Chương 14: Tiết Dương

Chương 14: Tiết Dương

Tiết Dương.

Ngụy Vô Tiện bảo Lam Cảnh Nghi đứng yên, vạch mí mắt hắn, nói, "A---!"

Lam Cảnh Nghi ngoan ngoãn há miệng vươn đầu lưỡi, "A---!"

Mu bàn tay Ngụy Vô Tiện phủ lên trán Lam Cảnh Nghi, cảm nhận một chút nhiệt độ. Hắn thu hồi tay, trịnh trọng mà vỗ vỗ vai Lam Cảnh Nghi nói, "Chúc mừng, trúng thi độc."

Lam Cảnh Nghi đại kinh thất sắc, "Này, này có gì đáng chúc mừng chứ?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt nói, "Bắt đầu đề tài câu chuyện a!"

Lam Tư Truy hỏi, "Ngụy tiền bối, trúng thi độc sẽ như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm trang nói, "Các ngươi thấy thi thể như thế nào thì như thế đó. Một lát nữa tứ chi sẽ cứng đờ, toàn thân nổi lên thi đốm, tóc cũng sẽ bạc đi. Sau đó có thể nhảy đi rồi."

Vẻ mặt của hắn là bộ dáng thập phần tiếc nuối, thật thật tại tại mà đem mấy thiếu niên hù một trận. Thấy Lam Cảnh Nghi run một chút, Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm mà ngừng nói.

Lam Vong Cơ thấy hắn hứng thú dạt dào mà hù dọa một đám hài tử choai choai, có lẽ là không đành lòng nhìn cải thìa nhà mình bị hù dọa đến mặt không còn huyết sắc, mở miệng nói, "Ngụy Anh....."

"Phốc." Ngụy Vô Tiện cười xua xua tay, rốt cuộc không thể tiếp tục không biết xấu hổ mà dọa hài tử, "Cũng không phải không có cách giải. Bất quá từ bây giờ các ngươi phải nghe lời ta."

Mấy thiếu niên điên cuồng gật đầu.

Sai mấy thiếu niên không trúng độc cõng mấy thiếu niên trúng độc lên, Ngụy Vô Tiện quay đầu đối thiếu nữ kia nói, "Cô nương, có biết hộ nhân gia nào có 'người' không?"

Thiếu nữ kia nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật gật đầu, xoay người đi vào trong sương trắng.

"Làm phiền cô nương." Ngụy Vô Tiện đuổi theo sau đó.

Kim Lăng nhìn bóng dáng thiếu nữ kia, mày vẫn luôn nhíu chặt.

Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng này của hắn, duỗi tay xoa xoa đầu, "Tiểu Kim Lăng, nghĩ gì mà thất thần như vậy?"

Bị xoa đầu Kim Lăng run lên một chút, hô, "Ta, ta mới không có nghĩ tới nàng!"

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói, "Ta cũng chưa có nói ngươi nghĩ tới nàng a?"

"....." Kim Lăng đem đầu tóc của mình thoát khỏi móng vuốt của Ngụy Vô Tiện, hỏi, "Đại cữu, nữ hài kia rốt cuộc....."

Một ngón tay thon dài của Ngụy Vô Tiện để ở bên môi hắn, thấp giọng nói, "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nữ hài kia không đơn giản, nhưng nàng xác thật không có sát tâm. Ngươi không thể bởi vì người ta không có lưỡi không thể nói chuyện mà khi dễ người ta a."

Nửa câu sau thanh âm càng thấp, Kim Lăng kinh ngạc nhìn hắn, không thể nói ra ngàn ngàn vạn vạn lý do, sao lại không có lưỡi?

Câu kia hiển nhiên là Lam Tư Truy cũng nghe thấy, cõng Lam Cảnh Nghi thò qua tới hỏi, "Ngụy tiền bối, làm sao người biết được?"

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt thâm trầm mà nhìn ba người họ, nói, "Thấy a."

Phát hiện ánh mắt không thể tin tưởng của ba tiểu bối, Ngụy Vô Tiện một tay đáp trên vai Lam Vong Cơ, gác khuỷu tay lên, thanh âm như là đau lòng còn có chút hàm hồ nói, "Lam Trạm, ta đã sớm nói, Lam gia các ngươi dạy ra mấy xú tiểu tử lớn lên y như gia quy gia phả a, không dạy những điều thực dụng sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Ân."

Nữ hài kia đi đến trước một cửa hàng, sau đó dừng bước.

Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho nàng lui lại, tiến lên gõ cửa.

"Két!"

Cửa gỗ cũ nát mở ra cọ xát với mặt đất thô ráp, phát ra âm thanh chói tai. Một bà lão dò đầu ra, "Chuyện gì?"

Thanh âm già nua, còn mang theo một chút linh hoạt kỳ ảo.

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, "Lão nhân gia, mượn phòng bếp dùng một chút."

Vào nhà, mấy thiếu niên vội vàng đem người cõng trên lưng xếp thành một hàng trên tường, một đám thiếu niên bộ dáng nghiêm chỉnh có vài phần bay hồn lạc phách.

Một thiếu niên nhỏ giọng nói, "Tiền bối, lão nhân gia vừa rồi có phải rất kỳ quái không?"

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói, "Ngươi cảm giác chuẩn như vậy."

Thiếu niên kia ngốc, "A?"

Lam Vong Cơ trầm giọng, "Hoạt thi."

Ngụy Vô Tiện nhờ vài thiếu niên, vén tay áo hướng phòng bếp đi vào, "Tòa thành này ngoại trừ tẩu thi thì là hoạt thi, không phải người nhưng lại giống người. Không tin, các ngươi hỏi vị cô nương này một chút đi."

Theo ánh mắt hắn nhìn lại, nữ hài kia ôm cây gậy trúc an tĩnh mà đứng một bên.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn nấu một nồi cháo gạo nếp, lúc ra tới đã thấy một tiểu bối tên Âu Dương Tử Chân cùng vài thiếu niên đang vây quanh nữ hài kia hỏi chuyện.

Nữ hài kia thấy Ngụy Vô Tiện, như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.

Một thiếu niên đem chén trong tay đặt lên bàn hỏi, "Âu Dương Tử Chân, ngươi vây quanh người ta làm gì?"

Âu Dương Tử Chân thực sự có chút ủ rủ, "Không có gì, ta hỏi cái gì nàng cũng không để ý tới ta."

Ngụy Vô Tiện cười nói, "Tiểu cô nương, ngươi nói một tiếng cho hắn nghe xem."

Nữ hài kia mở miệng, lại chỉ phát ra tiếng "A, A".

Lần này Kim Lăng thấy rõ, trong miệng nữ hài này đều là máu, không có đầu lưỡi.

Mấy thiếu niên khác cũng nhìn rõ, tức khắc da đầu liền tê dại. Ngụy Vô Tiện không chút nào để ý mà đón tiếp mấy thiếu niên đang dựa trên tường, "Tới đây, trúng độc đều tới uống cháo."

Lam Cảnh Nghi thấy cái bát hồng hồng, cả người run lên, "Đây là cái gì?"

Ngụy Vô Tiện đúng tình hợp lý, "Giải dược."

Lam Cảnh Nghi cảm giác thế giới của mình tràn ngập u ám, "Đây thật sự không phải độc dược sao?"

Kim Lăng hai tay ôm ngực nói, "May mắn cho ngươi đó, Hàm Quang Quân đã kịp thời ngăn chặn một nửa ớt cay rồi."

Mấy thiếu niên trúng độc cảm thấy không sợ chết nhưng lại sợ uống cháo này xong chính mình cũng phi thăng tại chỗ, từ đây thề rằng hành sự cẩn thận không bao giờ để trúng thi độc nữa.

Mấy thiếu niên vẻ mặt đau khổ mà uống cháo, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề, người tới số lượng không ít.

Lam Vong Cơ ngưng thần nghe trong chốc lát, tay đáp trên Tị Trần, đối Ngụy Vô Tiện nói, "Ta ra ngoài giải quyết chúng."

"Được". Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ gật đầu, "Nơi này cứ để ta lo liệu."

Thấy mấy thiếu niên đã được giải độc, Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, đối nữ hài nói, "Ngươi đến đây đi."

"Đại cữu, người làm gì?" Kim Lăng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Ngụy Vô Tiện nói, "Cộng tình. Vấn linh không rõ ràng lắm, không bằng cộng tình."

"Nhưng mà....." Kim Lăng chưa nói xong đã bị đánh gãy.

"Không sao đâu, Kim Lăng." Ngụy Vô Tiện cởi xuống chuông bạc bên hông đưa cho hắn, "Dùng cái này gọi ta dậy."

Kim Lăng nắm chặt chuông bạc trong tay, không tình nguyện mà đáp một tiếng 'được'.

Thân thể nữ hài có chút chật vật, dung nhập với cơ thể Ngụy Vô Tiện. Chờ lúc hắn mở mắt ra đã qua nửa canh giờ.

"Đại cữu, như thế nào?" Kim Lăng vội vàng nâng Ngụy Vô Tiện dậy.

Ngụy Vô Tiện chống cái trán ngừng một chút, nói, "A Tinh?"

Nữ hài gật đầu.

"Hiểu Tinh Trần ở đâu? Ngươi có thể mang chúng ta đi không?"

A Tinh nắm chặt cây gậy trúc, đốt ngón tay trắng bệch, nàng gắt gao mà cắn môi, lại gật gật đầu.

Lam Tư Truy hỏi, "Tiền bối, chuyện này là như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện ngửa đầu nhìn trần nhà, nói, "Một chốc một lát không thể nói rõ. Tóm lại, Tiết Dương phải chết."

Hắn vừa nói ra, mấy thiếu niên không kịp phản ứng sao lại thế này thì đột nhiên cửa bị phá.

Là một hung thi.

Ngụy Vô Tiện nhìn hung thi kia hai mắt trắng dã, hồi tưởng một chút, "Tống Lam?"

"A!" A Tinh đột nhiên phát ra một tiếng la nghẹn ngào sợ hãi, cả người tránh ở phía sau Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía sau Tống Lam có một người cởi xuống vải trắng trên mắt, vừa tiến vào cửa, "Tiết Dương?"

"Là ta. Nghe đại danh Ngụy phó tông chủ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được." Ánh mắt Tiết Dương dường như lướt qua Ngụy Vô Tiện, thấy nữ hài tránh ở phía sau, "Tiểu người mù, ngươi còn trốn cái gì?"

Ngụy Vô Tiện ý bảo mấy thiếu niên lui ra phía sau, đem A Tinh bảo hộ ở bên trong, chính mình tiến lên một bước, "Tiết Dương, Âm Hổ Phù ở trong tay ngươi?"

Nghe vậy, mấy thiếu niên đều kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn. Âm Hổ Phù, cho dù là chuyện qua đã lâu nhưng bọn họ cũng nghe nói trong Xạ Nhật Chi Chinh Âm Hổ Phù sử dụng một lần duy nhất ở thành Bất Dạ Thiên.

"Nửa mảnh Âm Hổ Phù năm đó ta ném vào Loạn Tán Cương, Kim Quang Thiện khẳng định là không dám đi tìm, nhưng nửa mảnh Giang Trừng hạ táng cùng ta thì không nhất định". Ngụy Vô Tiện híp nửa mắt nhìn Tiết Dương, "Ràng buộc Giang Trừng, sau đó đổi Âm Hổ Phù, mưu kế của Kim Quang Thiện rất tốt. Tiết Dương, ta cũng không nghĩ tới ngươi có năng lực có thể phục hồi như cũ."

Tiết Dương cười nói, "Nhưng mà rốt cuộc ta vẫn kém hơn so với người sáng lập như ngươi. Âm Hổ Phù trong tay ta bất quá chỉ là hàng giả, rất dễ hỏng."

Ngụy Vô Tiện hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"

Tiết Dương đáp, "Ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chút."

"Giúp? Đây là thái độ cầu người hỗ trợ?" Ngụy Vô Tiện nhìn Tống Lam, phỏng chừng bên ngoài đã bị một vòng tẩu thi vây quanh.

Tiết Dương cũng không thèm để ý trào phúng rõ ràng này, đi tới đưa cho Ngụy Vô Tiện một cái Tỏa Linh Nang.

Ngụy Vô Tiện không tiếp, nói thẳng, "Hồn phách của Hiểu Tinh Trần đi? Ta nói thật, không cứu được. Hắn là tự sát chết, chính hắn không muốn tồn tại. Thiên Vương lão tử đều không cứu được."

"Phải không?" Tiết Dương cúi đầu cười khẽ.

Đồng thời, Tống Lam đột nhiên động, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng yết hầu Ngụy Vô Tiện đánh úp lại.

Ngụy Vô Tiện tránh thoát một kiếm này, kiếm tiếp theo lại theo sát tới. Kim Lăng gấp đến độ rút kiếm ra lao tới, bị Lam Tư Truy liều mạng túm chặt.

"Kim Lăng, kiếm pháp của chúng ta so với Tống đạo trưởng đều không đấu lại, nóng lòng nhúng tay ngược lại sẽ tạo thành phiền toái cho Ngụy tiền bối."

Kim Lăng hung hăng mà thu kiếm vào vỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Dương.

Tiết Dương không để ý chút nào tới ánh mắt phẫn hận của đám thiếu niên, nhìn Ngụy Vô Tiện trốn tránh Tống Lam còn cười nói, "Tiền bối, tẩu thi nơi này đều bị Âm Hổ Phù khống chế, Hàm Quang Quân vẫn còn bị hơn 300 tẩu thi vây quanh, ngài hiểu ý của ta chứ?"

"A." Ngụy Vô Tiện đột nhiên dừng bước, cười nói, "Tiết Dương, ngươi ở Nghĩa Thành nhiều năm như vậy, tin tức cũng đến thật muộn."

Lời nói của hắn vừa dứt, Tống Lam đang giơ kiếm đột nhiên buông tay xuống, Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn về phía Tiết Dương đang kinh ngạc, "Ai nói ta chỉ có thể triệu hồi tẩu thi vô chủ?" Lại là ai nói cho ngươi ta chỉ có thể dựa vào Lam Trạm?

Oanh---!

Tường bên ngoài sân ầm ầm sập xuống, đợi bụi đất tan đi, mấy thiếu niên mới phát hiện bên ngoài bị một vòng tẩu thi vây quanh, lập tức cả đám phát run.

"A....." A Tinh đột nhiên phát ra thanh âm run rẩy, đôi tay ôm ngực ngồi xổm xuống. Áp lực của tuyệt cảnh Quỷ Vương không hề nhỏ, thậm chí là còn cố tình phóng đại đối với tẩu thi cấp thấp, đối với tiểu quỷ như nàng là quá khủng bố.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy một tiếng của nàng, ý thức được mình không cẩn thận ngộ thương người vô tội, cố tình vòng qua A Tinh, cô nương kia mới miễn cưỡng đứng vững được.

Tiết Dương có chút không phản ứng kịp, "Ngươi....." Hoa hành mạn gắt gao mà cuốn lấy chân tay hắn.

Ngụy Vô Tiện gợi lên ý cười, "Ta đã nói rồi, tin tức của ngươi thật chậm chạp."

Tay phải chậm rãi vươn đi, đầu ngón tay nhắm ngay những tẩu thi đó, cánh hoa hồng liên từ đầu ngón tay tràn ra như huyết. Cánh hoa đầy trời đều là hung khí giết người, trong khoảnh khắc huyết bắn ba thước.

Âu Dương Tử Chân trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn tàn sát này, không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng.

Cánh hoa một lần nữa trở về trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện tụ thành hồng liên, Lam Vong Cơ cũng về tới. Tầm mắt y đảo quanh một vòng, nhìn một đám thiếu niên ở một góc nỗ lực giảm đi sự tồn tại, nhìn một đám tẩu thi vỡ tan tành, cuối cùng dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện.

Hồng liên giết người, mười ba năm trước y đã từng thấy.

Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, tay đáp trên cổ tay Ngụy Vô Tiện.

"Như thế nào? Hàm Quang Quân thấy sao?" Vừa mới giết gần trăm tẩu thi, lệ khí của Ngụy Vô Tiện thực trầm trọng.

Sau đó hắn nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi, "Ngươi có bị thương hay không?"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, tia lệ khí kia trong nháy mắt liền lui xuống, lệ khí cuồn cuộn trong lòng cũng bị đàn hương nhàn nhạt trên người Lam Vong Cơ tách ra không còn một mảnh.

"Không....." Hắn theo bản năng mà trả lời.

Lam Vong Cơ giống như không tin, đem hắn kiểm tra từ trên xuống dưới một lần mới bằng lòng buông tay ra.

Các thiếu niên nhìn nhau, cảm giác không khí có chút kỳ quái.

Lam Vong Cơ rốt cuộc liếc mắt đến người đang bị bó thành bánh chưng một cái, "Tiết Dương?"

"Như thế nào? Muốn giết ta sao?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Không thì sao? Lưu lại ăn tết hả? 'Chết rồi cũng tốt, chết thì càng nghe lời' đây chính là ngươi nói. Hay là ngươi cảm thấy có thể đối Hàm Quang Quân làm bộ làm tịch?"

Tiết Dương câm miệng, không im được bao lâu lại nói, "Tiểu gia ta dám làm dám chịu. Thường Từ An là ta giết, Thường gia không phải ta diệt, Tống Lam là ta hại mù, Bạch Tuyết Các xem như là ta dùng Âm Hổ Phù diệt môn. Hiểu Tinh Trần không phải ta giết."

Ngụy Vô Tiện gật đầu, "Ta biết hắn tự sát, là ngươi bức."

Tiết Dương đột nhiên cười, hắn nói, "Ta trước kia ở trên phố lưu lạc thường nghe được mấy câu chuyện xưa."

Hắn nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, chậm rãi nói, "Tuyệt Cảnh Quỷ Vương trăm năm khó có được, một khi xuất thế, hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn."

Hắn cười đến thực vui vẻ, "Đáng tiếc ta nhìn không thấy."

Tiết Dương là uống thuốc độc tự sát.

Ngụy Vô Tiện thu lại hành mạn trói hắn, từ trong tay hắn lấy ra Tỏa Linh Nang chứa hồn phách của Hiểu Tinh Trần. Hắn đối Tiết Dương nói, "Ngươi đã quên ngươi kể chuyện rất thích sửa loạn. Bạch Y Họa Thế hại nước hại dân là đúng, nhưng Huyết Vũ Thám Hoa và Hắc Thủy Trầm Chu không có."

"A Tinh, đi tìm Hiểu Tinh Trần đạo trưởng thôi."

Editor: Ngáo

Đã đăng: 14:32 - 03/02/2020

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top