Chương 1

Đại Dận vương triều Minh Đức mười lăm tháng tám năm thứ năm.

Hôm nay thời tiết rất đẹp , bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trên người ấm áp dào dạt.

Bởi vì là trung thu, trong cung đặc biệt ân chuẩn các vị đại thần nghỉ ngơi , chấp thuận hôm nay không cần nghị sự, có thể về đoàn tụ cùng gia đình .

Mới vừa rời triều, Tạ Thanh Anh đang chuẩn bị theo mọi người cùng ra cung hồi phủ, còn chưa đến cửa cung, đã bị tiểu thái giám gọi lại.

"Tạ đại nhân xin dừng bước."

Tạ Thanh Anh ngước mắt nhìn qua, nhận ra là đồ đệ thái giám tổng quản Lý Mậu Toàn , vì thế vội dừng lại bước chân, khoanh tay đứng ở cửa.

Đợi người đến gần, nàng mỉm cười hỏi: "Công công có chuyện gì?"

"Hoàng Thượng vừa mới truyền xuống khẩu dụ, truyền đại nhân đến ngự thư phòng yết kiến."

Tiểu thái giám đối với vị thần tử được hoàng đế sủng ái nhất từ xưa tới nay này, quả thực vô cùng khách khí, nói chuyện ngữ khí vui vẻ, lại cẩn thận từng li từng tí.

Nghe được hoàng đế truyền gặp, Tạ Thanh Anh không dám chậm trễ, vội nói: "Làm phiền công công, chúng ta nên nhanh chóng đi thôi."

Nói xong, nàng nhanh chóng theo bước chân tiểu thái giám , hướng nội cung bước vào.

Dọc theo đường đi, đi qua quang cảnh quen thuộc , nàng trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn như cũ bình thản ung dung, làm người nhìn vào không đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Ba năm...

Chỉ chớp mắt, nàng thay thế ca ca tham dự khoa cử, đỗ Trạng Nguyên, rồi sau đó vào triều làm quan, đã được gần ba năm.

Lúc đầu còn thấp thỏm, mỗi một bước đều cẩn thận chặt chẽ, nhưng hiện tại ở trong cung có thể thoải mái hành sự, trời biết nàng đã trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm.

Cũng may, nay bệnh của ca ca đã tốt hơn nhiều, không lâu nữa, huynh ấy liền có thể thay nàng vào triều.

Đến lúc đó, nàng liền có thể khôi phục diện mạo vốn có.

Là gả chồng cũng tốt, hay ra ngoài ngao du giải sầu cũng tốt, tóm lại không cần lại trà trộn vào trong triều, ngày nào cũng lo lắng hãi hùng.

Nghĩ đến đây, tâm tình vốn khẩn trương lại được thả lỏng một chút, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Tiểu thái giám đưa nàng tới ngự thư phòng, liền đứng ở cửa, thỉnh nàng tự mình đi vào.

Tạ Thanh Anh sửa soạn triều phục, xác nhận quần áo búi tóc đã chỉnh tề ngay ngắn, lúc này mới đẩy cửa ra khom người tiến vào.

Trong điện ánh sáng sáng ngời, mùi Long Tiên Hương quen thuộc, lúc gió thổi qua , làm cả phòng hương thơm ngào ngạt.

"Thần Tạ Lan Xa tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nàng quỳ xuống, cúi đầu hành lễ.

"Đứng lên đi." Phía trước, sau thư án, truyền đến thanh âm đạm mạc của hoàng đế , kiêu ngạo, thanh lãnh lại lăng nhiên, cũng giống hệt tác phong thường ngày của hắn.

Trước kia khi còn ở khuê phòng, Tạ Thanh Anh gặp qua nam tử đều là người nhà, gia đinh.

Phụ thân nàng ,Tạ Chương, là Hàn Lâm đại học sĩ, ngày thường trang nghiêm cẩn trọng, mà ca ca nàng Tạ Lan Xa, hàng năm bệnh tật ốm yếu, là một nam tử ôn nhu ấm áp .

Nhưng đương kim hoàng đế lại không như thế , hắn khi thì ôn hòa hiền từ, khi thì sát phạt quyết đoán, khi thì chẳng nói chẳng rằng , làm người nhìn không thấu suy nghĩ của hắn.

Mặc dù đã làm quan ba năm, Tạ Thanh Anh mỗi lần thấy hắn, đều vẫn sợ hãi không thôi.

Sợ hãi hắn quyền cao vô thượng, lại sợ hãi hai tròng mắt hờ hững của hắn, càng sợ hãi hắn có thể xuyên thấu qua tầng tầng quan phục, nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng.

Một khi bị phát hiện, không chỉ mình nàng, ngay cả phụ thân, huynh trưởng nàng, cả nhà mấy chục nhân khẩu, đều không thể sống sót .

Dẫu sao, tội khi quân, là chu di cửu tộc.

"Tạ Hoàng Thượng." Tạ Thanh Anh đứng dậy sau, nghe được ở đối diện truyền đến âm thanh sàn sạt , biết là hắn đang phê duyệt tấu chương.

Cũng không dám hỏi hắn truyền nàng tới là vì chuyện gì, đành phải vẫn luôn đứng, rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân .

Chân nàng rất nhỏ, ít nhất không giống chân nam tử, hiện giờ giày nàng đang xỏ dưới chân, là do mẫu thân nàng Tạ phu nhân tự mình khâu vá, bề ngoài trông lớn, nhưng bên trong bọc sợi bông, đi vào thập phần thoải mái, hoàn toàn không ảnh hưởng nàng đi lại.

Nghĩ đến mẫu thân, Tạ Thanh Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút đói bụng, sáng phải thượng triều sớm, sau đó lại hội nghị tốn không ít thời gian, nàng sáng sớm còn chưa ăn gì, bây giờ cảm thấy bụng trống rỗng.

Vốn dư định sau khi bãi triều liền đến Minh Phương trai ở kinh thành uống một chén rượu nhưỡng, lại mua thêm một lung sủi cảo tôm mang về phủ, không nghĩ tới lại bị hoàng thượng gọi đến.

Nàng liền như vậy đi vào cõi thần tiên, lại chưa từng phát hiện sau án thư hoàng đế không biết đã ngừng bút từ lúc nào, đang nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng.

Ở trong mắt Tiêu Trần Mạch , vị thần tử trước mắt có thể xem như người hắn đắc ý nhất.

Đầy bụng kinh luân, tài văn chương lỗi lạc, bất luận là sách sử, hay là sách luận, đều có cách giải thích riêng biệt độc đáo.

So với các lão thần trong triều, Tạ Thanh Anh càng nhiều quan điểm ăn ý với hắn.

Cũng bởi vậy, ba năm trước sau khi Tạ Thanh Anh thành đỗ Trạng Nguyên, lúc Tiêu Trần Mạch phê duyệt tấu chương, liền rất thích truyền nàng tùy ý hầu hạ bên người.

Nhưng qua một thời gian sau, trong triều dần dần nổi lên lời đồn đãi, đều nói vì sao đương kim thánh thượng vẫn luôn không có con nối dõi, nguyên nhân thì ra là vì yêu thích nam sắc, nếu không vì sao mỗi ngày đều cùng một cái quan thất phẩm nho nhỏ cả ngày ở chung một chỗ .

Lúc đầu, Tiêu Trần Mạch nghe được lời đồn đãi liền vô cùng giận dữ, lập tức ban bố ý chỉ, ai lại dám truyền ra lời đồn đãi không chính xác, lập hàng ba cấp, đồng thời phạt bổng lộc một năm.

Kể từ đó, ban cáo quả thực vô cùng hữu hiệu, lời đồn đãi sau một đêm đột nhiên im bặt.

Nhưng lại một thời gian sau, Tiêu Trần Mạch đột nhiên cảm giác bản thân không ổn.

Bởi vì mỗi khi Tạ Thanh Anh ở trước mặt hắn nói chuyện, sửa sang tấu chương , hắn luôn không nhịn được nhìn chằm chằm nàng.

Có một lần vội đến đêm khuya, Tạ Thanh Anh mệt mỏi không chống đỡ nổi nằm ở trước án thư ngủ say, hắn không kìm được trộm hôn lên môi nàng.

Trong nháy mắt khi hai đôi môi chạm nhau , trong đầu Tiêu Trần Mạch nổ ầm ầm.

Hắn nhớ tới Vương triều Đại Dận huy hoàng mấy trăm năm lịch sử, nhớ tới phụ hoàng đã mất đối với mình tha thiết dạy dỗ.

Hắn sao lại có thể...

Hắn thế nào lại có thể...

Động tâm với một cái nam tử đâu!

Hắn như vậy biết đặt giang sơn Đại Dận ở chỗ nào? Biết đối với thiên hạ bá tánh ra làm sao?

Từ đó về sau, Tiêu Trần Mạch cũng chưa từng triệu kiến riêng Tạ Thanh Anh đơn độc nghị sự, để nàng tùy ý ở Hàn Lâm Viện đảm nhiệm chức vụ.

Từ đó, hắn tuy buồn bã mất mát, nhưng Tạ Thanh Anh lại là thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mỗi ngày ở Hàn Lâm Viện xem sách cổ, so đối với dò tâm đế vương khó lường thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hai người đều có tâm sự khác nhau, chờ đến khi Tạ Thanh Anh cảm giác được tầm mắt Tiêu Trần Mạch dừng lại ở chỗ nàng, đã là nửa khắc sau.

"Hoàng Thượng" nàng cuống quít khom người nói: "Vi thần đáng tội chết."

"Phải không?" Tiêu Trần Mạch mặt không cảm xúc mà nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Tạ khanh có tội gì?"

Tạ khanh...

Tạ Thanh Anh mỗi lần nghe được hắn gọi nàng như vậy, trong lòng đều plà một trận khiếp vía hãi hùng.

Nếu gọi Tạ đại nhân, Tạ Lan Xa cũng liền thôi, nàng sẽ nhớ chính mình hiện tại đang sắm vai ca ca Tạ Lan Xa.

Chỉ là, kêu nàng Tạ khanh , cùng tên thật của nàng có hai chữ cùng âm, lập tức làm nàng sẽ quên mất mình đang ở nơi nào, mình hiện tại đang diện kiến chính là ai.

"Vi thần mới vừa rồi nhất thời xuất thần, ở trước mặt hoàng thượng, đây là tội đại bất kính ." Nàng cúi đầu nói.

Từ hơn nửa năm trước đến hầu hạ bên cạnh hoàng đế , mặc dù sau đó mỗi ngày lâm triều đều đứng ở hàng cuối cùng, nhưng Tạ Thanh Anh cũng tự nhận mình có hiểu biết vài phần tính tình hắn .

Đương kim thiên tử là minh quân, sai rồi chính là sai rồi, phải thản nhiên thừa nhận. Chỉ cần không phải chuyện gì to lớn, thông thường đều sẽ được khoan hồng. Mà nếu là có ý đồ lừa gạt, đổi lấy sẽ là hậu quả nặng hơn.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong câu đó, Tiêu Trần Mạch liền mỉn cười.

"Tạ khanh hẳn là đang lo lắng quốc sự đi? Trẫm lại như thế nào trách phạt khanh?"

Tạ Thanh Anh nghe được lời này, trên lưng mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu thật sự là tâm phiền vì quốc sự cũng liền thôi, nhưng cố tình nàng lại không phải.

Nhưng trong lúc này , nàng cũng chỉ có thể nói lời ứng phó, "Vi thần tạ Hoàng Thượng săn sóc."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #caoh#codai