Chương 97: Ngoại truyện: Vài chuyện vụn vặt của cặp đôi Hoa Thịnh (4)

Editor: Gấu Gầy

Mùa xuân, hai đứa nhỏ đột nhiên cùng nhau đòi đi công viên giải trí, lần này điểm đến của chúng là công viên D.

Là điểm tham quan nổi tiếng nhất Giang Hỗ, công viên D lúc nào cũng đông nghịt người. Mặc dù Thịnh Thiếu Du không có hứng thú gì với công viên giải trí dành cho trẻ em, nhưng không chịu nổi ánh mắt đáng thương của hai đứa nhỏ.

Anh bất lực gật đầu, nhượng bộ: "Được rồi, nhưng hai đứa phải ngoan ngoãn đấy."

Hai đứa nhỏ lập tức reo hò, như vừa hoàn thành một việc gì đó to tát, giơ tay nhỏ ra đập tay vui vẻ.

Thịnh Thiếu Du cũng bị bầu không khí vui vẻ lây nhiễm, cười nói với Hoa Vịnh: "Gần đây anh rất bận, hay là thư ký Hoa tìm người sắp xếp đi."

Hoa Vịnh lập tức đặt máy tính bảng xuống, ngẩng đầu lên, nghiêm túc cười nói: "Tuân lệnh."

Ba ngày sau, thứ bảy.

Đứng trước cổng công viên giải trí nổi tiếng thế giới, dắt tay Đậu Phộng Nhỏ, Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ cảm thấy khó xử như vậy.

Nếu biết trước "sự sắp xếp" của Hoa Vịnh là như thế này, anh tuyệt đối sẽ không nhờ đến cái tên điên này.

"Thịnh tiên sinh, Hoa tiên sinh." Nhân viên công viên mặc quần yếm màu cam đáng yêu, nhiệt tình giới thiệu với họ: "Công viên của chúng tôi là một trong những công viên hoạt hình kỳ diệu nổi tiếng nhất thế giới, có tổng cộng sáu khu vực chủ đề, bốn mươi hai trò chơi, có thể chứa tám mươi lăm ngàn người cùng lúc vào chơi."

"Theo sự sắp xếp của Hoa tiên sinh, chúng tôi đã đặc biệt dọn sạch công viên cho đoàn của anh. Hôm nay công viên chỉ mở cửa cho gia đình anh, nhưng mười hai ngàn nhân viên của chúng tôi vẫn sẽ làm việc để phục vụ. Ngoài ra, xét đến việc trẻ em thích náo nhiệt, chúng tôi cũng đã thuê mười ngàn diễn viên quần chúng đóng giả khách du lịch theo yêu cầu của Hoa tiên sinh, nhất định sẽ mang đến cho đoàn của anh một trải nghiệm vui chơi thú vị nhất."

"Ba." Đậu Phộng Nhỏ thò đầu ra từ phía sau Thịnh Thiếu Du, tò mò hỏi: "Diễn viên quần chúng là gì ạ?"

Thịnh Thiếu Du bất lực trả lời: "Là một loại diễn viên." Sau đó, anh quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoa Vịnh đang nhìn mình với vẻ mặt vô tội.

Lý do của Hoa Vịnh rất chính đáng, cậu cho rằng tất cả những điều này đều là vì lý do an toàn.

Đối mặt với người đứng đầu X Holdings phung phí tiền bạc nhưng vẫn giàu có, Thịnh Thiếu Du không thể phản bác.

Bởi vì cách đây không lâu, họ thực sự đã bị bắt cóc.

Chuyện xảy ra vào ngày Thất Tịch.

Hôm đó là thứ bảy. Thẩm Văn Lang đã hẹn Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du từ sớm, hy vọng họ có thể phối hợp với hắn dẫn theo con cái, thuyết phục Cao Đồ ra ngoài ăn tối.

Mấy ngày gần đây, để tạo ra bầu không khí lãng mạn nhất có thể, Thẩm Văn Lang luôn tự cho mình là trung tâm đã cạn kiệt ý tưởng.

Xét cho cùng, trước đây tất cả những sắp xếp xã giao không thể chê vào đâu được của hắn đều do Cao Đồ tự tay thực hiện. Vì vậy, khi tình huống đổi thành Thẩm Văn Lang phải tự mình tạo ra sự lãng mạn sau lưng Cao Đồ, hắn rõ ràng bắt đầu lúng túng, luống cuống tay chân.

Hoa Vịnh đồng ý rất nhanh, mặc dù cậu cũng không muốn lắm, nhưng so với việc Thịnh Thiếu Du đòi ở nhà xem phim hoạt hình với Đậu Phộng Nhỏ, thì việc hai nhà cùng nhau ra ngoài đón Thất Tịch rõ ràng là một kế hoạch thú vị hơn.

Đường tình duyên của Thẩm Văn Lang gập ghềnh, mặc dù đã có con, nhưng con đường theo đuổi thư ký Cao vẫn gian nan trắc trở, đến nay vẫn chưa có kết quả.

Theo nguồn tin không chính thức, tính đến trước ngày Thất Tịch này, Thẩm Văn Lang đã cầu hôn Cao Đồ bảy lần, bảy lần đều thất bại, nhưng hắn không hề nản lòng.

Có lẽ tinh thần kiên trì bất khuất của hắn đã làm Thịnh Thiếu Du cảm động, sau một lúc do dự, Thịnh Thiếu Du đã đồng ý lời mời ăn tối.

Sáng thứ bảy, Thẩm Văn Lang và Thịnh Thiếu Du cùng nhau tham dự một sự kiện thương mại. Họ hẹn gặp bạn đời ở địa điểm ăn tối sau khi sự kiện kết thúc.

Gần sáu giờ chiều, Hoa Vịnh và Cao Đồ cùng hai đứa nhỏ rời khỏi nhà.

Hoa Vịnh nổi hứng lái xe, Cao Đồ ngồi ghế phụ, còn hai đứa nhỏ thì ngồi ghế trẻ em ở phía sau, hào hứng thảo luận về nội dung của một bộ phim hoạt hình.

Nhà hàng mà họ đặt nằm trong một biệt thự được xếp vào danh sách di tích lịch sử được bảo vệ, trước cửa là hai con đường một chiều hẹp giao nhau.

Xe của Hoa Vịnh đang đi đến ngã tư, đột nhiên bị đâm từ phía sau. Tiếng động lớn khiến hai đứa nhỏ đang vui vẻ giật mình. Hai đứa nhỏ đồng loạt im lặng, quay đầu lại nhìn ra cửa sổ sau.

Một người lái xe béo lùn bước xuống từ chiếc xe màu xám đen đã đâm vào xe của họ, lo lắng gõ cửa sổ xe Hoa Vịnh.

"Thật xin lỗi, tiên sinh."

Hoa Vịnh từ từ hạ cửa sổ xuống một chút, ngẩng mặt lên, nói với gã qua khe hở: "Không sao."

Người lái xe thấy cậu rõ ràng ngẩn ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu, ngây người vài giây mới nói: "Hay là cậu xuống xe, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc."

Hoa Vịnh nghi ngờ nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn và ngũ quan xinh đẹp của cậu khiến người ta liên tưởng đến hoa súng trong sương sớm.

"Không cần đâu." Hoa Vịnh nói: "Tôi không để tâm, anh có thể đi rồi."

Người lái xe lại sững sờ, nhưng gã không đi mà đưa tay ra kéo cửa xe bên ghế lái. Nhưng Hoa Vịnh đã khóa cửa rất kỹ nên gã không thể mở được.

"Các con, nhìn này." Hoa Vịnh quay đầu lại, dạy dỗ hai đứa nhỏ về an toàn: "Đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ, kể cả cửa xe, bình thường khi giao tiếp với người khác tốt nhất đừng hạ cửa sổ quá thấp, nếu không sẽ rất nguy..."

"Hoa Vịnh!"

Hoa Vịnh ngạc nhiên nhìn Cao Đồ vừa cắt ngang lời cậu, bất ngờ phát hiện sắc mặt Cao Đồ rất tệ.

"Nhìn phía sau cậu!"

Quay đầu lại, Hoa Vịnh nhìn thấy một khẩu súng ngắn Beretta 92F đã lên đạn đang chĩa vào cửa sổ xe.

Người lái xe luôn lo lắng bỗng dưng hung dữ, quát lớn với cậu: "Biết điều một chút! Mau mở cửa ra!"

Hoa Vịnh làm như không thấy, bình tĩnh quay mặt nhìn bọn trẻ, nhắc nhở: "Đôi khi, không mở cửa cũng vô dụng, vì vậy chúng ta còn phải học cách sử dụng một số thủ đoạn nhỏ."

Nói rồi, cậu đột nhiên đánh mạnh tay lái, gã đàn ông đang chĩa súng vào họ trở tay không kịp, bị hất văng ra xa ba bốn mét.

"Ba!" Lạc Lạc lo lắng vươn cổ, nhỏ giọng hỏi: "Ông ta chết rồi sao?"

"Suỵt! Đừng nói chuyện!" Đậu Phộng Nhỏ vội vàng bịt miệng Lạc Lạc: "Người lớn sẽ bị phân tâm!"

Thẩm Lạc Lạc vội vàng gật đầu, vô cùng đáng yêu giơ một ngón tay lên làm động tác im lặng.

Hai đứa nhỏ mở to mắt nhìn Hoa Vịnh đạp ga, lao thẳng vào một chiếc xe tải đang đứng yên phía trước.

"Chú Hoa Vịnh điên rồi." Thẩm Lạc Lạc không nhịn được nói.

"Thẩm Văn Lang mới bị điên ấy!" Đậu Phộng Nhỏ ăn miếng trả miếng.

"Ừ, ba Lang của mình hơi điên thật." Thẩm Lạc Lạc gật đầu đồng tình, bổ sung: "Ông ấy còn kêu đói vì ba Đồ không cho ông ấy ăn cơm đêm! Có lần, mình dậy đi vệ sinh giữa đêm, nghe thấy ba Lang khóc lóc cầu xin ba Đồ tha thứ, nói rằng ông ấy không dám nữa."

Em sắp đến kỳ mẫn cảm rồi à? Thơm quá. Bảo bối, tha thứ cho anh đi, cho anh ăn một bữa no! Được không. Hửm?

Nhớ lại toàn bộ quá trình "xin ăn" của Thẩm Văn Lang, Thẩm Lạc Lạc khách quan nhận xét: "Ba Lang thích ăn cơm lắm."

"Lạc Lạc!" Trong bầu không khí căng thẳng, Cao Đồ bỗng dưng đỏ mặt, y bảo Thẩm Lạc Lạc "đừng nói bậy".

Thẩm Lạc Lạc rất muốn phản bác mình không nói bậy, cậu bé còn có rất nhiều bằng chứng về việc Thẩm Văn Lang thích ăn cơm. Nhưng tình hình khẩn cấp, cậu bé không có thời gian liệt kê.

Đèn hậu của chiếc Iveco bị Hoa Vịnh đâm vỡ, những mảnh kính văng ra từ đuôi xe bị biến dạng, toàn bộ phần đuôi xe bị móp vào. Hai người đàn ông lực lưỡng nhảy xuống xe, mỗi người cầm một khẩu súng máy, bắn liên tục vào nắp capo trước của xe Hoa Vịnh.

Chiếc xe sang trọng chống đạn màu đen S600 Pullman Guard rung lên bần bật vì lực của đạn. Vỏ đạn rơi xuống như vỏ hạt dưa trong miệng các bà cô đang buôn chuyện, liên tục phun ra.

Những viên đạn như mưa "pằng pằng" bắn vào nắp capo, để lại một đống vết lõm dày đặc.

Hai đứa nhỏ trong xe dường như bị dọa sợ, mím chặt môi nhìn nhau.

"Xuống xe!" Hai Alpha vạm vỡ đeo kính râm hét lớn với họ: "Không muốn chết thì xuống xe!"

Cao Đồ mặt mày tái mét, theo bản năng muốn đưa tay ra kéo cửa xe: "Tôi xuống. Cậu đưa mấy đứa nhỏ đi đi."

"Đợi đã." Hoa Vịnh lạnh lùng ngăn y lại, vẻ mặt u ám, nhưng giọng nói lại rất nhỏ: "Anh ngồi yên tại chỗ đi."

Cậu nhẹ nhàng mở cửa xe, thong thả bước một chân ra ngoài, dựa vào cửa xe, đứng nửa người, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi, các anh tìm tôi có việc gì?"

Omega đã kết hôn với một trong những Alpha trẻ tuổi, giàu có nhất thành phố này trông thật vô hại, vẻ đẹp của cậu đúng như lời đồn.

Khuôn mặt trắng như tuyết hơi cúi xuống, con ngươi lấp lánh như viên ngọc quý, tay phải của cậu đặt nhẹ lên cửa xe, lộ ra mạch máu xanh nhạt mỏng manh trên mu bàn tay.

"Các anh đang làm bọn trẻ sợ đấy."

Giọng nói của Omega rất nhỏ, có lẽ vì bị dọa, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, rất đẹp. Tiếc là vẻ mặt quá lạnh nhạt, mi tâm lộ ra vẻ âm trầm, ngay cả vẻ đẹp cũng trở nên u ám.

"Xin lỗi."

Omega này thực sự quá đẹp, cũng quá yếu ớt, dễ dàng khơi dậy ham muốn không đúng đắn của con người.

Một trong hai tên đàn ông lực lưỡng không nhịn được cười: "Người đẹp, ngoan ngoãn đi theo anh, đừng ép bọn anh phải nổ súng."

Hoa Vịnh vẫn mím môi, nhưng ánh mắt càng thêm sắc bén, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ồ, vậy sao? Vậy nếu tôi không chịu thì sao?"

Khi nhận được điện thoại, Thẩm Văn Lang và Thịnh Thiếu Du đang ngồi đối diện nhau trong phòng riêng của nhà hàng.

Đây là một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản nổi tiếng với nguyên liệu tươi ngon, cách chế biến mới lạ, phải xếp hàng dài mới đặt được bàn.

Bốn mắt nhìn nhau, hai Alpha cấp S từng là kẻ thù không đội trời chung đều có chút lúng túng.

Vì là ngày lễ tình nhân, trước mỗi chỗ ngồi đều có một trái tim được cắt bằng giấy bóng, bên dưới là thực đơn được thiết kế tỉ mỉ, liệt kê chi tiết mười sáu món ăn mà đầu bếp chuẩn bị hôm nay, bao gồm hai món súp và ba món tráng miệng.

Im lặng, sự im lặng kéo dài vô tận.

Cúi đầu xem điện thoại một lúc, trả lời tin nhắn, đọc tin tức, Thịnh Thiếu Du cầm thực đơn lên, bắt đầu nghiên cứu từng món ăn.

Anh đặc biệt chú ý đến thời gian, sáu giờ bốn mươi bảy phút, đã gần hai mươi phút kể từ giờ hẹn sáu giờ ba mươi.

Những lần hẹn hò trước đây, Hoa Vịnh chưa bao giờ đến muộn, lần này, thực sự rất bất thường.

Khi nhận được điện thoại của Cao Đồ, Thẩm Văn Lang gần như theo phản xạ hỏi: "Bên em đến đâu rồi? Hôm nay tắc đường lắm à?"

Câu trả lời từ đầu dây bên kia khiến hắn im lặng hồi lâu.

Thịnh Thiếu Du khó hiểu ngẩng lên. Thẩm Văn Lang mặt mày khó coi hỏi: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước."

Không hề báo trước, mí mắt trái của Thịnh Thiếu Du đột nhiên giật giật.

"Tin xấu đi." Anh nói.

"Tin xấu là con và bạn đời của chúng ta đều bị bắt cóc."

Trong vòng một giây, sắc mặt Thịnh Thiếu Du trở nên cực kỳ khó coi: "Vậy tin tốt là gì?"

Thẩm Văn Lang khó khăn mở miệng: "Tin tốt là, Hoa Vịnh cũng bị bắt cóc chung."

—---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top