Chương 8: Trò chơi giữa những cái bóng và lửa (1)

Sakura nhận ra rằng việc cho nai ở rừng Nara ăn là một trong những cách thư giãn nhất nhưng cũng khó chịu nhất để trải qua thời gian rảnh rỗi trên thế giới này.

Chúng trở nên dễ thương và tin tưởng sau khi thấy cô xuất hiện đủ nhiều lần trong khu rừng của chúng, và chúng cho phép cô chạm vào lớp lông mềm mại của chúng, nhưng một số con lại cắn ngón tay cô khi cô cố đưa chúng những lát táo hoặc rau củ để ăn. Những con quái vật ích kỷ. May mắn thay bọn mày đẹp đẽ thế.

Shikamaru đang ngủ gục dưới gốc cây cách đó vài feet, để mặc cô tự đối phó với khả năng bị cụt tay. Đồ lười biếng đáng ghét.

Đã chán ngấy với bầy nai, cô đi đến chỗ bạn mình và huých anh ta bằng chân. "Dậy đi! Tớ tưởng cậu muốn chơi shogi hôm nay chứ?"

"Ừ, được rồi. Chẳng phải cậu cũng là người khăng khăng bắt tớ vuốt ve con nai chết tiệt đó sao?"

Cô thở dài, làn hơi thoát ra tạo thành một đám khói nhỏ trong không khí lạnh buốt của buổi sáng. "Được rồi, Shika, bây giờ chúng ta có thể vào trong nhà được chưa? Tớ lạnh quá!" cô phàn nàn, mặc dù cô đã bắt đầu lưu chuyển chakra để sưởi ấm máu và làn da của mình. Mùa đông quả thật không phải là dành cho cô, và cô luôn nhạy cảm với nhiệt độ lạnh.

Có vẻ như Shikamaru cũng có suy nghĩ giống cô và rất vui vẻ đứng dậy dẫn đường đến nhà mình, nơi mẹ cậu định phục vụ trà nóng và đồ ăn nhẹ cho họ. Yoshino-san thực sự chào đón họ rất nhiệt tình, đe dọa con trai mình phải lấy một vài tấm chăn nhỏ cho chính mình và Sakura trước khi bị cảm lạnh.

Ngồi đối diện nhau trên sàn tatami với những tấm chăn ấm áp quấn quanh người, hai đứa trẻ cố gắng đánh bại nhau trên bàn cờ shogi. Không đáng ngạc nhiên, Sakura chơi rất giỏi, dựa vào ký ức 17 năm của cô từ tất cả những lần cô đã chơi với bố, Shikamaru, và thậm chí cả Shikaku-san, nhưng dù vậy, Shikamaru trẻ tuổi vẫn khiến cô ngạc nhiên.

Cậu nhanh chóng tìm ra nhược điểm trong chiến lược của cô, và khi cậu không làm được điều đó, thường dẫn đến việc cậu thua một ván, cậu đơn giản chỉ yêu cầu chơi lại. Đó là mức độ quyết tâm mà cô chỉ thấy ở Shikamaru một vài lần hiếm hoi khi cậu còn nhỏ. Mẹ của Shikamaru đổ đầy tách của họ hai lần nữa, trước khi cánh cửa phòng khách đóng lại với một tiếng gọi nhẹ nhàng "Tadaima" (Anh đã về).

"À, bố đã về."

Sakura tái mặt. Dĩ nhiên, cô thích Shikaku-san, họ đã gặp nhau nhiều lần trong vài tháng qua, nhưng cách ông nhìn cô đôi lúc, quan sát cô, rất khó chịu. Cô lo là ông đã tự rút ra những giả định riêng về cô, và nó khiến cô cảm thấy một nỗi sợ kỳ lạ.

Shikaku-san thì hiền lành và lười biếng, rất giống con trai ông, nhưng Sakura biết rõ ông. Cô biết con người khi ở bên ngoài gia đình của ông, cô đã từng làm việc với ông nhiều hơn một lần. Ông có thể tàn nhẫn, tàn bạo với những ai đe dọa làng của ông, và thành thật mà nói, đôi khi cô bắt gặp ánh mắt giống hệt ánh mắt mà ở một thời điểm khác, khi ông dành cho kẻ phản bội và gián điệp. Chỉ là lần này, nó nhắm vào cô.

Nhưng nếu mọi việc đi quá xa, cô sẽ nói ra sự thật. Với ông ấy và Inoichi-ji-chan. Và cầu nguyện Đấng Tiên tri rằng họ sẽ không nhốt cô trong Phòng Tra tấn và Thẩm vấn, hay đưa Hội đồng vào cuộc, bởi lúc đó cô sẽ gặp rắc rối lớn, và Shisui cũng vậy.

Sakura nghe thấy tiếng trò chuyện nhẹ nhàng của cặp vợ chồng Nara, nhưng cô vẫn tiếp tục chơi, chỉ mỉm cười đáp lại lời nói của Shikamaru. Vài phút sau, thủ lĩnh tộc Nara bước vào phòng và đến gần hai đứa trẻ.

"Chào ngài, Shikaku-san," cô líu lo sau khi bạn cô chào ba mình.

Ông mỉm cười nhẹ và ngồi xuống xem trận đấu của chúng. "Yoshino nói hai đứa đã ở trong rừng," ông nói, nhìn đi nhìn lại giữa hai đứa, trước khi hạ mắt xem nước đi tiếp theo của con trai mình.

"Chúng con cho nai ăn."

Sakura mỉa mai, "Tớ là người cho chúng ăn, và rõ ràng chúng thấy ngón tay tớ khá ngon miệng. Còn cậu thì nằm thoải mái dưới gốc cây."

Một tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồng ngực của Shikaku, trong khi Shikamaru ngáp đi trước cơn nạt nộ của Sakura. Cô hất một quân Xe, sau khi nhận ra sai lầm của Shikamaru ở nước đi trước, nâng nó lên hàng Vua Rồng.

"Cậu để lộ quá nhiều sơ hở đấy, Shika."

Họ tiếp tục ván cờ với sự tập trung cao độ, ngay cả sau khi mẹ của Shikamaru mang trà cho chồng. Cuối cùng, Sakura thắng, nhưng cậu nhóc Nara cũng khiến cô rơi vào thế khó một hai lần.

"Cháu chơi khá lắm, khi mới chỉ là một đứa trẻ," Shikaku-san nói với cô sau khi con trai ông rời phòng lấy nước.

Sakura cắn môi, nhưng giữ ánh mắt vững vàng, "Tou-chan của cháu không bao giờ nhường khi chúng cháu chơi các trò chơi chiến lược và tri thức." Điều đó không sai. Kizashi từng là chiến lược gia của đội genin của ông, và nói chung thì ông thông minh hơn ông thích bộc lộ. Cho dù cô chưa bao giờ chú ý điều đó trước đây, cô chắc chắn đã nhận ra ở dòng thời gian này.

"Ừ," người đàn ông lớn tuổi rên rỉ và ngồi thẳng lên thoải mái hơn, vuốt mặt sẹo của mình. "Ta từng chơi với ba cháu hồi chúng ta còn trẻ."

"Thật sao?!" cô hét lên, mắt mở to vì không tin vào cái gật đầu của ông.

"Chúng ta cách nhau vài tuổi, nhưng ta biết ông ấy từ trước cả học viện. Gia đình chúng ta cung cấp bột sừng nai chữa bệnh và các loại thảo dược khác cho ông nội cháu từ khu rừng Nara này." Tập trung trở lại vào Sakura, ông mỉm cười, "Kizashi luôn khoe khoang rằng ông ấy có thể đánh bại bất kỳ người Nara nào với môn cờ shogi, nên chúng ta sắp xếp một vài trận đấu thỉnh thoảng."

Sakura huýt sáo nhỏ, "Tou-chan hồi đó hẳn ngạo mạn lắm nhỉ?"

"Bây giờ vẫn thế," Shikaku-san nói, với đôi môi cong lên theo cách khó hiểu. "Chuyện là, ông ấy là người duy nhất ngoài ba ta từng đánh bại ta. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, phải không?"

Đỏ mặt nhẹ trước lời khen, vì đó là sự công nhận cấp A đến từ Nara Shikaku, dành cho cả cô và ba cô, cô mỉm cười và lặng lẽ nói với ông rằng:

"Một ngày nào đó, cháu cũng sẽ vinh hạnh được đấu với ngài. Nhưng cháu nghĩ mình còn nhiều điều để học trước khi ngày đó đến."

Dĩ nhiên cô có tâm trí của một cô gái 17 tuổi, và vâng, cô từng chơi với Nara Shikaku trước đây, nhưng đó là sau khi ông gặp cô với tư cách đồ đệ của shishō và công nhận giá trị của cô, cả về trí tuệ lẫn là một shinobi. Cô vẫn chưa đạt đến trình độ đó trong cuộc đời mới này.

Ông chỉ gật đầu, và cô có thể cảm nhận ánh mắt dò xét của ông. "Cháu thú vị hơn nhiều so với cách cháu bộc lộ, Sakura-chan."

Nhấp nháy mắt để xua tan sự bối rối và lo âu, cô nhìn lên ông. "Xin lỗi ạ?"

"À, không có gì. Ta rất vui vì Shikamaru-kun đã tìm được những người bạn thú vị."

Một tộc trưởng tương lai của Uchiha, Jinchūriki của Làng Lá và một thiên tài xuất thân từ dân thường không được nhắc tới. Vì vậy, Sakura tặng ông nụ cười rạng rỡ nhất của mình. "Cháu cũng rất vui vì Shika là bạn với chúng cháu. Cậu ấy có hơi lười biếng, nhưng cậu ấy siêu thông minh và tốt bụng, cho dù cậu ấy cố giấu điều đó."

"Ừ, hãy trân trọng tình bạn bây giờ đi nhóc, vì khi các cháu tốt nghiệp Học viện, tất cả các cháu sẽ có rất nhiều trách nhiệm."

Cô ngẫm nghĩ từng lời của ông. Những hàm ý về cuộc sống tàn nhẫn của shinobi và địa vị tộc trưởng tương lai của Shikamaru không phải là những sự thật xa lạ với cô, nhưng cô chọn không đề cập đến chúng.

"Dù thế nào đi nữa, Shikaku-san," cô bắt đầu, với chút hăng say thái quá trong giọng nói, "cháu cảm thấy những mối liên kết chúng cháu đang tạo dựng sẽ tồn tại, ngay cả khi chúng cháu lớn lên. Ước mơ của cháu là bảo vệ những người quan trọng với cháu được hạnh phúc và an toàn, và Shikamaru luôn làsẽ mãi là một trong những người đó."

Trong giây lát, người Nara trở nên bất động, ánh mắt dừng lại trên cô gái nhỏ bé trước mặt với vẻ ngạc nhiên. Rồi ông gật gù, và một nụ cười hài lòng nở trên môi. "Được rồi, Sakura-chan. Nhưng nói cho ta biết," nụ cười nhanh chóng biến thành một nét cau mày nhẹ, "Còn làng thì sao? Cháu sẽ đặt cái gì lên trước? Konoha, hay gia đình và bạn bè? Cháu dường như có một ý thức và quan điểm mạnh mẽ về công lý, khi ta thấy cháu bênh vực Naruto-kun một cách quyết liệt như vậy, vậy hãy nói cho ta nghe."

À, đó là một câu hỏi cái bẫy phải không? Thật tiếc cho ông: Sakura đã suy nghĩ rất nhiều về điều này từ lâu rồi.

"Không phải cả hai giống nhau sao? Nếu cháu có thể bảo vệ làng của mình, cháu cũng có thể bảo vệ họ, cùng tất cả mọi người sống trong vùng đất Konoha. Và đúng, cháu không thích cách mọi người đối xử với Naruto, nên cháu sẽ làm bất cứ điều gì có thể để ngăn cậu ấy bị tổn thương. Cháu cũng sẽ làm như vậy cho bất kỳ người bạn nào của cháu, và thậm chí những người cháu không quen biết nếu họ cần đến cháu."

Ông gật đầu, suy ngẫm câu trả lời của cô. "Vậy nếu lợi ích của bạn bè mâu thuẫn với lợi ích của làng thì sao?"

Một trọng lượng đột ngột đè nặng lên ngực cô. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội Konoha, ngay cả khi cô mười hai tuổi và nói với Sasuke rằng cô sẽ rời đi cùng cậu ấy. Ngay cả lúc đó, cô có thể và sẽ chọn đồng đội của mình, nhưng không bao giờ thực sự bỏ rơi làng mình. Giờ thì khác, theo một cách nào đó, chính bản thân cô là kẻ phản bội. Cô biết làng của cô bị tha hoá theo những cách quá u tối và quái dị đến nỗi hầu hết mọi người không thể hiểu hết. Nhưng cô sẵn sàng bước qua ngọn lửa địa ngục chỉ để phơi bày những hành động tội lỗi của các Trưởng lão.

Điều đó có khiến cô và Shisui trở thành kẻ phản bội, về mặt pháp lý không? Có thể.

Nhưng liệu họ có đi ngược lại lợi ích của làng không? Hoàn toàn không!

Cẩn thận với lời nói, cô nhìn thẳng vào ông với ánh mắt nghiêm túc: "Cháu sẽ không bao giờ cho phép bản thân hành động vì bất cứ điều gì ngoài lợi ích của người dân Konoha và Hokage," cô muốn nhấn mạnh rõ ràng lòng trung thành của cô nằm ở đâu, nhưng kiềm chế bản thân không làm như vậy. "Bất chấp những gì ba mẹ cháu nghĩ, cháu hiểu cuộc sống của một shinobi có ý nghĩa gì. Cháu sẽ ở luôn ở trong sự kiểm soát của Hokage như cách họ cho là phù hợp, nhưng cháu cũng sẽ không bao giờ quay lưng lại với đồng đội của mình. Và nếu Hokage của cháu là một Hokage tốt, một Hokage xứng đáng với danh hiệu đó, thì họ sẽ không bao giờ yêu cầu điều đó với cháu. Họ sẽ không bao giờ yêu cầu lính của mình làm hại dân làng. Đó có phải là câu trả lời rõ ràng đủ chưa, Shikaku-san?"

"Đủ rồi," ông nói, sau một khoảng im lặng ngắn, "đó là một câu trả lời rõ ràng và ấn tượng, Sakura-chan." Khi biểu cảm của Shikaku tan biến thành thứ gì đó dịu dàng hơn, sự căng thẳng của cô hoàn toàn biến mất. "Ta thực sự rất vui vì Shikamaru đã tạo nên những mối liên kết này, như cháu gọi, với cháu và bạn bè của cháu. Ta hy vọng quyết tâm của cháu sẽ không thay đổi trong tương lai."

Với nụ cười chân thành và quyết tâm, cô thề với cả ông và chính mình, "Nó sẽ không đâu."

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top