Chương 32: Trở về (1)

Đêm đó giấc ngủ thật sự không dễ dàng. Mebuki đã lên cơn sốt vào buổi chiều và Sakura, cùng với Tsunade và Shizune, đã liên tục làm việc để xác định nguyên nhân - thận của bà bị nhiễm trùng - điều trị và chăm sóc bà. Họ cố gắng hạ sốt cho bà cho đến tận đêm khuya.

Ngay cả khi Shizune và Tsunade rời đi để nghỉ ngơi, Sakura vẫn thức thêm vài giờ. Cô thực sự mệt mỏi, nhưng những sự kiện trong ngày vẫn khiến cô lo lắng.

Cuối cùng, nhờ sự quở trách của Inner, cô đã buộc mình vào giấc ngủ nhờ chakra, điều này thực sự rất cần thiết để giúp cô thư giãn và hồi lại năng lượng. Sakura đã tỉnh dậy vài lần trong đêm, do tiếng la hét say xỉn từ con phố trước khu nhà trọ, nhưng cô đã cố gắng ngủ lại cho đến chín giờ rưỡi sáng. Thực ra, cô chỉ thức dậy vào lúc đó vì Shizune đã quay lại để kiểm tra bố mẹ cô.

Cả hai vẫn bất tỉnh và không có dấu hiệu tỉnh lại sớm, vì vậy sau khi thay xong quần áo, Sakura đi theo senpai ra ngoài ăn sáng trước, sau đó quay về phòng của Tsunade. Vị Sannin vẫn đang say giấc bên cạnh Tonton, nước dãi chảy trên ga trải giường, chiếc gối nằm lăn lóc trên sàn cùng với một vài chai rượu sake rỗng.

Sakura và Shizune trao đổi cái nhìn hiểu rõ và lặng lẽ dọn dẹp phòng, thu dọn chai lọ và mở cửa sổ để thông gió. Vị sư phụ của họ chỉ hơi giật mình khi ánh sáng mặt trời tràn vào phòng, ngoài ra thì không có phản ứng nào khác.

"Bà ấy thật cần một chút cái gọi là thương cho roi cho vọt," Sakura thì thầm với Shizune và rón rén tiến gần đến người phụ nữ tóc vàng. Khi từ trên nhìn xuống Tsunade, Sakura kéo tấm chăn ra và hét vào tai bà, "DẬY ĐI!"

Sau đó, cô cúi xuống trước khi nắm đấm của Tsunade hôn mạnh vào đầu và lùi lại một khoảng cách an toàn với vị Sannin đang nổi cơn thịnh nộ.

"Cái đéo gì thế ?!" bà hét lên.

Sakura mỉm cười ngây thơ, "Vâng, chúng ta sẽ đấu với nhau, phải không ạ?" rồi cô vỗ nhẹ vào đầu chú lợn con, "Ồ xin lỗi, Tonton. Mày có thể ngủ tiếp."

"Ranh con," Tsunade gầm gừ, vén tóc để lộ đôi mắt giận dữ, "Ta sẽ giết ngươi."

"Người đang say xỉn và tức giận. Điều đó chắc chắn sẽ giúp người tỉnh táo hơn. Con sẽ đợi ở bên ngoài," cô líu lo, vẫy tay chào và ra khỏi phòng.

Khi vị shishō tìm thấy cô ở sảnh của nhà trọ, bà ra hiệu đi theo bà ra ngoài. Họ im lặng đi qua những con phố tương đối vắng vẻ của Takju. Suy cho cùng, đó là một ngôi làng nơi sự sống vẫn tiếp diễn dù trải qua những giờ phút đen tối. Họ đi qua cổng làng và tiến vào rừng, cách khu định cư khoảng nửa giờ đi đường.

Sakura nghĩ rằng họ vẫn còn ở quá gần, nhưng rồi lại nhún vai cho qua.

"Ta thích haori của ngươi," Tsunade chỉ ra, và Sakura nhìn xuống, vuốt ve tấm vải màu xanh lá cây – thật may là nó không có vết bẩn! - trước khi mỉm cười với người phụ nữ và chỉ vào chiếc áo gần giống hệt mà bà đang mặc.

"Con cần một thứ gì đó để làm con nhớ về người," cô thành thật nói, "Con đã không biết khi nào hoặc liệu con có thể gặp lại người hay không."

Tsunade ừm hửm nhưng không bình luận gì thêm. Bà ấy bước ra xa Sakura khi cô gái cởi chiếc áo khoác và gấp gọn sang một bên. Sau đó cả hai chuyển sang những tư thế giống nhau và Tsunade di chuyển để tấn công trước. Sakura tránh được một vài đòn đầu tiên, giống như cô đã được huấn luyện để trở thành một medic-nin. Tốc độ có được từ những buổi luyện tập với Shisui cùng với vóc dáng nhỏ bé đã giúp cô dễ dàng né tránh vị shishō của mình, nhưng người phụ nữ nhanh chóng nhận ra điều đó và thay đổi cách tiếp cận. Tsunade tung một cú đá có chakra xuống đất, nó liền nứt ra và bắn các mảnh vỡ ra mọi hướng. Sakura bật nhảy thoát khỏi sự phá hủy đó, đồng thời tránh những khối đất mà Tsunade đang ném vào cô.

Một số trong số chúng cô đấm làm đôi khi đến quá nhanh, và sau đó cô thuấn thân phía sau shishō, nhảy cao lên không trung và cường hóa chakra để hạ xuống nhanh hơn. Vị Sannin chặn cú đá của cô và đẩy đối thủ trở lại. Hạ cánh bằng một cú lộn ngược, Sakura lại bắt đầu chạy về phía người phụ nữ, mắt nheo lại và chờ đợi một đòn tiếp theo. Tsunade chỉ đơn giản tóm lấy cánh tay Sakura khi cô định tung một cú đấm và xoay cô trước khi ném đi.

Một nụ cười nhếch mép, Sakura dùng thuật thế thân, thay mình bằng một hòn đất và nhảy ra đằng sau, tung một cú đá xoáy vào đùi trên của vị Sannin. "Nhận cú đá của con đi," cô trêu chọc, trước khi bùng nổ một loạt cánh hoa anh đào ngay khi nắm đấm của Tsunade đến đủ gần để gây tổn thưởng phần ngực của cô.

Sakura biết rằng Tsunade đang nhường cô, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ cần một cú đấm để thắng cược, và dù sao đó cũng là một bài tập rèn luyện tốt.

Vị Sannin thuấn thân đến chỗ Sakura và bắt đầu một loạt các cuộc tấn công dữ dội. Với một cú đấm được tẩm chakra, bà ném Sakura đi như thể cô là một con búp bê rách. Bị đánh bay khỏi mặt đất, cô bé để cho chakra chữa lành xương sườn và cơ bắp bị thâm tím của mình, nhưng không thể tránh khỏi việc rơi xuống mặt đất gồ ghề. Khi cô nằm đó trên những chiếc lá khô và đầy bụi bẩn, thở khò khè và chờ đợi vết thương lành lại, Tsunade lao về phía cô, nhấc bổng một cái cây chết tiệt để tấn công Sakura. Bỏ qua cơn đau nhói từ vết thương ở lồng ngực và lưng đang lành một phần, cô đưa tay lên tạo thành thủ ấn "Tị" và vỏ cây giữa hai tay Tsunade uốn cong để quấn quanh người shishō. Vị Sannin ngạc nhiên kêu lên và sử dụng thuật thế thân để thay thế cơ thể bà bằng một cành cây gãy.

Sakura gượng đứng dậy, bẻ khớp các đốt ngón tay và lại biến mất. Cô thực sự phải cảm ơn Shisui vì đã dạy cô cách shunshin mà không để lại bất kỳ dấu vết chakra nào, nhưng trước đó cô phải đánh bại shishō của mình.

Sakura chạy vòng quanh người phụ nữ khi bà cố gắng bắt cô lại bằng nắm đấm. Nghĩ rằng mình đã làm Tsunade mất phương hướng đủ rồi, Sakura chạy đến một cái cây và dùng lực đòn bẩy đến mức làm vỡ vỏ của nó khi phóng mình về phía Tsunade, xoay người và tẩm một lượng nhỏ chakra vào nắm đấm. Cú đấm vào xương đòn của vị Sannin, khiến bà loạng choạng lùi lại.

Thở hổn hển, Sakura đứng trước mặt shishō của mình, "Vậy là, con đã thắng, phải không?" cô mỉm cười và nhìn thấy nụ cười toe toét của Tsunade khi bà đưa lòng bàn tay phát sáng phục hồi xương đòn của mình.

(Đoạn này mình đổi xưng hô nha, vì Sakura đã thắng cược, và Tsunade cũng đã công nhận Sakura là đồ đệ của mình)

"Đúng vậy, con đã thắng," bà nói, "Con có muốn nói cho ta biết làm thế nào con có thể sử dụng Mokuton không?"

Sakura thở dài, "Con biết người đang nghĩ gì. Và con không phải là một trong những thí nghiệm của Orochimaru, con cũng không có họ hàng với gia tộc Senju. Theo những gì con biết là vậy."

"Tuy nhiên?" Tsunade thúc giục, khoanh tay dưới bộ ngực căng tròn của mình.

"Con có sự cân bằng ở cả chakra Thủy và Thổ và, như con đã nói với người, con đã thử vận ​​may của mình với chakra tiên thuật," cô thừa nhận và đặt tay lên lớp vỏ thô ráp của cái cây gần nhất. Các cành của nó di chuyển cho đến khi cành cây thấp nhất uốn cong vòng quanh cô, sau đó liền duỗi thẳng trở lại. "Nhưng đó là tất cả những gì con có thể làm. Thành thật mà nói, con thậm chí không biết liệu nó có thể được coi là Mộc độn hay không, vì tôi chỉ có thể trồng một số loại hoa và làm cho khóm cây và cây to nhảy múa. Tuy nhiên, thiên nhiên luôn giúp đỡ con. Đôi khi con..." cô mím môi, biết rằng điều này sẽ nghe có vẻ điên rồ, "con nghĩ con có thể nghe thấy cây cối nói chuyện."

Tsunade buông tay xuống hai bên và thở ra một hơi nặng nề, "Ông nội của ta đã thường xuyên làm điều đó" bà nói thật nhẹ nhàng. "Có lẽ con không thể sử dụng các kỹ thuật tương tự vì con không biết làm thế nào. Như con đã nói, Thiên nhiên giúp con, giống như nó đã giúp ông nội của ta khi ông còn nhỏ, trước khi ông phát triển kĩ thuật chiến đấu của mình. Vì vậy, điều đó có nghĩa là con không được dạy để sử dụng Mộc độn trong dòng thời gian ban đầu của mình?"

Cô lắc đầu, "Không ạ. Lúc đó con thậm chí còn không sử dụng nhiều nhẫn thuật, nhưng bây giờ thì có. Ý con là, trữ lượng chakra của con bây giờ lớn hơn rất nhiều so với con lúc đó, khi bắt đầu trở thành đệ tử của người."

"À, vậy thì con đang kìm nén chúng tốt đấy. Thả ra hết đi." Sakura làm theo lời bà và cho phép chakra của mình bộc lộ. Lông mày Tsunade nhướng lên tận chân tóc và bà nhìn cô gái với sự thích thú mới mẻ, "Phải rồi. Có vẻ con đã rất bận rộn kể từ khi quay ngược thời gian."

"Đúng vậy ạ, nhưng con cũng có một giả thuyết," Sakura nói trong khi gãi khuỷu tay. "Ấn chú đưa con trở lại được cung cấp năng lượng bởi người và các vị Hokage được hồi sinh khác. Trong... dòng thời gian này, con có khả năng cảm biến và có thể làm điều này," cô gõ vào lớp vỏ bị bong tróc của cái cây, "khá dễ dàng. Con nghĩ rằng một số sức mạnh của họ đã được truyền lại cho con, nhưng con không thực sự có cách nào để kiểm chứng."

Shishō của cô gật đầu, "Ta cho rằng điều đó khá hợp lý. Còn cậu bé tóc vàng đó là ai? Cậu nhóc đó cũng cung cấp chakra cho phong ấn."

"Đó là Naruto, là đồng đội cũ của con và, nếu lần này có thể thành công, cậu ấy sẽ chính thức là em trai của con. Cậu ấy là con trai của Uzumaki Kushina và Hokage đệ tứ và là Jinchūriki của Konoha," cô giải thích, quan sát sự tiếp nhận thông tin trong mắt Tsunade. "Cậu ấy đã rót chakra của Kura— à, ý con là, chakra của Kyūbi, nhưng rõ ràng là con không có một vĩ thú nào được phong ấn bên trong cả."

"Hm," bà trầm ngâm, "Tăng sức bền hơn? Khả năng chữa bệnh không liên quan gì đến nhẫn thuật y tế của con à? Có sức mạnh nào của Cửu Vĩ có thể tương quan với con không?"

Chà, Sakura sẽ phải suy nghĩ về điều đó. Thể lực của cô quả thực đã tốt hơn, nhưng cô cũng đã tập luyện rất nhiều trong vài tháng đầu tiên kể từ khi trở lại, và cô vẫn không thể so sánh với Naruto và cũng sẽ không bao giờ có thể làm được. Thành thật mà nói, cô không biết nhiều về sức mạnh thực sự của Kurama ngoài việc Naruto có thể phát hiện cảm xúc tiêu cực, được coi là một kiểu cảm biến và có thể điều khiển năng lượng tự nhiên.

Cô nói với Tsunade tất cả những điều đó và thừa nhận rằng có thể nó có liên quan đến tình trạng hiện tại của cô, nhưng khả năng chữa bệnh của cô chủ yếu là do chakra của chính cô hoạt động theo cách như vậy. "Con thấy việc tự chữa lành vết thương khá dễ dàng ngay cả trong dòng thời gian trước của mình nhờ khả năng kiểm soát chakra và luyện tập, nhưng con cũng không loại trừ khả năng đó là chakra của Cửu Vĩ," cô nhún vai. "Tuy nhiên, con không có năng lực liên quan đến huyết thống của các vị Hokage được hồi sinh hoặc Naruto. Về mặt kỹ thuật, con biết rằng con có thể sử dụng nhiều thuật hơn bên cạnh Thủy độn và Thổ độn, nhưng chỉ hai dạng đó là con có thể kiểm soát tốt nhất."

"Ta hiểu rồi. Nếu con tìm thấy bất kỳ cuộn giấy nào về Mộc độn trong kho lưu trữ của Senju, hãy thử tìm hiểu xem. Còn ai biết điều này không?"

"Chỉ có Shisui thôi ạ," Sakura nói với bà, "Như con đã nói, anh ấy là người duy nhất trên thế giới này biết mọi thứ về con, và con không có kế hoạch tiết lộ khả năng Mộc độn yếu ớt của mình cho bất kỳ ai khác. Ít nhất là cho đến khi Danzō bị xử lý."

Tsunade đồng ý với một nụ cười nhếch mép sắc bén. "Muốn làm thêm hiệp nữa không? Cứ sử dụng nhẫn thuật và ảo thuật nếu muốn. Ta muốn kiểm tra tổng thể các kỹ năng của con. Đọc thuộc lòng các Nguyên tắc và Thực hành nhẫn thuật y tế trong khi chiến đấu."

Sakura mỉm cười, hất tóc đuôi ngựa ra sau và trở lại tư thế của mình.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top