Chương 40: Tiên nhân dê xồm (2)
Dấu hiệu duy nhất cô nhận được là một tiếng động nhẹ trên bậu cửa sổ trước khi Shisui trượt mở cửa và bước vào. Cô đã cảm nhận được sự hiện diện của anh ở bên ngoài suốt cả buổi chiều, nhưng anh không xuống dưới tập luyện kenjutsu hay ăn tối như thường lệ. Tuy nhiên, Sakura đã ném cho anh một chiếc bánh sandwich cô làm ngay khi anh bước vào phòng.
"Cảm ơn," anh nói, tháo mặt nạ hình quạ và cởi găng tay da để ăn thoải mái hơn. Sakura lắc đầu, quay lại tập trung vào đống ghi chú trên bàn. Cô đang cố gắng chỉnh sửa một jutsu đặc thù được tìm thấy trong kho lưu trữ của gia tộc Senju, bởi vì nó thật sự đang làm cô đau đầu, và cô không thể khiến chúng hoạt động đúng cách.
"Có ai ở gần đây không?" Shisui hỏi, vứt lớp giấy bọc vào thùng rác.
Cô ngẩng đầu lên, quay về phía cửa sổ và nhắm mắt lại. "Không," cô nói sau vài giây. "Kỳ lạ thật, kể từ đêm đó, số lượng ROOT ở quanh đây ít hơn hẳn, nếu không tính Shin và Sai ở trường. Em cũng không cảm nhận được vị đồng đội Aburame của anh và đám côn trùng của hắn một khoảng thời gian rồi."
Shisui trầm tư và Sakura dừng ghi chép, xoay ghế về phía anh. "Hắn đang ở trong khu tộc," anh nói. "Anh đoán nhiệm vụ mới của hắn là do thám tộc Uchiha và đôi khi là những người khác trong đội. Anh đoán rằng hắn đã nhận ra chúng ta biết về hắn, vậy nên hắn đang giữ khoảng cách càng xa càng tốt. Đặc biệt là sau những hành động của taichō."
"Kakashi đã làm gì vậy?" cô hỏi, nửa thích thú, nửa lo lắng.
Shisui nở nụ cười 'dần mất nhân tính', "Đá đít Sugaru trong suốt buổi tập của đội, sau đó triệu tập một cuộc họp, kể về những kẻ phản bội và gián điệp cũng như những gì anh ấy thích làm với họ, bao gồm rất nhiều hình ảnh minh họa!"
Cô bật cười trong sự kinh ngạc và Shisui cũng cười theo, ngã người xuống giường, cánh tay úp lên mặt. Sakura nhíu mày và đứng dậy để cuộn mình bên cạnh anh, "Này, mọi thứ ổn chứ?"
"Mệt," anh lẩm bẩm và sau đó duỗi tay ra để ôm lấy cô chặt nhất có thể. Sakura mở miệng định bảo anh đi ngủ, rồi hỏi tại sao không uống trà thảo mộc cô đã chuẩn bị cho anh, nhưng anh cắt ngang lời cô. "Cùng đi đến Khu Rừng thôi. Chúng ta không thể đi lâu, những con quạ của anh đang ở bên ngoài rồi."
"Anh có chắc không?" Sakura hỏi, lo lắng, "Chúng ta có thể hoãn cuộc họp với những con linh miêu. Em nghĩ anh cần ngủ nhiều hơn, và ăn nhiều hơn nữa."
Shisui ngồi dậy, xua tay, và nghiêng người lấy cuộn triệu hồi ở nơi Sakura đang cất giấu. "Không, anh ổn mà. Chúng ta cần làm quen với phong cách chiến đấu của các linh thú mới và tất cả những thủ thuật thú vị mà chúng có thể làm."
Sakura mím môi nhìn anh, không hề bị thuyết phục, nhưng khi Shisui đã muốn điều gì đó... anh có thể cứng đầu như — hoặc thậm chí hơn — cô. Nhìn vào ánh mắt mong đợi của anh, cô thở dài và gật đầu, vì vậy anh mở cuộn giấy ra và cả hai cùng kết ấn để triệu hồi ngược đến Khu rừng Shikkotsu.
Cô không thể yêu thương nổi cái cảm giác buồn nôn khi dạ dày quặn lại, nhưng nhắm mắt lại và để cuộn giấy kéo cô vào, tung lên và đập xuống. Lần này, khi cô tìm lại được thăng bằng, Shisui đã ở bên cạnh và chakra hoàn toàn có thể cảm nhận được.
"Chúng tôi đã nghĩ các ngươi đến sớm hơn," một giọng nói vang lên, và đó là Natsu, một trong những con linh miêu lớn tuổi, với tai phải bị cắt hoàn toàn, một vết sẹo chạy dọc cổ, ở vết sẹo lông không mọc nữa; anh ta xuất hiện bằng cách nhảy xuống từ một cái cây gần đó.
"Natsu-san," Sakura chào với một cái gật đầu lịch sự và thấy đuôi ngắn của con linh miêu giật giật.
"Hầu hết chúng tôi, ngoại trừ Akira-sama, không quen với việc được gọi bằng những kính ngữ như vậy."
Shisui nghiêng đầu sang một bên, "Có gì không đúng khi tỏ ra tôn trọng chứ?"
Natsu nhìn chằm chằm vào Shisui, im lặng quan sát anh một lúc. "Ngươi có chắc mình là một Uchiha không?" anh ta hỏi lại, sự khinh miệt lộ rõ trong cách nói tên gia tộc. "Mà thôi. Hãy hy vọng ngươi nằm trong phần trăm số ít vẫn còn tử tế. Theo ta."
Sakura và Shisui trao đổi một cái nhìn không thoải mái nhưng làm theo. Sakura cảm thấy năng lượng của khu rừng bao quanh cô, thấm vào lỗ chân lông, và cô dần đắm chìm trong nó. Shisui có vẻ căng thẳng hơn, và cô có linh cảm rằng đó là do năng lượng tự nhiên tập trung xung quanh họ. Đối với người chưa luyện tập nhiều — hoặc chưa từng — senjutsu, nó sẽ áp đảo, vì vậy cô nắm lấy tay anh và thì thầm, "Thư giãn đi, đó chỉ là khu rừng thôi." Anh gật đầu, hít vài hơi thở sâu, và vẫn nắm lấy tay cô.
Natsu dẫn họ đi qua những hàng cây và tảng đá cho đến khi họ đến một cái hồ, nước hồ tĩnh lặng và yên ắng như tên của Shisui. Chỉ có Akira-sama, Akari và Hibiki ở đó.
"À, vậy là các ngươi đã đến," giọng nói của Akira-sama truyền đến họ, và Shisui lập tức cúi chào. Sakura chọn cách cúi đầu nhẹ. Vị Trưởng lão linh miêu cười và Hibiki cũng cười theo, tiến lại gần họ bằng những bước chân nhẹ nhàng.
"Những con khác đã đi săn, nhưng chúng sẽ sớm trở lại," anh ta nói, quay đầu nhìn khi Natsu bước đi, hướng về bờ hồ; vết sẹo kéo dài từ trên mắt trái và chạy dọc qua mõm của anh ta hiện rõ. "Chết tiệt, anh ta và Sora, họ sẽ khó lay chuyển đây," anh ta lẩm bẩm khẽ và sau đó tập trung lại vào những người triệu hồi mới của mình, "Chào mừng trở lại, mèo con! Sẵn sàng để luyện tập chưa?"
"Đã sẵn sàng, thưa đội trưởng!" Shisui mỉm cười, "Nhưng những linh miêu khác săn bắt như thế nào? Đây không phải là một cõi triệu hồi, anh biết đấy... của những con vật được triệu hồi sao?"
Sakura cố nén cười và đợi cho đến khi Hibiki lên tiếng, có cùng sự thích thú với cô. "Đúng vậy, nhưng chúng tôi cần dinh dưỡng, nhóc con. Những phần sâu nhất của Khu rừng Shikkotsu chỉ tồn tại trong cõi triệu hồi, nhưng có những khi vực gần với thế giới của các ngươi. Con người có thể tiếp cận được những nơi đó, và các động vật bình thường cũng cư ngụ ở đó, như hươu và thỏ, cáo, thậm chí cả sói và gấu. Đó là nơi chúng tôi săn bắt."
Shisui đáp lại đã hiểu và gật đầu. Hibiki dẫn họ đến gần hơn tảng đá mà Akira-sama một lần nữa đang ngồi trên đó. Bà ấy nói với họ rằng họ nên bắt đầu với mối liên kết tâm linh với Hibiki và Akari trước, trước khi những con khác trở về, và họ ngay lập tức làm theo.
Hibiki ghép đôi với Shisui trước, trong khi Akari nằm xuống đất để đầu của cô ấy ngang tầm với Sakura. Những rung động của giọng nói của con linh miêu khổng lồ làm rung chuyển mặt đất và hơi thở của nó toàn lực đập vào Sakura, nhưng cô gái không hề né tránh mùi hôi. Thay vào đó, cô tập trung vào hơi ấm của nó.
"Như kaa-sama đã giải thích lần trước, chúng tôi có thể đọc suy nghĩ của các ngươi, nhưng các ngươi không thể làm điều tương tự. Reina là một con mèo con, giống như hai đứa các ngươi, và đó là lý do tại sao cô ấy có thể liên kết tâm trí với các ngươi dễ dàng như vậy lần trước. Các ngươi sẽ phải cố gắng hơn với chúng tôi."
Hibiki, đang đứng bên phải Akari với Shisui trước mặt anh ta, cuối cùng ngồi xuống trên chân sau, "Hai người cần cho phép tâm trí của mình mở ra với chúng tôi và chúng tôi sẽ làm điều tương tự. Trong vài buổi đầu tiên, tốt nhất là các ngươi nên nhìn thẳng vào mắt chúng tôi để tìm ra kết nối tinh thần ràng buộc chúng ta. Sau đó, việc giao tiếp sẽ trở nên dễ dàng hơn cho cả người triệu hồi lẫn thú được triệu hồi."
"Có những thông số cụ thể nào khiến kết nối này hoạt động không?" Sakura hỏi, và Shisui gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy. Anh đã nói rằng nó sẽ dễ dàng hơn ở đây, nhưng còn ở thế giới của chúng tôi thì sao? Nó có bắt buộc trong một khoảng cách cố định không? Đó là cách nó hoạt động với những vật triệu hồi khác của tôi, những con quạ, bởi vì chúng không thể giao tiếp bằng lời nói."
Akira-sama không di chuyển khỏi vị trí của mình trên tảng đá, nhưng giọng nói của bà nghe như thể nó gần với họ như hai con linh miêu kia. "Đúng vậy. Có một khoảng cách giới hạn nhất định cho phép mối liên kết tinh thần vẫn hoạt động, nhưng càng luyện tập với chúng tôi, nó càng trở nên lớn hơn. Kazuki và Mari là những con duy nhất không bị ảnh hưởng bởi khoảng cách, nhưng khả năng kết nối của chúng với người triệu hồi hơi khác biệt, nếu các ngươi còn nhớ."
Cả hai người đều gật đầu. Thực sự, Sakura không biết gì về việc một liên kết tinh thần như vậy sẽ như thế nào - đúng, cô có một thực thể khác trong đầu, nhưng cô chắc chắn rằng liên kết này sẽ không giống với lúc nói chuyện với Inner. Có lẽ vậy. Katsuyu-sama và cô cũng chưa bao giờ chia sẻ mối liên kết như vậy. Họ giao tiếp bằng lời nói và nhận thức được sự hiện diện của nhau, điều này chủ yếu là do chakra mà họ chia sẻ. Tuy nhiên, việc huấn luyện của cô với Đại Sên quá ngắn, ngay trước khi cuộc chiến bắt đầu.
Sakura ngồi gần hơn với Akari, cố gắng không nghĩ về việc nanh của cô ấy dài đến mức gần bằng chiều cao của Sakura. Con linh miêu khổng lồ khịt mũi thích thú nhưng đảm bảo giữ hàm của mình đóng lại. Cô gái vỗ nhẹ lên mũi Akari để cảm ơn. Cô không biết mình đã ngồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách to lớn, sáng rực đó trong bao lâu, và mặc dù cô chắc chắn rằng Akari có thể đọc được suy nghĩ của cô vào lúc đó, Sakura có thể nghe được? - đọc được? – không gì cả.
"Tập trung hơn nữa. Hãy đặt một câu hỏi nhưng đừng nói thành lời và chờ đợi câu trả lời từ ta," Một lúc sau Akari nói, cố gắng giúp đỡ.
Sakura hít một hơi thật sâu, không chắc chắn liệu điều này có hiệu quả không, và thầm hỏi trong đầu, "Con mồi ưa thích của cô là gì?" Hơi thô thiển và ghê rợn, đúng, nhưng cô cần chắc chắn rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời rõ ràng. Nếu cô thực sự nhận được câu trả lời.
Akari lại khịt mũi và để đầu thoải mái hơn trên mặt đất, không ngừng nhìn vào mắt Sakura. Thực sự là hầu như không chớp mắt. Sau những gì có vẻ như hàng giờ đồng hồ, nhưng có lẽ chỉ là vài phút, Sakura cảm thấy một cái kéo. Nó không phải là vật lý, nhưng nó đến từ bên trong cô. Cô cho là vậy. Vì thế, cô theo nó.
Nó dẫn cô đến cảnh quan tâm trí của mình; Inner cũng ở đó, đâu đó trong cảnh nền này; nhưng nó không giống bất kỳ lần nào, khi Sakura đã cố ý đắm mình trong tâm trí mình. Đầu tiên, mắt cô đang mở, và sự chú ý của cô chủ yếu tập trung vào con linh miêu trước mặt, nhưng cũng chú ý đến môi trường xung quanh, cảm thấy giống như... giống như cô có thể thấy điều gì đó không thuộc về cô, hoặc Inner. Một hình ảnh. Một thoáng chớp của nó.
"Sơn dương?" cô hỏi to, và rồi hình ảnh lại quay trở lại, như một bộ phim chiếu trên mí mắt của cô, như một ký ức. Một cặp sơn dương đang gặm những luống cỏ thấp trong rừng. Một âm thanh đột ngột khiến chúng ngẩng đầu lên và trong tích tắc, chúng bắt đầu chạy. Sau đó hình ảnh chúng lao qua các thân cây đã bị đốn.
"Tốt," Akari nói, "Thử lại đi. Một câu hỏi khác."
Và Sakura làm theo. Mơ hồ, cô có thể nghe thấy Shisui và Hibiki thì thầm vài từ thỉnh thoảng, nhưng sự chú ý của cô tập trung vào mối liên kết này, sợi chỉ nhỏ mà Sakura đã theo và nắm lấy, nó gắn kết tâm trí cô với Akari. Khi thời gian trôi qua, những câu trả lời cho câu hỏi của cô đến nhanh hơn và rõ ràng hơn trong tâm trí, cho đến khi chúng không còn là những hình ảnh lóe lên sau mắt cô nữa mà là những lời thì thầm.
Một lúc sau, Hibiki yêu cầu đổi người và Sakura thấy mình đối diện với cái mõm đầy sẹo của anh ta. "Các ngươi vẫn chưa hoàn toàn đọc được tâm trí chúng ta, mà chỉ đang tiếp nhận những gì chúng ta muốn truyền đạt cho các ngươi. Cả hai đều đang làm rất tốt," con linh miêu già đảm bảo với cô, và đôi mắt không đồng màu khóa chặt vào cô.
Thật lòng mà nói, Sakura không chắc liệu cô nên tập trung hơn vào con mắt gần như đen, hay con mắt có vẻ như có một lớp màng xám phủ lên - cô cho rằng con mắt trái của anh ta có thể bị mù và nhạt màu do vết sẹo chạy dọc khuôn mặt - nhưng điều đó không quan trọng lắm. Khi suy nghĩ của cô trôi dạt đến việc anh ta có thể bị thương như thế nào, những tiếng hét chiến đấu tràn ngập tâm trí cô, mùi máu đổ và đất cháy. Cô có thể thấy Nidaime-sama lướt qua giữa những đối thủ tóc đen, một tay cầm một thanh kiếm phủ đầy máu những ngón tay của tay kia cuộn lại thành các thủ ấn nhanh đến mức cô thậm chí không thể theo kịp những chuyển động. Đột nhiên, Tobirama-sama thấy mình bị bao vây, và rồi điểm nhìn của cô leo cao hơn, nhưng sau đó đột ngột đổ xuống nhanh chóng.
Khuôn mặt của tộc nhân Uchiha ở ngay gần, quá gần, Sharingan xoay tròn, nhưng sau đó chỉ còn tiếng hét và máu. Tầm nhìn thay đổi và một lưỡi dao đang lơ lửng trên cô, sẵn sàng chém xuống. Và nó đã chém.
Sau đó là không có gì cả. Sakura lùi lại một bước, tim đập nhanh hơn và hơi thở trở nên ngắn ngủi. Tay cô cuộn lại gần đùi, nơi túi đựng vũ khí của cô thường ở trong những tình huống bình thường. Cô chớp mắt vài lần, quay đầu xung quanh để chắc chắn rằng cô thực sự đang ở trong Khu rừng Shikkotsu; Shisui ở gần đó, và con linh miêu đang đứng trước mặt cô, không phải đang gặm chặt cổ họng của tộc nhân Uchiha nào đó, mà đang bình tĩnh nhìn cô.
"Ồ," cuối cùng cô cũng nói được, "Được rồi, đó là... Đúng vậy. Xin lỗi vì đã hỏi."
"Ta không phiền," cô nghe thấy trong đầu, và đó không phải là giọng của Inner, mà là giọng nói trầm, mềm mại hơn của Hibiki. Sakura nở một nụ cười nhỏ với anh ta và đứng gần hơn một lần nữa. Họ tiếp tục củng cố mối liên kết tinh thần, và khi phần còn lại của "bầy đàn" đến, Shisui và Sakura ghép đôi với những con còn lại, lặp lại cùng một quá trình.
Natsu dường như không muốn tham gia chút nào, nhưng sau một lời cảnh báo nghiêm khắc từ Akira-sama, anh ta đến để chờ đến lượt mình và Sora cũng vậy, một trong những con linh miêu khác đã từng là vật triệu hồi ưa thích của Tobirama-sama. Mối liên kết của Sora với cô cũng miễn cưỡng, nhưng với Shisui... chà, phán đoán từ vẻ mặt cau có liên tục của anh, có thể là coi anh không tồn tại, cay đắng, hoặc thậm chí là xúc phạm.
"Chết tiệt anh ta và Sora, họ sẽ khó lay chuyển đây." Đó là những gì Hibiki đã nói, và Sakura không thể đồng ý hơn.
Mari và Kazuki cũng cho họ thấy cách năng lượng của họ hoạt động. Con linh miêu đực đứng trước mặt Shisui, trong khi chị gái của anh ta ngồi trước mặt Sakura khi họ làm việc để hình thành mối liên kết tinh thần. Một lúc sau, Sakura giật mình khi thấy đôi mắt mờ đục của Mari thay đổi, một con ngươi hình thành, từ từ bắt đầu được lấp đầy bằng màu sắc. Tối, nhưng không hiểu sao lại rất ấm áp, như bầu trời đêm không sao vào mùa hè. Sakura nhanh chóng quay đầu về phía Shisui, bắt gặp anh đang nhìn cô với cùng một biểu hiện kinh ngạc. Trước mặt anh, mắt của Kazuki đã chuyển sang màu xanh ngọc bích. Chính xác là sắc thái của đôi mắt cô.
Sakura nhìn lại Mari, kết nối mắt và tâm trí của họ một lần nữa. "Ừm, Shisui?" cô hỏi to, lắng nghe lời nói của mình vọng ra từ miệng Kazuki.
"Chim non, điều này có hơi làm rối loạn tâm trí của anh" Mari nói, không thực sự là Mari, mà là Shisui.
Cô gái huýt sáo khẽ, cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Chết tiệt, đây sẽ là một cách hữu ích để cô và Shisui giao tiếp nếu họ không thể dùng chiếc vòng cổ của mình. Thực ra, nó còn tốt hơn thế nhiều!
"Mari, cô vẫn ở đây, hay là ý thức của Shisui bằng cách nào đó—"
"Cả hai," Mari cắt ngang lời cô, đôi mắt vẫn không thay đổi khỏi màu đêm đen của Shisui. "Tôi chỉ đơn giản kết nối Shisui-kun với cô, nhưng anh trai tôi và tôi vẫn ở đây. Chúng tôi có thể đi lại, nói chuyện và chiến đấu nếu cần."
"Và bất kỳ khoảng cách nào cũng không ảnh hưởng đến hai người chút nào sao?" Shisui hỏi.
Kazuki ưỡn ngực và khoe ra hàm răng sắc nhọn, như thể đang cười, "Hoàn toàn không! Tuy nhiên, chúng tôi cần luyện tập nhiều hơn với cả hai người."
"Kết nối mà các bạn có thể thiết lập với tôi và Shisui," Sakura bắt đầu nói chậm rãi, "Nó có thể phi ngôn ngữ không? Giống như cách chúng ta có thể giao tiếp với các bạn, chỉ trong đầu chúng ta?"
Đôi mắt của Mari sau đó bắt đầu mất màu, trở lại trạng thái trắng đục như trước đây. "Nó chưa bao giờ xảy ra trước đây, nhưng chúng tôi chưa bao giờ có nhiều hơn một người triệu hồi cùng một lúc. Các ngươi đã ký hợp đồng cùng nhau, phải không?"
Shisui đến gần hơn, với Kazuki theo sau, "Đúng vậy, chúng tôi đã sử dụng máu của mình, nhưng cả hai chúng tôi đều đổ chakra của mình cùng nhau để tạo ra hợp đồng triệu hồi."
Hai đôi mắt ma mị của cặp sinh đôi nhìn nhau. "Chúng tôi không biết," Kazuki nói sau đó, "Nhưng nó có thể là một khả năng xem xét cách chakra của các ngươi trộn lẫn để kích hoạt cuộn giấy. Chúng ta thử xem."
Sakura quay về phía Shisui và nụ cười của cô rộng ra, "Chà, chắc chắn sẽ không có hại gì khi thử."
Sau khi luyện tập thêm về mối liên kết tinh thần — những con linh miêu muốn giải quyết việc đó trước, trước khi họ bắt đầu luyện tập với Shisui và Sakura về kỹ năng thể chất — và chơi đùa với con nhỏ nhất, Reina, bên hồ, và rồi Katsuyu-sama một lần nữa xuất hiện.
"Ta biết ta có thể cảm nhận được cô ở đây, gái cưng à," con sên nói, di chuyển đến gần nơi Sakura và Shisui đang nghỉ ngơi. Dù sao đó cũng là một quá trình khá vất vả. "Rất vui được gặp lại cậu, Uchiha-kun."
Sakura duỗi tay vuốt ve dưới miệng Katsuyu-sama và Shisui cúi chào con sên, "Xin cứ gọi là Shisui, Katsuyu-sama. Rất vui được gặp lại ngài. Lần này ngài cũng trong nhỏ hơn." Đúng vậy, lần này Katsuyu chỉ cao bằng Sakura.
"À, đúng vậy. Ta sợ mình sẽ làm cậu sợ lần nữa."
Shisui hai má đỏ mừng đến mang tai và Sakura không kìm được tiếng cười khúc khích trêu chọc anh. "Lần trước tôi chỉ bị bất ngờ thôi," Shisui nhanh chóng trả lời, và ngay cả Đại Sên Nhân cũng dành cho anh một tiếng cười vui vẻ.
"Katsuyu-sama, ngài khỏe không ạ?" Sakura hỏi, di chuyển gần hơn đến con sên và sự quen thuộc của nó.
"Ta vẫn khỏe, Sakura-kun. Hơi cô đơn, vì không ai chịu đến phía rừng của ta, nên ta quyết định đến thăm cô."
"Khu rừng là của ngài, Katsuyu-sama," Kaede lên tiếng, "Ngài có quyền đi bất cứ đâu ngài muốn."
Con sên phát ra một âm thanh ngân nga, "Vậy sao? Có lẽ vậy, nhưng ta không muốn xen vào công việc của người khác. Tuy nhiên, các cậu sẽ tha thứ cho nhu cầu muốn gặp một người bạn cũ, phải không?"
Sakura gần như òa khóc vì những lời nói đó, và tựa mặt vào thân thể của Katsuyu-sama, thậm chí không quan tâm đến chất nhầy bám lên người. Akira-sama lên tiếng sau đó, nhưng Sakura không buồn lắng nghe. Katsuyu-sama thực sự là mối liên kết hữu hình duy nhất cô có với cuộc sống thực của mình, dòng thời gian ban đầu của cô. Thậm chí là con người thật sự của cô.
"Ôi, cưng à, đừng khóc."
"Chỉ là chất nhầy của Katsuyu-sama thôi," cô trả lời với một nụ cười nhỏ và con sên cựa quậy trong vòng tay cô, áp sát hơn nữa. "Này, Katsuyu-sama? Ngài có thể nói với Shisui rằng anh ấy cần ăn và ngủ nhiều hơn không? Anh ấy không chịu nghe tôi."
Một âm thanh phản đối phát ra từ Đại Sên, "Này, Shisui-kun, cậu phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ!"
Sakura buông con sên ra, âm thầm cười khúc khích khi nó tiếp tục giáo huấn Shisui về những rủi ro của việc thiếu ngủ và suy dinh dưỡng, trong khi phần còn lại của những con linh miêu tiến đến và tham gia cùng họ.
'Điều này thật tuyệt,' Inner bình luận.
Sakura nhìn Katsuyu-sama, những con linh miêu, Reina nhỏ vẫn đang trong tâm trạng vui đùa, và sau đó dừng ánh mắt ở Shisui. 'Đúng vậy.'
Cả cô và Shisui đều không có mối liên kết mạnh mẽ với những con vật triệu hồi mới của họ, nhưng họ sẽ đạt được điều đó. Tất cả bọn chúng — được rồi, hầu hết bọn chúng — đều sẵn sàng làm việc với họ và rất dễ chịu khi ở bên cạnh. Yūma, Reina và cặp sinh đôi hoạt bát hơn nhiều, những con còn lại cũng tốt bụng, và nếu họ có thể tiếp cận được Sora và Natsu sớm, cô tin chắc rằng chúng cũng sẽ tỏ ra thân thiện như vậy.
Katsuyu-sama không phải thú triệu hồi của cô. Không phải trong dòng thời gian này. Chưa phải, nhưng nó ở đây, giúp đỡ cô, cung cấp sự khôn ngoan và đồng hành như mọi khi, và Sakura vô cùng biết ơn.
Và Shisui... Sự tồn tại thuần túy của Shisui đã đủ để đưa cô vượt qua mọi khó khăn. Chỉ cần có anh là đủ, bởi vì trong thời gian này, khi họ đã lớn lên để biết và yêu thương nhau, anh đã trở nên quá quý giá đối với cô, mà không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
"Ồ," Katsuyu-sama thốt lên, kéo Sakura ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Chuyện gì vậy?"
Những xúc tu mắt của con sên cựa quậy và sau đó nó quay về phía cô, "Tsunade-sama gọi ta để gửi cho cô một tin nhắn, Sakura-kun. Chỉ một giây thôi." Một lúc ngắn sau đó, một con sên nhỏ hơn xuất hiện trong một làn khói nhỏ tương tự, "Xin chào," nó gọi trước khi hợp nhất với Katsuyu lớn hơn.
Một cuốn trục được đưa ra từ cơ thể của nó và Sakura lập tức cầm lấy, lướt qua nội dung. "Shishō nói Jiraiya-sama sẽ xem qua con dấu trên lưỡi của Tenzō vào ngày mai. Họ sẽ đợi chúng ta ở khu tộc Senju sau giờ học của em."
Shisui đứng dậy, đưa tay ra để Sakura nắm lấy, "Vậy mình nên quay lại thôi. Chúng ta sẽ phải thông báo cho senpai và Kakashi-taichō."
Cô nắm lấy tay anh, và sau khi tạm biệt tất cả mọi người — cô không thể không ôm Katsuyu thêm lần nữa — họ đảo ngược hiệu ứng của phép triệu hồi và thấy mình trong phòng cô. Sakura ôm bụng và che miệng lại. Shisui ngã sấp mặt xuống giường với một hơi thở dài. Họ kiệt sức, gần như cạn kiệt chakra, và chuẩn bị nôn ra.
Tuyệt.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top