Chương 5: Ván cờ bắt đầu (1)

"Mau nào, Naruto! Nhanh lên!" Sakura gọi vọng từ phòng khách. Cô đã mặc sẵn một chiếc váy đỏ đẹp xinh, thắt nơ đen quanh eo. Mẹ cô đã giúp cô tết tóc - giờ thì dài hơn so với lần đầu ở độ tuổi này - thành một bím tóc đẹp, và chiếc ruy băng đỏ mà Ino tặng được kết lại trong mái tóc hồng của cô.

Tiếng nói ồn ào của Naruto vọng khắp nhà: "Đến liền đây, Sakura-chan, chết tiệt! Những bộ quần áo này kì quái quá, ttebayo!" Cậu đi xuống cầu thang, tiếng bước chân bị át đi bởi những tiếng cười khúc khích của bố mẹ cô. Naruto dừng lại ở cửa phòng khách, vụng về kéo lấy dây quai quần tây.

Mẹ cô đã đưa Naruto đi mua sắm, và một lần nữa Sakura đã tức giận trước tất cả những ánh mắt đầy ác ý mà bạn cô phải hứng chịu. Một số chủ cửa hàng thậm chí không cho phép họ vào, nhưng mẹ cô đã từ chối chịu đựng sự vô lý đó.

Cơn giận dữ của Haruno Mebuki luôn nổi tiếng.

Sakura nhìn bạn mình từ trên xuống dưới. "Trông cậu tuyệt lắm, Naruto!" Và đúng thế. Ngoài chiếc quần tây cam đau mắt, áo sơ mi trắng vừa vặn với cậu và đôi giày mới tinh sạch sẽ và bóng loáng. "Bây giờ, đi thôi! Cậu biết mà, Ino sẽ đổ lỗi cho chúng ta nếu chúng ta đến muộn tiệc sinh nhật của cô ấy."

"Ừ, ừ."

Một tràng cười vui vẻ vang lên khi Kizashi cảnh báo đùa cợt: "Đừng quên quà cáp nhé!" Cả hai đứa trẻ gật đầu và vội vàng cầm lấy những gói quà màu sắc tươi tắn từ chiếc bàn thấp ở giữa phòng.

"Bây giờ các con cứ đi chơi vui vẻ đi nhé. Bố mẹ sẽ đón các con sau, được chứ?" Khi Mebuki đứng dậy, bà vuốt lại mái tóc của Naruto.

"Naruto-kun, mẹ đã nói chuyện với cô ở cơ sở cô nhi viện rồi, nên con có thể ngủ lại đây đêm nay." Naruto sáng bừng lên vui sướng với những lời đó và chạy đến ôm chầm lấy cả hai bố mẹ cô.

Mối quan hệ giữa Naruto và Kizashi đặc biệt gắn bó với nhau. Sakura hiểu điều đó, bởi vì cả hai đều là những người vui tươi và hay đùa cợt. Kizashi luôn tìm ra cách mới để khiến Naruto cười ngặt nghẽo, và Naruto luôn chăm chú lắng nghe mọi lời của bố cô nói, dù đó là những câu chuyện về những chuyến đi đến các vùng đất xa xôi hay những truyền thuyết kì ảo trong sách.

Sakura mỉm cười nhìn cảnh tượng đó và nhận thấy mẹ cô cũng có biểu cảm tương tự. Và sự thật là bố mẹ cô không thể có thêm con nữa sau khi sinh ra Sakura, và vì vậy Naruto dần trở thành một phần của gia đình nhỏ bé của họ.

Sau khi hôn lên trán mỗi đứa, Mebuki đưa chúng ra cửa và tiễn chúng lên đường đến nhà Ino.

Hầu hết hàng xóm của họ Haruno đã quen với cảnh hai đứa trẻ chơi cùng nhau, và mặc dù một số từng liếc xéo những lần đầu tiên Naruto cùng Sakura ghé thăm khu dân cư thường dân, ngày nay mọi người chào đón họ bằng những nụ cười và thỉnh thoảng tặng cho chúng món anban nóng hổi.

Naruto thường rất vui mừng khi được đối xử tử tế nên cậu thường dừng lại trò chuyện với mọi người, nhưng khi đi dọc con đường dẫn đến nhà của gia tộc trưởng Yamanaka hôm đó, cậu liên tục kéo áo mình với vẻ cau có bất thường.

Sakura lo lắng. "Sao cậu căng thẳng thế?"

Naruto lúng túng với món quà đã gói của mình, "À, không có gì đâu Saku-chan, nhưng mà... cậu biết đó, giả sử... giả sử ba mẹ Ino không thích tớ và không muốn tớ vào nhà của họ thì sao?"

Sakura thở dài và đến gần bạn mình, đẩy nhẹ vai cậu, "Naruto, cậu đã gặp mẹ cô ấy rồi mà, nhớ không? Và Ino đã mời cả hai chúng ta. Cô ấy là bạn của cậu và bố mẹ cô ấy cũng biết điều đó."

Tâm trạng của Naruto dường như đã được nâng lên sau đó, và hai đứa trẻ tiếp tục đi, cười đùa và trò chuyện; thỉnh thoảng, Sakura sẽ ném những cái nhìn sát khí về phía bất cứ ai dám làm điều tương tự với bạn cô.

Mơ hồ, cô cảm nhận được chakra quen thuộc của Shiranui Genma từ phía sau những hàng cây. Vậy ra hôm nay anh ta là người canh gác Naruto; tốt. Genma chú ý và không dung thứ cho bất cứ ai. Sakura đã thoáng thấy anh giúp đỡ Naruto vài lần mà cô chưa kịp đến trước.

Cô huýt sáo vui vẻ, quàng tay Naruto khi họ nhảy chân sáo trên vỉa hè. Chỉ mới 15 phút sau, họ được Ino chào đón, cô bé đứng trước sân nhà để chào đón tất cả khách mời của mình.

Cô nhìn thấy họ và cười toe toét, trước khi cau mày, "Đã gần 6 giờ 10 phút rồi đấy, hai bạn! Thậm chí Sasuke còn đến trước cả hai người nữa!"

"Xin lỗi, Ino-chan," Sakura mỉm cười xin lỗi rồi ôm cô bé và chúc cô sinh nhật vui vẻ. "Cậu thật xinh đẹp."

À, dù ở độ tuổi nào, khen ngợi Ino sẽ luôn hiệu quả. Cô bé cười khúc khích và vuốt lại vải vóc của chiếc váy màu xanh biển.

"Đây là quà của cậu," Sakura đưa món quà cô đang cầm cho cô, rồi huých Naruto làm theo. "Bọn mình hy vọng cậu thích chúng."

Ino nhận lấy quà với nụ cười rạng rỡ, "Cảm ơn các cậu nhé," cô nói, ra hiệu cho họ vào trong. "Naruto, cậu ổn chứ?"

"Hả?" cậu bé nhìn lên, rõ ràng không nghĩ Ino hỏi thăm về tâm trạng không thoải mái của cậu vừa quay lại một cách đột ngột. "Ồ, chúc mừng sinh nhật, Ino."

Nhưng Ino luôn quan sát một cách cẩn thận, đặc biệt liên quan đến tâm trạng và suy nghĩ của bạn bè. "Sao cậu trông buồn vậy?" cô lại hỏi, nghiêng đầu để nhìn cậu gần hơn.

Sakura thở dài và nắm lấy tay Naruto. "Naruto lo lắng về bố mẹ của cậu và những người lớn khác. Cậu biết cách mà hầu hết mọi người đối xử với cậu ấy."

"Ồ," cô bé tóc vàng gật đầu, nhăn mày. "Nhưng đừng lo lắng về bố mẹ tớ! Họ đã biết chúng ta là bạn và nếu có ai đó ở đây làm hoặc nói điều gì xấu, Sakura-chan và tớ sẽ đánh họ và tớ sẽ không bao giờ mời họ đến tiệc của tớ nữa đâu, đồng ý chứ?"

Naruto cười và cảm ơn cô, sau đó cả ba đứa trẻ tiến sâu vào trong nhà. Họ chào đón mẹ của Ino, người hướng dẫn họ vào phòng khách, "Mẹ sẽ mang thêm nước ép ra. Ino , sao bạn không giới thiệu Sakura-chan và Naruto-kun với mọi người?"

"Con làm luôn đây!" cô bé hét lên, nắm cả hai cánh tay bé nhỏ của họ. Naruto nuốt nước bọt một cách lo lắng, nhưng khi họ bước vào phòng khách, cậu nhìn thấy mái tóc đít vịt của Sasuke và dần bình tĩnh lại.

Sakura nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn, vẫy tay chào Sasuke nhỏ bé đang ngượng ngùng và lúng túng khi ngồi cùng một số người anh chị em họ của Ino. Gia đình Yamanaka không đông như gia đình Uchiha, Hyūga hoặc Aburame, nhưng Ino vẫn có một đại gia đình khá lớn.

Với biểu cảm chán nản cam chịu, Sakura nhận thấy một vài ánh mắt kỳ thị không che giấu được dành cho họ - chủ yếu là về Naruto - cho đến khi chân cô dừng ngay trước ba vị tộc trưởng của gia tộc Ino-Shika-Cho.

Cô đã gặp Nara Shikaku chỉ một lần trong quá khứ của mình, vào thời điểm tại công viên khi ông đã cứu cô và Naruto khỏi người dân tấn công cậu. Và Inoichi-oji-chan đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống mới của Sakura sau khi cô kết bạn với Ino. Gặp lại ông ở kiếp sống này đã là một trải nghiệm đầy sự khó nói đối với Sakura. Cả ông và Shikaku-san đã chết trong chiến tranh, và mặc dù cô đã biết điều đó, cô cũng đã từng cùng làm việc, và chơi rất nhiều trận cờ với Shikaku-san, Yamanaka Inoichi đã trở thành một người như cha thứ hai với cô. Trải nghiệm về cái chết của ông vài tháng trước đó, và giờ nhìn thấy ông sống và vẫn tốt bụng như trước, đã là một sự mâu thuẫn khó hiểu trong tâm trí cô.

Và dù vậy, đây là lần đầu tiên Sakura gặp Akimichi Chōza. Cách ông đi bộ, nói chuyện đã luôn làm cô có liên tưởng nhẹ nhàng nhưng đau buồn đến Choji, mặc dù mái tóc màu đỏ chói của ông khác hoàn toàn với mái tóc nâu của con trai ông. Người đàn ông mỉm cười với họ khi Inoichi cúi xuống để chào họ.

"Sakura-chan, Ino đã lo lắng rằng cháu sẽ không đến," ông nói nhẹ nhàng, nhìn cậu bé bên cạnh cô. "À, cậu bé này là Naruto-kun phải không?"

Naruto tránh nhìn vào đối phương và đứng gần Sakura thêm chút nữa. Theo bản năng, cô đứng ngăn mình giữa cậu và những người lớn, và bất ngờ khi thấy Ino cũng làm vậy. Ngay cả Sasuke cũng đã đứng bên cạnh bạn, sẵn sàng bảo vệ cậu nếu cần.

Ba vị tộc trưởng nhìn bọn trẻ cũng với sự tò mò ngày càng tăng, trao đổi ánh mắt, trước khi Chōza-san cười. "Ôi, đám nhóc này đáng yêu quá mất thôi?"

Ino thư giãn, nhưng Sakura và Sasuke vẫn không di chuyển dù chỉ 1 inch. Đôi mắt của Sakura tập trung vào cha của bạn mình. "Naruto hơi xấu hổ, oji-chan," cô ấy mỉm cười với tất cả sự ngọt ngào và ngây thơ của một cô bé mà thực ra cô ấy không phải. Sau đó, cô tiến lại gần bộ ba và thì thầm, "Hãy cho cậu ấy một chút thời gian và câu ấy sẽ nói không ngừng ."

Nhận được cái nhìn thích thú từ những người nghe, nhưng Chōza nhanh chóng đuổi họ ra để kết giao với trẻ con khác. Trong thời gian ban đầu của mình, Sakura đã gặp gần hết những người em họ của Ino trong các buổi tụ họp tương tự, nhưng cô chưa từng tương tác nhiều với họ.

Ino sớm chán ngấy với cái ánh nhìn chằm chằm của anh họ Inoki nhắm vào cả Sakura và Naruto, và thật may mắn họ đã ra ngoài. Naruto dường như không quan tâm, vì cậu vẫn đang trò chuyện - hoặc chính xác hơn là cãi nhau - với Sasuke suốt thời gian, nhưng Sakura cảm thấy có chút không thoải mái; Inner nhắc nhở cô rằng chính vì lý do đó mà cô chưa bao giờ học cách thưởng thức các bữa tiệc của trẻ con trong các gia tộc.

Cô là người dân thường, và ai cũng biết. Đó là một loại "nhãn" và sẽ dính với cô suốt đời, giống như màu tóc bất thường và trán rộng của cô. Địa vị của cô, cô không có, đã trở nên rõ ràng hơn khi cô tốt nghiệp bên cạnh một lớp học đám trẻ đến từ các gia tộc.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top