Chương 5: Ván cờ bắt đầu (3)
Mùa thu năm đó ở Konoha ôn hòa hơn. Lá cây đã đổi màu và mùi hương của trái đất mang sắc thái của hơi đất sau mưa, nhưng nó không lạnh như cô nhớ về mùa thu trong những năm sau này.
Itachi và Shisui đã không thể tập với cô trong 3 tuần qua và cô đang tự duy trì chế độ tập luyện của mình. Ưu điểm là có nhiều, vì cô không thể thực sự thể hiện bất kỳ khả năng thực sự nâng cao nào khi họ ở xung quanh. Cô cũng có nhiều thời gian hơn cho các phiên thiền nguyên thủy khi một mình, nhưng nhược điểm thì đang dần bộc lộ.
Cô không có đối tác tập đấu, không ai để thử tốc độ của mình hoặc đánh giá kỹ năng ảo thuật. Và cô cảm thấy cô độc khủng khiếp.
Cô nhớ tiếng cười và những câu chuyện của Shisui. Phương pháp giảng dạy nghiêm túc và những lời dịu dàng của anh sau khi cô hoàn thành bất cứ điều gì anh yêu cầu. Đã trải qua 3 tuần dài, nhàm chán mà không có sự trêu chọc của anh, hoặc những nỗ lực của anh để lấn lướt cô trong các trận chiến trí tuệ khác nhau; không có anh bồng cô lên và ném cô cao trong không trung, xù tóc cô theo cách chính xác mà cô ghét và đảm bảo cô về nhà an toàn sau các bài học.
Cô nhớ giọng nói dịu dàng của Itachi, cố gắng hết sức tìm cơ hội để có được một trong những nụ cười hiếm hoi của anh ấy. Cô nhớ cảm giác ấm áp khi anh mang bánh dango đến chia sẻ với cô trong giờ nghỉ và cú chạm nhẹ lên trán cô mỗi khi cô cư xử như một đứa trẻ. Sasuke cũng rất nhớ anh trai, và đó là điều duy nhất cậu nghĩ về những ngày này.
Đêm đó, một con quạ xuất hiện trên cửa sổ của cô, những chiếc lông óng mượt màu đen kịt và đôi mắt thông minh kì lạ tắm trong ánh trăng. Cô đọc thông điệp gắn vào chân nó và hét lên sung sướng khi đọc xong. Nhanh chóng, cô mặc một bộ đồ đen, lấy bao vũ khí của mình từ nơi cất giấu dưới một tấm ván sàn lỏng lẻo bên dưới giường, và nhảy ra khỏi cửa sổ phòng ngủ, đảm bảo rằng bản sao của mình đã nằm dưới chăn.
Cô thực sự cần trang trí lại và sơn tường thành màu gì đó không phải màu hồng, sớm thôi.
Hớn hở và phấn khích, cô đi đến địa điểm huấn luyện yêu thích của mình, thậm chí không quan tâm nếu ai đó thấy cô, và nhảy lên lưng của Shisui, cười như một kẻ điên. Anh dễ dàng lôi cô xuống, ôm cô thật chặt trước khi hạ cô xuống mặt đất.
"Itachi-kun, anh không ôm em sao?" cô làm bộ phụng phịu, giấu nụ cười trước ánh mắt trống rỗng của cậu. Mà không cần nhắc nhở, cô quàng tay ôm chặt lấy anh, và sau một hồi do dự, anh đặt tay lên đầu cô. "Em nhớ cả hai anh lắm!"
"Xin lỗi nhé, chim non, bọn anh có vài nhiệm vụ liên tiếp. Anh cũng nhớ học trò nhỏ tài giỏi của mình chứ," Shisui nói, nhìn cô và Itachi với vẻ gắn bó khó hiểu. "Được rồi, em đã không lười biếng chứ?"
"Không ạ," cô hớn hở đáp, không cảm thấy muốn than van như thường lệ khi Shisui chuyển sang chế độ "thầy tàn ác" của mình. "Em thậm chí còn hoàn thiện được kỹ năng ném senbon!"
"Vậy hãy cho chúng ta xem đi."
Và cô làm như vậy. Cô cho họ xem tiến bộ cô đã đạt được trong những nhiệm vụ họ giao cho cô trước khi rời đi nhiệm vụ, thoát khỏi một vài ảo thuật của Itachi, và thậm chí đặt một vài cái lên anh ấy, rồi tập luyện với Shisui, người muốn kiểm tra tốc độ và sức bền của cô.
Sakura đột ngột dừng lại, thở hổn hển, trong khi Shisui hầu như chưa đổ mồ hôi. Trước khi anh có thời gian hỏi cô có chuyện gì, cô kéo anh xuống đất, cởi áo anh ra với một lực không cần thiết, bất chấp sự phản đối của anh.
Một tiếng hít vào sắc nhọn thoát ra từ cô, và ánh mắt cô trở nên cứng rắn khi cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh bị thương." Cô nói, giọng căng thẳng.
"À, không sao đâu, Saku-chan," anh cố gắng cười bỏ qua, nhưng Sakura cảm nhận được sự căng thẳng thoáng qua toàn thân anh.
Cô đưa đôi tay phát sáng lên vai anh trước tiên, nơi một vết cắt sâu đang nhuộm da anh thành màu đỏ tươi. Tên ngốc chỉ thoa một ít thuốc để cầm máu!
Cô thở phào nhẹ nhõm khi không phát hiện chất độc nào, và, thấm chút chakra gây tê vào da anh, bắt đầu đóng vết thương lại. Như mọi khi, sự kiểm soát giúp cô không lãng phí chakra hơn cần thiết, xét đến trữ lượng hiện tại của cô.
Itachi một lần nữa tiến lại gần cô để quan sát quá trình với Sharingan đã kích hoạt. Sakura mệt mỏi, và đã sử dụng một lượng chakra khá lớn vào các ảo thuật mà họ đã luyện tập cùng nhau, nhưng y nhẫn trong cô chiếm ưu thế và cô từ chối dừng lại.
Khi vết thương ở vai chỉ còn là một vết sẹo trắng mờ, cô lau mồ hôi trên trán và cổ, rồi chuyển sang vùng sưng tím trên xương sườn của anh, chakra của cô thấm vào da để đánh giá mức độ tổn thương.
Cô muốn đấm anh, nhưng tất nhiên không làm vậy khi anh đang trong tình trạng như vậy. "Hai xương sườn bị gãy và chảy máu bên trong ổ bụng." Cô nhìn lên anh, bắt được chút rầu rĩ thoáng qua khi ngón tay cô ấn lên vùng bầm tím. "Dù em có làm gì thì điều này cũng sẽ rất đau. Itachi-kun, anh có thể giữ vai anh ấy không?"
Im lặng, Itachi di chuyển để làm theo những gì cô đã chỉ dẫn, mắt không rời khỏi đôi tay của cô.
Được rồi, cô cắn môi, mình đã không cần làm điều này trong một thời gian dài, nhưng mình đã làm vô số lần trước đây.
'Hít thở đi nào, Outer. Hãy nhớ những gì sư phụ dạy cậu.'
'Tớ có thể làm được.'
'Chakra gây tê trước tiên.'
Cô để nó bao phủ xương sườn, phổi, cơ bắp và dây thần kinh của Shisui, và cảm nhận cơ thể anh thư giãn.
'Anh ấy đau đến mức nào vậy?! Anh ấy thậm chí không nói gì cả...'
'Tập trung.'
'Đúng rồi. Bây giờ chakra chữa lành, để hàn gắn cấu trúc xương.'
Một tiếng rên nghẹn thoát ra từ môi Shisui, nhưng Itachi giữ chặt người anh họ xuống. Sakura dùng một tay giữ chân anh không cho cử động. Nhắm mắt lại, cô tập trung vào nhiệm vụ của mình. Da và xương dịch chuyển, và Shisui co giật trong tay cô, cắn môi để không kêu lên.
'Cần thêm chakra để gắn kết các khúc xương lại với nhau.' Inner gợi ý.
Tay Sakura di chuyển khi các khúc xương đã được sắp xếp ngay ngắn, bắt đầu liền lại với nhau, sửa chữa các tổn thương xung quanh.
'Chakra dịu nhẹ để giúp giảm đau.'
"Em sẽ chuyển sang ổ bụng bây giờ. May mắn thay, tình trạng không nghiêm trọng lắm."
Anh gật đầu cứng rắn và dòng chakra của cô thay đổi hướng, tìm thấy các vết rách và bầm tím, xoa dịu và đóng chúng lại, hướng dẫn máu quay trở lại các tĩnh mạch, làm sạch vùng bụng. Nếu chảy máu nghiêm trọng hơn, cô sẽ phải phẫu thuật cho anh, nhưng cô cảm ơn các vị thần điều đó không xảy ra. Mặt đất rừng không phải là nơi vô trùng nhất để mổ ai đó.
"Được rồi," cô thở ra, ngồi xuống và lau mồ hôi trên mặt và cổ, "Em đã xong. Hãy đảm bảo băng kín phần thân trên trong vài ngày. Xương không dễ chữa lành, và chúng sẽ khá giòn một thời gian."
Trong khi Sakura cố gắng lấy lại nhịp thở, hai anh em họ người nhìn vết sẹo mờ trên vai Shisui và giờ là vết bầm tím.
"Itachi-kun, anh có bị thương không?" cô hỏi với tất cả uy quyền của một y sĩ lão luyện.
Anh lắc đầu, "Một vài vết xước, không nghiêm trọng lắm".
"Để em xem nào."
Ngoan ngoãn, anh rời bên người anh họ và vén tay áo lên. Thật sự chỉ có vài vết thương bề mặt, có lẽ do dao kunai trầy xước, nhưng Sakura vẫn kiểm tra chất độc, thở phào nhẹ nhõm lần thứ hai trong đêm không tìm thấy bất cứ thứ gì. Mặc dù chỉ mất vài ngày để chúng lành lại, Sakura vẫn chữa lành những vết xước lại.
"Tại sao anh không đến bệnh viện trước khi nhắn tin cho em? Chảy máu nội tạng của anh có thể trở nên nguy hiểm đến tính mạng nếu kéo dài! Và không kể đến cơn đau mà anh đang phải chịu đựng, và xương sườn của anh! Chúng có thể liền sai chỗ, và nếu anh chỉ bỏ mặc và đi nhiệm vụ tiếp theo, tình trạng có thể tệ hơn, một phần xương thậm chí có thể đâm xuyên phổi anh!" lúc đó cô gần như đang la hét, nước mắt nóng hổi cay xè. "Và không có vết thương nào là nhỏ! Nếu bất cứ vũ khí nào cắt hoặc trầy xước anh đã thấm chất độc thì sao? Anh có thể chết trong vòng vài ngày, vài giờ, thậm chí là vài phút!"
"Sakura-chan, bình tĩnh đi. Bây giờ chúng ta ổn rồi, phải không?" Shisui mỉm cười nụ cười ngớ ngẩn đó, và cơn giận của cô bùng lên nguy hiểm.
Cô chọc mạnh ngón tay run rẩy vào ngực anh, nhấp nháy đuổi những giọt nước mắt đi. "Đừng chọc em! Anh không được cẩu thả! Anh muốn chết sao? CÒN EM THÌ KHÔNG MUỐN!"
Sakura thậm chí không thấy anh di chuyển. Tất cả những gì cô biết là bất chợt cô đang được ôm chặt trong vòng tay của Shisui, cơ thể anh sưởi ấm cô trước cái lạnh của mùa thu. Đập nước trong tâm trí cô vỡ tung, và cô những nức nở trong vòng tay anh, móng tay cào vào cánh tay anh khi anh cứ lặp đi lặp lại những lời dịu dàng. Cô thở hổn hển, tìm kiếm Itachi, nhưng tầm nhìn cô mờ mịt và cô không nhìn thấy anh. Cô rên rỉ tên anh và anh im lặng đưa tay cho cô.
Cô đã chứng kiến quá nhiều cái chết của bạn bè. Một số người trong số họ đã thở những hơi thở cuối cùng trong vòng tay cô. Sai, Kiba, Neji, Genma. Và một số người khác thì cô không có cơ hội nói lời tạm biệt. Ino, Hinata, Sasuke, Kakashi-sensei. Cô không thể mất thêm nữa. Cô nghĩ mình sẽ không thể sống nổi với điều đó. Họ là những shinobi và Sakura biết điều đó có nghĩa gì. Họ được cho là có thể hy sinh, nhưng với cả mạng sống của mình, cô không thể chịu đựng ý nghĩ phải chứng kiến ai đó quan trọng với cô chết một lần nữa.
"Đừng chết," cô quặng quẹo nói ra, và một khi giọng cô không còn run nữa, cô không thể ngừng lặp lại những từ đó. Shisui ôm cô chặt hơn. Itachi di chuyển đến gần hơn một chút.
Những lời thoát ra từ miệng Shisui không có ý nghĩa gì với cô, nhưng cô biết chúng là những lời trấn an mà anh không nên nói. Dù vậy, cô vẫn biết ơn. Cô tập trung vào hơi ấm từ cơ thể anh và những cái siết nhẹ đến từ bàn tay Itachi. Inner giúp cô đếm nhịp vuốt ve của ngón tay Shisui khi anh chạy tay qua tóc cô và đẩy ra những hình ảnh về những cơ thể bị thương và máu me hiện ra sau mắt Sakura.
Sakura không biết khi nào hay làm thế nào mà cô đã về nhà, nhưng cô thức dậy vào sáng hôm sau, nằm trong chăn ở trên giường, vẫn mặc quần áo tập luyện. Trên cửa sổ là một con quạ khác, ngồi thoải mái, nhưng đôi mắt nó đặt lên cô. Nó gõ cửa kính bằng mỏ khi cô ngồi dậy trên giường, vẫy một cánh chào cô, rồi bay đi vào ánh mặt trời đang lên.
Sakura mỉm cười, xúc động vô cùng. Cô đứng dậy và duỗi người, sẵn sàng đối mặt với ngày mới.
Lời tác giả:
Vậy chúng ta đã có phiên bản trẻ con của Choji và Shika trong chương này và chúng ta sẽ thấy họ nhiều hơn trong tương lai. Tôi muốn nhắc lại rằng Haruno Kizashi từng là một shinobi và ông cũng làm nghề buôn bán + sở hữu một cửa hàng cùng vợ, vì vậy ông biết, kiểu như, gần như mọi người ở Konoha :P Shikaku là một trong những nhân vật người lớn yêu thích của tôi và tôi muốn ông ấy có nhiều tương tác hơn với Sakura sau này.
Một chút phát triển về Danzo, tuy nhiên người đàn ông đó rất thông minh.
Ồ và vâng, Sakura đã để lại ấn tượng với Shisui và Itachi. Chỉ có vậy thôi.
Dù sao tôi cũng sẽ ngừng lảm nhảm. Cảm ơn đã đọc ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top