Chương 26: Chẳng lẽ Giản Úc thích hắn
Sau khi Giản Úc xuống lầu, gặp được Tần Diễn.
" Anh dâu, chúc anh cùng anh Lục đính hôn vui vẻ!!"
Tần Diễn cười đến mặt mày hớn hở, so với đính hôn của chính mình còn muốn cao hứng hơn.
Giản Úc cười một chút: "Cảm ơn."
Nói xong, cậu phát hiện trong tay Tần Diễn đang cầm một cái camera, theo bản năng hỏi: "Cậu cầm camera làm cái gì vậy?"
Tần Diễn tay cầm camera quơ quơ, kích động nói: "Đương nhiên là chuẩn bị chụp hình anh với anh Lục nha, đợi lát nữa hai người lên đài rồi hôn môi, em nhất định sẽ chụp 360 độ không góc chết........."
" Từ từ." Giản Úc có chút hoảng sợ, đánh gãy lời của hắn: "Cậu vừa mới nói cái gì? Hôn môi?"
Tần Diễn vẻ mặt hưng phấn nói: "Đúng vậy, đây không phải là nghi thức đính hôn của hai người sao, vì để biểu hiện sự ân ái của hai người, khẳng định phải hôn môi mới được!! Yên tâm đi, đợi lát nữa em nhất định sẽ chụp cho hai người thật đẹp. Đương nhiên, với giá trị nhan sắc của anh cùng anh Lục, tùy tiện chụp cũng được rồi."
Giản Úc không dám tin: " Ai nói muốn hôn môi?"
Tần Diễn đương nhiên nói: " Vì cái gì không hôn? Dù cho bản thân hai anh không muốn hôn, người phía dưới cũng sẽ ồn ào muốn hai người hôn thôi. Em nhận thức được nhiều bạn tốt trong vòng như vậy, thậm chí có người còn khoa trương đến nổi hôn sâu luôn. Anh cùng anh Lục nhất định không thể kém hơn so với bọn họ được!!"
Giản Úc: "......."
Cậu cười gượng hai cái, cũng mặc kệ Tần Diễn còn muốn nói thêm cái gì, nói nhanh: "Tôi đi tìm Lục tiên sinh trước."
Nói xong, bỏ lại Tần Diễn , đi tìm Lục Chấp.
Giản Úc ở một góc hội trường tìm thấy Lục Chấp.
Lúc này, Lục Chấp vừa mới kết thúc một cuộc nói chuyện hợp tác thương nghiệp, bưng một ly rượu vang đỏ chạm cốc với người ta.
Giản Úc nhìn hắn chớp chớp mắt, ý bảo mình có chuyện muốn nói với hắn.
Lục Chấp cùng người đối diện nói một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Giản Úc: "Làm sao vậy?"
Giản Úc nhìn quanh bốn phía, phát hiện lúc này không có ai nhìn chằm chằm vào bọn họ, liền đè thấp giọng nói: "Lục tiên sinh, làm sao tôi nghe thấy được trong nghi thức đính hôn còn phải hôn môi nữa vậy? Ngày đó lúc Trần trợ lý nói về lưu trình, cũng không có nói đến muốn hôn a."
Cậu nói xong liền gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Chấp, hy vọng hắn phủ nhận điểm này.
Lục Chấp nhướng mày: "Cậu nghe ai nói?"
Giản Úc quyết đoán nói: "Tần Diễn á."
Lục Chấp: "......."
Là Tần Diễn nói, vậy thì không có gì kỳ quái.
Lục Chấp vốn dĩ muốn trực tiếp phủ nhận, dù sao trong nghi thức đính hôn của bọn họ cũng không có an bài mục này, chẳng qua hắn thấy đôi mắt Giản Úc trông mong mà nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn có chút "Sợ hãi".
Đột nhiên hắn muốn chọc Giản Úc, cong cong khóe môi trả lời: "Đúng vậy, trong vòng của chúng tôi đều có quy định này."
Giản Úc: "......."
Giản Úc có chút tuyệt vọng.
Sao vậy chứ, vì năm ngàn vạn mà cùng đám người Lục Nghiên Tuyết đấu trí đấu dũng cũng liền thôi, bây giờ còn phải hôn môi với Lục Chấp sao?
Chủ yếu là, cậu cùng Lục Chấp chỉ là quan hệ hợp đồng, nếu thật sự hôn, vậy về sau ở chung, sẽ xấu hổ lắm.
Trong lòng cậu định vị Lục Chấp ở vị trí một người bạn. Rốt cuộc từ khi xuyên qua, Lục Chấp thật sự giúp cậu rất nhiều, đặc biệt là ở những lúc cậu cận kề cái chết đã cứu cậu về rất nhiều lần.
Cậu thật sự rất cảm kích Lục Chấp, bởi vậy muốn trong mấy tháng kế tiếp, sẽ vẫn luôn ở chung với Lục Chấp một mảnh hài hòa, chứ không phải lúng ta lúng túng như vậy.
Giản Úc cuối cùng không ôm hy vọng gì mà hỏi lại lần nữa: "Thật sự phải hôn sao?"
Lục Chấp thấy Giản Úc vẻ mặt rối rắm, bộ dáng khó xử, bật cười nói: "Lát nữa cậu sẽ biết."
Giản Úc: "......."
Đợi lát nữa liền biết?
Đợi lát nữa không phải liền biết, mà là làm luôn phải không?
Nghĩ đến đây, Giản Úc đột nhiên linh quang chợt lóe.
Cùng với đợi lát nữa làm trò trước mặt mọi người hôn môi, còn không bằng hiện tại xuất kỳ bất ý*, làm bộ hôn Lục Chấp.
* Bất ngờ, đột nhiên, hành động lúc người ta sơ hở, không ngờ tới.
Như vậy, mọi người sẽ đột nhiên không kịp phòng ngừa, sẽ không có người nhìn ra bọn họ có hôn hay là không hôn, sự tình cứ vậy cũng liền bị lừa gạt qua.
Giản Úc hít sâu một hơi, sau đó nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, mạo phạm rồi."
Được rồi, bất chấp tất cả thôi.
Nói xong câu đó, giây tiếp theo, cậu nhẹ nhàng mà nhón chân, đôi tay vòng qua cổ Lục Chấp, sau đó sát lại gần hắn.......
Lục Chấp còn chưa kịp phản ứng, tại sao Giản Úc lại làm vẻ mặt "Thấy chết không sờn" kia, sau đó Giản Úc liền tiến lại gần hôn hắn.
Lục Chấp ngẩn ra, một tay theo bản năng mà đỡ vòng eo mảnh khảnh của Giản Úc, tay khác còn bưng một ly rượu vang đỏ.
Giản Úc cách Lục Chấp càng ngày càng gần, gần đến nỗi cậu có thể ngửi thấy được mùi gỗ lạnh lẽo cùng với nhàn nhạt mùi rượu vang đỏ.
Ngay sau đó, cậu làm bộ hướng trên môi Lục Chấp hôn một cái, lúc hai cánh môi sắp đụng vào nhau, lại nhanh chóng lui lại.
Sau đó lại làm bộ giống như thẹn thùng, vùi đầu vào trong lòng ngực của Lục Chấp.
Lục Chấp chỉ cảm thấy một trận hô hấp ấm áp gần sát vào mặt, sau đó rất nhanh lại rời đi, chỉ để lại một chút hơi thở thơm ngọt nhàn nhạt.
Sau đó, Giản Úc liền vùi vào trong ngực của hắn mà bất động.
Lục Chấp: "......"
Cùng lúc đó, những người khác trong đại sảnh cũng chú ý tới động tĩnh bên này của bọn họ.
Tuy rằng họ không thấy rõ Giản Úc làm sao mà lại hôn Lục Chấp, nhưng bọn họ biết hai người vừa mới hôn môi!
Lập tức có người nhỏ giọng nghị luận.
" Giản Úc này cũng đủ lợi hại a, vậy mà chủ động hôn Lục Chấp!"
"Làm ơn, người ta đều đã đính hôn rồi, hôn một cái thì có làm sao?"
"Em gái tôi mà thấy cảnh này, tuyết đối sẽ khóc chết, em ấy vẫn luôn yêu thầm Lục Chấp, nhưng mà lại không dám nói."
" Tôi lại thấy Giản Úc này có chút cậy sủng mà kiêu thì phải? Hôn xong còn tránh vào trong ngực của Lục Chấp, vừa nhìn liền thấy là một người tùy tâm sở dục, nói vậy ngày thường Lục Chấp rất là sủng cậu ấy nhỉ."
Bên này.
Giản Úc vẫn luôn đem đầu chôn vào trong ngực Lục Chấp không chịu rời đi.
Cậu cũng không biết mình biểu hiện như thế nào, cho nên chỉ có thể làm bộ thẹn thùng lừa dối cho qua.
Hơn nữa, tuy rằng chỉ là vì bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, nhưng mà lồng ngực của Lục Chấp thật sự quá nóng bỏng, rất thích hợp ôm vào mùa đông.
Giản Úc có chút luyến tiếc buông ra.
Bằng không cậu có thể đi đâu mà tìm một máy sưởi ấm hình người như vậy chứ.
Trong hô hấp của Lục Chấp quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt trên người Giản Úc, giống như vị ngọt ngào của trái cây mùa hè.
Hắn rũ mắt nhìn Giản Úc, lấy góc độ này của hắn, chỉ có thể thấy được đỉnh đầu ngoan ngoãn của Giản Úc.
Lục Chấp nhàn nhạt nhắc nhở nói: "Được rồi, diễn như vậy được rồi, bọn họ tin rồi."
Ngay từ đầu hắn còn có chút ngây người trong chốc lát, rốt cuộc Giản Úc tự nhiên chủ động dán lên, hắn nhất thời không kịp phòng bị.
Nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng được, minh bạch ý đồ Giản Úc muốn làm.
Giản Úc nghe Lục Chấp nói, đầu tiên là lén lút nhìn ra ngoài đánh giá bốn phía một cái, xác định chuyện này đã thành công rồi, lúc này mới từ trong ngực Lục Chấp lui ra, đứng thẳng người.
Cậu chỉ dùng âm lượng mà hai người mới có thể nghe được: "Như vậy là được rồi nhỉ? Đợi lát nữa không cần phải hôn nữa chứ?"
Lục Chấp: "......."
Nói cứ như bọn họ vừa mới hôn vậy.
Chẳng qua đã là cục diện như vậy, Lục Chấp cũng không có khả năng nói với Giản Úc, kỳ thật bọn họ không cần hôn môi, chỉ là nhàn nhạt nói: "Ừ, được rồi."
Đôi mắt Giản Úc nháy mắt sáng lên, nho nhỏ mà vui vẻ một chút.
Cậu quả nhiên rất thông minh, cứ như vậy đã giải quyết được một cách hoàn mỹ rồi.
Đúng lúc này, Tần Diễn vội vội vàng vàng mà cầm camera chạy tới: "Cái gì?! Em nghe nói hai người vừa mới hôn môi?!"
Cậu chỉ là vừa mới đi toilet mà thôi, chẳng lẽ đã bỏ lỡ một trường hợp lớn nào sao?
Giản Úc thành công giải quyết được một nan đề, tâm tình không tồi, vì thế cười cong cong mắt mà nói với Tần Diễn : "Đúng vậy, đã hôn xong rồi."
Lục Chấp nhìn Giản Úc một cái, nhướng mày, cũng không nói cái gì.
Tần Diễn nghe được như sét đánh giữa trời quang, kêu rên nói: "Không!! Sao hai người lại có thể như vậy?!! Hôn môi sao lại có thể không gọi em chứ?!"
Giản Úc thầm nghĩ, chính là vì thấy cậu không có ở đây, mới phải nhanh chóng hôn môi đó, bằng không với tính tình của cậu, có khi phải đến gần sát nhìn cho kỹ luôn á.
Giản Úc nói cho có lệ: "Lần sau đi, lần sau sẽ gọi cậu."
Nói tới đây, cậu sửng sốt, đúng nha, về sau còn có nghi thức kết hôn nữa, không phải cũng sẽ hôn môi đó chứ?
Chẳng lẽ đến lúc đó cũng phải làm bộ thân mật một chút?
Tần Diễn không biết hoạt động tâm lý của Giản Úc, còn ở một bên mà than vãn kêu rên: "Không được! Hai người hôn lại một lần nữa đi! Hôm nay em đã chuyên môn mang theo camera, chính là muốn lưu lại hình ảnh trân quý này mà!!"
Anh Lục của hắn làm cây vạn tuế 28 năm rốt cuộc cũng ra hoa một lần, đây là sự tình trọng đại cỡ nào, nếu hắn không tận mắt chứng kiến, sẽ tiếc nuối cả đời đó.
Giản Úc bị Tần Diễn gào có chút đau lỗ tai, cậu duỗi tay xoa xoa, nhìn về phía Lục Chấp xin giúp đỡ.
Nhưng mà, Lục Chấp lại làm như không nhìn thấy ánh mắt của cậu, nhếch lên khóe miệng một chút: " Cậu cùng Tần Diễn nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị sự tình kế tiếp."
Nói xong liền rời đi.
Giản Úc: "??"
Cậu xác định Lục Chấp có chú ý tới tầm mắt của cậu, sao lại làm bộ như không nhìn thấy vậy?
Chẳng lẽ đây là trả thù cậu vừa mới nãy không nói tiếng nào liền hôn hắn? Nhưng không phải là cậu cũng chưa hôn tới sao?
Giản Úc bất đắc dĩ, đành phải một mình ứng phó với Tần Diễn đang trên đà hỏng mất.
Lục Chấp tìm người an bài một chút lưu trình tiếp theo.
Lúc này, Lâm Bác Vũ đi tới: "Tâm sự không?"
Lục Chấp ý bảo nhân viên công tác rời đi, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Bác Vũ: "Nói cái gì?"
Lâm Bác Vũ chậc chậc hai tiếng: "Biết rõ còn cố hỏi. Nói đi, trong cuộc đời lần đầu tiên hôn môi có cảm giác gì? Theo tôi được biết, nụ hôn vừa rồi chắc chắn là nụ hôn đầu tiên phải không?"
Buổi sáng hôm nay hắn ở bệnh viện đi không được, thật vất vả mới xin nghỉ được một lúc, lập tức chạy đến khách sạn.
Mời vừa vào cửa, liền thấy Giản Úc lại gần, hôn Lục Chấp.
Lục Chấp: "........"
Hắn lạnh lùng mà nhìn Lâm Bác Vũ: "Cậu sao lại giống Tần Diễn nhiều chuyện như vậy?"
Lâm Bác Vũ cười nói: "Làm bạn tốt của cậu, phải quan tâm một chút đến hạnh phúc của cậu chứ?"
Lục Chấp lạnh nhạt nói: "Không cần."
Lâm Bác Vũ: "Đừng bất cận nhân tình* như vậy. Mà cái đề nghị trước kia của tôi, cậu có muốn cẩn thận suy xét lại một lần nữa hay không? Cậu cùng Giản Úc đều đi đến bước này rồi, lãnh chứng, đính hôn cũng đã làm, hiện tại còn hôn môi. Không bằng các cậu cứ như vậy ở chung với nhau luôn đi, có cái gì không tốt sao?"
* Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
Lục Chấp liếc nhìn hắn một cái: "Cậu nói nhiều quá."
Lâm Bác Vũ nhướng mày: "Có những chuyện có khả năng chính cậu cũng chưa chắc phát hiện ra đó, ngữ khí lần này của cậu không còn kiên định giống như trước kia nữa, nói lên cái gì, nội tâm của cậu bắt đầu dao động rồi phải không?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Nói ra, lần trước viện trưởng của các cậu tìm tôi nói chuyện về việc xin tài trợ thiết bị y tế. Cậu nói xem, nếu tôi quyên tặng một đống vật phẩm y tế, sau đó đem cậu điều đến Châu Phi công tác, ông ấy có đồng ý hay không nhỉ?"
Vẻ mặt Lâm Bác Vũ phức tạp nói: "Lục Chấp, cậu có thể làm người đi được không?"
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Xin lỗi, có đôi khi tôi không làm được."
Lâm Bác Vũ: "........"
Thời gian kế tiếp, Giản Úc và Lục Chấp cùng nhau hoàn thành những lưu trình còn dư lại trong nghi thức đính hôn.
Cả người Giản Úc đều sắp mệt chết rồi.
Chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình, rốt cuộc năm ngàn vạn cũng không phải tự dưng mà đến, nhiều ít cũng phải trả giá một chút gì đó thì mới được.
Góc Đông Nam của hội trường.
Một đám người Lục Nghiên Tuyết sắc mặt không hề đẹp tí nào.
"Thật quá đáng!Tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy, là Giản Úc chủ động lại gần hôn anh Lục Chấp.!"
" Đệt! Giản Úc này sao lại có thể ghê tởm như vậy? Tôi thật sự muốn nôn rồi!!"
"Tức giận nha, cố tình vừa nãy chúng ta lại không thể chỉnh được hắn! Nếu đem nhốt hắn lại phòng cho khách ở lầu hai, không cho hắn xuống dưới là tốt rồi."
" Được rồi, hiện tại chúng ta cũng không làm được gì, vẫn là chờ Quý Diệc trở về rồi nói sau. Chờ Quý Diệc trở lại, cái thứ tu hú chiếm tổ như Giản Úc tự nhiên phải xám xịt mà cút đi ngay thôi!!"
" Cùng chỉ có thể như vậy, hiện tại phải chờ Quý Diệc về nước. Tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, không bao lâu nữa anh ấy sẽ trở về."
" Thật tốt quá, đến lúc đó nhất định để Quý Diệc hung hăng giáo huấn Giản Úc một trận, ai bảo hắn ghê tởm như vậy!"
Mãi cho đến buổi chiều 3 giờ, buổi lễ đính hôn mới được kết thúc.
Kế tiếp còn một ít công việc, để Trần Hoài xử lý là được.
Rốt cuộc Giản Úc có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, bây giờ chúng ta về lại biệt thự sao?"
Lục Chấp trả lời: "Chúng ta đi bệnh viện trước."
Giản Úc sửng sốt: "Đi bệnh viện?"
Lục Chấp gật đầu: "Lâm Bác Vũ nói, thầy của hắn đã gửi thuốc bổ tới rồi, chúng ta đi lấy thuốc trước, sau đó mới về biệt thự."
Giản Úc gật đầu: "Như vậy a."
Nếu không phải Lục Chấp nhắc tới, chính cậu cũng đã quên mất việc thuốc bổ này rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Úc có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Chấp.
Theo lý thuyết, mỗi ngày Lục Chấp đều bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không thể nhớ nổi việc nhỏ này mới đúng, nhưng mà Lục Chấp lại nhớ rất rõ ràng.
Lục Chấp nhận ra tầm mắt của Giản Úc, nhướng mày nói: "Làm sao vậy?"
Giản Úc nói đúng sự thật: "Chỉ là có chút tò mò thôi, vì sao anh lại nhớ rõ loại việc nhỏ như này."
Thần sắc Lục Chấp hơi khựng lại: "Việc nhỏ?"
Giản Úc có chút mờ mịt: "A? Không đúng sao?"
Bồi bổ thân thể cho cậu, chính là việc nhỏ a.
Dù sao mạng của cậu cũng chỉ còn hơn một năm nữa thôi, bổ cho khỏe mạnh hơn thì có ích lợi gì? Tới thời gian đã định, còn không phải vẫn bị bệnh nan y sao.
Lục Chấp hơi hơi nhíu mày một chút, rũ mắt nhìn chằm chằm Giản Úc.
Trước đó hắn đã phát hiện ra điều này, Giản Úc tựa hồ đối với thân thể của mình có khỏe mạnh hay không cũng không thèm để ý, chỉ khi ở thời điểm đặc biệt khó chịu, như lúc phát tác bệnh suyễn, mới có thể theo bản năng mà cầu cứu một chút, thời điểm còn lại đều là thích gì thì làm nấy, rất tùy tính.
Giống như Giản Úc chỉ theo đuổi tinh thần vui vẻ cùng cuộc sống làm cá mặn, còn đối với thân thể, cậu căn bản không hề để bụng.
Nhưng mà chung quy Lục Chấp vẫn là nhịn xuống nói: "Giản Úc, thân thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng."
Mặc dù sau khi hiệp nghị kết thúc, hai người sẽ tách ra, nhưng Lục Chấp vẫn hi vọng lúc đó Giản Úc khỏe mạnh.
Giản Úc theo bản năng muốn phản bác, lời nói còn chưa ra tới miệng, cậu đã ngậm lại.
Được rồi, cậu với Lục Chấp không cùng tần số, nói nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa, Lục Chấp cũng vì muốn tốt cho cậu.
Vì thế, Giản Úc không phản đối nữa, mà là cười gật đầu một cái: "Được, tôi nhớ rồi."
Thấy Giản Úc đã đáp ứng, Lục Chấp không hiểu ra sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lâm Bác Vũ đi tới: "Sao hai người còn đứng ở đây thế? Đi thôi, cùng đi bệnh viện lấy thuốc. Lúc tôi tới là thời điểm có nhiều xe taxi, nên tôi không đi xe, hiện tại vừa vặn đi nhờ xe của các cậu trở về."
Lục Chấp thu hồi suy nghĩ, gật đầu một cái: "Đi thôi."
Cứ như vậy, ba người cùng đi tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, Lâm Bác Vũ lại tiếp tục đi làm, còn Giản Úc và Lục Chấp thì đi lấy thuốc, sau đó đi về biệt thự.
Bên trong xe.
Giản Úc ngồi ở ghế phụ, cúi đầu nhìn những gói thuốc bổ trên đầu gối, cả người đều ngốc: "Cần, cần phải nhiều thuốc bổ như vậy sao?"
Cảm giác cũng phải nặng gần 2 cân* đó.
*1 cân = 596,8g => 2 cân = 1.193,6g ~ 1.2kg
Hơn nữa, vừa nhìn liền biết tất cả đều là các dược liệu trung y quý giá, đều muốn nấu thành nước thuốc để uống.
Thừa dịp đang đợi đèn đỏ, Lục Chấp nghiêng đầu nhìn thoáng qua đống thuốc kia, sau đó trả lời: "Cũng không phải chỉ có nhiêu đó, khi nào hết thì sẽ gửi thêm tới."
Khuôn mặt Giản Úc nháy mắt khổ không thể tả.
Cứu mạng a.
Lục Chấp nhìn đến khuôn mặt giống như ăn phải khổ qua của Giản Úc, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Uống thuốc này, đối với thân thể của cậu hẳn là có thể bổi bổ tốt hơn được một chút. Chờ trở về biệt thự, nói dì Trương nấu thuốc cho cậu."
Giản Úc còn chưa có uống đâu, đã thấy trong miệng bắt đầu đắng rồi, đôi mắt trong trẻo ngày xưa bây giờ ảm đảm đi không ít: "Lục tiên sinh, có thể hay không......"
"Không thể." Lục Chấp một lần nữa khởi động xe.
Giản Úc: "......."
Được thôi.
Vẫn nên nghĩ tích cực lên thôi, tốt xấu gì cũng là thuốc bổ, mà không phải thuốc độc.
Ngày hôm sau.
Bởi vì lễ đính hôn ngày hôm qua mà Giản Úc đã quá mệt nhọc, thân thể nhất thời không chống đỡ nổi, hiện tại có chút dấu hiệu bị bệnh cảm.
Trong phòng khách.
Cậu đang ngồi xếp bằng trên sô pha, trên người khoác một cái thảm lông thật dày, trong tay còn ôm một cái túi sưởi ấm.
Như vậy cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp một chút.
Lúc này, Lục Chấp từ thư phòng lầu hai đi ra, trong tay còn cầm một phần văn kiện.
Phần văn kiện này chính là hiệp nghị kết hôn của hắn với Giản Úc.
Bọn họ mới vừa đính hôn, sau đó không lâu nữa thì phải kết hôn.
Lục Chấp cảm thấy, vẫn nên nhắc lại hiệp nghị kết hôn này một lần nữa, đối với hắn cùng Giản Úc đều có chỗ tốt.
Đây là thói quen của hắn ở trong công việc, luôn đem một ít hiệp ước, hiệp nghị linh tinh xem xét càng thêm rõ ràng, hắn không hy vọng có tồn tại những vấn đề mơ hồ bên trong ước định.
Này đối với Giản Úc mà nói, cũng là chuyện tốt, Giản Úc có thể càng thêm rõ ràng mà biết chính mình nên làm cái gì, với lại cậu sẽ nhận được cái gì.
Trên sô pha, Giản Úc đang do dự có nên mở TV ra hay không, nhưng mà cậu không muốn rút tay ra khỏi thảm lông.
Cậu đang định chuẩn bị gọi tiểu Bạch, dư quang liền thấy được Lục Chấp đang đi tới, trong tay còn cầm một tờ giấy.
Giản Úc không gọi tiểu Bạch nữa, ngược lại nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh còn muốn bận việc sao?"
Cậu nghĩ, nếu Lục Chấp bận việc, cậu liền nhường vị trí cho hắn.
Kết quả Lục Chấp lại nói: "Không bận, tìm cậu nói một chút chuyện."
Giản Úc sửng sốt.
Tìm cậu nói chuyện?
Sẽ là nói cái gì chứ, cảm giác biểu tình của Lục Chấp còn rất nghiêm túc.
Giản Úc thấy thế, không khỏi cũng thẳng sống lưng: " Anh nói đi, tôi nghe đây."
Lục Chấp đi tới, ở bên cạnh cậu ngồi xuống, sau đó cầm hiệp nghị kết hôn trong tay, để ở trước mặt cậu: "Có quan hệ đến hiệp nghị kết hôn của chúng ta, cậu còn nhớ rõ nội dung chứ?"
Giản Úc gật gật đầu.
Cụ thể thì cậu không nhớ rõ, nhưng có thể tổng kết lại, đơn giản chính là, đoạn hôn nhân này của bọn họ là giao dịch ngươi tình ta nguyện, muốn ở thời điểm tất yếu diễn kịch cho người ngoài xem, cùng với thời gian hiệp nghị kết thúc.
Lúc này, Lục Chấp chậm rãi mở miệng: "Có vài điều tôi muốn nhấn mạnh thêm một chút, đầu tiên, chúng ta không nói chuyện tình cảm, chỉ nói về tiền. Đến khi hiệp nghị hết hiệu lực, tôi sẽ trả cho cậu năm ngàn vạn......."
Giản Úc nghe được ba chữ "Năm ngàn vạn", nhịn không được kích động.
Đó chính là thứ bảo đảm sinh hoạt của cậu sau khi rời khỏi Lục Chấp a, năm ngàn vạn, có thể cho cậu tùy ý thích làm gì thì làm trong một năm còn lại của sinh mệnh.
Nhưng mà, hậu quả của kích động chính là, hô hấp của Giản Úc nhất thời không ổn định, cậu vốn dĩ có dấu hiệu bị cảm, bây giờ thì không thể nhịn được nữa cúi đầu xuống ho vài tiếng.
"Khụ khụ khụ......"
Mỗi lần ho một cái, phổi của cậu lại đau một trận, thống khổ cực kỳ.
Cậu chỉ có thể dùng tay đè lại ngực của mình, giảm bớt cơn đau kia lại.
Lục Chấp thấy thế, duỗi tay vỗ vỗ lưng cậu, nhíu mày nói: "Sao đột nhiên lại ho khan rồi?"
Hắn một tay giúp Giản Úc vỗ lưng, một tay khác thuận tiện cầm bình trà trên bàn, rót cho Giản Úc một chén nước.
Thật vất vả Giản Úc mới ngừng ho được.
Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt ngập một tầng hơi nước, ngay cả lông mi cũng ướt dầm dề.
Lục Chấp bưng ly nước, chuẩn bị đưa cho cậu, thấy thế ngây ngốc vài giây.
Giản Úc đây là......khóc?
Chỉ thấy Giản Úc dùng mu bàn tay lau nhẹ đôi mắt, đuôi mắt theo đó mà đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn, mang theo đầy giọng mũi: "Lục tiên sinh, anh nói tiếp đi, tôi không có việc gì."
Nhưng mà ngoài miệng cậu nói như vậy, thoạt nhìn lại như vừa mới bị bắt nạt ấy.
Rất ủy khuất, rất thương tâm.
Lục Chấp nhất thời không biết nói gì: "Cậu.....cậu thật sự không có việc gì sao?"
Giản Úc nhẹ nhàng mà hít hít mũi, đúng sự thật nói: "Còn tốt."
Chỉ là phổi của cậu vẫn còn đau.
Không biết đến tột cùng là do nguyên nhân thể chất kém hay là làm sao nữa, mỗi lần cậu ho khan đều khó chịu giống như tê tâm liệt phế* vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều cùng nhau chịu tra tấn.
*Ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người trải qua khi vướng vào những sự việc như: người thân mất, mất tiền của để giành nhiều năm, người yêu bỏ mình mà đi, v v
Thần sắc Lục Chấp ngưng trọng mà nhìn Giản Úc: "Tôi lại cảm thấy hình như cậu không tốt lắm?"
Dáng vẻ Giản Úc như thế này, thật sự nhìn quá mức yếu ớt, giống như nói thêm một câu đã kích cậu, cậu liền sẽ khó chịu đến không chịu nổi.
Giản Úc ngẩn ra.
Lục Chấp nhìn ra được cậu đang khó chịu sao?
Được rồi, thật sự là hiện tại cậu không quá thoải mái, yết hầu cũng có chút đau.
Vì thế, Giản Úc đúng sự thật nói: "Tôi thật sự rất khó chịu."
Ánh mắt Lục Chấp càng sâu: "Vì sao? Bởi vì lời tôi vừa nói ra sao?"
Giản Úc tự hỏi một chút.
Nguyên nhân là do những lời của Lục Chấp đã nói sao?
Hình như đúng là như vậy, cậu nghe thấy Lục Chấp nói năm ngàn vạn mới có thể ho khan.
Nhưng mà, nếu cậu cứ nói ra như thế, có thể giống như đang trách Lục Chấp không?
Rốt cuộc Lục Chấp cũng không phải cố ý muốn làm cho cậu ho khan a.
Sau một lúc lâu qua đi.
Giản Úc cái gì cũng chưa nói, nhưng hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng do do dự dự, đúng là có thể nói lên hết thảy mọi thứ.
Trong lòng Lục Chấp cả kinh, đứng lên, ngay sau đó trầm giọng nói với Giản Úc: "Nếu cậu đã nhất thời không thể tiếp thu được, vậy về sau chúng ta lại bàn lại."
Giản Úc: "??"
Cái gì mà nói cậu không thể tiếp thu được, về sau bàn lại??
Giản Úc nâng lên đôi mắt chân thành mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, không có việc gì, hiện tại chúng ta nói đi."
Nhưng mà, Lục Chấp lại nói: "Cậu trước hết cứ nghỉ ngơi đi, đem nước trên bàn trà uống hết."
Nói xong, hắn cúi người cầm lấy hiệp nghị kết hôn, quay trở lại thư phòng lầu hai.
Giản Úc: "......"
Cái gì với cái gì vậy?
Chẳng lẽ Lục Chấp cảm thấy bây giờ nói chuyện sẽ làm cho bệnh của cậu nặng thêm sao?
Giản Úc suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do đó.
Cuối cùng lại lần nữa đưa ra kết luận, Lục Chấp quả nhiên là một người tốt.
Giản Úc một bên cảm thán, một bên chậm rì rì mà cầm nước trà ấm lên uống một ngụm.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chấp: Bản thân tự công lược mình sẽ đẩy nhanh được tiến độ, có thể sớm một chút cùng vợ ở bên nhau.
Giản Úc: Anh thấy vui là được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top