Chương 93: Kẻ lừa đảo (16) CP phụ Sói - Thỏ + một phần CP chính
Editor: Gấu Gầy
Bị ba ruột đánh cho gần tàn phế, Thẩm Văn Lang nằm liệt giường mười ngày trong phòng cách ly. Đến khi cử động được một chút, hắn lại bắt đầu quậy phá.
Từ bàn ghế đến giường ngủ trong phòng cách ly đều được thiết kế đặc biệt, sử dụng vật liệu gia cố cứng cáp. Thẩm Văn Lang để ý thấy, đầu giường không phải đệm mềm như trong phòng ngủ thông thường mà là khung kim loại đặc biệt, hai bên khung cao có vết mài mòn rất nghiêm trọng, như thể đã từng trói chặt thứ gì lên đó.
Khi Thẩm Văn Lang lại phát điên trong phòng, cố gắng dùng cơ thể với xương sườn chưa lành hẳn để đâm vào cánh cửa phòng cách ly kiên cố, cuối cùng hắn cũng có cơ hội biết được thứ gì đã làm mòn khung giường.
"Mẹ kiếp! Thả tôi ra!"
"Đè nó lên giường." Thẩm Ngọc ra lệnh một tiếng, hai đặc công cao hơn hai mét lập tức ra tay, hợp sức khiêng hắn lên giường.
Thẩm Văn Lang di chuyển khó khăn, không chiếm được chút lợi thế nào, bị người cha độc tài không hề có chút dân chủ sai người dùng còng tay khóa vào đầu giường.
"Mẹ kiếp! Ông già chết tiệt! Ông có tư cách gì giam tôi! Thả tôi ra! Tôi có việc phải ra ngoài!"
"Việc?" Thẩm Ngọc nhìn đứa con duy nhất của mình như nhìn con kiến, ông đứng từ trên cao nhìn xuống, mặt không cảm xúc hỏi: "Ngoài việc làm mất mặt tao ra, mày còn việc gì khác không?"
Thẩm Văn Lang nổi trận lôi đình: "Mất mặt? Tôi làm mất mặt ông cái gì! Tôi là do ba tôi sinh ra, liên quan gì đến ông! Từ nhỏ đến lớn, ông đã bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Bây giờ dựa vào cái gì mà giam tôi! Thả tôi ra! Mẹ kiếp! Đồ khốn!"
Dù Thẩm Văn Lang có chửi bới thế nào, Thẩm Ngọc cũng không hề nao núng. Ông như một bức tượng không có nhân tính và cảm xúc, dù đối mặt với con ruột của mình vẫn cứng nhắc và nghiêm khắc, không hề có chút tình cảm nào.
Thẩm Văn Lang chưa bao giờ nhận được một chút yêu thương nào từ ba Alpha, một người chỉ có sự chuyên quyền bạo lực.
Còn tình cảm của hắn dành cho người cha Omega của mình rất mâu thuẫn và phức tạp.
Ứng Dực tuy nghiêm khắc với hắn nhưng không thiếu tình thương. Ông là người duy nhất dám âm thầm bôi thuốc cho Thẩm Văn Lang sau khi hắn bị Thẩm Ngọc đá ngã do bắn mười phát súng nhưng trượt ba phát.
Cũng là người duy nhất dám đứng ra bảo Thẩm Ngọc nói ít đi hai câu khi ông mắng Thẩm Văn Lang.
Nhưng sự lệ thuộc gần như bệnh hoạn của Ứng Dực vào Thẩm Ngọc và câu chuyện mà Thẩm Văn Lang tự suy đoán khiến cho hắn không thể tôn trọng ông.
Vì vậy, khi Thẩm Văn Lang tuyệt thực phản đối và cố gắng bẻ gãy ngón tay mình để thoát khỏi còng tay, cuối cùng bị Thẩm Ngọc bắt lại, nối lại ngón tay, bẻ ngược hai tay ra sau, khóa chặt hơn rồi ném vào phòng cách ly, mặc dù trong lòng hắn chửi rủa, muốn nói người "sẽ đích thân thả anh ra" mà Hoa Vịnh nói sao vẫn chưa đến. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ người đó sẽ là Ứng Dực, người đã qua đời mười mấy năm, ngay cả tro cốt cũng nguội lạnh.
.......
Trần nhà phòng cách ly rất cao, trên đỉnh có một cửa sổ kính. Nút điều khiển ở đầu giường, dù bị còng tay cũng có thể với tới. Chỉ cần nhấn nhẹ một cái, cửa sổ kính vốn không trong suốt sẽ "soạt" một cái biến thành cửa sổ trời có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Đây thực sự là một thiết kế rất lãng mạn. Thử nghĩ xem, nếu một đôi tình nhân có thể nằm cạnh nhau trong căn phòng cách ly không chút ồn ào này, cùng ngắm nhìn bầu trời đầy sao thì đúng là rất tuyệt.
Phòng cách ly do tên biến thái vô cảm Thẩm Ngọc làm ra lại có thiết kế như vậy, thực sự không giống phong cách của ông. Thẩm Văn Lang nghĩ, đây chắc là một ý tưởng ngẫu hứng của nhà thiết kế.
Chịu đựng cơn đau âm ỉ từ khắp người, Thẩm Văn Lang nằm trên giường lo lắng suy nghĩ làm thế nào để nhanh chóng ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm Cao Đồ.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng "cạch" rất nhỏ và giòn tan, sau đó, một sợi dây thừng từ cửa sổ trời bằng kính bị vỡ buông xuống một cách thuần thục.
Thẩm Văn Lang giật mình, lập tức bật dậy, vô tình động vào vết thương ở xương sườn, đau đến mức phải nghiến răng.
Trong phòng không bật đèn, đèn chiếu sáng ban đêm trong sân nhà Thẩm gia le lói chiếu vào qua cửa sổ trời bằng kính bị vỡ.
Sau một hồi sột soạt, một bóng người cao gầy nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ trên mái nhà chiếu xuống, Thẩm Văn Lang cứ ngỡ mình đang nằm mơ, ngón tay hắn đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, không kìm được khẽ gọi: "Ba?"
Bao nhiêu năm trôi qua, so với ký ức của hắn, dường như Ứng Dực không già đi chút nào, nhưng gầy và xanh xao hơn hẳn. Ánh trăng chiếu rõ khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sáng và vầng trán rộng của ông. Thẩm Văn Lang mất một lúc mới dám chắc mình không nằm mơ.
"Sói Con, vẫn còn thức à?"
Tên gọi thân mật thời thơ ấu, chạm đến một góc mềm mại trong tim.
Hốc mắt Thẩm Văn Lang nóng lên, cay xè. Những giọt nước mắt không thể rơi xuống trong đám tang mười mấy năm trước đột nhiên tuôn ra, quyết tâm rơi xuống vào đêm nay.
Có người nói, mẹ là thần thánh của mỗi đứa trẻ, hành vi của mẹ trong thời kỳ nuôi dưỡng sẽ ảnh hưởng đến con cái suốt đời.
Nghĩ kỹ lại, chính vì từ nhỏ đã biết rõ sự lệ thuộc quá mức, không có lòng tự trọng của Ứng Dực vào Thẩm Ngọc. Nên khi lớn lên, Thẩm Văn Lang mới bài xích Omega như vậy.
Sau khi Ứng Dực được tuyên bố qua đời, Thẩm Văn Lang tự nhủ, đừng buồn, đây không phải là chuyện xấu. Ít nhất Ứng Dực - người mà trước mặt người khác luôn kiêu hãnh và có khí phách không cần phải chịu đựng những ngày tháng như vậy nữa. Ông không cần phải chịu đựng những ngày tháng cực kỳ khó chịu trong kỳ phát tình hàng tháng, bị Alpha nhốt trong phòng cách ly; cũng không cần phải chịu đựng sự lệ thuộc sinh lý, khóc lóc cầu xin Alpha vô nhân tính đó ôm mình; càng không cần phải đối mặt với người chồng đồi bại, công khai thân phận tình nhân.
Mười mấy năm sau, gặp lại Ứng Dực, nhìn thấy người cha Omega còn sống, Thẩm Văn Lang đột nhiên cảm thấy mình rất thương ông.
Tất cả sự khinh thường, coi rẻ và căm hận chỉ là những cảm xúc do bộ não tạo ra để làm mờ đi cái chết của Ứng Dực, thứ đã mang đến cho thiếu niên Thẩm Văn Lang một cú sốc lớn. Sự chán ghét Omega của hắn cũng chỉ là sự bất mãn vì ba Omega đã bỏ rơi hắn, rời khỏi thế giới này.
Thẩm Văn Lang thực sự rất thương Ứng Dực và luôn âm thầm nhớ ông.
Vì vậy, khi nhìn thấy ông, chỉ ngẩn ngơ vài giây, hắn bắt đầu khóc như một đứa trẻ.
"Ba." Hắn không thể tin vào mắt mình.
"Suỵt." Ứng Dực giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng, hạ thấp giọng hỏi: "Còn nhớ cách dùng dây thừng không?"
"Nhớ, nhưng con không dùng được." Thẩm Văn Lang vừa nói vừa giơ tay lên, tố cáo ba Alpha với Omega đã sinh ra mình: "Thẩm Ngọc đánh con, còn dùng xích khóa con lại! Ông ta là một tên biến thái không có nhân tính!"
Ứng Dực khẽ nhíu mày: "Đó là ba của con."
Thẩm Văn Lang tức giận giật mạnh sợi xích, nghiến răng nghiến lợi: "Ông ta không phải ba con, con sẽ không bao giờ thừa nhận tên Alpha khốn nạn dùng xích chó khóa vợ con lại là ba mình!"
Ứng Dực nhíu mày chặt hơn, rõ ràng không đồng ý với lời nói của Thẩm Văn Lang, nhưng đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Ông nhanh chóng lấy ra một chiếc máy cắt laser nhỏ từ ba lô sau lưng, dễ dàng cắt đứt còng tay đang khóa trên đầu giường.
Thẩm Văn Lang cử động cổ tay, chịu đựng cơn đau lăn xuống giường.
Tư thế vụng về của hắn khiến Ứng Dực liếc nhìn: "Sói Con, con sao vậy?"
Không biết vì tâm trạng gì, Thẩm Văn Lang cố tình thể hiện cơn đau đến mức tột cùng, khàn giọng nói: "Không sao, mấy hôm trước, Thẩm Ngọc đã đá gãy bốn xương sườn của con, còn tiện tay làm gãy một chân của con nữa."
Nhìn xem, con không có mẹ như đàn đứt dây, hắn chẳng phải chính là cây đàn đáng thương nhất sao.
"Con sắp ba mươi rồi, ông ta vẫn còn đánh con?"
Thực ra, sau khi Ứng Dực "qua đời", Thẩm Ngọc rất ít khi đánh Thẩm Văn Lang. Mấy lần hiếm hoi, đều là do hắn cố tình chạm vào nỗi đau của ông, cố tình nhắc đến cái chết của Ứng Dực.
Có lẽ là do bản năng cạnh tranh bẩm sinh của Alpha, Thẩm Văn Lang rất ghét vẻ mặt lạnh lùng, không chút thay đổi của Thẩm Ngọc.
Mặc dù ông không đội vương miện, nhưng lúc nào cũng giống như một vị vua kiêu hãnh, coi người ta như cỏ rác.
Mẹ kiếp.
"Vâng, vẫn đánh như thường." Thẩm Văn Lang nói: "Ba, hay là con không phải con ruột của Thẩm Ngọc?"
Về thân thế của mình, Thẩm Văn Lang thực sự đã từng nghi ngờ.
Nếu nói, khi Ứng Dực còn sống, Thẩm Ngọc chỉ nghiêm khắc với hắn, thì sau khi Ứng Dực qua đời, Thẩm Ngọc hoàn toàn lạnh nhạt với hắn.
Thẩm Văn Lang có lý do chính đáng để nghi ngờ, nếu không phải lo lắng hắn phát điên bên ngoài sẽ làm mất mặt nhà họ Thẩm, thì với tính cách thường ngày của Thẩm Ngọc, tuyệt đối sẽ không đón hắn về nhà.
"Đừng nói bậy." Ứng Dực vừa nhỏ giọng phản bác vừa đưa tay nắm lấy sợi dây thừng, kéo mạnh xuống hai cái, xác định chắc chắn rồi, mới ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Thẩm Văn Lang: "Lên đi, ba cõng con."
Hốc mắt Thẩm Văn Lang nóng lên, suýt nữa lại khóc. Đường đường là Alpha cấp S sắp ba mươi tuổi, vậy mà phải để ba Omega cõng đi chạy trốn, nếu truyền ra ngoài, quả là một câu chuyện cười ấm áp.
Nhưng Thẩm Văn Lang không kịp cảm thấy xấu hổ, bởi vì ngay sau đó, căn phòng vốn u ám bỗng nhiên sáng trưng, cánh cửa duy nhất đột ngột mở ra, Thẩm Ngọc và mấy tên vệ sĩ lực lưỡng như núi của ông bước vào.
Vẻ mặt lạnh lùng của gia chủ nhà họ Thẩm tan biến hoàn toàn khi nhìn thấy Ứng Dực.
Ngạc nhiên, sửng sốt, đau đớn, vui mừng, những cảm xúc phức tạp như tảng băng trôi đột nhiên tan chảy, hiện lên trên khuôn mặt vốn lạnh lùng anh tuấn của ông.
Thẩm Văn Lang kêu lên không ổn.
Mặc dù không biết giữa hai bên đã xảy ra điều gì. Nhưng từ những tin đồn mơ hồ bên ngoài, Thẩm Văn Lang cho rằng Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ không giống như hắn, vui mừng khôn xiết vì Ứng Dực vẫn còn sống.
Theo lời đồn, năm đó Ứng Dực chết trong tù là do Alpha bạn đời bắn chết.
Thẩm Văn Lang theo bản năng chắn trước mặt ba Omega của mình, hắn như một con sói cảnh giác, hung dữ nhìn chằm chằm vào Alpha đã cho hắn một nửa dòng máu.
Tuy nhiên, tình hình phát triển theo hướng hoàn toàn khác với tưởng tượng, nó như một đoàn tàu trật bánh, lao về hướng mà Thẩm Văn Lang chưa bao giờ nghĩ tới.
Mười mấy năm không gặp, đột nhiên gặp lại nhau, cả Thẩm Ngọc và Ứng Dực đều sững sờ và bàng hoàng giây lát.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Omega được Thẩm Văn Lang che chắn phía sau đột nhiên lao về phía Thẩm Ngọc.
Ông gầy hơn mười mấy năm trước rất nhiều, nhưng do khung xương tốt, tỷ lệ cơ thể đẹp, nên vẫn mặc bộ đồ lao động kaki màu be bình thường thành vai rộng eo thon.
Dáng vẻ ông lao về phía Alpha khiến Thẩm Văn Lang liên tưởng đến báo săn mà hắn từng thấy khi đi du lịch ở Châu Phi.
Ông bùng nổ sức mạnh dữ dội, động tác nhanh nhẹn, cơ bắp căng cứng, tràn đầy sức sống.
Thẩm Ngọc thường được người ta ca tụng là chiến thần, trước mặt "chiến thần" thực sự, dường như cũng không có gì đặc biệt. Ông ngây người nhìn Omega đã mất rồi lại tìm thấy giống như một mũi tên rời khỏi cung lao nhanh về phía mình. Vẻ hung dữ khi đá Thẩm Văn Lang dường như biến mất, Thẩm Ngọc như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ, chịu một cú đấm mạnh của Omega.
Hự—-
Đứng cách đó không xa, Thẩm Văn Lang há hốc mồm, không nhịn được hít một hơi lạnh thay Thẩm Ngọc.
Có thể thấy, Ứng Dực ra tay không hề nhẹ.
Thẩm Ngọc bị đấm trúng, mặt lệch sang một bên, khóe miệng sưng lên nhanh chóng.
Cơ thể Ứng Dực chắc hẳn không được khỏe. Sau khi dồn hết sức đánh Thẩm Ngọc một cú, ông bắt đầu thở hổn hển, ho khan.
Sắc mặt Thẩm Ngọc lập tức trở nên rất khó coi, hốc mắt và mũi đều đỏ bừng.
Nếu không phải không hiểu rõ tính tình của ông thì có lẽ Thẩm Văn Lang đã nghi ngờ ông sắp khóc.
"Anh Dực." Alpha máu lạnh đã đá gãy bốn xương sườn của con trai ruột mà không biến sắc đỏ hoe mắt nghèn nghẹn gọi tên Omega.
"Anh bảo em chăm sóc Văn Lang." Ứng Dực như con sư tử đang tức giận, tuy giọng nói không lớn, lại còn hơi khàn vì ho, nhưng khí thế tựa như tiếng gầm: "Thẩm Ngọc, em chăm sóc nó như vậy sao?"
Vì câu nói ngắn gọn của ông, khuôn mặt hiếm khi biến sắc của Thẩm Ngọc dao động ngay lập tức, ông nhìn chằm chằm vào mặt Ứng Dực nói: "Em chưa bao giờ đồng ý với anh."
Muốn bỏ rơi ông và con cái để hy sinh một mình, còn ảo tưởng ông sẽ đối xử tốt với nó? Không thể nào, vĩnh viễn không thể.
Thẩm Ngọc tuyệt đối sẽ không để Ứng Dực yên tâm đi chết một mình, trừ khi Ứng Dực phải dẫn ông cùng đi.
...
Thẩm Văn Lang chưa bao giờ nghĩ rằng đời này hắn lại có thể gặp lại ba Omega.
Và điều khiến hắn càng không ngờ tới là, "mối quan hệ giữa hai người cha" mà hắn hiểu khi còn nhỏ dường như không phải vậy.
Thẩm Ngọc lạnh lùng kiêu ngạo lại đứng trong phòng như một học sinh tiểu học, bị mắng mà không dám cãi.
Chuyện này từ khi vũ trụ hình thành đến nay, e rằng chưa có ai dám tưởng tượng.
Nhưng nó đã thực sự xảy ra.
Thẩm Văn Lang ngây người nhìn tên bạo chúa hống hách ngang ngược đang đứng trước mặt Ứng Dực bị mắng mà không dám hé răng. Sau khi im lặng chịu đựng đối phương mắng mỏ xong, ông mới cúi đầu, nhỏ giọng nói với Omega bạn đời đã lâu không gặp: "Anh Dực, em không có sai. Nhưng nếu anh thực sự tức giận thì cứ đánh em đi."
Thẩm Văn Lang: ...
Ứng Dực dựa vào chiếc ghế bành do vệ sĩ mới vừa mang đến, nhíu mày nhìn Thẩm Ngọc: "Em nói gì?"
Thẩm Ngọc hiếm khi bị nghẹn lời, cuối cùng vẫn cứng miệng: "Dù sao em cũng không sai."
Mẹ kiếp! Sướng! Thực sự quá sướng!
Đúng là con có mẹ như ngọc như vàng!
Xem được mười mấy phút, Thẩm Văn Lang từ trạng thái hoang mang chuyển sang trạng thái tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng dù sao cũng phải xem cho đã.
Nhưng mới xem thêm được mấy phút, hắn bỗng bình tĩnh lại từ cơn hưng phấn khi gặp lại ba Omega của mình và nhìn thấy Thẩm Ngọc bị mắng.
"Ba, ba cứ mắng lão già đó đi, con có việc phải ra ngoài."
Thẩm Ngọc giống như thực sự có hai bộ mặt, lập tức liếc xéo hắn, lạnh lùng hỏi: "Đi đâu? Lại muốn ra ngoài làm mất mặt tao à?"
Tôi đi đâu liên quan gì đến ông? Thẩm Văn Lang thầm cự nự trong lòng, nhưng bề ngoài lại vô cùng ngoan ngoãn, đau khổ nhìn Ứng Dực: "Ba, con sắp ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ là con trai của ba mà ngay cả quyền tự do cá nhân cơ bản con cũng không có sao?"
Vệ sĩ của Thẩm Ngọc vẫn chặn ở cửa.
Họ chưa từng gặp Ứng Dực, nhưng đều đã chứng kiến "uy lực" của ông, ai nấy đều tiến thoái lưỡng nan, đành phải lén nhìn sắc mặt Thẩm Ngọc.
Câu nói thở than của Thẩm Văn Lang khiến Ứng Dực ngồi trên ghế nhíu mày.
Nhưng ông chưa kịp lên tiếng, Thẩm Ngọc đã nhanh chóng phẩy tay về phía Thẩm Văn Lang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút nhanh đi."
Được rồi, được rồi!
Thẩm Văn Lang nhanh chóng chuồn đi, dù sao ba mẹ cũng đã đoàn tụ, tuy tạm thời hắn vẫn là con một, nhưng nhìn tình hình hiện tại, không biết chừng lại có thêm em trai em gái gì đó trong tương lai.
Rời khỏi nhà thuận lợi, nhưng tiến độ tìm người của Thẩm Văn Lang lại không khả quan.
Dấu vết sử dụng chứng minh thư của Cao Đồ và Mã Hành đều dừng lại ở một tuần trước, dù Thẩm Văn Lang có đào bới thế nào cũng không thấy tung tích.
Thẩm Văn Lang lo lắng lập tức nghĩ đến một khả năng khác, tên họ Mã đó rất có thể đã đưa Omega và con của hắn ra nước ngoài.
Hắn lập tức điều tra hồ sơ xuất cảnh của Cao Đồ, nhưng hồ sơ cho thấy cả Cao Đồ và Mã Hành đều không xuất cảnh. Hộ chiếu của Mã Hành đã hết hạn, thậm chí còn chưa gia hạn, vì vậy họ chắc chắn vẫn còn trong nước.
Thẩm Văn Lang càng lo lắng hơn. Trong thời đại thanh toán thông minh, internet di động và công nghệ nhận diện danh tính điện tử phát triển như vậy, không có người thành thị bình thường nào lại không để lại dấu vết sử dụng giấy tờ tùy thân trong suốt mười mấy ngày.
Hắn rất sợ, sợ Cao Đồ có thể đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn khiến người ta không thể chịu đựng nổi, thậm chí không dám nghĩ đến.
Thẩm Văn Lang bắt đầu yêu cầu các thám tử tư được cử đi đặc biệt chú ý đến các sự cố xảy ra gần điểm dừng chân cuối cùng của Cao Đồ.
Nhưng một nhóm thám tử chuyên nghiệp sau khi điều tra rất lâu vẫn không tìm thấy tung tích của Cao Đồ và Mã Hành.
Thẩm Văn Lang bắt đầu bất an cực độ. Không còn cách nào khác, hắn chỉ biết tiếp tục tăng tiền thưởng, cuối cùng tiền thưởng cho việc cung cấp manh mối đã được nâng lên đến chín chữ số.
Tin tức chủ tịch tập đoàn HS vung tiền như nước tìm bạn cũ đã trở thành bản tin huyền thoại trên toàn quốc.
Thời gian trôi qua từng ngày, hy vọng ngày càng mong manh.
Mặc dù Thẩm Văn Lang chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng dù cho các thám tử có thay nhau ra trận như măng mọc sau mưa thì thông tin về hành tung của Cao Đồ vẫn vô cùng mù mịt.
Ba năm sau, nước V.
"Chi hàng chục tỷ! Tập đoàn HS sắp hợp tác với Novartis Technology, cùng xây dựng khu công nghiệp pheromone lớn nhất nước V."
Tin tức nóng hổi đột nhiên xuất hiện trên bản tin tài chính khiến Mã Hành trở tay không kịp.
Anh ta thậm chí còn chưa kịp tìm thấy điều khiển từ xa để chuyển kênh thì trên màn hình đã xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Văn Lang.
Quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Cao Đồ, Mã Hành vội vàng nghĩ: Cái điều khiển chết tiệt đó rốt cuộc ở đâu?
Nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã phát hiện ra, chiếc điều khiển từ xa màu đen được Cao Lạc Lạc dán đầy hình hoạt hình đang nằm trong tay Cao Đồ.
Cao Đồ luôn là người rất nghiêm túc.
Y làm việc nghiêm túc, sống nghiêm túc, yêu đơn phương nghiêm túc, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ một cách trịnh trọng nghiêm túc.
Sự nghiêm túc và thẳng thắn của y là phẩm chất quan trọng thu hút Mã Hành.
Vì vậy, rất lâu trước đây, khi Cao Đồ nghiêm túc từ chối lời tỏ tình của Mã Hành, mặc dù rất buồn nhưng Mã Hành cũng không còn cách nào khác. Ai bảo người anh ta thích chính là một con thỏ nhỏ như vậy chứ?
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc từ chối của Cao Đồ, trái tim Mã Hành vẫn nhói đau.
Con thỏ ngốc đó rất nghiêm túc xin lỗi anh ta: "Xin lỗi, em thực sự không thể thích anh."
May mà chỉ là không thể thích, chứ không phải không thích.
"Anh đã hy sinh rất nhiều vì em, còn bỏ quê hương đến định cư ở nước V cùng em. Mã Hành, em thực sự rất biết ơn anh."
Cao Đồ thực sự rất nghiêm túc.
Anh ta nghiêm túc từ chối, dứt khoát cự tuyệt tình cảm của Mã Hành.
Rõ ràng mập mờ dây dưa, ở một mức độ nào đó, mới là lựa chọn có lợi cho y. Một Omega vừa mới sinh con không lâu, ở nơi đất khách quê người, rất cần sự giúp đỡ của một Alpha yêu thương mình.
Nhưng Cao Đồ lại kiên quyết như vậy, y nhìn Mã Hành bằng đôi mắt ướt át đầy áy náy, nói với anh ta: "Thực sự rất xin lỗi."
Biết ơn không phải là yêu.
Cao Đồ đã từng yêu sâu đậm nên biết yêu là gì.
Sự theo đuổi và tình yêu của y đều dành cho người khác.
Giống như yêu quái trong truyện cổ xưa, vì trao nhầm con tim mà bị rút cạn linh khí, chỉ còn lại cái xác khô héo, mãi mãi mất đi khả năng và dũng khí để yêu thêm lần nữa.
"Mã Hành, em biết, anh luôn đối xử tốt với em, nên em càng không thể hèn hạ lợi dụng tình cảm của anh để bản thân có một cuộc sống dễ dàng."
"Em cũng hiểu, từ chối anh, nhưng vẫn muốn làm bạn bè bình thường với anh là một chuyện tàn nhẫn."
"Vì vậy, sau này chúng ta tốt nhất đừng..."
Mã Hành biết Cao Đồ muốn nói gì.
Đó là câu nói mà anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể gượng cười, cắt ngang y một cách khoa trương và hài hước:: "Ôi trời, làm gì trả lời nghiêm túc dữ vậy! Em làm anh ngại quá đi! Thỏ Con, em có biết hôm nay là ngày gì không! Đồ ngốc!"
Cao Đồ lập tức lộ ra vẻ mặt hoang mang mà Mã Hành rất quen thuộc và rất thích.
Y suy nghĩ một lúc, mới chợt nhận ra: "À, hôm nay là Cá tháng Tư! Ha ha ha, em quên mất."
Cao Đồ tưởng mình bị trêu chọc thở phào nhẹ nhõm. Còn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của y lại khiến Mã Hành cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã chọn một ngày đúng đắn để tỏ tình, chừa cho mình một con đường lui.
Cao Đồ đã từ chối Mã Hành ngay cả khi xem tin tức cũng vô cùng nghiêm túc, y nín thở nhìn Alpha anh tuấn trên màn hình, quên cả chớp mắt.
Tống Phi Phi, Omega vừa mới đăng ký kết hôn với Mã Hành không lâu là một người cuồng nhan sắc, cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Lang trên màn hình hồi lâu rồi cảm thán: "Ông chủ của tập đoàn HS đẹp trai quá."
Mã Hành lập tức quay đầu nhìn sắc mặt Cao Đồ, sự lo lắng hiện rõ trên mặt anh ta.
Nhưng Cao Đồ vẫn bình tĩnh, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Anh cũng thích kiểu người này đúng không!" Mắt Tống Phi Phi sáng lên, nắm lấy tay Cao Đồ nói: "Còn nữa! Lần đầu tiên em gặp anh ta, em đã thấy anh ta rất quen! Cứ cảm thấy có chút quen thuộc, như đã gặp ở đâu rồi ấy."
Tống Phi Phi bắt đầu hẹn hò với Mã Hành từ thời đại học.
Lúc đó Mã Hành đã hoàn toàn hết hy vọng với Cao Đồ. Tống Phi Phi lạc quan vui vẻ đã giúp anh ta lấy lại dũng khí để yêu, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, tìm được Omega chân ái của đời mình.
Tống Phi Phi tính tình hoạt bát, Cao Đồ cũng rất thích cô, đối xử với cô như em gái.
Vì lý do học tập, Cao Tình ở lại trong nước, Cao Đồ đã lâu không gặp cô bé.
Còn cô gái nhỏ, để Thẩm Văn Lang không có cơ hội theo dõi Cao Đồ, cô đã chủ động đề nghị sẽ không đến nước V gặp anh trai trước khi tốt nghiệp đại học.
Thời đại học, Tống Phi Phi học chuyên ngành sinh học liên quan đến pheromone, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc trong ngành này.
Thấy Cao Đồ nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt xem cảnh Thẩm Văn Lang và nữ chủ tịch Omega của Novartis mỉm cười bắt tay ký kết hợp đồng hợp tác, đột nhiên cô nổi hứng nhiều chuyện, thần bí nói: "Thẩm Văn Lang này rất nổi tiếng trong ngành đấy! Đẹp trai nhưng vẫn độc thân! Trước đây còn bị đồn là mắc chứng sợ Omega!"
Cao Đồ ngẩn ra, quay đầu nhìn Tống Phi Phi đang tràn đầy hứng thú với tin đồn.
"Ồ."
Vẻ mặt y hơi mất tự nhiên.
Tống Phi Phi tưởng y không tin, lập tức tiến lại gần hơn một chút: "Ôi trời, anh Cao Đồ, anh đừng có không tin! Đây là tin chuẩn đấy! Ban đầu, trong ngành còn tưởng Thẩm Văn Lang sẽ không hợp tác với Novartis, vì chứng sợ Omega của anh ta rất nghiêm trọng! Nghe nói những năm trước, Omega trong công ty của anh ta đều không được coi trọng, anh ta còn bị người ta dọa kiện vì nhiều lần phát ngôn phân biệt giới tính!"
"Phân biệt giới tính nghiêm trọng như vậy, bị kiện là đúng rồi còn gì? Có gì lạ đâu?" Mã Hành cắt ngang lời cô, cố gắng chuyển chủ đề, hỏi cô: "Này, Phi Phi, tối nay chúng ta ăn gì?"
Nhưng Tống Phi Phi hoàn toàn không có hứng thú thảo luận về bữa tối, cô tiếp tục nói: "Thực ra, ban đầu em cũng tưởng tin đồn là thật! Thẩm Văn Lang chắc chắn sợ Omega! Bởi vì điều kiện của anh ta tốt như vậy, tại sao cứ độc thân mãi, ngay cả scandal cũng không có! Nhưng bây giờ em lại không nghĩ vậy nữa!" Cô chống cằm, khẳng định: "Chứng sợ Omega chắc chắn là bịa đặt! Tám phần là do đối thủ cạnh tranh nào đó ghen tị với Thẩm Văn Lang trẻ tuổi thành công nên tung tin đồn nhảm, anh xem anh ta nói chuyện với Omega của Novartis vui vẻ như vậy, đâu có giống sợ Omega..."
Mã Hành không nghe nổi nữa, tiếp tục cứng nhắc chuyển chủ đề: "Thôi được rồi, đừng tám chuyện nữa, anh ta có sợ Omega hay sợ Alpha cũng không liên quan gì đến chúng ta! Chúng ta ra siêu thị mua đồ ăn tối đi, mua xong còn phải đón Lạc Lạc tan học nữa."
Tống Phi Phi lúc này mới đứng dậy: "Đúng rồi! Vậy chúng ta mau đi thôi!"
Trên đường đến siêu thị, Cao Đồ vẫn tỏ ra bình thường.
Nhưng Mã Hành biết rõ sự tình vẫn không khỏi lo lắng.
Nhân lúc Tống Phi Phi đang mải mê mua sắm ở khu vực thực phẩm nhập khẩu, anh ta tìm cơ hội, nhỏ giọng hỏi Cao Đồ: "Em ổn chứ? Phi Phi không cố ý, xin lỗi em nhé."
Cao Đồ ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra, trấn an ngược lại: "Không sao, không sao, chuyện đã qua rồi, anh đừng bận tâm nữa."
Mã Hành lại quan sát y một lúc, xác nhận tâm trạng y không có vấn đề gì mới quay lại giúp bạn đời đang phân vân không biết nên mua cá ngừ hay cá tráp ở khu hải sản.
Cao Đồ đẩy xe hàng phía sau, nhìn đôi vợ chồng trẻ cứ phải ghé sát đầu vào nhau khi chọn đồ ăn, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện đi siêu thị với Thẩm Văn Lang nhiều năm trước.
Trong siêu thị đông nghịt Omega, vì "thuận đường" mà rộng lượng cho phép Cao Đồ đi siêu thị mua đồ ăn, lại đột nhiên nổi hứng ở bãi đậu xe của siêu thị, quyết định đi siêu thị cùng Cao Đồ, Thẩm Văn Lang sau khi vào siêu thị liền cau mày, liên tục giục Cao Đồ nhanh lên.
"Ở đây có nhiều Omega quá, hôi chết đi được. Anh nhanh lên! Chỉ là mua đồ ăn thôi mà, mua đại là được rồi, chọn kỹ như vậy làm gì!"
Tin đồn mà Tống Phi Phi nói đúng là không chính xác. Nói Thẩm Văn Lang sợ Omega, chi bằng nói hắn ghét Omega.
Sự chán ghét Omega của hắn thể hiện rất rõ ràng.
Và đây từng là cơn ác mộng đáng sợ nhất của Cao Đồ.
Thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất, chỉ mới ba năm ngắn ngủi, Cao Đồ đã hiếm khi gặp ác mộng.
Thậm chí đã rất lâu, y không còn chủ động nghĩ đến Thẩm Văn Lang, dĩ nhiên cũng không còn bị những cơn ác mộng liên quan đến Thẩm Văn Lang tra tấn nữa.
Từ tin tức hôm nay, có thể thấy Thẩm Văn Lang cũng sống rất tốt, vẫn là Alpha cấp cao tràn đầy năng lượng, phong độ đẹp trai.
Nhìn cách hắn trò chuyện thoải mái với Omega của Novartis, chứng sợ Omega đã hành hạ hắn nhiều năm chắc hẳn đã thuyên giảm đi nhiều.
Có lẽ là do thư ký Hoa chữa lành cho hắn.
Thật là một kết thúc có hậu.
Gặp đúng người và đúng thời điểm, có thể chữa lành mọi chứng bệnh tâm lý.
Thẩm Văn Lang rất may mắn, hắn đã tìm được thầy thuốc của mình.
Cao Đồ không giúp được gì lại còn tự tay phá hỏng một mối quan hệ tốt đẹp chỉ vì lời nói dối vụng về, ngoài việc chân thành chúc phúc, không thể làm gì hơn.
Tình cảm của y không được chào đón, nỗi đau cũng không cần thiết.
Cao Đồ biết Thẩm Văn Lang đã tốn rất nhiều công sức để tìm y, nhưng đúng như Mã Hành phân tích, Alpha kiêu ngạo đó chỉ là không thể chấp nhận bị một Omega bẩn thỉu hèn hạ lừa dối nên mới kiên quyết đào ba thước đất, muốn bắt y về hỏi tội.
Nếu Cao Đồ chỉ có một mình thì chắc chắn y sẽ không do dự trở về, mặc cho hắn xử lý.
Nhưng y đã có con.
Cho đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến câu nói của Cao Minh "Muốn chúng tôi phá thai thì phải đưa cho tôi một triệu, một xu cũng không thể thiếu.", Cao Đồ vẫn không khỏi nghẹn đắng trong cổ họng và muốn nôn.
Ngay cả bản thân y cũng không nhịn được cảm thấy ghê tởm và khó chịu vì sự hèn hạ của mình và ba mình.
Huống chi là Thẩm Văn Lang vốn đã chán ghét Omega.
...
"Anh Cao Đồ!" Tống Phi Phi đột nhiên đến gần, khiến Cao Đồ đang thất thần giật mình.
"Nói chuyện với anh cả buổi mà không thấy anh trả lời, đang nghĩ gì vậy!" Cô vui vẻ khoác tay, bàn bạc với y: "Anh nói xem, tối nay chúng ta nên ăn sashimi cá ngừ hay cá tráp?"
Phân vân lâu như vậy mà vẫn chưa quyết định được.
Liên tưởng đến câu cửa miệng của Tống Phi Phi là "Trẻ con mới phải chọn, người lớn thì lấy hết.", Cao Đồ lập tức ân cần đưa ra gợi ý: "Hay là mua cả hai đi."
Tống Phi Phi hài lòng gật đầu: "Đúng là Omega hiểu Omega nhất! Ai như Mã Hành, cái tên Alpha cứng nhắc đó nhất quyết không cho em mua hai phần!"
"Đó là đồ sống! Anh sợ em ăn nhiều sẽ khó tiêu..."
Nhìn đôi vợ chồng trẻ cãi nhau chí chóe, rồi nghĩ đến đứa con trai sắp tan học mẫu giáo, trong lòng Cao Đồ bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp bình dị, y thực sự rất may mắn.
...
Trong bữa tối, Cao Lạc Lạc sắp đến sinh nhật đã đưa ra kế hoạch du lịch cuối tuần một cách rất bài bản. - Cậu bé muốn tham quan phòng chủ đề của công viên giải trí vừa được xây dựng ở nước V, đang gây sốt toàn cầu, trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ.
Thấy Lạc Lạc ba tuổi nghiêm túc lên kế hoạch du lịch, Tống Phi Phi đang nhai cơm đột nhiên liên tưởng đến một chuyện.
Cô hét lên một tiếng, gần như nhảy khỏi ghế, nói: "Lạc Lạc rất giống Thẩm Văn Lang! Thảo nào em cứ thấy Thẩm Văn Lang quen mắt!"
Chủ đề này quá nhạy cảm.
Mã Hành sững người, cứng nhắc quay sang nhìn sắc mặt Cao Đồ.
Cao Đồ rõ ràng cũng sững sờ, nhưng dường như y đã thực sự buông bỏ, im lặng một lúc, cười khổ nói: "Hình như cũng hơi giống."
Mã Hành vội vàng chữa cháy, kéo Tống Phi Phi đang đứng dậy ngồi xuống, gắp một miếng cá vào bát cô: "Ôi trời! Ai mà chẳng có hai mắt một miệng? Hơn nữa, mấy người đẹp trai thì nhìn na ná nhau thôi! Ăn cơm đừng có lộn xộn, trẻ con nó học theo đấy! Mau ăn đi!"
Tống Phi Phi đầu óc đơn giản, làm sao có thể ngờ được Cao Đồ trước mặt và Thẩm Văn Lang ở xa tận chân trời lại có một quá khứ không thể nói ra.
Cô mút đũa, gật đầu đồng tình: "Cũng đúng! Tục ngữ nói, cái đẹp luôn giống nhau, chỉ có cái xấu mới muôn hình vạn trạng. Lạc Lạc nhà chúng ta đẹp trai như vậy, giống người nổi tiếng cũng không có gì lạ!" Nói rồi cô cười híp mắt véo nhẹ má Lạc Lạc, trêu chọc cậu bé: "Phải không, Lạc Lạc?"
Cao Lạc Lạc không hiểu hết lời của người lớn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng!"
Cậu bé đang rất vui, vì vừa nãy ba đã đồng ý đưa cậu đi công viên giải trí, hơn nữa dì Phi Phi còn khen cậu đẹp trai.
...
Giang Hỗ, trụ sở tập đoàn HS, văn phòng chủ tịch.
"Con muốn đi công viên giải trí."
Đậu Phộng Nhỏ vừa tròn ba tuổi mở to đôi mắt tròn xoe đứng trên ghế làm việc bằng da nhìn cha nuôi của mình.
"Cái đó ở nước V, chờ ba ruột và ba đẻ của con từ châu Âu về rồi đưa con đi."
"Không được!" Đậu Phộng Nhỏ tuy nhỏ nhưng lại rất có chủ kiến, yêu cầu bằng giọng trẻ con: "Ba Văn Lang đưa con đi đi!"
"Đợi hai người kia về, bảo Thịnh Thiếu Du đưa con đi."
"Ba Du bận! Phải nghỉ ngơi, ba Vịnh không đồng ý đâu!" Vẻ mặt của Đậu Phộng Nhỏ rất nghiêm túc, cậu bé nói năng mạch lạc, tóm tắt khó khăn thực tế, đưa tay nhỏ ra nắm lấy cà vạt của Thẩm Văn Lang, dùng giọng nói ngây thơ năn nỉ: "Ba Văn Lang đưa con đi nhé!"
"Anh cứ đưa thằng bé đi một chuyến đi." Ở đầu kia cuộc gọi video, Hoa Vịnh nói chuyện tỉnh bơ: "Dù sao anh cũng phải đi đến nước V để xem dự án, không bằng đưa Đậu Phộng Nhỏ đi cùng. Thằng bé ngoan lắm, sẽ không gây phiền phức nhiều đâu."
"Vâng!" Đậu Phộng Nhỏ gật đầu lia lịa, vỗ nhẹ lên đầu mình, nhiệt tình tự quảng cáo: "Đậu Phộng Nhỏ rất ngoan! Không phiền phức!"
Thẩm Văn Lang một tay bế Đậu Phộng Nhỏ đang loạng choạng xuống khỏi ghế, hỏi Hoa Vịnh: "Không phiền phức, vậy sao cậu không đưa nó đi châu Âu?"
"Nhà anh đi hưởng tuần trăng mật mà còn dẫn theo con à?" Hoa Vịnh hơi nhướng mày, không khách khí cười nói: "Ồ, xin lỗi, tôi quên mất, anh không có vợ."
"Ai không có vợ!?" Thẩm Văn Lang lập tức nổi giận.
"Xin lỗi, tôi đính chính lại, không phải không có vợ, mà là có vợ, nhưng vợ bỏ theo Alpha khác rồi."
Thẩm Văn Lang: ...
Mặc dù tên điên này chỉ lo dỗ dành Alpha đi nghỉ mát, ném đứa con trai còn chưa cai sữa cho hắn chăm sóc, miệng toàn nói lời cay độc.
Nhưng vì Đậu Phộng Nhỏ quá đáng yêu, Thẩm Văn Lang cuối cùng vẫn giơ cờ trắng đầu hàng, đưa cậu bé đến nước V.
Lịch trình của Thẩm Văn Lang ở nước V kéo dài năm ngày.
Ngày cuối cùng hắn dành cho Đậu Phộng Nhỏ, đưa cậu bé đi công viên giải trí.
Tối ngày thứ tư, Thẩm Văn Lang tham dự tiệc rượu do hai tập đoàn tổ chức để chúc mừng hợp tác.
Mọi người đều dẫn Omega đi cùng, chỉ có Thẩm Văn Lang dẫn theo vệ sĩ và trợ lý.
Sau khi Cao Đồ rời đi, không biết tại sao, hắn không muốn tham dự các sự kiện xã giao cùng với một thư ký nào nữa.
Người yêu hay thư ký, hắn đều không muốn tìm.
Hắn chỉ muốn... chỉ muốn đợi Omega đã bặt vô âm tín quay về.
Vô tình uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng trở về khách sạn, Đậu Phộng Nhỏ đã được bảo mẫu dỗ ngủ, Thẩm Văn Lang tắm rửa qua loa rồi lên giường.
Không lâu sau, hắn mất ý thức, chìm vào giấc mộng.
"Sau khi tôi đi, mọi người cũng phải cố gắng làm việc nhé."
Ánh nắng chan hòa, có phần chói mắt.
Vào một buổi chiều như vậy, Cao Đồ đứng trong phòng trà nước, nói với thư ký trẻ tiếp quản công việc của mình: "Thẩm tổng không phải người xấu, chỉ là hơi nóng tính, sau này có chuyện gì thì cứ nói chuyện với anh ấy, tôi tin cậu sẽ hoàn thành công việc tốt hơn tôi."
Thẩm Văn Lang không nhớ tên của thư ký kia là gì, hắn đứng sau bức tường, nghe thư ký trẻ hỏi y câu hỏi mà hắn đã để trong lòng bấy lâu.
"Thư ký Cao, anh không thể cân nhắc việc ở lại sao?"
Giọng nói mang theo ý cười của Cao Đồ nhẹ nhàng vang lên: "Ừm? Nếu Thẩm tổng cho tôi 10% cổ phần, tôi sẽ cân nhắc ở lại."
"5%." Thẩm Văn Lang dứt khoát bước ra khỏi góc tường, khoanh tay mặc cả với y: "Xét đến quyền kiểm soát tương đối của tập đoàn, tôi chỉ có thể cho cậu tối đa 5% cổ phần. Tuy nhiên, dù chỉ 5%, nhưng số cổ phần này quy đổi ra tiền mặt cũng là một con số lớn rồi. Hãy suy nghĩ kỹ lại đi, Cao Đồ."
Cao Đồ mở to mắt nhìn hắn, như một con thỏ ngốc ra ngoài tìm cỏ non bị sói đầu đàn tóm được.
Trên mặt viết rõ: Đây mà là một con số lớn sao? Rõ ràng là một con số trên trời.
Y dần dần bình tĩnh lại, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ bất lực: "Xin lỗi, Thẩm tổng, tôi chỉ nói đùa thôi."
— Cái, cái gì? Đùa ư? Vậy rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu ở lại?
Thẩm Văn Lang gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng: "Tôi không có thời gian nói đùa với cậu."
Thấy Cao Đồ không đồng ý ngay như mình tưởng tượng, Thẩm Văn Lang cảm thấy bất an chưa từng có, y cố gắng tiếp tục sử dụng kỹ năng đàm phán, giả vờ kiêu ngạo nói: "Vốn dĩ cậu không xứng đáng với con số này. Cao Đồ, nếu không phải nể tình chúng ta—"
"Tôi không cần." Cao Đồ nhanh chóng cắt ngang lời hắn, thậm chí còn mỉm cười nói: "Thẩm tổng, anh nói đúng. Tôi không xứng đáng với con số này. Vì vậy, tôi không cần."
— Cái gì? Em không cần! Vậy rốt cuộc em muốn gì!
Thẩm Văn Lang tức giận, nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm trở nên rất nguy hiểm: "Cậu nói gì?"
Hắn vẫn muốn thương lượng với Cao Đồ, nhưng lại sợ bị y nhìn ra. - Dù Cao Đồ có không xứng đáng đến đâu, Thẩm Văn Lang vẫn ngu ngốc muốn chi một số tiền lớn để "mua".
"Tôi nói, tôi không cần."
Thấy Cao Đồ không chịu "bán", người mua sốt ruột lập tức trở nên cực kỳ lo lắng, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tại sao không cần? Người như cậu, người khác sẽ không bỏ ra một đồng nào đâu. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại!"
Thẩm Văn Lang tiếp tục mạnh miệng, hắn cố gắng nói Cao Đồ thành một đống phân không đáng giá, nhưng lại không thể sống thiếu y, đành phải giả vờ không quan tâm, sợ rằng chỉ cần sơ ý sẽ bị người ta phát hiện ra sự tham lam và khao khát của mình.
"Không cần suy nghĩ." Cao Đồ mỉm cười với hắn, y quay người, đột nhiên ôm cổ một Alpha khác: "Tôi đã có người mình thích rồi, Thẩm Văn Lang, đừng đến làm phiền tôi nữa."
Thẩm Văn Lang nằm mơ cũng không ngờ, có ngày mình lại bị một cơn ác mộng làm cho giật mình đến mức rơi khỏi chiếc giường hai mét trong khách sạn.
Tim đập thình thịch giống như vừa chạy nước rút 800 mét, trái tim như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.
Thẩm Văn Lang tim đập chân run, bàng hoàng cuộn chăn nằm trên thảm một lúc, rồi mới chửi thề một câu, lật người dậy, chân trần đi vào phòng tắm.
Mãi đến khi đánh răng rửa mặt, hắn vẫn còn hối hận, vừa nãy không nên mặc cả.
Y muốn 10%, đáng lẽ phải cho y 20%. Dù Cao Đồ muốn gì, Thẩm Văn Lang cũng nên đồng ý ngay, rồi cho gấp đôi.
Tình yêu, cổ phần, tiền bạc, sự nghiệp, hôn nhân...
Hắn sẵn sàng cho tất cả, chỉ cần Cao Đồ muốn.
Công viên giải trí rất được yêu thích ở nước V nằm ở ngoại ô thủ đô Salomon.
Đậu Phộng Nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ sáng sớm.
Bình nước nhỏ, balo đựng đồ ăn vặt, đồng hồ định vị có thể gọi điện...
Trên đường đến công viên giải trí, cậu bé còn gọi điện cho Thịnh Thiếu Du đang ở châu Âu.
Bên Thịnh Thiếu Du lúc đó là rạng sáng, cuộc gọi video đổ chuông hồi lâu mới được kết nối, Thịnh Thiếu Du hình như chưa ngủ, mặt anh đỏ bừng, trên môi còn vương ánh nước mờ ám, khàn giọng hỏi Đậu Phộng Nhỏ: "Sao rồi, cục cưng?"
"Ba Văn Lang đưa con đi chơi!" Đậu Phộng Nhỏ vui vẻ giới thiệu với anh: "Công viên giải trí có khủng long lớn! Còn có chuột nhỏ!"
Đầu dây bên kia, Thịnh Thiếu Du mỉm cười: "Không phải chuột nhỏ, là chuột Mickey."
Đậu Phộng Nhỏ không chịu sửa lại, khăng khăng lắc đầu, giọng nói trẻ con nhấn mạnh: "Là chuột nhỏ! Tai đen đen, miệng nhọn nhọn, mặc quần yếm!"
"Cục cưng à, đó là chuột Mickey."
"Chuột Mickey?" Đậu Phộng Nhỏ nghi ngờ nghiêng đầu.
"Đúng vậy, là Mickey—" Thịnh Thiếu Du chưa nói xong, màn hình video đột nhiên xoay chuyển, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt Hoa Vịnh, cậu hơi nhíu mày, như đang cố gắng kiềm chế, cố gắng thể hiện sự kiên nhẫn ít ỏi của mình, dịu giọng nói: "Đậu Phộng Nhỏ, dù là con chuột tai đen hay tai trắng, miệng nhọn hay miệng tù, hay là con mèo, thì con cứ tự mình xem rồi xác nhận, sau đó hẵng nói với ba con, được không?"
"Ba con rất mệt, bây giờ cần nghỉ ngơi. Bên đây lệch múi giờ, giờ này vẫn còn tối. Ba con phải đi ngủ rồi, chỉ có ngủ ngon, nghỉ ngơi đầy đủ mới có sức về nhà, con hiểu không?"
"Trẻ con làm sao có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu tên cuồng dâm như em chứ?" Thẩm Văn Lang khịt mũi coi thường cậu: "Thôi được rồi, hai người cứ "bận rộn" đi, tôi sẽ đưa Đậu Phộng Nhỏ đi tìm hiểu con chuột đó."
Công viên giải trí rất đông người, nhưng may mà không cần xếp hàng ở lối đi dành cho khách VIP.
Thẩm Văn Lang chỉ mang theo một vệ sĩ và một bảo mẫu, một tay bế Đậu Phộng Nhỏ đã đeo kính râm Mickey đi vào công viên qua lối đi đặc biệt.
Đúng dịp nghỉ lễ, công viên giải trí chật kín phụ huynh đưa con cái đến chơi.
Khi đi dạo ở khu vực thế giới nước, Đậu Phộng Nhỏ nhất quyết đòi tự mình đi.
Thẩm Văn Lang cúi người đặt cậu bé xuống, Đậu Phộng Nhỏ cầm súng nước vừa nhảy nhót vừa lùi lại.
"Cậu chủ nhỏ, cẩn thận!" Đậu Phộng Nhỏ được sinh ra trong tình huống nguy hiểm, Thịnh Thiếu Du suýt mất mạng vì sinh cậu bé nên rất cưng chiều con trai. Thịnh Thiếu Du cưng chiều, Hoa Vịnh đương nhiên cũng không dám nghiêm khắc. Tuy nhiên, Thịnh Thiếu Du dù cưng chiều nhưng giáo dục rất tốt, cho nên đứa trẻ này không hề kiêu căng, hống hách.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại xinh xắn, bảo mẫu, vệ sĩ, ba nuôi đều vô cùng yêu thương cậu bé, coi cậu như bảo bối.
Thấy Đậu Phộng Nhỏ vừa nhảy vừa lùi sắp va vào những đứa trẻ khác, bảo mẫu vội vàng cúi người xuống đưa tay ra đỡ, miệng hét lên: "Ây da! Cẩn thận!"
Nhưng vẫn chậm một bước.
Đậu Phộng Nhỏ không kịp phanh lại, đụng ngã cậu bé phía sau thấp hơn cậu nửa cái đầu.
Bảo mẫu luống cuống tay chân, chỉ kịp đỡ lấy đứa trẻ nhà mình, không kịp đỡ cậu bé kia, khiến cậu bé bị trẹo chân, ngã phịch xuống đất, mắt cá chân lộ ra ngoài lập tức sưng lên.
Cậu bé ngây người một lúc, sau đó mới cảm thấy đau, sau chiếc mặt nạ chuột Mickey đáng yêu vang lên tiếng khóc nức nở bị kìm nén.
"Lạc Lạc!" Phụ huynh của cậu bé nghe thấy tiếng khóc liền chạy đến, là một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi hiền lành, lo lắng bế cậu bé lên.
Thẩm Văn Lang nhận lấy Đậu Phộng Nhỏ từ tay bảo mẫu, cả hai người lớn đều không kịp chào hỏi nhau, ai cũng cúi đầu kiểm tra xem con mình có bị thương không.
Cao Lạc Lạc bị thương khi Mã Hành và Tống Phi Phi quay đi mua kem trong chốc lát.
Tự trách mình không trông chừng con cẩn thận, Cao Đồ lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Mã Hành nhìn thấy đứa trẻ bị ngã từ xa, không khỏi đau lòng, thấy Cao Đồ tự trách mình, lập tức an ủi: "Trẻ con ra ngoài chơi, khó tránh khỏi va chạm."
"Đúng vậy, đúng vậy, không có chuyện gì lớn là may mắn rồi!" Thấy Cao Đồ sợ đến mức mặt mày tái mét, Tống Phi Phi vội vàng trấn an: "Anh Cao Đồ, anh đừng tự dọa mình. Lạc Lạc chỉ bị ngã thôi, không nghiêm trọng lắm đâu, bây giờ chúng ta đến bệnh viện nhé, đừng lo lắng quá!"
Thẩm Văn Lang đang cúi đầu kiểm tra tình hình của Đậu Phộng Nhỏ nghe vậy bỗng cứng người. Hắn như bị điện giật ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía đối phương, rồi trông thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy.
"Cao Đồ?"
Cao Đồ run lên, cứng đờ nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt càng tệ hơn, môi run rẩy, không nói nên lời, theo bản năng lùi lại một bước.
Hành động vô thức của y khiến trái tim của Thẩm Văn Lang đau như dao cắt, hắn im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Cao Đồ, đã lâu không gặp."
Tống Phi Phi lúc đầu chỉ lo lắng cho vết thương của Lạc Lạc, hoàn toàn không chú ý đến nhân vật nổi tiếng trong ngành đang đứng cách cô chưa đầy hai mét.
Bỗng nhiên nhìn thấy ông lớn trong ngành, Tống Phi Phi kích động đến mức hai mắt sáng rực, cô kéo tay áo Mã Hành nhỏ giọng nói: "Người đó hình như là Thẩm Văn Lang! Ở ngoài còn đẹp trai hơn trên mạng nữa! Mặt nhỏ quá, nhỏ hơn cả mặt của em!" Cô vừa nói vừa hưng phấn nhìn Mã Hành, nhưng phát hiện sắc mặt Mã Hành tệ hại như vừa gặp ma.
Không khí căng thẳng, áp lực quá cao, Tống Phi Phi nhìn Mã Hành, rồi lại nhìn Cao Đồ. Tình trạng của Cao Đồ còn tệ hơn Mã Hành, y như vừa trải qua một trận đại hồng thủy, sợ đến mức màu môi tím tái.
Y ôm chặt đứa trẻ trong tay, siết mạnh đến mức khiến Lạc Lạc đang đau nhức toàn thân vì bị ngã cảm thấy khó thở. Nhưng Lạc Lạc cố gắng nín khóc, không bật thành tiếng, vì cậu bé cảm nhận được người cha vốn luôn ôn hòa trầm tĩnh của mình đang run rẩy.
—----
Gấu Gầy: chương này dài tới 8836 từ 😂
------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top