói rất nhẹ nhàng:
- “Nghe rõ không? Người tôi muốn là em.”
Giọng anh như đường, tan vào trái tim cậu.
Cậu đờ đẫn nhìn anh.
Câu nói ấy, giờ phút này đây càng giống như một lời tình cảm, khác với vẻ ba lăng nhăng hay cố tình của anh trước đây. Sao trong khoảnh khắc này, cậu lại tin anh thật lòng chứ?
Khóe môi trắng nhợt của Koo Junhoe khẽ cong lên một nụ cười, kéo sát gương mặt cậu lại từng chút một. Cậu càng muốn lùi về sau, anh càng gia tăng sức mạnh. Khoảng cách giữa môi và môi mỗi lúc một gần, hơi thở của hai người đã đan vào nhau.
Đúng vào lúc môi của họ gần như sắp dính vào nhau, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra, vọng vào chính là giọng của Na Ji:
- “Jinhwan, cậu có muốn ăn chút…”
Chữ cuối cùng đột nhiên im bặt.
Mà hai người ở trên giường bệnh cũng lập tức dừng lại.
Jinhwan phản ứng lại đầu tiên, thở dốc một tiếng, lập tức đẩy Koo Junhoe ra, đứng dậy, sắc mặt bối rối. Na Ji lúc ấy mới thoát ra khỏi kinh hoàng, vò đầu bứt tai:
- “Xin lỗi nhé, tôi… tôi không biết lại gặp cảnh này, hay là hai người tiếp tục đi? Tôi sẽ ra ngoài ngay!”
Na Ji nói vậy, Jinhwan lại càng thêm ngượng ngập, ngay sau đó cậu định đi ra. Koo Junhoe sau lưng từ tốn cất lời:
- “Làm thủ tục xuất viện cho tôi.”
- “Không được!”
Cả Na Ji và Jinhwan cùng đồng thanh lên tiếng.
Na Ji liếc Jinhwan một cái rồi đi tới trước giường bệnh:
- “Cậu có thể soi gương nhìn cái bộ dạng kinh dị của mình, vẫn nên ở lại bệnh viện mấy ngày là hơn.”
Jinhwan đứng ở cửa, không ra ngoài, cậu lo Koo Junhoe lại ngang bướng.
Nói có sai đâu, Koo Junhoe có vẻ bực bội, nhìn về phía Jinhwan:
- “Ra ngoài làm thủ tục.”
- “Giáo sư vĩ đại của tôi ơi, cậu có thể đừng ngang như vậy không? Nhìn sắc mặt cậu kìa, vẫn còn sốt cơ mà.”
Na Ji khuyên hết nước hết cái.
- “Mới bị cảm đã bắt tôi nhập viện? Đùa gì chứ?”
Koo Junhoe nhíu mày, rồi nói về phía Jinhwan:
- “Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi làm thủ tục, em là trợ lý của tôi, đừng quên chức trách của mình.”
Jinhwan rơi vào thế khó xử.
Na Ji thấy vậy cũng biết không thể miễn cưỡng Koo Junhoe, đành xua tay với Jinhwan:
- “Được rồi, được rồi, đi làm thủ tục đi!”
Jinhwan đành làm theo.
Đóng cửa phòng bệnh lại, Na Ji lập tức kéo ghế ngồi xuống, đang định lên tiếng thì Koo Junhoe đã nói trước:
- “Cất ngay cái bệnh hóng hớt của cậu lại.”
Dứt lời, anh dựa đầu lên gối có vẻ mỏi mệt.
Na Ji thấy thế, đành nói:
- “Đơn thuần chỉ là quan tâm thôi, không được sao?”
- “Cậu vẫn nên quan tâm tới cây đàn violon còn chưa tìm thấy kia đi.”
Koo Junhoe đáp nhẹ tênh.
Na Ji thở phào một hơi:
- “Baek Goon đã nhận tội, vụ án này coi như đã kết thúc.”
- “Thế ư?”
Koo Junhoe hừ khẽ:
- “Từ trước tới nay, So Seol vẫn luôn có cây đàn violon được đặt làm của riêng mình, tại sao trong một chuyến lưu diễn quan trọng như vậy lại sử dụng một cây đàn tầm thường? Cậu không cảm thấy kỳ lạ à?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top