Chương 43: Máu và xương (2)

Ba tiếng ngủ chẳng đủ để cô và Shisui phục hồi chakra và nghỉ ngơi, nhưng ít nhất Sakura không cảm thấy quá tệ khi thức dậy. Lúc đó vẫn khoảng 7 giờ sáng, và họ còn gần 20 phút trước khi chuông báo thức của Naruto reo.

Trong lúc bố cô nấu món trứng và mẹ cô không chịu rời vòng tay ôm Sakura, họ thảo luận về việc nên nói bao nhiêu cho em trai cô và Hokage-sama biết, vị lãnh đạo chắc chắn sẽ có mặt tại đồn cảnh sát sau khi có cuộc tấn công tại nơi ở của jinchūriki. Sakura hy vọng sẽ có thời gian gặp shishō trước khi đến đồn cảnh sát, nhưng cô biết đó không phải là lựa chọn khả thi, trừ khi bản thân Tsunade quyết định xuất hiện ở đó.

Sakura uống một tách trà, ăn hai quả trứng và một lát bánh mì, rồi rời khỏi phòng bếp để lên nhà thay quần áo. Phòng cô là nơi duy nhất trong nhà phản ánh lại những gì đã xảy ra giữa đêm. Mẹ cô có thể đã lau sạch sàn phòng khách, nhưng phòng Sakura vẫn nồng nặc mùi tanh của máu. Ga giường sẽ phải vứt đi, và cô nghĩ rằng màu đỏ thẫm đã thấm qua cả nệm.

Một vũng máu gần như đã khô đọng ở gần cửa, với những vết máu bắn trên tường và ở trên cửa. Tủ quần áo của cô chỉ còn là đống mảnh vỡ, với kính từ những khung ảnh, quần áo và đồ lót lòi ra từ những mảnh gỗ trên sàn, và có những lỗ tạo thành là nơi cô đã ghim Aburame Torune vào tường.

Với một tiếng thở dài, Sakura quyết định sẽ xử lý tất cả chuyện đó... sau. Cô đi đến tủ quần áo và chọn một chiếc áo đen đơn giản và quần để mặc bên dưới áo khoác haori. Cô lấy ra một trong những dải ruy băng mà Ino đã tặng và buộc tóc thành đuôi ngựa thấp, nhìn mình trong tấm gương thật kỳ diệu rằng vẫn còn nguyên vẹn.

'Cậu cần có một vũ khí,'

Inner rền rĩ trong đầu cô và Sakura lấy ra tram cài đầu kanzashi của Shisui, biến đuôi ngựa lỏng lẻo thành búi tóc và cài kanzashi sâu vào tóc, hầu như không để tâm đầu nhọn cọ xát lên da đầu. Cô cũng buộc một chiếc kunai vào cẳng tay, mắt vẫn tập trung vào hình ảnh phản chiếu trong gương.

Cô sợ rằng mọi người sẽ nhận ra điều cô đang thấy. Đôi mắt quầng thâm với cái nhìn chết chóc, một vẻ mặt hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ đứa trẻ nào đang ở 6 tuổi giống cô, mà giống một kunoichi đã trải đời hơn.

'Kệ đi.'

'Không phải ý hay đâu, Inner. Giúp tớ vui lên nhé? Ít nhất là vì Naruto.'

Inner tiếp tục càu nhàu ngay cả sau khi Sakura đã xuống lầu. Itachi, cảm ơn người anh trai tuyệt vời ấy, đã tuyệt vời đến mức mang theo cả quần áo thay cho Shisui, và giờ anh ấy đứng đó, mặc bộ đồng phục Cảnh sát.

'Được rồi,'

Inner đáp lại sau một lúc, 'Hãy nghĩ đến khi đầu Danzo sẽ bị chặt đứt trong lúc hành quyết.'

Và thành thật mà nói, điều đó đã làm Sakura mỉm cười.

Khi Naruto lê bước xuống cầu thang, vẫn còn dụi những vết tích mơ màng của giấc ngủ khỏi mắt, bố là người đầu tiên ôm cậu vào lòng, hôn lên mái tóc vàng óng của cậu một cách dịu dàng. Naruto cười khúc khích và ôm lại ông, tiếp nhận cả sự âu yếm của kaa-chan nữa. Shisui giúp bày đồ ăn trên đĩa của cậu, nhưng Naruto không phải đồ ngốc. Sakura thấy đôi lông mày cậu nhíu lại khi nhìn giữa mọi người, và huých Shisui trước khi em trai cô kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Họ nói với cậu rằng một số người xấu đã cố đột nhập vào nhà họ đêm qua, nhưng Shisui, người đã đến đây để ngủ lại với Sakura, đã bắt được những kẻ đó và gọi cảnh sát để bắt giữ họ. Cơn sốc liền chuyển thành kinh hoàng, nhưng Naruto cố không để lộ ra, chỉ hỏi xem Shisui-nii có ổn không. Tộc nhân Uchiha mỉm cười nhỏ nhưng tràn đầy tình cảm, xoa đầu cậu một cách yêu thương.

"Anh ổn, Naruto-chan. Tuy nhiên, chúng ta cần đến sở cảnh sát để khai báo. May mắn là em không thức dậy trong lúc hỗn loạn, nhưng em vẫn cần đi cùng chúng ta."

Naruto gật đầu. "Vâng," là câu trả lời của cậu, và cậu bắt đầu ăn nhanh hơn. Sakura chưa bao giờ thấy cậu nhiều năng lượng như vậy vào buổi sáng, nhưng cậu đã dọn dẹp và thay đồ trong chưa đầy mười phút. Thông thường, cô phải lôi kéo cậu khắp nơi và mẹ sẽ phải hét lên bảo chúng phải chuẩn bị đi học.

Chuyến đi đến trụ sở cũ của Sở Cảnh sát diễn ra chậm rãi và không có gì đặc biệt, nhưng Sakura nhận thấy ánh mắt của bố mẹ cô đang lướt qua phải trái, dè chừng ai đó nhảy xuống họ bất cứ lúc nào. Sakura giữ mạng lưới cảm nhận của mình đủ rộng để cảm nhận cả Kakashi và Taiki-san, những người đang theo dõi họ, bên cạnh đó, để cảnh báo họ về bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào. Mãi cho đến khi họ gần đến trụ sở thì Inner mới cảnh báo Sakura về điều gì đó cụ thể, khiến cô tạm dừng lại để nguyền rủa dưới hơi thở.

"Mokuton," cô thông báo cho Shisui qua vòng cổ của họ. Anh quay đầu về phía cô, một lông mày nhướn lên, và Sakura tiếp tục gửi xung động theo mã của họ. "Đã dùng Mokuton. Họ đã thấy nó."

Mắt anh mở to và anh hít một hơi dài qua mũi. "C-H-Ế-T-T-I-Ệ-T," anh gửi lại, sử dụng các chữ cái thực để đánh vần nó ra; họ chưa nghĩ ra một chuỗi cho từ cụ thể đó. Sau đó anh gật đầu. "Hiểu rồi. Thay đổi ký ức. Nhưng không dùng Mangekyō. Để dành cho sau này phòng trường hợp cần thiết."

Sakura thở phào nhẹ nhõm và tặng anh một nụ cười biết ơn. Anh nháy mắt và xoa đầu cô ngay khi họ ra bên ngoài sở cũ. Một số cảnh sát bên trong, cả Uchiha và không phải Uchiha, chào buổi sáng họ, nhưng Kosuke-san, người đã đợi ở sảnh, là người đầu tiên tiến đến gần họ và yêu cầu họ theo anh đến văn phòng của Fugaku-san.

"Một số người trong chúng tôi đã được thông báo về những gì đã xảy ra và Fugaku-sama đã yêu cầu tăng cường tuần tra quanh làng," Kosuke-san nói, chủ yếu nói với Shisui hơn là những người khác, nhưng sau đó anh quay sang cặp vợ chồng Haruno và các đứa trẻ. "May mắn là các vị đều bình an. Đừng ngần ngại gọi chúng tôi trong tương lai. Tôi chắc chắn Fugaku-sama sẽ phân công một số người trong chúng tôi gần nơi các vị sẽ ở, dù đó có là nhà của các vị hay không."

"Cảm ơn, Kosuke-san. Chúng em rất cảm kích," Sakura mỉm cười với anh và nhận được một cái gật đầu đáp lại.

Khi họ đến văn phòng của Cảnh sát trưởng, anh gõ cửa và mở ra ngay khi giọng Fugaku-san cho phép họ vào. Hokage-sama đã có mặt ở đó, ngồi trên ghế đối diện với người đứng đầu Uchiha, và có những nét rõ ràng của sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt ông khi thấy tất cả họ đều không bị thương.

Lời chào của họ phần lớn đều khẽ khàng sau khi cửa đóng lại, nhưng ngay cả lời chào của Naruto cũng thiếu phấn khởi, phản ánh bầu không khí nghiêm túc mà mọi người đang toát ra. Shisui là người bắt đầu nói, hỏi về vị trí của Itachi.

"Thằng bé đang theo dõi những người chúng ta đang giam giữ," chú của anh trả lời. "Một trong số họ đã tỉnh lại, nhưng người kia đang có lượng chakra yếu và vẫn còn ngủ," nói vậy, ông liếc nhanh về phía Sakura và cô hiểu rằng ấn của cô vẫn đang giữ chắc. Có lẽ cô nên gỡ nó ra, nhưng cô sợ những con côn trùng sẽ thoát ra. "Cháu có thể thay thế Itachi sau khi đã báo cáo."

"Dạ vâng," Shisui đồng ý dễ dàng, điều chỉnh nét mặt thành trung tính khi quay về phía Hokage.

Người đàn ông hạ tẩu thuốc khỏi môi và, sau khi liếc nhanh qua mọi người, nhìn chăm chú vào Shisui. "Chuyện gì đã xảy ra, Shisui-kun? Đừng bỏ sót chi tiết nào."

"Vâng, Hokage-sama," anh cúi đầu. "Sau buổi tập luyện chúng cháu có với Tsunade-sama hôm qua, cháu về nhà tắm rửa và nghỉ ngơi, nhưng sau đó quyết định đến nhà Haruno. Sakura thỉnh thoảng mời cháu đến chơi." Bố mẹ cô, Sakura và Naruto đều gật đầu theo lời anh. Shisui gần như là một phần cố định trong nhà họ, giống như Sasuke vào cuối tuần.

"Tôi tin là khoảng 03 giờ khi Sa-chan đánh thức tôi dậy, nói rằng cô ấy có thể cảm nhận được bốn dấu hiệu chakra đang tiến đến. Khi tôi nhận ra rằng ANBU được bố trí bên ngoài đã gục ngã, tôi bước ra khỏi nhà và cố gắng chặn đứng những kẻ tấn công," rồi anh dừng lại, nhìn xuống Naruto, nhưng tiếp tục ngay sau đó. "Tôi đã xử lý được một trong số họ. Không may là những người còn lại đã vào được bên trong nhà từ cửa sổ mở trong phòng Sakura, trong khi tôi vẫn đang đối phó với người ở ngoài."

"Và chuyện gì đã xảy ra khi họ vào trong?" Hiruzen hỏi, đôi mắt già dặn sắc sảo của ông rơi xuống Sakura.

Cô đan hai tay ra sau lưng trước khi đưa ra báo cáo của mình, hơi thay đổi một chút: "Khi người đầu tiên vào trong, cháu ẩn mình trong bóng tối và đã cắt vào đùi của anh ta, vì cháu nghĩ rằng vết thương ở chân sẽ làm anh ta dừng lại. Nó đúng là đã làm anh ta chậm lại, nhưng không hoàn toàn như vậy."

"Genjutsu," đến từ vòng cổ của cô, và Sakura nuốt khan.

"Cháu đã tạo một ảo thuật lên họ để cho Shisui đủ thời gian để, ừm," cô liếc nhìn về phía Naruto, người đã trở nên đáng lo ngại khi tái nhợt, và chọn lời nói cẩn thận, "xử lý người ở ngoài."

"Và cháu đã trói shinobi Aburame bằng một loại ấn hoa nào đó?" Hokage hỏi, giữ giọng điệu đều đều, dù rõ ràng tò mò.

Sakura chớp mắt vài lần, bộ não của cô đang vật lộn để theo kịp. Ôi, chết tiệt! Ông ấy đã thấy Sakuranohanabira của cô... "Vâng," cuối cùng cô thừa nhận, nhưng không giải thích thêm. Ông ấy không có thời gian để hỏi thêm chi tiết, vì Shisui ngay lập tức tiếp quản.

"Khi tôi quay lại bên trong, một trong số họ đã phá vỡ ảo thuật và đang cố gắng rời khỏi phòng để đi sâu hơn vào trong nhà. Tôi khống chế anh ta trước."

Hokage-sama gật đầu đã hiểu và ngồi lại trên ghế. "Tsunade đã thông báo cho ta rằng anh ta đang ở trong bệnh viện. Tiếp tục đi."

Shisui nhìn chú và bắt đầu nói tiếp, "Tôi đã gọi thú triệu hồi của mình và thông báo cho oji-san và Inu-taichō, và khi Fugaku-oji và Itachi đến, chúng tôi đã gửi tin cho Tsunade-sama và bệnh viện. Chúng tôi cũng đã ổn định được tình trạng của đặc vụ ANBU, người đã bị Aburame đầu độc, trước khi các y sĩ khác xuất hiện để đưa cô ấy đi và... nghi phạm bị thương nặng kia."

"Chúng tôi rất may mắn khi Sa-chan đã nhờ Shisui-kun ở lại với chúng tôi đêm qua," Kizashi nói sau đó, và vợ ông gật đầu.

"Đúng vậy," Mebuki đồng ý. "Và, tất nhiên, Fugaku và Tsunade-sama đã phản ứng ngay lập tức. Giờ chuyện gì sẽ xảy ra?"

Fugaku-san hắng giọng nhưng đợi Hokage-sama cho phép mới nói. "Itachi và tôi đã cố gắng thẩm vấn người đã tỉnh lại, nhưng vô ích. Tôi sẽ phải gọi Inoichi và, tất nhiên, Aburame Shibi, để nhận dạng người thân của anh ta và cho chúng tôi biết nếu anh ta biết bất cứ điều gì về chuyện này."

"Họ trông giống ANBU, nếu tôi nhớ không nhầm, nhưng tôi từ chối tin rằng họ sẽ tấn công đồng đội hoặc công dân của Konoha," bố cô trông như đang vô tình chia sẻ thông tin.

Sakura, đang không ngừng quan sát Sandaime-sama, thấy một cái bóng lướt qua khuôn mặt ông. "Ta có thể đảm bảo với các vị, bất kể những shinobi này là ai, họ không thuộc hàng ngũ ANBU và họ không nhận lệnh từ ta," ông tuyên bố. "Ta sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi chúng ta biết ai đã gửi họ đến và với mục đích gì."

"Liệu họ có thể là ANBU của quốc gia khác, hoặc thợ săn-nin không?" Mebuki hỏi dồn, mắt bà nhìn chằm chằm vào Hokage, mặc dù bà biết chính xác những shinobi này thuộc về ai. "Ngài đã cảnh báo chúng tôi về điều đó."

Sakura trao đổi ánh nhìn bối rối với Shisui, nhưng sau đó nó đã trở nên rõ ràng với cô. Cô khẽ nghiêng đầu về phía Naruto và thấy sự hiểu biết cũng lóe lên trên khuôn mặt Shisui.

"Có lẽ," Hokage nói, nhưng ông không có vẻ bị thuyết phục. Ôi Kami, Sakura cầu nguyện, hãy làm cho ông ấy nhận ra sự liên quan của người bạn cũ trong chuyện này. "Chúng ta chỉ biết được khi họ nói ra. Fugaku," ông quay sang người đứng đầu Uchiha. "Hãy gọi Inoichi và Shibi đến."

"Vâng, Hokage-sama," ông nói. "Shisui, cháu có thể cử hai sĩ quan đi tìm Shibi và Inoichi chứ...?"

"Ngay bây giờ ạ, oji-san. Cháu cũng sẽ thay ca canh gác cho Itachi. Họ có nên ở lại đây không?" Anh hỏi, ra hiệu về phía gia đình Haruno.

Chú anh gật đầu, "Đây là nơi an toàn nhất cho họ lúc này, và chúng ta cũng cần thảo luận về việc làm sao để đảm bảo an toàn cho họ trong tương lai."

Với một cái cúi đầu, Shisui rời khỏi phòng, để lại sự im lặng nặng nề, chỉ có tiếng xột xoạt khi gia đình Haruno ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ trong văn phòng của Fugaku-san. Làn da ngăm của Naruto vẫn còn tái nhợt. Họ đã không kể cho cậu bất kỳ chi tiết nào sáng sớm nay, và sự im lặng của cậu nói lên rất nhiều điều. Sakura nắm tay cậu khi cậu ngồi trên đùi Kizashi, để cậu siết chặt những ngón tay của cả hai đan vào nhau hết lần này đến lần khác.

Cô có thể cảm nhận được chakra của Shisui cùng với Itachi ở tầng dưới - có lẽ cả hai đang trong một trong những phòng giam giữ - và họ ở gần nhau trong vài phút, trước khi Itachi đi lên tầng trên và vào văn phòng của cha, đến đứng gần gia đình Haruno và âm thầm hỗ trợ. Sakura, tuy nhiên, giữ sự tập trung của mình vào Shisui, và sự thay đổi trong chakra của anh mà cô nhận ra từ quá trình kích hoạt Sharingan. Anh đang thay đổi ký ức của đặc vụ ROOT Aburame và Yamanaka- không, những đứa trẻ. Họ chỉ là những đứa trẻ.

Hokage-sama đề xuất tăng cường lực lượng bảo vệ xung quanh nhà Haruno, điều mà bản thân Fugaku-san ủng hộ, nói rằng ông sẽ cung cấp một số sĩ quan của mình. Sau đó ông đề nghị khu phức hợp Uchiha như một phương án thay thế, hoặc đến ở nhà của bất kì Tộc trưởng nào cũng được. Điều đó khiến Hokage nhướng mày, nhưng ông không bình luận về nó.

Mẹ cô nói rằng có lẽ tốt nhất là họ nên đến sống với một trong những người bạn là Tộc trưởng, vì nhà họ đã bị lộ bởi kẻ đã gửi những shinobi này đến. Sandaime đồng ý với điều kiện là người của ông cũng sẽ được phép bảo vệ họ.

Chưa đầy mười phút sau, Shibi-san và Inoichi-oji đến Sở Cảnh sát, và sau khi nhận được 'tóm tắt' từ Fugaku-san, tất cả họ đều đi về phía các phòng giam. Shisui chào họ bằng một cái gật đầu và bước sang một bên, để hai Tộc trưởng có thể nhìn vào trong phòng giam. Yamanaka Fū quả thực đã tỉnh, và trái tim Sakura tràn ngập hy vọng khi cô thấy đôi mắt của cậu bé sáng lên khi nhận ra chú của mình.

Mặc dù Naruto nghiêng người thì thầm, "Đây là những kẻ xấu ư?" giọng của cậu hoàn toàn có thể được nghe thấy bởi tất cả mọi người. "Họ không thể lớn hơn Itachi-nii, đúng không?" Sakura gật đầu, giữ mắt mình trên đứa trẻ Yamanaka và cánh tay cô đã làm gãy. Cô thực sự cảm thấy tệ về điều đó.

"Shibi, anh có thể nhận dạng người thân của mình không?" Hokage-sama hỏi, nhưng rõ ràng đó là một mệnh lệnh.

Người đứng đầu Aburame nói ngay lập tức, bình tĩnh, "Đó là cháu trai của tôi, Aburame Torune." Có một sự thay đổi nhỏ trong tư thế của ông, một cái nghiêng đầu về phía Hokage, và ông tiếp tục, "Một thành viên của gia tộc của chúng tôi mà tôi đã không gặp hơn một năm."

"Vậy sao?"

"Và Yamanaka Fū," Inoichi-oji tuyên bố sau đó, khiến Hokage quay phắt về phía ông. "Hokage-sama, trước đây tôi đã được thông báo về tình trạng 'Tử vong' của Fū-kun. Rõ ràng, tuy nhiên, ai đó đã mắc sai lầm."

Hokage-sama trầm ngâm, "Rõ ràng." Ông tiến thêm một bước về phía trước và nhìn vào mắt Fū. "Mục đích của cuộc tấn công vào gia đình Haruno là gì, Yamanaka-kun?"

"Thưa ngài," cậu bé cúi đầu nhiều nhất có thể trong phạm vi xiềng xích cho phép, khiến mái tóc màu lửa của cậu xõa quanh mặt. "Chúng tôi đang tuân theo mệnh lệnh vì lợi ích của Konoha."

"Vì lợi ích của Konoha, ngươi nói vậy? Hãy nhắc lại giúp một ông già đang lẫn, Yamanaka-kun, vì ta không nhớ đã ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho ngươi."

Đôi mắt màu hổ phách nhạt lướt qua một lúc ngắn, trước khi tập trung lại vào Sandaime. "Ngài đã không ra lệnh, Hokage-sama."

"Vậy ai đã ra lệnh?" Nhưng ông không nhận được câu trả lời. Fū nhìn chằm chằm, im lặng. Hokage thở dài và quay sang người đứng đầu Yamanaka. "Inoichi, chuẩn bị để chuyển họ đi. Ta muốn có mặt trong lúc thẩm vấn."

"Vâng, Hokage-sama. Tôi có thể nhờ sự giúp đỡ của Fugaku và có lẽ một số tộc nhân Uchiha khác không ạ?"

Sarutobi-sama nhanh chóng đồng ý với điều đó; sau đó sự chú ý của ông rơi vào Sakura. "Ta nghĩ con nên gỡ ấn ra bây giờ, Sakura-kun. Chúng ta cần Aburame Torune tỉnh lại."

"Có cách nào kiểm soát côn trùng của anh ấy không ạ?" Cô hỏi Shibi-san thay vì trả lời, và chỉ sau khi nhận được cái gật đầu từ ông, cô mới làm theo yêu cầu của Hokage. Ngay khoảnh khắc Sakuranohanabira của cô rời khỏi cậu bé Aburame và chakra của ấn chú trở về cơ thể, Shibi-san thực hiện một loạt ấn tay, và cô có thể cảm nhận được côn trùng của cậu bé... ngủ thiếp đi, xin lỗi vì không thể miêu tả bằng một từ tốt hơn.

Khi họ đi trở lại sảnh để Inoichi-oji và Fugaku-san chuẩn bị cho việc di chuyển hai đặc vụ ROOT, họ thấy Mikoto đứng đó, trông như một nữ thần báo thù. Bà không cần phải nói gì cả, nhưng cách bà trừng mắt nhìn Hokage có thể làm đóng băng cả địa ngục. Phu nhân của tộc Uchiha bước về phía trước một cách kiên quyết, tiếng gót giày thấp của bà gõ trên sàn, và một vài Uchiha trong sảnh có vẻ không thoải mái.

Sakura phải tự hỏi Mikoto-san thực sự đáng sợ đến mức nào, để có thể khiến các thành viên trong tộc của bà phản ứng như vậy. Mặc dù Sakura biết một khía cạnh quan tâm quá mức và tình mẫu tử của bà, cô đã thoáng thấy một kunoichi bất khuất ẩn dưới vỏ bọc ấy một hai lần trong quá khứ.

Bà vòng qua cánh tay của Mebuki và mỉm cười với Kizashi, trước khi kiểm tra kỹ cả Sakura và Naruto. "Đi nào," bà nói với họ. "Chúng ta về thôi."

"Mikoto-san," Hokage bắt đầu một cách tử tế, "Ta nghĩ sẽ tốt nhất—"

"Với tất cả sự tôn trọng, Hokage-sama," bà cắt ngang lời ông, "hãy cho phép tôi được làm điều gì là tốt nhất cho đồng đội của tôi, bạn bè của tôi, và những đứa trẻ này mà tôi xem như là con của mình. Ngay lúc này, đó sẽ là một tách trà ấm và và một người để bầu bạn."

"Nghe tuyệt đấy, Miko-chan," Kizashi nói, mỉm cười với đồng đội cũ của mình. "Chắc chắn Sa-chan và Naru-kun sẽ thích một vài món ăn vặt."

Em trai cô phấn chấn lên khi nghe nhắc đến đồ ăn vặt. "Chúng ta có thể đến chỗ Mayu-baa không ạ? Làm ơn, làm ơn đi ạ!"

"Được rồi, cưng à," mẹ họ nói và gật đầu với Mikoto. "Đi thôi."

Sakura chào tạm biệt mọi người và nắm lấy tay Itachi, người đã bước đến gần để rời đi cùng họ, và Naruto cũng làm điều tương tự ở phía tay kia của anh. Họ thực sự đến cửa hàng của Mayu-baa-chan, và Mebuki cho phép cả cô và Naruto ăn nhiều dango và mochi như chúng yêu cầu, mà không có những lời phàn nàn thường lệ. Sakura kể lại phiên bản hơi thay đổi về cuộc tấn công cho Mikoto và Itachi, đảm bảo rằng một số khách hàng khác ngồi gần đó có thể nghe được.

Họ uống hết tách trà này đến tách trà khác - hoặc sữa trong trường hợp của Naruto - cho đến khi Shikaku-san 'tình cờ' đi ngang qua và tham gia cùng họ. Để giữ vẻ bề ngoài, Kizashi kể cho ông về những gì đã xảy ra với gia đình họ vào rạng sáng, và về chuyến thăm của họ đến Sở cảnh sát. Một lúc sau, Sakura cảm nhận được Genma tiến đến chỗ ẩn nấp của Kakashi và Taiki-san, sau đó chakra của sensei biến mất và chakra của Genma ổn định bên cạnh tộc nhân Hyūga. Cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.

Jiraiya-sama là người tiếp theo xuất hiện, và ông ngồi lại với gia đình Haruno, Mikoto và Itachi, ngay cả sau khi Shikaku-san đã rời đi. Cuối cùng bố mẹ cô quyết định mở cửa hàng và Sakura và Naruto rất vui được ở cạnh giúp đỡ. À, ít nhất Naruto thì vui vì được xem tất cả các hộp trong phòng kho phía sau.

Shisui đến tham gia cùng vào thời điểm trước buổi trưa và Kizashi khóa cửa cửa hàng, kích hoạt tất cả các ấn im lặng mà họ đã giấu ở đó. "Các đặc vụ ROOT đã được chuyển an toàn đến T&I. Inoichi-san đã diễn một màn cho Hokage-sama và cố gắng đi vào đầu họ, nhưng nói rằng ông không thể, do một loại rào cản tinh thần nào đó," anh nói thì thầm, trong khi Naruto vẫn đang bận rộn trong phòng bên.

"Inoichi-san có nghĩ rằng Sharingan có thể vượt qua được ấn không ạ?" sau đó Itachi hỏi, và khi mọi người quay sang nhìn anh với vẻ kinh ngạc, anh tiếp tục: "Ông ấy đã yêu cầu sự giúp đỡ của cha cháu và các tộc nhân Uchiha khác."

Jiraiya-sama trầm tư, trong khi gãi cằm. "Họ có thể thử làm vậy, nhưng tôi e rằng sẽ có kết quả giống như kỹ thuật của Yamanaka. Khi Inoichi hoặc Fugaku tìm ra ấn chú, tôi đoán họ sẽ gọi tôi, và hy vọng rằng, tôi sẽ có công thức cho fūinjutsu đảo ngược sẵn sàng vào lúc đó. Tuy nhiên, tôi đồng ý với những gì Sakura-chan đề xuất."

"Đó là gì?" Mikoto hỏi.

"Hai đứa trẻ đó đã ở dưới sự kiểm soát của Danzō trong một thời gian ngắn, không giống như phần lớn những người khác. Ngay cả đứa trẻ làm gián điệp cho chúng ta, người đã ở trong hàng ngũ ROOT nhiều năm, vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ dưới phương pháp tẩy não. Có lẽ việc nhìn thấy gia đình của họ có thể kích hoạt ký ức và cảm xúc," ông giải thích. "Ít nhất, chúng ta có thể hy vọng họ sẽ đồng ý giúp đỡ chúng ta sau khi các ấn được gỡ bỏ."

"Điều đó sẽ tốt hơn là họ bị tra tấn và thẩm vấn mà không có bất kỳ thông tin nào được truyền đạt," bố cô cau mày.

Mebuki quay sang Mikoto, "Tất cả bọn họ đều quá nhỏ. Ngay cả người lớn nhất trong số họ có lẽ cũng chỉ khoảng tuổi Shisui-kun."

"Tôi hy vọng chúng ta có thể thiêu sống tên đó," Phu nhân Uchiha rít lên, và thật an toàn rằng tất cả họ đều có cùng suy nghĩ đó. Sau khi hít vài hơi sâu, bà nhìn Jiraiya-sama. "Shikaku, tôi đoán, sẽ đóng vai trò của mình trong việc 'thông báo' cho các Tộc trưởng khác. Bây giờ sẽ là thời điểm tuyệt vời để Hiashi lên tiếng nhiều hơn về những gì ông ấy đã thấy xung quanh khu tộc của chúng tôi."

Sannin gật đầu. "Phải, chúng tôi đã thảo luận về điều này tối qua. Ông ấy và Tsume được biết đến là những người nóng tính nhất trong số các Tộc trưởng và Inoichi có nhiều buôn bán với thường dân. Tất cả họ sẽ công khai bày tỏ sự không hài lòng và lên tiếng phản đối quyết định của Hội đồng."

"Chúng ta cần gỡ bỏ ấn chú khỏi lưỡi của các đặc vụ ROOT nữa," Shisui nói sau đó.

Jiraiya-sama thở dài mệt mỏi, "Tôi đang cố hết sức. Thực tế, tôi sẽ gặp Tenzō-kun vào tối mai để thử một điều. Cậu có thể liên lạc với gián điệp của cậu không?"

"Tôi sẽ thử, nhưng ngài hiểu rằng vị trí của cậu ấy bất lợi. Cậu ấy có thể không đến được và tôi không muốn đặt cậu ấy vào nguy hiểm."

"Tất nhiên rồi," người đàn ông trả lời. "Vậy bảo cậu ta tìm tôi ngay khi cậu ta có thể. Sẽ không tốt cho chúng ta nếu phá hỏng vỏ bọc của cậu nhóc đó."

"Được rồi," Shisui nói và tách khỏi quầy mà anh đang dựa vào. "Sa-chan, 'tachi-chan, sẵn sàng đến bệnh viện chưa?"

"Mẹ không biết là con có ca trực hôm nay," Mikoto nói với con trai, và anh cũng xác nhận rằng mình không có, sau đó bối rối nhìn anh họ.

Sakura mỉm cười và lắc đầu, "Shishō muốn chúng con ở nhà xác, và có lẽ cũng để kiểm tra đặc vụ ROOT kia nữa."

Việc nhắc đến nhà xác không làm dịu đi nỗi lo của bố mẹ cô hay người mẹ tộc Uchiha. Itachi chỉ gật đầu và quay sang Sakura. "Anh chưa bao giờ thực hiện khám nghiệm tử thi."

"Đó là lý do tại sao Tsunade-sama muốn chúng ta ở đó. Hơn nữa, chúng ta và Shizune-senpai là những người duy nhất mà bà ấy có thể tin tưởng để kiểm tra thi thể."

"Mẹ ước con không phải làm việc này, con yêu," mẹ cô nói sau đó, rõ ràng phản đối ý tưởng Sakura khám nghiệm tử thi.

"Con không dễ bị choáng đâu, kaa-chan," là tất cả những gì Sakura trả lời, bởi vì cô không thể nói với bà rằng cô đã thực hiện nhiều cuộc khám nghiệm tử thi hơn cả số lần đếm bằng cả hai tay. "Công việc của một y nhẫn vốn đã lộn xộn."

Với một tiếng thở dài cam chịu, mẹ cô bỏ qua, và sau khi nói tạm biệt Naruto, cô, Itachi và Shisui chuẩn bị rời đi đến bệnh viện.

Họ thấy Tsunade và Shizune đang chạy các xét nghiệm và theo dõi đặc vụ ROOT có bộ não gần như đã chuyển thành chất lỏng. Họ đã khâu lại tay anh ta và chữa lành các vết thương khác, nhưng Tsunade nói với họ rằng cho đến nay hoạt động của não vẫn còn rất ít.

"Chúng ta đã chạy chẩn đoán và chụp x-quang, cũng như lấy mẫu dịch và DNA từ người đã chết," shishō thông báo khi họ đi xuống nhà xác của bệnh viện. "Ngoài những vết thương mới từ cuộc đụng độ với Shisui, chúng ta đã ghi nhận những vết gãy xương cũ chưa bao giờ lành hẳn. Đùi trái và một bên thân mình của cô ấy được bao phủ bởi mô sẹo, kết quả của một vết bỏng. Có thể là jutsu Katon hoặc một vụ nổ."

"Vết bỏng có phải là gần đây không?" Sakura hỏi.

Shizune-senpai lắc đầu. "Đó là một vết thương cũ. Hơn vài năm, dựa trên sự phục hồi của da."

Khi ở trong nhà xác, Tsunade và Shizune đưa thi thể ra khỏi tủ lạnh, đặt lên bàn khám nghiệm. Tất cả họ đều mặc áo bảo hộ bên ngoài quần áo, cũng như khẩu trang và găng tay, ngoại trừ Sakura, đang tạo một lớp chakra mỏng bao phủ tay và cẳng tay của mình. Găng tay trong bệnh viện không vừa với cô. Cô thậm chí phải đứng trên một cái ghế để có thể với tới bàn.

Cả Itachi và Shisui đều đang cố tránh nhìn vào thi thể trên bàn. Sakura ném cho họ những cái nhìn tò mò. "Ừm, chúng ta có thể che cô ấy lại không?" Shisui nói khi cố tập trung.

Sakura suýt bật cười. "Chúng ta cần mổ ngực cô ấy, nên là không, chúng ta không thể làm vậy," cô nói, khá thẳng thắn.

"Một đường rạch hình chữ Y đi từ vai, dưới xương ức và xuống háng, nhưng vì chúng ta đang xử lý một nữ giới, các đường cắt cần đi vòng quanh và dưới ngực," Tsunade hướng dẫn, dùng các ngón tay đeo găng để chỉ ra đường đi mà vết cắt phải theo. Khi cả hai cậu con trai không di chuyển và chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào giáo viên của họ, Sakura thở dài và kích hoạt một dao mổ chakra, cắt da và mô theo hình tam giác ngược từ vai đến ngay dưới xương ức, và thêm một đường thẳng từ đỉnh 'tam giác' đến xương mu. Cô và Tsunade sau đó bóc lớp da và cơ ra để lộ lồng ngực.

"Kami, mình sắp nôn mất," Shisui lẩm bẩm.

Tsunade ném cho anh một cái nhìn giận dữ, "Vậy thì ra ngoài đi, nhóc." Anh lắc đầu mạnh mẽ và Sannin nhếch mép. "Tốt, cậu và Itachi nên mở lồng ngực ra. Shizune, mang cưa lại đây."

Senpai của họ để cuốn sổ xuống và đưa cái cưa điện cho Itachi. "Cắt qua các xương sườn ở các bên của khoang ngực," bà hướng dẫn với một nụ cười nhỏ.

Itachi chớp mắt nhìn bà, hàng mi dài quạt trên má, nhưng gật đầu và bật cưa lên, trước khi làm theo chỉ dẫn dưới con mắt cẩn thận của Tsunade. "Một trong những xương sườn đã bị nứt tối qua, nhưng các con nên nâng các xương sườn và xương ức lên cùng một lúc," bà nói sau khi Itachi đã cắt xong. Shisui giúp anh nâng tấm ngực lên, và họ được để lại nhìn các cơ quan nội tạng tại chỗ. Khí quản và thùy trên của phổi trái rõ ràng đã bị hư hại bởi lưỡi kiếm của Shisui, nhưng trái tim vẫn trong tình trạng tốt.

"Hãy chú ý kỹ khi Sakura lấy các cơ quan ra," Tsunade chỉ dẫn họ. "Chuẩn bị sẵn các bát. Shisui, con sẽ cân từng cơ quan riêng lẻ và cả con và Itachi sẽ lấy mẫu mô. Shizune sẽ hỗ trợ các con những gì các con cần."

Itachi sau đó tò mò nhìn Sakura, và cô gần như cau có với Tsunade. Anh không biết rằng cô đã có kinh nghiệm trước đây với những kiểu khám nghiệm này. Tuy nhiên, cô không nói gì cả, cầm lấy một con dao mổ sắc từ khay và bắt đầu làm việc, giải thích những gì cô đang làm cho hai anh trai Uchiha. Họ có thể thấy các phần của ấn chú gắn vào cơ bắp và dây thần kinh, và cần chakra để cắt qua các nhánh của nó.

Cô suýt đánh rơi lá phổi phải khi cánh cửa nhà xác mở ra, và cô nhận ra ai đang bước vào. May mắn thay, cô vẫn có thể đặt nó vào cái bát mà Shisui đang giữ cho cô, hạ thấp đôi tay đẫm máu của mình xuống hai bên.

"Các ngươi đang làm cái quái gì ở đây?" Tsunade gầm lên, bước ra khỏi bàn và tháo khẩu trang.

"Ta xin lỗi, Tsunade-chan," Hokage-sama nói, sự bực bội rõ ràng trong giọng nói của ông. "Các Trưởng lão muốn nói chuyện với em về những phát hiện gần đây và có câu hỏi về tình trạng của shinobi bị thương."

Shishō tặc lưỡi và nhìn chăm chú vào ba Trưởng lão đứng sau Sandaime. "Như các người có thể thấy rõ ràng, cuộc khám nghiệm vẫn chưa hoàn thành. Còn về shinobi bị thương, chà... tôi không thể nói chính xác khi nào anh ta sẽ tỉnh lại. Vậy nên, nếu các người có thể vui lòng cút đi ra khỏi đây ngay bây giờ...?"

"Coi chừng miệng mi, cô gái," Utatane Koharu quát. "Ngươi đang để trẻ con làm thay công việc của ngươi."

"Nếu các người để trẻ con ra chiến trường để chiến đấu thay cho cái mạng già của các người, thì tại sao tôi không nên dạy các học trò của tôi cách họ thực hiện công việc của chúng?" bà đáp trả một cách nóng nảy. "Sensei, tôi đề nghị thầy bảo bạn bè của thầy ra ngoài trước khi tôi tự tay đuổi họ ra."

Homura nheo mắt. "Ngươi đang đe dọa các Trưởng lão của làng à, Tsunade?"

"Tôi chỉ đang nói cho các người biết điều gì sẽ xảy ra nếu các người chọn ở lại đây, thưa Trưởng lão."

"Không cần phải dùng những lời nói gay gắt như vậy," Danzō sau đó lên tiếng, và Sakura biết ơn vì có khẩu trang che mặt, bởi vì cô không thể kìm nén được cái nhếch mép khinh bỉ của mình. "Hãy chắc chắn gửi cho chúng ta báo cáo khám nghiệm khi ngươi hoàn thành, Tsunade. Ta muốn đợi kết quả trong văn phòng của ngươi, nếu ngươi không phiền."

Sakura cắn vào mặt trong má, lắng nghe tất cả những tiếng hét của Inner về việc gã đàn ông đó nên là người nằm trên bàn trước mặt cô. Cái nhìn giận dữ của cô không hề kín đáo, và cô hy vọng rằng ít nhất Shisui và Itachi đang làm tốt hơn cô trong việc tỏ ra lịch sự. Tuy nhiên, xét theo cách chakra của họ đang điên cuồng, cô nghi ngờ điều đó. Khi con mắt không được che của gã đàn ông dừng lại trên cô với vẻ quan tâm, Sakura suýt nữa đã phóng con dao mổ của mình về phía gã.

"Ông là Hokage à, Shimura?"

"Xin lỗi?" lão hỏi, quay lại nhìn Tsunade với một cái nhăn mặt.

Shishō của cô đáp lại. "Tôi hỏi: ông có phải là Hokage không? Và câu trả lời là không. Vì vậy, không, ông sẽ không được đợi kết quả. Tôi sẽ đưa báo cáo của tôi cho sensei, và nếu ông ấy, với tư cách là Hokage của các ông, muốn chia sẻ nó với ông, thì tùy ông ấy. Giờ thì," bà gầm gừ, "ra ngoài."

"Ngươi đang vượt quá giới hạn—"

"Ta e rằng, Danzō, chính chúng ta mới là người vượt quá giới hạn," Sandaime-sama cắt ngang lời lão. "Chúng ta không nên xông vào nơi làm việc của em, Tsunade-chan, xin hãy tha thứ cho chúng ta. Hãy dành thời gian dạy các học trò của em, nhưng hãy nhớ rằng ta mong đợi một số câu trả lời càng sớm càng tốt khi em có thể cung cấp. Ta không đánh giá cao việc người của ta bị tấn công giữa đêm và không biết ai đã gửi những đứa trẻ đó đến để thực hiện việc đó, hoặc tại sao."

Với một cái gật đầu, Tsunade đeo lại khẩu trang và quay về phía bàn khám nghiệm. "Đã ghi nhận, sensei. Nếu em có thể nói, em cũng không đánh giá cao việc gia đình của cô học trò nhỏ của em bị tấn công giữa đêm, nhưng chúng ta đang ở đây. Giờ thì làm ơn, đưa các Trưởng lão đáng kính của chúng ta khuất mắt em và để chúng tôi làm việc trong yên bình."

"Tất nhiên," ông trả lời và gửi một nụ cười về phía Shizune và ba học sinh nhỏ tuổi của Tsunade, sau đó nhanh chóng quay người rời đi. Sakura tự hỏi có phải ông ấy đã nhận thấy những cái nhìn khinh miệt trên khuôn mặt các Trưởng lão và đơn giản là chọn phớt lờ chúng hay không.

Không ai dám thốt một lời sau khi cánh cửa đóng lại. Thay vào đó, họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi các Trưởng lão và Hokage đã đứng. Sakura thấy khó thở, như thể chiếc khẩu trang trên mặt cô đang hút hết không khí của cô, hoặc ai đó đang bóp nát phổi cô.

Cái gan! Cái gan chết tiệt của lão khốn đó! Khi cơn sốc nhìn thấy Danzō trước mặt cô phai đi, cô chỉ còn lại với sự thôi thúc phải chạy theo gã, xé những băng bó của gã ra và gọi tộc nhân Uchiha phóng cả một địa ngục lửa lên lão bằng jutsu Katon của họ. Và Hokage chỉ đứng ở ngay đó, lắng nghe và... mỉm cười. Ông có biết không? Ông đã thấy chưa? Ông vẫn sẽ che chở cho bạn mình sao? Naruto đã gặp nguy hiểm tối qua; cậu ấy có thể đã bị bắt đi! Bố mẹ cô có thể đã bị giết!

Nghiến răng, Sakura buộc chakra của mình chạy bình tĩnh lại bên trong cơ thể, và khi Tsunade quát họ quay lại công việc, cô đã sẵn sàng làm như vậy. Cô có thể để cảm xúc, cơn giận của mình, dẫn dắt cô ở bất cứ nơi nào khác, nhưng không phải bên trong bốn bức tường của bệnh viện.

Sau khi hoàn thành việc khám nghiệm ngực và bụng, Tsunade đề xuất khám nghiệm não bỗ của shinobi ROOT. Fūinjutsu rõ ràng vẫn bám vào não ngay cả sau khi lấy lưỡi ra khỏi cơ thể. Họ đặt não trong hỗn hợp formalin và chakra y tế thuần khiết, điều này sẽ rút ngắn thời gian làm cứng vật phẩm xuống còn vài ngày. Shizune đã ghi chép mọi thứ một cách tỉ mỉ trong báo cáo, ngay cả những chi tiết và bất thường nhỏ nhất mà họ có thể tìm thấy. Sau khi kiểm tra lại và lấy mẫu của từng cơ quan và mô cơ, họ đặt chúng vào túi và đặt lại trong cơ thể, thay thế xương ức và xương sườn, và khâu lại cơ thể và vết cắt hộp sọ.

"Chết tiệt, con không bao giờ muốn làm việc này nữa," Shisui phàn nàn yếu ớt, mặt vẫn còn xanh lét, khi họ chà rửa tay tại bồn rửa.

"Con tưởng làm y nhẫn là công việc sạch sẽ, cao quý lắm sao?" Tsunade lên tiếng với vẻ mỉa mai, ngước lên từ những ghi chép của Shizune. "Xin lỗi làm con thất vọng nhé nhóc, nhưng sự thật là tay con sẽ phải ngập trong nội tạng người ta nhiều hơn là không đấy. Chakra y tế thì hữu ích thật, nhưng khi phải xử lý tử thi hay điều trị thường dân thì chẳng có chỗ cho những thao tác như trị thương đâu."

Itachi lau tay bằng khăn giấy và nhìn chằm chằm vào vị Sannin. "Đó có phải là lý do tại sao có sự phân chia giữa y nhẫn và bác sĩ không ạ?"

"Phần lớn là vậy," bà trả lời. "Không có nghĩa là một y nhẫn không thể điều trị thường dân và một bác sĩ không thể điều trị shinobi, nhưng nó sẽ phụ thuộc vào từng trường hợp. Shinobi là những công cụ và họ cần được sửa chữa nhanh chóng, để có thể quay lại nhận mệnh lệnh. Vì họ đã rèn luyện chakra của mình, họ có thể chịu đựng được ninjutsu y tế xâm lấn, nhưng thường dân không thể xử lý quá trình đó quá nhiều. Đó là lý do tại sao ngay cả các y nhẫn cũng học cách thức truyền thống để thực hiện phẫu thuật, khám nghiệm, và không phải lúc nào cũng dựa vào chakra của họ."

"Thật ra thì một shinobi gần như cạn kiệt chakra cũng sẽ không thể chịu đựng được ninjutsu y tế đâu," Sakura trầm tư nói. "Đó là lý do tại sao thường cần nhiều phiên chữa lành hơn. Những vết thương nhỏ và gãy xương cũng tốt nhất là để tự lành. Ngoại trừ một sự thúc đẩy nhỏ trong tác nhân tái tạo tế bào, hoặc tất nhiên là cả nắn xương vào đúng vị trí."

"Và chúng ta không thể chữa cảm lạnh," Itachi nói sau đó, với một chút vui đùa trong giọng nói.

Shizune phì cười, và cả Shisui cũng đã vui vẻ hơn một chút, dù họ vừa mới hoàn thành công việc mổ xẻ một thi thể.

(Còn tiếp)

P/s - Lời người dịch: Tui đã up đủ chương 43 rồi nhé, là vì con Wattpad không thông báo nên đành phải ghi ở đây ^^ 

Chúc mọi người tuần mới vui vẻ nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top