Chương 31: Tiểu thiếu gia uống thuốc rồi
"Cậu xuống đây làm gì?"
Giang Dĩ Trạch chưa kịp nói gì, Đường Cảnh Đồng đã cau mày chất vấn. Nghe thấy anh hỏi, Giang Dĩ Trạch nuốt câu nói đã ở bên miệng xuống. Đường Cảnh Đồng xách theo một túi nilon lớn, bên ngoài dán nhãn của một hiệu thuốc nổi tiếng, bên trong là các loại hộp giấy.
Không phải cậu vừa gọi điện cho Hoắc Dương hả, sao bây giờ lại biến thành Đường Cảnh Đồng mua thuốc tới?
"Tôi xuống đun nước sôi." Giang Dĩ Trạch ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Đường Cảnh Đồng. Cậu ngây ngốc sửng sốt vài giây, sau đó dùng biểu tình kỳ quái hỏi: "Tiền bối, sao anh lại đến đây?"
Đường Cảnh Đồng đặt túi thuốc xuống cái kệ bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói: "Vừa rồi cậu gọi nhầm số. Cứ lên phòng nằm nghỉ đi, tôi đun nước giúp cậu."
Giang Dĩ Trạch không biết phản ứng ra sao, còn đang đứng chôn chân tại chỗ đã bị Đường Cảnh Đồng áp giải lên tầng, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, cậu đành phải chui vào ổ chăn trùm kín mít chỉ lộ ra cặp mắt, nửa ngơ ngẩn nửa căng thẳng dõi theo bóng lưng ảnh đế rời khỏi phòng.
Lúc này tiểu thiếu gia mới vỗ vỗ cái đầu chưa tỉnh táo của mình, thở phào một hơi, vươn tay tìm điện thoại di động. Cậu xác nhận lịch sử cuộc gọi gần đây nhất chính là Đường Cảnh Đồng, trong lòng có chút xấu hổ.
Danh bạ của cậu không lưu nhiều số lắm, tên của Đường Cảnh Đồng vừa vặn nằm ngay bên trên Hoắc Dương, vừa rồi có lẽ cậu phát sốt đến choáng váng đầu óc cho nên ấn nhầm.
Kết quả, Đường Cảnh Đồng vậy mà thật sự mua thuốc đến cho cậu.
Giang Dĩ Trạch nghĩ như vậy trong lòng có chút cảm động, đúng là nam chính ngôn tình, soái khí lương thiện. Quan hệ giữa hai người từ trước đến nay không hề tốt đẹp, tên nguyên chủ Giang Dĩ Trạch đã nhiều lần gây sự như thế, Đường Cảnh Đồng vậy mà không hề để bụng, thậm chí đêm hôm còn chạy đi mua thuốc cho mình.
Giang Dĩ Trạch nghĩ đến đây trong lòng nhũn ra, chóp mũi cay cay. Cậu tìm lại dãy số của ảnh đế, nhấn vào trái tim bên dưới, trái tim màu trắng biến thành màu hồng. Như vậy từ nay số điện thoại của Đường Cảnh Đồng đã nằm trong mục yêu thích của cậu, mỗi lần mở danh bạ anh sẽ đứng ở vị trí đầu tiên.
Bỏ điện thoại sang một bên, Giang Dĩ Trạch nhắm mắt hít thở. Toàn thân phát sốt nóng bức nhưng cậu vẫn quấn chặt chăn hy vọng ra mồ hôi sẽ dễ chịu hơn một chút.
Giang Dĩ Trạch lại mơ màng ngủ quên, mãi cho đến khi nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang gọi tên mình, cậu mới khẽ chớp cặp mắt mơ hồ ngập nước, nhìn Đường Cảnh Đồng cúi người đứng bên cạnh.
Đối phương đang nhìn mình, biểu tình có chút lo lắng.
edit bihyuner. beta jinhua259
"Tiền bối."
Giang Dĩ Trạch cử động nhẹ nhàng, từ từ ngồi dậy vươn tay dụi mắt. Ý thức khôi phục một chút, cậu mở miệng định nói chuyện mới phát hiện âm thanh mình phát ra đã khản đặc. Bờ môi khô khốc, cậu liếm liếm một chút, cảm giác cổ họng đau như bị xé rách mỗi khi nuốt nước bọt.
Đường Cảnh Đồng ngồi xuống bên giường nhìn cậu, thấy tiểu thiếu gia chật vật dụi mắt nuốt khan, khàn giọng gọi tên mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường trắng nõn nà, hiện giờ phát sốt nóng bừng, hai gò má đỏ như một quả táo chín, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt ửng hồng ầng ậng nước. Nhìn qua như một đứa nhỏ đáng thương khiến cho người ta phải đau lòng thay.
Đường Cảnh Đồng vươn tay cầm cốc nước vừa đủ độ ấm, cẩn thận đưa cho Giang Dĩ Trạch.
"Uống ngụm nước đã, sau đó uống thuốc."
"Ừm."
Giang Dĩ Trạch nhận cái cốc từ tay ảnh đế nhấp một ngụm, cảm thấy bờ môi và cổ họng thoải mái hơn rất nhiều, xem ra cơn sốt đã khiến cho cậu bị mất nước.
"Thuốc đây."
Đường Cảnh Đồng đưa viên thuốc hạ sốt màu trắng.
Tiểu thiếu gia nhíu mày, đây là loại thuốc mà cậu ghét cay ghét đắng. Bên ngoài không được bọc đường, bột thuốc lại rất dễ tan, nếu không nuốt nhanh sẽ bị nước bọt trong miệng hòa tan, lúc ấy cả khoang miệng sẽ trở nên đắng nghét.
Thấy đối phương nhìn viên thuốc bằng ánh mắt ghét bỏ, Đường Cảnh Đồng đột nhiên cảm thấy buồn cười, thật sự là con nít bị ốm sao, vậy mà lại sợ uống thuốc!
Nghĩ đến đây, Đường Cảnh Đồng cố tỏ ra nghiêm nghị: "Thuốc đắng dã tật, mau uống đi, uống thêm mấy ngụm nước sẽ hết đắng."
Giang Dĩ Trạch tuy rằng rất ghét loại thuốc này nhưng thân là một người đàn ông trưởng thành, không thể ấu trĩ đến mức sợ uống thuốc được! Nghe Đường Cảnh Đồng nói như vậy, cậu hít sâu một hơi, ngửa đầu nuốt thuốc, lại nhanh chóng uống hết cốc nước còn lại, viên thuốc rất nhanh liền trôi xuống dạ dày.
Cậu vươn người muốn đặt cái cốc thủy tinh lên tủ đầu giường nhưng Đường Cảnh Đồng đã nhanh tay hơn, anh tiếp lấy cái cốc cất gọn một bên, sau đó sắp xếp cho tiểu thiếu gia nằm xuống ổn thỏa.
Giang Dĩ Trạch không còn choáng váng như vừa nãy nữa, nhưng thuốc còn chưa phát huy công hiệu cho nên cậu vẫn chưa hết nặng đầu. Vốn trên người đang ra mồ hôi, hiện giờ chui ra khỏi chăn bắt đầu cảm thấy hơi rùng mình vì lạnh.
truyenwiki, truyen99 và các web truyện khác đều là bản ăn cắp! đọc tại wat2pad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Giang Dĩ Trạch nghe lời nằm xuống đắp chăn cẩn thận, ngẩng đầu dùng ánh mắt chứa chan nhìn Đường Cảnh Đồng: "Cảm ơn anh, tiền bối! Giữa đêm phải mua thuốc cho tôi, đã làm phiền anh rồi! Kỳ thật lúc đó anh chỉ cần nhắc tôi đã gọi nhầm số, để tôi gọi lại cho Hoắc Dương là được."
Đường Cảnh Đồng cầm cái cốc trống rỗng trên bàn, nghe thấy Giang Dĩ Trạch nói vậy thì nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị. Giang Dĩ Trạch cho rằng nhờ vả mình là một chuyện phiền toái, còn nhờ vả Hoắc Dương là chuyện bình thường.
Đây là bởi vì trong lòng tiểu thiếu gia, Hoắc Dương so với mình là người quan trọng hơn, cũng là người thân thiết hơn, quan hệ giữa hai người bọn họ đã gắn bó đến mức không cần tỏ ra khách sáo nữa.
Đường Cảnh Đồng nghĩ đến đây liền cắn môi, cảm thấy ý nghĩ này của mình quá mức kỳ cục.
Theo như lời Cao Thừa Bỉnh nói, Hoắc Dương và Giang Dĩ Trạch là bạn bè từ thời còn đi học, thậm chí bọn họ còn quen biết nhau từ trước đó, đương nhiên không phải mối quan hệ tầm thường rồi.
Ngược lại anh và Giang Dĩ Trạch có lẽ mới nhận thức nhau chưa đến nửa tháng, hơn nữa ngay từ đầu hai người còn không vừa mắt nhau.
Tạm ngừng những suy nghĩ lung tung trong đầu, ảnh đế thở dài, nhìn Giang Dĩ Trạch cuộn tròn trên giường nói: "Không cần khách khí, chẳng qua nhà chúng ta cách nhau khá gần, tôi cảm thấy mình tới đây tiện hơn Hoắc Dương."
Không biết có phải thuốc bắt đầu ngấm hay không, Giang Dĩ Trạch dần dần thiếp đi, nghe được câu trả lời của Đường Cảnh Đồng cậu chỉ có thể nhắm nghiền mắt mơ hồ trả lời:
"Ò... nhưng vẫn cảm ơn tiền bồi rất nhiều... tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ hạ sốt thôi... Muộn rồi, tiền bối nên về sớm nghỉ ngơi đ..."
Giọng nói tiểu thiếu gia càng lúc càng nhỏ dần, sau đó thấy cậu không nói nữa, Đường Cảnh Đồng quay đầu thấy người đã ngoan ngoãn ngủ say, tiếng hít thở đều đều vang lên trong phòng.
...
Nhưng mà hôm nay tiểu thiếu gia ngủ không ngon giấc, lúc tỉnh lúc mơ, thậm chí còn có cảm giác một bàn tay mát lạnh sờ lên trán mình!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top