🐈 Chương 21: Sắp có cảnh nóng rồi
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🐱🐱🐱
Việc ra mắt của Phó Bạch rất thuận lợi. Sau khi Darren phát hành bài hát mới, cậu với tư cách là người song ca cùng anh ấy tự nhiên nhận được rất nhiều sự chú ý. Sau đó, nhanh chóng có người đào bới ra chuyện cậu là "vợ" của Hoắc Vân Sâm, khiến độ nổi tiếng của cậu càng lan rộng và cao hơn nữa.
Đương nhiên, đi kèm theo đó là những lời chửi bới cậu ôm đùi bám đại gia, dẫm lên Hoắc Vân Sâm để hút máu. Đối với những lời lẽ này, Hoắc Vân Sâm trực tiếp đăng một tấm ảnh chụp chung với Phó Bạch lên mạng, thẳng thừng tuyên bố: [Bạn trai của tôi.]
Toàn mạng xôn xao.
[Trời đất ơi, họ thật sự là một đôi!]
[Tướng quân cưng chiều quá, chung tình quá đi.]
[Ngọt ngào quá, xin mời kết hôn tại chỗ luôn.]
Cũng có những fan nữ của Hoắc Vân Sâm không vui.
[Tôi biết ngay tên Phó Bạch này không phải dạng vừa mà, bám được tướng quân là lập tức lợi dụng danh tiếng của anh ấy để ra ngoài kiếm tiền.]
[Xấu như vậy sao mà xứng với tướng quân được chứ.]
[Không biết đã cho tướng quân uống bùa mê thuốc lú gì, thật là ghê tởm chết đi được, đồ quái vật phẫu thuật thẩm mỹ.]
Những lời chửi bới rất nhiều, Tô Khê sợ Phó Bạch xem rồi tức giận, nên đặc biệt dặn dò cậu gần đây ít lên mạng thôi, nhưng Phó Bạch đã xem hết rồi.
[Không cần lo cho tôi đâu, tôi không sao cả.]
[Thật sự không sao à?] Tô Khê cũng khá lo lắng cho Phó Bạch. Hơn một tháng nay đều là hắn đích thân dẫn dắt Phó Bạch, hai người cũng coi như bạn bè rồi.
[Ừm, yên tâm đi, tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Hơn nữa tướng quân cũng bảo tôi đừng để tâm.]
[Ồ ồ ồ, thì ra là được chồng khuyên nhủ à, tôi biết mà. Thôi được rồi, cậu không để trong lòng là được. Ngày mai chúng ta phải đi thu âm OST, tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, bảo vệ cổ họng cho kỹ, đừng làm chuyện xấu xa gì với chồng cậu đó, biết chưa!]
Mặt Phó Bạch đỏ lên, tức giận đáp lại: [Anh nói bậy bạ gì vậy, không nói với anh nữa, mai gặp.]
Cậu và tướng quân còn chưa đến bước đó được không. Thế nhưng ngoài mấy lần hôn môi, và đôi khi Hoắc Vân Sâm có hơi "vượt giới hạn" sờ qua những chỗ khác, thì hai người vẫn trong sáng đến đáng ngạc nhiên, hoàn toàn chưa đi đến bước cuối cùng đó.
Thật ra, mỗi lần đều là do Phó Bạch xấu hổ mà ngăn lại. Cậu biết tướng quân là người trưởng thành, dĩ nhiên sẽ có nhu cầu.
Trong lòng cậu cũng muốn, nhưng cậu ngại mà. Cả hai kiếp sống, cậu chưa từng có kinh nghiệm với chuyện này.
Hơn nữa cậu cũng là đàn ông bình thường, sao có thể không có cảm giác với chuyện ấy được.
Hay là hôm nào đó uống chút rượu lấy can đảm, rồi 'ngủ' với tướng quân luôn?
Ý nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu, khiến buổi tối khi hai người đi dạo trong sân, Phó Bạch chần chừ mãi, cuối cùng vẫn lên tiếng thử dò xét: "Tướng quân, chúng ta hẹn hò được một tháng rồi nhỉ?"
Hoắc Vân Sâm nắm tay cậu: "Ừm, sao vậy em?"
Phó Bạch nghiêng người dựa vào anh, ngẩng đầu lên nhìn: "Vậy anh có suy nghĩ gì khác về em không?"
"Suy nghĩ khác?" Hoắc Vân Sâm khó hiểu, dừng bước cúi đầu nhìn Phó Bạch: "Suy nghĩ khác gì chứ, Tiểu Bạch, em có suy nghĩ gì khác về anh à?"
Hoắc Vân Sâm tưởng trong lòng Phó Bạch có điều gì bất mãn với anh, không khỏi nắm chặt tay cậu hỏi cho rõ, mắt hơi nheo lại: "Tiểu Bạch, em thích người khác ở bên ngoài rồi à?"
Phó Bạch: "..."
Khóe miệng hơi giật, Phó Bạch buồn cười: "Tướng quân, anh nói gì vậy, em làm gì có ai khác. Em thích anh mà."
Câu nói bật ra quá nhanh, khiến chính cậu cũng sững lại.
Hoắc Vân Sâm khẽ nhướn mày, cười mỉm rồi vòng tay ôm cậu vào lòng: "Vậy em muốn nói gì với anh?"
Phó Bạch nói xong mới phát hiện mình lại tỏ tình nữa rồi, khuôn mặt cậu đỏ bừng cả lên.
Tuy vậy, họ cũng đã hẹn hò được một tháng, rất nhiều chuyện thân mật đều đã làm, cậu ngại thì ngại, nhưng có những lời vẫn dám nói ra: "Đột nhiên quên mất rồi, lần sau nghĩ ra rồi sẽ nói cho tướng quân biết nhé."
Phó Bạch đây là chuẩn bị trốn tránh không nói nữa, Hoắc Vân Sâm "hửm?" một tiếng: "Thôi được, lúc nào em muốn nói thì hãy nói. Gần đây em vẫn phải bận nữa à?"
"Vâng, ngày mai phải thu âm, còn phải đi quay mấy kỳ show tạp kỹ nữa."
"Nhiều vậy sao?" Hoắc Vân Sâm nhíu mày, cảm thấy việc để cậu làm nghệ sĩ thế này dường như không tốt lắm, quá bận rộn: "Đừng làm việc quá sức. Nhà mình đâu có thiếu tiền."
"Giờ em không mệt nữa đâu, em được coi là người có công việc nhẹ nhàng nhất rồi đó. Chỉ là em mới bắt đầu, Tô tổng cũng nói mới bắt đầu thì phải siêng năng một chút, đợi sau này ổn định rồi sẽ không như vậy nữa." Phó Bạch cảm thấy mình đã đủ may mắn, nhờ thân phận đặc biệt, con đường này cậu đi rất thuận lợi, không cần thức khuya quay phim, chỉ bận khi thu âm, thỉnh thoảng tham gia chương trình.
"Vậy đợi em bận xong, chúng ta cùng nhau đi tắm suối nước nóng." Hoắc Vân Sâm nói.
Phó Bạch nép trong lòng người đàn ông: "Vâng, nghe theo anh."
...
Bận rộn suốt hơn nửa tháng, cuối cùng Tô Khê cũng chịu cho Phó Bạch nghỉ vài ngày, "Mấy ngày tới không có việc gì, cậu có thể đi chơi với chồng cậu cho thoải mái rồi."
"Anh ấy còn chưa phải chồng tôi, anh đừng nói thế." Phó Bạch rất bất lực.
Tô Khê chống cằm nhướng mày hóng hớt: "Sớm muộn gì cũng thế thôi. À đúng rồi, cậu là Omega đúng không? Lúc hai người 'làm' thì cẩn thận chút, đừng có để dính bầu, nếu không công việc mà tôi sắp xếp cho cậu sau này e là đều bị đảo lộn hết."
"Anh lại nói linh tinh!" Phó Bạch trừng mắt nhìn Tô Khê: "Không có bầu đâu, anh cũng không cần lo tôi sẽ có bầu."
Cậu không thể mang thai được, cậu đâu phải người ở đây.
"Vậy cậu cũng là A à?" Tô Khê tò mò.
Phó Bạch không chịu nói: "Dù sao anh không cần lo tôi sẽ gây họa."
"Thôi được, cậu tự biết là được rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút vậy thôi, nếu không tôi khó xử lắm." Tô Khê khá quan tâm Phó Bạch, cộng thêm cậu hát hay thật sự, lại có một người bạn trai như Hoắc tướng quân, nên nhân khí của cậu gần đây tăng vọt không ngừng, nhưng Tô Khê biết Phó Bạch không mong cầu thành tựu cao xa, cậu chỉ thích hát thôi, hơn nữa với thân phận của cậu cũng chẳng thiếu tiền, nên hắn cũng không sắp lịch trình dày đặc cho cậu.
***
Cuối cùng cũng được rảnh rỗi, Phó Bạch và Hoắc Vân Sâm lên đường đi tắm suối nước nóng. Vốn dĩ định đưa chú Trần đi cùng, nhưng chú xua tay lia lịa: "Hai vợ chồng son các cháu đi với nhau, chú đi theo làm gì. Ở nhà còn đỡ, chứ ra ngoài lại phải ăn cả đống 'cơm chó' của hai đứa, chú chịu không nổi đâu!"
Thế là chỉ có hai người cùng đi.
Suối nước nóng hơi xa, ngồi xe bay cũng phải mất 2 tiếng. Đến nơi, Phó Bạch nhìn khu nghỉ dưỡng suối nước nóng dựa lưng vào núi, cảm thán: "Lớn thật đấy. Còn có cả khinh khí cầu nữa, em muốn ngồi cái đó."
Phó Bạch chỉ vào khinh khí cầu trên trời.
Hoắc Vân Sâm nói: "Được, ngày mai đi. Hôm nay cứ ngâm suối nước nóng nghỉ ngơi trước đã."
"Vâng vâng, anh nói đúng. Mà em đói bụng rồi." Phó Bạch ôm bụng.
Hoắc Vân Sâm: "Đến phòng khách sạn trước đã."
Phòng mà Hoắc Vân Sâm đặt đương nhiên là phòng VIP tốt nhất, có hồ suối nước nóng riêng ngay sau tấm cửa kính lớn, xung quanh được vây kín, không lo bị nhìn thấy.
Vừa bước vào, Phó Bạch đã hào hứng chạy khắp nơi: "Tướng quân, căn phòng này lớn thật đấy." Phòng sách, nhà bếp, đầy đủ mọi thứ, như ở nhà vậy.
"Đi chơi thì phải thoải mái chứ." Hoắc Vân Sâm vừa nói, vừa kéo vali tới bên tủ quần áo, mở ra để treo đồ.
Phó Bạch đi một vòng trở về: "Tướng quân, để em giúp anh."
Cậu tung tăng chạy qua, suýt chút nữa thì ngã, Hoắc Vân Sâm phản ứng cực nhanh, lập tức đỡ lấy, ôm gọn cậu vào lòng. "Đi đứng thế này, ai mà yên tâm được đây."
Phó Bạch ngượng ngùng sờ mũi: "Xin lỗi tướng quân, lần sau em nhất định sẽ cẩn thận."
Hoắc Vân Sâm nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, không khỏi cúi người xuống cắn nhẹ một cái. Phó Bạch "a" một tiếng, Hoắc Vân Sâm liền nhân lúc cậu mở miệng, hôn sâu hơn nữa.
Vài phút sau, mặt Phó Bạch đỏ như gấc, cậu vội chạy trốn lên giường, úp mặt xuống gối, chỉ để lại Hoắc Vân Sâm đứng đó dở cười dở khóc mà thu dọn hành lý.
Xong xuôi, anh đi đến bên giường, chống hai tay hai bên cậu: "Dậy đi em, anh đưa em đi ăn cơm."
Phó Bạch nghiêng đầu nhìn anh: "Em chưa đói lắm. Trên xe ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi."
Hoắc Vân Sâm: "Vậy thì ra ngoài đi dạo, hay là em muốn bây giờ đi ngâm suối nước nóng luôn?"
Phó Bạch suy nghĩ một lúc: "Thôi đi dạo trước đi, lát nữa ngâm sau."
Hai người sẽ ở lại đây 3 ngày, thời gian còn dài, Phó Bạch cũng không vội.
Hai người nắm tay nhau ra ngoài, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rất lớn, chỉ riêng chỗ dạo chơi đã nhiều vô kể, còn có thể leo ngọn núi phía sau. Phó Bạch cầm bản đồ xem: "Tướng quân, buổi tối trên núi có thể xem trình diễn ánh sáng, chúng ta cũng đi leo nhé?"
"Đừng gọi anh là tướng quân nữa." Hoắc Vân Sâm bóp nhẹ tay Phó Bạch: "Ở bên ngoài bị người khác nghe thấy thì phiền lắm."
"Ơ? Không gọi tướng quân thì gọi gì ạ?" Phó Bạch hầu như toàn gọi anh là tướng quân, hình như chưa gọi gì khác bao giờ.
Hoắc Vân Sâm xoa tóc cậu: "Gọi Vân Sâm đi, hoặc nếu em không ngại, gọi chồng cũng được."
Phó Bạch: "..."
Mặt càng lúc càng đỏ, Phó Bạch xấu hổ lao vào lòng anh: "Tướng quân, anh thay đổi rồi."
Thay đổi đến mức càng ngày càng không đứng đắn chút nào.
Hoắc Vân Sâm cười khẽ: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em còn xấu hổ cái gì nữa?"
"Đó là vì mặt anh dày, không biết ngại ngùng chút nào." Phó Bạch lẩm bẩm.
"Lúc mắng anh thì miệng lưỡi lanh lẹ lắm." Hoắc Vân Sâm véo vào phần thịt mềm bên hông Phó Bạch.
Phó Bạch cảm thấy nhột, lại càng rúc sâu hơn vào lòng anh.
Hai người vừa đùa vừa cười suốt đường đi, lát sau thì cùng nhau leo lên núi. Núi không cao, với thể lực của hai người, chỉ mất tầm một tiếng là đến đỉnh.
Leo lên đến nơi cũng vừa hay trời sắp tối: "Em không đói à?"
"Không đói, bây giờ em vẫn còn thấy no căng đây." Phó Bạch vừa nói vừa đung đưa tay Hoắc Vân Sâm.
"Lát đói quá mà không đi nổi, đừng có bắt anh cõng đấy nhé." Hoắc Vân Sâm cố tình trêu chọc Phó Bạch.
Phó Bạch trừng mắt: "Ai cần anh cõng chứ, em tự mình leo lên được."
Trong lúc đấu khẩu, có du khách khác đột nhiên đi tới: "Anh là Phó Bạch đúng không?"
Phó Bạch giật mình nhìn sang, chỉ thấy ba cô gái ngại ngùng bước lại gần, "Trời ơi, thật là anh rồi! Anh ơi, bọn em thích anh lắm! Cho bọn em chụp ảnh chung được không?"
"Hả? Các bạn là fan của tôi sao?" Phó Bạch cảm thấy hơi bất ngờ, tuy gần đây cậu có chút nổi tiếng, nhưng phần lớn là fan cuồng CP của cậu với Hoắc Vân Sâm, fan ruột thực thụ vẫn hiếm.
Ba cô gái gật đầu lia lịa, rõ ràng nhìn thấy Hoắc Vân Sâm, nhưng hình như họ không thích anh, chỉ thích riêng cậu, muốn chụp ảnh với cậu. Đối mặt với những người hâm mộ hiếm hoi của mình, Phó Bạch đương nhiên vui vẻ chụp chung, lại vì ba người đều muốn chụp cùng cậu, không ai chụp hộ, thế là Hoắc Vân Sâm bị bỏ qua bèn đảm nhận vai trò cầm máy.
Có người ngoài, sắc mặt Hoắc Vân Sâm rất lạnh lùng, uy nghiêm đến mức hơi đáng sợ, ba cô gái chẳng dám nhờ anh, vẫn là Phó Bạch sai anh cầm máy.
Hoắc Vân Sâm nhận lấy máy ảnh, nhìn Phó Bạch đang tươi cười vui vẻ với ba cô fan, mắt anh híp lại, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chụp xong ảnh cho họ. Mấy fan còn muốn xin chữ ký, Hoắc Vân Sâm đã trực tiếp bảo: "Xin lỗi, tôi và bạn trai tôi còn có việc."
Ba cô fan: "..."
"Xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền hai người rồi." Ba cô fan đều là những người rất có tố chất, thấy bạn trai của anh mình nói còn có việc, ba người họ liền nhanh chóng nắm tay nhau chạy xuống núi.
Chờ họ chạy khuất, Phó Bạch cong cong mắt nhìn Hoắc Vân Sâm: "Anh đang ghen à?"
Rõ ràng chẳng có việc gì, anh lại không cho cậu ký tên cho fan, nhỏ nhen thế không biết.
Hoắc Vân Sâm véo lấy khuôn mặt đang cười tủm tỉm của cậu: "Đừng có cười vui vẻ với người khác thế chứ."
"Đó là fan của em mà, người ta thích em, sao em có thể không cười vui vẻ được." Phó Bạch cố tình nói vậy.
Hoắc Vân Sâm nâng cằm cậu lên, hôn phạt một cái lên môi: "Dù sao cũng không được, nếu không lần sau anh sẽ không tha cho em đâu."
Cậu nghe ra ý "tha" của anh ngay, bèn đẩy anh một cái, "Anh đừng nói mấy chuyện này ngoài đường, ngại chết mất."
"Cũng chẳng có ai nghe thấy." Hoắc Vân Sâm bật cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút uể oải, anh và Tiểu Bạch ở bên nhau lâu như vậy rồi, thế nhưng vẫn chưa một lần đi đến cuối cùng. Anh biết rõ cậu cũng muốn, nhưng Phó Bạch quá rụt rè, còn anh thì không nỡ ép buộc, nên đành nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Lúc này trong lòng Phó Bạch cũng đang nghĩ đến chuyện ooxx giữa cậu và tướng quân. Hay là tối nay luôn đi? Leo núi xong trở về, ăn chút gì đó, ngâm suối nước nóng, rồi uống chút rượu, rồi thuận nước đẩy thuyền lăn giường!
Nghĩ vậy, tim Phó Bạch đập thình thịch, mặt cũng đỏ bừng, "Vân Sâm, đi thôi, chúng ta tiếp tục leo."
"Ừm." Hoắc Vân Sâm đè nén ham muốn trong lòng, quyết định vẫn nên cho Tiểu Bạch thêm chút thời gian.
Dù sao thì ngày sau còn dài.
Trên đỉnh núi có đình nghỉ mát và đường đi bộ bằng gỗ, gió rất lớn, đã có khá nhiều người đến trước chiếm chỗ đẹp nhất ngắm xuống dưới. Lúc này đã hơn 7 giờ, trời đã tối hẳn, con đường mà họ vừa leo lên lúc nãy đã được thắp sáng toàn bộ bằng những ngọn đèn đất màu cam nhạt. Lúc ở trong đó còn không cảm thấy những ngọn đèn đó có gì đặc biệt, nhưng khi đứng trên cao, nhìn bao quát xuống dưới mới cảm nhận được sự hùng vĩ của nó.
Hơn nữa, khắp nơi trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này đều có treo đèn lồng màu, những ngọn đèn đó nhìn gần thì chẳng thấy gì, chỉ khi từ trên cao nhìn xuống mới biết những ánh đèn đó hội tụ thành những hình thù đẹp đẽ khác nhau, có động vật, có hoa mẫu đơn, lộng lẫy mỹ miều.
"Đẹp quá." Phó Bạch cảm thấy sự mệt mỏi lúc nãy đã tan biến hết, cậu dựa vào lòng Hoắc Vân Sâm, rất hưng phấn nói: "Vân Sâm, ở đây đẹp quá."
Hoắc Vân Sâm ôm Phó Bạch, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu: "Ừm, rất đẹp. Nếu thích ở đây, sau này chúng ta thường xuyên đến."
"Dạ." Phó Bạch thật sự đã thích nơi này. Cậu dang hai tay ra, đón lấy cơn gió đêm mát rượi, nhắm mắt tận hưởng cảm giác yên bình đến lạ thường.
Họ ngồi lại trên đỉnh gần nửa tiếng rồi mới luyến tiếc xuống núi. "Vân Sâm, ngày mai chúng ta lại đến nhé."
"Em còn leo nổi à?" Hoắc Vân Sâm nhìn động tác đi chậm rì rì của Phó Bạch, cười nói.
Phó Bạch không chịu thừa nhận mình đã mệt: "Có gì mà không nổi, nghỉ ngơi chút là em lại thành hảo hán thôi."
"Miệng cứng." Hoắc Vân Sâm ngồi xổm xuống trước mặt Phó Bạch: "Lên đi, anh cõng em xuống núi."
Phó Bạch bĩu môi: "Không cần đâu, em có thể tự đi được."
Hoắc Vân Sâm: "Được thật à? Anh chỉ hỏi lần này thôi đấy nhé."
Phó Bạch do dự.
Rồi cậu nhìn thấy khuôn mặt cười nửa miệng của anh, biết người đàn ông này cố tình trêu mình, cậu xấu hổ hóa giận, nhảy phắt lên lưng anh báo thù: "Đã anh muốn cõng thì em miễn cưỡng cho anh cõng vậy."
Đây là kiểu kiêu ngạo rồi.
Hoắc Vân Sâm xốc lại tấm thân vài lạng thịt của cậu: "Đồ ngốc nhà em, mệt rồi thì cứ nói thẳng ra là được, em phải biết, anh mãi mãi là chỗ dựa của em."
Giọng nói của người đàn ông hòa quyện trong màn đêm, mang theo một sự dịu dàng không nói nên lời.
Phó Bạch bất giác ôm chặt cổ anh, bỗng dưng nổi hứng, in một nụ hôn lên má anh: "Tướng quân, anh tốt thật đấy."
Cơ thể Hoắc Vân Sâm cứng đờ, ánh mắt đột ngột tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top